Sau khi hai người rời khỏi trung tâm mua sắm Thời Đại, Dạ Cảnh Lam đưa An Nhạc Nhạc đến bãi đỗ xe.
~ Này..Dạ thiếu...
An Nhạc Nhạc khẽ lên tiếng, cô không biết tên hắn, nãy nghe thoáng qua thư ký riêng của hắn gọi là Dạ thiếu. Chắc là có địa vị cao lắm, cô không dám đắc tội.
~ Dạ Cảnh Lam.
Hắn lạnh lùng đáp, nhưng trong ánh mắt lại có phần dịu dàng.
~ Dạ thiếu, vẫn nên gọi như vậy đi.
An Nhạc Nhạc nghe hắn nhắc tên, nhưng lại không dám gọi cái tên đó.
~ Gọi tôi là Dạ Cảnh Lam.
Hắn cau mày nhắc lại, mắt liếc qua khuôn mặt An Nhạc Nhạc.
~ Dạ..Dạ Cảnh Lam, tại sao anh lại giúp tôi.
An Nhạc Nhạc nhớ là, ngày đó chỉ là tình một đêm, cô đã không bắt hắn chịu trách nhiệm rồi.
~ Bắt em chịu trách nhiệm, ngày đó là em đi nhầm phòng.
Dạ Cảnh Lam bá đạo nói.
An Nhạc Nhạc đơ mặt ra đấy. Cô đơ ra đấy nửa ngày mới dám hỏi ngược lại anh.
~ Bắt tôi chịu trách nhiệm..?
~ Ừm.
Hắn vẫn tỉnh bơ.
~ Anh buồn cười, tôi còn không bắt anh chịu trách nhiệm với tôi, anh đùa quá rồi, haha.
An Nhạc Nhạc cười xòa, chắc hắn đang đùa vui thôi, cô thì có gì mà hắn thích chứ.
~ Tôi nghiêm túc.
~ Nhưng...nhưng...
An Nhạc Nhạc lắp bắp, thật sự không còn gì để nói, không lẽ lại phải chịu thật.
~ Có thể bồi thường không?
Dạ Cảnh Lam nhíu mày, mắt phượng khẽ chớp, nữ nhân này thật đáng yêu.
~ Em muốn bồi thường bằng gì?
An Nhạc Nhạc vui sướng, may quá còn cách.
~ Tiền, tôi sẽ trả tiền.
Cô móc túi nhét vào tay Dạ Cảnh Lam 100 tệ, đang định quay đi thì bị hắn gọi lại.
~ Em nghĩ tôi thiếu tiền?
An Nhạc Nhạc quay lại nhìn hắn, mẹ ơi, người ta diện toàn đồ hàng hiệu, giá phải đến 8 con số, cô dúi cho hắn 100 tệ, có phải quá xúc phạm không.
~ Tôi..tôi...
Dạ Cảnh Lam ghé,mặt đến gần An Nhạc Nhạc, khẽ nói vào tai cô.
~ Hay là em muốn dùng thịt để bồi thường?