Thân hình Diệp Tiểu Thiên từ sau gốc cây đi ra mơ mơ hồ hồ xuất hiện trước mắt Thủy Vũ. Thủy Vũ vui mừng như điên, cuối cùng hắn cũng chịu hiện thân mặt đối mặt với mình. Giờ khắc này, nàng nở nụ cười thực tâm nhất nhưng nước mắt cũng đồng thời chảy xuống.
Nhạc Diêu cười rộ lên, tung tăng như chim sẻ bổ nhào về hướng Diệp Tiểu Thiên. Cô còn quá nhỏ, chưa trưởng thành nên tình cảm phức tạp của nhân gian còn chưa hiểu hết. Diệp Tiểu Thiên mất tích lâu như vậy mà bây giờ thấy hắn xuất hiện, lòng cô chỉ tràn ngập sự vui mừng.
Cô vui vẻ lao về Diệp Tiểu Thiên. Diệp Tiểu Thiên thuận thế liền cúi người giang hai cánh tay rất tự nhiên đón lấy cô đang bổ nhào tới rồi bế cô lên. Cô bé ôm chặt cổ Diệp Tiểu Thiên, từ thâm tâm đến ánh mắt đều là sự vui mừng.
- Ca ca, ca đã đi đâu vậy, từ sau khi ca đi Diêu Diêu cùng mẫu thân bị thật nhiều người xấu khi dễ, ca có biết hay không?
Nói đến đây Diêu Diêu đột nhiên căng thẳng, nói một cách rất tội nghiệp:
- Tiểu Thiên ca ca, ca sẽ không rời đi nữa chứ?
Nhìn ánh mắt vừa vui mừng vừa lo lắng, Diệp Tiểu Thiên dùng sức lắc đầu, rất có khí phách đáp lời:
- Không đi nữa! Ta nhất định sẽ bảo hộ muội, cho đến lúc lấy được chân kinh.
Nhạc Diêu lập tức tin tưởng lời hứa của hắn, hun một cái thật kêu trên mặt hắn, cười khanh khách.
Tiết Thủy Vũ nhìn thái đọ thân thiết của bọn họ, trong đáy lòng cảm thấy ấm áp. Nàng không biết mình phải đối mặt với Diệp Tiểu Thiên như thế nào, lại không thể không bước qua. Vì vậy nàng nhẹ nhàng giơ tay lên thẹn thùng vén tóc cúi đầu , gió thổi xiêm y của nàng, vô cùng gợi cảm.
Diệp Tiểu Thiên nhìn chăm chú dung nhan mê người lúc nàng ngại ngùng, cười cười nói:
- Thật không nghĩ đến, muội lại là một khối thịt Đường Tăng ngon mềm nha.
Tiết Thủy Vũ đương nhiên minh bạch ý tứ của hắn, nàng ngượng ngùng gục đầu xuống, hai gò má trắng mịn có chút ửng đỏ bên làn tóc đen nhánh, đặc biệt mê người.
Nhạc Diêu cười rộ lên, ôm cổ Diệp Tiểu Thiên nói:
- Tiểu Thiên ca ca là Tôn đại thánh rồi, có Đại Thánh ở đây còn sợ gì yêu ma quỷ quái nữa.
Ánh mắt Diệp Tiểu Thiên lướt qua bả vai non nớt của cô bé, nhìn chăm chú nét mềm mại đáng yêu trên gương mặt nó, cao giọng nói:
- Ca ca cũng không phải là Tôn Đại Thánh, ca ca là yêu quái, là yêu quái lợi hại nhất luôn.
Tiết Thủy Vũ lại một lần nữa hiểu ý của hắn, yêu quái bình thường đã muốn ăn thịt Đường Tăng, huống hồ là con yêu quái lợi hại nhất?
Nhìn ánh mắt nóng rực của Diệp Tiểu Thiên, nàng bỗng dưng sinh ra một cảm giác khủng hoảng, không phải cảm giác khủng hoảng khi bị lừa bán, bị khi nhục, bị sợ hãi khi bị nhốt, loại khủng hoảng này còn ẩn chứa một cảm giác nàng chưa bao giờ có.
Nàng có chút sợ, sợ chính mình trốn không thoát khỏi lòng bàn tay của hắn.
Diệp Tiểu Thiên không dám dừng lại quá lâu ở cửa thôn. Nếu đứng ở cửa khẩu quá lâu sẽ bị người phát hiện bọn họ ở cùng một chỗ, rất khó nói có phát sinh thêm chuyện gì hay không? Cho nên hắn mang mẹ con Tiết Thủy Vũ tránh sang một rừng cây nhỏ ngoài thôn.
Trong rừng cỏ dại mọc đến eo, khắp nơi tản mát mùi hương cây cỏ.
Tuy chưa nhìn tới dòng suối nhưng đã có tiếng nước chảy róc rách từ xa truyền tới.
Đôi mắt linh động của Nhạc Diêu mở to ngắm nghía từng cánh bướm xinh đẹp, có chút hăng hái đến gần, duỗi bàn tay nhỏ bẻ vụng về muốn bắt lấy. Cánh bướm kia chỉ lúc tay cô chạm đến mới miễn cưỡng bay lên, rồi đậu xuống nhánh hoa gần bên.
Diệp Tiểu Thiên đứng trong bụi hoa, mỉm cười nhìn Tiết Thủy Vũ mãi cho đến lúc nàng hoàn toàn cúi đầu thấp, mới nói:
- Nàng có chuyện muốn nói với ta, thật không?
- Vâng...
- Nói đi, ta đang nghe đây.
- Ta...thực xin lỗi
- Lời ta muốn nghe, không phải là điều này.
Tiết Thủy Vũ đỏ mặt, lắp bắp nói:
- Kỳ thật, ta... ta đã có hôn phu.
- Hả?
Đôi mày Diệp Tiểu Thiên bắt đầu nhíu lại..., hắn kinh ngạc nhìn Diêu Diêu đang vui đùa bắt bướm phía xa kia, lại nhìn Tiết Thủy Vũ, nhất thời có chút mờ mịt.
Tiết Thủy Vũ cúi đầu, đỏ mặt, vân vê góc áo nói:
- Ta... ta muốn cho ngươi biết chuyện đó... Tuy nhiên, thực sự là... chuyện xưa kia là chuyện của tiểu thư, không phải ta... ta chỉ là người thân cận của tiểu thư.
Diệp Tiểu Thiên nheo mắt, gằn từng chữ nói:
- Nói cách khác, nàng còn chưa gả cho người khác, và Diêu Diêu cũng không phải con gái nàng?
- Là con gái của...!
Tiết Thủy Vũ áy náy cúi thấp đầu, không dám nhìn Diệp Tiểu Thiên.
Nàng trầm mặc hồi lâu cũng không thấy Diệp Tiểu Thiên vì bị lừa gạt mà tức giận. Tiết Thủy Vũ kinh ngạc ngẩng đầu, lập tức ngây dại. Diệp Tiểu Thiên rõ ràng là đang cười, mặt mày hớn hở.
Tiết Thủy Vũ ngây ngốc chu miệng hỏi:
- Ngươi... ngươi không tức giận sao?
Diệp Tiểu Thiên cười hì hì nói:
- Tại sao ta phải tức giận?
Trong nội tâm Diệp Tiểu Thiên lúc này có biết bao nhiêu là vui vẻ. Thủy Vũ rõ ràng vẫn còn vẹn nguyên nha! Tuy nói bản tính hắn phóng khoáng nên không để ý đến điều này, nhưng dù sao thì hắn vẫn là nam nhân, đột nhiên nghe được cái niềm vui ngoài ý muốn này... Ây da, ông trời ơi, sao ông lại đối xử tốt với con như vậy, làm con ngại quá đi.
Khóe miệng Thủy Vũ khẽ nhếch lên, nghiêm túc nói:
- Ta có vị hôn phu rồi!
- Ta biết!
Diệp Tiểu Thiên mặt mày hớn hở:
- Vị hôn phu? Hôn phu thì có là cái gì, chưa lập gia đình nên cũng chưa phải là chồng nàng, nàng nói đúng không?
Tiết Thủy Vũ hoảng hốt gục đầu xuống:
- Ta... ta sẽ không phụ lời của cha mẹ, đây là hôn sự nhà ta đã quyết định lúc ta còn nhỏ.
Diệp Tiểu Thiên vẫn không quan tâm. Niềm vui ngoài ý muốn này đã làm cho hắn không còn quan tâm đến chuyện gì khác. Hơn nữa hắn quả thực không cho rằng việc từ đâu xuất hiện một vị hôn phu lại trở thành mối uy hiếp đối với Tiểu Thiên hắn.
Bí mật đã được nói ra, thanh âm của Thủy Vũ trở nên trôi chảy hơn.
Nàng đem chuyện tiền căn hậu quả chậm rãi kể lại hết từ đầu đến cuối.
Mẹ của nàng là vú nuôi của tiểu thư, nàng và tiểu thư tuổi tác không chênh lệch, thuở nhỏ thân thiết như tỷ muội. Lúc trước, phụ thân của tiểu thư phạm án, gia đình gặp sóng gió, tiểu thư vì an táng cho mẫu thân nên bị ép gả cho Dương Lâm làm thiếp, vú nuôi của nàng cũng theo nàng đến Dương gia.
Sau khi Dương Lâm vào tù, tình cảnh của tiểu thư lại gặp bước ngoặt lớn. Vú nuôi bị bệnh trở về quê nhà, chỉ để con gái là Tiết Thủy Vũ ở lại tiếp tục chăm sóc tiểu thư. Cách đây ba năm, tiểu thư chết vì bệnh, nhưng sau khi tiểu thư chết thì tin tức liên lạc của Dương Lâm trong lao với gia đình bị cắt đứt.
Nhưng về cái chết của tiểu thư, Thủy Vũ vẫn cho là có vấn đề. Nàng hoài nghi cái chết của tiểu thư có quan hệ với Dương phu nhân, và đó cũng chính là nguyên nhân uy hiếp sự an toàn của nàng và Nhạc Diêu:
- Dương phu nhân không dám để tai nạn chết người lập đi lập lại trong Dương phủ, vì vậy...
Nhưng khi nàng mang theo Diêu Diêu rời phủ, Dương phu nhân mới hạ thủ không chút kiêng kỵ. Thủy Vũ biết rõ chuyện này nên mới cấp bách nhờ Diệp Tiểu Thiên trợ giúp, rời khỏi Tĩnh Châu.
Từ lúc đầu nàng đã nhận ra tình cảm của Diệp Tiểu Thiên dành cho nàng, một cô gái chỉ cần không quá ngốc cũng có thể nhìn ra.
Nàng cảm thấy đây là lý do duy nhất mà Diệp Tiểu Thiên trợ giúp nàng, lo lắng nếu nói ra thân phận của mình. Diệp Tiểu Thiên biết được nàng đã có hôn phu thì về sau sẽ mặc kệ nàng mà ra đi, cho nên liền giả mạo tiểu thư. Cho dù sau này sẽ nói ra chân tướng nhưng mà nàng lại cảm thấy xấu hổ vì đã lợi dụng Diệp Tiểu Thiên, nên cũng đã quyết định nói thật.
Về phần Diêu Diêu, vừa mới một tuổi đã mất đi mẫu thân, nên cứ một mực gọi nàng là mẫu thân cho nên nàng cũng không lo lắng Diêu Diêu sẽ làm bại lộ thân phận của nàng. Chuyện sau đó cũng không cần nói nhiều, Diệp Tiểu Thiên biết hết mọi chuyện.
Tiểu Vũ nói khi bọn họ chạy trốn tới thành Hoàng Châu, biết được có đường núi nối liền nam bắc, nàng đã nghĩ sẽ nói chân tướng ngọn ngành cho Diệp Tiểu Thiên. Cũng là lúc chia tay thành Hoàng Châu quay về quê. Đó chính là lý do từ trước đến giờ nàng không dám có bất kỳ cam kết gì với Diệp Tiểu Thiên.
Khi Thủy Vũ buồn bã kể xong chuyện xưa, nhịn không được quay người lau nước mắt, trong mắt ẩn ẩn chút đau lòng, hiển nhiên nàng còn có chuyện gạt Diệp Tiểu Thiên, chỉ là Diệp Tiểu Thiên không thấy được thần sắc của nàng lúc này.
- Thực xin lỗi, Diệp đại ca, không phải ta muốn lừa huynh. Thật sự là Diêu Diêu thân phận cao quý, hơn nữa còn là danh tiết của Quan tiểu thư. Việc này không có quan hệ với huynh, một thi nói cho huynh biết biết đâu lại làm huynh mang họa sát thân, tha thứ ta...
Thủy Vũ lau nước mắt, xoay người lại khịt mũi, nói:
- Diệp đại ca, sau đoạn đường này ta biết, nếu chỉ có thể dựa vào chính mình thì ta sẽ không trở về cố hương được. Ta cũng không kiêu ngạo nữa, ta... Ta cầu huynh giúp ta trở về lại cố hương, được chứ?
Thủy Vũ lo lắng, mong đợi nhìn Diệp Tiểu Thiên. Nàng biết rõ Diệp Tiểu Thiên thích nàng, mà một khi nàng trở về với cha mẹ thì rất có thể nàng sẽ phải thực hiện hôn ước từ nhỏ, Diệp Tiểu Thiên rất có thể sẽ không đáp ứng thỉnh cầu của nàng.
Nhưng nàng vô luận như thế nào cũng phải trở về, không chỉ vì nơi đó là cố hương của nàng, mà Diêu Diêu một ngày nào đó cũng phải nhận tổ quy tông. Nàng dù không vì mình thì cũng phải mang Diêu Diêu quay về.
Thủy Vũ dùng ánh mắt mềm yếu, chờ mong nhìn Diệp Tiểu Thiên. Nàng biết mình không có tư cách để yêu cầu Diệp Tiểu Thiên, cho nên ánh mắt trở nên mềm mại, e sợ. Nàng không rõ ánh mắt của người hắn thích mà như vậy sẽ có sức mạnh đến cỡ nào.
Diệp Tiểu Thiên trầm mặc hồi lâu, khẽ gật đầu dùng sức nói:
- Tốt, ta đưa nàng đi!
Tiết Thủy Vũ bỗng nhiên mở to mắt, trong nội tâm vui mừng khôn xiết. Nhưng niềm vui giống như một đóa hoa vừa nở đã tàn, bởi Diệp Tiểu Thiên tiếp tục nói:
- Ta đem nàng về, cũng sẽ mang nàng đi, khiến nàng cam tâm tình nguyện đi theo ta!
Tiết Thủy Vũ cúi đầu, yếu ớt nói:
- Diệp đại ca, người ta thật sự đã đính hôn từ nhỏ, nhà chồng cũng là đồng hương năm đó cùng làm việc trong phủ phụ thân của tiểu thư. Về sau phụ thân tiểu thư làm sai bị tịch thu tài sản, cả nhà bọn họ liền về quê trước.
Diệp Tiểu Thiên nói:
- Nàng đánh bạc ăn tiền bao giờ chưa?
Tiết Thủy Vũ bị cách nói chuyện của hắn làm cho sững sờ, ngạc nhiên:
- Không có, ta đánh bạc ăn tiền làm gì?
Diệp Tiểu Thiên nói:
- Người thua một ít tiền sẽ dễ dàng thu tay lại. Nhưng thua tan cửa nát nhà sẽ rất khó bỏ qua. Ta bị lão Dương Lâm kia lừa gạt từ Kinh Thành, lại vì nàng một đường chạy tới đây, đổ máu đổ mồ hôi. Hiện tại nàng muốn ta cam tâm tình nguyện giao nàng cho người đàn ông khác, nàng nghĩ ta là thánh nhân sao?
Tiết Thủy Vũ ngây ngốc nhìn hắn:
- A?
Diệp Tiểu Thiên nói:
- Ta sẽ không đem nàng tặng cho bất kỳ kẻ nào! Không phải chỉ mới thấy hắn lúc hắn chỉ là đứa con nít mặc tã ấy ư, không phải chỉ là tấm giấy đỏ viết ngày sinh tháng đẻ của hai người sao? Hắn lấy cớ gì tranh giành nàng với Diệp Tiểu Thiên ta?
- Ta... Ta không thèm nghe ngươi nói nữa.
Tiết Thủy Vũ tâm hoảng loạn xoay người chạy trốn, Diệp Tiểu Thiên có chút nheo mắt, nhìn qua bóng lưng xinh đẹp của nàng dùng sức nắm chặt tay:
- Ngươi nhất định phải mặt dày vào, không từ thủ đoạn, cực độ vô sỉ, cho đến lúc biến nàng thành nữ nhân của ngươi. Người không biết xấu hổ như ta đây, nhất định sẽ thành công!