Toàn thân Mạnh Huyện thừa phát run, chỉ vào Diệp Tiểu Thiên nói:
- Bậy bạ! Bậy bạ! Ngươi không thể ngụy biện chuyện này được, bổn quan
lập tức tìm Huyện tôn đại nhân, ngươi đánh bổn quan thành thế này, bổn
quan nhất định phải bắt ngươi lại, nghiêm khắc trừng trị!
Chu Ban đầu vẫn một mực im lặng đột nhiên bước lên một bước, lớn tiếng nói:
- Huyện thừa đại nhân, ty chức làm chứng cho Điển sử đại nhân, Điển sử
đại nhân chưa động tay với ngài. Lúc ngài vừa tiến vào đã bị thương khắp người, không phải là Điển sử đại nhân gây ra.
- Đúng! Đúng a!
Lúc nói chuyện Tô Tuần Thiên còn có chút nói lắp, nhưng chỉ nói hai chữ liền trôi chảy lại:
- Lúc Huyện thừa đại nhân tiến vào cả người đã bị thương, không chỉ Chu Ban đầu nhìn thấy, ty chức cũng nhìn thấy, các ngươi có thấy không?
- Nhìn thấy! Chúng tôi cũng nhìn thấy, Điển sử đại nhân không động tay!
Đám tư lại, nha dịch, bộ khoái đột nhiên tỉnh táo lại, nhao nhao cùng
nói. Thanh âm của họ ngay từ đầu đã ồn ào ầm ĩ, dần dần thì liền đồng
thanh:
- Chúng tôi làm chứng cho Điển sử đại nhân!
- Các ngươi...các ngươi...
Mạnh Huyện thừa hoảng sợ nhìn bọn họ, đột nhiên có cảm giác đang nằm mơ!
Y thật sự hy vọng đây là một giấc mơ, một hồi chẳng mấy chốc sẽ tỉnh dậy thoát khỏi ác mộng.
- Ah! Đây nhất định là nằm mơ!
Mạnh Huyện thừa đang định thò táy véo thử lên đùi, Lý Vân Thông nhô đầu ra, nhìn y tỉ mỉ rồi nói:
- Lúc Huyện thừa đại nhân tiến vào, ừ ừ ừ, ở đây...
Lý Vân Thông chỉ vào mặt Mạnh Huyện thừa, nghiêm túc nói:
- Chỗ này của Huyện thừa đại nhân bầm tím một mảng, chắc là quyền cước
gây ra, mà Điển sử đại nhân lại đi đứng bất tiện, làm sao có thể động
tay động chân làm Huyện thừa đại nhân bị thương được?
Mạnh Huyện thừa tức giận, phẫn nộ hỏi ngược lại:
- Xương gò má bổn quan bầm tím lúc nào?
Lý Vân Thông vung một quyền lên, đánh mạnh vào mặt Mạnh Huyện thừa,
khiến cho Mạnh Huyện thừa lùi lại mấy bước, Lý Vân Thông nói:
- Ngài xem, đây không phải bầm tím một mảng sao!
Mã Huy đột nhiên cũng lớn tiếng nói:
- Không sai! Sau lưng Huyện thừa đại nhân còn có mấy dấu chân bùn, các ngươi xem!
Nói xong Mã Huy liền bay lên không, đá vào mông Mạnh Huyện thừa:
- Ai nha.
Mạnh Huyện thừa kêu lên một tiếng bay ra ngoài, ngã gục xuống.
Hứa Hạo Nhiên cùng mấy bộ khoái tiến lên, bảy tám cái chân đạp mạnh xuống, sau đó cực kỳ nhanh chóng tản ra, sợ hãi kêu lên:
- Oa! Thật sự có nhiều dấu chân!
Mấy sai dịch vốn đã nhịn Mạnh Huyện thừa rất lâu cũng đột nhiên xông lên, xoa tay nói với Hứa Hạo Nhiên:
- Chúng ta có thể đá mấy cái không?
Hứa Hạo Nhiên rất hùng hồn nói:
- Mời!
Mấy sai dịch chắp tay với Hứa Hạo Nhiên một cái, hưng phấn xông lên.
Mạnh Huyện thừa vừa định đứng lên, đã bị bọn hắn đè lại, đánh cho một
trận, Tô Tuần Thiên nói:
- Nhìn kìa, nhiều dấu chân lớn nhỏ
khác nhau, quả nhiên không phải của Điển sử đại nhân, Huyện thừa đại
nhân nhất định là bị người khác đánh đến nỗi hồ đồ rồi, nên mới ăn nói
lung tung như thế!
Mạnh Huyện thừa nằm rạp trên đất, run giọng nói:
- Ngươi... ngươi dám đổi trắng thay đen? Thương thế trên đầu ta...rõ ràng là...là bị hắn dùng gậy đánh ta!
Tô Tuần Thiên nắm lấy cái nghiên mực, hung hăng đánh vào ót của y, hai
mắt Mạnh Huyện thừa trừng lên, rồi hôn mê bất tỉnh. Tô Tuần Thiên xoay
người nhìn kỹ một chút, thỏa mãn gật đầu nói:
- Uh, đây thì là đập rồi đấy!
Bộ khoái, sai nha lần lượt hành động, chắc chắn không phải là mưu kế
của Diệp Tiểu Thiên, đặc biệt là hai người Tô Tuần Thiên và Lý Vân
Thông, một người là kẻ ngốc không ai sánh bằng trong mắt người đời, là
thiếu gia ăn chơi không có tiền đồ. Một người khác thì tiền đồ ảm đậm,
tính tình cực đoan, xảo trá cay nghiệt láu cá. Bọn họ có thể đứng cùng
một thuyền với Diệp Tiểu Thiên, cũng rất đáng quý rồi, lại còn có thể
kiên quyết ở bên Diệp Tiểu Thiên chống lại Huyện thừa đại nhân, lần dũng khí cùng quyết tâm này càng không tầm thường.
Trong đó biểu
hiện của Lý Vân Thông thực tế đã vượt ra khỏi dự liệu của Diệp Tiểu
Thiên. Lý Vân Thông đã biết rõ thân phận thật của hắn, nếu Diệp Tiểu
Thiên là Điển sử thật, Lý Vân Thông đứng về phía một viên quan chức vị
tuy thấp nhưng mạnh, cũng chưa chắc chịu thiệt thòi. Nhưng y lựa chọn
đứng về phía viên quan giả mạo sớm muộn gì cũng sẽ phải rời chức, đắc
tội với quan huyện có vị trí chắc chắn, tuyệt không cân nhắc đến lợi
ích, thuần túy là vì sự chính trực dấy lên trong lòng y.
Diệp Tiểu Thiên liếc nhìn hai người, khẽ gật đầu với họ một cái, nhận được
sự công nhận của Diệp Tiểu Thiên, hai người lập tức ưỡn ngực.
Trong lòng Tô Tuần Thiên kích động, đột nhiên cảm giác mình không phải
là một phế vật, gã cũng là người hữu dụng, cũng có thể được người khác
tôn trọng. Lý Vân Thông lại có cảm giác giống hai mươi năm trước, toàn
thân sôi sục một loại nhiệt huyệt của thiếu niên, sôi trào trong cả thể
xác lẫn tinh thần.
Chu Ban đầu nhặt gậy của Diệp Tiểu Thiên
lên, đưa đến tay hắn. Diệp Tiểu Thiên nhận lấy, “soạt soạt soạt” đi đến
giữa phòng Thiêm áp, nhìn bộ khoái cùng sai nha xung quanh, thấy ánh mắt ủng hộ tín nhiệm của họ, cười cười nói:
- Huyện thừa đại nhân bị người đánh đến trọng thương, chuyện này, là ai làm đây?
Chúng bộ khoái đang sôi trào nhiệt huyết, nghe xong lời này liền quay
lại nhìn nhau, lúc nãy trước mặt Huyện thừa đại nhân họ đương nhiên kiên quyết phủ nhận là Điển sử đại nhân gây ra, nhưng bây giờ...Điển sử đại
nhân hỏi như vậy là có ý gì?
Lý Vân Thông vẫn là tên giảo
hoạt trong đám nha dịch lục phòng huyện nha, tuổi tác lớn hơn chút ít,
cảm xúc tỉnh táo nhanh, đầu óc y chỉ thoáng qua một cái, sẽ hiểu ý của
Diệp Tiểu Thiên.
Lý Vân Thông nói:
- Đại nhân,
Mạnh Huyện thừa phụ trách tu pháp bổn huyện, bọn người Từ Lâm chết đột
ngột ở đầu đường, đồng bọn không tìm thấy hung thủ, chúng liền giận lây
sang Huyện thừa bổn huyện, đánh Huyện thừa đại nhân đến nông nỗi này,
thật sự là vô pháp vô thiên.
Chúng bộ khoái lúc này mới phản ứng lại, lập tức nhao nhao cùng nói:
- Không sai! Là nhóm người dư đảng Từ Lâm, Tường Ca, những tên du côn kia thật sự là quá càn rỡ!
Diệp Tiểu Thiên nói:
- Lúc bổn quan vừa nhận chức cũng đã nói, muốn nghiêm khắc chỉnh đốn
trị an của bổn huyện, không ngờ những thứ người đó lại ngoảnh mặt làm
ngơ, gây chuyện thị phi ngày càng táo tợn.
- Mã Huy, ngươi
mang theo mấy người, bắt mấy tên lưu manh đó về đây quy án. Bổn huyện
muốn lấy bọn chúng là ví dụ điển hình, như vậy sẽ cho thấy bổn quan
chống lại bọn vô lại ngang ngược, bắt đầu chống lại những hành động vi
phạm pháp lệnh, khiến cho huyện ta không có tiếng chó sủa vì trộm cướp,
trở thành nơi thanh bình không ai thèm nhặt đồ rơi trên đường!
Mã Huy cung kính nói:
- Vâng!
Lập tức khoát tay, dẫn mấy bộ khoái rời đi.
Lý Vân Thông đến bên người Diệp Tiểu Thiên, thấp giọng nói:
- Đại nhân, Mạnh Huyện thừa sẽ tỉnh đấy ạ...
Diệp Tiểu Thiên cũng thấp giọng, nói:
- Đã có kế hoạch?
Lý Vân Thông tằng hắng một cái, nói:
- Nếu đại nhân hỏi như vậy có thể không có ý nghĩa gì nữa a! Nếu ngài
còn chưa nghĩ ra chủ ý, sẽ không trở mặt với y như thế?
Con mắt Diệp Tiểu Thiên lòng vòng, cười xảo trá nói:
- Kỳ thật, Huyện thừa đại nhân và cùng muốn đến một nơi, y muốn “âm” ta, ta còn phải “hiểm” y.
Lý Vân Thông nghe xong lời này vỗ tay cảm thán:
- Quân tử trị người, gậy ông đập lưng ông, vẫn là trị trên thân người khác, lần hành động này của đại nhân rất hay, rất hay!
Tô Tuần Thiên ở một bên nghe xong cũng muốn vuốt mông ngựa, nhịn cả buổi, mở miệng khen:
- Đại nhân và Mạnh Huyện thừa quả nhiên là anh hùng giống nhau.
Diệp Tiểu Thiên lúng túng ho khan một tiếng, nói:
- Chỉ là không nghĩ đến mình cao tay hơn so với y, đã như vậy, chúng ta cũng nên đánh nhanh thắng nhanh?
Lý Vân Thông và Tô Tuần Thiên nhìn nhau, Tô Tuần Thiên chủ động xin đi giết giặc:
- Đại nhân, việc này để ta làm!
Diệp Tiểu Thiên suy nghĩ một chút nói:
- Được! Vậy thì ngươi làm đi!
Lý Vân Thông vốn đang lo lắng Tô Tuần Thiên không đáng tin cậy, chẳng
qua nghĩ đi nghĩ lại, Tô Tuần Thiên là em vợ của huyện thái gia, cho gã
đi tìm hiểu hồ sơ đen của Mạnh Huyện thừa, huyện thái gia sẽ không nghi
ngờ, hơn nữa người khác có thể cho rằng đây là tín hiệu huyện thái gia
đứng về phía Ngải Điển sử.
Mặc dù nói huyện thái gia là thứ
trang trí, nhưng dù sao y cũng là do triều đình bổ nhiệm, cái này cũng
có chút tác dụng đấy, tối thiểu Ngải Điển sử thảo phạt cấp trên trực
tiếp của mình xem như xuất sư nổi danh.
Vì vậy, Lý Vân Thông nhẹ gật đầu, lui sang một bên.
Nhìn bóng lưng của Diệp Tiểu Thiên, ánh mắt Lý Vân Thông có chút phức
tạp. Y biết rõ Diệp Tiểu Thiên là Điển sử giả, tất nhiên cũng biết dự
định của quan chức huyện Hồ, y muốn nói ra sự thật với Diệp Tiểu Thiên,
nhưng không biết mở miệng thế nào.
Y không biết khi Diệp Tiểu Thiên đã biết rõ toàn bộ quan viên huyện Hồ đã liên thủ đào hố sẵn,
đang chờ để chôn hắn, thì sẽ có phản ứng như thế nào?
Nếu
Diệp Tiểu Thiên quyết định nhanh, chọn cách lập tức bỏ đi, dưới cục diện này nên làm thế nào? Cũng may bây giờ khí thế Diệp Tiểu Thiên đấu Mạnh
Huyện thừa đang hừng hực, loại tình huống này không ai muốn động đến
hắn, ngược lại còn có thể đảm bảo an toàn cho hắn, nên y cũng không vội
nói ra chân tướng. Nghĩ tới đây, Lý Vân Thông lại quyết định nén lại.
- Hắn là giả! Hắn không phải là Điển sử, hắn không phải là Ngải Phong,
Ngải Phong đã chết từ lâu rồi, hắn gọi là Diệp Tiểu Thiên, hắn là Điển
sử giả!
Mạnh Huyện thừa vừa tỉnh lại, phát hiện mình đã bị
nhốt vào đại lao, y không ngờ Diệp Tiểu Thiên có thể điên cuồng như thế, lại dám trực tiếp nhốt mệnh quan triều đình, cấp trên của hắn vào đại
lao. Trong tình huống nà cũng không thèm để ý đến sự ảnh hưởng của bí
mật kia nếu bị lộ, vội gào lên đến khản cả giọng. Nhưng... Một tên lính
canh ngục nhìn Mạnh Huyện thừa, nói với lính canh ngục khác:
- Huyện thừa không phải là bị điên rồi chứ?
Lính canh ngục khác thở dài nói:
- Ai biết được, nào ai mua được chữ ngờ. Ai, ngươi đứng cách cửa nhà lao xa một chút, có vài tên điên còn cắn người đấy.
- Mạnh Huyện thừa là bị choáng, không phải điên.
- Cái này ai mà nói chính xác được, an toàn là số một.
Hai tên lính canh ngục vừa nói vừa đi ra xa, Mạnh Huyện thừa càng thêm
điên cuồng kêu lên, một chậu nước “rào” một cái giội xuống, nước đầy đầu và mặt y. Mùi vị giống như..., Mạnh Huyện thừa liếm môi một cái, cảm
thấy hương vị không đúng lắm.
Mạnh Huyện thừa quay đầu lại,
chỉ thấy đại hán ở phòng giam bên cạnh, đại khái là vì trong nhà lao oi
bức, đã cởi hết quần áo, trần truồng đứng ở đằng kia, trong tay xách
thùng gỗ, trừng mắt nhìn y rống to:
- Ngươi gào cái gì? Ông
đây đang ngủ say, bị ngươi hô to gọi nhỏ đánh thức, ngươi có bệnh à!
Nhìn ngươi dữ thế kia, còn giả điên! Mao Vấn Trí ta đã ở đây bảy năm
rồi, còn chưa thấy qua tên nào ngu như ngươi, nói thật với ngươi, ngươi
giả điên cũng không được, ông đây đã thử qua chiêu này tám năm trước
rồi!
Mạnh Huyện thừa ngạc nhiên nói:
- Tám năm trước đã thử qua! Ngươi không phải nói là vào ngục bảy năm trước sao?
Mao Vấn Trí cười ha hả nói:
- Cái tên này vẫn là tên đần, ông đây không thể vượt ngục trước, rồi
sau đó lại bị bỏ tù sao? À, ngươi đây là giả ngu với ta sao, giả điên
cũng vô dụng, nên không cần giả ngu, từ nhỏ ta đã giả ngu rồi, nhưng
không thể dấu giếm, liền bị cha mẹ đánh. Ngươi hãy thành thật đi, lặng
lẽ lăn qua một chỗ mà ngồi đi, nếu không ta sẽ gọt ngươi.
Mao Vấn Trí nói xong, quăng thùng ra, nằm xuống bụi rơm, nói:
- Hôm nay ta còn chưa đi đại tiện, nếu không thứ giội lên đầu ngươi sẽ có là hoàng kim đấy.
- Cái gì?
Mạnh Huyện thừa bị Diệp Tiểu Thiên cùng đám nha dịch kia đánh cho nát
bét, mũi cũng bị thương, khứu giác không tốt lắm, nghe Mao Vấn Trí nói
nói xong mới phản ứng, hóa ra cái thùng tên hỗn đản này xách chính là
bồn cầu, như vậy cái gã vừa giội là... Mạnh Huyện thừa lập tức cúi người nôn ọe...