Dã Thú Dưới Váy Em

Chương 42: Chương 42: Cưng chiều tối thượng(2)- EM HÔN TÔI MỘT CÁI




Edit: riri_1127

“Cái gì, anh ấy vừa đi rồi hả?” Vân Đóa kinh ngạc nói vào điện thoại, “Các anh không biết anh ấy đi đâu sao?”

“Không biết, điện thoại của anh Kiêu không gọi được...” Kỳ lãng “haizz” một tiếng, “Chị dâu nhỏ, em không biết đâu, sau khi anh ấy xuống đài tìm không thấy em, sắc mặt lập tức thay đổi.”

“Vốn dĩ chúng tôi đã nói sẽ tổ chức tiệc mừng high một phát, nhưng Kiêu ca đã trực tiếp rời đi rồi. Chúng tôi cũng không dám ngăn lại, việc em không gặp anh ấy...”

Chả khác gì, hạ thấp Quyền Vương cả.

Sau khi Lệ Kiêu cầm được đai vàng nhìn quanh không thấy Vân Đóa, hỏi Tô Uyển Tĩnh thì cô ấy không biết, một chốc thì nói lúc nãy Vân Đóa đi theo một người phụ nữ, lát sau lại bảo hình như còn có mấy người đàn ông...

Lệ Kiêu càng nghe càng trầm mặc, cuối cùng thay quần áo, không nói một lời đã đi ra ngoài cửa. Uông Chính muốn ngăn lại thì đã bị ăn một cái tát trở về.

Nhìn thấy bộ dáng anh như vậy cũng không ai dám nói gì nữa—— vừa rồi lúc đánh Lạp Kết Nhĩ, trên mặt Lệ Kiêu cũng không tàn bạo như vậy...

Sau khi Vân Đóa nghe xong, chóp mũi có chút cay cay.

“Rất xin lỗi.” Cô mím môi, thanh âm rất thấp, “Lúc ấy tôi có việc gấp...”

Kỳ lãng lại khẽ thở dài một tiếng, “Kiêu ca không liên lạc với em sao? Chúng tôi đều nghĩ rằng anh ấy đi tìm em.”

“Anh ấy gọi cho tôi mấy lần. Lúc đó điện thoại di động của tôi không để trước mặt nên không nghe được. Sau đó tôi có gọi lại nhưng không ai trả lời...” Tay Vân Đóa nắm điện thoại thật chặt, trong lòng cũng hơi khô nóng.

Chạy đi với trạng thái như vậy thì sẽ đi đâu được chứ?

Điện thoại đột nhiên “Tích tích” hai tiếng, có số điện thoại khác gọi đến. Là số của Lệ Kiêu!

Vân Đóa vội vàng nhấc máy.

Phía đối diện là một giọng nam xa lạ, anh ta ngập ngừng nói: “Xin chào, xin hỏi cô là...Đóa cục cưng phải không?”

Vân Đóa: “?”

Vân Đóa buông cánh tay, nhìn vào màn hình để xác nhận lại, sau đó mới cầm điện thoại lên, phát ra một tiếng “à” khó hiểu.

Nhưng bên kia dường như nghĩ rằng cô đúng là cục cưng rồi, còn thở dài một hơi, “Cuối cùng tôi cũng tìm được rồi...Tôi xin lỗi, người đẹp, cô có thể qua đây không? Bạn trai cô đang uống say ở chỗ chúng tôi, cứ một mực nhắc tới cô đây này.”

** | đọc tại Wattpad riri_1127 để ủng hộ mình nhé|

Khi Vân Đóa đến theo địa chỉ, cô thấy đó là một quán bar. Cô bước qua âm nhạc đinh tai trên sàn nhảy, nhìn thấy Lệ Kiêu ở hàng ghế dài vắng vẻ trong góc.

Người đàn ông ngồi đó với hai chân mở rộng, đầu ngẩng cao và không có biểu cảm nào. Đứng bên cạnh anh là một đại ca đầu trọc xăm trổ, cách đó không xa còn có hai người đàn ông to lớn khỏe mạnh chắc là bảo vệ quán bar.

Nhìn thấy Vân Đóa đi về bên này, đại ca đầu trọc vội vỗ vai Lệ Kiêu, ra hiệu cho anh ngẩng đầu nhìn.

Thời điểm Lệ Kiêu ngước mắt lên, Vân Đóa hơi thoáng kinh ngạc một chút.

Khuôn mặt góc cạnh của người đàn ông bị rượu làm cho đỏ bừng, đôi mắt đen cũng hoàn toàn mất đi tiêu cự, lúc mở to mắt nhìn về phía cô thì có vẻ kinh ngạc, sau đó mắt lóe lên hai cái, sáng rực lên.

“Vân Đóa Đóa!”

Lệ Kiêu đứng bật dậy, thân hình cao lớn áp về phía cô gái như một ngọn núi, nhào cả người lên người Vân Đóa.

Vân Đóa Đóa chỉ nặng bằng một nửa trọng lượng của anh làm sao đỡ nổi, hai chân cô run lên suýt ngã xuống đất.

Cũng may sau khi Lệ Kiêu ôm cô, hai cánh tay mạnh mẽ đã vòng qua eo cô gái. Anh kéo cô vào lòng, rúc đầu vào gáy, hơi thở nóng ấm phả vào cổ cô, giọng nói từ tính lầm bầm không rõ.

Vân Đóa chỉ nghe thấy “Đóa”, “Đi thôi“. Cô cố gắng chống đỡ cơ thể và mỉm cười xấu hổ nhưng không mất lễ phép với đại ca đầu trọc.

Anh đầu trọc thở dài một hơi, nhìn Vân Đóa như vị cứu tinh.

“Uống rất nhiều!” Anh ta chỉ chỉ Lệ Kiêu, “Vừa đi vào đã bắt đầu buồn bực mà uống rồi, uống chả để ý đến ai. Tôi thấy cậu ấy có vẻ không ổn nên mới muốn gọi người đưa ra ngoài, kết quả cũng không cho ai chạm vào! Tôi nghe cậu ấy một mực nhắc tới Vân Đóa Vân Đóa, chỉ...”

Ông chủ đưa điện thoại của Lệ Kiêu lên trước mắt Vân Đóa, Vân Đóa trông thấy nhật ký cuộc gọi:

Đóa cục cưng (15)

Bản thân Đóa cục cưng: “...”

“Tôi xin lỗi, xin lỗi đã làm phiền anh.” Vân Đóa gật đầu nói với ông chủ.

Hai cánh tay xăm trổ của ông chủ đầu trọc nhìn có vẻ dọa người, nhưng lại là người dễ nói chuyện, anh ta xua tay với Vân Đóa, “Không sao, chúng tôi làm kinh doanh mà, hòa khí sinh tài, hòa khí sinh tài...”

Nói xong anh tại lại dò xét Vân Đóa —— không biết như thế nào đấy, Vân Đóa có cảm giác, ánh mắt đại ca xăm trổ nhìn cô có vẻ mang theo chút kính sợ, thậm chí mê muội.

“Cô gái nhỏ, người đàn ông của cô đối với cô rất tốt, cô xem cậu ấy bây giờ...” Anh ta chỉ vào Lệ Kiêu đang ôm Vân Đóa.

Cằm của người đàn ông đang tựa vào vai cô gái, thỉnh thoảng chiếc mũi cao của anh lại rúc vào cổ cô và cọ cọ hai lần. Hai cánh tay buông lỏng, gắt gao ôm lấy eo thon của người ta, tràn đầy vẻ quyến luyến nhớ nhung, hệt như không biết ôm làm sao mới tốt.

Bám người như một con chó lớn nhìn thấy chủ nhân.

Ông chủ đầu trọc cười khan, “Chắc cô không biết dáng vẻ của cậu ấy vừa rồi...”

Vừa rồi chả thế đâu, vừa chạm vào chút đã xù lông. Lệ Kiêu không phải cái loại ma men gào to gây chuyện, nhưng người trong nghề vừa ra tay thì biết ngay, bảo an vừa đi qua bị anh chặn cánh tay lại thì đã biết người này là kiểu hung dữ không thể trêu vào rồi.

Không thể trêu vào, còn đánh không lại, ông chủ đầu trọc đành phải cung phụng vị lão Phật gia này trước vậy.

Lúc Vân Đóa run rẩy kéo người đàn ông ra ngoài, bộ dạng của ông chủ đầu trọc quả thực đúng là thắp nén nhang thơm nguyện tiễn đưa Phật tổ...

Sau khi bước ra Lệ Kiêu vẫn bám vào người Vân Đóa như cũ. Vân Đóa sờ khuôn mặt đỏ bừng của anh, ôn nhu nói chuyện: “Tôi đưa anh về nhà trước được không? Anh đi câu lạc bộ hay về nhà?”

Lệ Kiêu không nói gì, mày rậm nhăn lại, một tay giữ lấy ót cô, dùng sức kéo cô vào ngực mình.

Toàn bộ khuôn mặt nhỏ nhắn của Vân Đóa bị áp vào trong ngực anh, cô khó chịu khẽ hừ một tiếng.

“Chúng ta đi trước được không?” Cô cố gắng giao tiếp với ma men lần nữa.

“Vân Đóa đi trước rồi...” Lệ Kiêu lầu bầu không rõ, “Cô ấy đi rồi, cô ấy không nhìn tôi... Tôi không đi!”

Kết nối thất bại, giao tiếp không hiệu quả.

“Được, không đi, chúng ta không đi!” Vân Đóa nhanh chóng nói theo lời anh.

Cô kéo Lệ Kiêu đang chệnh choạng ngồi trên ghế đá bên đường, để anh ngồi xuống như một đứa trẻ. Cô ngồi xuống bên cạnh anh, xoay xoay cổ và bả vai đã tê rần.

Lệ Kiêu thật sự ngoan ngoãn ngồi xuống, chống khuỷu tay lên đầu gối, hai tay ôm đầu và dùng ngón tay cái xoa xoa huyệt thái dương, xoa một cách vội vàng thô bạo.

“Đau đầu sao?” Vân Đóa cúi người kéo cánh tay anh xuống, “Để đấy, tôi giúp anh.”

Cô gái nhỏ vòng cánh tay gầy ra sau đầu người đàn ông, tay trắng nõn áp lên trên thái dương anh, nhẹ nhàng xoa, “Sau này không được uống như vậy nữa nhé.”

Tính kỷ luật của Lệ Kiêu rất đáng sợ, không hút thuốc cũng không uống rượu, hôm nay không biết đã uống bao nhiêu mới thành ra thế này...

Lệ Kiêu được xoa đầu mở mắt ra, trong đôi mắt đen láy đầy vẻ hỗn loạn. Anh rủ mắt nhìn chằm chằm mặt đất, lại bắt đầu lầm bầm lầu bầu: “Vân Đóa Đóa không xem trận đấu của tôi, cô ấy đi mất rồi...”

Giọng nói trầm thấp của người đàn ông tủi thân vô cùng, bên khóe môi nhếch lên, cả khuôn mặt như thể sinh vô khả luyến* trong ngoặc kép.

*shēng wú kě liàn, có nghĩa là không thể thiếu người hoặc vật nào đó trong cuộc sống, nếu không thì cuộc sống không còn ý nghĩa nữa.

“Tôi thắng. Tôi đoạt được đai vàng rồi, cô ấy không thấy được...”

Vân Đóa nhìn đôi mi rũ xuống của người đàn ông, trong lòng mềm nhũn, đau lòng.

Bởi vì cô đi rồi, cho nên có thắng đai vàng cũng không vui như vậy sao?

Còn uống đến mức này.

Vân Đóa vuốt ve xương mày bị thương của người đàn ông, vết thương khá dài, máu cũng đã khô lại.

Cô lại sờ lên lông mày của anh, tiến đến bên tai anh nhẹ giọng: “Thật ra tôi xem trận đấu của anhrồi, tôi nhìn thấy anh thắng.”

Dường như Lệ Kiêu không nghe thấy những gì cô nói.

“Vân Đóa Đóa đi rồi” Buồn bã tủi thân cỡ mức nào cơ chứ, anh đã khép mình lại và chìm đắm trong kết giới của mình.

“Cô ấy không nhìn tôi. Vân Đóa Đóa không quan tâm đai vàng của tôi...”

Vân Đóa: “...”

Trái tim của Vân Đóa quặn lại, cô mím môi im lặng vài giây.

“Vân Đóa Đóa đi rồi,“ cô bắt đầu nói theo người đàn ông, “Vậy anh có giận cô ấy không?”

Lúc trước xem anh, Vân Đóa vô cùng bất an. Lo lắng, lo lắng anh sẽ nhìn về sau khán đài.

Cô biết lần này anh thật sự thất vọng rồi. Vừa nghĩ tới việc có thể anh sẽ không vui, nổi giận với cô, không quan tâm cô nữa, cô rất sợ hãi...

Nhưng Lệ Kiêu không có. Khi nhìn thấy cô, anh đã kéo cô vào lòng, ôm vội vàng như thể anh sợ cô sẽ biến mất.

Không có, không có nổi giận, cũng không có bất kỳ chỉ trích nào. Anh chỉ ôm cô thật chặt, mơ hồ không rõ gọi tên cô, từng tiếng từng tiếng một đều lưu luyến vô cùng.

Trái tim của Vân Đóa tràn đầy ấm áp.

Tràn đầy ngọt ngào, nhưng xấu hổ cũng xuất hiện rất nhanh.

Cô gái nhỏ chép miệng, lại hỏi một lần nữa, “Anh có giận Vân Đóa Đóa không?”

Lông mi của Lệ Kiêu thậm chí còn cụp thấp hơn. Sau vài giây, anh mới nhẹ nhàng gật đầu.

Vân Đóa cũng khẽ gật đầu, cô nhịn chua xót trong lòng xuống, trầm thấp nói: “Ừm, tôi cũng rất giận cô ấy. Cô ấy rõ ràng là không xem trận đấu của anh, Vân Đóa Đóa thật là xấu xa!”

“Không cho nói cô ấy!” Lệ Kiêu thoáng cái đã nổi cáu, “Không cho nói Vân Đóa Đóa!”

Vân Đóa nhịn không được mà cười lên.

“Được được được, không nói Vân Đóa Đóa, không nói!” Cô vội vàng vuốt thuận lông anh.

Cô mím môi nín cười, tiếp tục nói chuyện cùng người đàn ông: “Nhưng anh không giận Vân Đóa Đóa? Vậy thì anh định làm gì?”

Hàng mi dài đen nhánh của Lệ Kiêu chậm rãi chớp chớp.

Yết hầu của anh trượt xuống, buồn bã nói: “Tôi muốn hôn cô ấy.”

Vân Đóa: “...”

Mặt anh không đổi sắc mà tiếp tục: “Tôi muốn đè cô ấy làm mỗi ngày một hiệp.”

Vân Đóa: “......”

Hóa ra đây mới là suy nghĩ chân thật nhất của anh.

Ôi, đàn ông:)

Lệ Kiêu gãi đầu rồi lại chống tay lên đầu, vẻ mặt thoạt nhìn phân vân và đau khổ vô cùng.

“Thế nhưng mà tôi lại không nỡ.” Anh trầm thấp nói, giọng nói từ tính rầu rĩ, “Tôi không nỡ làm vậy với cô ấy. Tôi thích cô ấy, cô ấy là của Đóa cục cưng của tôi...”

Hai tay anh nâng má, mở to mắt, “Tôi thích Vân Đóa Đóa, tôi muốn cô ấy làm bạn gái của tôi...”

Vân Đóa vừa muốn cười vừa muốn khóc.

Cô chưa bao giờ thấy Lệ Kiêu trong bộ dạng này.

Anh ôm đầu, đường viền môi mím lại kiên định và đôi mắt mở to rồi cụp xuống, tựa như bé trai rất cố gắng rất cố gắng nhưng không được trao phần thưởng, tủi thân vô cùng.

Vân Đóa nhìn người đàn ông vài giây, đưa tay xoa nhẹ mái tóc đen ngắn ngủn rồi lại sờ lên tấm lưng cường tráng của anh. Cuối cùng cô ôm lấy cánh tay anh, đặt cằm mình lên bờ vai rộng, nhẹ nhàng nói chuyện với anh: “Vậy Vân Đóa Đóa làm bạn gái của anh, được chứ?”

Lệ Kiêu nhắm mắt lại không đáp, giống như đã đóng cửa với thế giới xung quanh.

Vân Đóa lấy một chiếc băng cá nhân từ trong túi ra, “rẹt...” xé mở, nhẹ nhàng dán vào xương lông mày bị thương của người đàn ông.

Sau khi cô dán lên, Lệ Kiêu chậm rãi đưa tay sờ soạng lông mày, sau đó rất ngây ngốc nghiêng đầu lại nhìn cô.

Giống như kết giới bị phá vỡ, hoặc giống trong tiểu thuyết kiếm hiệp người mất trí cuối cùng cũng tỉnh lại, anh đã từ từ nhận ra cô rồi.

Vì vậy, anh đến như một con mèo lớn, ôm lấy cô, quấn lấy cô, dùng hơi nóng của rượu phả lên chóp mũi và môi, thân mật cọ cọ bên tai bên cổ cô.

“Vân Đóa Đóa” Giọng nói từ tính của anh trầm khàn, “Em làm bạn gái của tôi...”

Anh đột nhiên đưa tay nắm lấy eo cô, thay đổi sang ngữ khí bá đạo rồi tiếp tục lặp lại: “Em muốn làm bạn gái của tôi, tôi thắng...”

Anh nói một câu, đôi môi đã vội vàng mang theo hơi nóng quét qua tai cô, Vân Đóa vừa mềm nhũn vừa ngứa khi bị anh trêu chọc, không nhịn được mà hơi rụt cổ lại. Cô vỗ về lưng người đàn ông một cách dịu dàng như an ủi, nhẹ giọng đáp: “Được rồi, tôi làm bạn gái của anh.”

Lệ Kiêu sững người một lúc, sau đó ôm cô chặt hơn. Vân Đóa có thể cảm thấy hơi thở nóng bỏng bên tai mình càng lúc càng nhanh, còn có thanh âm yết hầu di chuyển thật khẽ.

Sau tai cô lập tức có cảm giác đau đớn, anh không biết làm sao thể hiện sự kích động của mình. Đầu óc của anh vẫn đang mơ màng, hết thảy phản ứng đều là xuất phát từ trong tiềm thức. *sao cắn tai ngta z trùi

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.