Tử Giai không nhớ rõ chính mình như thế nào đi ra tiểu viện, tại thời điểm y phục hồi tinh thần lại, bản thân liền đã ở trong hoa viên Vương phủ.
Hoa viên đầy các loại hoa với sắc thái rực rỡ, điệp phi oanh vũ, có mấy thị nữ chạy trong bụi hoa cười nói ngắt lấy đóa hoa muốn dùng.
Nhìn đến Tử Giai thất hồn lạc phách, các nàng không khỏi lăng hạ, thấp đầu nhanh chóng chạy thoát qua.
Tử Giai đứng tại chỗ, nhìn các nàng biến mất sau giả sơn, ngửa đầu nhìn trời, cắn cắn môi, cố gắng không cho nước mắt rơi xuống.
Chậm rãi cất bước, cũng cảm thấy nặng nề vô cùng.
Liền giống như trở về ngày đầu tiên sơ ngộ vào mười năm trước.
Mười năm trước, Bắc Đông quốc vì muốn cùng Thiên triều tu hảo, đã đưa thế tử đến Yến kinh vì chất (làm con tin).
Lúc ấy Tử Giai chỉ có tám tuổi, tám tuổi y đã phải xa rời gia hương, đi vào Yến kinh nơi nhân sinh không quen làm “hạt nhân” ( cũng là con tin).
Tới Yến kinh ngày đó, trời rơi xuống đại tuyết, bông tuyết như lông ngỗng cuốn bởi Bắc phong (gió phương bắc), đem đứa nhỏ tám tuổi làm cho muốn đông lạnh.
Kỳ thật, Bắc Đông quốc chỗ hàn, Yến kinh rét lạnh tương đối mà nói cũng không tính gì, nhưng đối với một đứa trẻ tám tuổi, không có cha mẹ thương tiếc, ở quốc gia xa lạ, chịu đủ phong sương, là nổi khổ thường nhân không thể tưởng tượng.
Tử Giai bộc điêu cừu thật dày, co rúm lại ở góc xe ngựa sáng sủa.
Khi đó Yến kinh đã muốn liên tục hạ tam thiên đại tuyết (ba ngày tuyết lớn), thành trì hùng vĩ lộng lẫy bị đại tuyết thật dày bao trùm, giống như một tòa khắc băng ngọc mài tiên vực.
Xe ngựa trong sơn cốc cách thành Yến kinh ba mươi dặm rơi vào tuyết lý, rốt cuộc đi không được.
Đợi nửa ngày, mặc dù có ấm lô ở bên, Tử Giai lại không nhẫn nại nổi nữa.
Y không để ý tùy tùng ngăn trở, nhảy xuống xe ngựa – lại lập tức rơi vào tuyết lý.
Tuyết dày chừng ba thước, chiều cao đứa nhỏ tám tuổi rất nhỏ, liền như vậy bị hãm vào, rốt cuộc khó có thể bước đi.
Nỗi ủy khuất khi rời nhà, bỗng nhiên lập tức lại nảy lên trong lòng, hóa thành nước mắt, xoạch xoạch rơi xuống.
“Như thế nào, nhớ nhà?” Khi đó, một bàn tay to ôn hòa hiền hậu từ bên sườn tiến lại, nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặt Tiểu Tử Giai, cười trêu tức hỏi.
Một tuấn mã đứng trước người Tử Giai, dưới ngựa là một thiếu niên, đang ngồi xổm, mỉm cười nhìn y.
Tử Giai cả kinh, không tự chủ được muốn lui về phía sau, nhưng hai chân còn hãm trong tuyết, thân mình lập tức liền mất đi thăng bằng.
Ngay tại lúc ngỡ rằng sẽ ngã, cái tay kia lại nhanh chóng bắt được y.
Đó là lần đầu tiên Tử Giai nhìn thấy Tiết Đàn.
Khi đó Tiết Đàn vẫn là một thiếu niên mười bốn tuổi, cũng đã chiến công hiển hách, toàn bộ Hoa Hạ Thiên triều thậm chí đến Đông Xuân quốc, Nam Hạ quốc, Tây Thu quốc, Bắc Đông quốc, tên của hắn đều làm cho người ta biến sắc khi nghe thấy.
Quá sớm công thành danh toại làm cho hắn tâm cao khí ngạo, cũng làm cho hắn trở nên không lưu tâm đối bất luận kẻ nào, cho nên, cho dù đứa nhỏ tám tuổi kia “phấn điêu ngọc mài” là một tiều oa nhi đáng yêu, hắn cũng không mấy để tâm.
Cứ như thế đã sáu năm trôi qua.
Thời gian sáu năm, oa nhi tám tuổi kia dần dần trưởng thành làm một tuyệt đại thiếu niên.
Cầm kỳ thi họa mọi thứ tinh thông, dung mạo cử chỉ tuyệt lệ thoát tục, cái gọi là phong hoa tuyệt đại cũng bất quá như thế.
Vô số vương công quý tộc phía sau tiếp trước đều mơ cùng y giấc mộng âu yếm.
Người Yến kinh phố lớn ngõ nhỏ, trà dư tửu hậu cũng liền có thêm tin đồn thú vị để làm đề tài câu chuyện.
Nhưng là, Tử Giai đều lạnh nhạt, vô luận nói với y cái gì, y đều là một bộ dáng có cũng được mà không có cũng không sao, giống như không có gì có thể làm cho y để ý.
Y càng như thế, những người đó càng đoán già đoán non.
Thậm chí ngay cả đổ phường đều hạ tiền đặt cược, xem “tú cầu” của Tử Giai hội rơi vào nhà ai.
Nếu sự tình vẫn như thế, ngày tuy rằng rườm rà, cũng rất đơn điệu, như vậy chuyện ngày sau hết thảy cũng đều sẽ không xảy ra, y cùng Tiết Đàn cũng không thật nhiều dây dưa, y độc thân mà đến, cũng sẽ “vô khiên vô quải” (không đem theo cái gì) độc thân mà về.
Nhưng là –
Tử Giai không nghĩ tới là, ở trong số đông người ái mộ, thế nhưng còn có Thiên triều hoàng đế, ca ca Tiết Đàn, Tiết Uyên.
Tại thời điểm Tiết Uyên hướng y thông báo, trong đầu y lập tức liền trống rỗng, sau đó đã nghĩ nhất định phải cự tuyệt, nhất định phải cự tuyệt hắn, sau đó y bỗng nhiên nghĩ đến một người, liền lui hai bước, cúi đầu nói: “Bệ hạ ưu ái, Tử Giai nguyên bản không dám cự tuyệt, nhưng là, trong lòng Tử Giai đã có người tương ứng, thật sự không thể nhận ân sủng của bệ hạ.”
Tiết Uyên sửng sốt, thở dài, hỏi: “ Đã thế, trẫm cũng không phải hôn quân, ngươi đã có lòng tương ứng, trẫm cũng sẽ không làm khó dễ ngươi. Nhưng là, ngươi dù sao cũng phải cho trẫm biết người nọ là ai đi? Hoặc là, trẫm có thể cho hai người tứ hôn.”
Lăng Tử Giai biết chính mình không nói ra tên người nọ, Tiết Uyên sẽ không bỏ qua, cắn cắn môi, nhẹ nhàng nói: “Dự Vương gia, công tử Đàn.”
Tiết Uyên xưa nay yêu thương thân đệ, đây là mọi người đều biết, nói là Tiết Đàn sẽ làm Tiết Uyên có điều cố kỵ.
Mà Dự Vương gia công tử Đàn kia là người có hành vi phóng đãng.
Truyền thuyết hàng đêm đều phải có xử nữ thị tẩm, mà ngày thứ hai, người thị tẩm hắn tự tay đề danh này sẽ bị đuổi về thanh lâu, nam lâu. Hắn nay đã hai mươi tuổi, nhưng vẫn không cưới vợ, thậm chí chưa đối bất luận kẻ nào thương yêu.
Lấy hắn làm tấm mộc, bất quá hẳn là sáng suốt nhất.
Nhưng là, y không ngờ tới những lời này lại nhiều lần khúc chiết rơi vào tai Tiết Đàn.
Tiết Đàn lập tức liền hướng hoàng thượng cầu Tử Giai.
Bởi vì Tử Giai đã nói trước, Tiết Uyên căn cứ nguyên tắc thành toàn chuyện tốt, lập tức sẽ đồng ý.
Những chuyện kia hết thảy nghe tới là buồn cười như thế, buồn cười y nhất thời thất sách, lại biến thành cục diện hôm nay, y thối cũng không xong, tiến cũng không được.
Trí nhớ giống như vẫn dừng lại ở mười năm trước, tuyết thiên kia, câu nói trêu đùa kia, đôi tay ôn hòa hiền hậu kia, cái ôm kiên định ấp áp kia.
Nhưng là, hết thảy cũng đã thật sự xảy ra.
Tiết Đàn gần như điên cuồng cố chấp, rõ ràng không thương y, lại cố tình cầu y, chính mình lại vì nhất thời “giải vây chi ngữ” (lời nói dùng để thoái thoát) mà trả giá đại giới.
Y không biết nên làm như thế nào, y rất muốn chạy, rời đi Tiết Đàn, vĩnh viễn vĩnh viễn rời đi hắn.
Y biết chỉ cần y về Bắc Đông quốc, hoàng thượng khẳng định sẽ thả y, nhưng là y không bỏ xuống được, y biết chính mình không thể buông tha cái gì, cũng biết chính mình thống khổ cái gì.
Ngẩng đầu lên, nhìn trời, tịch dương thối lui, bóng đêm đã muốn bao phủ đến đây, Tử Giai ngồi trong rừng trúc cũng đã nửa ngày, y không biết nên đi chỗ nào, ở Vương phủ dạo qua một vòng, lại chỉ có thể trở lại nơi này.
Gió đêm thổi qua sát rừng trúc, một chút không cẩn thận, nước mắt liền bị thổi lạc.
Tử Giai nằm ở trên bàn thạch cực độ áp chế cảm giác muốn khóc…
Tiết Đàn sủng hạnh xong hai nữ tử kia rồi, lửa giận cũng tiêu, người cũng khôi phục lý trí, thế này mới cảm thấy hối hận, lập tức hạ lệnh đem hai nữ tử kia tiễn bước, bối rối chạy ra tiểu viện đi tìm Tử Giai.
Tìm nửa ngày, toàn bộ Vương phủ cơ hồ đều bị hắn lập tung, lại thủy chung không tìm được Tử Giai.
Một cỗ lo lắng dũng mãnh ùa vào trong đầu, lý trí Tiết Đàn cơ hồ lại hỏng mất, lên án mạnh mẽ tôi tớ nữ tì đã nhìn thấy Tử Giai.
Tào Cát Tường ở bên cạnh nghe được kinh hồn tán đảm, một bên không ngừng ra lệnh cho bọn họ tiếp tục đi tìm kiếm Tử Giai, một bên ra sức chà lau cái trán đầy mồ hôi lạnh.
Tiết Đàn hít sâu một hơi, cố gắng áp chế tức giận trong lòng, huy phất tay cho bọn họ đều lui ra, chính mình cũng không tự chủ được đi ra cửa.
Bất tri bất giác không ngờ đi vào bên ngoài tiểu viện của Tử Giai, Tiết Đàn nhíu nhíu mày, hắn nhớ rõ thời điểm hắn đi ra đã đem cửa khóa lại – Tử Giai không thích mở cửa.
Tiết Đàn đi vào, muốn hướng về phía nha đầu trông cửa phát hỏa, vừa mới vào cửa, gió đêm thổi tới tiếng ngủ say rất nhỏ.
Tiết Đàn mày nhăn càng nhanh, Tử Giai còn không tìm được, thế nhưng còn có người dám ở nơi này nằm ngủ?
Theo thanh âm khó thể nghe thấy mà đi, chuyển nhập rừng trúc, dưới tàng cây hoa đào quả gặp một người nằm ở trên bàn đá cẩm thạch ngủ vùi.
Áo trắng thắng thuyết, tiên tư nhanh nhẹn.
Tiết Đàn một trận mừng rỡ như điên, thiếu chút nữa kinh hỉ kêu lên, lại đè lại miệng mình, không cho bản thân phát ra tiếng động.
Hắn nhẹ nhàng đi qua, cúi người nhìn khuôn mặt tuấn tú tinh điêu ngọc mài kia, bỗng nhiên cảm thấy đáy lòng có địa phương trở nên mềm mại, làm cho hắn đau lòng không thôi.
Trong lòng áy náy, hối hận, hôm nay không nên cùng vật nhỏ này phân cao thấp a! Vốn mấy tháng không thấy, hắn là cỡ nào hy vọng sớm một chút trở về hảo hảo yêu thương y một phen. Chính là khó chịu, người khác đều thiên kiều bá mị lấy lòng hắn. Chỉ có vật nhỏ này cố tình, luôn so với hắn cao ngạo hơn.
Phong lý có hoa (trong gió có hoa), cánh hoa chân thành hạ xuống, vươn lại vài cánh trên tóc Tử Giai, Tiết Đàn thật cẩn thận tháo xuống từng mảnh từng mảnh cho y, cúi người ôm lấy y, hướng trong phòng mà đi.
Bởi vì ở bên ngoài ngủ lâu lắm, thân thể Tử Giai thật lạnh, Tiết Đàn ôm y nằm ở trên giường, không khỏi cảm thấy trong lòng phát run. Hiện tại hắn ôm chính là Tử Giai bởi vì gió đêm thổi trúng nhiều mà biến lãnh, nếu là Tử Giai không bao giờ nữa hồi tỉnh, hắn sẽ như thế nào, hắn nên như thế nào?
Bốn năm, Tử Giai ở bên người hắn bốn năm, hắn đều đã nhanh chóng quên thời điểm không có Tử Giai hắn như thế nào chính mình trải qua. Nếu thật sự mất đi Tử Giai, hắn phải trải qua như thế nào?
Tiết Đàn không dám tiếp tục suy tưởng, cúi đầu nhìn Tử Giai ngủ say sưa trong lòng, không tự giác hơi hơi gợi lên khóe miệng, đem đầu Tử Giai tựa vào trước ngực, chính mình tựa vào đầu Tử Giai, nhắm mắt lại, an ổn ngủ.
Ngày mai, liền cấp Tử Giai giải thích đi…
“Ngươi nghĩ rằng ta muốn ngươi cho ta lời xin lỗi sao?”
Sáng sớm, Tào Cát Tường ở bên ngoài tiểu viện, than thở nghe động tĩnh bên trong, không khỏi thầm mắng Lăng Tử Giai không biết thức thời, Vương gia đã muốn giải thích với y, còn không biết tốt xấu như vậy, phải biết rằng Vương gia cho tới bây giờ chưa từng đối bất luận kẻ nào hạ thấp mình.
Tiết Đàn sửng sốt, cố gắng làm cho chính mình trấn tĩnh, cười làm lành nói: “Ta không phải đều đem các nàng tiễn bước sao? Chẳng lẽ ngươi còn muốn trảm thảo trừ căn? Ta biết Tử Giai của ta là người tốt nhất, tuyệt đối sẽ không làm chuyện tình tàn nhẫn như vậy, đúng hay không?”
Tử Giai không nói gì, đạm mạc nhìn một bộ biểu tình vô lại của Tiết Đàn.
Tiễn bước hai người này còn người khác, chẳng lẽ không đúng sao?
Y há miệng thở dốc, rốt cuộc vẫn là không đem lời trong đáy lòng nói ra.
==============