La Tiểu Diệp là một trong những quan viên ngồi ở nhị đường của huyện nha, rất rõ ràng “vật thay thế” Diệp Tiểu Thiên sau khi hết giá trị lợi dụng, chính là lúc hắn đi đời nhà ma. Vì lý do này, La Tiểu Diệp tất
nhiên không thể để tinh thần mình lung lay hoặc kết giao với Diệp Tiểu
Thiên.
Nhưng chuyện này cũng không ngăn cản hai người thân
mật, hơn nữa Diệp đại nương đại nương cực lực tác hợp, trong bữa tiệc
hai người nghiễm nhiên trở thành một đôi huynh đệ khác họ. Tình huống
này, Diệp Tiểu Thiên đương nhiên uống không ít rượu, huống chi còn có
Diệp đại nương đại nương tửu lượng như biển một mực chuốc rượu.
Diệp Tiểu Thiên dù thế nào cũng không nghĩ tới Diệp đại nương lại là
một vị anh hùng tửu quốc, chén đến rượu cạn, hào sảng vô cùng không thể
không yêu.
Chẳng qua lúc Diệp Tiểu Thiên rời đi có chút say, cũng không quá say, thực sự say chính là Tô Tuần Thiên.
Thanh danh của vị nhân huynh này không tốt, có tiếng là tửu sắc tài vận không chỗ nào không dính, đáng thương gã chỉ uống chưa đến ba đồng
rượu, mặt liền đỏ như gan heo, hơi thở hổn hển, thần trí không rõ. Diệp
Tiểu Thiên nhìn Tô Tuần Thiên như sợi mì dựa trên người Lý Vân Thông,
không khỏi nghĩ ác ý: “Hắn có tiếng là tửu sắc tài vận, tửu lượng lại
kém như vậy, không biết đây là tình cảnh gì?”
Mặt Tô Tuần
Thiên dài ra, không nhịn được say đến ngã phải ngã trái, mệt mỏi đầu đầy mồ hôi. Diệp Tiểu Thiên thấy tình cảnh này liền nói:
- Lý Điển lại, ngươi dìu Tô Ban đầu đi nghỉ ngơi đi, ta đi dạo một chút, đến nha môn quan sát tình hình.
Diệp Tiểu Thiên có hai người “em gái” làm con tin ở huyện nha. Mạnh
Huyện Thừa cùng Vương Chủ bộ đã buông lỏng sự giám thị Diệp Tiểu Thiên,
nhưng Lý Vân Thông đại khái là lần trước sau khi bị Diệp Tiểu Thiên tát
thì rất hận hắn, e hắn sợ chết bỏ trốn ngay cả người thân cũng vứt bỏ,
nên lúc nào cũng giống như đám chó theo dõi hắn, chưa có một khắc buông
lỏng.
Diệp Tiểu Thiên để y dìu Tô Tuần Thiên đi về, y lại
không chịu, thà kéo Tô Tuần Thiên như kéo chó chết, cũng không nguyện đi trước một bước. Thấy thái độ y như vậy, Diệp Tiểu Thiên cũng lười để ý, buông hai tay, thảnh thơi đi phía trước.
Diệp Tiểu Thiên một đường đi thẳng, cố ý kéo Lý Vân Thông oan uổng đi theo, âm thầm nhớ lại một vài ngõ ngách thuận tiện cho việc giấu người và ẩn nấp. Hắn hết
nhìn đông nhìn tây, ánh mắt nhìn từ một cái hẻm nhỏ quay về, thình lình
dừng lại ở một người, một bộ trang phục Miêu, trang sức quanh thân, thân hình xinh đẹp.
Trong lòng Diệp Tiểu Thiên đột nhiên run lên, muốn chạy trốn theo bản năng, nhưng một đôi mắt trong sáng mang theo sự tức giận cùng vẻ hưng phấn kia, giống như một con mèo hài hước nhìn
thẳng con chuột, có móng vuốt, muốn trốn cũng không kịp.
Triển Ngưng Nhi cười như không cười nhìn hắn, cắn răng nghiến lợi nói:
- Diệp Tiểu Thiên? Ngải Điển sử? Gia phó bỏ trốn vì tình. Con thỏ trong Tướng công đường. Tiểu tặc trộm đồ, kẻ lừa đảo lưu lạc giang hồ, ngươi - cái đồ yêu tinh này, còn không hiện nguyên hình?
Lý Vân
Thông vẫn dính Diệp Tiểu Thiên không chịu rời, thấy tình cảnh này, lập
tức vác Tô Tuần Thiên lên vai, thân hình như bay đi qua bọn họ. Tô Tuần
Thiên say rượu, mũi chân di di, đơn giản chỉ vẽ ra hai vết dài trên đất. Lý Vân Thông chạy rất xa, mới rất trượng nghĩa nói ra một câu:
- Điển sử đại nhân, ta đưa Tô Ban đầu trở về.
Triển Ngưng Nhi cười lạnh từng bước tới gần, bên cạnh còn hai đại hán
Miêu gia lạnh lùng nhìn hắn. Diệp Tiểu Thiên không dám chạy trốn, chỉ có thể từng bước lui về phía sau, toát mồ hôi lạnh mà giải thích:
- Cô nương, ngươi nhận lầm người rồi!
- Nhận lầm người? Ta nhận lầm người?
Triển Ngưng Nhi cười lạnh nói:
- Chẳng lẽ ngươi muốn nói với ta, cái người lừa ta ở “Nguyệt uyển” kia, thực ra không phải ngươi?
Diệp Tiểu Thiên lập tức gật đầu:
- Đúng vậy đúng vậy, người kia thật ra không phải là ta. Thực ra, ta
không phải là ta, ta là đại ca của ta, đại ca ta mới là ta. Lừa cô nương là đại ca ta, chứ không phải ta! Cô nương không hiểu đúng không? Không
hiểu cũng không sao, ta có thể từ từ giải thích cho cô nương, cái này có liên quan đến vấn đề song sinh, hơi huyền bí một chút...
Triển Ngưng Nhi nghe hắn nói hươu nói vượn luôn miệng, trong lòng tức
giận vô cùng, đôi tay trắng như phấn nắm chặt trên không trung, nhưng
chưa đợi nàng đánh tới, Diệp Tiểu Thiên đã rú lên quái dị, nhanh chóng
ngồi xuống, hai tay ôm đầu, dùng cánh tay ôm lấy hai tai, bảo vệ mặt,
đồng thời hai đầu gối co lên bảo vệ ngực.
Lúc nhỏ, Diệp Tiểu
Thiên lăn lộn trong thiên lao, hiểu được cách bảo vệ bộ phận quan trọng
trong lúc đánh nhau. Triển Ngưng Nhi cũng không biết xuất thân của hắn,
nhìn hắn bày ra bộ dáng quả thực là động tác tiêu chuẩn của một kẻ bị
biến thành bao thịt cho người mặc sức đánh đấm, lòng thầm nghĩ: “Quả
nhiên là lão tặc, nhìn một cái liền là biết bị người ta đánh thành
quen”.
Diệp Tiểu Thiên ôm đầu ngồi chồm hỗm trên mặt đất, hét lớn:
- Cô nương không thể đánh ta... ta là quan, ta là mệnh quan triều đình a.
- Quan? Quan ở đâu?
Triển Ngưng Nhi thuận tay chỉ một người đàn ông qua đường, hỏi:
- Này, ngươi nhìn thấy có ai là quan không?
Người đàn ông nhìn thấy tình cảnh đó, lập tức đổi sắc mặt, cơ trí đáp:
- Quan cái gì? Ta chưa từng nhìn thấy ai là quan, cô nương không cần nói đùa ta.
Dứt lời gã bước nhanh chân. “Quẹt quẹt quẹt” mấy tiếng liền rời khỏi nơi thị phi này.
Triển Ngưng Nhi cười nhạo một tiếng, chỉ tay vào người vừa mới đi từ ngõ ra, trừng mắt quát:
- Người đội nón cỏ, hỏi ngươi đó, ngươi trông thấy quan chưa?
Lưng người nọ vác đàn nhị, đầu đội mũ rơm, tay chống một cây trúc, rất mất hứng nói:
- Cô nương, trêu đùa một người mù như ta thú vị lắm sao? Cái gì mà nhìn miếu, ngay cả đường đi ta còn không thấy, ngươi còn hỏi ta nhìn cái gì?
Triển Ngưng Nhi thè lưỡi, cúi đầu khom lưng:
- Xin lỗi đại thúc, người ta đùa với thúc thôi mà, hì hì...
Diệp Tiểu Thiên thấy thế, có chút buồn cười, nhưng Triển Ngưng Nhi vừa quay lại, hắn lập tức ôm chặt đầu:
- Cô nương, cho dù ta lừa nàng... nàng cũng không mất gì nha, tốt xấu
gì ta cũng là mệnh quan triều đình, nàng không nể mặt ta, cũng phải cho
Vạn Lịch gia chút mặt mũi đúng không? Không đánh ta, có được hay không?
- Được!
Triển Ngưng Nhi quơ quơ nắm đấm:
- Nể mặt Hoàng đế Vạn Lịch, ta chà đạp ngươi!
Triển Ngưng Nhi nhấc váy, giơ chân lên...
- Ngưng Nhi cô nương!
Một tin lành từ trên trời rơi xuống, đó là âm thanh của thiên sứ cứu rỗi Từ Bá Di.
Vừa mới nhắc tới, Triển Ngưng Nhi cắn răng nghiến lợi đang muốn đạp
xuống đột nhiên dừng lại, nàng chậm rãi hạ chân, buông váy ra, ưu nhã
xoay người, trên mặt là một vẻ dịu dàng không thể ngờ tới, ngượng ngùng
tươi cười:
- A! Từ công tử, sao chàng lại ở chỗ này?
Triển Ngưng Nhi nói xong, liền ưu nhã lịch sự, thướt tha đi về hướng Từ Bá Di, cười không lộ răng, bước đi không bay tà váy, rõ ràng biến hóa
nhanh chóng từ một kẻ ngang ngạch thành một con bồ câu trắng nhỏ.
Sự biến hóa thần kỳ của Triển Ngưng Nhi trong mắt Diệp Tiểu Thiên lại
khiến hắn cảm thấy một trận lạnh lẽo trong lòng. Hắn nhìn lại Từ công tử đang vui vẻ ôn hòa ngắm Triển Ngưng Nhi, thầm nghĩ: “Nữ nhân hung dữ,
đáng đời ngươi bị người lừa. Ta sẽ không nói cho ngươi, chờ ngươi mất
tiền, lúc khóc ngày khóc đêm tìm chết, ta sẽ rất vui vẻ, ha ha...”
Diệp Tiểu Thiên tưởng tượng vẻ mặt đầy nước mắt nước mũi của Triển
Ngưng Nhi, trong lòng rất thoải mái. Hắn vừa thoải mái vừa vụng trộm
chạy vào một góc tường, Triển Ngưng Nhi sớm đã liếc tới hành động của
hắn, nhưng lúc này đang giả bộ là tiểu thục nữ, cũng chỉ có thể để mặc
hắn bỏ đi.
Triển Ngưng Nhi cười ngọt, càng thêm thục nữ nói với Từ Bá Di:
- Từ công tử, chàng không phải trở về trong núi thăm cha mẹ sao? Nhanh như vậy đã trở về a...
Diệp Tiểu Thiên cũng không quan tâm bọn họ nói gì, hắn chạy tới đầu
ngõ, thấy Triển Ngưng Nhi không chú ý đến hắn, lập tức chạy vào ngõ nhỏ. Vừa vào ngõ nhỏ, Diệp Tiểu Thiên liền đứng dựa vào tường, nhẹ vỗ ngực,
vui mừng nói:
- Oan gia ngõ hẹp, sao lại gặp nàng ta, nhất định là vì đi ra ngoài không xem giờ...
Diệp Tiểu Thiên còn chưa nói dứt lời, một bàn chân liền dẫm lên đầu
hắn, Diệp Tiểu Thiên “ôi” một tiếng, vội vàng nhìn bên cạnh, chợt nghe
oành một tiếng, một cơ thể mập mạp ngã trên mặt đất.
Diệp Tiểu Thiên thấy rõ người này, lập tức ngạc nhiên:
- Đại Hanh, sao lại là ngươi?
- Đại ca?
La Đại Hanh đang rầm rì xoa mông, bỗng nhiên thấy là Diệp Tiểu Thiên, lập tức vui vẻ bò từ dưới đất dậy, vui vẻ nói:
- Quả nhiên là có duyên trèo tường ra cũng gặp nhau, đại ca huynh sao lại ở chỗ này?
Diệp Tiểu Thiên:
- ...Ngươi từ đâu trèo ra, chật vật như vậy, làm cái gì đấy?
La Đại Hanh oán giận nói:
- Đại ca, cha đệ cả ngày xem đệ như kẻ trộm, huynh không cần giống như
ông ấy được không, đệ còn có thể trèo từ đâu ra chứ, đệ trèo từ trong
nhà ra đấy.
- Nhà của ngươi?
Diệp Tiểu Thiên mất hứng:
- Ta nói này Đại Hanh, khó trách cha ngươi nói ngươi là cái đồ nói dối, nhà của ngươi không phải ta chưa từng đến, nhà của ngươi lúc nào chuyển đến đây từ lúc nào vậy?
La Đại Hanh vội la lên:
- Đệ không nói dối, bên trong tường này là chuồng ngựa nhà đệ, chuồng ngựa chẳng lẽ không phải nhà đệ, đây đều là nhà đệ mà.
Diệp Tiểu Thiên:
- ...
La Đại Hanh nói:
- Đại ca, huynh làm sao vậy?
Diệp Tiểu Thiên:
- Ồ! Là ta kiến thức nông cạn, không nói đến cái này, khục! ngươi từ nhà ngươi... trèo tường ra, sao lại phải như thế?
La Đại Hanh nhất thời biến sắc, nói:
- Việc này kể ra rất dài dòng, ở đây lâu không tiện, chúng ta rời đi rồi nói sau.
Đối với câu “không nên ở lâu”, Diệp Tiểu Thiên phi thường đồng ý, lập tức nghe lời, hắn nói:
- Được, chúng ta rời đi trước!
La Đại Hanh quay đầu chạy ra ngoài hẻm, Diệp Tiểu Thiên kéo hắn lại, nói:
- Nhanh, bên này!
La Đại Hanh cũng không để ý, lập tức đi theo Diệp Tiểu Thiên chạy theo
hướng khác của ngõ nhỏ. La Đại Hanh chạy đến không ra hơi, vẫn luôn
miệng hỏi:
- Đại... đại ca, lúc nãy chúng ta... ở chỗ giao lộ, vì... sao... chạy qua bên này... a...
Diệp Tiểu Thiên chỉ bằng một nửa trọng lượng của La Đại Hanh, nên chạy rất nhẹ nhàng vui vẻ, hắn thuận miệng đáp:
- Ngươi không hiểu? đây gọi là phương pháp trái ngược, nếu có người
đuổi ngươi, tuyệt sẽ không nghĩ tới việc ngươi sẽ trèo từ bên này ra,
lại chạy về hướng bên này.
La Đại Hanh vui vẻ nói:
- Đúng! Vẫn là đại... ca thông minh, trí... so với... Gia Cát...
Diệp Tiểu Thiên khiêm tốn nói:
- Cũng may, chỉ là lớn hơn ngươi mấy tuổi, kinh nghiệm phong phú hơn...
Diệp Tiểu Thiên lao ra khỏi hẻm nhỏ, thuận hướng rẽ phải, chạy năm ba
bước, thì thấy một người từ cửa sau đi ra. Diệp Tiểu Thiên thấy người
này, liền dừng gấp, khó khăn lắm mới dừng chân được.
La Đại
Hanh ở phía sau hắn, cúi đầu chạy như điên, chạy đến nỗi té ngã như hải
cẩu. Diệp Tiểu Thiên đột nhiên dừng lại, gã căn bản không dừng kịp, thân hình to lớn đụng vào hắn, một phát đánh bay Diệp Tiểu Thiên, sau đó
trợn mắt há mồm cả kinh nói:
- Cha?
Hồng Viên
ngoại dẫn theo mấy gia đinh, nổi giận đùng đùng đứng trên đường, tư thế
hình như là đang muốn đi bắt La Đại Hanh. Vừa thấy La Đại Hanh, Hồng
Bách Xuyên lập tức rít gào lên:
- Tiểu súc sinh, có bản lĩnh đi ra ngoài thì đừng trở về nữa! Sao lại trở về nhanh như vậy hả?
Đại Hanh gãi đầu một cái, đột nhiên bừng tỉnh đại ngộ, nói:
- A! Ta hiểu rồi!
Hồng Bách Xuyên ngẩn ngơ, ngạc nhiên nói:
- Mày hiểu cái gì?
Đại Hanh cười ngây ngô nói:
- Vừa rồi con cảm thấy có chút không hợp lý, chạy a chạy, nhất thời
cũng nhớ ra đến tột cùng là lạ ở chỗ nào, hôm nay nhìn thấy cha con mới
hiểu được, hóa ra là con chạy về phía cửa nhà mình...