Sáng sớm nay lúc rời giường, Địch Lỵ phát hiện Cát Lôi đã không còn bên cạnh.
Cô ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường phía đối diện, tám giờ năm mươi phút. Địch Lỵ nhún vai - hiểu rồi, vì mình ngủ dậy quá muộn nên Cát Lôi đã đi làm.
Cô mặc quần áo, rửa mặt xong thì đi xuống từ phòng ngủ lầu hai. Thời tiết hôm nay rất tốt, ánh mặt trời rực rỡ chiếu qua cửa sổ xuống sàn phòng khách.
Địch Lỵ đi về phía phòng ăn, suy nghĩ xem sẽ làm món gì cho mình.
Đẩy cánh cửa thủy tinh của phòng ăn ra, Địch Lỵ vô cùng sửng sốt - trên bàn cơm bày một ly sữa nóng, một đĩa thịt hun khói cùng một bát canh trứng gà.
Địch Lỵ mỉm cười. Cát Lôi thật sự rất quan tâm cô - trước khi đi làm lại có thể làm một bữa sáng phong phú cho cô như vậy.
Cô ngồi xuống, bắt đầu thưởng thức tay nghề của Cát Lôi.
Khi cho miếng thịt hun khói đầu tiên vào trong miệng, Địch Lỵ kinh ngạc nhướn mày - hương vị này thật sự là quá ngon rồi.
Cô không khỏi cảm thấy có chút kì quái, trước kia không phải là Cát Lôi chưa từng nấu ăn, nhưng Địch Lỵ vẫn luôn cười nhạo anh “Đồ ăn anh làm có thể giết chết một con ngựa.” - nhưng tại sao hôm nay bữa sáng anh làm lại ngon miệng như vậy?
Địch Lỵ lại nếm một thìa canh trứng gà, cô lại càng ngạc nhiên - hương vị trong bát canh trứng gà này thậm chí còn ngon hơn so với miếng thịt hun khói đầu tiên.
Chẳng lẽ, vì để cô có thể có một bữa sáng ngon miệng mà Cát Lôi đã vụng trộm luyện tập tay nghề? Nghĩ tới đây, một cảm giác ấm áp liền chảy qua cơ thể Địch Lỵ.
Cô lại cho vào miệng một miếng thịt hun khói. Trong lúc nhai, Địch Lỵ bắt đầu chú ý tới một vấn đề - đây là thịt của loài động vật gì mà lại có thể ăn ngon như vậy?
Cô bắt đầu nghi ngờ thưởng thức miếng thịt. Thịt heo? Không giống, thịt heo không mịn như thế này. Thịt bò? Hình như cũng không phải, hương vị của thịt bò cô rất quen thuộc. Vậy thì...
Nghĩ tới nghĩ lui, đột nhiên Địch Lỵ phát hiện - vì sao cô thức dậy lâu như vậy mà vẫn không nhìn thấy chú chó Scotland Tạp Tư?
Cô có chút nghi hoặc đứng lên, mở cửa sổ nhà ăn nhìn ra vườn hoa, cũng không phát hiện thấy bóng dáng Tạp Tư đâu.
Địch Lỵ nhíu mày, cô rời khỏi phòng ăn, đi về phía phòng vệ sinh ở tầng hai, bước chân không tự chủ cũng nhanh hơn.
Mở cửa phòng vệ sinh ra, Địch Lỵ thở dài một hơi nhẹ nhõm - Tạp Tư đang nằm trong chuồng chó ấm áp của mình, ngủ im không nhúc nhích. Âm thanh mở cửa của Địch Lỵ khiến Tạp Tư tỉnh giấc, nó ngẩng đầu, nhìn về phía Địch Lỵ.
Địch Lỵ nhanh chóng đóng cửa lại.
Xoay người, Địch Lỵ gõ đầu mình một cái - mới sáng sớm mà đã nghĩ vớ vẩn gì vậy!
Cô trở lại phòng ăn, ăn nốt bữa sáng rồi thu dọn bàn ăn, sau đó đi đến phòng khách ở tầng một, ngồi trên ghế sofa.
Suy tư năm phút, Địch Lỵ quyết định vứt chuyện tìm việc sang một bên. Buổi sáng hôm nay hẳn là nên đi siêu thị mua một ít thực phẩm tươi ngon cùng đồ dùng gia đình đã.
Vì thế, cô nhanh chóng thay giày, rời khỏi nhà. Trước khi ra ngoài, cô kiểm tra túi của mình - chìa khóa căn nhà vẫn ở bên trong.
Đi trên đường lớn của khu biệt thự, Địch Lỵ quan sát đến môi trường sạch đẹp xung quanh. Khu này được trồng khá nhiều cây xanh, phương tiện công cộng cái gì cần đều có, hơn nữa còn rời xa thành thị ồn ào, cực kỳ thanh tĩnh - đây thực sự là một nơi ở lý tưởng.
Nhưng không biết vì sao, tâm trạng Địch Lỵ vẫn luôn u ám - tuy chỗ này hoàn hảo không tỳ vết nhưng cô lại cảm thấy dường như thiếu một chút gì đó. Cô không biết loại cảm giác này từ đâu mà đến.
Đi bộ chừng 10 phút, Địch Lỵ từ từ dừng bước lại, cô đã hiểu ra vấn đề ở đâu rồi.
Từ khi đi ra khỏi nhà cho đến bây giờ, con đường này cũng chỉ có một mình cô, hoàn toàn không có bất kì người qua đường nào khác! Hơn nữa một loạt khu biệt thự ở đây đều đóng cửa im lìm, dường như hoàn toàn không có người sinh sống. Rốt cuộc Địch Lỵ cũng biết nơi này thiếu cái gì - đó chính là sức sống.
Địch Lỵ nghi hoặc quan sát xung quanh, lúc này cô mới phát hiện, quả thực nơi này yên tĩnh đến phát sợ. Sau khi dừng bước, cô cũng chỉ nghe thấy âm thanh hô hấp của chính mình.
Địch Lỵ nhăn mày lại, bắt đầu hồi tưởng. Buổi chiều hôm qua lúc tới đây, dường như cũng là như thế này, cô hoàn toàn không thấy bất kỳ người qua đường hay hàng xóm nào. Chẳng qua Cát Lôi nói chuyện suốt với cô dọc theo đường đi nên cô mới không cảm thấy không khí vắng vẻ như ngày hôm nay.
Suy nghĩ một lúc, Địch Lỵ cảm thấy có chút sợ hãi. Cô nhấc chân, bắt đầu chạy trên đường, cô thật sự muốn gặp phải một hai người đi đường, hoặc là một người đưa thư đang đạp xe, cho dù là một bà già nhặt rác cũng được!
Chạy được 6, 7 phút, mãi cho đến khi Địch Lỵ rời khỏi khu biệt thự, rẽ vào một khu phố khác, lúc này cô mới gặp được một vài người đi đường, nhìn thấy cảnh sinh hoạt hằng ngày của đường phố.
Địch Lỵ thoáng an tâm, cô lặp đi lặp lại trong lòng mình: Có lẽ là đúng dịp, sáng sớm mọi người trong khu dân cư kia đều đã đi làm, cho nên mới có thể vắng vẻ như vậy. Nghĩ tới đây, cô cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.
Địch Lỵ đi tới một siêu thị lớn nhất gần đó, hòa vào dòng người, tâm trạng của cô cuối cùng cũng thoải mái trở lại. Địch Lỵ ở trong siêu thị chọn các loại thịt, rau củ, sữa, trứng gà...
Sau khi mua đồ xong, Địch Lỵ xách theo mấy túi ni lông to ra khỏi siêu thị, cô gọi một chiếc taxi, nói địa điểm cho tài xế.
Ngồi trên xe, Địch Lỵ nhìn đồng hồ, đã gần 12 giờ trưa rồi.