Dã Thú Dưới Váy Em

Chương 7: Chương 7: Bali ngọt ngào (7)






Trần Hi lo lắng chờ đợi bên dưới, đang định vào lại đu quay để tìm liền thấy em họ đi ra.

Hả? Không phải đi ra, mà là được người ta bế ra!

Vân Đóa mềm mại gục xuống trong vòng tay của người đàn ông, hai cánh tay mảnh mai buông thõng. Người đàn ông cao lớn ôm chặt cô gái, hết lần này đến lần khác cúi đầu nhẹ giọng hỏi điều gì đó, vẻ mặt bình tĩnh, nhưng cũng thực ôn nhu. Tiểu cô nương lắc đầu, nghiêng đầu dựa vào người kia một cách yếu ớt.

Tuấn nam mỹ nữ này giống như bước ra từ truyện tranh hoặc là phim thần tượng.

Trần Hi không biết em họ mình có phải bị phân liệt không, chân trước còn mặt lạnh nhìn cũng không thèm nhìn người ta, hiện tại lại để người ta ôm trong lòng.

Lần trước cũng chẳng phải là giây trước nghiến răng nghiến lợi mắng chửi "Không phải người tốt", giây sau liền an vị trên đùi 'người xấu' hay sao.

Người trẻ tuổi hiện tại thịnh hành kiểu như vậy sao?

Khi đến gần hơn, cô mới thấy khuôn mặt của Vân Đóa tái mét, trên vầng trán mịn màng đổ đầy mồ hôi. Trần Hi lo lắng chạy lại.

"Chứng huyết áp thấp lại tái phát sao?" Cô hỏi.

Vân Đóa bĩu môi, ủy khuất hề hề gật đầu.

Lệ Kiêu đặt cô lên băng ghế, Trần Hi vội vàng chạy qua nâng người Vân Đóa lên, lưu loát để em gái gối đầu lên đùi mình, sau đó lại lấy áo chống nắng che chắn.

"Sao lại tái phát? Không phải đã lâu không xuất hiện sao?" Trần Hi thấp giọng hỏi, sau đó lại ngẩng đầu giải thích cho hai người đàn ông đang đứng bối rối, "Em ấy có chứng huyết áp thấp, đứng, nằm lâu hoặc là quá nóng quá mệt mỏi sẽ dễ bị ngất....."

Trần Hi hướng Lệ Kiêu cười cười, "Cảm ơn cậu!"

Vân Đóa nằm trên đùi Trần Hi, hơi kéo kéo áo chống nắng muốn che mặt lại. Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô hiện tại đã dần khôi phục huyết sắc, thậm chí còn có chút ửng đỏ.

Cô nhắm mắt lại, giả vờ như mình vẫn còn choáng váng.

Không, không muốn mở mắt ra đối mặt với thế giới khắc nghiệt này.

Vòng đu quay kia đã tàn nhẫn bóp chết tất cả niềm kiêu hãnh của cô:)

Quá khổ a.....

Vân Đóa cũng đang suy nghĩ nghiêm túc về một vấn đề:

Vì cái gì? Mỗi một lần? Cô đụng tới người đàn ông này?

Chân đều sẽ mềm nhũn???

Lúc ở quán bar kia, giày bị gãy gót, đi đứng khập khiễng chật vật; sàn đấu quyền anh lần đó...... haiz haiz không muốn nói nữa; mà hôm nay huyết áp thấp sớm không đến muộn không đến, lại tái phát đúng lúc đang cạnh người ta, cái này......

Vân Đóa thật sự không nghĩ ra.

Cô không thể đứng thẳng trước mặt người đàn ông này sao??

Cô sẽ rơi vào loại trọng lực ma thuật nào đó khi nhìn thấy anh??

Hồi tưởng lại cảnh tượng vừa rồi, ngay cả tai Vân Đóa cũng nóng lên.

Vừa rồi, trước mắt cô tối sầm đột ngột, anh phản ứng rất nhanh, liền bế cô lên.

Vòng tay vững chắc ấm áp khi ôm rất vững vàng, Vân Đóa thật sự có cảm giác bồng bềnh lâng lâng.....

"Có phải tốt hơn rồi không?" Một giọng nam từ tính đột nhiên vang lên.

Vân Đóa nhanh chóng mở mắt ra, nhìn thấy một người đàn ông cao lớn đang đứng trước băng ghế.

Thấy cô mở mắt, Lệ Kiêu cúi người xuống, khuôn mặt cùng sống mũi cao thẳng phút chốc phóng đại, độ ấm cơ thể cũng cuốn đến. Làm cô không khỏi nín thở, tay nắm áo chống nắng vô tình siết chặt.

Lệ Kiêu nhìn chằm chằm cô trong hai giây, sau đó đưa tay ra, 'Này'

Từ góc độ của Vân Đóa nhìn đến, khuôn mặt anh đang ngược sáng. Ánh nắng làm mờ những đường nét trên khuôn mặt và cơ thể rắn rỏi của anh, phác họa đường nét với cảm giác dịu dàng, thậm chí giọng nói cũng trở nên ấm áp.

Cô cắn môi nhận lấy thứ trong tay anh, nhẹ giọng nói: "Cảm ơn anh."

Vân Đóa xấu hổ không dám nằm nữa, liền chậm rãi ngồi dậy, sau đó nhấp một ngụm sữa dâu mà Lệ Kiêu vừa đưa cho.

Khóe môi anh nhẹ nhàng cong lên một chút, yên lặng chăm chú nhìn cô gái nhỏ đang im lặng uống sữa.

Tóc mái bị mồ hôi làm ướt dính vào thái dương, khiến cả khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp hơi ẩm ướt. Đôi môi ửng hồng ngậm ống hút, Vân Đóa vươn lưỡi nhỏ như mèo ra liếm môi nhẹ, nhìn rất ngoan ngoãn.

Lệ kiêu nhìn chằm chằm vào bé mèo con nhu thuận, đôi mắt đen sâu thẳm.

Cô gái nhỏ này thực sự rất thú vị.

Nhu nhược cùng mạnh mẽ thay đổi không ngừng, chuyển đổi liền mạch giữa lạnh và nóng.

Đúng thật là cô gái báu vật!

**

Sau một hộp sữa, Vân Đóa liền trở nên 'sinh long hoạt hổ'. Cô khỏe lại, bầu không khí khô khan giữa bốn người bọn họ đã dịu đi rất nhiều.

Một vài người đi qua, dừng lại trước tàu lượn, đồng thời nhìn lên không trung.

Tàu lượn đang quay ngoắt 180 độ, mang theo một đoàn người đang gào thét, một cơn gió thổi qua trên đầu bọn họ. Tàu lượn siêu tốc này là loại tàu lượn siêu tốc treo, ghế ngồi bị treo trên đường ray và người lơ lửng trên không, chân trống và không có trọng tâm. Khi đi qua cung tròn, dường như người sẽ được ném lên.

Trần Hi và Kỳ Lãng trông rất háo hức muốn thử.

Lệ Kiêu quay lại nhìn cô gái bên cạnh. Vân Đóa với đôi mắt hạnh tròn xoe, khẽ co người lại khi nghe thấy tiếng người phía trên tàu lượn hét lên.

"Quên đi." Lệ Kiêu lắc đầu, "Chơi trò nào nhẹ nhàng thôi."

Nói xong anh đưa mắt nhìn cô.

Ánh mắt này có điểm giống Trần Hi, chính là ánh mắt 'quan tâm những người yếu thế'.

Vân Đóa nhận ra mấy có ánh mắt kỳ lạ đang nhìn mình, chợt hiểu ra. Cô chu chu miệng nhỏ nhắn, "Em muốn chơi trò này!"

Trần Hi sửng sốt một chút, "A, chơi, vậy thì đi!"

Kỳ Lãng: "Đi! Đi thôi!"

Lệ Kiêu: "......"

Vân Đóa nghiêng đầu nhìn anh không nói lời nào, đi về phía phòng vé.

Những gì cô đánh mất trên vòng đu quay, nhất định phải tìm lại trên tàu lượn siêu tốc!

Lệ Kiêu nhìn bóng dáng mảnh khảnh ra vẻ hùng dũng oai vệ của Vân Đóa, bất đắc dĩ cười khẽ.

Hàng người xếp hàng đợi đến lượt chơi tàu lượn rất dài. Vân Đóa đứng trong hàng đợi không chút lo lắng, để thể hiện sự không sợ hãi của mình, trước tiên cô lấy trong túi ra một chiếc lược nhỏ chải tóc mái, sau đó dặm thêm phấn một cách bình tĩnh. Cuối cùng, thậm chí còn lấy máy refa ra và bắt đầu ấn vào mặt.

Lệ Kiêu bình tĩnh quan sát cô gái nhỏ trong suốt quá trình, cuối cùng khi cô rút thứ gì đó trong túi ra và ngẩng mặt lên, anh bỗng trở nên bồn chồn.

ĐM Cái gì đây?

Lệ Kiêu nhướng mày.

Cô gái này... đang làm gì với cái thứ đó trên mặt vậy?

Hình dạng này......

Vân Đóa cầm máy refa* ấn lên mặt hết sức hăng hái, quay đầu bắt gặp tầm mắt Lệ Kiêu. Anh cau mày, nhìn chằm chằm thứ trong tay cô với đôi mắt sâu thẳm, vẻ mặt không nói nên lời.

*anh trai đầu óc đen tối

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.