~ Tại sao vừa nãy anh làm vậy?
An Nhạc Nhạc vừa băng nó, vừa hỏi Hàn Kỳ.
~ Em còn hỏi? Không thấy cô ta quá đáng lắm à?
Hàn Kỳ tức giận, anh là người ngoài cuộc còn thấy khó chịu, vậy mà ở đây cô bị An Tân Hạ khinh bỉ, lại không chút quan tâm?
An Nhạc Nhạc lắc đầu, cô tỏ vẻ buồn.
~ Dù sao cô ấy cũng là em của em...cùng cha khác mẹ..
~ Thì sao chứ? Cùng cha, cùng huyết thống là có thể bỏ qua sao?
~ Thật ra, cô ấy hận em là đúng.
..
An Nhạc Nhạc hồi tưởng lại quá khứ năm cô 10 tuổi, sau khi đã vào An gia được 2 năm. Tuy vậy, nhưng không có ai ưa cô cả, chỉ có cha và An Tân Hạ để ý, quan tâm đến cô.
An Tân Hạ lúc đó lại là người mà An Nhạc Nhạc cô quý nhất, là người bạn duy nhất của cô tại nơi đó.
An Tân Hạ lúc đó cũng chạc tuổi cô, là một cô bé ngây thơ đơn thuần, trong sáng. Cô ngày đầu tiên đến An gia, lại nhìn trúng nụ cười của An Tân Hạ, đáng yêu đến lạ lùng. Lúc đó, An Tân Hạ không màng những lời lẽ chửi bới của họ hàng, một mực đòi cô chơi cùng. Chính giây phút ấy đã khiên cô yêu quý đứa em gái đó biết bao nhiêu.
Nhưng, từ khi cô vào An gia, tình thương của cha vậy mà lại dành hết cho cô, đối với An Tân Hạ lại nghiêm khắc, răn đe. Đồ An Tân Hạ muốn, cô đều có, cô thích đi đâu, đều được đi, cái gì cũng được đáp ứng. Chỉ ngoại trừ An Tân Hạ. Cũng có lúc, cô để dành đồ ăn mà An Tân Hạ thích, lén lút dúi vào tay em gái.
An Tân Hạ thấy như vậy cũng chỉ cười, nhận lấy những thứ mà cô đưa cho. Suốt những ngày tháng đó, cô bé không những không oán trách cô, mà còn yêu thương cô vô vàn, như chị em ruột.
Chẳng qua, giây phút hạnh phúc ấy không được bao lâu. Từ lúc hai chị em cô lên 15 tuổi. An Tân Hạ ngày càng cư xử lạnh lùng, buông những lời lẽ cay độc với cô.
Lúc ấy, cô chẳng biết làm gì ngoài im lặng. An Nhạc Nhạc đã nghĩ, An Tân Hạ đã nghĩ cô cướp hết tình thương của cha.
Bản thân cô cũng thấy mình mang tội lỗi, nên không hận An Tân Hạ.
..
Hàn Kỳ nghe cô kể lại những giây phút cùng An Tân Hạ, cậu cũng không nói gì nữa. Chỉ ngồi im cho cô dán băng.
~ Xong, anh đừng để vết thương đụng nước nha.
Cô cất hộp cứu thương đi, ngả người ra ghế. Hôm nay đối với cô mà nói, mệt mỏi vô cùng. Hàn Kỳ cũng không động tới, để im cho An Nhạc Nhạc nghỉ ngơi.