Dạ Tôn Dị Thế

Chương 69: Q.4 - Chương 69: Giết Lam Nhược Thiên




(Đọc hết mới biết cái tựa đề vì sao nó như vậy =))))

“Ngươi làm gì?” Nguyệt Vũ nhịn xuống xúc động muốn giết người, lạnh lùng hỏi.

“Ôm ngươi a!”Hoa Phong Khải làm như chuyện đương nhiên trả lời.

“Buông tay!”Nguyệt Vũ chán nản nói.

“Không buông!” Hoa Phong Khải lập trường kiên định, không nhìn bộ dáng gần như nổi bão của Nguyệt Vũ...

“Ta lặp lại lần nữa, buông tay!” hai tay Nguyệt Vũ nắm lại, rất có bộ dáng”Nếu ngươi không buông tay ta liền đánh chết ngươi“.

“Ngươi đã nói phải bảo vệ ta!” Hoa Phong Khải không buông, lý do đầy đủ.

Nghe vậy, Nguyệt Vũ phù ngạch, lại không biết nói gì hỏi ông trời. Nàng nói phải bảo vệ hắn? Nói cái gì! Không nói đến chuyện nàng chưa bao giờ nói qua như vậy. Chỉ nói đến thực lực của người này, Thất Nguyệt vương giả thú đều có thể một chiêu tất sát còn cần nàng một huyền tông nho nhỏ đi bảo hộ? Mẹ nó, còn ai có thể nói dối cao cấp hơn nữa không?

Trước Lạc Hà sơn cốc, thằng nhãi Hoa Phong Khải này ôm cánh tay của Nguyệt Vũ bày ra bộ dáng”Tiểu sinh hơi sợ” cùng Nguyệt Vũ lý luận...

Ở một bên nhìn động tác của hai người ánh mắt thâm trầm như chim ưng của Lam Nhược Thiên có xẹt qua một tia không rõ rồi lập tức biến mất.

“Thật sự không buông tay?” Bên trong hai tròng mắt Nguyệt Vũ hiện ra sắc thái khó hiểu, giọng nói lúc này lại rất bình tĩnh không hề có một chút cảm giác nào là giận. Nhưng chính sự bình tĩnh như vậy lại làm cho Hoa Phong Khải cảm nhận được bão táp đang đến một cách yên tĩnh. Vì thế rất thức thời hắn lựa chọn buông tay.

“Thông qua cái ôm vừa rồi, bổn hoàng tử càng muốn ngươi làm nam sủng của ta, làm sao bây giờ?” Hoa Phong Khải chậm rãi buông tay đồng thời còn không nhanh không chậm buông ra một câu như vậy.

Nguyệt Vũ cảm nhận được lực đạo trên cánh tay giảm đi, dần dần bình ổn cơn giận chuẩn bị phát tác. Nhưng sau khi nghe thấy lời nói sau đó của Hoa Phong Khải, băng hàn trong mắt lại hiện ra. Lần này, Nguyệt Vũ lựa chọn không nhìn Hoa Phong Khải, hoàn toàn không nhìn! Nhìn thấy Nguyệt Vũ không để ý đến thái độ của mình, lần này Hoa Phong Khải cũng không giận, thản nhiên chọn mi, bên trong lưu chuyển quang mang không rõ...

Lối vào Lạc Hà sơn cốc, thoạt nhìn thấy rất bình thường. Cũng không có cái gì gọi là âm trầm khủng bố mà cấm địa nên có. Bất quá, càng là địa phương như vậy càng làm cho người ta cảm thấy một loại bất an.

Ở ngoài sơn cốc, mấy người Nguyệt Vũ liền cảm nhận được một loại khí tức tà ác tản mạn trong đó. Trong lòng mấy người không hẹn mà cùng đề cao cảnh giác.

Sơn cốc u u, ba người đi ở bên trong. Một đường đi tới, cư nhiên một chút nguy hiểm đều không có!

Đến khi mấy người đi đến chỗ cuối bên trong sơn cốc, chỉ thấy phía trước mây mù lượn lờ, gió nhẹ thổi qua, một tòa bảo tháp thế nhưng tọa lạc bên trên một tòa đảo di động!

Đảo di động trôi nổi, treo giữa không trung. Phần lớn mây mù lượn lờ xung quanh, khiến cho tòa đảo khán bất chân thiết (nhìn không chân thật).

Nhưng tòa bảo tháp cao lớn hùng vĩ kia lại đem phần thân tháp lộ ra bên ngoài, khiến cho cho dù ở cách ngàn vạn mây mù cũng có thể nhìn thấy được một góc.

Bảo tháp được điêu khắc tinh xảo này bên trên lại có phong cách ký hiệu cổ xưa. Cẩn thận quan sát, mấy người Nguyệt Vũ phát hiện bảo tháp này thế nhưng cùng Ẩn Nguyệt tháp không khác gì nhau!

“Tại sao nơi này lại có Ẩn Nguyệt thần tháp?” Nguyệt Vũ hơi hơi nhíu mi, thấp giọng nỉ non nói.

“Tháp này ở quá xa lại còn ẩn trong mây mù thấy không rõ hình dạng. Nếu không chúng ta đi qua xem thử?”Đôi mắt Lam Nhược Thiên giương lên nhìn chăm chú tòa tháp kia thản nhiên nói.

Nguyệt Vũ nhẹ nhàng gật đầu tỏ vẻ đồng ý. Hoa Phong Khải cái gì cũng chưa nói, đi theo bên người Nguyệt Vũ, rất có bộ dáng Nguyệt Vũ đi đến đâu hắn theo đến đó.

Lắc mình tiến đến gần phía tòa tháp, càng tới gần, nhìn thấy thân tháp lại càng rõ ràng. Sau khi cẩn thận quan sát, phát hiện tòa tháp này cư nhiên cùng với Ẩn Nguyệt thần tháp giống nhau như đúc!

Nguyệt Vũ tò mò ngẩng đầu nhìn lên về phía đỉnh tháp, hơi hơi hí mắt, cảm thụ được hơi thở truyền ra từ đỉnh tháp. Nhưng tòa tháp này cũng không cho nàng cảm giác quen thuộc như tòa tháp ở học viện đế quốc kia. Không chỉ có như thế, tòa tháp này thậm chí cho nàng một loại cảm giác rất quái dị. Về phần vì sao lại quái dị, chính bản thân Nguyệt Vũ cũng không thể giải thích được.

“Thật ra tòa tháp này cùng với tòa tháp trong học viện rất giống nhau nhưng mà vì sao ta cứ cảm thấy càng xem càng thấy không thích hợp?”Khi trong lòng Nguyệt Vũ suy tư, liền nghe thấy Hoa Phong Khải thấp giọng nói ra nghi hoặc trong lòng.

“Tựa hồ có chút không thích hợp.” Lam Nhược Thiên mày kiếm xinh đẹp hơi hơi nhíu lại, trên mặt bình thản nói.

Nghi hoặc của hai người làm cho Nguyệt Vũ thấy kỳ quái. Nếu chỉ có một mình nàng có loại cảm giác này thì có lẽ làm cảm giác của nàng sai lầm nhưng mà hiện tại cả ba bọn họ đều có loại cảm giác này, chẳng lẽ tháp này thật sự có vấn đề?

Ngay tại thời điểm ba người nghi hoặc, thì vốn là cảnh tượng xinh đẹp giống như tiên cảnh đột nhiên lập tức phong vân biến sắc. Ánh mặt trời ấm áp đột nhiên ảm đạm mất đi ánh sáng, toàn bộ bầu trời là một mảnh hắc ám.

“Đáng chết chúng ta tiến nhập vào bên trong ảo cảnh!”Hoa Phong Khải thấp giọng mắng một tiếng.

Ảo cảnh? Nghe vậy nguyệt Vũ rốt cuộc hiểu vì sao lại có loại cảm giác quái dị như vậy. Nguyên lai nơi này là ở bên trong ảo cảnh!

Theo sắc trời xung quanh ngày càng tối lại, Nguyệt Vũ phát hiện cảnh sắc xung quanh cũng không ngừng đổi mới. Ánh mắt lúc này đã mất tác dụng, về phần thần thức hẳn là có đủ tác dụng, thần thức Nguyệt Vũ rất nhanh được thả ra ngoài, lập tức nàng đã không thể cảm nhận được hơi thở của Hoa Phong Khải cùng Lam Nhược Thiên!

Nếu là ảo cảnh bình thường, thật ra Nguyệt Vũ không sợ, nhưng mà bên trong ảo cảnh này, thần thức của nàng cư nhiên một chút tác dụng cũng không có. Có thể nghĩ, thực lực của người bố trí ảo cảnh này rất cường đại!

Nhớ tới Tiểu Hắc cũng rất am hiểu ảo cảnh, vì thế thông qua linh hồn truyền âm, Nguyệt Vũ chuẩn bị hỏi Tiểu Hắc về tư liệu của ảo cảnh này. Nhưng cư nhiên linh hồn truyền âm ở bên trong ảo ảnh này cũng không có hiệu quả!

Một mình đối mặt với ảo cảnh này, tuy rằng Nguyệt Vũ có thực lực không cao nhưng trong lòng cũng tận lực bảo trì trấn định. Về ảo cảnh, nàng cũng có biết một chút. Ở bên trong hoàn cảnh hư ảo sự vật có thật có giả bởi vậy làm cho người ta khó có thể phán đoán.

Bất quá, ảo cảnh có một công năng đó là con người hoặc thú bị vây bên trong, cảm xúc sâu kín sẽ vô hạn mở rộng, cảm xúc bề ngoài sẽ vô hạn thu nhỏ. Nói cách khác chính là ngươi càng không muốn nghĩ, không muốn nghe thấy thì nó lại càng cố tình lặp lại thường xuyên để ngươi nhìn thấy, nghe thấy.

Không chỉ có như thế mà còn phóng đại gấp trăm nghìn lần. Bởi vậy con người hoặc thú bị nhốt bên trong ảo cảnh nếu tâm tính không kiên định, nhẹ thì thần kinh tan rã, tinh thần thất thường. Nặng thì tu vi bị phế, hôi phi yên diệt!

Cẩn thận tiêu sái đi bên trong ảo cảnh, năm giác quan của Nguyệt Vũ đều ở trạng thái linh mẫn cao độ, thần thức cũng tận lưc cảm thụ sự vật xung quanh.

Đột nhiên, từ phương hướng bên phải phía trước, Nguyệt Vũ cảm nhận được một trận hơi thở của huyền thú. Tuy rằng bên trong ảo cảnh thần thức bị quấy nhiễu đến lợi hại, nhưng Nguyệt Vũ vẫn cảm nhận được một tia hơi thở kia. Lập tức Nguyệt Vũ cẩn thận nhìn chằm chằm phía trước, lấy tĩnh chế động.

Hơi thở càng ngày càng gần, Nguyệt Vũ chắc chắn rằng mình không cảm nhận sai khẳng định rằng hắn đang ở phía trước, tuyệt không sai. Sau đó một hơi thở của chích cực đại lang liền xuất hiện trong tầm mắt của Nguyệt Vũ.

Bởi vì bên trong ảo cảnh trời tối tăm, Nguyệt Vũ không thấy rõ được bộ dáng của con sói đó, nhưng bằng vào thần thức nàng vẫn có thể miêu tả ra được hình dáng của chích huyền thú này. Ngoài cái đó ra, một đôi ánh mắt phiếm lục quang sâu thẳm, cũng cực kỳ quỷ dị.

Đại lang nhìn thấy Nguyệt Vũ liền không hề cố kỵ hướng về phía Nguyệt Vũ phóng đến. Tuy rằng Nguyệt Vũ đối với con sói chỉ tiếp cận thánh thú này không để vào mắt nhưng những thời khắc như thế, nàng cũng không dám khinh thường. Vì thế huyền lực hội tụ lại trong tay sau đó hướng về phía đại lang tập kích mà đi....

Cảm giác so chiêu, còn có mùi máu tươi nhè nhẹ, làm cho Nguyệt Vũ kinh ngạc ý thức được rằng có một chuyện thật. Lang này dĩ nhiên là chân thật, đều không phải là kết quả do ảo cảnh tạo ra! Xem ra lang này là do người bố trí ảo cảnh cố ý để vào trong đó.

Đợi sau khi Nguyệt Vũ ý thức được chuyện này là thật thì một bầy sói giống như thủy triều hướng về phía nàng tập kích mà đến.

Nguyệt Vũ hơi hơi nhíu mi, đối với một bầy sói này, tuy rằng nàng không sợ hãi nhưng ai biết được sau khi giết xong bầy sói này thì sẽ xuất hiện cái gì tiếp theo? Bất quá hiện tại đã muốn phản kháng thì việc bây giờ cần làm chính là giết sạch bầy lang này.

Tinh thần lực hướng về phía không gian giới chỉ tập trung tìm tòi, Nguyệt Vũ đem Trảm Thiên triệu hồi đi ra. Nắm trong tay Trảm Thiên, dưới chân Nguyệt Vũ điểm nhẹ liền công kích hướng về phía bầy sói...

Trong lúc đó bên trong bầy sói chỉ nghe thấy thanh âm da tróc thịt bong, cắt da cắt thịt không dứt bên tai. Đám lang bị giết thế nhưng đến cả thời gian kêu rên đều không có!

Nếu như không phải bên trong ảo cảnh đều là màu sắc của đêm tối thì không cần hoài nghi ở giữa nhất định là cảnh tượng giết hại tàn nhẫn. Mà Nguyệt Vũ tựa như là Tu la xâm lược sinh mệnh....

Đem chích lang cuối cùng giải quyết, Nguyệt Vũ rốt cục nặng nề thở ra một hơi. Bởi vì số lượng của bầy sói rất lớn nên huyền lực của Nguyệt vũ tiêu hao cũng rất lớn. Lúc này nàng thở có chút nặng nhọc, có một chút thoát lực. Hai mắt dần dần nặng nề, Nguyệt Vũ thấy được cảnh tượng như vậy.

“Ma ma, ba ba, các ngươi ở nơi nào?” Trên đường cái náo nhiệt, một cô gái mặc váy công chúa màu hồng nhạt hai tròng mắt đầy nước mắt, phía trên hai má còn vương lại một mảnh nước mắt, vừa đi vừa hô.....

“Tiểu muội muội ta đem ngươi đi tìm ba ba ma ma của ngươi được không?” Lúc này một nữ tử toàn thân quần áo ngăn nắp lương lệ đi tới vẻ mặt tươi cười nói.

Cô gái phía dưới nghe vậy, ngẩng đầu nhìn nữ tử trước mặt, đình chỉ nước mắt, trong mắt là bán tín bán nghi: “Ngươi thật sự có thể mang ta đi tìm được ba ba ma ma của ta sao?” Tiểu cô nương có chút không tin hỏi.

“Đó là đương nhiên, nhất định có thể giúp ngươi tìm được.” Nữ tử cười xinh đẹp gật đầu nói.

“Các ngươi nhớ kỹ, ai muốn về nhà tìm ba mẹ thì ta sẽ đem một thanh đao nhập vào trong bụng các ngươi. Hiểu không?”Trên đài cao, nữ tử như trước là quần áo tịnh lệ, dung nhạn trang điểm tinh xảo. Nhưng mà lúc này trên mặt nàng lại lộ vẻ xơ xác tiêu điều.

Ở dưới đài cao, trên mặt trên một trăm nam hài nữ hài khoảng tầm tám chín tuổi đều là mê mang, tựa hồ không hiểu được lời nói của nữ tử...

“Ô ô ô, ta không cần, ta muốn về nhà, ô ô ô--”

“Ô ô ô ta không cần, ta cũng muốn về nhà, ta muốn ba ba ma ma---”

Đột nhiên dưới đài cao thanh âm tiếng khóc tiếng hô một ít bọn nhỏ lớn tiếng vang lên. Có những đứa đi đầu thì như những quân bài làm cho những đứa trẻ khác cũng không nhịn được khóc hô lên.

Trên đài cao, biểu tình của nữ tử vẫn như trước, chỉ là bàn tay mềm vung lên, vài vị nam tử bên người cầm sa mạc chi ưng liền động thủ không hề thương tiếc, nhắm đến những đứa trẻ khóc đầu tiên kia xuống tay.

Bàng ---

Vài tiếng thương vang tay, những đứa trẻ còn khóc hoa lê đái vũ lúc trước thì nay dấu vết sinh mệnh đã bị đánh vỡ, ngã vào bên trong vũng máu...

Vì thế, sau sự việc ngày ấy, tiểu cô nương hiểu được một đạo lý. Muốn sống sót thì chỉ có thể đem địch nhân trước mắt tiêu diệt sạch sẽ...

Sau ba năm kể từ ngày ấy, cho dù là không có cảm tình sâu nặng gì, nhưng tốt xấu gì cũng là ba năm làm bạn cùng nhau trưởng thành. Nhưng nay lại đối mặt trong hoàn cảnh không phải là ta chết thì ngươi vong!

Hình ảnh vừa chuyển, bên trong tràng thi đấu thể thao, huyết nhục bay tức tung, thi thể khắp nơi..

Nguyệt Vũ ở một bên nhìn cảnh tượng giống như ảnh phóng điện, trong mắt toan sáp. Lúc này hiện lên chuyện cũ mà chính bản thân mình đã chôn sâu dưới đáy lòng, Nguyệt Vũ cảm giác như ngực mình có vạn tiễn xuyên tâm...

“Vũ nhi, lại đây, đến chỗ ma ma này. Ma ma rốt cuộc tìm được con...” Hình ảnh vừa chuyển, một vị mẫu thân vẻ mặt từ ái đứng trên đường cái hướng về phía Nguyệt Vũ ngoắc tay.

Nguyệt Vũ nâng mắt nhìn mẫu thân trước mắt, trong mắt lộ vẻ toan sáp. Đã bao nhiêu năm, chính nàng đều đã không nhớ rõ, mấy năm nay kiên trì không phải vì một ngày có thể gặp lại sao?

“Ma ma--”đôi môi đỏ mọng của Nguyệt Vũ khẽ mở, mở miệng hô. Hơn mười năm chưa từng hô qua xưng hô này, hôm này kêu ra khỏi miệng, đúng là không được mạch lạc...

“Ngoan, ma ma ở trong này, nhanh đến nơi này cùng ma ma nào..”Nữ tử mỹ mạo mỉm cười, vươn tay hướng về phía Nguyệt Vũ hô.

Nguyệt Vũ nghe vậy, nhẹ nhàng gật đầu, hướng về phía phương hướng kia đi đến, trên mặt lộ ra sắc mặt an bình. Tựa như lá rụng về cội.

“Quân Dạ đừng đi qua, đó là giả!” Đột nhiên, một tiếng hô lên ngừng lại cước bộ của Nguyệt Vũ.

Nguyệt Vũ nghe vậy hơi hơi nghi hoặc, lập tức quay đầu nhìn lại.

Nhưng thấy, cách đó không xa, Lam Nhược Thiên chính là bay rất nhanh hướng về phía Nguyệt Vũ. Tuy rằng biểu tình của hắn vẫn thản nhiên như trước, nhưng trên mặt lại mang theo thần sắc lo lắng.

Đi đến bên cạnh Nguyệt Vũ, Lam Nhược Thiên hơi hơi nhíu mi, đối với ảo cảnh trước mặt nói:“Đây là ảo cảnh, Quân Dạ ngươi đừng để bị lừa.”

“Cái gì? Đây là giả, như thế nào không biết?”Nguyệt Vũ sai biệt hỏi. Ngữ khí tràn đầy khiếp sợ.

“Nơi này là ảo cảnh, chuyên môn nhốt những võ giả có những mặt tối vào tay. Cho nên ngươi mới có thể nhìn thấy cảnh tượng như vậy.” Lam Nhược Thiên giải thích nói. Đang nhìn đến khóe mắt Nguyệt Vũ còn chưa khô nước mắt, vỗ vỗ bả vai nàng nói:“Ngươi không cần thương tâm, chuyện đã qua thì để cho nó qua đi.”

Nghe vậy, Nguyệt Vũ cụp mi xuống, dưới mắt hiện lên tinh quang. Chậm rãi ngẩng đầu, nhìn Lam Nhược Thiên, khóe miệng nâng lên, lạnh lùng nói:“Phải không? Đã qua thì để cho nó qua đi sao? Thật cám ơn ngươi đã nhắc nhở?” Nói xong chùy thủ trong tay Nguyệt Vũ vừa lật hướng về phía ngực Lam Nhược Thiên đâm tới...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.