Dạ Thuật

Chương 56: Chương 56




CHƯƠNG 59

Ngày nối tiếp ngày, sinh nhật của Tiết Lăng Phong càng lúc càng gần, trong trang trên dưới đều đang chuẩn bị lễ mừng, khí trời đã nhanh chóng ấm lại.

Đám nữ tử cả ngày nhàn nhã này đều đang chuẩn bị lễ vật của riêng mình dành cho nam nhân, không có việc gì thì liền lấy ra khoe khoang học hỏi lẫn nhau.

Tiểu An cũng đã chuẩn bị xong. Cậu đem tiền Tiết Lăng Phong cho chạy xuống khu chợ dưới núi mua một cái chuôi kiếm chế tạo tinh xảo, bên dưới đồ đằng (hoa văn) cầu phúc có lưu tô đỏ thẫm rủ xuống, bên trong có những đường mảnh quấn quýt bằng vàng bạc, vừa nhìn đã biết giá trị xa xỉ.

(Ở đuôi kiếm hay treo mấy sợi tua rua giống ở ngọc bội hay chuôi 1 số đồ vật ý, mah ghi là tua rua nghe hơi buồn cười nên để nguyên là ‘lưu tô’)

Chỉ có Song Phi không chuẩn bị gì cả.

Hắn không có tiền, lại còn không có thời gian. Toàn bộ tinh lực của hắn đều bị dồn vào việc học tập làm thế nào để trở thành một người hầu tốt, Tiết Lăng Phong luôn ở một bên nhìn, làm không tốt liền bị phạt.

Phạt cũng không nặng, chính là quỳ thôi, xử phạt như thế đối với hắn mà nói là phải chịu đựng nhẹ nhất.

Tựa hồ Tiết Lăng Phong cũng không có dự định giáo huấn hắn bằng hình phạt, y bắt hắn quỳ, quỳ dưới đất ở ngay cạnh, nhìn mình chơi cờ, vẽ tranh với Tiểu An, để Tiểu An làm nũng trong lòng mình, hai người vừa cười vừa đùa.

Y chính là muốn cho hắn biết, tình yêu của Tiết Lăng Phong y dịu dàng mê người tới mức nào, còn hắn đã đánh mất nó.

Tới đầu tháng ba, chỉ còn cách sinh nhật Tiết Lăng Phong có hai ngày, yến đường (phòng để tổ chức tiệc) trong trang đều đã được bố trí thỏa đáng, bàn ghế và xà nhà đều được trang trí lụa màu, nến để thắp cũng được đổi thành màu đỏ.

Bởi gió xuân đã thổi tới nơi rừng núi, vậy nên Tiểu An nằng nặc đòi được chơi diều.

Nơi họ ở không có tập tục thả diều, thế nhưng Tiểu An muốn chơi, Tiết Lăng Phong liền sai Song Phi đi với cậu xuống chợ tìm xem có bán diều hay không.

Hai người gần như ở dưới núi cả một ngày, sau khi mặt trời hạ xuống rất lâu mới trở về.

Rốt cuộc tìm được một cái diều, Tiểu An hay xuống núi đương nhiên không hề tiết kiệm, tiêu hết sạch tiền, lúc họ trở về, tay Song Phi ôm đầy đồ.

Đồ ăn, đồ chơi và quần áo, bất kể mua bao nhiêu thứ đều na ná nhau, như là y phục mỗi lần mua về đều có màu đỏ.

Lúc về tới nơi, Tiết Lăng Phong đã chờ trong phòng, Tiểu An thấy y ngồi bên bàn, vội vàng nhảy vào lòng y, cười rất hài lòng.

“Hắn có làm ngươi phật ý không?”

Tiết Lăng Phong ôm Tiểu An, chỉ vào Song Phi hỏi.

“Không có đâu, có điều hắn toàn im thin thít, rất không thú vị!” Tiểu An ngoan ngoãn đặt đầu trên vai Tiết Lăng Phong, ôm cổ y, nhẹ nhàng lắc lư thân thể.

Tiết Lăng Phong ngước mắt nhìn Song Phi đang đứng trong góc tường một chút, “Nếu không có gì thì ngươi để lại đồ rồi về đi.”

Song Phi  khom người, đặt đồ mua về sang một bên, hắn lại mặc bộ trường sam màu thiên thanh đó, sắc màu nhàn nhạt, nhạt như biểu tình trên mặt hắn lúc này.

Tiết Lăng Phong nhìn vẻ mặt hắn lãnh đạm, lại thấy khó chịu, y nhíu mày, trách mắng nam nhân đang bày đồ đạc xuống bên tường: “Đừng rề rà nữa, xếp đồ cũng phải lâu như vậy sao, có thấy phiền không hả? Sau khi người về quỳ một canh giờ, nghe không?”

“Nghe thấy rồi.”

Song Phi sắp xếp xong, liền nhanh chóng rời đi. Nhớ rõ  lần trước bị phạt quỳ là bởi vì động tác của hắn quá nhanh không dọn xong, lần này lại là quá chậm, hình như vĩnh viễn hắn không thể khiến cho nam nhân cao cao tại thượng kia thỏa mãn.

Một mình trở lại căn nhà gỗ nhỏ tại núi bắc, lúc đó Song Phi thấy rêu xanh đang đón ánh trăng tại góc tường lại nhiều thêm. Chúng nó vừa đê tiện lại vừa ngoan cường, rõ ràng là mấy ngày trước hắn mới thanh lý một lần.

Hiện tại hắn đặc biệt ghét chúng, tựa như hắn ghét tình cảm mình dành cho Tiết Lăng Phong vừa thấp hèn lại vừa ương ngạnh. Hắn cũng không nhớ rõ là bắt đầu từ lúc nào, hắn cảm thấy chán ghét mình cứ giữ chặt lấy tất cả, nhưng lại không có cách nào thoát khỏi.

Sau khi vào nhà, Song Phi điểm nến lên, thế nhưng không quỳ. Hắn không còn ngốc như trước, không muốn làm những việc mình không thích nữa.

Tuy rằng mùa xuân sắp tới, nhưng thường vẫn còn những trận rét tháng ba bất ngờ hay là những đêm lạnh lẽo khi hai mùa giao nhau. Song Phi nghĩ tối nay hơi lạnh, vậy nên cũng đốt cả lò sưởi lên.

Hắn cầm chiếc dao khắc trên bàn lên, yên lặng ngồi xuống bên cạnh lò sưởi.

Trong một góc lò sưởi đặt một cái tượng gỗ, dáng vẻ mơ hồ nhận ra là một con khỉ con. Song Phi lấy ra, lại chậm rãi khắc gọt, chỉ vào ban đêm hắn mới có chút thời gian để hoàn thành nó.

Khi giờ tý sắp qua, thì một người tới căn nhà gỗ, là Nhị hộ pháp Dư Phàm.

Sau khi bị Tiết Lăng Phong đánh, trước mặt người khác hắn không lui tới với nam nhân này, nếu có việc, hắn sẽ chọn đêm hôm khuya khoắt để tới. Dù sao nhiều năm qua, nam nhân trong phòng nhỏ nọ cũng đã quen ngủ rất ít.

Khi Dư Phàm tới, quả nhiên đèn bên trong còn chưa tắt.

Sau khi vào, hắn thấy Song Phi đang ngồi đối diện với lò sưởi, cầm trong tay tượng gỗ kia, trên mặt đất đã có một lớp vụn gỗ mỏng.

“Mai là sinh nhật trang chủ rồi, sợ rằng ngươi không làm xong đâu.”

Dư Phàm tới bên cạnh lò sưởi, nhìn lướt qua tượng gỗ trong tay nam nhân.

“Cũng không quan trọng, làm không xong thì không tặng, ta nghĩ hắn cũng không quan tâm.”

Nam nhân dùng dao nhỏ nhẹ nhàng nạo vài cái một bên mắt của con khỉ, tuy rằng chưa tô màu, thế nhưng đã phác ra được phần cơ linh và bướng bỉnh hàm chứa trong ánh mắt đó.

“Đẹp lắm.” Dư Phàm khen ngợi con khỉ gỗ còn sơ sài một câu.

Nam nhân cúi đầu khắc con mắt bên kia, không đáp lại.

Dư Phàm vòng ra đứng trước lò sưởi, nhìn ánh lửa màu cam in dấu trên gương mặt trẻ tuổi của đối phương, hắn nhìn ra được người kia đang cưỡng chế sự thống khổ trong lòng, nhưng con khỉ trong tay xem ra lại vừa hớn hở vừa hạnh phúc.

“Cái này cho ngươi, ra ngoài rồi có nhiều thứ cần tiền lắm. Số tiền này cũng không nhiều, chỉ mười lượng bạc thôi, nếu như lấy hơn nữa ở phòng thu chi, ta sợ trang chủ sẽ sinh nghi.”

Dư Phàm lấy ra một bọc nhỏ, bên trong là mười lượng bạc, đưa tới trước mặt Song Phi.

Đối phương nhìn thoáng qua, sau đó nhẹ nhàng lắc đầu.

“Ngươi cầm đi, ở trong trang nhiều năm như vậy, những thứ này cũng là ngươi nên được.”

Dư Phàm lại đẩy cái bọc ra trước một chút, đối phương tuy không nhận, nhưng cũng không cự tuyệt nữa, hắn liền đặt cái bọc ở bên cạnh.

“Ngươi thấy đi vào lúc sinh nhật của trang chủ thì thế nào?”

Dư Phàm quyết định đêm nay mạo hiểm nói thêm mấy câu với người này, dù sao cũng sắp không được gặp nữa rồi, tuy hắn cũng như những người khác, khinh thường người làm ảnh vệ, nhưng ảnh vệ này là một người có thể khiến Tiết Lăng Phong dằn vặt ra nhiều chuyện như vậy, cũng có thể nói là ‘không giống bình thường’.

Hơn nữa, tình yêu của hắn có thể sâu như vậy, Dư Phàm vẫn rất kính nể hắn ở điểm này.

“Ta nghĩ mấy ngày nay trang chủ nhiều việc, không có thời gian để quản những việc vặt vãnh như ta, ta đi, hẳn là hắn sẽ không nhanh chóng phát hiện ra được.”

Song Phi đạm mạc nói một câu, Dư Phàm gật đầu, chúc mừng sinh nhật kỳ thực chỉ là mượn cớ, chủ yếu chính là mời một vài người quan trọng tới, nối mấy mối làm ăn. Vậy nên hàng năm, tiệc sinh nhật của Tiết Lăng Phong đều phải duy trì liên tục ba ngày, người tới rất nhiều, liên quan đến mọi mặt làm ăn của Bàn Long sơn trang.

Huống hồ lần này vị hôn phu tương lai của Mộ Dung Ly cũng tới, vậy nên dịp này sẽ càng thêm náo nhiệt.

Dư Phàm lại hỏi: “Ngươi xác định là đi vào buổi tối sinh nhật sao? Ta sẽ sai người chuẩn bị ngựa cho tốt từ sớm.”

Qua hồi lâu nam nhân bên lò sưởi mới nói “Cảm ơn”, thanh âm đã thấp tới không thể nghe thấy.

“Vậy ta đi đây.”

Dư Phàm cũng không dám nấn ná lâu, nhanh chóng đi về phía cửa. Lúc này phía sau hắn lại đột nhiên truyền tới một thanh âm:

“Sau khi ta đi phải bao lâu mới có thể quên hắn? Sẽ rất nhanh đúng không?”

Dư Phàm quay đầu, thấy đối phương đã xoay người lại nhìn mình, không ngờ lại đang khóc. Trong nháy mắt Dư Phàm nghẹn lời, không biết nên trả lời thế nào cho tốt.

“Xin lỗi.”

Nhưng đối phương nhanh chóng rút lại lời, tiếp tục ngồi xuống bên lò sưởi, lại cúi đầu đẽo gọt con khỉ gỗ.

Hắn hỏi như vậy, chỉ là bởi vì thực sự không chịu được nữa. Hắn không biết tình cảm này còn bồi hồi trong lòng hắn bao lâu nữa, hắn hận không thể giống như Tiết Lăng Phong quên đi mọi chuyện, sau đó làm lại cuộc đời một lần nữa. Như vậy, hắn sẽ không cần phải nhìn Tiết Lăng Phong ôm người khác rồi đau đớn thấu tim, lại còn phải giả vờ bình tĩnh vì chút tôn nghiêm ít tới đáng thương còn sót lại.

“Ta nghĩ sẽ nhanh thôi, dù sao sau này ngươi cũng không gặp hắn nữa, gặp gỡ những người khác, sẽ quên đi rất nhanh.”

Dư Phàm cũng là dựa theo kinh nghiệm của người khác mà nói với hắn như thế, nói vậy rồi đối phương cũng không đáp lại, chỉ từng chút từng chút một không ngừng động tác điêu khắc nơi tay.

Vậy là được rồi, như vậy cũng rất được rồi. Song Phi thầm nhủ như vậy, không bao giờ phải yêu y nữa là được rồi.

.

Sáng hôm sau, Tiết Lăng Phong đưa Tiểu An tới một khu đất trống trong núi chơi diều.

Song Phi đương nhiên là phải quỳ một bên, bởi sáng sớm Tiểu An phát hiện dây diều bị đứt, có lẽ là do hôm qua mua nhiều đồ quá, khi cầm lại không chú ý, nên không cẩn thận bị đứt.

Tuy rằng sợi dây dễ dàng được nối lại, nhưng không thể miễn quỳ.

Dư Phàm vừa lúc đi ngang qua, thấy Tiết Lăng Phong lại mang theo nam hài tử kia chơi vui vẻ, còn nam nhân nọ thì đang yên lặng quỳ một bên, hắn lẳng lặng nhìn họ, mặc cho Tiết Lăng Phong nhục nhã cùng thương tổn hắn xong lại hạnh phúc bên người khác khắc sâu vào lòng hắn.

Dư Phàm thấy Tiết Lăng Phong đang chơi đùa vui vẻ, có lẽ y còn chưa biết không lâu nữa sẽ không còn được thấy Song Phi, có điều Dư Phàm nghĩ có lẽ không hề gì với y cả, từ góc nhìn của Dư Phàm, hắn nghĩ Tiết Lăng Phong đã không còn tình cảm gì với ảnh vệ kia nữa, chỉ bất quá là một người còn chưa từ bỏ được mà thôi.

Khi Dư Phàm đi qua bên cạnh Song Phi, thậm chí không liếc hắn một cái, để tránh khiến Tiết Lăng Phong hoài nghi và bất mãn, mà đối phương cũng không ngẩng đầu nhìn hắn.

Tới buổi chiều, hai người chơi mệt liền về phòng chơi cờ, nghỉ ngơi. Bởi vì sắp tới Tiết Lăng Phong phải bận rộn ba ngày, vậy nên Tiểu An muốn trước sinh nhật y dành thêm thời gian ở bên cậu.

Song Phi đứng một bên, thêm trà thêm nước cho họ.

“Đúng rồi, trang chủ, hôm qua ở trên phố ta mua trà mới, có muốn cùng thử xem hay không?”

“Ân.” Tiết Lăng Phong đáp một câu nhàn nhạt, con mắt nhìn bàn cờ, thoạt nhìn như đang chăm chú tự hỏi bước tiếp theo đi như thế nào.

Kỳ thực y đang tự hỏi, làm thế nào để thua giấu diếm vết tích, bởi vì y thắng, Tiểu An tất nhiên sẽ quấn lấy y đòi chơi tiếp, nếu như y thua quá ngu ngốc, Tiểu An sẽ lại bởi vì y cố tình né tránh mà làm ầm lên.

Nếu như cũng không phải bởi vì…

Tiết Lăng Phong bỗng ngẩng đầu, bất mãn nhìn lướt qua Song Phi.

Song Phi thấy y nhìn mình như vậy, không biết lại đắc tội y điểm nào, liền lập tức quỳ xuống.

“Song Phi, ngươi làm gì đó?” Tiểu An thấy hắn lại quỳ, liền cười nói: “Đứng lên lấy trà ta mua hôm qua ra pha đi.”

Song Phi lại nhìn Tiết Lăng Phong một chút, đối phương không nhìn hắn nữa, đang nhìn chằm chằm bàn cờ ngây người, hắn liền đứng lên, tới ngăn tủ lấy trà hôm qua mua.

Chờ nước sôi, pha xong trà, lại chờ trà nguội tới độ có thể uống được, Tiết Lăng Phong đã phải đi, chiều y còn có việc, phải đi thương lượng với Lý Ngọc Bạch một chuyện cuối cùng của yến khách sinh nhật.

“Trang chủ, ngài uống một chén rồi hẵng đi! Người ta cố ý pha cho ngài uống mà.” Tiểu An thấy Tiết Lăng Phong phải đi, liền lôi kéo y nhất định phải uống xong.

Tiểu An lại nói với Song Phi: “Ngươi cũng nếm thử đi, quỳ cả buổi sáng chắc cũng mệt rồi nhỉ.”

Song Phi liền uống, miễn cho lại tới tai Tiết Lăng Phong.

Sau khi Tiết Lăng Phong đi, trong phòng chỉ còn lại hai người họ.

Tiểu An nghiêng đầu chống tay, cười tủm tỉm nhìn nam nhân ngồi đối diện gương mặt lạnh lùng nghiêm nghị.

Cậu nhìn hắn một lúc, bỗng nhiên đứng lên, đi qua ôm lấy hắn, ngồi trên đùi hắn, sau đó ôm lấy cổ hắn. Cậu thấy đôi mắt nhàn nhạt của hắn chuyển động, nhìn mình, lộ ra chút mờ mịt, nhưng cũng không đẩy ra.

Tiểu An nở một nụ cười xán lạn, cậu biết là thuốc cậu thả trong trà bắt đầu có tác dụng rồi.

“Song Phi, ta thích ngươi.” Tiểu An ôm lấy vai nam nhân, hôn nhẹ vào vành tai hắn.

“Thật sao?” Nam nhân ngơ ngác đáp lại, cũng ôm lấy người trước mắt.

“Ân, thật sự, hôn ta đi.” Tiểu An cởi y phục của mình, lộ ra ngực trần trắng nõn, sau đó thỏa mãn nhìn thấy nam nhân hôn lên đó cẩn thận mà thành kính, rồi trầm mê trong đó không thể tự thoát ra được.

Trên đường Tiết Lăng Phong đi tìm Lý Ngọc Bạch, bỗng thấy trong người có một luồng khô nóng, y không rõ mình bị làm sao. Trong đầu y đột nhiên hiện ra hình ảnh Song Phi ***, đang nằm sấp trên giường, hai chân mở ra chờ y xâm phạm. Động khẩu phía sau hé mở, màu sắc càng lúc càng trở nên tiên diễm, đang khát vọng y xỏ xuyên qua.

Kỳ quái, Tiết Lăng Phong thấy rất bất thường, y khống chế bản thân không nghĩ tới những thứ đó nữa, nhưng trong đầu lại càng lúc càng hiện ra nhiều hình ảnh y cùng với Song Phi, có những hình ảnh thậm chí là y tưởng tượng ra, bởi vì Song Phi chưa từng làm tư thế *** đãng như thế.

Lẽ nào y bị hạ dược?

Thế nhưng Tiết Lăng Phong lại không thấy thế, lúc này hai mắt y không vằn đỏ, cũng không có cái dáng vẻ miệng thở hổn hển, gặp ai là sẽ bò lên người người đó, chỉ là y bỗng nhiên nhớ tới tình cảnh lúc y làm tình với nam nhân nọ, bỗng nhiên muốn thử lại lần nữa.

Tuy không có dục vọng quá cường liệt, thế nhưng Tiết Lăng Phong vẫn quyết định không miễn cưỡng khắc chế, quả thực lâu rồi y không hưởng dụng hắn, từ sau khi hắn bị dục vọng ghê tởm của kẻ khác làm qua, thì trong lòng y có một loại cảm giác ngại hắn bẩn. Lần này y vẫn không muốn đi vào, nhưng muốn phát tiết ở trong miệng đối phương tới khi thỏa mãn mới được.

(aaa cái suy nghĩ thối nát gì thế này :-w)

Dù sao thời gian cũng còn sớm, Tiết Lăng Phong lại vòng trở về tìm ảnh vệ của y. Y đã nghĩ rồi, sẽ đem hắn quay về nhà gỗ rồi làm là được, chỗ đó cũng không xa nơi ở của Lý Ngọc Bạch, muốn chơi đùa mấy lần cũng được.

“Phong Phong, ngươi thực sự thích ta sao? Ta không tin, ngươi toàn tổn thương ta.”

Nam nhân đang gắt gao ôm thiếu niên vào ngực, vừa hôn cậu, vừa thấp giọng lẩm bẩm.

“Đương nhiên là thích.” Tiểu An ôm đầu nam nhân, khóe miệng dẫn ra một nụ cười đắc ý.

“Ưm.” Nam nhân khẽ lên tiếng, ôm đối phương càng chặt hơn.

Thế nhưng bỗng nhiên, ‘Phong Phong’ trong lòng hắn bắt đầu liều mạng giãy dụa, còn vừa khóc vừa gào, hắn cho rằng mình làm cậu đau, liền vội vã buông cậu ra.

‘Phong Phong’ lập tức chạy ra khỏi lòng hắn, sau đó, trên mặt hắn trúng một cái tát bỏng rát, lực đạo to lớn, khiến hắn lập tức té lăn dưới đất.

“Tiện nhân! Đồ đê tiện không biết xấu hổ!”

Tiết Lăng Phong hung hăng đá nam nhân đang cuộn mình dưới đất, Tiểu An thì nắm chặt ống tay áo y, khóc tới chết đi sống lại, “Trang chủ, sao hắn có thể khi dễ ta như vậy?”

Tiết Lăng Phong quay đầu liếc nhìn Tiểu An, rồi lại chán ghét đẩy cậu ra, hết sức chuyên chú vừa đánh vừa mắng người dưới chân, y vừa vào cửa đã thấy một màn như vậy, gần như bức y phát điên lên.

Y thấy hắn lại ôm ôm ấp ấp người khác, trong đầu y liền hồi tưởng lại một màn trong động mà từ đó tới nay y không hề muốn nhớ lại, có phải là trời sinh hắn đã thấp hèn như thế không? Phải có người liên tục làm thì mới có thể khiến hắn an phận một chút?

“Tiện nhân! Tiện nhân! Tiện nhân chết tiệt!” Tiết Lăng Phong đá xong, lại vung tay dùng sức mà đánh, Song Phi ôm đầu, cuộn tròn trên mặt đất, không dám né tránh, nhưng lại nài nỉ: “Phong Phong, ngươi đừng đánh ta, ngươi đừng đánh ta như vậy.”

“Ngươi nói cái gì? Ngươi gọi cái gì?” Tiết Lăng Phong dùng một tay nhấc người lên, hung hăng tát mấy cái, “Ai cho phép ngươi gọi như thế?!”

Song Phi bị tát mạnh mấy cái, lúc này hắn mới chậm rãi nhìn rõ, nam nhân diện mục dữ tợn trước mắt là Tiết Lăng Phong. Hắn thấy thật kỳ quái, vừa rồi sao mình như là nằm mơ. Hắn mơ thấy Tiết Lăng Phong, vẫn là dáng dấp mười lăm tuổi, ôm đầu của hắn, nói rất thích hắn, còn hắn thì hài lòng như vậy, cố sức hôn y.

Sao bỗng nhiên hắn lại nằm mơ?

Hắn nhìn Tiểu An quần áo mất trật tư đang đứng ở một bên, cùng với một chút tiếu ý chôn sâu bên khóe môi, mới hiểu ra.

“Tiện nhân, ngươi thật đúng là ai cũng dám cùng làm, đến người của ta cũng dám động? Ngươi mượn gan ai hả?!”

Cái tát của Tiết Lăng Phong vừa nhanh lại mạnh, hắn nhanh chóng bị tát hơn chục cái, cảm giác đến đầu lưỡi cũng sưng lên.

“Ta không có, không… thà (là)… Ta…” Hắn cố gắng tìm khoảng cách giữa  những cái tát để biện giải, đầu lưỡi tê dại đến độ nói cũng không chuẩn.

“Không phải ngươi? Ta tận mắt thấy hết, ngươi còn nói dối trước mặt ta?! Tiện nhân chết tiệt này!” Đôi mắt Tiết Lăng Phong tràn đầy vằn đỏ nhìn chằm chằm người trước mặt “Ngươi còn muốn gạt ta tới khi nào?! Ngươi cùng với Quy Khư kia, lúc đó chẳng phải là ở trong sơn động làm như vậy sao?! Ngươi còn gạt ta nói là ngươi không có!”

Tiết Lăng Phong túm chặt lấy người mà đánh, lại còn đá vào bụng đối phương, đến khi hắn không gượng người dậy được nữa: “Ngươi rõ ràng đã cùng hắn làm, còn gạt ta nói là không làm! Ta đã nói với ngươi thế nào hả? Không được phép nói dối ta!!!”

Hóa ra y đã thấy hết.

Bỗng nhiên Song Phi hiểu ra tất cả, vì sao khi hắn cho rằng có thể làm lại tất cả một lần nữa, thì lại xảy ra những chuyện này, rốt cuộc hắn đã hiểu vì sao Tiết Lăng Phong lại đối với hắn như vậy.

“Hóa ra ngươi biết.”

Khi Tiết Lăng Phong ngừng đánh, Song Phi lộ ra một nụ cười mờ nhạt, hàm chứa máu loãng, không ngừng từ miệng chảy ra.

“Ngươi sớm một chút nói cho ta biết, ngươi đã thấy hết, không phải là tốt hơn sao?”

Trên gương mặt sưng vù của Song Phi lại lộ ra một nụ cười méo mó, sớm biết vậy hắn đã không ôm chút hy vọng mong manh này mà vật lộn tới tận hôm nay, hắn đã sớm ra đi.

Thảo nào, y dằn vặt mình không mang theo chút thương hại và đồng tình nào.

“Ngươi bảo ta nói với ngươi? Sao chính ngươi không thành thật nói với ta?!”

Tiết Lăng Phong làm như không thấy vết máu, lại tát một cái.

Song Phi ngã lăn ra đất, nhưng lần này lại nhanh chóng đứng lên, hắn nhìn Tiết Lăng Phong “Ta nói ra và chính ngươi thấy có gì khác nhau? Kết cục của ta sẽ khác đi sao? Ta sẽ không bị ngươi thương tổn? Ngươi có biết rằng ta rất sợ ngươi tổn thương ta hay không? Ngươi có biết rằng mỗi lần ngươi dằn vặt ta, ta có cảm giác gì hay không? Ta nghĩ bản thân rất sai lầm rất thất bại, bởi vì sự nỗ lực của ta là uổng phí, cuộc sống của ta cũng uổng phí!”

“Ta ghét chính là điểm ấy của ngươi!” Tiết Lăng Phong lại kéo người lại, lôi ra ngoài, không hề quan tâm máu đã vấy bẩn y phục cả hai người, “Ta ghét ngươi như vậy, lúc nên nói thì không nói, lúc không nên nói thì toàn nói bậy bạ! Từ nay về sau ngươi hảo hảo học phải nói chuyện thế nào cho ta!”

Kéo ra tới tận ngoài hậu viện, Tiết Lăng Phong ném người xuống bên chân thị vệ “Trói tới Hình đường.”

Tiểu An nhìn bóng dáng hai người đánh đấm, mỉm cười mặc lại y phục của mình. Mưu kế của cậu rốt cuộc đã thực hiện được, tuy rằng phản ứng của Tiết Lăng Phong có hơi khác so với cậu đoán.

Cậu đã sớm hạ mê dược trí huyễn vào trong trà mới mua, có thể khiến người ta sinh ra ảo giác; mà Tiết Lăng Phong bởi vì đã uống được giải dược thả trong trà cũ, cho nên không gặp phải ảo giác, thế nhưng hai loại thuốc hỗ trợ lẫn nhau, sẽ có tác dụng thôi tình ở cường độ thấp, như vậy mới có thể bảo đảm y vì muốn tiết dục sẽ quay trở lại, nhìn thấy màn diễn cậu bị người khác cưỡng bức.

Cho dù Tiết Lăng Phong nhịn xuống, không quay trở về, thì cậu cũng chẳng mất gì, cùng lắm là chờ tới cơ hội khác. Nói chung, cậu nhất định phải khiến nam nhân kia triệt để cút ra khỏi trong lòng Tiết Lăng Phong.

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.