Dạ Thuật

Chương 63: Chương 63




CHƯƠNG 66– ĐƯỜNG VỀ

Tiết Lăng Phong cả đêm không ngủ, vậy nên sáng sớm hôm sau Song Phi mới từ trong lòng y xoay người ngồi dậy, y lập tức đưa tay túm người lại, “Đi đâu thế?”

Song Phi quả thật cho rằng là y đã ngủ, rõ ràng là không nhúc nhích, còn nhắm chặt hai mắt, vậy mà vẫn tỉnh táo, như là sợ mình sẽ chạy trốn.

“Nấu cơm.”

“Sớm vậy đã nấu cơm sao?”

“Ngươi có thể dậy muộn một chút rồi ăn cũng được. Lát nữa ta phải tới chỗ Liên Hà giúp nàng bổ nốt củi.”

Mặt Tiết Lăng Phong còn chôn trong chăn, chỉ lộ ra vài sợi tóc, qua một lúc lâu sau, thanh âm rầu rĩ không vui mới truyền ra, “Còn ta thì sao.”

Song Phi sửng sốt, cúi đầu không nói lời nào, bỗng nhiên vẻ mặt trầm xuống, giật y phục của mình ra khỏi bàn tay đang túm chặt của đối phương, “Sao ta biết được, ngươi buông ra!”

Tiết Lăng Phong không buông, ngược lại càng cố sức kéo người quay trở lại, ôm vào ngực. Mặt y lộ ra khỏi chăn, trên đó là đôi mắt khóc sưng như quả đào, đó là kết quả cả đêm qua khóc lóc, cho dù mở ra, cũng chỉ thấy một cái khe. (tưởng tượng đã thấy =)))) )

“Vậy nữ nhân đó rốt cuộc là ai? Mà ngươi cứ mong nhớ nàng như thế hả.”

Song Phi bị Tiết Lăng Phong ôm chặt, không thoát ra được, một lát sau, hắn từ bỏ việc giãy dụa, quay đầu nhìn Tiết Lăng Phong nói: “Là cả nhà nàng ấy đưa ta tới nơi đây, trước giờ vẫn chiếu cố ta, đối đãi ta như người thân. Hiện tại nàng một thân một mình, cái gì ta có thể làm giúp thì đương nhiên là phải tận lực.”

“Cái gì? Nữ nhân đó đưa ngươi tới đây? Ngươi bỏ chạy xa như vậy với ả?” Tiết Lăng Phong ngay lập tức thấy khó chịu, sao lại có nhiều người đối tốt với Song Phi của y như thế nhỉ? Song Phi chỉ cần mình y thương yêu là đủ rồi!

Song Phi trả lời vẻ không quan trọng: “Hai năm trước ngươi đánh ta gần chết, kỳ thực lúc ta rời khỏi Bàn Long sơn trang cũng không đi được quá xa. Bọn họ đã cứu ta, dù sao ta cũng không có nơi nào để đi, liền quay về đây theo họ.”

Tiết Lăng Phong nghe xong, không biết phải tiếp lời thế nào. Y muốn tiếp tục mở miệng xin lỗi, nhưng đối phương biểu cảm bình tĩnh không gợn sóng, hiển nhiên là câu chuyện hồi đó cũng đã phai nhạt. Sự hổ thẹn muộn màng của y, đã mất đi ý nghĩa.

Qua một lúc, Tiết Lăng Phong thấp giọng mở miệng hỏi: “Vậy sau khi ngươi tới đây, có từng nghĩ tới ta không? Có từng nghĩ sẽ quay về tìm ta không?”

Song Phi giãy ra, mặc lại y phục, như là không nghe thấy câu hỏi của y, thản nhiên nói: “Điểm tâm ta làm xong sẽ đặt trong nồi, ngươi dậy là có thể ăn.”

Người đi rồi, chăn lạnh lẽo, Tiết Lăng Phong không nói một câu ngã trở về giường. Trong lòng y vẫn khổ sở, nghĩ đến những lời đêm qua Song Phi nói, hắn sẽ không yêu mình như tước nữa. Tuy rằng đã nghĩ rằng bất kể ra sao cũng sẽ yêu thương hắn hết mực, thế nhưng vẫn rất mất mát, không cam lòng.

Một mình ở trên giường, Tiết Lăng Phong lại chậm rãi rơi vào giấc ngủ. Khi tỉnh lại, mặt trời đã lên cao, đôi mắt sưng đỏ của y có vẻ như đã bớt thũng đi một chút.

Đầu tiên là y cô đơn bước thong thả tới bếp, nơi đó không có một bóng người.

Trên bàn bày một bộ bát đũa sạch sẽ trống không, là chuẩn bị để y ăn điểm tâm sau khi dậy. Trong nồi có màn thầu và trứng gà được giữ ấm bởi lửa tàn.

Không quen với thứ thức ăn từ hoa màu này, Tiết Lăng Phong chỉ lấy trứng gà ra ăn.

Sau khi ăn xong, một mình Tiết Lăng Phong ngơ ngác ngồi trong bếp một hồi. Cho tới giờ rất nhiều chuyện đã thay đổi, ít nhất là người kia sẽ không như trước kia vĩnh viễn xoay quanh y, chỉ sống vì mình y nữa.

Thế nhưng nếu không thể buông tay, thì phải thật yêu thương. Nam nhân chạy ra khỏi bếp, trở về trong phòng lấy Thất Thất từ trong tủ ra, nhắm chân núi mà đi.

.

Thời gian qua buổi trưa, mặt trời mùa xuân rực rỡ tới hơi chói mắt, nhiệt độ cũng dần tăng.

Nam nhân bổ củi để lưng trần, trên đó phủ một lớp mồ hôi mỏng. Hắn vung dao từng chút từng chút một, chuẩn xác lại thích hợp, như là hắn đã từng được huấn luyện. Bên mép miếng củi trơn nhẵn đều đặn, chỉ chốc lát đã xếp thành đống, hắn thu chúng lại đặt dưới mái hiên, lại đem miếng gỗ mới ra.

Liên Hà gọi Song Phi tới ngồi dưới gốc cây, đưa nước mát cho hắn: “Nghỉ ngơi một lúc đi, không phải là mắt huynh không chịu nổi ánh nắng gắt sao? Huynh cũng thật là, từ sáng giờ cũng không ngừng lấy một lúc.”

“Không sao, còn lại có một ít, để muội có thể chậm rãi dùng.”

Ai biết được lúc nào Tiết Lăng Phong sẽ bắt hắn về, có lẽ là ngày mai cũng chưa biết chừng, đến lúc đó hắn sẽ không thể quay lại, không thể giúp nàng nữa.

“Nhiều lắm rồi, huynh nghỉ ngơi đi.” Nữ tử cười cười, nhưng lộ vẻ khổ sở. Song Phi gật đầu, tới dưới bóng cây ngồi, còn chuyển một cái ghế tới, “Muội cũng ngồi đi.”

Nữ nhân Miêu tộc đi qua, ngồi trên chiếc ghế bên cạnh, vuốt ve phần bụng ngày càng nhô ra, phát ra tiếng thở dài khe khẽ, “Huynh biết không, tối qua muội lại nằm mơ thấy Bạch đại ca đấy. Huynh nghĩ chàng có thể sống trở về thấy mặt hài tử không?”

Song Phi trầm mặc một hồi, an tĩnh nói rằng: “Muội yên tâm đi, nhất định huynh ấy có thể trở về, Bạch đại ca là một người tốt, ông trời sẽ giúp huynh ấy.”

“Nhưng muội hoàn toàn không có tin tức gì của chàng, hơn nửa năm rồi, hài tử cũng sắp ra đời, thế nhưng đến một chút tin tức của chàng cũng không có. Ngoài đó chiến tranh vẫn chưa kết thúc sao? Thực sự loạn đến thế cơ à?”

Nữ tử nói một lúc bỗng bật khóc, nàng yên lặng đợi trong cô đơn, thường ngày chỉ có thể kiên cường, bắt bản thân lộ ra vẻ tươi cười, thế nhưng trong lòng u sầu và lo lắng đối với an nguy của trượng phu cũng có lúc không thể đè nén được.

Khi Tiết Lăng Phong tìm được nơi ở của Liên Hà, thì thấy Song Phi đang cúi đầu cùng nói chuyện với nữ nhân đó, thần sắc ôn nhu, nàng kia tựa trên đầu vai hắn, hắn liền trấn an nàng.

Nhẫn!

Bàn tay mang theo hộp đựng cơm của Tiết Lăng Phong run lên, vậy mà lại cố vặn vẹo ra một nụ cười gượng gạo trên mặt, “Song Phi!”

Tiếng gọi của Tiết Lăng Phong khiến hai người quay đầu lại. Song Phi thấy y tới, lại còn từng bước từng bước một hướng về phía mình. Tiết Lăng Phong vẫn mặc bộ trang phục người Miêu từ hôm qua, con khỉ gỗ nọ y đeo bên hông, lúc ẩn lúc hiện rất không phối hợp với động tác của y. Buổi sáng y cố ý xuống tửu lâu dưới chân núi mua cơm, còn nói là để đi đưa cho người yêu ăn.

“Liên Hà, ta phải về nấu cơm đây, lát nữa ta sẽ mang cơm tới cho muội.”

Song Phi đứng dậy, cáo từ nữ tử, Tiết Lăng Phong tới gần khiến hắn có cảm giác không an toàn, sợ chịu đòn, sợ bị phạt, còn sợ y sẽ khiến những người vô tội khác bị thương.

“Ta không để ý thời gian, xin lỗi, ta đi làm cơm ngay đây.”

Song Phi chạy tới trước mặt Tiết Lăng Phong, thấp giọng xin lỗi.

“Không sao!” Tiết Lăng Phong kéo tay hắn, nụ cười trên mặt tươi đẹp như cảnh xuân, “Ta biết ngươi bận bịu từ sáng nhất định là mệt chết rồi, vậy nên đi mua đồ tới cho ngươi ăn, ngươi thử xem có thích không?”

Tiếp đó y lại liếc qua nữ tử đang đứng dưới tàng cây nhìn mình nghi hoặc, nụ cười lại càng thêm ôn nhu dễ gần, “Dù sao đồ ăn cũng nhiều, ngươi có thể mời ân nhân ăn cùng cũng được. Nàng đã cứu ngươi một mạng, ta phải hảo hảo báo đáp nàng mới đúng.”

Song Phi cả người cứng ngắc bị Tiết Lăng Phong túm quay trở lại trước mặt Liên Hà, ba người ăn cùng một bàn. Tiết Lăng Phong trước giờ vẫn là người hào phóng, mua rất nhiều thức ăn tới, ba người ăn cũng dư dả.

Tiết Lăng Phong biểu hiện như là một tướng công tốt nhị thập tứ hiếu, liên tục gắp này gắp nọ cho Song Phi, thường thường cố đút cho hắn mấy miếng, còn nói chuyện với Liên Hà cực kỳ vui vẻ.

(Nhị thập tứ hiếu)

Tới khi ăn xong, vẻ mặt Song Phi đã đỏ bừng.

Sau khi cơm nước xong, Song Phi cầm bát đũa bỏ lại vào trong hộp gỗ, Tiết Lăng Phong nhấc hộp lên, rồi nói với hắn tràn đầy ái ý: “Ta đem bát đũa về rồi sẽ quay lại, ngươi tự về, hay là chờ ta tới đón ngươi cùng về?”

“Ta sẽ tự về!” Song Phi gần như phản ứng ngay lập tức, Tiết Lăng Phong cười tủm tỉm liếc hắn một cái, mang theo hộp gỗ xuống núi.

Liên Hà đi tới trước mặt Song Phi, nhìn bóng dáng của Tiết Lăng Phong nhanh chóng biến mất trên sơn đạo: “Song Phi, người mà huynh nhớ nhung là hắn đúng không? Vậy mà hắn cũng tìm được huynh, không biết phải tốn bao nhiêu công sức nhỉ? Năm xưa thực sự là hắn đánh huynh à?”

Song Phi cũng từ phía sau nhìn Tiết Lăng Phong, nhếch môi không nói gì.

.

Song Phi vừa quay về nhà, đang định vào cửa, Tiết Lăng Phong gần như chân trước chân sau cũng về tới. Bây giờ y một bước cũng không thể rời Song Phi, vậy nên trên đường một mực thi triển khinh công chạy như bay.

Vừa vặn để hai người về nhà cùng một lúc.

“Ngươi đã về rồi!” Tiết Lăng Phong bổ nhào tới, ôm cổ người đang đứng ở cửa.

Song Phi vẫn lãnh đạm, đợi Tiết Lăng Phong buông tay, mới mở miệng nói, “Ta vào bếp đun nước.”

Tiết Lăng Phong một đường theo đuôi.

Vào bếp, Song Phi thấy màn thầu trong nồi vẫn y nguyên, hắn gắp chúng vào bát, thuận miệng nói: “Ngươi không ăn cái này à, ta tưởng ngươi sẽ ăn cơ, khi còn bé mỗi ngày ngươi đều ăn.”

Tiếp đó, một thân ảnh lại bỗng nhiên nhào tới trước mặt hắn, cầm lấy bánh màn thầu trong bát cố sức ăn: “Ai bảo ta không ăn, vừa may buổi trưa ta còn chưa ăn no.”

Song Phi nhìn người trước mặt mình ăn bánh màn thầu ngấu nghiến, cố sức mà ăn, liền rũ mắt xuống, thấp giọng nói: “Đừng như vậy nữa, như thế này không giống ngươi.”

“Cái… gì?” Trong miệng Tiết Lăng Phong còn đầy bánh màn thầu, càng không nói được nhiều.

“Ngươi không phải là người như thế.” Song Phi lắc đầu, “Hôm nay ngươi thấy ta cùng với Liên Hà, kỳ thực là muốn đánh ta đúng không, vì sao lại không đánh?”

Tiết Lăng Phong nuốt màn thầu trong miệng xuống, trầm giọng nói: “Ta không hiểu ngươi định nói gì. Vì sao ta phải đánh ngươi?”

“Bởi vì ngươi trước giờ đều là đối với ta như vậy!” Song Phi bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn thẳng vào người trước mặt, “Ngươi đừng như vậy nữa, ta chịu không nổi! Bây giờ ngươi ra lệnh cho ta trở về đi! Chỉ cần không dụng hình, để cho ta chết thoải mái một chút.”

Tiết Lăng Phong trầm mặc nửa ngày, tiếp đó chậm rãi đi về phía trước, ôm lấy người đang run rẩy, “Ngươi nghĩ ta ta thay đổi, không giống với trước kia đúng không? Thế nhưng vì sao ta không thể thay đổi? Ngươi không phải cũng đã thay đổi sao? Chúng ta đều khác trước kia rồi. Ngươi có thể tin tưởng ta, đón nhận ta.”

Tiết Lăng Phong thấy người trong lòng run không ngừng, qua một lúc mới thấp giọng nói: “Ngươi sẽ không thay đổi.”

“Có chứ, vì ngươi.” Tiết Lăng Phong ôm đối phương thật chặt, cố sức ôm lấy, như là để cái người đang hoảng sợ này giao ra sự tín nhiệm đối với mình.

“Chỉ cần ngươi tin tưởng là được.”

.

Từng ngày trôi qua, rừng núi trường tồn cùng năm tháng, tất cả đều có vẻ bình tĩnh mà dài lâu.

Tiết Lăng Phong làm hết sức có thể để lấy lòng, thậm chí bắt đầu học làm việc nhà, tỷ như đốn củi, hay là trước khi Song Phi làm cơm thì hỗ trợ nhóm lửa.

Y thậm chí còn từng nấu cơm một lần, tuy không ăn nổi, nhưng người kia vẫn nuốt xuống một chút, đồng thời ít nhiều cũng cảm động. Vậy nên đêm đó Tiết Lăng Phong có thể say sưa phát tiết một lần.

Có điều hôm sau, người nọ lại ra ngoài từ rất sớm, không ở lại trong lòng y thêm một chút nào.

Tiết Lăng Phong rất mong muốn mỗi đêm đều có thể có được hắn, thế nhưng hiện thực khác xa tưởng tượng, khiến y rất hoài niệm năm xưa có thể tùy ý hưởng dụng hắn.

Tới mùa hè, Liên Hà sinh hài tử, là một tiểu nam hài, cực kỳ khả ái. Thế nhưng nàng vẫn chỉ có một mình, cô độc chờ đợi trượng phu của nàng. Hài tử mới sinh ra không lâu sau còn bị ốm nặng một trận, cần người trông nom săn sóc, bởi vậy Song Phi lại càng chịu khó tới nhà nàng.

Tiết Lăng Phong rầu rĩ không vui, nhưng không nói một điều gì. Lúc không thể ở bên cạnh Song Phi, y lại mang theo khỉ gỗ Thất Thất, nó đã ở bên y qua khoảng thời gian tịch mịch, đến giờ vẫn chia sẻ sự cô độc và buồn khổ với y.

Có đôi khi Tiết Lăng Phong sẽ nhìn mây trắng trên trời, y không biết có khi nào những ngày như thế này sẽ tiếp tục mãi không có điểm dừng hay không.

Y ở đây căn bản không có gì làm, chỉ thỉnh thoảng học một chút kiến thức Miêu dược với dược nông ở gần đó.

Miêu dược có một vài phương thuốc đặc biệt mà hữu hiệu, y nghĩ một ngày nào đó trở lại Bàn Long sơn trang, còn có thể dùng đến những phối phương này trong việc buôn bán.

Sau khi vào thu, khí trời dần trở lạnh, nhưng ở đây vĩnh viễn không có thu lạnh đông giá như Bàn Long sơn trang, rất nhiều chim di trú bắt đầu từ phương bắc bay về.

Theo đàn chim về, còn có một con cú tuyết trắng mịn, nó từ Bàn Long sơn trang vượt vạn dặm mà đến, đỗ ở trên bệ cửa sổ nhà gỗ kêu lớn, hô hoán người ở trong phòng. Trên cổ chân nho nhỏ buộc một miếng khăn vuông, mặt trên chỉ viết hai chữ màu đỏ son, “Về gấp.”

(Nguyên văn là ‘tuyết hộc’ có nghĩa là thiên nga tuyết U_U Nhưng ko lẽ người ta dùng thiên nga để… đưa thư??! Với lại khi google thấy có cả hình em cú tuyết cũng ghi là tuyết hộc nên ta đổi thành… cú tuyết vậy… )

Không nói lý do, cũng không nói đã xảy ra chuyện gì, lạc khoản (ký tên) là Dư Phàm.

Tiết Lăng Phong xem xong, không nói một câu. Chỉ có tình huống nguy cấp nhất, mới có thể dùng chữ đỏ để gửi thư.

Y đã đi gần một năm rồi. Thế cục hiện nay còn hỗn loạn hơn cả lúc trước, chiến tranh không chỉ không có dấu hiệu kết thúc, trái lại còn tiếp tục lan tràn. Cho dù là mảnh đất đào nguyên đó, cũng bắt đầu xuất hiện không ít nhân mã trong quân.

Khi y rời khỏi Bàn Long sơn trang, tình huống đã rất không lạc quan rồi, không chỉ có toàn bộ việc làm ăn của sơn trang đã bị vây trong trạng thái tê liệt, lại còn kẻ thù mà y từng kết oán trên giang hồ cũng đã muốn mượn cớ tới trả thù.

Y có trách nhiệm phải gánh vác, cũng có nhi nữ tình trường không thể rũ bỏ.

Tiết Lăng Phong lặng lẽ phóng con cú tuyết đi, đại điểu tung cánh bay đi, biến mất vào bầu trời thu cao xanh sâu thẳm.

Thời gian ăn cơm chiều, Tiết Lăng Phong trầm mặc một cách khác thường.

Nơi đây ánh mặt trời ấm áp, cuối thu không khí quang đãng, còn Bàn Long sơn trang ở nơi xa xôi thì sẽ nhanh chóng bị băng tuyết bao trùm. Đó vốn là hai thế giới khác nhau, còn y thì đã tới lúc cần phải quay về thế giới kia.

Song Phi nhìn ra Tiết Lăng Phong có vô số tâm sự, liền nhẹ giọng hỏi: “Ngươi làm sao vậy?”

Tiết Lăng Phong ngẩng đầu nhìn hắn một cái, sau đó lại cúi đầu, bàn tay đặt dưới bàn nắm chặt lại vào nhau, đây là lần cuối cùng y hỏi hắn: “Song Phi, ngươi có đồng ý theo ta trở về không?”

Đối phương trầm mặc thật lâu, nhưng cuối cùng lẳng lặng lắc đầu.

Tiết Lăng Phong không nói thêm gì nữa, chỉ cười thê lương, “Ngươi chung quy vẫn không tin ta.”

Y cũng không thật sự muốn mang theo hắn trở lại, y không thể để hắn ở bên cạnh trong tình huống nguy cấp như thế, nhưng đối với nỗ lực một năm qua, y ít nhiều cũng mang theo chút hy vọng nho nhỏ.

.

Buổi tối sau khi lên giường, Song Phi mới nằm xuống không bao lâu, liền bị Tiết Lăng Phong ôm lấy, không nói một câu, bắt đầu liên tục hôn hắn.

“Làm gì vậy?”

Song Phi hơi chống cự, lấy tay ngăn y.

“Muốn làm.”

Tiết Lăng Phong cũng không ngẩng đầu, bắt đầu động thủ cởi y phục của hắn.

“Ta không muốn!” Song Phi nhíu mày, cố sức hơn một chút để ngăn trở, nhưng Tiết Lăng Phong lại hoàn toàn không để ý, dễ dàng gạt được cánh tay ngăn trở của hắn ra, kiên trì không ngừng muốn thiêu lên dục vọng của hắn.

Song Phi bị y làm cho có chút bực bội, đã lâu rồi y không mạnh bạo như thế, “Muốn làm thì ra lệnh cho ta, nếu không ta sẽ không phối hợp với ngươi.”

Tiết Lăng Phong bị những lời này của hắn làm cho sửng sốt, thần sắc lập tức ảm đạm xuống, nhưng quả thực không tiếp tục nữa, buộc lại y phục giúp hắn.

“Xin lỗi.” Tiết Lăng Phong ôm Song Phi nằm xuống, trong vẻ mặt có một phần mất mác khó có thể che giấu.

Thế nhưng tới nửa đêm, Song Phi bỗng thấy cả người khô nóng, hắn nửa mộng nửa tỉnh cảm thấy phía dưới của mình đang ở một chỗ rất ấm áp, được chăm sóc rất thoải mái.

Lúc đầu hắn không tỉnh lại, bắt đầu hưởng thụ theo bản năng, từng chút từng chút một vùi sâu vào chỗ ấm áp đó, đến lúc thấy luồng nóng bỏng giảm bớt không ít, được một nơi càng chặt càng nóng bao lấy.

Rất thoải mái, như là tới chỗ mà từ lâu hắn đã hướng tới, Song Phi không khỏi bắt đầu rên rỉ, “Phong Phong…”

Hắn vô thức gọi một tiếng, không ngờ đầu tiên là đối phương ngẩn ra, sau đó cuồng loạn mà hôn hắn. Rốt cuộc Song Phi tỉnh lại, cảnh tượng nhìn thấy khiến hắn cực kỳ kinh hãi.

Tiết Lăng Phong vậy mà lại ngồi ở trên người hắn, còn phía dưới của hắn đã thức tỉnh, nửa đoạn chôn trong cơ thể đối phương.

Lỗ nhỏ chặt chẽ đó hiển nhiên là lần đầu tiên, bởi vì không được chủ nhân chiếu cố cẩn thận, đã bị xé toạc ra, vết máu lẫn lộn ở nơi hai người kết hợp.

Song Phi vừa muốn mở miệng ngăn cản, đối phương lại quyết dùng sức, bỗng nhiên đem toàn bộ cái đó của hắn nuốt tiến vào, tiếng kinh hô của Song Phi bị sự ấm áp và siết chặt thình lình ngăn lại toàn bộ.

Hầu như không có nửa điểm chần chờ, lỗ nhỏ lần đầu bị kéo căng lập tức phun ra nuốt vào thu nạp tính khí của hắn.

Song Phi không thốt nên lời, tất cả quá đột ngột. Hắn bị khoái cảm cực độ bao phủ tới không thể phát ra âm thanh, chỉ còn há miệng thở dốc.

Hắn cho rằng sau khi tỉnh táo hẳn là có thể lập tức khống chế được dục vọng, ngăn cản hành vi điên cuồng của Tiết Lăng Phong, không ngờ trái lại dục vọng lại càng tăng vọt, hắn thậm chí bất mãn với sự trừu động trúc trắc lại hơi có vẻ lùi bước vì sợ đau của đối phương, muốn đè y ngược lại, cố sức đẩy vào.

Hơn mười năm trước, kỳ thực hắn đã nhiều lần lén nằm mơ thấy hành vi như vậy giữa hắn và Tiết Lăng Phong, lúc đó thiếu niên đẹp không gì sánh được đó rất dựa dẫm quyến luyến hắn, hắn muốn hung hăng tiến nhập y, chỉ là bởi vì quá yêu, cho nên mới không đành lòng.

“A a…ưm… đừng, ngươi… ngươi làm gì a ——”

Song Phi túm chặt lấy chăn, ngửa đầu nhắm mắt thở dốc, cố sức khống chế bản thân không làm người trước mặt bị thương, “Tiết Lăng Phong… ngừng! Ngừng… lại”

Tiết Lăng Phong cắn môi, trong mắt hàm chứa lệ, úp sấp thân trên xuống, ôm chặt người bên dưới vào lòng, ma sát tính khí vì đau đớn mà ủ rũ của mình lên bụng đối phương, còn thứ cứng rắn của đối phương cũng bởi vậy mà tiến nhập vào cơ thể y càng sâu hơn.

Song Phi gần như là vô thức, đưa tay ôm lấy thân thể phía trên, bàn tay xoa lên vòng eo thon dài dẻo dai của đối phương.

Cảm giác thấy Song Phi đang vuốt ve mình, nước mắt của Tiết Lăng Phong im lặng chảy ra, từ đầu tới cuối y không nói lời nào, chỉ ôm người dưới thân càng chặt hơn, bao hàm lấy cái đó của hắn càng sâu hơn, đến khi nghe được đối phương phát ra một tiếng thở dài thỏa mãn.

Lần đầu dùng phương thức như vậy phát tiết dục vọng của mình trong cơ thể đối phương, Song Phi thỏa mãn mà mệt mỏi, không kịp nói gì đã nhanh chóng đi vào giấc ngủ trong lòng Tiết Lăng Phong.

Tiết Lăng Phong vuốt ve gương mặt đối phương hết lần này tới lần khác, y rất muốn có lại được ái tình của người này lần nữa. Cho đến bây giờ, bất kể là y lựa chọn thế nào, luôn luôn là vì muốn người này có cuộc sống thật tốt.

Tiết Lăng Phong cúi đầu hôn người đã ngủ say, nhẹ nhàng xuống giường, mở tủ quần áo. Cởi trang phục Miêu tộc xuống, thay bộ mà y mặc lúc tới, rồi bọc lại những y phục khác của mình. Y cầm Thất Thất lên nhìn, đặt ở trong tay vuốt ve một chút, nhưng cuối cùng lại đặt nó về chỗ cũ.

Sau khi sắp xếp xong, Nam nhân lại quay lại bên giường, yên lặng nhìn đăm đăm ái nhân đang trong giấc mộng. Kỳ thực một năm nay, cảm giác khắc sâu nhất trong y chính là đối phương đã không hề cần tới mình nữa.

Vốn định cứ tiếp tục như thế, ở lại bên người này, nhưng rốt cuộc y vẫn quyết định đổi một cách khác để yêu thương hắn, giống như người này đã từng yêu mình vậy.

“Song Phi, đừng quên ta nhé.”

Tiết Lăng Phong cúi đầu nói một câu, người đang ngủ không có phản ứng gì, hai mắt an bình khép chặt.

Có lẽ lần này sẽ là vĩnh biệt thật sự.

Tiết Lăng Phong rất rõ ràng, nếu như tình huống thật sự tệ như y phỏng đoán, sợ rằng đến bản thân y cũng không thể tự bảo vệ được.

Mặc dù duyên phận của họ đã tới hồi kết thúc, thế nhưng tình yêu của y đối với người này sẽ còn kéo dài, vượt qua cả sinh mệnh.

Nam nhân mở cửa, sau khi bước ra liền nhẹ nhàng đóng lại.

Sơn lâm đen kịt một mảnh, một ánh sao bạc vút ngang về phía chân trời, chỉ tới phương hướng y quay về.

Tiết Lăng Phong cột chắc bọc hành lý trên người, yên lặng đi vào bóng tối, nhanh chóng biến mất.

.

Sau khi Song Phi tỉnh lại, phát hiện Tiết Lăng Phong đã biến mất.

Bên giường vắng vẻ, không có cái bóng dáng suốt ngày nhì nhèo mình nằm thêm một lúc.

Hắn cho rằng Tiết Lăng Phong vừa đi ra ngoài học tập Miêu dược, thế nhưng khi mở tủ quần áo tìm y phục mới phát hiện người kia đã mang tất cả đồ đi.

Hóa ra y đi rồi.

Song Phi ngơ ngác nhìn tủ quần áo, thật lâu cũng không nói gì.

Tiếp đó, nam nhân đứng bật dậy, vội vã chạy xuống tàu ngựa dưới chân núi, vào lúc đã nắm lấy dây cương chuẩn bị đuổi theo, hắn lại dừng tay.

Trên đường cái người đến người đi, đoàn người cười đùa náo nhiệt, không ít người quen hắn đang nhiệt tình chào hỏi, hỏi hắn thuê ngựa chuẩn bị đi đâu. Hắn ở đây sắp được ba năm, đã hoàn toàn dung nhập vào cuộc sống ở đây, quen biết rất nhiều người và bằng hữu.

Hắn bỗng nhiên ý thức được, ở đây mới là thế giới thuộc về hắn a.

Hôm đó, Song Phi chần chừ ở bên tàu ngựa tới muộn, cho đến khi mặt trời khuất núi, rốt cuộc hắn lựa chọn quay về nhà gỗ.

Thế nhưng, bốn tháng sau, có người từ Bàn Long sơn trang tới.

Chuẩn xác mà nói, là ảnh vệ của Tiết Lăng phong.

Ảnh vệ mặc hắc y xuất hiện như quỷ mị trong nhà gỗ nhỏ, mang theo mặt nạ thanh đồng dữ tợn, lấy từ trong lòng ra một phong thư giao cho hắn.

Song Phi mở ra xem, bên trong toàn bộ là ngân phiếu, trừ cái đó ra không còn gì khác.

“Chủ nhân nói, muốn ngươi tự dùng.” Thanh âm của ảnh vệ lạnh lẽo như vũ khí không hề có cảm tình, nhưng bọn họ cũng vốn chỉ là công cụ.

“Hắn ra sao rồi?” Song Phi nhét ngân phiếu trở lại phong bì, khi ngẩng đầu lên thì hắc y nhân, giống như lúc tới, đã vô thanh vô tức biến mất.

Không ai trả lời câu hỏi của mình cũng rất bình thường, ảnh vệ đều là như vậy, nửa chữ cũng không nói thêm.

Song Phi cất ngân phiếu vào trong tủ, đặt bên dưới Thất Thất.

Nhưng không ngờ rằng liên tiếp có người đến, hầu như mỗi tháng đều có ảnh vệ của Tiết Lăng Phong tới tìm hắn, lần nào cũng đem ngân phiếu tới, giá trị không đồng đều, ngoài ra không có bất cứ thứ gì khác.

Ngân phiếu bên dưới Thất Thất càng lúc càng nhiều, đến lần thứ sáu Song Phi nhét tiền vào thì hắn bắt đầu cảm thấy có điều bất thường.

Hắn lấy tiền ra tính tỉ mỉ, giá trị quá lớn, hắn không hiểu Tiết Lăng Phong đang làm gì, gặp phải chuyện gì, chuyện này đến nửa chữ ảnh vệ cũng không nói thêm với hắn.

Họ vĩnh viễn chỉ nói một câu kia: Để hắn tùy ý dùng.

.

Khi mùa đông đến, thành nhỏ ấm áp này có trận tuyết đầu tiên phủ xuống.

Vào sáng sớm hôm sau đó, khi Song Phi tỉnh lại, bên ngoài đã là một mảng trắng thuần.

Bông tuyết trắng ngần rơi khắp sơn lâm, cảnh tượng quen thuộc đó khiến trong nháy mắt hắn thấy như về tới Bàn Long sơn trang. Mà lần đầu tiên, khi hắn nhớ tới địa phương đó, không có cảm giác sợ sệt và kinh hãi.

Khoảnh khắc đó, hắn bật khóc.

Hắn bỗng tưởng niệm nam nhân đang ở miền bắc xa xa kia.

Đến lúc hắn nên trở lại bên y rồi.

Song Phi nhanh chóng đứng dậy, đơn giản sắp xếp lại các thứ, bỏ ngân phiếu Tiết Lăng Phong cho hắn vào trong túi tiền tùy thân.

Ngay lúc hắn mở cửa ra, bên ngoài đã có sáu hắc y nhân đang quỳ, mang theo mặt nạ thanh đồng. Tuyết trắng đã phủ đầy vai họ, rõ ràng là đã quỳ lâu rồi.

Sáu người thấy Song Phi ra, đồng thời lên tiếng: “Chủ nhân.”

“Cái gì?”

Song Phi kinh ngạc nhìn họ.

Hắc y nhân dẫn đầu không nói một lời, chỉ cởi hắc y của mình lộ ra tấm lưng trần, bên trên in dấu một chữ ‘Song’.

Nửa buổi Song Phi không nói gì, cuối cùng hỏi: “Trang chủ đâu? Hắn thế nào rồi?”

“Thuộc hạ không biết.” Hắc y nhân dẫn đầu lại quỳ như cũ “Thuộc hạ chỉ là ảnh vệ của ngài mà thôi.”

.

Cái buổi sáng tuyết trắng mênh mang đó, Liên Hà thấy nam tử kia vội vã chạy qua cửa nhà nàng.

“Song Phi!” Nàng gọi hắn lại, hắn xoay đầu, vội vàng đi tới trước mặt nàng, thần sắc bất an, “Liên Hà, ta phải quay về đây, muội hảo hảo bảo trọng nhé.”

Nói xong, hắn lấy ra một ít ngân phiếu đưa cho nàng, nói rằng: “Mấy năm nay, cảm tạ muội.”

Liên Hà gật đầu, trong mắt hạ xuống hai hàng lệ trong, “Huynh cũng vậy, trên đường phải cẩn thận một chút.”

Nàng biết hắn sẽ không bao giờ quay lại nơi này nữa, hắn ra đi tìm kiếm, giống như nàng một mực chờ đợi. Nhưng nàng tin rằng, rồi sẽ có một ngày, họ đều có thể gặt hái được hạnh phúc.

– Hoàn –

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.