Mưa to như trút nước, người ta nghe tiếng mưa tâm phiền ý loạn. Kỳ thực
Diệp Tiểu Thiên rất thích trời mưa, thực tế là mưa rào tầm tã như vậy,
tốt nhất kèm theo một loạt tiếng sấm. Hắn cảm thấy loại cảm giác này rất nhẹ nhàng vui vẻ, mỗi khi thấy trời mưa như vậy, hắn tuyệt đối sẽ không có cảm giác buồn phiền, trái lại cực kỳ hưng phấn.
Vì vậy, đêm mưa như vậy, hắn thường ngủ càng thêm an tâm. Trời mưa như
vậy, hắn đều chạy trong mưa đuổi theo nước mưa vừa cười vừa nhảy. Nhưng
đó là lúc nhỏ hết sức lông bông, tuổi lớn rồi cuối cùng cũng trầm ổn rất nhiều, nhưng mỗi khi gặp trời mưa to, hắn vẫn cảm thấy thoải mái trong
lòng.
Thế nhưng hôm nay lại khác, lúc đường thẩm không biết giằng co bao lâu,
không ai đi ra từ trong, cũng không có ai vào từ bên ngoài, Diệp Tiểu
Thiên đứng ở hành lang trong lòng có nút thắt, khó tránh khỏi hơi phiền
loạn.
Bỗng nhiên, có nha dịch đứng ở cửa đường, cao giọng hô Chu Ban đầu lên
công đường. Chu Ban đầu quay lại gật đầu với Diệp Tiểu Thiên, chống
trượng đi từng bước về phía quan tòa. Cùng lúc đó, gia đình Quách lão
trượng đi xuống từ đại sảnh, bước ngang qua Chu Ban đầu.
Chu Ban đầu dừng lại một chút, nhìn thoáng qua bộ dạng thất hồn lạc
phách, thê lương ai oán của gia đình Quách lão trượng, nhưng gã không
nói gì, cũng không do dự, chỉ cắn răng, dựng thẳng người đi tới đại sảnh với tốc độ nhanh hơn.
Diệp Tiểu Thiên cũng nhìn thấy gia đình Quách lão trượng, nhưng gia đình Quách lão trượng lúc thấy hắn ánh mắt né tránh, khiến hắn hiểu được
điều gì. Hắn chậm rãi nghiêng đầu sang chỗ khác, cũng không nhìn Quách
gia, chỉ ngẩng đầu nhìn xuyên qua màn mưa, tâm tình cực kỳ hậm hực trong lòng không thể trút xuống giống như nước mưa kia.
Sau một lúc lâu, La Đại Hanh ở bên kêu:
- Đại ca!
Diệp Tiểu Thiên quay đầu nhìn lại, giờ mới hiểu được vì sao La Đại Hanh
gọi hắn. Chỉ thấy chẳng biết lúc nào gia đình Quách lão trượng chạy tới
bên cạnh hắn, cùng quỳ trước mặt hắn, cũng không nói chuyện. Quách lão
trượng hai hàng nước mắt, nghẹn ngào nói:
- Cho dù thế nào, ân đức của Điển Sử lão gia, gia đình Quách Thăng ta vĩnh viễn không quên!
Dứt lời, Quách lão trượng liền dẫn đầu dập đầu trước. Diệp Tiểu Thiên
không hỏi, nhưng hắn đã hiểu được, gia đình Quách lão trượng đích thị là bị Tề Mộc uy hiếp, không dám giữ vững quyền lợi truy cứu hung thủ trên
công đường. Rất có thể, họ vẫn sẽ đưa ra lý do chết bệnh hoang đường.
Buồn bã sự bất hạnh của họ, hay là hận họ không tranh đấu? Diệp Tiểu
Thiên không biết nên nói gì, cái gì hắn cũng không muốn nói, trong lòng
phẫn uất, cũng có bi ai. Hắn biết rõ đủ loại bất đắc dĩ của tiểu nhân
vật, nhưng đối mặt với sự mềm yếu và lùi bước của Quách gia, trong lòng
hắn vẫn thất vọng nói không ra lời.
La Đại Hanh vung túi sách ra sau lưng, nói với Diệp Tiểu Thiên:
- Đại ca, cha ta từng nói qua một câu, hắn nói người đáng thương tất có
chỗ đáng hận! Cho nên người đáng thương có lẽ đáng thương, đáng đồng
tình, nhưng không đáng giúp đỡ.
Quách lão trượng nghe xong những lời này nhịn không được khóc lớn lên.
Nếu như chỉ có một mình lão, một cái mạng ti tiện, chưa hẳn lão không
dám liều. Nhưng vì mạng của cháu trai..., nơi này là thiên hạ của Tề
Mộc, lão thực sự không dám tưởng tượng nếu như cố ý đối kháng với Tề
Mộc, sẽ xuất hiện hậu quả gì.
'Ngải Điển Sử' gắng hết tất cả, sáng tạo ra điều kiện như vậy cho gia
đình lão, cho dù bọn họ chịu nói ra chân tướng, Huyện lệnh vô vi kia
chắc chắn sẽ phán quyết theo lẽ công bằng, nhưng khuất nhục trước hung
thủ giết chết con trai, lão vẫn cảm thấy quá có lỗi với 'Ngải Điển Sử'.
Diệp Tiểu Thiên thở dài, nói với Quách lão trượng:
- Đầu của ngươi dập nhiều quá rồi.
Quách lão trượng ngẩn ngơ, ngẩng đầu lên. Diệp Tiểu Thiên khập khiễng đi qua bên cạnh lão đỡ lão dậy, tiếng trượng gỗ chạm đất giống như nhịp
trống gõ vào tim lão, giọng Diệp Tiểu Thiên vang lên:
- Về sau, đừng tùy tiện quỳ xuống với người khác, có đôi khi, cầu người... không bằng cầu mình!
Trên công đường thẩm lý rất lộn xộn, những hàng xóm trên phố làm chứng,
có người giữ vững nói thấy Từ Lâm hành hung Quách mập bên đường. Có
người suy đoán hàm hồ, có người thì đột nhiên đổi giọng, nói ngược là
Quách mập chủ động khiêu khích, ẩu đả Từ Lâm, Từ Lâm lỡ tay đẩy trong
lúc trốn tránh, Quách mập ngã đụng trúng chỗ hiểm ngoài ý muốn mà chết.
Chờ đến lúc gia đình Quách lão trượng bàng hoàng lên công đường, thấy
trong đám dân chúng vây xem công thẩm có người lấy ra một con rối nhuộm
máu, cười gằn vặn rơi đầu con rối. Quách lão trượng cũng con dâu lão
hoàn toàn sụp đổ, bọn họ giữ vững ý kiến con trai chết bệnh mà nói, như
vậy tội lỗi lớn nhất của Từ Lâm sẽ không có. Truyện "Dạ Thiên Tử: Lưỡng Tống Nguyên Minh " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Về phần ảnh hưởng pháp luật sau này, vụ án ẩu đả Chu Ban đầu, Hoa Tri
huyện thở ra nhẹ nhàng. Tuy nói Chu Ban đầu cùng toàn thể bộ khoái làm
chứng đều giữ vững chân tướng, nhưng bản án như vậy tính có bao nhiêu
tội phạt? Chắc hẳn tùy ý xử lý, đã trấn an đám bộ khoái, cũng cho Tề đại gia một câu trả lời thỏa đáng, như vậy là được.
Chờ Chu Ban đầu nói qua quá trình, vài tên bộ khoái lên công đường làm
chứng, Hoa Tri huyện nhìn qua đám người. Chẳng biết lúc nào, Mạnh Huyện
thừa và Tề Mộc lặng yên đi tới, đứng trong đám dân chúng bên phải, lặng
yên nhìn xem. Tề Mộc gương mặt bình thản, ánh mắt Mạnh Huyện thừa nhìn y mang theo vẻ lạnh lùng, nhắc nhở y kết cục đắc tội Tề đại gia.
Mà Vương Chủ bộ cũng tới, lặng yên đứng đằng sau dân chúng xem thẩm bên
trái, dựa vào một cây trụ, hai tay trong áo, khuôn mặt vẫn mang theo nụ
cười nhàn nhạt.
Nói nói cười cười, ngoại trừ lúc cãi cọ, lúc thực sự cần biểu hiện, mấy
người họ quả thực ít khi cùng lúc xuất hiện trước công chúng, đây là quy củ quan trường 'vương không thấy vương', cũng là bản năng của hổ lang:
Bên trong lãnh địa của mình, mình phải xuất hiện với bộ mặt vương giả,
mà không nên có một kẻ bên trên cướp đoạt danh tiếng của mình.
Thế nhưng họ không chú ý tới, dường như cũng có một người đứng trong đám dân chúng thấp cổ bé họng, một người không phải búi tóc hói cua. Kỳ
thực bọn họ thấy được cũng không sao cả, bởi vì họ căn bản không nhận
biết người này: Đại công tử An gia, An thị Thổ Ti Vương ---- An Nam
Thiên.
An Nam Thiên thuần túy là cực kỳ nhàm chán, ở trong khách điếm với con
cọp cái kia là một chuyện rất khổ sở nên mới đội mưa chạy ra ngoài, ban
ngày gã cũng không có lòng tầm hoa vấn liễu, đang không biết nên tới nơi nào, trong lúc vô tình nghe nói tới vụ án lớn chấn động bách tính Hồ
huyện, vì vậy chạy tới công đường chờ phán xét.
Hoa Tri huyện liếc Mạnh Huyện thừa, nhấc kinh đường mộc vỗ một cái, khụ một tiếng nói:
- Về phần vụ án Từ Lâm đánh chết Quách Lịch Phong, trải qua quá trình
công khai thẩm lý, điều tra kỹ càng, thu thập chứng cớ và rất nhiều dân
chúng, xác nhận đúng là tin vịt. Vụ án này thực ra là một vụ tranh chấp
quê nhà bình thường, Quách Lịch Phong chủ động khiêu khích, ẩu đả hàng
xóm, Từ Lâm trong lúc trốn tránh đẩy ngã Quách Lịch Phong, không khéo
đập đầu vào đá mà chết, không phải cố ý giết người, cũng không phải ngộ
sát, thật sự là né tránh bị đánh, phòng vệ bị động. Cái chết của Quách
Lịch Phong đúng là ngẫu nhiên, không thêm tội cho Từ Lâm.
Lời kia vừa thốt ra, trên công đường xôn xao. Không sai, Quách lão
trượng quả thực đưa ra lời khai là con trai chết bệnh, nhưng thân thể
còn đó, chẳng lẽ quan phủ không biết kiểm tra vết thương? Còn nói nữa,
vụ án này cũng không phải không có nhân chứng, mà lần này Quách gia cũng không lên công đường với tư cách nguyên cáo, Tri huyện lão gia lại tổn
hại chân tướng, phán quyết như thế.
Hoa Tri huyện nhấc kinh đườngmộc lên, tức giận vỗ hơn mười cái, gần đập
vỡ mộc kinh đường mới ngăn được tiếng huyên náo trên đại sảnh.
Hoa Tri huyện cất to giọng nói:
- Vụ án Từ Lâm ẩu đả Ban đầu Chu Tư Vũ của huyện ta, hành vi phạm tội là thật, phán Từ Lâm đánh hai mươi trượng trên công đường!
Đám người lại bạo động một phen, chẳng qua tuy rằng hai mươi trượng này
xử phạt nhẹ hơn, nhưng thực sự lại miễn cưỡng chấp nhận được. Huống
chi... hai mươi trượng thì hai mươi trượng, do ai đánh, đánh thế nào,
trong này cũng rất có học vấn, đánh tốt, hai mươi trượng có thể tạo được tác dụng đánh tám mươi trượng, đánh chết người trên công đường cũng
không phải không có khả năng. Truyện "Dạ Thiên Tử: Lưỡng Tống Nguyên Minh " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Sai dịch cầm trượng hai bên nắm chặt côn lớn, tiến lên một bước, đưa ra
tư thái xin giết giặc, nhưng mọi người nhanh chóng tự động lui xuống,
nhường vị trí cho hai người thân hình khôi ngô cao lớn vạm vỡ nhất.
Tề Mộc sầm mặt lại, thốt nhiên nói:
- Còn cần trượng hình sao? Đây là đánh vào mông hắn hay là đánh vào mặt ta?
Mạnh Huyện thừa vội nói:
- Tề huynh chớ giận, hãy nghe hắn phán tiếp.
Nói xong, Mạnh Huyện thừa liên tục nháy mắt với Hoa Tri huyện. Từ lúc
thấy phản ứng của y, Hoa Tri huyện đã biết Tề đại gia không hài lòng,
Hoa Tri huyện như sét đánh trong lòng, giọng điệu nhẹ nhành, tự nhiên mà quay lại.
Hoa Tri huyện nói:
- Tuy nhiên cân nhắc tới hành vi lần này của Từ Lâm thật sự là có nguyên nhân, tội không thể tha thứ, nhưng tình có thể hiểu được, nên... miễn
trượng hình cho hắn, phán giam ngắn hạn ba tháng.
Mặt Tề Mộc trầm xuống nói với Mạnh Huyện thừa:
- Phán giam ngắn hạn? Không được! Bất kể là để hắn làm gì, cũng làm ta mất mặt!
Mạnh Huyện thừa nói:
- Tề huynh, Chu Ban đầu tổn thương nặng như vậy, không phán cũng không
được. Còn giam ngắn hạn, hạn chế hay không, lao dịch hay không, đây còn
không phải chuyện một câu nói của ta? Đến lúc đó hắn không cần quản giáo cái gì, chỉ cần chờ đủ ba tháng là được rồi.
Tề Mộc quay sang, nhìn y nói:
- Ta nói... không được!
Mạnh Huyện thừa nuốt nước miếng một cái, lại quay qua Hoa Tri huyện,
trừng mắt với y. Hoa Tri huyện thầm kêu khổ: “Cái này cũng không được,
vậy muốn bổn huyện phán thế nào?”
Hoa Tri huyện nghĩ lại, lại nói tiếp:
- Chẳng qua, Từ Lâm có thể bỏ bạc chuộc tội, nếu có thể bỏ ba lạng bạc, sẽ miễn hình phạt giam ngắn hạn.
Mạnh Huyện thừa vội vàng nhìn về phía Tề Mộc. Tề Mộc cười ngạo nghễ nói:
- Tề mỗ cái khác không có, chỉ có tiền. Vậy chuộc bạc đi. Ha ha, ba
lạng? Đuổi ăn mày à, cho hắn mười lạng! Tề mỗ khá hào phóng chứ?
Những lời này, Tề Mộc cũng không nói thấp giọng, hiển nhiên đã tiếp nhận kết quả này, cũng không muốn để người khác cho là y đã chịu thiệt, cho
nên cố ý thị uy. Hoa Tri huyện nóng bừng mặt, lại chỉ có thể coi như
không nghe thấy, hắng giọng một cái nói: Truyện "Dạ Thiên Tử: Lưỡng Tống Nguyên Minh " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
- Từ Lâm, ngươi có nguyện chuộc bạc?
Từ Lâm đã nghe được lời Tề Mộc nói, vỗ ngực một cái, ngạo nghễ:
- Đóng! Không phải Tề đại gia của chúng ta đã nói rồi sao?
Gã khinh miệt liếc nhìn Chu Ban đầu tức giận tím cả mặt, cười nói:
- Nói thế nào đây cũng là Ban đầu bản huyện, cũng không phải đuổi ăn mày, ba lạng bạc quá ít, cho hắn mười lạng là được rồi.
Hoa Tri huyện sớm đã vô cùng xấu hổ, vỗ kinh đường mộc quát:
- Từ Lâm giao bạc trên công đường sẽ phóng thích! Bãi đường!
Dứt lời, không chờ sai dịch hô đường uy, Hoa Tri huyện quay người lại vội vàng tránh ra sau bình phong.
Trên công đường lúc này hoàn toàn hỗn loạn, khóc cười mắng kêu la loạn
xì ngầu giống như chợ bán thức ăn. Vương Chủ bộ lắc đầu, khẽ thở dài một hơi, đang muốn quay người đi, nhưng thân thể chỉ quay một nửa, đột
nhiên đứng vững.
Trên đại sảnh, đám người thần sắc thảm đạm, bàng hoàng kia bỗng nhiên
cũng yên tĩnh một chút, thời gian trôi qua, trên đại sảnh yên lặng, tất
cả mọi người phát hiện một người, hắn chống nạng, bình tĩnh đứng ở cửa
ra vào đại đường, người kia thân thể gầy yếu, lại giống một ngọn núi!