Đến Yến kinh đã là buổi tối, Tiết Đàn bất chấp hồi phủ, tiến thẳng đến hoàng cung.
Thấy Tiết Uyên, hắn lại trở nên chột dạ. Chính mình đào tẩu ngay ngày đại hôn, để lại cục diện rối rắm cho hoàng huynh, sau đó cũng không đưa tin trở về.
Tiết Uyên đang ở ngự thư phòng phê duyệt tấu chương, Tiết Đàn vừa vào kinh đã có người hội báo với hắn, cho nên hắn cũng không kinh ngạc vì sự xuất hiện bất ngờ của Tiết Đàn, chỉ là ngẩng đầu liếc nhìn Tiết Đàn một cái, liền cúi đầu lật xem tấu chương. Hồi lâu, mới lạnh lùng hỏi: “Ngươi cũng biết tội a?”
Tiết Đàn vừa nghe Tiết Uyên mở miệng, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, nhưng thấy ngữ khí lạnh lùng của hắn, không khỏi có chút xấu hổ, vội vàng gập người xuống, nói: “Hòang huynh, ta sai rồi. Mong rằng hoàng huynh nể tình ta cùng Tử Giai một tấm chân tình, tha thứ ta lần này.”
Tiết Uyên không để ý tới hắn, tiếp tục cúi đầu xem tấu chương.
“Bất quá lần này đến Bắc Đông quốc ta cũng có thu họach rất lớn! Lăng Giang muốn tạo phản!” Tiết Đàn rất hiểu ca ca mình, vội vàng chuyển từ chuyện gia sự sang chuyện trận tuyến.
Quả nhiên, Tiết Uyên sửng sốt, chậm rãi ngẩng đầu, con ngươi như một lợi đao làm cho Tiết Đàn nhịn không được rùng mình.
Đó là ánh mắt chân chính bễ nghễ thiên hạ, giống như có thể liếc một cái mà nhìn thấu nội tâm ngươi, làm ngươi cảm thấy chính mình bị bác hết quần áo đứng trơ trọi trên đường.
Ánh mắt trầm ổn sắc bén kia, mang theo khí phách hùng cứ thiên hạ, giống như một chút gợn sóng trong đó cũng đủ quấy thiên hạ phong vân biến ảo.
Tiết Đàn từ nhỏ đến lớn cái gì cũng không sợ, chỉ sợ Tiết Uyên, nhất là lọai khí thế phách giả chân chính trên người hắn, cùng với ánh mắt sắc bén kiêu căng kia. Hắn theo bản năng nuốt nuốt nước miếng, đem hết thảy sự tình phát sinh ở Bắc Đông quốc bẩm báo Tiết Uyên.
Tiết Uyên hiếp con ngươi thâm thúy, hơi thở nguy hiểm tràn ngập trong không khí. Hắn chậm rãi đi ra án thư, nghiêng người quan sát Tiết Đàn, ánh mắt có chút đăm chiêu. Hồi lâu, mới cười khẽ một tiếng, nói: “Ngươi không để ý đến liên minh hai nước, đào hôn ngay ngày đại hôn, vốn là tội lớn. Bất quá, lần này ngươi mạo hiểm lẻn vào Bắc Đông quốc, trẫm sẽ không so đo với ngươi.”
Tiết Đàn kéo kéo khóe miệng, cười cười nói: “Hoàng huynh, hãy để ta đem quân đi tiêu diệt cái đám lọan đảng ở Bắc Đông quốc…”
Tiết Uyên liếc nhìn hắn một cái, nói: “Ngươi cho là dễ dàng như vậy? Đây chỉ là lời nói phiến diện của một mình ngươi, không có chứng cứ minh xác khẳng định Bắc Đông quốc có ý đồ tạo phản, sao có thể đánh? Muốn đánh cũng phải có đầy đủ lý do và chứng cứ a.”
Tiết Đàn nóng nảy: “Chẳng lẽ chính ta tai nghe mắt thấy còn chưa đủ sao? Lăng Giang không quan tâm ý kiến Khả Hãn, khư khư cố chấp, nhất định phải cùng Tây Thu quốc liên minh chống lại Thiên triều ta, đây đều là sự thật, ngươi còn muốn chứng cứ gì nữa? Chứng cớ ta liều chết tìm được, còn chưa đủ sao?”
– Hơn nữa, Tử Giai bây giờ còn đang bị hắn giam lỏng a.
Sao hắn có thể không vội?
“Những gì ngươi nói trẫm đều hiểu, thế nhưng thảo phạt không phải trò đùa! Lịch đại mấy đời, lần thảo phạt nào không phải gây chiến, thậm chí chiến lọan liên tục mấy năm khiến dân chúng lầm than? Ngươi cho là trẫm có thể dễ dàng tha thứ Lăng Giang sở tác sở vi? Trẫm là vua một nước, không thể cứ nói một tiếng là xua binh đi thảo phạt! Ngươi cảm thấy hoàng đế như vậy là cái gì?” Tiết Uyên tiến tới từng bước, nhìn thẳng Tiết Đàn, ngữ khí sắc bén bức người: “Là hôn quân! Lăng Giang còn chưa tạo phản, trẫm liền phái binh Bắc phạt, sẽ chỉ làm người trong thiên hạ mắng Thiên triều ta là ngu ngốc vô đạo. Thiên hạ! Thiên hạ! Ngươi cho là trong thiên hạ chỉ cần trẫm nói nhất là nhất, nhị là nhị sao? Sau hai chữ thiên hạ chính là thương sinh! Thương sinh! Ngươi hiểu không? Nếu không để ý thương sinh, thì không có thiên hạ!!!”
“Theo như lời hòang huynh nói không phải là chờ hắn chân chính tạo phản mới đi tiêu diệt hắn sao? Cái gì thương sinh, cái gì thiên hạ, đợi hắn tạo phản hoàng huynh lại đi thảo phạt, kia chẳng phải càng làm cho sinh linh đồ thán sao?” Tiết Đàn trong lòng nhớ thương Lăng Tử Giai, làm sao chấp nhận đạo lý to lớn của Tiết Uyên.
Tiết Uyên chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mắng: “Ngươi thanh tỉnh cho ta! Ta xem là ta đem ngươi cấp quán (nuông chìu) làm hỏng rồi! Ngươi muốn cái gì được cái đó? Thiên hạ không phải hành động theo cảm tình! Ngươi nghĩ rằng tổ tiên chúng ta có thể hùng mạnh đến bây giờ, hoàn toàn là dựa vào vũ lực sao? Ngươi cũng quá thiên chân!”
Tiết Đàn cũng giận, quát Tiết Uyên: “Ta biết ngươi còn trách việc ta đào hôn! Ta đã giải thích, ngươi còn muốn thế nào? Chẳng lẽ thật sự muốn ta lấy tử tạ tội mới được sao?”
Tiết Uyên hất mạnh tách trà trên án thượng, chỉ vào Tiết Đàn mắng: “Ngươi… Ngươi cút cho ta! Trở về hảo hảo bế môn tự quá!”
Tách trà vỡ nát trên mặt đất, nước trà ấm áp chậm rãi lưu khai theo mặt đá cẩm thạch.
Tiết Đàn đảo mắt liếc nhìn mảnh nhỏ, giận dữ rời đi: “Hừ! Đi thì đi!”
Tiết Đàn rời cung, nhưng không hồi phủ, mà trực tiếp đi điều động thủ hạ dưới trướng.
Hắn thân là trấn quốc tướng quân, hơn phân nữa binh quyền đều nằm trong tay hắn, tuy rằng không có chỉ dụ, nhưng những tướng sĩ này đều từng cùng hắn vào sinh ra tử, mệnh lệnh của hắn có ai hội không nghe?
Triệu tập hảo quân đội, không hề hội báo với Tiết Uyên, Tiết Đàn liền đem đại quân tiến về Bắc Đông quốc.
Lăng Giang sớm đã phát hiện Tiết Đàn đào tẩu, đã triệu tập sẵn quân đội chờ ở biên cảnh.
Hai quân đại chiến mấy ngày, bộ hạ Lăng Giang quả bất địch chúng (ít không thể thắng nhiều), chỉ có thể vừa đánh vừa lui, tối lui đến phụ cận Băng thành.
Vào đêm, Tiết Đàn đang cùng thủ hạ thương lượng chiến pháp, chợt nghe bên ngoài có người hội báo, nói có người tự xưng là vương tử Tây Thu quốc cầu kiến, hắn sửng sốt, liền gật đầu cho truyền.
Người đến là Mộc Già La, còn có Vương Thiếu Khiêm.
Vừa thấy hắn, Mộc Già La đánh gía từ trên xuống dưới một phen, chậc chậc khen: “Trước kia chỉ nghe nói trấn quốc tướng quân của Thiên triều thần uy cái thế, đáng tiếc vẫn không có cơ hội nhìn thấy, hôm nay rốt cuộc có thể diện kiến. Quả nhiên danh bất hư truyền a.”
Vương Thiếu Khiêm không thản nhiên như hắn, nhìn mọi người chung quanh, do dự không biết có nên mở miệng hay không.
Tiết Đàn cười nhẹ, nói: “Nói đi, không sao, đều là người một nhà.”
Vương Thiếu Khiêm lúc này mới yên tâm nói: “Lăng Giang đã khống chế tòan bộ Băng thành, Khả Hãn còn bị hắn giam lỏng, vốn ta còn có thể đi vào vấn an hắn, nhưng từ khi hắn biết ngươi đào tẩu, liền không chuẩn cho ta tái đi vào.”
“Vậy ngươi cũng không biết Tử Giai hiện giờ thế nào?” Tiết Đàn đứng bật dậy.
Mộc Già La vuốt thần (môi), tựa tiếu phi tiếu nói: “Ngươi yên tâm, Tử Giai của ngươi không có việc gì. Một ngày ba bữa đều ăn đúng hạn, hơn nữa ăn cũng không ít – hắn thật ra rất thỏai mái.”
Tiết Đàn nghe Mộc Già La nói, thế này mới thoáng yên tâm, suy nghĩ một phen, lại nói: “Hai người các ngươi tới đây có chuyện gì sao?”
Mộc Già La vẻ mặt tán dương nhìn hắn, gật gật đầu: “Ta tìm Lăng Giang thương nghị chuyện liên binh tấn công Thiên triều, hắn sẽ không hòai nghi ta. Cho nên, không bằng chúng ta nội ứng ngọai hợp?”
Tiết Đàn cùng chúng thuộc cấp đều sửng sốt, bật hỏi: “Nội ứng ngọai hợp?”
Mộc Già La gật gật đầu, nói : “Hiện tại các ngươi buộc Lăng Giang phải vừa đánh vừa lui, sĩ khí tăng vọt. Nhưng tiếp tục đánh không phải dễ. Phụ cận Băng thành vốn chính là dễ thủ khó công, Băng thành lại là tử huyệt trong đó. Bắc Đông quốc giá rét, quân đội Thiên triều các ngươi hơn phân nữa thích ứng không được, chỉ sợ lương thảo dần dần tiêu hao, cũng chỉ có thể chờ bị đánh. Huống chi -” Hắn liếc nhìn Tiết Đàn một cái, cười rộ lên: “Trên tay hắn còn có một vương bài.”
Cuối cùng nhất ngữ điểm trúng tâm sự Tiết Đàn, sắc mặt hắn biến đổi, cái chén trong tay răng rắc một tiếng bị nghiền nát, nghiến răng nghiến lợi nói: “Hắn nếu dám bính một sợ lông Tử Giai, ta nhất định huyết tẩy Băng thành!”
Mọi người rùng mình một cái, Vương Thiếu Khiêm cười bồi nói: “Vương gia, ngươi yên tâm, Khả Hãn cát nhân thiên tướng, tuyệt đối không có việc gì.”
Ban đêm, sau khi mọi người thương lượng xong, Mộc Già La cùng Vương Thiếu Khiêm liền suốt đêm chạy về, Tiết Đàn vẫn dựa theo kế họach cùng Lăng Giang đối trận.
Hai quân đại chiến suốt một ngày.
Máu chảy thành sông, chém giết chấn thiên.
Giống như tuyết sơn sau lưng Băng thành đều bởi vì tiếng chém giết mà lung lay sắp đổ.
Chiến sĩ từng bước từng bước ngã xuống, lại càng có nhiều người xông lên.
Tiết Đàn giết đỏ cả mắt, thấy binh lính Bắc Đông quốc liền chém, liền sát, hoàn toàn mất đi lý tính.
Lăng Giang mắt thấy thủ hạ càng ngày càng ít, trong lòng biết không thể thắng địch, ngay lập tức thu binh, thối lui về phía Băng thành.
Hắn phân phó hai nhi tử tử thủ Băng thành, còn mình hồi cung tìm Lăng Tử Giai.
Lăng Tử Ngân cùng Lăng Tử Kiếm làm sao gặp qua trường hợp chém giết bậc này, đứng ở trên lầu nữa ngày, kinh hách đến nỗi còn chưa phục hồi lại tinh thần.
Bỗng nhiên, Lăng Tử Kiếm khàn khàn kêu một tiếng: “Ca…”
Lời hắn chưa dứt, chỉ nghe một tiếng kiếm rít, đầu đã lìa khỏi cổ.
Vừa rồi Lăng Tử Kiếm không kịp phòng bị, bị Vương Thiếu Khiêm đánh lén sau lưng, Lăng Tử Ngân đã có cảnh giác. Hắn rút ra bội kiếm tùy thân, một tay cầm kiếm, một tay đùa giỡn tiên, nhưng không hề rơi xuống hạ phong.
Dù vậy, Lăng Tử Ngân đánh lâu kiệt lực, mà Vương Thiếu Khiêm lại có sự giúp đỡ của Mộc Già La, rất nhanh, Lăng Tử Ngân dần dần chống đỡ không nổi, Mộc Già La hoặc là không làm, đã làm phải làm tới cùng, liền lấy tốc độ “sét đánh không kịp bưng tai” xông lên cho hắn một đao.
Tướng sĩ tử thủ trên thành nhìn thấy Vương Thiếu Khiêm cùng Mộc Già La tạo phản, đèu khiếp sợ không thôi, ngơ ngác nhìn ba người đối chiến, đợi Lăng Tử Ngân đầu rơi xuống đất, mới phục hồi tinh thần lại, cầm binh khí trong tay đem hai người vây lại.
Mộc Già La mỉm cười, lục mâu trong suốt loe lóe hào quang, đứng biên thành lâu, cất cao giọng nói: “Các ngươi không cần kích động, các ngươi hẳn nên cảm tạ ta mới đúng. Lăng Giang thân là Đô Ti, không tuân theo mệnh lệnh Khả Hãn, một mình hạ lệnh đối địch cùng Thiên triều, làm hại tộc nhân ngươi thê ly tử tán, cửa nát nhà tan. Thế nhưng, hòang đế Thiên triều cùng trấn quốc tướng quân khoan dung đại lượng, chỉ cần các ngươi khai thành( mở thành) đầu hàng, sẽ bỏ qua chuyện cũ. Các ngươi nguyện ý đi theo một người vì tư dục cá nhân mà cho các ngươi đi chịu chết, hay là nguyện ý quy thuận quân chủ nhân nghĩa? Ta nếu là các ngươi, ta sẽ mở rộng cửa thành. Đây mới là hành động sáng suốt.”
Thanh âm hắn trong trẻo nhưng lạnh lùng, mang theo khí thế bất nộ tự uy, dùng nội lực chậm rãi tống xuất thật xa.
Trong thành nghe thấy thanh âm hắn chậm rãi quanh quẩn, không một tiếng động.
Chiến sĩ cùng nhân dân trong thành trầm mặc thật lâu, rốt cuộc ném binh khí, nói: “Chúng ta đầu hàng!”
Mộc Già la mỉm cười, híp mắt nhìn mọi người mở cửa thành.
Tiết Đàn an bài thủ hạ quét tước chiến trường, lại phân phó người ra roi thúc ngựa chạy về Yến kinh thông báo tin vui, liền nhanh chóng dẫn người hướng về hoàng cung.
Trong cung, trừ bỏ cung nữ thái giám, không còn người nào khác.
Tìm kiếm khắp hoàng cung, cũng không thấy Lăng Tử Giai cùng Lăng Giang, Tiết Đàn liền biết Lăng Tử Giai bị Lăng Giang bắt đi, trong lòng càng nóng nảy, phân phó mọi người phân công đi tìm.
Khi tác chiến, ba mặt Băng thành đều bị quân đội Tiết Đàn vây quanh, chỉ có một mặt dựa vào vách núi không người canh gác, Tiết Đàn định liệu Lăng Giang mang theo Lăng Tử Giai chạy trốn lên núi. Lập tức, liền phái người lấy la bàn, chia nhau đi tìm.
Mộc Già La chưa từng gặp qua thứ này, tò mò nhìn, nhịn không được chậc chậc khen ngợi thật sự là kỳ diệu, một thứ nho nhỏ như vậy, thế nhưng có thể giúp mọi người phân rõ phương hướng.
Dãy núi sau lưng Băng thành trùng trùng điệp điệp, vừa tiến vào, liền tìm không thấy đường ra.
Tiết Đàn một mình mò mẫm trong núi hồi lâu, rốt cục tìm được hai dấu chân, nhịn không được mừng rỡ như điên, theo dấu chân mà đi.
Đuổi theo nửa ngày, rốt cuộc gặp được Lăng Giang hắn lại ngây ngẩn cả người – chỉ có Lăng Giang.
Tiết Đàn nhìn quanh bốn phía, không thấy thân ảnh Lăng Tử Giai, lớn tiếng hỏi: “Lăng Giang, Tử Giai đâu!”
Lăng Giang cười ha ha, nói: “Dự vương gia, tuy rằng quân ta chiến bại, nhưng người trong lòng ngươi ở trong tay ta, cho dù ngươi chiến thắng thì sao? Ta sẽ cho ngươi thương tiếc cả đời!”
Tiết Đàn biết Lăng Giang là người chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, trong lòng lo lắng Lăng Tử Giai, cũng không cùng hắn vô nghĩa, giương tay lên, ngón cái bắn ra, bảo kiếm ra khỏi vỏ, hắn thả người một cái cầm bảo kiếm, quát: “Vậy đắc tội!”
Lăng Giang cũng phi lên, một đạo u quang lóe qua, loan đao trong thắt lưng hắn đã cầm trên tay.
Tiết Đàn khí thế hừng hực, trong lòng lại phẫn hận, tự nhiên sẽ không thủ hạ lưu tình.
Lăng Giang đã là người cô đơn, cũng đã có tâm phải chết, chiêu chiêu đều là đòi mạng.
Thiên địa đột nhiên biến sắc, tuyết bay đầy trời, che khuất tầm mắt.
Băng tuyết động trên cây đều rơi xuống, dừng trên đao kiếm, thuận thế bị khí thế hai người sở toái, sau đó bay về phía đối phương.
Chim chóc sống trên cây bị kinh hách, giật mình bay đi từng đàn.
Trong lúc nhất thời, mảnh rừng yên tĩnh sát khí đầy trời.
Đôi mắt hai người đều đỏ tươi, gân xanh bại lộ, hận không thể đồng vu quy tận.
Không biết qua bao lâu, hết thảy đều im lặng.
Lạc tuyết dần dần thôi rơi, trong khung cảnh tuyết trắng, một người dãy giụa từ trong băng tuyết đứng dậy.
Cả người hắn đều là huyết, thậm chí có miệng vết thương còn không ngừng lưu huyết.
Chà xát khóe miệng, hắn đi về phía người nằm trên mặt đất.
Tiết Đàn túm chặt áo Lăng Giang, hung tợn hỏi: “Tử Giai đâu? Tử Giai ở đâu?”
Lăng Giang nuốt khẩu huyết, ho khan vài tiếng nở nụ cười nói: “Ngươi thắng. Thế nhưng, nếu ta trẻ lại vài tuổi, ta sẽ không bại bởi ngươi như vậy! Khụ khụ…”
“Mau nói cho ta biết Tử Giai ở đâu!” Tiết Đàn dùng sức lay hắn.
Hai mắt đục ngầu của Lăng Giang tràn đầy nước mắt, ho khan nói: “Khụ khụ… Ta… Ta có gì sai… Ai không muốn xưng bá thiên hạ… Khụ khụ… Cả đời ta đều bị ca ca áp chế, thật vất vả… thật vất vả ca ca mới chết… Ngươi không phải cũng thế sao? Ngươi không phải cũng bị ca ca áp chế sao? Khụ khụ… Chẳng lẽ, chẳng lẽ ngươi không bi phẫn sao?… Khụ khụ…”
Tiết Đàn mắt lạnh nhìn hắn, cười lạnh một tiếng nói: “Là ngươi quá hẹp hòi. Ta đối ca ca chưa từng bất mãn, ta kính trọng và tín nhiệm hắn, hắn cũng đối với ta như thế. Ngươi biết cái gì gọi là huynh đệ không? Ngươi hiểu được cái gì là yêu sao? Ngươi không hiểu! Người giống như ngươi, sao có thể hiểu được!”
Lăng Giang ho khan càng ngày càng dữ dội, huyết từ trong miệng ồ ồ chảy ra, rốt cuộc ánh mắt hắn dần dần tan rã, đồng tử cũng phóng đại, ngón tay chỉ vào hướng rừng sâu gian nan phun ra: “Tử Giai hắn ở… ở… ở…”
Lời còn chưa dứt, mí mắt Lăng Giang liền khép chặt lại.
Thân mình Tiết Đàn cứng đờ, lay mạnh hắn, quát to: “Tử Giai ở đâu? Ngươi nói a! Tử Giai rốt cuộc ở đâu! Tử Giai rốt cuộc ở đâu!”
Trong rừng yên tĩnh, trả lời hắn chỉ có tiếng gió, cùng tiếng vang vọng của chính hắn.
Tiết Đàn buông Lăng Giang ra, dùng kiếm cố đứng lên, theo phương huớng Lăng Giang vừa chỉ khập khiễng tiếp tục đi tìm Lăng Tử Giai…
Tử Giai, ngươi ở nơi nào?
Ngươi rốt cuộc ở đâu?
Tiết Đàn vô mục đích quanh quẩn trong rừng, tìm kiếm thân ảnh ngày khát đêm tưởng.
Nhiều lần trắc trở, ngay lúc thể lực Tiết Đàn dần dần chống đỡ hết nổi, nghĩ mình sẽ chết trong núi này, hắn lại ngoài ý muốn nhìn thấy Lăng Tử Giai.
Lăng Tử Giai bị trói trên một thân cây, vì lạnh cóng mà hôn mê.
Tiết Đàn mừng rỡ như điên, thân thể vô lực bỗng nhiên lại có khí lực chiến thiên quân vạn mã, hắn chạy vội qua, cởi trói cho Lăng Tử Giai, ôm y vào lòng, lệ nóng dâng tròng gọi tên Lăng Tử Giai.
Thân thể Lăng Tử Giai đã muốn động cứng, hắn gọi nửa ngày đều không tỉnh dậy.
Tiết Đàn bỗng nhiên cảm thấy sợ hãi chưa bao giờ có.
Trong lòng có một thanh âm không ngừng gọi, Tử Giai, ngươi không được chết, không thể chết được, không thể chết được, không thể chết được! Lăng Tử Giai, ngươi không thể chết!
Bỗng nhiên cảm giác lao lực quá độ, Tiết Đàn quỳ mạnh xuống, nhưng vẫn cẩn thận bảo vệ Lăng Tử Giai.
Mí mắt càng ngày càng trầm, càng ngày càng trầm.
Chẳng lẽ, thật sự sẽ cùng chết ở đây sao?
Ân, chết thì chết, dù sao cũng có ta bên cạnh ngươi, Tử Giai.
Trong mông lung, nghe được một tiếng kêu kinh hỉ: “Vương gia ở đằng kia!”
Hắn cố gắng muốn mở to mắt bảo bọn họ xem Lăng Tử Giai thế nào trứơc, nhưng rốt cuộc không thể mở được…
=======================