Dã Thú Dưới Váy Em

Chương 12: Chương 12: Bên em thật ngọt (1)




Edit: riri_1127

Chương 12: Bên em thật ngọt (1)

Sau khi biết Lệ Kiêu học cùng trường với mình, Vân Đóa rất đỗi kinh ngạc nhưng không phải loại cảm khái “Duyên số thật kỳ diệu”, mà là cô không ngờ đến anh vẫn còn là sinh viên.

Có lẽ bởi vì dáng người và khí chất của người đàn ông này quá mức trầm ổn và trưởng thành, cho nên cô mới bỏ qua khuôn mặt trẻ tuổi của anh ta.

Vân Đóa lục lọi trí nhớ một hồi lâu cũng không nhớ nổi trường đại học của mình có nhân vật đáng chú ý như vậy—— nhưng nghĩ lại, với một người không thể nhớ mặt tất cả các bạn cùng lớp như cô thì không biết cũng chẳng có gì lạ.

Đã trở lại thành phố A, nhưng tâm trạng Vân Đóa vẫn chậm chạp chưa thể bình thường lại. Cô chỉ là đi Bali làm phù dâu thôi mà, như sự tình làm sao lại phát triển theo hướng 'huyền huyễn' thế này chứ.

Hết chuyện cười này đến chuyện cười khác thi nhau xuất hiện, mỗi lần nhớ lại cô chỉ muốn cào vào tường thôi huhu. Nhưng không biết vì lý do gì, dù đã cố không nghĩ tới, nhưng trong đầu cô vẫn vô thức phát đi phát lại những hình ảnh đó.....

Mỗi khi nhớ đến những hình ảnh trong mấy ngày ở Bali, Vân Đóa đều hít sâu một hơi cố gắng bình tĩnh lại. Nhưng bình tĩnh của cô là cái kiểu nằm đạp xe mấy chục cái trên không rồi cầm ly uống mấy ngụm nước lạnh:)

Tâm tình Vân Đóa rối loạn.

Không thể nói rõ là vì sợi dây chuyền Goro's kia..... hay là vì khuôn mặt điển trai của chủ nhân nó.

Sợi dây chuyền quá đắt tiền này trở thành củ khoai nóng phỏng tay, Vân Đóa để nơi nào cũng sợ mất. Cô lại còn là người đặt đâu quên đó, đã quá quen với việc suốt ngày đi tìm đồ đạc trong nhà.

Đã liên tục ba ngày Vân Đóa hô to “Dây chuyền đâu rồi? rõ ràng để đây mà!!! đâu rồi đâu rồi a a a a!”, Trần Hi chịu không nổi nữa bèn kéo cô lại đeo sợi dây chuyền lên cổ, tư thế như đang mang dây xích cho cún cưng vậy:)

Vân Đóa đưa tay vuốt mặt dây chuyền khắc lông chim đại bàng tinh xảo, nghĩ nghĩ một hồi cuối cùng quyết định không tháo xuống.

Thật vậy, không có cách nào giữ nó tốt hơn là đeo hẳn lên cổ cả. Nhưng bây giờ, chỉ cần cúi đầu xuống là đã nhìn thấy sợi dây chuyền, khi thấy nó cô lại nhớ đến...... một ít sự tình khó quên.

Còn có người nào đó.....

Chao ôi, đây là lần đầu Vân Đóa cảm thấy xem điện thoại cũng chẳng vui nổi:)

Vì để dời đi lực chú ý, cô quyết định tập trung vào công việc của mình, cô bắt đầu quay chụp video hình ảnh với đủ loại váy vóc.

Trên nền tảng Bilibili, lượt người theo dõi Vân Đóa đã lên đến 700.000, nếu cố gắng thì rất nhanh sẽ có thể đạt đến 1 triệu. Thời đại này, quả thực độ chú ý và lưu lượng chính là tiền thật bạc thật.

Trước khi vào kỳ học mới, Vân Đóa đã thuê một thợ quay phim đến và lôi kéo chị họ Trần Hi làm trợ lý, cả ba người cùng đến địa điểm quay ngoại cảnh.

Lần này, dựa theo độ hot của video mới nhất cô tiếp tục lên ý tưởng quay video váy lolita. Phần mở hộp đã quay tại nhà xong xuôi, chỉ còn tìm nơi thích hợp để quay lúc Vân Đóa mặc váy nữa là hoàn thành.

Mọi người đều rất thích xem mở hộp những chiếc váy lolita xinh xắn, lại càng yêu thích mấy cô gái đáng yêu xinh đẹp mặc nó. Mỗi lần Vân Đóa đăng tải video cô mặc váy, xoay xoay pose dáng vài lần thì khu vực bình luận đã tràn ngập xuýt xoa “đẹp đẹp đẹp x n “ và “chết mất thôi“. Khuôn mặt này của cô đúng là có khả năng đánh gục trái tim người khác.

Trời đã sắp vào thu, nhưng thời tiết vẫn còn nóng kinh khủng. Trần Hi nhìn Vân Đóa đang cười ngọt ngào dưới ánh nắng chói chang, trong lòng vừa cảm thán quá xinh đẹp vừa có chút đau lòng em gái.

Chụp xong một loạt ảnh, Vân Đóa nhanh chóng chạy vào bóng râm. Cô đang đeo nẹp váy nên không thể ngồi, chỉ có thể đáng thương hề hề mà đứng dựa vào lan can.

Thấy Trần Hi đưa đồ uống đến, cô vội vàng ngậm lấy ống hút, uống lấy uống để, “Haizz, kiếm tiền thật sự quá khó khăn......”

Trần Hi dùng khăn ướt lau nhẹ thái dương cho cô, cau mày nói: “Có ai ép em đâu chứ, không nên vội vã kiếm tiền thế này đâu.”

Vân Đóa cuối đầu tiếp tục uống, không tiếp lời.

Để lên hình cho thật đẹp, hôm nay cô trang điểm khá đậm,kẻ mắt đen dài, mũi nhỏ nhắn đánh khối đậm, môi cũng son đỏ được tô mờ viền môi, thoạt nhìn sắc sảo hơn ngày thường nhiều. Cô còn kỳ công đội cả một bộ tóc giả xoăn sóng lớn phong cách châu Âu.

Kiểu trang điểm trưởng thành theo phong cách retro này rất tôn gương mặt của Vân Đóa, khiến cô càng trở nên xinh đẹp, trông như búp bê sứ.

Điều duy nhất không thay đổi chính là làn da, nó trắng đến khó tin và không hề có chút khuyết điểm nào, hệt như một viên ngọc trai long lanh dưới ánh mặt trời.

Trần Hi không nhìn em gái nữa, cô khe khẽ thở dài, “Cần gì phải vậy, hàng tháng bố mẹ em gửi đến biết bao nhiêu tiền chứ? Bây giờ em lập tức mua vài căn nhà cũng không hề khó khăn gì ——”

“Em và bọn họ từ lâu đã chẳng có quan hệ gì nữa.”

Vân Đóa lạnh nhạt nói, “Tự em cũng kiếm được không ít.”

Cô không cần hai người đó chu cấp.

Bố mẹ cô đã ly hôn, vì quyền nuôi con mà hai người gây gổ đến không thèm nhìn mặt nhau—— nhưng cô thấy không phải họ tranh giành quyền nuôi con mà chỉ lấy cớ để đẩy cô ra ngoài mà thôi.

Bọn họ nghĩ khi đó cô còn nhỏ không hiểu gì, nhưng Vân Đóa bốn tuổi ngồi co ro sau ghế sô pha ngày ấy đã nghe rõ từng lời hai người cãi nhau, cô luôn ghi nhớ hai từ “gánh nặng” và “phiền toái” trong lòng biết bao năm nay.

Cuối cùng, tòa án phán mẹ cô giành được quyền nuôi con, nhưng người mẹ đó lại gửi cô đến nhà dì nhỏ. May mắn thay điều kiện kinh tế nhà dì nhỏ rất khá, dì và dượng lại vô cùng tốt bụng. Bọn họ chưa từng bạc đãi Vân Đóa, từ trước đến nay thứ gì Trần Hi có thì cô cũng sẽ có một phần tương tự, dù chỉ là hai chị em họ nhưng lại thân thiết như ruột thịt.

Nhưng nói đến cũng thật là châm chọc, sau khi bố mẹ cô ly hôn cả hai người đều bắt đầu làm ăn phát đạt. Cuối cùng bọn họ mới nhớ tới mình còn một cô 'con gái phiền toái'. Hai người bắt đầu gửi đến Trần gia tiền sinh hoạt hàng tháng cho Vân Đóa, số tiền cũng càng lúc càng lớn.

Nhưng số tiền này Vân Đóa đã đưa hết cho dì nhỏ, một xu cô cũng không thèm động đến.

Không thể lấy đồ của người khác một cách tùy tiện—— tốt nhất cũng đừng nên dễ dàng tin tưởng ai cả, nếu không có ngày nào đó bọn họ đột nhiên chán ghét thì sẽ coi bạn như một gánh nặng mà vội vàng vứt bỏ.

Vẫn là dựa vào bản thân mới tốt, tự mình làm một phú bà chính hiệu ~

Chỉ cần có nhiều tiền, thì vô vàn phiền não cũng sẽ bay biến. Tất nhiên vẫn có những thứ quan trọng hơn cả tiền bạc, nhưng theo quan điểm của Vân Đóa, những thứ đó đòi hỏi quá nhiều may mắn.

Vân Đóa tự nhận mình là một người không hề may mắn, ngay cả bố mẹ ruột còn chẳng cần cô, thì còn mong chờ gì được nữa đây.

Tự bản thân kiếm ra tiền mới thật sự yên tâm.

**

Lệ Kiêu dừng xe đạp lại, đưa mắt nhìn đồng hồ đeo tay, 200 km, mục tiêu hôm nay xem ra là sắp hoàn thành.

Kỳ Lãng từ phía sau đuổi kịp, vừa cởi mũ bảo hiểm vừa thở hồng hộc. “Não em bị úng nước mới đồng ý đi đạp xe cùng anh......” Kỳ Lãng thở gấp, “Thật vất vả mới có được một ngày nghỉ mà anh còn muốn hành xác như vậy...... người anh có gắn động cơ à?!!!

Lệ Kiêu ngồi trên yên xe, hai chân dài tiêu sái duỗi về phía trước, ngay cả hơi thở cũng không hề loạn một chút nào, thể lực anh tốt đến mức khó tin.

Anh nhếch khóe miệng, ra vẻ khinh thường, “Có đạp xe thôi mà cũng thở hồng hộc như chó con vậy, cậu cũng vô dụng quá đi!”

“Đm, rõ ràng là anh mới không giống con người đấy!” Kỳ Lãng không phục còn muốn nói thêm gì đó, nhưng tầm mắt anh đột nhiên nhìn chằm chằm về phía đối diện đường cái.

Đối diện là bờ sông nổi tiếng của thành phố A. Lúc này đang có một nhóm người đứng tập trung dưới cây cầu sắt có tuổi đời hàng thế kỷ, không biết họ đang nhìn gì.

Kỳ Lãng vươn cổ nhìn xung quanh một hồi, đột nhiên trở nên hưng phấn.

“Kiêu ca anh xem kìa, hình như bên kia có người đang quay phim—— à không đúng, nhìn quần áo hình như là cosplay gì đấy?”

Lệ Jiêu nheo nheo đôi mắt đen láy nhìn xuống dưới chân cầu, từ xa nhìn thấy một dáng người.

Nhìn từ phía sau, chiếc váy quả thật rất phô trương, tà váy dài đến đầu gối, xếp nhiều lớp màu xanh lá cây sặc sỡ, rất phức tạp. Chủ nhân của nó còn có một mái tóc xoăn sóng lớn màu vàng vô cùng chói mắt.

Ôi trời......

Lệ Kiêu thấy chỉ có làn da là đẹp, dù là bắp chân thon thả thẳng tắp hay cần cổ mảnh khảnh cũng đều trắng đến chói mắt.

Kỳ Lãng tặc lưỡi, khen ngợi một cách chân thành: “Đẹp!”

Lệ Kiêu rất ít khi đánh giá cách ăn mặc của phụ nữ, nhưng nhìn biểu cảm thì cũng đoán được gu thẩm mỹ của anh và Kỳ Lãng khác nhau. Anh trầm mặc trong chốc lát, dường như nhớ tới gì đó, đoạn mi khẽ nhướng lên. *nam9 cạo lông mày đứt đoạn tạo kiểu ấy, từ 'đoạn mi' cũng hay nên mình để luôn không thay đổi nha.

“Kém xa.” Anh tự lẩm bẩm.

Còn kém cô ấy rất xa.

Nghe thấy lời Lệ Kiêu nói, Kỳ Lãng nghiêng đầu suy nghĩ trong giây lát, sau đó cười nhẹ.

“Kém xa cũng vô dụng.” Anh nhỏ giọng cười cợt, “Em gái xinh đẹp có thèm để ý đến anh đâu, ngay cả Wechat anh người ta cũng không muốn thêm.....”

Lệ Kiêu nhạy bén ngước mắt lên nhìn: “Mới nói gì đấy?”

“Không có không có! Không có gì! Kiêu ca, chúng ta về nhé? Đạp trở về cũng phải mất cả buổi đấy......”

**

Lệ Kiêu về đến nhà, nhìn thấy một chiếc túi xách da cá sấu màu xanh đậm đặt trên tủ giày. Anh bước vào sảnh đúng lúc nhìn thấy mẹ đang mặc bộ quần áo ở nhà, loạng choạng đi xuống lầu.

“ Quý khách đến chơi nhà đấy ạ.”

“Ngày nghỉ mà mẹ lại ở nhà sao?”

Tiêu phu nhân đã ngoài 40, nhưng chăm sóc bảo dưỡng vô cùng tốt, khi đứng cạnh con trai có gọi hai người bọn họ là chị em thì cũng chẳng hề khập khiễng chút nào. Đã đến từng này tuổi, nhưng trên mặt bà vẫn còn lưu lại cảm giác thiếu nữ tươi vui, điều này cho thấy cuộc đời người phụ nữ này suôn sẻ hạnh phúc biết bao.

“Còn sao nữa, tối qua mẹ gấp gáp bay suốt đêm trở về.” Tiêu phu nhân không mấy vui vẻ khi chuyến đi châu Âu ngọt ngào bị phá hỏng, “Trong viện có việc gấp cần bố con có mặt.”

Lệ Kiêu “À” một tiếng, ngồi xuống bàn ăn, anh miễn cưỡng, “Viện trưởng Lệ còn ở bệnh viện sao?”

“Chứ gì nữa, máy bay vừa hạ cánh đã đi ngay đến bệnh viện rồi.” Tiêu phu nhân bưng đến cho con trai một chén canh gà, bà hơi do dự một chút, sau đó lặng lẽ lấy chiếc đùi gà bỏ vào hộp giữ nhiệt.

Lệ Kiêu giả vờ như không nhìn thấy gì.

“Ăn đi con.” Bà đẩy bát canh đến trước mặt anh, bên trong bát là một miếng ức gà, “Ăn xong mẹ còn phải đưa cơm cho bố con.”

Lệ Kiêu: “Lát nữa để con lái xe đến bệnh viện đưa cho nhé?”

Tiêu phu nhân cầm thìa, một ngụm lại một ngụm uống canh rất tao nhã, “Mẹ thấy bố con chắc chỉ muốn gặp mẹ thôi.”

Lệ Kiêu: “......”

Anh thấy thứ mình đang ăn không phải canh gà, mà là cẩu lương mới đúng.

“Đúng rồi, vài ngày nữa là khai giảng năm học mới. Con cũng sắp tốt nghiệp rồi, còn môn nào chưa xong thì mau mau bổ sung đi. Còn thiếu mấy tín chỉ trước đây chưa học thì nhớ mà học bù vào đấy.”

Lệ Kiêu “Ừm” một tiếng, “Mẹ yên tâm đi.”

Khi bước vào con đường quyền anh chuyên nghiệp, mọi người trong gia đình họ Lệ đều khuyên anh nên cẩn trọng. Trong gia tộc đều là phần tử trí thức, vẫn còn rất định kiến đối với việc dựa vào nắm đấm kiếm cơm như vậy.

Lệ gia gia là người phản đối kịch liệt nhất. Ông cụ là nhà nghiên cứu văn học nổi tiếng, còn là phiên dịch viên. Trước đây, Lệ Kiêu đã lớn lên cùng ông, đương nhiên anh cũng đã nhận không ít sự hun đúc và rèn dũa. Ông lão vốn định để cho cháu trai kế thừa sự nghiệp, thế mà thật không ngờ Lệ Kiêu lại chọn đi làm vận động viên quyền anh.

Tuy nhiên, so với lĩnh vực ngôn ngữ thì Lệ Kiêu có thiên phú về quyền anh hơn hẳn. Mặc dù sự nghiệp chỉ mới bắt đầu, nhưng không ai dám nghi ngờ khả năng trở thành nhà vô địch của anh cả. Hai năm nay, thái độ của người nhà cũng đã tích cực hơn rất nhiều—— lựa chọn của anh được ủng hộ chỉ với điều kiện duy nhất là Lệ Kiêu không được bỏ bê việc học hành, ít nhất phải tốt nghiệp đại học.

Anh cũng chưa từng nghĩ sẽ từ bỏ việc học. Trong nhà hầu như ai ai cũng có học vị thạc sĩ, tiến sĩ, nếu anh ngay cả tấm bằng đại học mà cũng không có thì về quê ăn Tết cũng thật là ngại quá đi:)

“Đúng rồi, mẹ, tâm lý học là môn tự chọn của sinh viên năm 2 sao?” Lệ Kiêu đột nhiên hỏi.

“Chắc vậy” Tiêu phu nhân chỉ dạy mỗi chuyên ngành phiên dịch nên không biết rõ lắm về các môn tự chọn này.

Lệ Kiêu có chút đăm chiêu, “À, vậy khai giảng xong con theo mẹ đến Đại học ngoại ngữ nhé.”

“Đến làm gì?” Tiêu phu nhân khó hiểu, “Con đang học ngành Kinh tế cơ mà.”

Lệ Kiêu thản nhiên nói: “Thì không phải có mẹ rồi sao, con thấy thuận tiện đấy chứ.”

Tiêu phu nhân buông bát xuống, dùng ánh mắt hoài nghi mà nhìn con trai.

Không đúng, điều này không thích hợp chút nào.

Lúc trước bà chủ động thương lượng muốn giúp tiểu tử này đi cửa sau vào học thì nó từ chối, tỏ vẻ khinh thường, còn bây giờ lại tự động đòi được giúp đỡ để vào học??

Tiêu phu nhân tự hỏi hồi lâu, đột nhiên bừng tỉnh.

“Con trai, nói mẹ nghe xem nào” Trong đôi mắt người mẹ hiền đang hừng hực thiêu đốt lên ngọn lửa hóng chuyện, “Con đang thích cô gái nào trong trường mẹ à?”

Lệ Kiêu nhìn vẻ mặt vô cùng tò mò của mẹ mình, anh cười cười lắc đầu, “Không thể nào.”

Tiêu phu nhân ngay lập tức thất vọng thở dài, ánh mắt bà nhìn con trai bây giờ đã biến thành “Đầu heo này biết khi nào mới yêu đương với củ cải trắng đây hả trời.”

Lệ Kiêu cong môi cười, kéo ghế đứng dậy. Anh cho nốt cái đùi gà còn lại vào hộp giữ nhiệt, sau đó vỗ vỗ bả vai mẹ, săn sóc dặn: “Mẹ nhanh đi bệnh viện đưa cơm đi, chồng yêu của mẹ đang đói kìa.”

**

Cô gái nhỏ Vân Đóa đã trở lại Đại học Ngoại ngữ vào một ngày trước khi khai giảng năm học mới.

Khai giảng luôn là khoảng thời gian mà sinh viên tuyệt vọng nhất, kể cả học bá cũng chẳng khác là bao. Vân Đóa đã học xong mấy môn chuyên ngành, mặc dù gần đây đặt nhiều tâm tư lên công việc quay chụp video hơn cả việc ôn tập, nhưng cô vẫn đủ tiêu chuẩn nhận học bổng đều đều.

Đối với việc lên lớp, style học bình thường của Vân Đóa là 'môn tự chọn thì nhất định trốn, môn bắt buộc thì tự chọn bỏ', nhưng buổi học tự chọn hôm nay cô không thể trốn được nữa. Tiết đầu tiên là môn Luật Quốc tế có điểm danh, Hàm Ngư cũng không giúp cô được.

Thông thường, các buổi học công khai sẽ được dạy với sự kết hợp của nhiều chuyên ngành lại với nhau. Giờ đây, dường như có gần một nửa số sinh viên của trường đều đang ở giảng đường này, vô cùng đông đúc. Đại đa số sinh viên đều là vì điểm danh mới miễn cưỡng mà đi học, tuy rằng người đến nhưng linh hồn chắc còn đang ngao du nơi nào đó, ai nấy cũng đều vô hồn mặt không đổi sắc.

Giảng viên đứng trên bục giảng đang vô cùng mãnh liệt dâng trào, cố gắng giúp cho bọn họ “Thể hiện tinh thần và sức sống của sinh viên trong thời đại mới.” ——

Nhưng không khí vẫn trầm lặng chết chóc như trước.

Chuông vào học vang lên, thầy giáo đột ngột bị gọi ra cửa, hai phút sau ông ấy trở lại với nụ cười trên môi, theo sau là bốn sinh viên nữa—— bốn nam sinh giá trị nhan sắc cực cao, thân hình cao lớn tuấn lãng! *F4 hả trùi

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.