Editor: Rùa Kười
----
Buổi tối trước khi đi ngủ, Cát Lôi đang chuẩn bị tắt đèn, Địch Lỵ nắm lấy tay anh nói: “Từ từ.”
Cát Lôi quay đầu lại hỏi: “Honey, còn có chuyện gì sao?”
Địch Lỵ gật đầu một cái: “Chúng là nói chuyện một lúc có được không?”
“Đương nhiên là được.” Cát Lôi nửa nằm trên giường, lưng tựa vào thành giường: “Em muốn nói với anh chuyện gì?”
“Về căn nhà này.”
Cát Lôi khẽ nhìu mày một cái, khó mà phát hiện ra.
“Em muốn biết điều gì, Địch Lỵ?” Anh khắc chế tính cách, hỏi.
“Anh đã từng nói với em, căn nhà này là do tổ tông nhà anh truyền lại - Vậy anh có biết rốt cuộc nó được xây năm nào không?”
“Anh không biết, anh chưa từng hỏi những chuyện này.”
“Ngày xưa anh và cha mẹ anh đều cũng nhau ở đây, đúng không?”
“Phải.”
“Sau khi ba anh mất, tại sao anh không đến đây ở?”
“Sau khi tái giá thì mẹ anh đi đến nơi khác sống, còn anh -- anh từng nói với em rồi, chỗ này cách nơi anh làm việc quá xa.”
“Anh nói là, từ lúc hai mươi bảy tuổi kế thừa ngôi nhà này cho đến bây giờ, tổng cộng thời gian là ba năm, anh đều chưa từng sống sở đây?”
“...Đúng vậy.”
“Thế còn Tạp Tư? Anh nuôi nó mấy năm rồi?”
“Ngày đầu tiên tới đây không phải anh đã nói với em rồi sao? Từ lúc nó còn là một con chó nhỏ xíu thì được ôm tới nhà anh, đã được mười năm rồi.”
Cát Lôi đột nhiên ngồi thẳng lên: “Hê, Địch Lỵ, em đang làm gì đây? Chất vấn phạm nhân sao?”
Địch Lỵ mím môi trầm mặc mấy giây, nói: “Em chỉ muốn tìm hiểu chút chuyện về căn nhà này thôi.”
“Vậy bây giờ em đã tìm hiểu đủ chưa? Còn có vấn đề gì nữa không?” Cát Lôi không nhịn được nói.
“Được rồi, câu hỏi cuối cùng.” Địch Lỵ nói: “Anh bảo rằng từ lúc bé ba anh đã nói với anh, cái nhà kho bị khóa kia tuyệt đối không được đi vào -- Chẳng nhẽ anh không thấy tò mò sao? Bây giờ anh đã thừa kế ngôi nhà này, là chủ nhân của ngồi nhà này, đến bây giờ anh cũng không muốn mở cửa ra xem bên trong có cái gì?”
“Trời ơi! Địch Lỵ!” Cát Lôi hét lên: “Điều này tuyệt đối không được! Anh bảo em này, tuyệt đối không được đi vào cái phòng đó!”
“Nhưng...”
“Được rồi, đừng nói nữa!” Cát Lôi thô lỗ ngắt lời cô: “Anh không muốn nói thêm về vấn đề này nữa, ngủ đi.”
Nói xong, anh vươn tay lên mép giường tắt đèn. Cả căn phòng bỗng chốc chìm trong bóng tối.
Vài phút sau, Cát Lôi đang trầm mặc trong bóng tối chợt nghe thấy tiếng khóc nho nhỏ.
Anh thở dài một tiếng, hơi hối hận vì hành động độc đoán vừa rồi của mình. Trong bóng tối, Cát Lôi nhẹ nhàng ôm lấy Địch Lỵ, nói: “Em yêu, vừa nãy... Là anh không tốt, anh quá lỗ mãng rồi, tha thứ cho anh đi.”
Địch Lỵ vẫn khóc thút thít, không nói gì.
“Ngày mai là thứ bảy, anh đi dạo phố với em, được không?” Cát Lôi xin lỗi: “Đừng giận anh nữa mà.”
Địch Lỵ không khóc nữa, từ từ chui vào trong chăn. Cát Lôi vẫn còn nhẹ giọng dỗ dành cô.
Cứ như vậy, hai người họ dần dần ngủ thiếp đi.
Ngủ một mạch đến nửa đêm, Địch Lỵ lại một lần nữa nghe thấy tiếng chó sủa mà giật mình tỉnh lại, cô hơi ngồi dậy, cẩn thận nghe tiếng kêu phát ra từ nhà vệ sinh.
Giống với tiếng kêu tối qua, Tạp Tư sủa từng đợt từng đợt, tiếng sủa không phải là rất lớn, như có như không.
Vô tình, Địch Lỵ nhìn lướt qua cái đồng hồ cũ trên tường, ngẩn cả người.
Vừa đúng ba giờ mười lăm phút —— không chênh lệch phút nào với tối qua.
Địch Lỵ nhíu chặt mày, cô giơ tay lên sờ cằm, cố gắng suy nghĩ —— Rốt cuộc chuyện này là thế nào?
Một phút sau, Địch Lỵ quyết tâm đánh thức Cát Lôi, gọi anh dậy bảo anh đi đến nhà vệ sinh xem một chút, tại sao Tạp Tư lại cứ kêu mãi.
“Cát Lôi... Cát Lôi, dậy dậy.” Địch Lỵ vừa gọi vừa lay lay người Cát Lôi.
Cát Lôi đang ngủ say bị gọi dậy, anh nheo mắt lại hỏi: “Địch Lỵ, sao vậy?”
“Anh nghe đi, Tạp Tư lại bắt đầu kêu rồi.”
Cát Lôi nghe thấy tiếng chó sủa, không nhịn được dụi dụi mắt, nói: “Để cho nó kêu đi, dù sao tiếng của nó cũng không lớn lắm, không sao đâu.”
Nói xong, anh trở mình một cái, muốn đi ngủ tiếp.
“Cát Lôi, con chó này đêm nào cũng sủa, anh không cảm thấy kì quái sao?” Địch Lý hơi nóng nảy, đứng thẳng dậy.
“Một con chó nửa đêm sủa thì có gì lạ? Địch Lỵ, mau đi ngủ đi.”
“Nhưng em phát hiện ra rằng, tối hôm nào cũng đúng ở chỗ đó, thời gian đó, chính là lúc này, đúng ba giờ mười lăm phút.” Địch Lỵ nói.
Nói những lời này xong, mấy giây sau, Cát Lôi dường như nhớ ra được điều gì đó, anh chợt lật người lại, hỏi: “Em nói cái gì cơ?”
“Em nói rằng con chó này đêm nào cũng lêu vào đúng lúc ba giờ mười lăm.”
“Bây giờ... Là ba giờ mười lăm phút?” Giọng nói của Cát Lôi mang theo một tia sợ hãi.
“Anh tự nhìn đồng hồ trên tường đi.” Ngón trỏ của Địch Lợi chỉ chỉ vào cái đồng hồ tren trên tường.
“Cát Lôi chống người dậy, nhìn cái kim đồng hồ phát quang trong đếm tối.
Sau đó, là một mảnh trầm mặc.
Trong bóng tối, Địch Lỵ không thể nào nhìn kĩ biểu cảm của Cát Lôi. Nhưng có cảm giác được bằng, hình như Cát Lôi đang run lẩy bẩy.
“Cát Lôi, Anh sao vậy?” Cô hỏi.
Cáy Lôi từ từ thu người vào trong chăn, quay người đi chỗ khác, đưa lưng về phía Địch Lỵ nói: “Không có gì đâu, ngủ đi em.”
Lúc này, tiếng chó kêu im bặt.
“Cát Lôi...” Địch Lỵ nhẹ giọng người yêu, nhưng không biết là anh đã ngủ sau hay chưa, chẳng có chút phản ứng nào.
Địch Lỵ bất đắc dĩ thở dài, cô nửa nằm nửa ngồi ở trên người, mãi cũng không ngủ được.