Dạ Thiếu Bá Đạo, Cố Chấp Sủng

Chương 4: Chương 4: Rời đi




Sáng hôm sau....

Mặt trời đã lên từ lúc nào, bên ngoài cửa sổ sáng trưng, nhưng hai thân ảnh trên giường vẫn đang chìm trong giấc mộng, không một chút động đậy.

An Nhạc Nhạc theo đồng hồ sinh học của mình, cô cau mày mở mắt ra.

Nhìn xung quanh căn phòng, đây là phòng khách sạn, đêm qua cô đã vào nghỉ sau khi uống rượu. An Nhạc Nhạc cảm nhận được thân thể mình man mát, ở giữa chân có chút đau.

Cô nhìn xuống thân thể không mảnh vải che đậy của mình.

Sao cô không mặc quần áo? An Nhạc Nhạc nhìn sang bên cạnh giường mình.

Hai mắt cô mở to ra, cái...cái quái gì thế này?

Cô nhanh chóng nhảy xuống giường, tên này là ai? Tại sao lại trên giường cùng với cô? Cô và hắn đêm qua đã xảy ra chuyện kia rồi sao? Đây là phòng ai? Rốt cuộc là cô nhầm phòng hay người đàn ông này nhầm phòng? Hàng ngàn câu hỏi xuất hiện trong đầu cô, An Nhạc Nhạc không tài nào có thể lí giải nổi.

Cô nhìn lại vết máu trên giường, thêm vài vết trắng đục và mùi vị ám muội, cô cũng đã đủ lớn để biết cô và hắn đã xảy ra chuyện gì.

Tên háo sắc này, dám đụng đến cô sao? Nhưng giờ lôi hắn dậy rồi thì làm gì chứ? Thời đại này rồi chẳng nhẽ bắt hắn chịu trách nhiệm với cô, cưới cô làm vợ sao?

An Nhạc Nhạc ôm một bụng phẫn nộ vào phòng tắm, cô ngồi vào bồn tắm hưởng thụ. Thật quá thoải mái, tắm rửa xong An Nhạc Nhạc đứng trước gương cau có.

Chết tiệt, tại sao lại có nhiều vết xanh tím trên cổ cô thế này? Phải làm sao đây?

A......Đúng rồi, chỉ còn chỗ đó thôi. Hiện tại cô cũng chẳng còn nơi nào để về ngoài chỗ đó.

An Nhạc Nhạc lấy lại quần áo mình để mặc. Nhưng áo rách thế này thì mặc kiểu gì, hay lấy tạm cái áo sơ mi của anh ta nhỉ. Thà có còn hơn không. Cô với lấy chiếc áo sơ mi nằm trên sàn. Nhìn Dạ Cảnh Lam đang nằm trên giường.

Tính ra cũng đẹp trai phết, mái tóc màu đen, đôi lông mày rậm, sống mũi cao, làn da màu đồng trông thật nam tính, nhưng đôi môi mỏng quá, môi mỏng thường bạc tình.

An Nhạc Nhạc mỉm cười, vừa đẹp trai, kĩ thuật vừa tốt, kích thước cũng rất được, nhưng tình một đêm mãi là tình một đêm.

Rồi cô rón rén đi ra ngoài, đi xuống đại sảnh, cô mượn điện thoại từ lễ tân và gọi cho Bái yên.

~ Yên Yên, đến chỗ hôm qua đón tớ nhé, chuyện lớn rồi.

~ Được rồi, đợi lát, tớ đến ngay.

Đến gần trưa, Dạ Cảnh Lam cau mày thức dậy, tối qua uống hơi nhiều thêm việc hoạt động cả đêm nên anh ngủ đến giờ mới có thể mở mắt. Dạ Cảnh Lam nhìn chỗ bên cạnh đã trống thì có chút tức giận, anh bước xuống giường, lượm lại chiếc khăn rồi quấn ngang eo mình.

Dạ Cảnh Lam đi vào phòng tắm, cô đã đi rồi, chẳng để lại dấu vết nào, ngoại trừ cái áo....đã rách của cô.

Anh lượm lên rồi cười gian tà, ở với anh một đêm tuyệt vời mà sáng dậy còn đòi bỏ trốn sao? Không bắt anh chịu trách nhiệm, vậy anh sẽ bắt nữ nhân này chịu trách nhiệm với anh.

Dạ Cảnh Lam đánh răng xong rồi đi tắm, khi đi ra trên người anh mặc một chiếc quần dài và chiếc sơ mi trắng, hai chiếc cúc áo đầu mở toang ra để lộ vòm ngực vạm vỡ, rắn chắc của anh, mái tóc vẫn còn dính nước, trông anh lúc này thật quyến rũ.

~ Cốc...cốc..cốc....

Lúc này ngoài cửa có người đến, anh ngồi ở ghế nhâm nhi ly rượu vang.

~ Vào đi.

Anh khẽ nói.

~ Xin lỗi Dạ tiên sinh, đến giờ tôi dọn phòng ạ.

~ Tại sao hôm qua phòng tôi không khóa cửa?

~ Dạ tiên sinh, chuyện này tôi thật sự không biết, hôm qua sau khi dọn phòng tôi nhớ đã khóa cửa cẩn thận.

Nhân viên phục vụ cung kính trả lời.

~ Gọi giám đốc của các người lên đây.

Nhân viên phục vụ vội đi ra gọi giám đốc lên, một người đàn ông tầm ba mươi tuổi đi vào, cung kính nói.

~ Dạ tiên sinh, ngài có gì căn dặn.

Anh liếc mắt nhìn nhân viên phục vụ, hiểu ý người nhân viên liên nói lại với giám đốc.

~ Thưa giám đốc, Dạ tiên sinh có hỏi rằng: Tại sao hôm qua phòng ngài ấy không khóa cửa?

Giám đốc xanh mặt, lắp bắp trả lời.

~ Xin lỗi Dạ tiên sinh, hôm qua bên KTV chúng tôi có nhân viên mới, nên không biết đây là phòng của ngài, tôi xin lỗi, mong ngài bỏ qua sơ suất của chúng tôi.

~ Liên hệ với thư kí tôi nhận tiền, ba trăm vạn sẽ là số tiền ông nhận được.

~ Tại sao ạ? Dạ tiên sinh, tôi xin lỗi, chúng tôi hứa sẽ không có lần sau, mong ngài đừng làm như vậy.

~ Tôi rất hài lòng về việc các người quên khóa cửa phòng của tôi, thưởng ông ba trăm vạn.

~ Hả? Cảm ơn Dạ tiên sinh, cảm ơn Dạ tiên sinh.

Dạ Cảnh Lam đặt ly rượu xuống rồi đi vào phòng tắm thay quần áo. Anh một thân âu phục phẳng phiu bước ra ngoài, một chiếc Rolls-Royce Ghost đã đứng chờ anh ở đó.

Trong lúc đó thì An Nhạc Nhạc và Bái Yên đã trở về đến nhà.

~ A Nhạc, mình hỏi cậu, tại sao trên cổ lại có nhiều vết bầm tím đến vậy? Còn nữa, tướng đi của cậu hôm nay, rất lạ nha.

Bái Yên săm soi nhìn chằm chằm vào An Nhạc Nhạc.

~ Đừng..đừng hỏi nữa...tớ mệt quá, rót cốc nước.

Bái Yên đưa cô cốc nước, An Nhạc Nhạc uống xong liền nằm xuống giường. Bái Yên ngồi xuống hỏi.

~ Cổ cậu có vết gì vậy? Đừng nói với tớ là dấu hôn nhé!

~ Nói không phải dấu hôn, cậu có tin không?

An Nhạc Nhạc đưa tay sờ lên cổ.

~ Chẳng nhẽ...tên khốn Di Sơ đó...?

~ Chẳng nhẽ cái quái gì? Tối qua không biết sao, tớ bị một tên biến thái cướp sạch sẽ, thật quá xui xẻo. Mà cậu đừng nhắc tới cái tên đó nữa, tớ nghe không nổi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.