Dã Thú Dưới Váy Em

Chương 40: Chương 40: Bên em thật ngọt (26) - Không biết xấu hổ?




Giải đấu mà Lệ Kiêu sẽ tham gia là Giải vô địch quyền anh châu lục WBC được tổ chức tại thành phố A.

WBC không phải là một sự kiện, đó là Hội đồng Quyền anh Thế giới và là một trong bốn tổ chức quyền anh có uy tín nhất, Đai vàng của họ cũng phổ biến và chính thống nhất, quý giá cỡ nào không cần nói cũng biết.

Nếu Lệ Kiêu bỏ túi được chiếc đai vàng châu Á WBC này thì đó sẽ là danh hiệu “quyền vương” đầu tiên trong sự nghiệp của anh. Trận đấu quan trọng như vậy, cộng với việc lên tìm kiếm nóng trước đó, trên mạng Lệ Kiêu cũng có lượng thảo luận nhất định.

Giờ phút này, giá trị thương mại của Lệ Kiêu bắt đầu trở nên nổi bật. Kỳ Lãng vụng trộm nói cho Vân Đóa biết, vé của trận đấu lần này đang bán ra rất nhanh, nhiều cô gái không hiểu quyền anh cũng đều đến để xem dáng người và khuôn mặt của “Dã thú“.

Vân Đóa nghe xong cũng lặng lẽ lên mạng kiểm tra vé, quả nhiên đã bán hết rồi.

Cô gái nhỏ hơi ghen tị. Lệ Kiêu sớm đã sắp xếp rõ ràng rồi. Vài ngày trước trận đấu, anh đã gửi tin nhắn WeChat cho Vân Đóa:

【 em biết sân vận động Á Vận chứ? Tối chủ nhật chúng tôi sẽ có trận đấu ở đó. Khi nào em đi? Tôi sẽ gọi xe đến đón em】 *k biết ai nên ghen tị lun ák

Vân Đóa hơi bĩu môi.

Giọng điệu này nghe giống như chắc chắn cô sẽ đi xem trận đấu vậy.

Hừ.

Vân Đóa cố ý trả lời lại:

【 Có thể tôi không đi được 】

Sau vài giây Lệ Kiêu bên kia rep mấy dấu “?”

【 Tôi lấy đai vàng cho em vậy mà em không tới xem sao?】

Vân Đóa nhướng mi gian xảo, mím môi càng chặt hơn.

【 Nhưng tôi không mua được vé, fangirl của anh đã mua sạch hết rồi!】

Lệ Kiêu gửi một cái nhãn dán cười khóc.

【 em mua vé cái gì 】

【 em là người nhà của anh Kiêu đây, em có đãi ngộ đặc biệt 】

Vân Đóa nhìn hai chữ “người nhà”, miệng nhỏ nhắn cong lên hờn dỗi, nhưng nụ cười trên môi càng thêm vui vẻ.

Lệ Kiêu:

【 đến chứ? 】

【 fangirl gì đó không liên quan đến tôi. Tôi chỉ muốn em đến xem trận đấu của tôi mà thôi 】

Tim Vân Đóa thoáng chốc ngọt ngào.

Cô đã gửi biểu tượng cảm xúc một chú thỏ nhỏ đang gật đầu ngoan ngoãn, sau đó gửi ba chữ “Cố gắng lên“.

Lệ Kiêu đáp lại với nhãn dán “Sờ đầu bé thỏ con“.

Cô rất thích nhãn dán “Thỏ con gật đầu”, không biết từ lúc nào anh cũng có nhãn dán “Sờ đầu bé thỏ con“.

Vân Đóa mỉm cười và sờ tóc mái của mình như thể anh đã thực sự xoa nhẹ đầu cô

Cô để điện thoại di động xuống và sực nhớ ra điều gì đó, nụ cười trên khuôn mặt nhỏ nhắn nhạt dần.

Thật ra, chủ nhật ngày đó cô đúng là có việc thật. Câu “Không đi được” kia cũng không tính là nói dối.

Thời gian gặp mặt bố đã hẹn vào cuối tuần.

Mẹ nói là “Chuyện quan trọng“. Nhưng cụ thể là chuyện gì thì Vân Đóa không biết.

Nhưng mà cô cũng không có hứng thú biết rõ.

Bây giờ chuyện quan trọng đối với cô mà nói, chính là anh.

** |Đọc tại Wattpad riri_1127 để ủng hộ chính chủ nhé|

Vân Đóa bắt đầu xuất phát vào chiều chủ nhật. Xe đưa cô đến địa điểm từ rất sớm, bên ngoài cũng chưa có khán giả.

Trận đấu lần này là trận đấu cấp châu lục mà Trung Quốc đầu tư nhiều nhất. Hôm nay tổng cộng có 8 cuộc tranh tài, ván chính, ván phụ và ván xếp hạng, trong đó 3 ván tranh đai vàng. Các võ sĩ đến từ Trung Quốc, Thái Lan, Philippines, Nhật Bản, Australia và các quốc gia khác.

Đãi ngộ “người nhà” của Lệ Kiêu quả nhiên đặc biệt, Vân Đóa không chỉ không cần kiểm vé mà còn trực tiếp được dẫn tới phía sau khu chuẩn bị.

Cô nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào, trông thấy thật nhiều người của câu lạc bộ ở bên trong. Huấn luyện viên, đội viên, đội y tế, thậm chí cả Chân tổng cũng đến, tất cả bọn họ đều đang vây quanh người Lệ Kiêu nói cái gì đó, tư thế kia hiển nhiên là coi anh trở thành “niềm hi vọng duy nhất của toàn bộ thôn“.

Lệ Kiêu thực sự là chàng trai triển vọng nhất trong câu lạc bộ Thượng Hoa. Nếu anh giành được đai vàng, đây sẽ là quyền vương thứ hai do Thượng Hoa bồi dưỡng nên ——lần gần nhất là cách đây gần hai năm.

Vân Đóa cũng không quấy rầy bọn họ, chỉ lẳng lặng ở bên cạnh nhìn anh.

Lần trước sau khi rời nhà Lệ Kiêu, anh đã đi huấn luyện riêng, hai người chưa từng gặp mặt. Sau khoảng thời gian rèn luyện và điều chỉnh này, thân thể và trạng thái tinh thần của anh đều đã đạt tới đỉnh cao.

Anh nghiêng người dựa vào nơi đó, đã thay xong quần quyền anh và áo choàng. Nhìn điệu bộ thả lỏng, nhưng khí thế quanh người lại rất mạnh mẽ.

Vì giảm cân trước khi thi đấu, vốn dĩ cơ thể anh đã cường tráng nay lại càng khắc sâu, mày kiếm mắt đen, hơn nữa còn có đoạn mi cợt nhả, đẹp trai đến có chút khoa trương.

Vân Đóa nhìn trong chốc lát rồi dời ánh mắt đi. Cô cầm lấy tài liệu trên bàn, thấy bên trên Lệ Kiêu có viết: cao 1m87, sải tay 1m9, thể trọng 90.5kg, chiến tích 7-0 (5 lần KO).

Đối thủ của anh đến từ Philippines là võ sĩ Lạp Kết Nhĩ. Lạp Kết Nhĩ là một vị lão tướng năm nay đã 30 tuổi. Anh ta thấp hơn Lệ Kiêu năm phân, chiều cao và sải tay không vượt trội nhưng lại có kinh nghiệm thi đấu dày dặn. Vân Đóa nhìn một chuỗi lý lịch dài, hơi mím môi, trong lòng đổ mồ hôi thay cho Lệ Kiêu...

“Xem cái gì đấy?” Giọng nói trầm thấp quen thuộc vang lên từ phía sau lưng.

Vân Đóa vừa nghiêng đầu, bả vai đã bị người ôm lại, hormone nam tính nóng rực cũng đi theo mà đến.

Lệ Kiêu nghiêng người ôm cô, “Đến sao không nói tôi biết?”

Vẻ nghiêm túc của người đàn ông khi ở cùng huấn luyện viên và các thành viên trong đội vừa rồi đã biến mất, giọng nói từ tính tràn đầy cưng chiều và ôn nhu. Vân Đóa nhìn thoáng qua mọi người chung quanh hơi ngượng ngùng.

Cô thoát ra khỏi vòng tay anh và khẽ kéo ra khoảng cách giữa hai người, “Khi tôi tới thấy anh đang bận.”

Giong nói tinh tế nhẹ nhàng, vừa mở miệng mặt đã hơi đỏ lên.

Khi đến gần hơn, Vân Đóa mới nhận ra rằng cách ăn mặc của Lệ Kiêu hôm nay không giống như mọi khi.

Thật ra anh rất hợp với màu đỏ, cộng với khí thế mạnh mẽ trên người, cả người toát ra vẻ hăng hái tiên y nộ mã*. Hơn nữa...

*Tiên y nộ mã (xiān yī nù mǎ), ý là chỉ mỹ phục cường tráng của ngựa, quần áo và trang sức hào hoa xa xỉ, khí phách. Xuất phát từ Thẩm Đức Phù 《 dã hoạch biên · hình bộ · oan ngục 》

Dường như vóc người cũng đẹp hơn.

Vân Đóa bất giác liếc nhìn ngực và cơ bụng rắn chắc của người đàn ông một lần nữa.

Lệ Kiêu chú ý tới ánh mắt của cô gái nhỏ, nhếch khóe môi, “Đẹp mắt không?”

Bị nắm thóp, Vân Đóa sững sờ vội vàng dời ánh mắt đi.

Lệ Kiêu nhìn chằm chằm vành tai đỏ bừng của cô gái, đưa tay lên kéo nhẹ, cởi đai lưng áo choàng ra.

“Đẹp thì nhìn thêm chút nữa.”

Vân Đóa: “...”

Không biết xấu hổ.

Người đàn ông không biết xấu hổ liếm môi cười xấu xa: “Dù là thấy được hay không thì đều là của em.”

Vân Đóa: “!”

Vân Đóa mở to mắt nhìn anh, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại, làm bộ phải đi. Lệ Kiêu khoác vai cô nhẹ nhàng kéo người về.

“Chạy cái gì chứ.” Lệ Kiêu nghiêng người chặn cô lại, mở to mắt nhìn cô đầy thưởng thức, “Tôi đã làm gì em đâu?”

Vân Đóa giống như một con mèo kiêu hãnh bị chặn lại, rất tức giận nhưng bất lực.

Cô chun mũi, sữa hung, “Anh không biết xấu hổ!”

Lệ Kiêu a một tiếng, “Thế này là không biết xấu hổ?”

Anh thoáng cúi người, nhỏ giọng chỉ đủ để hai người bọn họ nghe thấy: “Vậy sau này tôi còn muốn làm càng nhiều chuyện không biết xấu hổ với em nữa thì làm sao bây giờ, hửm?”

Đôi mắt màu hổ phách của Vân Đóa tròn xoe trong chớp mắt, máu trên mặt lan đến tận tai. Cô vừa thẹn vừa xấu hổ mà đẩy ra người đàn ông trước mặt ra, đôi chân thon nâng lên muốn đá anh.

Lệ Kiêu cũng không thèm tránh, cố tình để cho cô đá —— với sức lực ít ỏi của cô, còn không bằng mèo quyền lợi hại của Tiểu Bạch.

Sau khi đá xong, anh nắm lấy cổ tay mảnh khảnh của cô và lắc lắc với thái độ được hời “không ồn ào nữa“.

“Nào, “ Lệ Kiêu đặt cuộn băng quấn tay vào tay cô, “Em quấn cho tôi.”

Nói xong, anh đưa tay ra trước mặt cô, ngón tay thon dài thoáng nắm chặt rồi lại duỗi ra, cảm giác rất có lực.

Vân Đóa nhìn tay anh rồi lại nhìn băng quấn, “Tôi không biết.”

“Thử xem.” Lời nói của Lệ Kiêu có thâm ý khác, “Về sau quấn thêm mấy lần nữa thì từ từ sẽ quen.”

Vân Đóa “A” một tiếng, dường như cảm thấy lời nói của anh rất có đạo lý.

Cô ấy dùng hai tay kéo căng băng, khoa tay múa chân quấn lên tay anh.

Chưa từng quấn thử nhưng trước kia đã thấy Lệ Kiêu làm. Anh quấn rất lưu loát, hai ba lần đã xong rồi.

Vân Đóa cẩn thận nhớ lại động tác của anh, lông mày thanh tú hơi cau lại.

Lệ Kiêu nhìn dáng vẻ nghiêm túc của cô gái, trong lòng mềm ra nước.

Trước kia đã không ít lần anh thấy bà Tiêu đeo cà vạt cho bố. Chỉ là thắt cà vạt mà thôi, vậy mà em nhìn anh, anh nhìn em, rồi lại nhìn nhau cười khóe môi cong lên...

Lệ Kiêu thực sự không hiểu:)

Nhưng bây giờ cô gái nhỏ đang quấn băng cho anh, hai bàn tay nhỏ bé trắng nõn và dịu dàng cọ vào tay anh, động tác tập trung và vụng về.

Cuối cùng anh cũng hiểu rồi.

Bây giờ không chỉ có khóe miệng đang nhếch lên điên cuồng, mà anh còn muốn hôn cô...

Yết hầu Lệ Kiêu trượt xuống, “Vân Đóa Đóa.”

Vân Đóa đang tập trung quấn băng ngẩng đầu, “Ừm?”

“Em nghĩ tôi sẽ thắng chứ?”

Động tác tay của Vân Đóa thoáng dừng một chút, ngẩng đầu nhìn anh. Đôi mắt hạnh của cô gái trong veo, con ngươi màu hổ phách chứa đầy hình bóng anh phản chiếu.

“Anh sẽ thắng.” Vân Đóa đáp lời anh một cách nghiêm túc và kiên định, “Anh nhất định sẽ thắng!”

Hai mắt Lệ Kiêu chợt lóe.

Trận đấu này, có rất nhiều người nói với anh rằng “Cố gắng lên”, cũng có rất nhiều người nói “ Nhất định anh sẽ thắng”, nhưng không có người nào có thể cổ vũ hiệu quả như cô vậy —— giống như đã đốt cháy bó đuốc trong lồng ngực và nội tâm anh.

Cô nói anh sẽ thắng làm toàn thân anh như tràn đầy sức mạnh.

“Được, nhất định tôi sẽ thắng!” Lệ Kiêu mạnh mẽ đáp lại.

Anh tạm ngừng, lại mỉm cười như thể nghĩ đến điều gì đó, “Vậy thì xem ra, em đã chuẩn bị tốt để làm bạn gái của tôi rồi?”

Vân Đóa: “...”

Người đàn ông này mặc kệ là nói cái gì thì cũng có thể xoay trở về. Phục luôn.

Vân Đóa cởi băng quấn ra, chu cái miệng nhỏ nhắn, “Không quấn nữa, anh tự quấn đi.”

Lệ Kiêu vốn cũng không trông cậy vào việc cô có thể quấn chắc. Anh trầm thấp nở nụ cười, hai ba quấn tự mình thắt lại băng tay.

Hai tay quấn băng thân mật mà véo khuôn mặt non mịn của cô gái, “Đợi đấy.”

“Đợi tôi đem đai vàng trở về làm bạn trai em!”

**

Trước khi trận đấu bắt đầu đã có người dẫn Vân Đóa tới khán đài. Ghế “người nhà” tự nhiên cũng sẽ vô cùng tốt.

Vừa ngồi xuống, người bên cạnh đã chủ động nói chuyện với cô: “Cô là Vân Đóa?”

Vân Đóa ngơ ngác một chút. Thầm nghĩ thì ra có trăm vạn fans thì đi đâu cũng có thể bị người ta nhận ra.

Cô hơi ngượng ngùng “ừm” một tiếng, cô gái bên cạnh hào hứng nói: “A, tôi là bạn gái của Từ Bân Bân! Tôi đã nghe anh ấy nói về cô!”

Vân Đóa: “... Vậy sao.”

“Đúng đúng đúng, anh ấy nói với tôi chị dâu nhỏ là hot girl mạng, rất xinh đẹp! Tôi đã xem video “Phu nhân quân phiệt” của cô rồi!” Cô gái nghiêng đầu qua lại nhìn Vân Đóa hai giây, “Tôi thấy cô ở ngoài xinh đẹp hơn trong video!”

Vân Đóa nở nụ cười nói cảm ơn, cũng mặc kệ có phải là khen khách sáo hay không, dù sao có người khen mình đẹp là được rồi.

“Tôi là Tô Uyển Tĩnh.”

Cái miệng nhỏ nhắn của cô gái này không uyển cũng không tĩnh, thoạt nhìn rất thân thiện. Không mất nhiều thời gian, Vân Đóa cũng đã biết được 5 năm tình sử của cô ấy và Từ Bân Bân và lý do cô ấy dấn thân vào môn nhảy cao “một đi không trở lại“.

Ring girl đi một vòng quanh sàn đấu, trận đấu đã bắt đầu.

Lệ Kiêu thi đấu ở sân nhà, vừa xuất hiện đã có tiếng cổ vũ đinh tai nhức óc. Anh vẫy cánh tay về phía Vân Đóa.

Quyền thủ Philippines Lạp Kết Nhĩ có biệt danh “Người sắt”, cả con người anh ta toát lên vẻ cứng rắn và liều mạng.

Tô Uyển Tĩnh cũng tập thể thao nên biết nhiều hơn, cô hất cằm về phía Lạp Kết Nhĩ, “Tôi nói cô biết nhé, tên ngốc này rất liều lĩnh! Anh ta cố ý khiêu khích Kiêu ca trong lúc cân, nhìn đi anh ta lại bắt đầu —— “

Vân Đóa nhìn về phía sàn đấu quyền anh, quả nhiên trông thấy Lạp Kết Nhĩ giống như khiêu khích mà đẩy nhẹ Lệ Kiêu một cái. Trọng tài lập tức đi qua tách hai người ra.

Hai mắt Lệ Kiêu khẽ nheo lại nhưng cũng không có phản ứng gì thêm nữa. So với Lạp Kết Nhĩ, anh càng giống một lão tướng hơn.

“Chậc, trạng thái của Kiêu ca nhìn thật tốt, ôi Từ Bân Bân lại không được vậy!” Tô Uyển Tĩnh lắc đầu thở dài.

Trong câu lạc bộ lần này ngoại trừ Lệ Kiêu, còn có Từ Bân Bân và Ngụy Tấn đấu ván phụ. Ngụy Tấn thắng, Từ Bân Bân đánh hết hiệp, điểm số thua đối thủ.

Tô Uyển Tĩnh tiếp tục: “Tôi luôn nói với Từ Bân Bân rằng anh ấy nên có một nửa kỷ luật tự giác như Kiêu ca, bây giờ cũng chưa được. Tôi nói thật với cô chứ, anh ấy đúng là cẩu! Mấy ngày hôm trước lúc trời tối đã lôi kéo giày vò tôi đến nửa đêm —— “

Vân Đóa đang uống soda bozi, sặc sụa, ho khù khụ.

Tô Uyển Tĩnh tự nhiên vỗ vỗ lưng Vân Đóa, không biết lời của mình có gì không thích hợp. Mắng bạn trai càng mắng càng hăng say.

“Cẩu nam nhân, vừa khai trai với tôi thì đã thành sói hoang, càng mắng anh ấy lại càng hăng hái...” Cô chuyển hướng nhìn Vân Đóa, “Kiêu ca sẽ không như vậy đúng không? Nghe nói trước trận đấu Kiêu ca sẽ đặc biệt khống chế, có phải không?”

Vân Đóa ho đến mức nước mắt lưng tròng, cô xua tay về phía Tô Uyển Tĩnh, cầu xin cô ấy đừng nói nữa.

Người chị em này thật đúng là nhiệt tình:)

Hơn nữa, nói cái gì mà Lệ Kiêu khống chế hay không, cô, cái này cô còn chưa biết đến đâu...

Cũng may Tô Uyển Tĩnh không tiếp tục chia sẻ đời sống riêng tư của mình nữa. Hai cô gái hướng sự chú ý về sàn đấu quyền anh.

Trận đấu vừa mới bắt đầu. Vân Đóa đang chăm chú quan sát thì đột nhiên có người vỗ từ phía sau.

Cô quay người, cả người lập tức cứng đờ.

Mẹ đang đứng ở sau lưng nhìn mình.

Giữa những tiếng hoan hô và hò hét, Lục Giai Tuệ lộ ra vẻ mặt lạnh nhạt và bình tĩnh không hề phù hợp.

Môi của Vân Đóa run lên, không nói nên lời.

Tại sao mẹ lại ở đây?

Bà ấy vào bằng cách nào?

Lục Giai Tuệ nhìn ra vẻ khiếp sợ của con gái, nhưng hiển nhiên bà không có tâm tư giải đáp nghi ngờ của cô. Bà nhếch khóe miệng hơi châm chọc: “Trong nhà có việc, mời con cả một ngày không được, vậy mà con lại chạy đến đây xem quyền anh?”

Ánh mắt bà chợt trở nên lạnh lẽo, “Theo mẹ đi về.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.