Dạ Thuyền Xuy Địch Vũ Tiêu Tiêu

Chương 6: Q.1 - Chương 6: Kim hợp hoan




Tuối xuân chiều tàn.

Mưa bụi lây rây rắc xuống không gian yên ả.

Dưới mái hiên trong đình viện, một nữ tử trẻ tuổi mặc áo mỏng màu nguyệt bạch lặng lẽ ngồi trên chiếc ghế tử trúc nhìn màn mưa, cổ tay nàng lộ khỏi ống tay áo, lấp lánh một chiếc xuyến vàng, càng khiến người ta thương xót cánh tay gầy gò.

Mây vần tụ,

ngọc xuyên qua,

áo mong manh khoác hờ qua vai,

khẽ nhíu đôi mày ngài.

Gió thu lạnh,

mưa hắt hiu,

ngoài vườn lơ thơ vài khóm chuối,

đêm dài người tiếc nuối.

“Phu nhân, trời lạnh rồi, về phòng nghỉ thôi.” Nha hoàn khom người thì thầm khuyên.

Nữ tử không đáp, ánh mắt vẫn chìm vào màn mưa xa xăm, thần sắc lạnh lùng, thoạt nhìn ai nấy đều có cảm giác trang nghiêm cao quý nhưng nhìn thật kỹ sẽ thấy đôi đồng tử trống rỗng, không hề có ánh sáng.

Hình như đã quen với kiểu phản ứng của nàng, hoàng y nha hoàn ngước nhìn sắc trời sắp ngả tối, cúi xuống giở tấm áo choàng bằng tơ xanh đính ngọc, khoác lên mình chủ nhân.

Nữ tử bất động, mặc cho nha hoàn phục thị, vẻ mặt vẫn ngây ngô nhìn màn mưa mờ mịt.

Khu vườn này điển hình cho phong cách của một nhà phú quý, diện tích không lớn lắm nhưng cách bày biện hết sức tinh tế.

Cây cối thấp thoáng che đi một hòn giả sơn nho nhỏ. Đá núi được chuyển từ Hồ Châu về, hòn nào cũng thuộc hàng thượng phẩm, thủ pháp sắp xếp càng lộ rõ phong phạm đại hành gia. Giả sơn mọc đầy mộc liên, dây leo, điểm xuyết cỏ thơm, tỏa mùi hương thoang thoảng trong mưa. Ánh mắt nữ tử trẻ tuổi trống rỗng, chăm chắm nhìn một cây hoa phía sau giả sơn.

Cây hoa mềm mại tuy cao cả trượng nhưng cành lá đều mảnh mai, kỳ dị nhất là mọi phiến lá khép chặt lại, cành đan chặt vào nhau, phảng phất như mỹ nhân gặp phải mưa gió, theo ý thức ôm lấy bờ vai.

Đó là một cây Kim hợp hoan đang lúc nở hoa, màu đỏ màu trắng rực rỡ nhưng cành lá có phần vàng úa.

“Tử Đàn phu nhân, chúng ta về phòng nghỉ, được không? Tướng công mà quay về, thấy phu nhân ngồi hứng gió thế này, tỳ nữ khó thoát khỏi bị mắng.” Thấy nữ tử nhu thuận cho phép mình mặc y phục lên người, nha hoàn áo vàng Lan Nhi vừa khuyên vừa đỡ tay vào sườn nữ tử, định đỡ chủ nhân dậy.

Nhưng nữ tử được gọi là Tử Đàn phu nhân vẫn không động đậy, tựa hồ không nghe thấy tỳ nữ đứng cạnh nói gì, ánh mắt hoang mang nhìn gốc Kim hợp hoan trong đình viện.

Mưa lớn dần, gốc cây vẫn đứng trong tĩnh lặng, mỗi khi có một trận gió lùa qua, vô vàn hạt mưa quất ràn rạt lên những phiến lá khô khô vàng cùng những đóa hoa tàn tạ. Hoa cũng kỳ dị, lớp tơ mượt như nhung trên cánh dựng lên tua tủa như những mũi kim màu đỏ trắng.

Từng đóa, từng đóa vô thanh vô tức rơi xuống đất trong cơn mưa gió bão bùng.

Kỳ quái là lúc cuối xuân đầu hạ này mà gốc cây lại bắt đầu trút lá… xem ra gốc hợp hoan hoa này không còn bao lâu nữa sẽ khô héo.

Gió quay cuồng, mây đen dày đặc đùn lên thinh không, bầu trời xẩm tối ảm đạm hẳn, bóng đêm buông xuống như đã khuya lắm. Lan Nhi thấy phu nhân bất động, liền thở dài bất lực, tiếp tục khuyên: “Phu nhân, mưa lớn lắm rồi, chúng ta vào nghỉ thôi.”

Ánh mắt Tử Đàn phu nhân trống không, không hề phản ứng, tựa hồ không nghe thấy gì.

“Phu nhân… vào nhà thôi. Chốc nữa Bạch Loa cô nương có lẽ sẽ mang phân bón hoa đến. A, thời tiết thay đổi nhanh quá, không biết Bạch cô nương có đến không nữa.” Lan Nhi thủ thỉ, đỡ tay vào sườn phu nhân, thân hình gầy gò của nữ tử được nàng ta nâng lên, nhẹ bẫng như một phiến lá.

Lan Nhi đỡ nàng đứng dậy, vẫn dịu dàng nói tiếp: “Chúng ta về phòng nghỉ ngơi, mưa gió lớn thế này, e rằng sẽ có sấm.”

Lời chưa dứt, xoẹt một tiếng, đất trời sáng chói, sấm chớp đan nhau nhì nhằng trên không.

Lan Nhi bất giác giật mình, định đỡ phu nhân về phòng nghỉ nhưng thò tay ra mới phát hiện Tử Đàn si si ngốc ngốc không ở cạnh mình, không biết từ lúc nào đã ra đứng dưới mái hiên, ngây ngô nhìn mưa nhỏ giọt xuống mặt sân, rồi tựa hồ có tri giác, chầm chậm ngẩng lên nhìn gốc Kim hợp hoan trong đình viện.

Ánh chớp sáng lòa nối nhau giáng xuống, như lưỡi dao rạch đôi màn đêm, mưa chợt đổ rào rào, tiếng nước quất xuống khỏa lấp mọi âm thanh. Dưới ánh chớp, thiên địa trắng xóa một màu, màn mưa dày mịt ngăn cách thị tuyến.

Nhưng trong sát na ánh chớp chiếu sáng, Lan Nhi kinh hoảng nhận ra vẻ mặt phu nhân bộc lộ biểu tình.

Ba năm rồi, vị phu nhân bị đại phu chẩn đoán mắc chứng thất tâm phong luôn si ngốc, không phản ứng với vạn vật bên ngoài, mà trong sát na vừa rồi, được ánh điện quang chiếu sáng, gương mặt ngây ngô chợt loáng qua thần sắc vô cùng đáng sợ.

Tấm áo choàng cơ hồ không gió mà tự động, rơi khỏi mình Tử Đàn phu nhân. Thấy gương mặt phu nhân méo mó, nỗi sợ vô hình bóp nghẹt trái tim cô bé nha hoàn, bất giác buột miệng hô lên.

“A! A a a a!” Nhưng nàng ta chưa kịp thốt thành tiếng, Tử Đàn phu nhân chợt ôm đầu rú lên, âm thanh chói lói, điên cuồng.

“Phu nhân! Phu nhân!” Lan Nhi vừa sợ vừa kinh hãi, trơ mắt nhìn phu nhân rú vang, ánh mắt sáng lên rợn người lao đầu vào cây cột hành lang. Nàng ta luống cuống, không biết nên xử trí thế nào, định chạy đến ôm phu nhân, nhưng trong lòng sợ hãi cùng cực.

Hôm nay, Vân thiếu gia cùng Trì Nghiên ra ngoài, chắc phải nửa đêm mới về, phu nhân đột nhiên phát bệnh, nàng ta không biết thương lượng với ai.

Mưa ràn rạt, gió rít nghẹn ngào, màn đêm chỉ còn lại màu nước trắng xóa, chớp liên tục giáng xuống khiến đất trời sáng chói. Trên nền đá lát sân, mưa chạm xuống văng tung tóe, bắn vào cả gốc Kim hợp hoan hoa tàn tạ.

Tử Đàn phu nhân rú vang, hòa cùng tiếng mưa, tiếng chớp, ôm đầu lao thẳng vào cây cột.

Lan Nhi bước tới một bước nhưng nhìn vào nhãn thần phu nhân, bất giác run lập cập, lùi liền ba bước.

“Cộc cộc, cộc cộc.” Giữa đêm mưa chợt vang lên tiếng gõ cửa.

“Ai… ai đấy?” Lan Nhi lạnh người, run giọng hỏi.

Tiếng gõ vang lên từ phía cửa ngách của đình viện, muộn thế này, lại đang lúc mưa to gió lớn còn ai đến nữa? Vân thiếu gia chắc chưa về, dù có về cũng không bao giờ đi cửa ngách, ai đang gõ cửa nhỉ?

“Cộc cộc, cộc cộc.” Tiếng gõ cửa lại vang lên thong thả. Giọng nói đồng thời cất lên: “Tôi đây, Bạch Loa. Lan Nhi cô nương phải không? Tôi mang hoa và phân bón đến.”

“Bạch cô nương…” Lan Nhi thở phào một hơi như gặp được cứu tinh, chạy nhanh ra cổng mở then: “Phu nhân, phu nhân hôm nay…”

Cô bé nha hoàn áo vàng quá đỗi hoảng hốt khiến bạch y nữ tử mới đến chú ý. Bạch Loa bước vào hàng hiên, gập chiếc ô cán làm bằng tương phi trúc lại, nước mưa nhỏ tong tỏng xuống nền, chảy ngoằn ngoèo như một con rắn nhỏ.

“Tử phu nhân sao rồi?” Vừa vào đến cửa, xen giữa tiếng sấm ì ùng, Bạch Loa nghe thấy tiếng thét chói tai nên buột miệng hỏi nha hoàn mở cửa, đoạn đặt đồ mang tới lên chiếc ghế, rảo bước đi vào.

“A! A a a! - -” Nữ tử căn bản không biết có người tới, tiếp tục hét vang, đập đầu vào cây cột khiến trán đẫm máu, ánh chớp hắt vào, tô thêm nét rùng rợn cho gương mặt nàng.

“Tử phu nhân, trấn tĩnh một chút.” Tử Đàn định đập đầu vào cột, bạch y nữ tử nhanh chóng chế trụ, dụng lực giữ chặt vai nàng, liếc nhìn gương mặt rồi quay lại nói với Lan Nhi: “Mau lấy rượu đến đây. Mau lên.”

Lan Nhi vội vàng gật đầu, cất chân chạy đi ngay.

Tử Đàn phu nhân dụng lực giãy giụa nhưng thân hình gầy gò không thoát khỏi cổ tay Bạch Loa, mắt vẫn chằm chằm nhìn màn mưa đêm, rú lên chói tai như phát cuồng.

“Bạch cô nương, tôi mang đến đây.” Lan Nhi từ hành lang tiến vào, tay cầm một vò rượu chưa mở niêm phong, “chỉ còn mỗi vò hùng hoàng tửu này, được không?”

Bạch Loa không đáp, đưa tay án vào vai Tử Đàn phu nhân ngăn không để nàng phát cuồng, trầm giọng quát: “Cho phu nhân uống đi. Mau lên.”

Lan Nhi hơi ngần ngừ nhưng vẫn làm theo.

Tử Đàn phu nhân nhìn màn mưa không chớp, vẫn không ngừng rít lên, ánh mắt trở nên điên loạn, Lan Nhi dốc rượu vào miệng nàng khiến tiếng kêu ngưng bặt, nàng ho sặc sụa, giãy giụa liên hồi cự tuyệt.

Bàn tay Bạch Loa cơ hồ mọc rễ, nắm chắc vai nàng, hợp lực với Lan Nhi, cuối cùng cũng khiến Tử Đàn phu nhân chịu uống, tuy nàng uống vào lại thổ ra nhưng tiếng kêu ghê rợn ngừng bặt.

Hùng hoàng tửu hiển nhiên đang phát huy công hiệu, sắc mặt Tử Đàn phu nhân đỏ lựng, nhãn thần mơ hồ nhưng không giãy giụa kịch liệt nữa mà nhìn ra ngoài trời với vẻ ngà ngà say.

“Tạ ơn trời…” Lúc đó Lan Nhi mới buông tay, “choang”, bình rượu trống không rơi xuống đất, vỡ thành mấy mảnh. Nàng ta ngồi thụp xuống ghế, nước mưa từ ngoài hắt vào làm ướt mái tóc, giọng nói nghèn nghẹn gần khóc: “Phu nhân điên rồi sao? Mấy năm nay phu nhân vẫn an an tĩnh tĩnh, hôm nay đã phát bệnh rồi sao? Trời ơi, phu nhân điên rồi, hoa nở, phu nhân liền phát điên.”

“Im ngay, cô muốn Tử phu nhân lại phát bệnh hả?” Trước khi nàng ta mất kiểm soát lời lẽ, Bạch Loa quát lớn ngăn lại. Lan Nhi cả kinh ngừng lời, hồi lâu sau mới run rẩy móc khăn tay ra lau vết máu trên trán Tử Đàn phu nhân, lý nhí hỏi: “Bạch cô nương, phu nhân, phu nhân thế nào rồi?”

“Thần chí sắp tan.” Bạch Loa đón lấy vuông khăn tay, thận trọng bỏ tay khỏi vai Tử Đàn, thấy nàng yên tĩnh lại mới nhẹ nhàng lau hộ, thấp giọng nói: “Người mắc thất tâm phong bị kích thích mạnh sẽ suy sụp như thế này, ban nãy phu nhân nhìn thấy gì?”

Lan Nhi lau mồ hôi lạnh trên trán, ngắc ngứ đáp: “Không có gì… không có gì hết. Phu nhân ngồi đây ngắm hoa cả trưa, cô nương cũng biết phu nhân thích như vậy mà, lúc nào cũng yên tĩnh, có lẽ…. đúng, ban nãy sấm chớp khiến phu nhân sợ chăng?”

Bạch Loa lặng lẽ nghe, vừa lau mặt cho Tử Đàn phu nhân vừa lắc đầu: “Ba năm nay, lẽ nào mỗi lần có sấm chớp, phu nhân đều như thế?”

Lan Nhi ngây người lắc đầu, tỏ vẻ nghi hoặc, toan nói rồi thôi.

Khăn tay của Bạch Loa khẽ lau qua mặt Tử Đàn, đột nhiên cảm giác bàn tay hơi động, phảng phất có dòng nước nóng tràn ra, nàng vội bỏ khăn tay ra, kinh ngạc phát hiện vị phu nhân trẻ tuổi đang khóc.

Gương mặt không còn trơ khấc, ngây ngô nhìn màn mưa, hai vai rung bần bật, khóc nấc lên. Bạch Loa và Lan Nhi thuận theo ánh mắt nàng, trong đình viện đen sẫm, ngoại trừ hoa cỏ đang lay lắt trong mưa, hoàn toàn không có gì dị thường. Mưa quất ràn rạt xuống nền sân lát đá, nước bắn tung tóe.

Bạch Loa quan sát với vẻ hồ nghi, lại cúi đầu dùng khăn tay lau máu cho Tử Đàn, chợt vị phu nhân trẻ tuổi động đậy, ôm chặt nàng, miệng lắp bắp.

“Sao rồi? Tử phu nhân, sao rồi?” Bạch Loa không đẩy ra mà dịu giọng hỏi rồi quay sang nói với Lan Nhi: “Mau đi tìm xem còn rượu không?” Lan Nhi tỏ vẻ ngần ngừ nhưng vẫn cất bước.

Thoáng sau, trong đình viện chỉ còn lại tiếng mưa gió rít gào cùng tiếng nữ tử khóc nức nở.

Bạch Loa nhìn vào đình viện, lá vàng xen lẫn những cánh hoa lả tả rơi trong mưa gió – hoa Kim hợp hoan đỏ rực. Ánh mắt nàng chợt sáng lên, dịu dàng cúi đầu vỗ về nữ bệnh nhân đang cơn suy sụp.

Một tia sét lướt qua, mục quang Tử Đàn phu nhân chăm chắm nhìn vào đình viện.

“Mưa… hợp hoan… máu.” Đột nhiên, Bạch Loa loáng thoáng nghe thấy nữ tử trong lòng ấp úng thốt lên, bất giác cả kinh cúi nhìn. Ánh mắt Tử Đàn phu nhân vẫn kinh hoảng, ôm chặt nàng, thân thể không ngừng run rẩy, ngón tay run lên chỉ vào màn mưa: “Máu, máu.”

Nàng liếc mắt nhìn theo Tử Đàn phu nhân, dòng nước chảy dưới sân cuốn trôi hợp hoan hoa và lá khô - làm gì có máu?

“Cứu, cứu tôi.. toàn là máu.” Bàn tay Tử Đàn phu nhân lập cập ôm nàng, gương mặt trắng nhợt ngập trong sợ hãi khôn tả, rồi ngẩng lên thẫn thờ: “Đều là máu.”

Không đợi Bạch Loa kịp quan sát cảnh tượng trước mắt, Lan Nhi vội vàng chạy tới: “Bạch cô nương, không còn rượu nữa, làm sao đây?” Chợt thấy Tử Đàn lẩm bẩm, ánh mắt cô nha hoàn hơi biến đổi, vội đỡ phu nhân dậy.

“Gió lớn quá, phu nhân cẩn thận không nhiễm lạnh.” Nàng ta vừa ân cần nói vừa nhặt tấm áo choàng rơi xuống đất lên.

Tử Đàn phu nhân giãy ra nhưng phảng phất bị nỗi sợ hãi vô hình trấn áp, lại chìm vào yên tĩnh, vẻ mặt ngây ngô, si si ngốc ngốc nhìn nước mưa từ giọt gianh nhỏ xuống.

“A… thời tiết xấu quá! Không dám làm phiền Bạch cô nương nữa.” Lan Nhi đỡ chủ nhân ngồi lên ghế, hiển nhiên đã bình tĩnh lại, mỉm cười khách khí, ẩn ước có ý tiễn khách.

Bạch Loa nhìn cô nha hoàn, hiển nhiên hoàng y nha đầu này biết cách che giấu ánh mắt, vội cúi đầu, tránh ánh mắt sắc như dao cau của nàng.

“Vậy tôi xin cáo từ.” Tuy hơi nhỏm dậy nhưng nàng không có ý rời đi ngay, Lan Nhi ngây người, lập tức hiểu ý: “Ái chà, đợi một chút, tỳ tử sẽ đi lấy tiền trả cô nương.”

Nàng ta không mang ngân lượng, tựa hồ không yên lòng đi lấy, vừa cất bước vừa liên tục ngoái nhìn Tử Đàn phu nhân ngồi ngây người trên ghế.

Nàng ta vừa khuất bóng, Bạch Loa hạ giọng thật nhanh: “Tử phu nhân muốn nói gì? Mau nói đi.”

“Mưa… hợp hoan.” Ánh mắt Tử Đàn phu nhân chầm chậm ngưng tụ lại, tựa hồ vô cùng nỗ lực mới nói ra được mấy chữ, ngón tay mảnh mai chụp lấy vạt áo, suýt nữa xé rách toạc, ánh mắt phiêu hốt bất định, phảng phất không định thần được: “Cô, cô nương xem, hoa nở rồi.”

Bạch Loa kinh ngạc thuận theo ngón tay nàng ta, kỳ quái là nàng ta không chỉ vào gốc hoa nào mà chỉ lên màn mưa phơi phới trên không. Ngoại trừ từng bông hợp hoan hoa đỏ nhạt cùng lá khô rơi rụng, chỉ còn mưa trút ào ạt.

“Hoa nở rồi.” Tử Đàn phu nhân run giọng, thoảng qua nỗi sợ hãi mơ hồ: “Đều là máu, đều là máu. Cô nương…”

Bạch Loa hướng ánh nhìn sang dòng nước chảy từ giọt gianh xuống sân, bất giác thò tay đón lấy một cánh hoa đưa lên quan sát, định lên tiếng hỏi chợt thấy nhãn thần của Tử Đàn phu nhân xuyên qua vai nàng nhìn ra phía sau, thoáng sững sờ rồi trở lại trống rỗng như cũ.

Nàng không ngoái lại nhưng ánh mắt chợt sáng lên.

“Ôi… Tử nhi, ta về rồi đây.” Ngay lúc nàng nắm chặt bàn tay, phía sau đột nhiên có giọng nam tử trầm trầm vang lên: “Bạch cô nương, mưa to thế này cũng mang hoa tới, tại hạ áy náy quá.”

Ánh mắt Tử Đàn phu nhân mênh mang, phảng phất không nhìn thấy gì, trong sát na Bạch Loa đứng dậy, ngón tay bất giác thò ra thật nhanh, hất nhẹ tà áo choàng của nữ tử si ngốc, đồng tử sáng rực.

Nàng hít sâu một hơi, chầm chậm đứng dậy, quay lại hỏi: “Vân công tử khách sáo quá, Bạch Loa là người bán hoa sinh nhai, một chút mưa gió có đáng gì.”

“Ồ. Nữ tử kiếm sống bằng sức mình, quả thật cô nương là kỳ nữ tử.” Bạch y công tử bước vào hàng hiên, mỉm cười với nàng, sau lưng hắn là một thanh y thư đồng. Hiển nhiên cả hai mới quay về, tà áo ướt đẫm nước mưa.

Đó là chồng Tử Đàn phu nhân: công tử Vân Hoán Bạch nổi danh Lâm An, cũng là bậc lang quân tình nghĩa, mấy năm trước hắn bước chân vào Phương gia, nhạc phụ nhạc mẫu mất sớm, vợ lại mắc chứng thất tâm phong, đổi lại người khác chắc đã đi lấy vợ nữa nhưng hắn vẫn thương yêu thê tử, thậm chí chưa từng đến chốn lầu Tần quá Sở, xưa nay nghiêm cẩn giữ đạo làm chồng.

“Bạch cô nương, tiền hoa đây, xin lỗi để cô nương đợi lâu.” Lan Nhi từ trong phòng chạy ra, thấy công tử đã về, bất giác ngây người rồi cúi xuống chào: “Công tử.”

“Muộn rồi, Trì Nghiên, mi đưa Bạch cô nương về.” Vân Hoán Bạch không nhìn đến thị nữ, gật đầu dặn thư đồng, ánh mắt lóe lên. Thanh y đồng tử gật đầu, cầm đĩa lưu ly đăng đi trước dẫn đường.

Bạch Loa cất bước theo Trì Nghiên, trước lúc đi còn ngoái lại nhìn Tử Đàn phu nhân lần nữa.

Tà áo choàng tơ xanh khoác lên thân thể yêu kiều, Tử Đàn phu nhân chăm chú quan sát màn mưa, ánh mắt trống rỗng cùng cực.

“Hừ!” Đồng tử vừa đưa khách đi, vị công tử ôn nhã chợt vung tay, tặng cho Lan Nhi một bạt tai.

“Phế vật! Bảo ngươi trông nom phu nhân, sao lại để nàng một mình tiếp xúc người ngoài.” Một bạt tai cực mạnh của Vân Hoán Bạch khiến khóe miệng Lan Nhi rỉ máu, “cút ngay cho ta.”

“Công tử…” Lan Nhi loạng choạng ngã xuống cạnh Tử Đàn phu nhân, ánh mắt nàng vẫn thế, si si ngốc ngốc nhìn màn mưa. Lan Nhi tỏ vẻ oan ức, chỉ vào nàng nói: “Tối nay phu nhân, phu nhân đột nhiên phát cuồng! Nô tì không ngăn được.”

“Phát cuồng?” Vân Hoán Bạch ngẩn người nhìn gương mặt trơ khấc như điêu khắc từ bạch ngọc của thê tử, rồi thuận theo thị tuyến của nàng, nhận ra dưới sân rải đầy hoa, lá Kim hợp hoan đã úa vàng, chợt biến sắc.

“Hỏng rồi… chắc sấm sét đã đánh tan phong ấn.” Hắn lẩm nhẩm.

“Đợi chút, nhầm đường rồi.”

Ngọn lưu ly đăng chao chát, thanh y đồng tử nhanh nhẹn cầm đèn dẫn đường. Bạch Loa đang theo sát gót chợt dừng chân, lạnh lùng lên tiếng: “Đây không phải là đường về ngõ Thiên Thủy.”

Mưa ào ào che kín thị tuyến, ngoài ba thước đều nhòa nhạt không nhìn thấy gì ngoài một màu trắng xóa vây kín tứ bề. Bạch Loa đá mũi chân xuống đất, dưới đó hiện lên một phiến lá Kim hợp hoan vàng úa.

“Cậu định đưa tôi đi đâu? Chúng ta vẫn chưa ra khỏi cửa, đúng không?” nàng cười lạnh nhìn Trì Nghiên: “Cậu cắm cúi đi nhưng vây khốn tôi trong đình viện?”

Thanh y đồng tử quay phắt lại, ánh sáng hiu hắt từ ngọn lưu ly đăng chiếu lên khuôn mặt trẻ thơ chợt u ám hẳn, quỷ dị khó hình dung nổi: “Công tử bảo ta đưa tiểu thư… xuống suối vàng.”

Lời vừa dứt, thân hình Trì Nghiên mờ đi, tan vào mưa như làn khói, đĩa lưu ly đăng phảng phất được một bàn tay vô hình điều khiển, phiêu phiêu đãng đãng giữa không trung, vừa quỷ dị vừa thần bí.

“Yêu nghiệt!” Sắc mặt Bạch Loa lạnh lẽo, mím môi thu cây dù lại, điểm cán vào ngọn lưu ly đăng. “Chát”, lưu ly đăng vỡ tan, văng tung tóe.

“Hự.” Giọng Trì Nghiên khẽ vang lên đau đớn trên không nhưng không rõ từ chỗ nào: “Thiên niên bồ đề mộc! Ngươi, ngươi là ai?”

“Yêu nghiệt không biết tốt xấu, còn chưa lui cho mau.” Bạch Loa thu dù lại cười lạnh, phát hiện mưa hình như không rơi xuống, bị ngưng lại trên không, từng sợi chặn trước mặt nàng.

Giọng Trì Nghiên nhỏ dần, cơ hồ bị trọng thương, không thể lớn tiếng.

Sắc mặt nàng chợt đổi, một giọng nói từ tốn cất lên: “Xem ra Bạch cô nương là người nơi cõi tiên… hiếm có, hiếm có, lại giáng xuống phàm trần là sao?”

Vân Hoán Bạch!

Nghe câu nói này, gương mặt lạnh nhạt của Bạch Loa chợt chấn động, ngẩng lên quát hỏi: “Yêu nghiệt phương nào? Đã biết xuất thân của bản cô nương sao còn dám giở pháp thuật ra?”

“Ta đương nhiên dám…” Giọng Vân Hoán Bạch bình thản truyền tới, hơi hướm lạnh tanh: “Nếu ta đoán không sai, người xuống phàm trần tất năng lực thuật pháp yếu đi. Lại ở trong đình viện này, cô nương thoát thế nào được, chi bằng nằm lại luôn.”

Lời vừa dứt chợt những mảnh lưu ly vỡ chậm rãi từ dưới đất bay lên, lóe sáng kỳ dị, mỗi mảnh chiếu rọi một gương mặt thê thảm.

Tử linh…mỗi tia sáng đều mang theo một tử linh.

Bạch Loa rùng mình ớn lạnh lùi một bước, nhưng sau lưng bị ngăn lại, nước mưa bị ngưng kết hóa thành lao lung giam cầm nàng… loại thuật pháp âm độc quỷ dị nào đây?

Tử linh chậm rãi bay đến gần, vô số cánh tay chộp tới. Bạch Loa buột miệng hô lên kinh hãi, trong số những tử linh trơ khấc đang tấn công, nàng nhìn thấy gương mặt lạnh cứng của Tử Đàn phu nhân.

“Soạt.”

Đột nhiên, hào quang chói lòa như sao băng vạch ngang trời.

Vạch được nửa vòng tròn, bao nhiêu hạt mưa ngưng kết bị cắt đứt, tử linh gào rống tránh né.

“Loa nhi lui mau.” Hắc y nam tử vung kiếm bức lùi hung linh, đưa tay trái kéo nàng lùi lại sau lưng: “Đây là Trấn Hồn Thuật, tà pháp trấn hồn của Miêu Cương… lui mau.”

“Trạm Lô.” Bạch Loa kinh ngạc, buột miệng hô tên người bất ngờ xuất hiện.

Trạm Lô không đáp, điểm song chỉ ra, cây trường kiếm đen ngòm trong tay như giao long lao vào đêm mưa, giữa bóng tối mịt mùng chợt có tiếng thét thê thảm vang lên. Là giọng Vân Hoán Bạch.

Nhát kiếm rạch đôi màn đêm, đột nhiên, những hạt mưa ngưng kết lại rơi xuống.

Mưa đỏ như máu.

Hơi nước trắng xóa chung quanh chợt tan đi, quả nhiên là hòn giả sơn trồng đầy cây bụi trong đình viện. Bạch Loa phát hiện mình chưa ra khỏi khoảng sân, đang đứng xuất thần giữa vùng hoa cỏ.

“Loa nhi, muội dọa ta suýt chết.” Kiếm quang xoay vòng, tụ vào tay Trạm Lô, y thở dài: “Muội bị lấy đi tiên cốt rồi đẩy xuống nhân gian, tuy tu hành lại đã trăm năm nhưng pháp lực vẫn nông cạn, gặp phải tà quỷ lợi hại thế này… Cũng may Tuyết nhi thấy muội đi lâu không về, liền giục ta đến tìm.”

Y chưa dứt lời, tiếng ầm ầm vang lên, bóng đen nghiêng ngả, phảng phất có vật đổ xuống trong mưa.

Bạch Loa hơi kinh ngạc, ngẩng lên nhìn, hóa ra là gốc Kim hợp hoan vừa trúng một kiếm của Trạm Lô.

Cây đổ xuống, những đóa hoa màu đỏ trắng rơi như mưa, phất phới khắp không trung hóa thành máu.

Cơn mưa máu hình thành từ đây.

Vết chém trên thân cây cũng chảy máu không ngớt như vết thương của người, đáng sợ hơn là mặt đất dưới gốc cây phảng phất có vật đang quẫy lộn, tựa hồ muốn thoát ra…

“Tà quỷ muốn xông ra?” Trạm Lô không đợi vật dưới đất trồi lên, khẽ lật bàn tay ẩn trong ống tay áo, tấm gương trong lòng tay lóe sáng chiếu lên bộ rễ Kim hợp hoan, tay phải rút một mảnh giấy, vạch mấy dấu ấn lên mặt đất rồi đi vòng quanh gốc cây.

“Aaaaa…” Chợt trong tiếng mưa gió truyền lại tiếng hét kỳ dị.

Hợp hoan thụ bốc lên làn khói trắng, bóng người dật dờ giữa bóng khói, bị hào quang tấm gương chiếu vào liền từ từ biến mất trong mưa.

“A, hắn chết rồi?” Mưa vẫn rơi, Bạch Loa quay lại mái hiên, nhận ra thi thể đứt đầu của Vân Hoán Bạch, lồng ngực tan nát không hề chảy ra giọt máu nào.

“Thuật pháp dùng hợp hoan mộc nuôi quỷ bị phá, hắn đương nhiên sẽ tan biến.” Trạm Lô liếc nhìn thi thể, xoay tấm gương chiếu tới, thi thể từ từ tan rã như bị cường toan ăn mòn: “Hai tên tiểu đồng thị nữ tu hành kém hắn, bị ta chém trúng một kiếm đã tan biến cả thực hình.”

“Kỳ thật muội thấy lá hợp hoan thụ héo vàng trong tiết trời này đã biết là bất ổn…” Bạch Loa thở dài, lấy cánh hoa trong ống tay áo ra: “Bất quá, tu vi còn kém, mới không nhận ra là bị tà khí xuất thổ nhiễm vào.”

“Cũng do đương kim thế đạo suy đồi, từ khi triều đình về nam tin dùng nịnh thần, trung lương chi khí bị gian nịnh áp bức mới khiến tà quỷ trà trộn vào nhân thế.” Trạm Lô gật đầu, nhìn sợi tóc cuối cùng trên thi thể Vân Hoán Bạch tan biến: “Nếu là minh quân thời thịnh trị, chính khí lan khắp Cửu châu, làm sao có việc thế này.”

Bạch Loa quăng cánh hoa trong tay đi, quay nhìn Tử Đàn phu nhân ngồi tựa si ngốc vào hàng hiên, tình cảnh quỷ dị ban nãy không ảnh hưởng đến nàng, vẫn nhìn màn mưa như một cái xác không hồn.

“Tử Đàn phu nhân còn cứu được không?” Bạch Loa thở dài, hỏi Trạm Lô: “Tựa hồ nàng ta đã bị nhiếp hồn, ép xuống dưới gốc hoa?”

Trạm Lô bước tới, nhìn qua nữ tử si ngốc rồi ngừng bước, đứng thẳng lên vào đình viện mỉm cười: “Tựa hồ còn cứu được, hồn của nàng ta chưa bị diệt, chỉ không thể tiến vào thân xác.”

Y quay lại, dùng gương chiếu vào góc đình viện - ở đó có một nữ tử áo tím, mái tóc đen nhánh đáng đứng cúi đầu phía sau hòn giả sơn.

“Đúng rồi, ta quên mất rằng nàng ta không đến được, muội xem.” Bạch Loa cúi xuống mở tấm áo choàng ra, lẫn giữa màu trắng có một tiêu kí phù chú màu đen sẫm, phảng phất có ai dùng máu vẽ ra.

“Muội nghĩ chắc Phương gia lưỡng lão đều bị hại chết, biến thành tử linh nhập vào gốc hợp hoan thụ, loại cây này ban ngày cành lá xòa rộng, ban đêm khép chặt khiến họ không thoát được.” Bạch Loa nhìn phù chú khẽ thở dài: “Tử Đàn phu nhân tựa hồ sinh khí đầy đủ, Vân Hoán Bạch nhất thời sợ không áp chế được nàng ta mới dùng phù chú trấn áp. Sinh hồn của nàng ta không bị diệt, mới liều mạng cầu viện muội…”

Vừa nói nàng vừa gỡ tấm áo choàng của Tử Đàn phu nhân.

Áo rơi xuống, bên tai nàng thoáng có tiếng gió thổi, tròng mắt Tử Đàn phu nhân xoay chuyển, vừa thấy bạch y nữ tử liền run rẩy ôm lấy nàng: “Bạch cô nương…Bạch cô nương!”

“Đừng sợ, đừng sợ.” Bạch Loa thở dài, vỗ lên bờ vai gầy gò: “Không sao đâu, hắn không còn phiền được phu nhân nữa, đừng sợ.”

“Hắn chết rồi? Vân lang…tên yêu quái đó chết rồi sao?” Tử Đàn phu nhân nhợt nhạt mặt mày, rú vang rồi khóc nấc lên, nhưng không hiểu sao lại tỏ vẻ đau buồn.

Nàng lại run rẩy, hỏi liên tục hai ba lần, giọng đứt quãng: “Bạch cô nương có thấy không? Thấy không! Lan Nhi là khô lâu, cô nương không biết… đáng sợ thế nào đâu, một khô lâu cả ngày ở cạnh mình! Cha mẹ.. cha mẹ…” Mới hồi phục thần trí, nàng lại run lên lẩm bẩm, ôm chặt vai mình khóc nức nở: “Cha mẹ đều bị hắn hại chết. Tôi thấy hắn giết! Dưới gốc cây… dưới gốc cây…Toàn là máu… toàn là máu…”

Bạch Loa thở dài, xem ra để nàng ta bình tĩnh lại phải cần một chén hùng hoàng tửu.

“Đi thôi, không đi sẽ phiền lắm đó…” Thấy trong gian phòng phía trước tựa hồ có động tĩnh, Trạm Lô nhắc nhở: “Việc này không thể để lộ.”

“Được rồi, không biết lúc nào nàng ta mới định thần lại được?” Bạch Loa gỡ tay Tử Đàn phu nhân, thấy nữ tử đáng thương này đang trong trạng thái bán hôn mê, lại thở dài: “Quả đáng sợ, nhất là với một nữ tử, muội sợ lúc hồi hồn rồi, nàng ta lại hoảng sợ đến phát điên mất.”

Trong hiệu hoa ở ngõ Thiên Thủy, hoa lá sum sê, bạch anh vũ gục đầu đậu giữa bụi cây.

“Loa nhi, hình như nhiều năm tu hành rồi mà muội không tiến bộ chút nào.” Trạm Lô toàn thân mặc trang phục đen nhíu mày, quan sát bạch y nữ tử chăm sóc hoa: “Muội vẫn chưa đạt đến cảnh giới quên hết tình cảm, vì việc của Huyền Minh lần trước, chả lẽ muội còn chưa nếm đủ khổ ải?”

Bạch Loa ngẩng lên, mắt chạm vào thanh kiếm y đặt trên chiếc ghế trước cửa sổ. Thanh kiếm đen tuyền một màu, hoàn toàn không có tỳ vết.

Ngàn năm trước, đại sư đúc kiếm Âu Dã Tử luyện thành nó, thiên địa phong vân đều biến sắc, ông ta rơi lệ vuốt ve kiếm bởi mộng tưởng cả đời đã hoàn thành, đúc ra được cây kiếm sắc bén vô song, lại không có mảy may sát khí. Sau này, nó trở thành bội kiếm chí tôn đời đời lưu truyền khắp Cửu châu.

Suốt ngàn năm, cây kiếm lưu chuyển giữa cõi đời, kinh qua vô số bể dâu, ngưng tụ thành hồn phách bất diệt riêng.

“Trạm Lô, huynh là một cây kiếm… nếu muội được như huynh, tâm cũng là thượng cổ thần binh, có lẽ sẽ lạnh lùng như thép.” Bạch Loa cúi đầu xới hoa, chợt dừng tay, lắc đầu nhăn nhó: “Tiếc là hình như muội không làm thế được.”

Toàn thân Trạm Lô ánh lên màu đen thăm thẳm.

Y vốn là một con mắt đen thẫm trên cõi cao xanh, ngàn năm nay quan sát nhất cử nhất động của các quân vương, chư hầu. Quân hữu đạo, kiếm bên mình, nước sẽ hưng vượng. Quân vô đạo, kiếm bỏ đi, nước sẽ diệt vong.

Hiện giờ, nhà Tống của họ Triệu vương khí suy kiệt, không biết cách trị quốc, để gian nịnh hại trung lương. Trạm Lô bảo vệ vương triều nhiều năm hiện tại cũng muốn cất bước về nơi non tiên chăng?

Chợt nghe ngoài biển nơi không ảo,

Lơ lửng mơ hồ có núi tiên.

Cung điện chập chờn mây ngũ sắc.

Tiên nga tha thướt dạo trong đền.

(Trường Hận ca – Bạch Cư Dị) [Bản dịch thơ Trịnh Nguyên]

“Mong huynh về bẩm báo sư phụ rằng Bạch Loa chắc sẽ vĩnh viễn ở lại hồng trần, không thể quay về Doanh Châu.” Bạch y nữ tử mỉm cười, nốt ruồi giọt lệ nơi khóe mắt toan rớt xuống: “Trăm hoa ở Bích Lạc cung… xin hãy mau chóng giao cho một ti hoa nữ (°) khác.”

Trạm Lô bước tới nhìn nàng chăm chú, bạch y hắc sam tương phản nhau, vô cùng bắt mắt.

“Sư phụ muội, Thanh Đế lão nhân gia luôn nhớ muội… không biết muội sống thế nào ở trần thế.” Y xòe tay, giữa lòng tay có một tấm gương nhỏ tỏa sáng lấp lánh, kỳ quái là bề mặt trống trơn, không phản chiếu bất kỳ hình ảnh nào. “Lão nhân gia bảo ta mang đến cho muội, người sợ muội không có nó sẽ bị thiệt thòi giữa chốn thế gian này.”

“Hoa Kính?” Bạch Loa cả kinh, nhận ra hoa văn trên tấm gương liền buột miệng hỏi.

Nàng đưa tay chạm vào tấm gương kỳ dị, mặt gương đồng phảng phất có tri giác, bay khỏi tay Trạm Lô, tự động đáp xuống tay nàng, hào quang lóe sáng, ánh xạ gương mặt người thiếu nữ.

“Muội xem, nó tìm được chủ cũ rồi.” Trạm Lô mỉm cười nhìn Bạch Loa cất tấm gương vào ống tay áo, hồi lâu mới thở dài: “Ta phải đi thôi, bụi hồng cuồn cuộn, trời xanh mênh mang, muội phải tự bảo trọng.”

Đêm mưa qua đi, ánh sáng lại tràn về, khắp hang cùng ngõ hẻm trong thành Lâm An lại xôn xao bàn tán, mưa bão đêm qua làm đổ một gốc hợp hoan thụ trong sân Phương gia, dưới gốc có hai bộ hài cốt, y phục còn chưa mục nát hết nên người ta nhận ra là hai vị lão chủ nhân chết từ năm năm trước.

Rõ ràng cả hai được chôn cất rình rang, vì sao thi thể lại nằm dưới gốc cây trong đình viện?

Người đến thu dọn xương cốt có đôi chút kinh nghiệm, thấy đầu xương có màu đen liền buột miệng: “Hỏng rồi, hình như chết vì cổ độc.”

Lời buông ra khiến tất cả xôn cao, thậm chí kinh động đến quan phủ tới tra hỏi nhưng lúc đó Phương Tử Đàn tiểu thư hoảng sợ đến mất trí, chỉ biết khóc lóc, thấy ai đến gần cũng tránh, không hỏi được gì.

Sau cùng, toàn bộ hiềm nghi được dồn hết vào con rể Phương gia Vân Hoán Bạch cùng mất tích trong đêm mưa. Nghĩ lại ai cũng thấy hắn có vấn đề, xưa nay không ai nắm được lai lịch, thân thế của thư sinh từ nơi khác đến nay. Nhiều năm nay hắn ở nhà, không mấy khi qua lại với người khác, hàng xóm đều cho rằng tính tình hắn không ưa náo nhiệt, nhưng vì sao lúc xảy ra chuyện lại không thấy hắn đâu? Nhất định đã bỏ chạy vì sợ tội.

Quan phủ yết bảng truy nã hắn nhưng cũng không tìm được tung tích.

Cả thành Lâm An xôn xao, nháo nhào suốt một thời gian dài.

Không ai chú ý rằng, gốc hợp hoan thụ bị gãy trong tiểu viện, giữa tiết trời mưa gió lại mọc ra một mầm cây mơn mởn.

Tiểu chú:

Hợp hoan, cây như ngô đồng, cành rất mềm, lá giống quả hòe mọc dày khắp cành. Mỗi tối, cành đan lại, gặp gió thổi lại tách ra nên được gọi là dạ diệp hoặc hợp hôn. Hoa màu trắng đỏ, nở vào tháng năm, trên cánh có những sợi như tơ.

(°) người con gái coi sóc hoa

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.