Hồng tụ thiêm hương đọc sách đêm, đó là tràng cảnh rất hương diễm, không chỉ các thư sinh hướng tới, chỉ cần là đàn ông đều sẽ hướng tới. Dù hắn không phải kẻ đọc sách, nhưng theo lời La Đại Hanh nói, cho dù xem xuân cung... cũng là đọc sách mà.
Nếu như bạn vừa mở mắt ra, trông thấy một mỹ nhân da thịt trắng hơn
tuyết, mắt hạnh má đào, mái tóc đen nhánh đang che phủ trên thân thể
tuyết trắng nằm bên cạnh người, loại tư vị ôn hương ngọc ấm này chắc sẽ
càng thêm kiều diễm hơn hồng tụ thiêm hương chứ?
Nhưng nếu như bạn vừa mở mắt, nằm bên người lại là một gã đàn ông râu
ria xồm xoàm, bờ môi sưng vù, mũi bím bầm, hai mắt sưng lên, bạn sẽ có
cảm giác gì đây? Lúc Diệp Tiểu Thiên mở mắt, trông thấy chính là một
cảnh này. Truyện "Dạ Thiên Tử: Lưỡng Tống Nguyên Minh " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Hắn nhìn thấy Chu Ban đầu nằm bên cạnh, kinh ngạc đến mức ngay cả đau nhức trên người cũng đã quên.
Chu Ban đầu hắng giọng một cái nói:
- Đại nhân nhìn ta như vậy, ty chức sẽ xấu hổ.
Diệp Tiểu Thiên quay đầu đi chỗ khác, lúc này mới phát hiện trong phòng
còn có Lý Vân Thông cùng một ông lão lưng cõng hộp thuốc.
Hắn thở ra nhẹ nhàng, nói với Chu Ban đầu:
- Sao ngươi lại ở chỗ này? Ta đến nhà ngươi sao?
Diệp Tiểu Thiên quan sát chung quanh, phát hiện vẫn là chỗ ở của mình.
Lý Vân Thông thấy Điển Sử đại nhân vừa mới thức tỉnh vội vàng trao đổi
với người bệnh cùng phòng, liền làm tư thế mời với lão lang trung.
Lão lang trung hiểu ý đi ra ngoài, Lý Vân Thông lấy ra chút tiền từ trong lòng, đi theo ra ngoài.
Chu Ban đầu nói:
- Ty chức... nghe nói chuyện của đại nhân, cho dù thế nào ta cũng muốn
thăm đại nhân. Người nhà không lay chuyển được ta, liền khiêng ta tới.
Diệp Tiểu Thiên cười khổ nói:
- Ngay cả ngươi cũng giống như thế, còn nhìn ta làm gì? Được rồi, ngươi
đã tới rồi, cũng đừng trở về, chờ đến lúc đường thẩm, ngươi là nhân
chứng cũng là khổ chủ, ở tại chỗ của ta cũng gần một chút. Đúng rồi, ta
bất tỉnh bao lâu rồi, lúc nào đường thẩm?
Chu Ban đầu nói:
- Lúc ty chức tới nhà đại nhân, cũng đã hơn một canh giờ. Còn chuyện
đường thẩm, đại nhân chớ sốt ruột, bởi vì đại nhân ngất xỉu, đường thẩm
đã chuyển qua ngày mai, cả đám phạm nhân đã nhốt vào đại lao.
Diệp Tiểu Thiên thở ra nói:
- Tề Mộc không tiếp tục gây rối nữa chứ?
Chu Ban đầu nghe xong hưng phấn lên:
- Không có! Đại nhân ngài... ngài thực sự hù chạy hắn.
Diệp Tiểu Thiên lại nhíu mày, nghĩ thầm: "Nếu như hắn lập tức quay lại,
cùng lắm thì tái chiến một hồi. Hắn án binh bất động, trái lại càng
phiền toái. Chỉ sợ hắn có chủ ý khác, hắn là rắn rết địa phương, quan hệ rộng hơn mình, cũng không biết tính kế mình thế nào".
Diệp Tiểu Thiên suy nghĩ trong lòng, cũng không muốn để Chu Ban đầu lo
lắng, cho nên cũng không nói ra lo lắng của mình, tùy tiện ậm ừ vài câu
ứng phó. Chu Ban đầu cho rằng Diệp Tiểu Thiên vừa mới tỉnh lại, thân thể đang suy yếu, cũng không nói thêm lời, chỉ nằm cùng hắn, hai người mở
to mắt xem xà nhà.
Nhìn nửa ngày, Chu Ban đầu thở ra nhẹ nhàng, nói:
- Chuyện ngày hôm nay, ty chức dù chưa từng nhìn thấy, nhưng nghe các
huynh đệ nói, ty chức nghe được nhiệt huyết sôi trào, thực sự hận không
thể lúc ấy ở cùng một chỗ với đại nhân.
Diệp Tiểu Thiên cười cười, không nói chuyện, hiện giờ hắn quả thực vừa đau vừa mệt. Truyện "Dạ Thiên Tử: Lưỡng Tống Nguyên Minh " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Chu Ban đầu lại nói:
- Từ khi ty chức tiếp nhận công việc bộ khoái này trong tay đại bá của
ta, mãi tới Phó Ban đầu, lần đầu tiên ty chức cảm thấy làm bộ khoái rất
uy phong. Trước kia bị hào cường khi dễ, bị dân chúng chế ngạo, ngay cả
tử tù cũng trêu đùa chúng ta...
Diệp Tiểu Thiên nghiêng đầu qua, kinh ngạc hỏi:
- Tử tù? Dù sao tử tù cũng nằm trong lòng bàn tay các ngươi, sao lại dám trêu chọc các ngươi?
Chu Ban đầu nói:
- Bởi vì xem thường chúng ta chứ sao.
Diệp Tiểu Thiên im lặng, Chu Ban đầu cười nói:
- Hai năm trước, bổn huyện có một người đi theo con đường buôn bán dịch
trạm, thuộc hạ tập trung một đám huynh đệ, tuy nhiên còn chưa đủ để
chống lại Tề Mộc. Nhưng hắn cảm thấy ít nhất không cần cúi đầu nghe lệnh Tề Mộc, cho nên khá vô lễ với Tề Mộc. Tề Mộc nghĩ biện pháp, tạo ra một vụ án giết người, dẫn lên trên người hắn, bắt hắn vào quan phủ, phán
quyết tử hình.
Chu Ban đầu nhẹ nhàng hít một ngụm khí lạnh, bởi vì mũi vô cùng đau đớn, lại từ từ thở ra, lúc này mới tiếp tục nói:
- Khi đó là ta trông giữ hắn, buổi sáng hôm hành hình, hắn xé tấm vải
lót viết mấy chữ bên trong, sau đó giao cho ta, nói tặng cho ta trước
khi chết, cũng coi như là huynh đệ một hồi, tặng cho ta một chút đồ, lúc nào ta không sống được hẵng mở ra.
Mắt Diệp Tiểu Thiên sáng lên, thốt lên:
- Bản đồ kho báu!
Chu Ban đầu nghe xong, thần sắc trở nên rất cổ quái, sau nửa ngày mới nói:
- Ta cũng nghĩ như vậy.
Diệp Tiểu Thiên hỏi:
- Chẳng lẽ không phải?
Chu Ban đầu đáp:
- Hắn nói chờ lúc nào ta không sống được hẵng mở ra, nhưng ta đâu kiên
nhẫn chờ đợi, lại nói lúc đó ta sống rất tốt sao? Cho nên, hắn vừa bước
chân lên pháp trường, ta đã mở tấm vải ra, trên tấm vải chỉ viết một
câu...
Diệp Tiểu Thiên hỏi:
- Câu gì?
Chu Ban đầu nói:
- Huynh đệ, sống không được thì tới tìm ta.
Diệp Tiểu Thiên ngây dại, sững sờ một lát, đột nhiên cất tiếng cười to,
nụ cười này khiến toàn thân đau nhức, mệt rã cả người, nhưng hắn lại
không ngăn được tiếng cười. Chu Ban đầu nhìn bộ dạng hắn như vậy, nhịn
không được cũng cười rộ lên, hai người đàn ông mặt mũi bầm dập, băng bó
giống như xác ướp nằm trên giường cười còn thoải mái hơn vừa cưới được
nương tử.
Lý Vân Thông vừa vặn vào phòng, trông thấy bộ dạng này của hai người,
cảm thấy hơi giật mình. Diệp Tiểu Thiên cũng không đoái hoài chào hỏi
gã, vừa thở hồng hộc cười, vừa nói:
- Nếu như người này còn sống, ta lại muốn kết giao người bạn này. Con mẹ nó, sắp chết rồi còn có tâm tư chọc ghẹo ngươi, là hán tử.
Chu Ban đầu cười nói:
- Đại nhân nói đúng lắm, nhưng hán tử thè lưỡi liếm máu đầu đao này, sống chết quả thực không để ở trong lòng.
Lý Vân Thông cẩn thận ngồi xuống bên cạnh Diệp Tiểu Thiên, hỏi:
- Đại nhân có chuyện gì mà cười vui vẻ như thế?
Diệp Tiểu Thiên nhìn mặt gã, Lý Vân Thông nửa bên mặt bầm đen, trên cổ
còn có vết máu, Diệp Tiểu Thiên nhất thời ấm áp trong lòng, nhìn gã nói:
- Lý Lại điển, ngoại trừ miệng ngươi thối một chút, thực ra ngươi là một người rất tốt. Lần trước... ta xin lỗi ngươi, nếu trong lòng ngươi có
oán khí, thì đánh trở lại, thừa dịp bây giờ ta không hoàn thủ được.
Lý Vân Thông nghe được lời này của Diệp Tiểu Thiên, hơi ngoài ý muốn nhìn Diệp Tiểu Thiên, sau nửa ngày đôi mắt dần ngấn lệ.
Gã vội vàng quay đầu đi, nâng ống tay áo xoa xoa, thấp giọng nói:
- Điển Sử đại nhân, lần đó... thực sự là lỗi của ty chức! Kỳ thật trước
kia ty chức cũng không phải như vậy, chỉ là từ khi điều tới Hồ huyện,
lập tức không còn hi vọng lên chức, giậm chân ở chức vị này, chỉ có thể
uy phong trước mặt một vài kẻ ăn trộm, thời gian dần trôi qua nhìn cái
gì cũng không vừa mắt, không quan tâm chuyện gì, thậm chí càu nhàu nói
xấu người khác, Đào Tứ Nương người ta không dễ dàng, ta nói như vậy, là
mất lương tâm.
Gã nói xong, bỗng nhiên cảm thấy hai tay mình bị người khác nắm lấy,
quay đầu nhìn lại, liền thấy Diệp Tiểu Thiên nắm tay gã, mỉm cười nắm
chặt, nói:
- Cho dù thế nào, cũng không tới phiên ta đùa nghịch uy phong với ngươi
như vậy, cái khác không nói, nói tuổi tác ngươi cũng lớn hơn ta đúng
không? Huống hồ, ngươi cũng không cần gọi ta Điển Sử đại nhân, thật ra
ngươi rõ ràng trong lòng...
Lý Vân Thông nghiêm nghị nói:
- Không! Hồ huyện chỉ có một quan, chính là ngài! Ta chỉ biết một vị quan là ngài!
- Trời ạ, ta chỉ rời khỏi ngươi trong chốc lát, sao ngươi đã bị người khác đánh rồi, thật sự không thể khiến huynh đệ ta bớt lo.
Trong viện bỗng truyền tới một giọng nói, Diệp Tiểu Thiên nghe xong liền đau đầu, hắn lập tức vươn hai tay ra, nhắm mắt lại, nói với Lý Vân
Thông:
- Hãy nói ta chưa tỉnh!
La Đại Hanh chạy vào, thấy bộ dạng bất tỉnh nhân sự của Diệp Tiểu Thiên, gã quá sợ hãi, đặt mông ngồi trên giường, chèn Lý Vân Thông qua một
bên. La Đại Hanh nắm chặt hai tay Diệp Tiểu Thiên, lo lắng nói:
- Đại ca à, sao huynh để cho người khác đánh thành bộ dạng thế này!
- Đại ca à, Tề Mộc kia dễ trêu sao, sao ngươi không nghe khuyên bảo chứ?
- Đại ca à, bé gái kia buổi chiều đã trở về, đồ nàng đánh rơi trả trở về, ta còn nói với nàng hai câu, đẹp chết ta rồi.
- Đại ca à, ngươi cũng không thể hai chân đạp một cái như vậy, nếu ngươi chết, cho dù Tề Mộc hắn lợi hại, ta cũng nhất định báo thù cho ngươi!
Chờ sau khi ta có thể làm chủ, toàn bộ sinh ý của nhà ta không để Tề gia hắn vận chuyển.
- Đại ca à, ta liên hệ người rồi, chuẩn bị hủy hai tiệm tạp hóa nhỏ đi, sửa chữa thành một tiệm tạp hóa lớn.
- Đại ca à, chờ ngươi tỉnh lại, ngươi phải quyết định giúp ta!
- Đại ca à, dân chúng đều đang bàn luận chuyện của ngươi, tất cả mọi người đều khen ngươi tốt đấy!
- Đại ca à..., ồ! Ngươi tỉnh rồi?
Diệp Tiểu Thiên khô cứng nói:
- Đúng thế! Vừa tỉnh, Đại Hanh à, cậu đến đây lúc nào?
Đại Hanh đáp:
- Đại ca à, ta đã ngồi một lúc lâu rồi. Đại ca đã tỉnh lại thì tốt rồi,
ngươi nghe ta nói đi, Tề Mộc kia không phải loại dễ trêu gì, sao ngươi
không nghe khuyên bảo vậy? Đúng rồi, buổi chiều bé gái kia trở lại một
chuyến, đồ nàng làm rơi đã trả lại, ta còn...
Diệp Tiểu Thiên vươn hai tay ra, hai mắt nhắm lại.
La Đại Hanh:
- Trời ạ, đại ca lại chóng mặt rồi...
***
Tam đường Huyện nha, Hoa Tình Phong buồn bực nói chuyện xảy ra ở đại
đường hôm nay với phu nhân, nha hoàn bên ngoài đột nhiên nói:
- Lão gia, Huyện Thừa lão gia cầu kiến.
Nói chưa dứt, Mạnh Huyện Thừa đã ngang nhiên đi tới, Tô Nhã thấy thế, vội vàng đứng dậy nói với trượng phu:
- Ta tránh một chút.
Nói xong nàng gật đầu làm lễ với Mạnh Huyện Thừa, lui ra sau bình phong.
Mạnh Huyện thừa chăm chú nhìn bóng lưng mê người của nàng, nhìn về phía Hoa Tình Phong, tủm tỉm cười nói:
- Có phải Huyện tôn đại nhân đang buồn bực vì chuyện xảy ra hôm nay?
Hoa Tình Phong gật nhẹ đầu, giận dữ nói:
- Cũng không phải, việc này nếu không giải quyết được, Hồ huyện không còn ngày yên ổn nữa.
Hoa Tình Phong nói xong liền phân phó nha hoàn dâng trà, Mạnh Huyện thừa cũng không khách khí, không chờ người khác mời, đã ôm vạt áo ngồi
xuống, bắt chéo hai chân nói:
- Việc này kỳ thực không khó, là Huyện tôn đại nhân ngài nghĩ phức tạp.
Hoa Tình Phong khẽ động, vội hỏi:
- Mạnh Huyện thừa có cao kiến gì?
Mạnh Huyện Thừa nói:
- Muốn Tề Mộc bớt giận, thực sự đơn giản. Ngài cho rằng Tề Mộc rất quan
tâm Từ Lâm kia sao? Trong mắt Từ Mộc, Từ Lâm chẳng qua là một con chó
nhỏ, hơn nữa là chó hoang không đáng mấy đồng tiền. Nhưng là, hắn làm
thịt chó của hắn thì không sao, người khác đá một cước là không được.
Hoa Tình Phong thở dài, gật nhẹ đầu.
Mạnh Huyện Thừa nói:
- Sau mấy lần liên tục dàn xếp, Tề Mộc cũng cân nhắc đến sự khó xử của
ngài, cuối cùng phải nhượng bộ. Không phải Diệp Tiểu Thiên muốn thẩm vấn sao, vậy thì thẩm vấn, có điều đường thẩm ngày mai, ngài phán chứng cớ
chưa đủ, phóng thích vô tội, Tề Mộc có mặt mũi, việc này chẳng phải giải quyết rồi sao?
Hoa Tình Phong nghĩ thầm trong lòng, như vậy còn không phải bị dân chúng mắng không ngẩng được đầu lên sẽ do ta gánh chịu? Hoa Tình Phong quả
thực không muốn, sau khi do dự nửa ngày, đột nhiên sáng mắt lên, nói: Truyện "Dạ Thiên Tử: Lưỡng Tống Nguyên Minh " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
- Như vậy không ổn, ta lại có một biện pháp, không biết có được không.
Mạnh Huyện Thừa khẽ giật mình, hơi ngoài ý muốn liếc Hoa Tình Phong, nói:
- Nguyện nghe ngài nói rõ.
Hoa Tình Phong nói:
- Ngài xem, Diệp Tiểu Thiên căn bản chính là chúng ta dùng để thay thế
Ngả Điển Sử, vốn định tìm một cơ hội trong mấy ngày gần đây giải quyết
hắn. Sao chúng ta không nhân cơ hội này tìm người xử lý hắn, bên ngoài
tuyên bố cuộc sống không quen mà chết, Tề Mộc bên kia có thể nói chuyện, việc này cũng có thể không giải quyết.
Mạnh Huyện Thừa mặt không đổi sắc nhìn Hoa Tình Phong, không nói một lời.
Hoa Tình Phong mặt mày chờ mong tươi cười nhìn Mạnh Huyện Thừa, sau khi nhìn nửa ngày, nụ cười dần cứng lại, ngượng ngùng nói:
- Mạnh Huyện Thừa cảm thấy không ổn sao?
Mạnh Huyện Thừa thở dài, hơi buồn bực đỡ trán của mình.
Hoa Tình Phong lúng túng hỏi:
- Mạnh Huyện Thừa?
Mạnh Huyện Thứa lắc đầu, vô lực nói:
- Tề phu nhân muốn mời Huyện tôn phu nhân cùng đi hội chùa.
Hoa Tình Phong biến sắc, thất thanh nói:
- Cái gì?
Mạnh Huyện Thừa nói:
- Việc này đã bị ta uyển chuyển cự tuyệt, chỉ mong Tề phu nhân sẽ không mời lần nữa.
Mạnh Huyện Thừa nói xong, đứng dậy nói:
- Chuyện đường thẩm ngày mai, cứ làm theo lời ta nói đi, đại nhân ngài không cần hao tâm tốn sức suy nghĩ nhiều.
Mạnh Huyện Thừa nói xong, liền chắp tay lắc đầu đi ra ngoài, xem bộ dạng là lười nói nhiều một câu với Hoa Tri Huyện. Hoa Tri Huyện kinh ngạc
nhìn bóng lưng Mạnh Huyện Thừa, hoang mang lẩm bẩm:
- Biện pháp của ta có gì không ổn?
Tô Nhã phu nhân đứng sau bình phong, trong lòng khổ sở một hồi:
- Ài! Tướng công quả nhiên đọc sách làm hỏng đầu óc, ngay cả đạo lý đơn giản như vậy sao cũng không rõ ràng?