Cẩn mật canh giữ, thị vệ Vương phủ tối nay làm như có đại địch tiến đến, đều có thêm mấy phần tinh thần.
Canh ba vừa qua khỏi, một bóng người “ngựa quen đường cũ” tránh đi thị vệ đã muốn mệt mỏi, thuận lợi đi vào địa lao.
Thị vệ ngoài cửa vừa nhìn thấy người đến, lắp bắp kinh hãi, kinh hoảng chấp tay nói: “Công chúa…”
Điệp Vũ oa đầu thẳng tắp nhìn bọn họ, hướng bọn họ gật gật đầu, chậm rãi tiến lên hai bước, cười cười xuất ra một cái tiểu hạp.
Hai thị vệ khó hiểu liếc nhau, nhìn Điệp Vũ chậm rãi đến gần, nhưng thấy tiểu hạp trong tay nàng chậm rãi mở ra, dưới ánh trăng tiểu hạp phản xạ ra vầng sáng mê ly, trong hộp một tầng phiếm thủy gọn sóng.
Điệp Vũ nhìn ánh mắt hai người càng ngày càng mê hoặc, nhẹ nhàng cười, đưa tay chậm rãi vươn, đem tiểu hạp đưa đến trước mặt hai người.
Hai người cảm thấy tò mò, cúi sát vào muốn nhìn xem trong tay Điệp Vũ là cái gì, nhưng thấy một cơn gió rất nhỏ phất đến trước mặt, một mùi ngọt lành thản nhiên đập vào mũi, còn chưa kịp phản ứng lại, người đã ngã gục.
Điệp Vũ oai đầu nhìn hai người, khép lại tiểu hạp, bước vào địa lao.
Đồng dạng phương thức, dễ dàng liền đem thị vệ thu thập, Điệp Vũ có chút hứng thú dào dạt phất phất vạt áo, thanh âm đinh linh leng keng, theo lao lý hôn ám mạnh mẽ vang lên.
Điệp Vũ cố gắng đẩy ngã một thủ vệ bộ dạng rắn chắc, đào nửa ngày mới tìm được chìa khóa, đá người nọ một cước, mắng: “ Vừa thấy liền biết là một tên tham ăn, nặng như vậy!”
Nàng bên mắng bên không hoảng hốt không vội vã mở ra cửa lao, kêu lên: “Uy, tên kia, người còn sống không?”
Vương Thiếu Khiêm cuống quít đứng lên, tiến lên hai bước, lại không biết ý đồ của Điệp Vũ, chỉ có thể cúi đầu vấn an.
Điệp Vũ cũng không so đo, vừa đi ra ngoài vừa nói: “Nhanh lên đi thôi! Bằng không, đợi lát nữa trời sáng, ngươi sẽ chạy không được.”
“Công chúa vì cái gì cứu ta?” Vương Thiếu Khiêm không đi cùng nàng, vô luận là hắn hay Tử Giai cũng chưa từng lui tới cùng Điệp Vũ công chúa, tại sao nàng lại tốt bụng như vậy?
Điệp Vũ dừng lại cước bộ, bán xoay người, nhìn chằm chằm Vương Thiếu Khiêm, trừng mắt nói: “Ngươi hẳn là nên cảm tạ ngươi theo chủ tử tốt, nếu không phải vì Lăng Tử Giai, ta mới lười quản ngươi sống chết. Ngươi rốt cuộc có đi hay không?”
Vương Thiếu Khiêm giật mình, bỗng nhiên nhớ tới hành động ngày đó của Điệp Vũ đối với Lăng Tử Giai, khi đó nàng nói nàng thích Lăng Tử Giai, tuy rằng sau đó cũng nói là đùa với hắn. Bất quá hôm nay xem ra, tựa hồ là thật đi, bằng không nàng như thế nào mạo hiểm tới cứu mình?
Nếu là như thế thì rất tốt, chính là không biết hiện giờ thế tử như thế nào. Vương Thiếu Khiêm nhớ đến khuôn mặt âm trầm của Tiết Đàn, liền nhịn không được trong lòng sợ hãi. Biểu tình cùng ánh mắt như vậy, như là con báo đói khát bị người cướp đi thức ăn, giống như sẽ hủy diệt hết thảy.
“Ngươi như thế nào còn không đi a!” Điệp Vũ không kiên nhẫn thúc giục.
Vương Thiếu Khiêm liếc nhìn Điệp Vũ một cái, quỳ một gối, chắp tay nói: “Tại hạ có một yêu cầu quá đáng, mong công chúa vui lòng đáp ứng.”
Điệp Vũ là người tối chán ghét lễ nghi phiền phức, nhìn thấy Vương Thiếu Khiêm làm lễ lớn như vậy, đầu tiên nhíu nhíu mày, nghe được hắn ngữ khí trịnh trọng, rốt cuộc kéo kéo khóe miệng, bất đắc dĩ nói: “Ngươi nói đi, ngươi không nói ta như thế nào biết yêu cầu của ngươi có quá đáng hay không.”
“Thỉnh công chúa mang ta đi gặp Hoàng Thượng.”
Điệp Vũ nao nao, khó hiểu hỏi: “Ngươi muốn gặp Hoàng Thượng? Ngươi bất quá là một tiểu nô tài mà thôi, có tư cách gì đi gặp Hoàng Thượng? Lại nói, Hoàng Thượng cũng không nhất định sẽ hội kiến ngươi a? Hơn nữa, ta như thế nào biết ngươi không phải thích khách của Bắc Đông quốc phái tới, cùng Lăng Tử Giai hợp diễn, gạt ta mang ngươi đi diện thánh, nhân cơ hội này xuống tay ám sát Hoàng Thượng?”
Vương Thiếu Khiêm vẫn quỳ trên mặt đất như cũ, nói: “Tại hạ tên là Vương Thiếu Khiêm, là thị vệ bên người Bắc Đông quốc Khả Hãn, cũng là thư đồng và hảo hữu của thế tử lúc còn nhỏ. Lần này nhập kinh là phụng Đại Hãn… di mệnh của Đại Hãn. Thế tử còn trong tay Vương gia, trong lòng tại hạ làm sao dám có nửa điểm mạo phạm? Nếu công chúa không tin, có thể trói tại hạ lại mang đi.”
Điệp Vũ mỉm cười, nói: “Ta tin tưởng ngươi.”
….
Buổi trưa ngày hôm sau Lăng Tử Giai chậm rãi mở mắt ra, thân mình trong chăn nhẹ nhàng run rẩy, kịch liệt đau đớn nhanh chóng truyền khắp toàn thân, y đành phải nằm yên trong chăn.
Tối hôm qua một đêm ép buộc, làm cho y hiện tại nhớ tới còn không nhịn được trái tim nguội lạnh.
Tiết Đàn hung bạo như vậy, đối y không chút thương tiếc, ánh mắt phẫn nộ giống như con báo nổi điên xé rách con mồi mà hắn bắt được.
Y nguyên bản tưởng mình còn một sinh lộ, Tiết Đàn sẽ niệm tình cũ, cho y rời đi.
Nhưng là…
Hiện tại y thật sự hết hy vọng, hoàn toàn triệt để mất hết hy vọng.
Ánh mắt lạnh lùng như tro tàn chậm rãi động, sau đó liền chạm được một người.
Người nọ đang ngồi bên giường, vẻ mặt hối lỗi nhìn y.
Lăng Tử Giai nhịn không được trong lòng tê rần, muốn xoay người sang chỗ khác, lại nghe Tiết Đàn nói: “Cho ngươi, thay quần áo này đi, kiện quần áo ngày hôm qua ngươi mặt đã tê nát…”
Lăng Tử Giai không tiếp, cũng không để ý đến hắn, lạnh lùng nhìn hắn một cái, cố nén đau đớn xoay người sang chỗ khác.
Tiết Đàn trong lòng biết mình tối hôm qua làm thật sự quá phận, nhìn bộ dáng Tử Giai lãnh đạm, nhịn không được nhuyễn thanh, mềm giọng hống nói: “Tối hôm qua là ta không đúng, ta không nên như vậy đối với ngươi. Nhưng là, ta… Ta cũng là giận quá mất hết lý trí mới làm ra chuyện như vậy… Ta biết dù lấy lý do gì cũng không được, ta quả thật làm hơi quá đáng. Nhưng là, Tử Giai, bây giờ ta tạ lỗi với ngươi, ngươi tha thứ cho ta lần này đi, ta cam đoan không có lần sau. Tử Giai?”
Lăng Tử Giai đưa lưng về phía hắn, đối với tất cả lời hắn nói đều thờ ơ.
Tiết Đàn nhìn Lăng Tử Giai nửa ngày, thủy chung không thấy hắn mở miệng, rốt cuộc đành phải đi ra ngoài.
Vừa ra khỏi cửa có thị vệ vội vàng tiến đến: “Vương gia, đêm hôm qua, Điệp Vũ công chúa đã tự ý thả Vương Thiếu Khiêm đi.”
Tiết Đàn hắc đồng (hai tròng mắt) căng thẳng, vừa muốn phát hỏa, bên kia Tào Cát Tường lại dẫn một thái giám trong cung vội vàng hướng bên này đi đến, hắn liền đem nổi tức giận tràn đầy trong lòng cố gắng đè ép xuống dưới, chờ hai người đến gần, căm tức hỏi: “Có chuyện gì?”
Thái giám kia hành lễ, nói: “Còn có thể có chuyện gì, còn không phải Hoàng Thượng hạ chỉ triệu Bắc Đông quốc thế tử vào cung. Vương gia, thế tử có thể đi không?”
Tiết Đàn gật gật đầu, hướng vào cửa nói: “Hầu hạ Lăng công tử rửa mặt thay quần áo.” Lại hỏi: “Hoàng huynh có chuyện gì, mới sáng sớm đã gọi người đến?”
Thái giám kia bất đắc dĩ lắc đầu, nói: “Hoàng Thượng sắc mặt không tốt, bọn nô tài nào dám hỏi nhiều a. Vương gia nếu muốn biết, vẫn là cùng thế tử đi vào thì hảo, sợ không phải chuyện tốt gì đâu.”
Tiết Đàn khẽ hừ nhẹ, không nói gì, lại quả nhiên đi theo Lăng Tử Giai vào cung.
Tiến ngự thư phòng, liền nhìn đến trong án thư có một người ngồi ngay ngắn. Người này diện mạo hiên ngang, thân long bào màu tím, ẩn hiện sự uy nghiêm vương giả. Người này không phải ai khác, đúng là đương kiêm thiên tử của Đại Yên – Tiết Uyên.
Tiết Đàn cùng Lăng Tử Giai liền tiến lên hành lễ…
Đứng một bên án thư là Điệp Vũ cùng Vương Thiếu Khiêm, sự phẫn nộ của Tiết Đàn lại bùng cháy, nhưng hoàng huynh ở đây, hắn lại không thể phát tác. Đành phải miễn cưỡng chịu đựng lửa giận, lấy ánh mắt đem hai người quét mạnh mấy lần.
Ánh mắt như thấu xương kia làm cho Điệp Vũ nhịn không được rùng mình một cái. Nhưng nàng cũng không yếu thế, nhướng mi lên, làm ra một biểu tình khiêu khích, như là tuyên bố thắng lợi, làm cho trong lòng Tiết Đàn càng căm tức hơn.
Vương Thiếu Khiêm đứng bên kia cũng cung kính hướng Tiết Đàn hành lễ: “Tham kiến Vương gia!”
Tiết Uyên nhìn Tiết Đàn và Lăng Tử Giai, hơi ngoéo khóe môi, cúi đầu lắc đầu. Hắn biết đệ đệ này của hắn khẳng định sẽ theo đến. Không người nào hiểu Tiết Đàn hơn hắn, tuy rằng nơi nơi lưu tình, kỳ thật tối để ý chính là người mà hắn luôn miệng nói không cần này.
Theo án thư đi ra, Tiết Uyên cũng không để ý tới Tiết Đàn đang áp lực tức giận, đi đến trước mặt Lăng Tử Giai, nói: “Trẫm biết Khả Hãn của Bắc Đông quốc đã băng hà, trẫm cũng thật đau lòng. Tử Giai, người chết không thể sống lại, hãy nén bi thương .”
Lăng Tử Giai nhìn Vương Thiếu Khiêm một cái, thùy hạ đôi mắt, trên mặt cũng che kín sắc thái bi thương, y hít sâu một hơi, nói: “Đa tạ Hoàng Thượng nhớ thương. Nếu Phụ Hãn ở trên trời linh thiêng biết được, sẽ cảm thấy rất vinh hạnh.”
Tiết Uyên kéo kéo khóe miệng, lại không thể cười, cảm khái nói: “Ngươi tới Thiên triều mười năm đi?”
Lăng Tử Giai như cũ thùy đầu, cúi đầu dạ: “Hồi Hoàng Thượng, Tử Giai nhập kinh đã hơn mười năm.”
Tiết Uyên nhìn y, hồi lâu mới nói: “Nay, trẫm muốn ngươi trở về kế thừa Hãn vị. Ngươi… Ngươi có bằng lòng không?”
Không đợi Tử Giai trả lời, Tiết Đàn vội vàng nói: “Hoàng huynh, Tử Giai từ nhỏ lớn lên ở Yến Kinh, sợ là sớm không thích ứng khí hậu tái bắc. Huống hồ, Tử Giai chưa bao giờ tham dự qua chính sự, như thế nào kế thừa tước vị?”
Điệp Vũ ở một bên đi theo gật đầu phụ họa: “Đúng vậy đúng vậy, nghe nói Bắc Đông quốc rất lạnh…”
Tiết Đàn hung hăng trừng mắt nhìn Điệp Vũ, Điệp Vũ le lưỡi, ngậm miệng…
Vương Thiếu Khiêm lập tức phản bác nói: “Bệ hạ, Khả Hãn quy thiên, thúc thúc thế tử dã tâm bừng bừng, nếu là hắn kế vị tất nhiên sẽ khởi binh tạo phản, hướng triều đình khai chiến.”
Tiết Đàn trừng mắt Vương Thiếu Khiêm, oán hận nói: “Hừ! Nếu là như vậy, để cho Tử Giai trở về chẳng phải càng nguy hiểm?”
“Chính là…” Điệp Vũ vội vàng khuyên Tử Giai, “Lăng Tử Giai, ngươi không cần trở về, không cần trở về…” Nàng không hy vọng Lăng Tử Giai cứ như vậy rời đi, về sau nàng như thế nào nhìn thấy bảo bối xinh đẹp như vậy?
“Đều đừng sảo! (ồn ào)” Tiết Uyên nhẹ nhàng vung tay lên, hỏi Tử Giai: “Tử Giai, chính ngươi quyết định đi, là lưu lại, hay là trở về?”
Lăng Tử Giai mạnh mẽ ngẩng đầu, trong ánh mắt đạm mạc có ánh sáng lóe lên: “Ta nguyện ý trở về!” Rõ ràng lưu loát!
Tiết Đàn phẫn nộ nhìn Lăng Tử Giai. Lăng Tử Giai như cảm nhận được ánh mắt Tiết Đàn, thân mình hơi hơi lung lay, lại cắn chặt răng đứng thẳng lên.
Thật sự phải đi a? Điệp Vũ cũng lộ ra biểu tình có vài phần thất vọng…
Tiết Uyên liếc nhìn Tiết Đàn, vốn định chờ hắn mở miệng, thấy hắn chậm chạp không có ý định ngăn cản, hơi hơi lắc lắc lắc đầu. Tuy rằng trong lòng cũng có chút không nỡ, nhưng vẫn đối Tử Giai nói: “Vậy trẫm sẽ phái người đưa hai ngươi hồi Bắc Đông quốc.”
Lăng Tử Giai không để ý đến ánh mắt tóe lửa của Tiết Đàn, trấn định quỳ xuống đất tạ ơn.
==================