Dã Thú Dưới Váy Em

Chương 15: Chương 15: Bên em thật ngọt (4)




Edit: riri_1127

Chương 15: Bên em thật ngọt (4)

Địa điểm check in nổi tiếng của Đại học C hôm nay: giảng đường lớn.

Điểm thu hút: đội viên đội quyền anh, C vị: Lệ Kiêu

Các đối tượng tiến công chiếm đóng địa điểm điên cuồng chụp ảnh Lệ Kiêu, có người lớn mật còn cố gắng muốn được chung khung hình với anh, xông tới!

Sinh viên trong lớp quyến luyến không muốn rời đi, còn sinh viên bên ngoài càng ngày càng dồn dập tiến công, cuối cùng thầy giáo đứng trên bục giảng không nhịn được nữa, bắt đầu nổi giận.

Nhờ vậy, làm mấy sinh viên rời đi sạch sẽ, Lệ Kiêu cùng mấy nam sinh còn lại mới ra khỏi cửa phòng học được

Kỳ Lãng, Từ Bân Bân và Uông Chính bá vai bá cổ nói cười vui vẻ đi phía trước. Khi bọn họ biết Lệ Kiêu muốn đến khoa ngoại ngữ học bổ sung, ba người nằng nặc sống chết đòi đi theo, nhưng cũng chẳng phải là ham học gì cho cam, căn bản là có dụng ý khác.

Nhưng như thế cũng không trách được, ở câu lạc bộ quyền anh ngay cả một cái đầu của con gái cũng chẳng nhìn thấy chứ đừng nói là mỹ nhân. Hôm nay, cuối cùng mấy nam sinh cũng được hưởng thụ đãi ngộ đặc biệt, cũng may trước khi đi Lệ Kiêu đã cảnh cáo không được xằng bậy, nhìn bên ngoài vẻ mặt bọn họ có vẻ như bình tĩnh, nhưng thật ra trong lòng đã muốn thăng thiên.

Rất nhiều cô gái xinh đẹp, rất nhiều! Rất cmn thích!

Về sau còn phải tiếp tục đi theo Kiêu ca, à không phải gọi là Kiêu baba mới được!

Baba! Đúng thật là baba!!

Ba cậu con trai ở phía trước đang thảo luận xem cô gái nào trong lớp vừa nãy đưa mẩu giấy xin Wechat xinh đẹp hơn. Còn Kiêu baba của bọn họ không nhanh không chậm đi theo phía sau.

Lệ Kiêu hơi cúi đầu, bước chân có chút rời rạc, anh đưa một tay đút túi quần có vẻ đăm chiêu.

Anh lấy điện thoại di động ra, mở mã QR WeChat lên nhìn chằm chằm vào nó một lúc. Sau đó không biết nghĩ đến cái gì, Lệ Kiêu hơi cau mày khẽ nhắm hờ mắt lại.

Khi chuẩn bị đến ngã rẽ rời khỏi tòa nhà, Uông Chính đột nhiên chửi thề một tiếng, rồi đột ngột dừng bước chân.

Một cô gái từ đâu xuất hiện, vừa rồi thiếu chút nữa là va vào người anh.

Vóc dáng cô gái này không cao lắm, mặc váy trắng dài đến đầu gối, đôi chân thẳng tắp thon thả, làn da trắng đến chói mắt người khác.

Cô đang đội mũ, vành nón kéo thấp xuống chỉ có thể nìn thấy đôi môi ướt át cùng cằm nhỏ nhắn. Cô cúi đầu, nhỏ giọng 'xin lỗi', sau đó vội vàng đi lướt qua người bọn họ.

Kỳ Lãng nhận ra là ai, anh mới vừa mở miệng gọi “Này” một tiếng, đã liền nhìn thấy Vân Đóa đang đứng trước mặt Lệ Kiêu.

Từ Bân Bân, Uông Chính: “?”

Lệ Kiêu nhìn cô gái đang đứng trước mặt, đoạn mi khẽ nhướng lên cùng đôi mắt đen sâu thẳm.

Vân Đóa liếc nhìn anh từ vành mũ che kín, chưa kịp mở miệng nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đã đỏ bừng như một phản xạ có điều kiện.

“Tôi, tôi có việc tìm anh.” Giọng cô rất nhỏ, gần như không nghe được, “Chỉ nói vài lời thôi......”

Uông Chính và Từ Bân Bân nhìn nhau cười.

Đây không phải là cô gái ngồi ở hàng ghế trước sao! Vừa rồi còn xin Wechat của Kiêu ca.

Nãy giờ bọn họ thảo luận một hồi, cuối cùng nhất trí cho rằng cô gái này là người xinh đẹp nhất trong giảng đường —— thậm chí còn thấy cô rất giống với người nổi tiếng nào đó có đăng video trên Bilibili thời gian gần đây.

Trời ơi, Kiêu ca quá lợi hại. Người ta còn bất chấp mà theo đuổi đến tận đây cơ mà. Hai nam sinh nhìn về phía Vân Đóa với ánh mắt trìu mến cùng không nỡ.

Tính tình Kiêu ca bọn họ hiểu rõ, đích thị là một cây sắt gai mười vạn năm không nở hoa. Dù là bảo bối làng quyền anh nóng bỏng, những cô gái rụt rè hay táo bạo, gợi tình một cách lộ liễu, anh ấy cũng chưa từng để ý đến.

Luôn chỉ đáp một câu “Xin lỗi” lạnh lùng đem con gái nhà người ta đuổi đi. Tuy rằng bọn họ cũng chả thấy Lệ Kiêu có vẻ gì là có lỗi thật cả, thật ra anh ấy còn đáp lời là tốt lắm rồi. Còn nếu như hôm nào gặp tâm trạng anh ấy đang tồi tệ thì ngay cả mí mắt cũng không thèm nâng nữa ấy chứ.

Bọn họ nhìn cô gái trước mặt này là kiểu dịu dàng đáng yêu, nếu như lát nữa bị ánh mắt lạnh lùng chết chóc của Lệ Kiêu phóng tới, chắc sẽ bật khóc mất?

Trời ơi, quá nghiệp chướng.

Một cô gái xinh đẹp vậy mà......

Hai người bọn họ chờ xem Kiêu ca tạo nghiệp. Lệ Kiêu cụp mắt nhìn cô gái trước mặt, sau đó khóe môi khẽ cong lên, vẻ ảm đạm nhăn nhó vừa rồi bị quét sạch không còn dấu vết.

Anh cười cười tiến lên một bước, đưa tay lên dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng xoa xoa thái dương của cô gái.

Vân Đóa không tự chủ được mà co rúm lại nghiêng đầu, vừa lúc môi cô chạm nhẹ vào bàn tay anh đang thu về.

Môi tê rần.

Lệ Kiêu mở lòng bàn tay ra cho cô xem, hóa ra là một chiếc lá rất nhỏ đã úa vàng.

Vân Đóa: “......”

Cô sờ sờ lên tóc một cách mất tự nhiên.

Uông Chính, Từ Bân Bân: “!”

“Được.” Lệ Kiêu nhẹ giọng trả lời, “Vậy thì tìm nơi khác nói chuyện.”

Vân Đóa gật đầu, vội vã bước đi để theo kịp anh, bóng lưng tinh tế lả lướt, vành tai đáng yêu không bị mũ che khuất lại càng ửng hồng.

Uông Chính, Từ Bân Bân:......!

Tại sao lại...... lại không khóc theo trình tự nhỉ??

Hai người nói chuyện không được lưu loát cho lắm: “ĐM, đó là Kiêu ca sao!”

Bọn họ hỏi Kỳ Lãng, “Không phải chứ, mày thấy Kiêu ca làm quen cô gái kia lúc nào đấy.”

Kỳ Lãng cười đầy ẩn ý, “Haha, thứ mà hai đứa bây thấy được quá ít.”

Lúc ở đảo Bali mới thật sự là kinh thiên động địa:)

**

Đang là giờ nghỉ trưa nên trường học cũng không đông người lắm. Vân Đóa cùng Lệ Kiêu đi đến vườn hoa nhỏ phía sau đình nghỉ mát mới dừng bước.

Cùng “nhân vật phong vân” của trường tiếp xúc gần gũi, cô bất an liếc trái nhìn phải, một bàn tay nhỏ vẫn còn đang che cằm.

Người nào không biết còn tưởng rằng hai người bọn họ đang ở đây hẹn hò vụng trộm.

Vân Đóa cũng không biết bản thân mình đang chột dạ cái gì nữa.

Cô cảm thấy đây có thể là “di chứng hậu Bali”, dù sao trước đây mỗi lần nhìn thấy anh cô cũng đều ma xui quỷ khiến......mềm chân.

Kết quả là bây giờ khi nhìn thấy anh, cô có chút hoảng loạn, trái tim nhỏ đập bang bang, là cái kiểu giật mình khi kẹo vừa rơi xuống đất còn nhặt lên ăn lại ấy.

Vân Đóa chậm rãi ngẩng đầu, phát hiện anh cũng đang chăm chú nhìn mình. Anh rất cao, lại còn đứng ngược sáng, từ góc độ của cô nhìn sang, cơ thể anh như được mạ một lớp ánh sáng nhàn nhạt, đường nét mềm mại sáng ngời, ngay cả nét mặt cứng rắn cũng nhu hòa hơn rất nhiều.

Vân Đóa nhìn anh nhất thời có chút hoảng thần. Cô chớp chớp đôi mi dài định nói gì đó, nhưng anh đã lên tiếng trước.

“Lại muốn giúp ai xin Wechat?” Lệ Kiêu hưng trí nhìn cô cười cười, “Hửm? Vân Đóa.”

Giọng anh từ tính, mang theo ý cười trêu chọc, thấp giọng gọi tên cô từng âm tiết nhẹ nhàng chậm rãi, mỗi từ phát ra khóe môi lại cong hơn một chút.

Vân Đóa há miệng, im lặng nín thở.

Như thể không thể trả lời câu hỏi của giáo viên, cô hơi cụp mi xuống một cách bất lực, khó khăn nuốt nước bọt.

Lúng túng một lúc, cô nhớ ra điều gì đó, lập tức đưa cánh tay mảnh mai vào trong túi, lấy ra sợi dây chuyền bạc.

“Này, trả lại anh.”

Lệ Kiêu hơi nhíu mày nhìn sợi dây chuyền bạc đang quấn quanh ngón tay cô.

Anh có chút bất mãn, không đưa tay nhận lấy: “Em tìm tôi chỉ vì cái này?”

Vân Đóa gật đầu như gà mổ thóc.

Lệ Kiêu nhếch môi, bất đắc dĩ cười khẽ, “Em giữ đi, tôi tặng cho em.”

Vân Đóa: “?”

Anh hơi dừng lại, tầm mắt dời đến nơi cổ áo cô, nhìn chăm chú làn da trắng ngần, “Em đeo đẹp lắm.”

Vân Đóa: “! “

Tự nhiên cô lại có cảm giác chột dạ, giống như khi còn bé bị dì nhỏ phát hiện mình đang mang trộm giày cao gót ToT

Cô lắc đầu, kiên quyết giơ hai tay lên, “Tôi không muốn.”

Một sợi dây chuyền có giá đắt hơn cả ô tô treo trên cổ thì ít nhiều cũng hít thở không thông. Hơn nữa, ai lại đi tặng cho người mới gặp không bao lâu một chiếc xe chứ......

Một cô gái chăm chỉ làm giàu, ngay cả tiền dì nhỏ cho cũng không nhận như Vân Đóa thì càng không có chuyện nhận quà đắt tiền không không từ ai.

Lệ Kiêu: “Em không thích?”

Cô chậm rãi “Ừm” một tiếng.

Anh tỏ vẻ không tin, “Thật không đấy.”

Lệ Kiêu hơi nhướng mày “Không thích mà lại đeo lên cổ sao?”

Vân Đóa: “......”

Anh mỉm cười, không nói lời nào.

Cô vẫn luôn mạnh miệng như vậy. Lúc trước đặt ra lời thề son sắt “Tôi không sợ” chính là cô, lúc sau ngã vào vòng tay anh hét lên đầy sợ hãi cũng là cô, điển hình cho kiểu người “ngoài miệng nói không cần nhưng thân thể lại rất trung thực“.

Lệ Kiêu cũng không biết tật xấu của cô gái nhỏ này gọi là gì nữa, đại khái là giống vẻ 'ngạo kiều*' của mèo con?

*ngoài mặt thì tỏ vẻ lạnh lùng, ương bướng nhưng bên trong là kiểu người ôn nhu dịu dàng, có phần ngại ngùng, xấu hổ.

Vân Đóa ngạo kiều, lại tiếp tục mạnh miệng: “Tôi đeo không phải vì thích!”

Tự giác thấy mình đuối lý, cô hạ thấp tông giọng: “Là vì tôi sợ làm mất......”

Lệ Kiêu không nghe rõ: “Em sợ cái gì?”

Có vẻ cô cái này sợ rất nhiều thứ.

Cô gãi gãi thái dương, bĩu môi có chút ngượng ngùng, “Dù sao, dù sao thì cũng trả lại cho anh này!”

Lệ Kiêu nhìn chằm chằm vào hai má đỏ bừng của cô, đưa tay nhận lấy dây chuyền. Anh giơ nó lên, mở chốt.

Vân Đóa còn chưa kịp phản ứng lại, hai tay anh đã choàng qua cổ cô. Hô hấp như muốn ngừng lại, đôi mắt màu hổ phách của cô khẽ mở to.

Cánh tay của anh vẫn đang vòng từ trước ra sau cổ, khoảng cách giữa hai người đột nhiên bị rút ngắn lại. Vầng trán của Vân Đóa đối diện với lồng ngực rắn chắc, cô nhìn chằm chằm cơ ngực hơi phập phồng dưới lớp áo anh, nhất thời có chút ngẩn ngơ.

Cô có thể cảm nhận được bàn tay anh đang đặt trên gáy mình, trên đầu ngón tay ấm áp có một lớp chai sần mỏng, lơ đãng cọ qua làn da mịn màng của cô.

Lưng Vân Đóa lập tức tê rần, không nhịn được mà khẽ run rẩy.

“Em đeo đi.” giọng nói từ tính của anh truyền từ đỉnh đầu mà đến, “Tôi còn có cái khác.”

Đeo xong xuôi, Lệ Kiêu thu cánh tay lại, bỗng nhiên anh đưa tay lấy balo đang đeo trên lưng xuống, lấy ra một thứ gì đó —— là một sợi dây chuyền bạc, mặt dây chuyền là lông chim đại bàng giống như cái cô đang đeo. *Kiêu tâm cơ

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.