Dạ Thuật

Chương 20: Chương 20




CHƯƠNG 21

Không biết lúc nào mới có thể gặp lại, con đường biệt ly luôn luôn chia núi cách sông, nhìn không thấy phương hướng đi tới.

Quy Khư nói đi nói lại với chính mình, phải nhớ kỹ mùi hương của người này, phải nhớ kỹ hình dáng của người này, giọng nói của hắn, khuôn mặt của hắn, tất cả của hắn đều không thể quên, bất kể gặp phải điều gì cũng không thể quên.

Người trong lòng không kích động tới phát run như Quy Khư, chỉ đột nhiên hỏi một câu: “Ngươi định đi đâu?”

Quy Khư càng thêm kích động, hắn không ngờ Song Phi còn quan tâm mình sẽ đi đâu, là bởi vì có phần kỷ niệm với mình sao?

“Hiện tại còn chưa biết, ngươi đi cùng ta chứ?”

Song Phi sửng sốt một chút, dùng tay đẩy Quy Khư ra “Sao có thể. Ngươi mang theo gánh nặng như ta có thể chạy được bao xa?”

Dáng vẻ bình tĩnh một cách quá đáng đó đã thẳng thừng phủ nhận cái sự tự mình đa tình của Quy Khư, hắn bắt đầu có chút tức giận: “Vậy vì sao buổi tối ngươi bị bắt quay về Thiên Ảnh môn ngươi không bỏ chạy cùng ta? Lúc kia rõ ràng là có cơ hội, ngươi hiện tại không có võ công, nhưng lúc đó thì vẫn có chứ hả?”

“Ta đã nói với ngươi rồi, đừng quản chuyện của ta.”

“Ngươi!” Ngữ khí lãnh mạc như vậy, Quy Khư lại càng tức giận, hắn chạy trốn căn bản không phải vì bản thân, mà là nghĩ có một ngày đủ năng lực quay về đây, mang người hắn yêu đi cùng, tương lai của hắn, nhất định phải có sự tồn tại của Song Phi!

“Song Phi, vì sao phải nói như vậy? Mười năm rồi, ngươi rốt cuộc coi ta là cái gì? Rốt cuộc ngươi đang suy nghĩ cái gì?”

Vì sao, mình luôn không thể nhìn thấu suy nghĩ của người này?

“Ta đang suy nghĩ cái gì?”

Song Phi quay vào bóng tối bên giường ngồi xuống, ngọc thế còn mang theo máu cứ vậy đứng hiên ngang cạnh chân hắn. Có máu, chứng tỏ huấn luyện còn chưa đủ, theo như trong sách dạy, thì chính là còn chưa đủ co dãn.

Thật là một hình ảnh buồn cười, Quy Khư nghĩ khung cảnh này căn bản không hợp với người xinh đẹp như tuyết kia.

“Ta đang suy nghĩ, làm thế nào có thể phục tùng thật tốt mệnh lệnh của chủ nhân, làm thế nào mới không bị chủ nhân vứt bỏ. Nếu có một ngày chủ nhân không cần ta nữa, như vậy sự tồn tại của ta cũng không còn giá trị…”

“Câm miệng!!! Ngươi có còn cần mặt mũi nữa không vậy?” Quy Khư quả thực khó mà tin nổi, nhất là hắn nhìn ngọc thế bên chân Song Phi, càng giận tới độ muốn phun ra một búng máu “Đây là lời ngươi nói sao? Đây thật sự là suy nghĩ của ngươi sao?”

Đây chính là cái người từng cùng hắn truy cầu tự do ư?

“Nếu như chủ nhân không cần nó, vậy ta cũng không cần.”

. . .

Người này bắt đầu thay đổi từ lúc nào? Là từ bao giờ thì có ý nghĩ như vậy? Vì sao bản thân chưa từng phát giác ra người đó đã cải biến? Lẽ nào Song Phi mà hắn yêu kia, đã không còn tồn tại nữa sao?

Không, người kỳ quái chắc là mình đó thôi, thân là ảnh vệ, lại nghĩ đến tự do và ái tình, bảo lưu cái thứ tôn nghiêm và nhân cách nực cười, còn ảnh vệ nào kỳ quái hơn hắn sao?

Quy Khư muốn cười khổ, lại vừa muốn khóc, cuối cùng nhếch khóe miệng một cách cay đắng.

Hẳn là vậy, còn gìn giữ những thứ này, là bởi vì hắn đã gặp người mình yêu, còn Song Phi thì không còn những suy nghĩ đó nữa, bởi vì trong lòng Song Phi từ trước tới giờ chỉ có một người.

Bên ngoài bỗng nhiên có động tĩnh, một ngọn đèn dầu chập chờn bước tới trước cửa.

“Công tử? Sao lại không thắp đèn? Đã ngủ chưa?” Là Vương Tam lão đầu.

Thân ảnh phía sau lùi vào trong bóng tối không để lại vết tích, Song Phi đứng dậy ra mở cửa.

“Ta theo quy củ tới xem, tự ngươi làm thế nào rồi? Sao không đốt đèn?”

Vương Tam giơ ngọn đèn dầu chiếu một vòng quanh phòng, thấy sách trên bàn đại khái đã giở được một phần ba, ngọc thế nằm dưới đất cạnh giường, trên bề mặt dính không ít máu.

Thấy có máu, Vương Tam liền tới gần tỉ mỉ kiểm tra một chút.

“Công tử, không dùng dược cao trong hộp sao? Nếu dùng hẳn là sẽ không ra nhiều máu như vậy.”

“…”

“Ta biết là kiểu gì cũng sẽ như vậy, cho nên đặc biệt mang thuốc trị thương tới, thuốc này dùng sẽ khỏi rất nhanh, trong Bàn Long sơn trang không có đồ chất lượng kém.”

“…”

Vương Tam nghĩ vị công tử này đúng là không thích nói nhiều, vẫn chỉ yên lặng đứng ở nơi đó. Ông thấy có chút kỳ quái, Tiết Lăng Phong là một người lạnh lùng tới tận xương tủy, sao lại còn đi thích một lãnh mỹ nhân? Aii, ông càng ngày càng già, càng ngày càng không hiểu được chuyện của thanh niên nữa.

“Đúng rồi, trang chủ nói, ngày hôm nay ngươi khổ cực rồi, muốn ta mở khóa cho ngươi một canh giờ.”

Nói xong, Vương Tam run run bàn tay thò vào túi vải tùy thân móc ra một cái chìa khóa, đi về phía Song Phi.

“Tự ta làm.” Cuối cùng cũng mở miệng.

“Không được, công tử.” Vương Tam đi tới trước mặt Song Phi, vụng về ngồi xổm xuống, cởi quần hắn ra “Trang chủ nói, không thể để ngươi chạm vào chìa khóa.”

“Một canh giờ, muốn làm gì tùy ngươi.”

Vương Tam ngồi xổm phía trước phân thân của Song Phi, híp mắt lại gần. Con mắt ông đã lão hóa rồi, nhìn không rõ lắm, tay cũng không còn linh hoạt.

Người kia đang nhìn ư?

Song Phi vẫn đứng không nhúc nhích, để Vương Tam mở khóa cho hắn, nếu là mệnh lệnh của chủ nhân, hắn sẽ không cãi lời. Thế nhưng, nam nhân kia đang nhìn sao? Hắn không thể cảm giác ra vị trí của người kia nữa, hắn hy vọng người kia đã rời khỏi căn phòng này rồi.

Vương Tam mất một lúc mới mở được khóa ra, trên cái đó của Song Phi lưu lại một vòng màu hồng nhàn nhạt.

“Một canh giờ sau ta trở lại.”

Vương Tam run rẩy đi ra, gió lạnh ban đêm thổi trúng vào người ông.

Gian phòng tối đen trở lại, Song Phi còn chưa kịp xoay người, đã trực tiếp bị một thân ảnh nhào tới áp lên giường.

Hắn quả nhiên còn chưa đi, như vậy cái gì hắn cũng thấy hết, cái gì cũng nghe hết rồi.

“Ngươi muốn làm gì?”

Trong bóng tối, Quy Khư đặt mình trên người Song Phi, Song Phi đẩy một chút, nhưng không đẩy ra nổi.

“Một canh giờ mà thôi, ngươi nói xem ta có thể làm gì?”

Quy Khư tìm được đôi môi hắn ái mộ, liền hôn xuống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.