Dạ Thuyền Xuy Địch Vũ Tiêu Tiêu

Chương 2: Q.5 - Chương 2: Mạn Thanh 2




Nha đầu thối!" Bị thiếu nữ như u linh kia chạm trúng nộ khí, hắn đứng trong đầm nước hét lớn: "Ngươi lăn ra đây cho ta!" Một kiếm đâm xuống hồ, mặt nước đang yên tĩnh đột nhiên dựng lên, hóa thành muôn ngàn đạo bạch khí hướng thẳng vào phía rừng trúc, cành lá bị lực đạo chấn rụng lần lượt rơi rụng.

Giữa tiếng lá rơi sột soạt chợt vang lên tiếng tiêu trầm bổng, như đến từ chân trời, xuyên qua thiên sơn vạn thủy truyền vào tai hắn.

Tiếng tiêu chưa thổi xong câu thứ nhất, đã như ở ngoài xa vạn dặm.

Thác Bạt Phong đứng giữa đầm nước, có chút bất lực nhìn theo hướng tiếng tiêu càng lúc càng xa - quả thật là người nói được làm được, ngay lập tức đã cho hắn biết lợi hại.

Cao thủ như thế, lại là một thiếu nữ ngây thơ nghịch ngợm - Xem ra năng nhân dị sĩ của Trung Nguyên thật sự không thể coi thường...

Gió núi nhẹ nhàng thổi qua, thân thể trần trụi của hắn đã cảm thấy ớn lạnh, nhưng giờ không có y phục, làm sao rời khỏi đầm nước đây? Gặp chuyện phiền hà như thế này, dũng sĩ Khiết Đan một mình một kiếm khiêu chiến võ lâm Trung Nguyên như hắn chỉ biết gãi đầu lo lắng, không biết phải làm gì...

Đó là chuyện của hai mươi mấy ngày trước, cách trận quyết đấu thứ chín hôm nay đã một khoảng thời gian.

Thế nhưng mỗi khi nhớ lại dáng vẻ đáng xấu hổ của mình lúc ấy, nội tâm hắn vẫn còn hỏa quang phẫn nộ, ngưng thần lắng nghe, xác định một vị trí chính xác trong âm thanh truyền lại từ bốn phương tám hướng, thân hình đang mang trọng thương của hắn xuất phát theo hướng ẩn thân của thanh y thiếu nữ đuổi theo như ánh chớp.

"Ai da!" Có lẽ xưa nay vẫn quen qua lại bằng lời nói chứ không gặp mặt, thanh y thiếu nữ không ngờ đến việc lần này đối phương sẽ đuổi theo mình, đúng lúc nàng nhấc mình tính phóng đi, gã bạch y Khiết Đan đã vừa vặn ngồi ngay cành cây nàng đang ngồi.

"Ngươi muốn làm gì?" Tiêu vừa buông xuống, giọng nàng so với tiếng tiếu còn hay hơn, nàng sẵng giọng hỏi: "Muốn đánh nhau sao?"

Thác Bạt Phong ngưng ngay nụ cười - một thiếu nữ như minh châu tiên lộ kia, mở miệng ngậm miệng đều là muốn đánh nhau với người khác, tuy hắn quen với nữ tử miền quan ngoại tính tình hào sảng phóng khoáng, nghe xong cũng bật cười. Không hiểu lão Khổng và lão Mạnh này dạy dỗ hậu đại tử tôn hai lão như thế nào nữa...

"Tiểu tặc trộm y phục..." Hắn vừa mở miệng lại không nín cười được, không biết vì sao, tuy vẫn chưa biết thân phận của thiếu nữ này, nhưng hắn cảm nhận mình không hề có tâm ý phòng bị nàng ta, "Thật là muốn đánh nhau với ngươi một trận - Hại ta dầm mình trong nước đến tối mới dám bước lên".

"Hi hi..." Thanh y thiếu nữ cũng mỉm cười, ban đầu còn muốn giữ hình tượng, nhưng càng nghĩ càng cảm thấy hứng thú, không nhịn được bèn cười lớn, cười đến nỗi cành cây rung lên, đến nỗi Thác Bạt Phong cũng xém rớt xuống đất.

"Ngươi theo ta lâu như vậy, nhất định là biết toàn bộ thông tin về ta rồi - nhưng ngay cả tên ngươi ta cũng không biết, như vậy thật không công bằng!"

"Nếu ngươi có bản lãnh, ngươi cũng có thể theo dõi ta mà..." Thanh y thiếu nữ nghiêng đầu cười: "Nếu ngươi nghĩ ta rảnh rỗi như vậy, thì ngươi cũng có thể chơi trò trốn tìm giống ta đó..." Nhẹ nhàng buông người, nàng nhảy từ trên cây xuống đất, nghiêng đầu nhìn hắn: "Cửu U Quỷ Mẫu đã là trận thứ chín rồi... Mạng của man tử ngươi thật sự rất lớn đó."

Liếc nhìn nhất đại cao thủ vừa mất mạng còn nằm trên mặt đất, đột nhiên nàng thở dài, tiếng thở dài dường như có chút lo lắng, không giống với giọng điệu ngây thơ trong sáng hằng ngày chút nào: "Ta hỏi ngươi, có phải người Hán chúng ta giết cha mẹ ngươi hay quấy nhiễu gia viên ngươi? Sao man tử ngươi lại làm khó dễ võ lâm Trung Nguyên như thế?... Ngươi muốn sự tình phải đi đến bước cuối cùng như vậy sao? Giành lấy ngôi vị đệ nhất võ lâm cao thủ đối với ngươi thật sự quan trọng như vậy sao?"

"Mong ngươi đến đây dừng lại, trở về quan ngoại có được không?"

Thác Bạt Phong kinh ngạc nhìn nàng - tuy vẫn biết nàng nhất định là người trong võ lâm Trung Nguyên, nhưng không nghĩ nàng lại đột nhiên lật bài ngửa như vậy.

"Ta không phải là muốn giành đệ nhất thiên hạ gì đó..." Hắn cũng từ cành cây nhảy xuống, đứng bên cạnh nàng lãnh đạm nói: "Ta chỉ là muốn chứng minh một chuyện: Võ học của Thiên triều, không nhất định là thiên hạ vô song. Ta chỉ là muốn cho hào kiệt Trung Nguyên - những kẻ đã tự cao tự đại mấy trăm năm nay một lời cảnh cáo, võ công thiên hạ không phải đều bắt nguồn từ Thiếu Lâm, trong nhân sĩ dị tộc còn có người lợi hại hơn bọn hắn nhiều..."

"Chỉ vì lý do đó thôi sao?" Sắc mặt thiếu nữ vốn đã tái xanh, giờ lại thêm chút nhợt nhạt, ngay cả tiếng nói cũng mang chút hàn ý: "Ngươi đã giết rất nhiều người rồi."

"A, ta hứa với ngươi, ta chỉ giết thêm một người nữa thôi, sau đó lập tức rời Trung thổ". Nụ cười vui vẻ xuất hiện trên khóe miệng của Thác Bạt Phong, hắn lấy tay lau máu còn đọng trên môi từ cuộc giao đấu lúc nãy... Không sai, đã giết tất cả mười đại cao thủ trừ Thiên Đế ra, Đế Thích Thiên không có lý do gì không chấp nhận lời khiêu chiến của hắn. Thậm chí hắn đã cùng con người thần bí kia hẹn ước, nếu cuộc chiến hôm nay hắn không chết, nửa tháng sau sẽ cùng Đế Thích Thiên quyết chiến trên đỉnh Thiên Độ Phong.

Chỉ cần đánh bại cái gọi là võ lâm chí tôn của người Hán, có thể coi như công đức viên mãn trở về quan ngoại, tiếp tục ra sa mạc cưỡi ngựa săn bắn.

Đương nhiên, hắn cần phải dẫm lên tất cả biển hiệu của võ lâm Trung Nguyên mà ra đi.

"Đã đến mức này, thì cũng không còn gì để nói nữa... Xem ra, nếu ngươi chưa được cùng Đế Thích Thiên giao đấu kẻ sống người chết, thì ngươi nhất định không chịu buông tay." Thanh y thiếu nữ đột nhiên cười gằn, nụ cười rất kì quái, giống như âm phù mơ hồ chui ra từ tiếng sáo trúc...

"Vậy ra, ta không muốn đánh nhau cũng không xong rồi -"

Nàng đột nhiên quay người lại, ngưng tụ tinh thần, trong mắt lộ ra một luồng sáng mờ nhạt, tay phải cầm tiêu trúc để ngang trước ngực, như muốn chuẩn bị ứng chiến.

Trên khuôn mặt trái xoan nhìn có vẻ yếu ớt kia, cũng mang một tầng sát khí!

"Ngươi đây là...?" Vốn dĩ tiểu nha đầu ngày thường đều vui vẻ trêu đùa hắn, đột nhiên thay đổi một cách đáng sợ như vậy, tuy rằng theo quán tính khi nhìn thấy sát khí đối phương lộ rõ như thế, hắn sẽ duỗi tay nắm chuôi kiếm, nhưng vẫn bị kinh sợ và ngạc nhiên đến mức đờ người ra hỏi một câu...

Đột nhiên một ý nghĩ đáng sợ lướt qua tâm thức, hắn sợ hãi, toàn thân toát mồ hôi lạnh: "Không lẽ... Ngươi chính là Đế Thích Thiên chí tôn?"

Đệ nhất võ lâm thần bí đó, tuy rằng trong ba năm gần đây không xuất hiện trong giang hồ, nhưng mỗi khi võ lâm Trung Nguyên phát sinh đại sự, đều không tránh khỏi uy vọng và lực ảnh hưởng to lớn của ông ta. Tuy nhiên, chưa từng ai nhìn rõ diện mạo của Đế Thích Thiên... Hắn, cũng có thể là nàng, hoặc cũng có thể là một nhân vật nào đó chỉ tồn tại trong truyền thuyết.

Nhìn thần sắc choáng váng của hắn, nàng khẽ lắc đầu.

"Hay ngươi là người thân, là đệ tử của hắn, phải bảo vệ hắn?"

Cây tiêu trúc lại chuyển động, một lần nữa phủ nhận sự suy đoán của hắn, nhíu mày khẽ nói: "Ta và Đế Thích Thiên, không có mối quan hệ gì hết."

Thác Bạt Phong khẽ thở phào, cảm thấy nhẹ nhõm không ít, nếu nàng đã không phải là Đế Thích Thiên, vậy giữa hắn và nàng không có lý do gì phải lựa chọn kẻ sống người chết nữa.

Hắn đột nhiên phát hiện, dường như mình đã xem người này không phải là người ngoại tộc, cũng không muốn ra tay làm hại nàng.

Thanh y thiếu nữ đột nhiên nhấc tay, bàn tay đeo vòng ngọc bích nắm chặt cây sáo, chỉ thẳng vào mi tâm hắn, ngữ khí của nàng lẫm liệt vô cùng, không hề có chút nhượng bộ.

"Thác Bạt Phong, ta chỉ vì muốn bảo vệ danh dự của võ lâm Trung Nguyên"

"Vì ta là người Hán, vì ta có năng lực, vì điều này liên quan đến sự vinh nhục của Hoa Hạ - cho nên ta không thể cho phép ngươi giết Thiên Đế!" "Ô, ha ha ha..." Nhìn biểu cảm chân thật vô cùng trên khuôn mặt xanh xao của đối phương, Thác Bạt Phong đột nhiên cười lớn hỏi: "Sao, hình như ngươi phán đoán Thiên Đế của người Hán các ngươi không phải là đối thủ của ta? Ngươi sợ hắn thua ta, sẽ làm mất mặt toàn bộ võ lâm Trung Nguyên các ngươi phải không?"

"Ngươi nói không sai."

Tưởng nàng sẽ kịch liệt phản bác hoặc phủ nhận, nhưng không ngờ, thanh y thiếu nữ lại nhanh nhẹn thừa nhận!

Tại sao? Không lẽ võ lâm Trung Nguyên chí tôn lại là một kẻ hữu danh vô thực sao?

Nhìn thần sắc kinh ngạc của gã dũng sĩ Khiết Đan, thiếu nữ im lặng một lúc, cuối cùng cũng mở miệng nói: "Thật ra... từ ba năm trước, do luyện công tẩu hỏa nhập ma, Thiên Đế sớm đã trở thành một phế nhân rồi."

"Ông ta ẩn thân mấy năm gần đây chính là vì lý do này, nhưng hôm nay ngươi lại bức ông ấy không thể không đứng dậy!"

"Cho nên trước khi ngươi tìm được ông ta, ta phải giết ngươi!"

Sát khí trong từng câu nói của nàng ngày càng mạnh, khi nói đến chữ "giết", toàn thân thanh y không gió mà động.

Tuy sát khí của đối phương làm cơ thể tự động phản ứng, nhưng nụ cười lạnh lẽo không tự chủ được lại nở trên đôi môi gã nam tử ngang ngược kia: "Ha ha, vậy sao hắn không công cáo thiên hạ? Là hắn lưu luyến cái hư danh và vinh hoa đó phải không?"

"Hơn nữa, ta làm sao tin ngươi không gạt ta? Bí mật toàn thiên hạ không ai biết, sao ngươi biết? Huống chi ngay cả ngươi là ai ta cũng không biết!"

Bị câu nói thẳng thừng đó chọc đúng nộ khí, thiếu nữ phản bác kịch liệt: "Thích Đế Thiên khi đó tài năng hiển lộ, cừu gia khắp thiên hạ, nếu tin tức võ công đã mất bị truyền ra ngoài, ngươi nghĩ ông ta còn sống được không?"

"Ta tại sao phải gạt ngươi? Ngươi cho là ta thích quyết đấu với ngươi lắm sao?"

"Sư phụ ta luôn túc trực chữa trị cho Thiên Đế, muốn phục hồi võ công cho ông ấy, ta đương nhiên biết bí mật này!"

Dường như phát hiện mình nói hơi nhiều, thanh y thiếu nữ lập tức im bặt. Sau đó, trúc tiêu trong tay giơ lên một lần nữa: "Không cần nói nhiều, man tử, chúng ta dùng sinh tử để phân cao thấp!"

Khi cao thủ quá chiêu, sai một ly là định rõ sống chết. Mỗi bước tiến lui, cơ hội xoay chuyển đều rất nhỏ hẹp. Trong khi giao đấu, nếu bên nào có suy nghĩ tiếc cho tính mạng của đối phương, không dám xuống tay, thì kết cục máu của mình sẽ nhuộm áo đối phương.

Cho nên ngay từ đầu nàng đã nói rõ ràng với hắn giới hạn: đấu sinh tử.

Tức là, không bên nào cần phải chú ý đến sự sống chết của đối phương, đều dùng toàn lực ra tay.

Nàng là người thông minh, biết thâm tâm Thác Bạt Phong chắc chắn có điểm cố kỵ với ân nhân cứu mạng, nên chủ động ra điều kiện. Nàng không muốn lợi dụng người khác.

Nhưng ánh mắt Thác Bạt Phong lại có chút mông lung bất định... Lực đạo mấy lần gia tăng vào kiếm, cũng là mấy lần thu lại..

Không có cách nào, thật sự không có cách nào khác... Hắn không thể không giết nàng! Không thể không giết nàng!

Hắn chỉ có thể giết nàng đi!

Nhưng, trong nội tâm của hắn không còn hào khí trước giờ khi đối mặt với địch thủ - chỉ có xông lên phía trước, thề không quay đầu lại, lần đầu tiên hắn cảm thấy có chút gì đó không xác định rõ ràng...

"Ngươi cứ như vậy sẽ chết!..." Đột nhiên, thanh y thiếu nữ đối diện lạnh lùng thốt ra một câu, "Ngay cả ánh mắt còn không thể tập trung nhìn ta, giờ này kiếm đã trở thành vật cản, không còn hợp nhất với thân xác ngươi nữa!"

"Ta cho ngươi nửa canh giờ, tự ngươi điều tiết lại tinh thần đi!"

Nàng lạnh lùng buông lời, sau đó phóng người trên cành cây trên đầu, nhẹ nhàng hô hấp vận khí.

Kiếm trong tay Thác Bạt Phong từ từ chúc xuống, mũi kiếm chỉ xuống mặt đất. Hắn cũng bước đến ngồi dưới gốc cây, bắt đầu suy nghĩ về tình huống trước mắt, tự nói chuyện với nội tâm của mình. Hắn phải thuyết phục được bản thân, làm cho mình tràn đầy ý chí quyết đấu.

Hắn tuyệt đối không thể chết ở đây... Con đường đi khó khăn như vậy, hắn đã đi gần đến điểm cuối cùng của giấc mơ rồi, sao lại để người khác ngăn trở như thế này?

Trong đám lá xanh rậm rạp, thanh y thiếu nữ đang vội vã hít từng hơi thở mạnh để điều tiết, khuôn mặt xanh xao bao phủ một tầng âm ảnh mờ nhạt.

Nàng bắt ngón tay đọc kiếm quyết, nhưng đầu ngón tay đột nhiên run lên, không chịu theo sự khống chế của nàng, bắt đầu run lên từng đợt.

"Quạ... quạ..." trên không trung đột nhiên truyền lại tiếng kêu kì lạ, dồn dập dị thường, kêu gào không dứt như không muốn rời đi.

Thanh y thiếu nữ mở to mắt nhìn trừng trừng về phía trước.

Dưới gốc cổ thụ, gã Khiết Đan từ từ đứng dậy.

Cuối cùng hắn đã có quyết định của mình.

Mục quang sáng chói, khí thế lẫm liệt nhưng ung dung - hắn đã trở về là hắn của ngày trước.

"Có thể bắt đầu rồi..." Hắn bước ra giữa bãi cỏ, không ngẩng đầu lên nhìn đối phương, chỉ nhìn chằm chằm vào thanh kiếm của mình, lạnh lùng tuyên bố.

Hắn nói xong rồi, kì lạ ở chỗ, thiếu nữ ngồi trên cây rất lâu sau vẫn không hề phản ứng.

Thác Bạt Phong không hỏi dồn, không ngẩng đầu lên nhìn nàng, chỉ ngưng thần nhìn mũi kiếm của mình.

"Hôm nay chúng ta tạm đình chiến đi..." Giọng nói yếu ớt của thiếu nữ đột nhiên thốt ra ngoài dự tính.

"Được."

Ngoài dự đoán của thiếu nữ, đối phương không hề hỏi tại sao, đã lập tức đồng ý.

"Ba ngày sau, chính ngọ... Tại chỗ này... Chúng ta tiếp tục giao đấu". Âm thanh trên ngọn cây từ từ xa dần, ngắt quãng truyền tới, sau đó nhỏ dần như không còn chút khí lực nào: "Nhớ kĩ... không gặp không về, không chết không ngừng..."

Âm thanh cuối cùng cũng như một sợi tơ mảnh, đứt đoạn trong rừng sâu, kì lạ ở chỗ, lần này không hề có tiếng tiêu phụ họa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.