Dạ Tôn Dị Thế

Chương 67: Q.4 - Chương 67: Hồng Hoang Lực




”Bạch Hổ, ngươi đã kiêu ngạo như thế, vậy ăn một chiêu này của ta thì thế nào?” Đằng Giao cuồng vọng cười, cực đại đầu rắn giương lên, vốn là thân hình uể oải lập tức chấn hưng tinh thần . Hai cánh vỗ vỗ, cuồn cuộn nổi lên cơn lốc, sau đó Đằng Giao lại vọt người lên cao.

Giao vĩ lắc lắc, nhất thời dâng lên phong vân. Theo hành động cuồng vọng của Đằng Giao, thiên địa trong lúc đó dần dần u ám. Kia vốn là một mảnh thiên không sáng lạn, thế nhưng lập tức tối sầm lại.

Băng hệ nguyên tố lúc này như bị hấp dẫn, hướng về quanh thân Đằng Giao quanh nhanh mà đi. Đến khi băng hệ nguyên tố quay chung quanh thành một cái băng hoàn* thật lớn, lấy Đằng Giao làm trung tâm, phạm vi trong vòng trăm trượng đều là trời rét đông lạnh, một mảnh tiêu điều.

(*)băng hoàn: vòng băng

Hiệu quả băng hệ nguyên tố tạo thành khiến cho thân hình Nguyệt Vũ cùng Lam Nhược Thiên ở hơn mấy chục trượng cũng không thể không lui về phía sau, để ngừa bị giá rét của nguyên tố lực tổn thương.

Băng hệ nguyên tố ngưng tụ kết thúc, chỉ thấy hơi thở quanh thân Đằng Giao đại biến. Vốn đang là khí tràng một mảnh đông lạnh, cư nhiên lập tức biến thành hỏa diễm nóng bức.

Vô số hỏa nguyên tố sau khi băng nguyên tố an tĩnh lại, cũng điên cuồng hướng về Đằng Giao vây quanh mà đi.

Từng đợt từng đợt hỏa nguyên tố tuy rằng nhìn không rõ, nhưng tụ tập đến độ dày lại rất cao, khiến cho nhiệt độ cảnh vật chung quanh đột nhiên tăng cao. Vốn đang là lãnh như băng thiên tuyết địa, lúc này lại nhiệt như hỏa diễm, thực vật chung quanh bị đóng băng liền héo rũ, lập tức cơ hồ bị nướng chín! Lạnh-nóng hai đại cực đoan, biến hóa chỉ trong nháy mắt!

Sau khi hỏa nguyên tố ngưng tụ, quanh thân Đằng Giao lóe ra đỏ đậm mang theo nhè nhẹ hắc ám quang mang. Một trắng một đen lại một hồng, hai vòng đại quang quay chung quanh bốn phía thân hình Đằng Giao to lớn, màu sắc lóng lánh quỷ dị.

Bạch Hổ cách xa Đằng Giao mấy chục trượng, cũng không bởi vì Đằng Giao cường thế như vậy mà rút lui. Mắt hổ hữu thần uy nghiêm hơi hơi nheo lại, trong mắt hiện lên chiến ý, cùng hẳn là một chút ngưng trọng, suy tư khi gặp được đối thủ cường đại.

Nguyên tố bạo động sinh ra từng trận gió lớn thổi động đất trời, Bạch Hổ thân hình cực đại uy vũ đón gió ngang nhiên mà đứng. Cao quý uy nghiêm như vậy, phong tư yểu điệu như vậy.

“Ha ha, Bạch Hổ thần thú, hôm nay ta sẽ khiến cho ngươi nếm thử cái gì là Băng Hỏa lưỡng trọng thiên, cái gì là hương vị địa ngục!” Đằng gia cuồng tiếu, trong mắt lộ rõ đắc ý, trên mặt tràn đầy thỏa mãn. Đối với một kích cường đại nhất của mình, hắn cho tới nay đều vô cùng tin tưởng . Hắn cũng không tin, Băng Hỏa lưỡng trọng thiên của hắn còn không đối phó được một con tiểu hổ!

Khẩn cấp muốn thi triển sát chiêu vĩ đại của mình, Đằng Giao đột nhiên phi thân một cái, triển khai hai cánh thật lớn quát ra cơn lốc, hướng về không trung phi thăng như diều gặp gió. Sau khi thân hình cực đại ẩn vào mây mù trắng như tuyết lượn lờ phía chân trời, Đằng Giao lại một cái lao xuống, thân mình hóa thành khói nhẹ, hướng thẳng về vòng tròn năng lượng mà Băng Hỏa hai đại nguyên tố hình thành.

Trong lúc đó, bản thể Đằng Giao to lớn va chạm vào vòng tròn năng lượng của hai đại nguyên tố. Trong lúc nhất thời, thiên địa chấn động, vách núi thẳng chiến, tiếng vang phá không. Lại thấy Đằng Giao lúc này đã đem vòng tròn năng lượng nguyên tố đánh vỡ.

Vô số năng lượng tán ra, hỏa diễm hỏa nguyên tố cùng thủy nhũ băng nguyên tố băng hàn đến cực điểm giao hòa với nhau, hài hòa tổ hợp cùng một chỗ, hình thành một mảnh băng hỏa giảng triền, năng lượng luyện ngục bạo động .

Rung chuyển khiến cho vẻ mặt lạnh nhạt của Bạch Hổ lúc này trong mắt lộ rõ ngưng trọng. Trong đôi mắt thâm trầm tang thương kia xẹt qua một tia u quang ý tứ hàm xúc không rõ.

Đột nhiên, Bạch Hổ đang híp lại hai tròng mắt liền dần dần mở ra, bên trong mắt hổ, nhè nhẹ từng đợt từng đợt tinh hồng sắc hoa chiếu sáng kì diệu.

Mắt hổ hơi hơi hạ, cực đại đầu hổ hơi hơi giơ lên, cuối cùng một tiếng gầm nhẹ khí phách từ khóe miệng Bạch Hổ vọng ra. Hai khỏa răng Bạch Hổ cùng tinh hồng hoa quang bên trong mắt hổ phát ánh sáng ngọc.

Dưới chân dao động, Bạch Hổ bắn một cái phi thân tới chỗ cao. Lúc này quanh thân Bạch Hổ, khí tràng cũng đột nhiên chuyển biến, vốn là nội liễm thâm trầm đột nhiên sinh biến. Lập tức, hơi thở thượng cổ tang thương, đến từ hồng hoang hỗn độn xa xưa phát ra.

Viễn cổ thương mang, bản chất thiên đạo.

Khí tràng nặng nề như vậy, làm cho người ta lập tức như xuyên thấu qua thời không luân hồi, nhìn thấu trăm thái thế gian .

Nguyệt Vũ bị hơi thở cường hãn như vậy kích thích, trong lòng chấn động. Không khỏi cảm khái, nguyên lai thượng cổ thần thú cư nhiên bưu hãn như vậy, nếu nàng cũng có một con như vậy thật là rất phong cách a!

Mỗ thú trong không gian cảm nhận được suy nghĩ của Nguyệt Vũ, trong lòng khó chịu, khinh thường hừ lạnh nói: Hừ, không phải chỉ là một con thượng cổ thần thú thôi sao? Có gì đặc biệt hơn người? Chờ lão tử ta lớn lên liền một cái tát đánh bay hắn! (I love you, Triệt (づ ≧3≦)づ­)

Đằng Giao cũng bị hơi thở như vậy quấy nhiễu trong lòng máy động. Hơi thở như vậy, hắn tự nhiên là rõ ràng .

Là hậu đại thượng cổ huyết mạch, chính hắn cũng có hơi thở như vậy. Đương nhiên là quá yếu. Cùng chích Bạch Hổ huyết mạch tinh thuần trước mắt này so sánh, quả thực chính là không đủ xem!

Hết sức áp chế bất an trong lòng, thầm nghĩ Băng Hỏa lưỡng trọng thiên của chính mình nhất định có thể đánh bại Bạch Hổ! Đằng Giao tạm dừng một lát, lại tiến hành kích phát luyện ngục Băng Hỏa lưỡng trọng thiên. Rất nhanh, Đằng Giao phi thân lui về phía sau, sau đó ngửa mặt lên trời hét lớn một tiếng nói:“Băng Hỏa Luyện Ngục, vây tử hắn!”

Rất nhanh, Băng Hỏa giao hòa thành một đại mạc* hướng về Bạch Hổ thổi quét mà đi......

(*) 'mạc' ở đây giống như một tấm màn chắn to lớn, kiểu như một đoàn.

Băng Hỏa đại mạc trải qua nơi nào, nơi đó đều là một mảnh tử vong tiêu điều. Làm cho người ta không khỏi liên tưởng đến địa ngục khủng bố kia.

Bạch Hổ di động thân giữa không trung, cao ngạo mà đứng, đối với Băng Hỏa luyện ngục của Đằng Giao ngoài trịnh trọng ra, cũng không chút sợ hãi. Thân hình như núi vẫn lạnh nhạt như trước, bộ dáng vân đạm phong khinh. không kiêu ngạo không siểm nịnh, đem thượng cổ huyết mạch vô thượng tôn vinh thể hiện đến cực hạn.

Hơi thở nặng nề như như núi xung quanh thân hình Bạch Hổ, giây lát sau, bên trên lưng Hổ rộng lớn, một mảnh chói mắt kim quang lóe ra.

Đến khi kim quang dần dần tiêu tán, một cái ký hiệu thật lớn hiện lên trên lưng Bạch Hổ. Ký hiệu xa xưa, phiêu miểu nặng nề. Ký hiệu đơn giản trong lúc đó lần lượt thay đổi năng lượng bàng bạc.

“Thượng cổ huyết mạch cao quý không chỉ có thiên phú tu luyện tuyệt hảo cùng uy áp vô thượng đối với vạn thú. Mà còn được thần ban cho Hồng Hoang Lực.,'

Nguyệt Vũ nhìn ký hiệu xa xưa xa lạ này, trong lòng nghi hoặc, linh hồn truyền âm, thanh âm Thiển Lam thanh thiển vang lên. Dù là Thiển Lam lạnh nhạt nhưng khi nhắc tới cái gọi là Hồng Hoang Lực này, giọng điệu hâm mộ không chút nào che dấu. Có thể nghĩ, Hồng Hoang Lực này đối với huyền thú là dụ hoặc như thế nào? (Thiển Lam này cũng không phải thú bình thường đâu, Sau này sẽ biết a ╮(╯▽╰)╭ )

Tuy rằng không rõ ràng lắm Hồng Hoang Lực rốt cuộc là cái gì, nhưng nhìn đến hơi thở quanh thân Bạch Hổ kia, Nguyệt Vũ cũng tự nhiên hiểu được cái gọi là Hồng Hoang Lực là uy lực như thế nào.

Ký hiệu dâng lên, kim quang chợt lóe. Kim quang thản nhiên, chỉ cần một chút cũng liền chiếu rọi thiên địa một phương, điệp điệp sinh huy.

Đằng giao nhìn ký hiệu trên lưng Bạch Hổ, trong mắt ảm đạm. Đúng vậy, hắn như thế nào đã quên, Bạch Hổ là thượng cổ thần thú huyết mạch tinh thuần, Hồng Hoang Lực tất có trong thân. Đồ đằng (biểu tượng) hồng hoang (xa xưa) kia tượng trưng cho Hồng Hoang Lực chính là chứng minh tốt nhất sao? A, Hồng Hoang Lực yêu cầu thượng cổ huyết mạch thuần khiết, mà hắn lại là không thuần!

Đằng Giao chưa từng giống như lần này, đối với song trọng huyết mạch của mình chán ghét đến cực điểm!

Hồng Hoang Lực, dục hỏa hồng hoang, chính là một loại căn nguyên lực . So với huyền lực tinh thuần hơn nhiều. Chẳng qua năng lượng như vậy chỉ tồn tại trên người thượng cổ huyết mạch huyền thú. Hồng Hoang Lực mạnh hay yếu tùy thuộc vào trình độ huyết mạch cao quý. Bạch Hổ có huyết mạch như vậy, Hồng Hoang Lực có thể nói là rất mạnh.

Bạch Hổ hai mắt lúc này đã bị Hồng Hoang Lực vựng nhuộm thành một mảnh vàng chói. Hồng Hoang Lực khiến cho bạch hổ quanh thân sáng quắc. Chỉ thấy Bạch Hổ đột nhiên ngửa mặt lên trời trầm thấp gầm lớn một tiếng:“Hồng Hoang Lực, Bạch Hổ Rít Gào!”

Tiếng vang uy nghiêm, cao đến phía chân trời, nháy mắt chấn triệt cửu tiêu.

Theo tiếng rống, đồ đằng Hồng Hoang đồ đằng lóe ra màu vàng hào quang lập tức càng thêm lóe sáng. Chói mắt kim quang hướng về bốn phía kéo dài, hào quang vạn trượng.

Hồng Hoang Lực xa xưa, hóa thành thanh âm Bạch Hổ Rít Gào. Hùng hậu cơ hồ đem không khí vặn vẹo, có thể xé rách không gian.

Một tiếng rít gào, đều không phải là vô hình, mà là hữu hình giống như sóng nước, hướng về Băng Hỏa Luyện Ngục thổi quét mà đi...... Băng Hỏa Luyện Ngục thế công vốn là cực kỳ sắc bén. Nhưng ở thời điểm cuối cùng hai đại kỹ năng gặp nhau dây dưa sau, Băng Hỏa luyện ngục cư nhiên bị âm ba Bạch Hổ Rít Gào làm chấn động, thoát phá đến không chịu nổi.

Từng đạo ngọn lửa kia, giống như gặp phải thủy triều; Tầng tầng băng sương kia, giống như gặp phải nhiệt hỏa. Trong giây lát biến ảo hư vô, biến mất vô tung vô ảnh.

Âm ba Bạch Hổ Rít Gào, như trước vẫn uy mãnh vô địch, bộ dáng hùng hồn như vậy, giống như căn bản không có gặp được chướng ngại vật. Thẳng thừng đánh bay một kích tuyệt sát kia của Đằng Giao.

Băng Hỏa Luyện Ngục bị hủy, Đằng Giao đã không còn chiêu thức ngăn cản, chỉ có thể trơ mắt nhìn âm ba Bạch Hổ Rít Gào hướng về phía mình đánh úp lại, sau đó thân hình như bị cuốn vào âm ba bên trong......

“Để bản mạng khế thú của ngươi thủ hạ lưu tình đi, chích Đằng Giao này lưu cho ta.” Nguyệt Vũ nhìn Đằng Giao cứ như vậy bị đả bại, bất đắc dĩ lắc đầu. Trong lòng thở dài: Thượng cổ thần thú chính là cường hãn như vậy a! Bất quá, Đằng Giao dù so ra kém Bạch Hổ thế nào, tốt xấu cũng là Cửu Nguyệt vương giả thú a, nếu như bị mình khế ước, nói không chừng liền trực tiếp thăng cấp đến chí tôn! Cấp bậc chí tôn Đằng Giao kia đã không thể với tới. Tiến giai đến chí tôn, huyết mạch cũng sẽ trở nên tinh thuần hơn một ít!

Lam Nhược Thiên quay đầu nhìn Nguyệt Vũ bên người , trong mắt nghi hoặc, bất quá cái gì cũng không nói. Giây lát sau, liền gật đầu.

Bạch Hổ tựa hồ thu được Lam Nhược Thiên linh hồn truyền âm, thời điểm Đằng Giao sắp bị tạc tử liền thu hồi Hồng Hoang Lực.

Đằng Giao bị Hồng Hoang Lực Bạch Hổ Rít Gào ép buộc đến cơ hồ muốn tự sát, nhưng đột nhiên trên người đau đớn lập tức liền biến mất. Đằng Giao nghi hoặc, vốn là cúi thấp đầu liền chậm rãi nâng lên, nhìn đến Nguyệt Vũ trước mắt ngạo nghễ đứng ở nơi đó.

“Có phải thực không cam lòng hay không ? Có phải thực không phục hay không? Có phải cảm thấy huyết mạch của mình so với Bạch Hổ kém nhiều lắm hay không? Có phải phi thường muốn cường đại hay không?” Nguyệt Vũ thấy Đằng Giao ngẩng đầu, khóe miệng khinh câu, thanh âm thản nhiên nói.

Nghe mấy vấn đề như vậy, đằng giao trong mắt ngẩn ra. Lập tức có chút không kịp phản ứng.

“Ngươi muốn càng cường đại sao? Dựa vào cái gì huyết mạch cường đại liền nhất định so với ngươi cường hơn? Dựa vào cái gì huyết mạch nhất định hạn chế thiên phú tu luyện cùng tu luyện đỉnh? Dựa vào cái gì ngươi nhất định thất bại?”

Nguyệt Vũ tiếp tục nói, giọng điệu trong lúc đó lộ vẻ cực kỳ cuồng vọng tùy ý. Dũng cảm như vậy, cao ngạo như thế.

Tự tin như vậy. Đằng giao cơ hồ cho rằng, chỉ cần là thiếu niên trước mắt muốn, liền nhất định có thể làm được.

“Muốn cường đại, cùng ta khế ước. Ta khó giữ được ngươi có thể so với huyết mạch cao quý cường đại hơn, nhưng ta có thể cam đoan ngươi có thể đứng ở nơi cao nhất.” A, lời nói dữ dội kiêu ngạo. Đứng ở nơi cao nhất?! Mục tiêu như vậy là mọi loài người, mọi huyền thú đều mong muốn. Thế giới cường giả vi tôn, thực lực mới là vương đạo, cao nhất luôn là điều người ta theo đuổi!

Thiếu niên phi thân mà đứng, một thân bạch y thản nhiên vựng nhiễm ánh nắng màu vàng, một thân vương giả khí lúc này hiển lộ vô cùng nhuần nhuyễn. Thiếu niên so với chính mình hiện tại cao, bản thân chỉ có thể nhìn lên. Đằng Giao trong mắt hiện lên mê mang, theo sau đó xẹt qua chờ mong, cuối cùng toàn bộ biến thành kiên định. Đúng, hắn muốn biến cường, trở nên rất mạnh!

“Chủ nhân, ta nguyện ý cùng ngươi khế ước.” Đằng Giao suy tư một lát, cho tới nay, thậm chí có thể nói là từ lúc chào đời tới nay đều là cao ngạo ngẩng cao đầu. Không hứa hẹn cái gì, đơn giản là hắn cảm thấy thiếu niên trước mắt có tư bản này!

Nguyệt Vũ nhìn xuống liếc mắt một cái trước người phía dưới đằng giao, khóe miệng độ cong làm sâu sắc, trong mắt hiện lên chợt lóe lướt qua ý cười. Không sai, thức thời! Tuy rằng là ghen tị điểm, nhưng là tiềm lực vô hạn, nói tóm lại trẻ nhỏ dễ dạy!

Nguyệt Vũ cũng không nói thêm cái gì, trực tiếp lắc mình một cái bay đến phía trên đầu Đằng Giao to lớn cực, vươn tay dán lên trán Đằng Giao.”Ta bắt đầu thuần hóa, ngươi không cần phản kháng, theo tinh thần lực của ta đi!” Nguyệt Vũ không quên phân phó một tiếng, cao nhất vương giả thú, nàng chưa từng thuần hóa. Bất quá trong lòng cũng không có để ý.

Một bên Lam Nhược Thiên, nhìn đến hành động Nguyệt Vũ như vậy, trong mắt hơi hơi chợt lóe, không biết suy nghĩ cái gì.

Nguyệt Vũ cũng không có ở trước mặt Lam Nhược Thiên giấu diếm chuyện mình có thể tuần thú, tự nhiên là bởi vì đối với Lam Nhược Thiên tín nhiệm. Tuy rằng cùng Lam Nhược Thiên không phải rất quen thuộc, nhưng cao ngạo như hắn, còn không thèm đi quản chuyện người khác.

Quá trình thuần hóa Đằng Giao, tuy rằng so với lúc trước tốn hao rất nhiều tinh lực, bất quá vẫn thực thuận lợi. Không có xuất hiện cái gì ngoài ý muốn, sau một lát, tinh thần lực Đằng Giao đã bị Nguyệt Vũ nắm giữ.

Đến khi thuần hóa hoàn thành, Nguyệt Vũ cũng không lên dừng lại một chút, trực tiếp liền bắt đầu khế ước. Theo tinh thần lực trao đổi, đến khi thành lập tinh thần lực liên hệ, rất nhanh, khế ước quan hệ hai người liền được thành lập .

Thiên địa quy tắc thần bí xuất hiện ở trên hư không, đem một người một thú bao vây ở bên trong. Thiên địa quy tắc buông xuống, thực hiện năng lượng trao đổi đồng thời ban cho năng lượng, cũng chứng thực hai người trong lúc đó có quan hệ khế ước.

Đến khi ký hiệu khế ước tiêu tán, ký hiệu thăng cấp ngay sau đó hiện lên. Đằng Giao cùng Nguyệt Vũ khế ước làm cho Đằng Giao có cơ hội tiến giai chí tôn. Bởi vậy Đằng Giao ở thời điểm bị ký hiệu tiến giai bao vây, linh hồn truyền âm hưng phấn nói với Nguyệt Vũ: “Chủ nhân, ta tiến giai chí tôn! Ra vẻ ta cũng không cần tiến hành lôi kiếp là có thể tiến giai, đây thật sự là đáng sợ! Nếu biết cùng chủ nhân khế ước, có chỗ tốt như vậy, ta đã sớm hai tay dâng năng nguyên kết tinh!” Đằng Giao vẻ mặt hưng phấn. Hắn làm sao lại ngốc như vậy? Cư nhiên không biết chỗ tốt như vậy!

Đằng Giao hưng phấn cùng ký hiệu đang chậm rãi tiêu tán, hóa thành lưu quang tiến vào huyền thú không gian của Nguyệt Vũ....

Lúc này Nguyệt Vũ cũng vô cùng hưng phấn. Tuy rằng nàng biết cùng vương giả thú khế ước, có thể thăng cấp. Nhưng lần này cùng Đằng Giao khế ước làm cho nàng lập tức thăng hai cấp, điều này làm cho Nguyệt Vũ phi thường vui vẻ!

Năng lượng Đằng Giao bàng bạc, thông qua ký hiệu truyền lại, làm cho Nguyệt Vũ đan điền lập tức tràn ngập. Lập tức, nàng liền cảm thấy đan điền vừa động, liền thăng một cấp. Cứ tưởng rằng thăng sẽ chỉ thăng một cấp. Không nghĩ tới năng lượng dư thừa cọ cọ cọ có xu thế hướng lên trên vẫn rất lớn, lại tiếp tục thăng một cấp nữa.

Lập tức, Nguyệt Vũ vui sướng ngồi xếp bằng. Bắt đầu vận khởi năng lượng phá tan vách bình chướng tiếp theo .

Một bên, cho dù trấn tĩnh như Lam Nhược Thiên, thâm trầm như Lam Nhược Thiên, khi nhìn đến Nguyệt Vũ thăng cấp khế ước quỷ dị như vậy, nói không khiếp sợ đó là giả. Sống hơn hai mươi năm, hắn coi như kiến thức rộng rãi. Nhưng vho tới bây giờ cũng không biết, nguyên lai khế ước cũng có thể thăng cấp? Tuần thú sư lợi hại như vậy sao? Còn có, huyền thú bị khế ước cũng có thể thăng cấp?! Lam Nhược Thiên ánh mặt lộ rõ kinh ngạc, thời điểm nhìn thấy Nguyệt Vũ đứng dậy liền biến mất không dấu vết. Phảng phất như cái gì cũng chưa từng phát sinh.

Vận khởi huyền lực, Nguyệt Vũ cảm thụ một chút. Trên người huyền lực dư thừa, đan điền tràn đầy. Thậm chí có loại xúc động muốn đánh một trận!

Nguyệt Vũ khóe miệng khinh câu, lúc này tâm tình thực không tồi. Đứng dậy, nghĩ đến Lam Nhược Thiên còn ở đây, lập tức quay đầu, thản nhiên nói: “Đa tạ ngươi cùng của Bạch Hổ của ngươi lúc trước đã cứu giúp. Về sau nếu có cái gì muốn ta giúp, nói thẳng.” Nguyệt Vũ thản nhiên giọng điệu, nhưng lại mang theo chân thành cùng nghiêm túc. Đối với người có ân với nàng, nàng chưa bao giờ quên.

“Tùy tiện.” Ngắn gọn như Lam Nhược Thiên, chính là thản nhiên ói ra hai chữ.

Nguyệt Vũ đối với Lam Nhược Thiên trả lời cũng không kinh ngạc. Vốn hắn chính là người như vậy, nếu Lam Nhược Thiên đột nhiên nói: 'Ai nha, này không có gì đâu, bất quá nên xuất thủ liền xuất thủ thôi, không cần cảm tạ ta......' Nàng mới thấy kinh tủng đâu!

“Sau lịch lãm ngươi cùng ta cùng đi, hay vẫn là một mình lịch lãm.” Nguyệt Vũ không có rối rắm trong vấn đề báo ân hay không, chuyện vừa chuyển liền hỏi.

Vấn đề của Nguyệt Vũ , làm cho Lam Nhược Thiên hơi hơi trầm mặc một chút, sau một lát, rốt cục phun ra hai chữ:

“Tùy tiện.”

Dát...... Nguyệt Vũ có loại xúc động muốn thở dài, lập tức làm nắng bốn mươi lăm độ ưu thương. Trời ạ, nàng như thế nào không biết cùng Lam Nhược Thiên trao đổi lại hết sức như vậy? Chẳng lẽ khối băng này so với thường nhân rất khó câu thông? Chẳng lẽ đợi hắn nửa ngày cũng chỉ có thể phun ra hai chữ tùy tiện ? Chẳng lẽ hắn đầu óc không tốt, suy nghĩ nửa ngày cũng chỉ có hai chữ tùy tiện? Chẳng lẽ hắn cứ tùy tiện như vậy? Chẳng lẽ......

“Tùy tiện? Ngươi xác định? Được rồi, chúng ta cùng nhau đi đi.” Nguyệt Vũ đối thiên liếc cái xem thường, bất đắc dĩ nói. Tuy rằng đối với Lam Nhược Thiên, Nguyệt Vũ cũng không bài xích, ngược lại đối với hắn rất hảo cảm, nhưng nàng lại có thói quen một người độc hành độc hướng. Bất quá, nói đi nói lại, nàng vẫn cảm thấy không nên đối với một tên đã cứu mình nói: ngươi một người đi, ta một mình hành động......

Lam Nhược Thiên:“Tùy tiện.”

Nguyệt Vũ:“......”

Nguyệt Vũ xoay người rất nhanh, cho nên không có nhìn thấy cảnh tượng băng sơn trên mặt Lam Nhược Thiên tan rã . Tuy rằng tan rã chi cảnh kia chỉ cực kì nhỏ, nhưng cũng mĩ đến không gì sánh nổi......

Trong Ẩn Nguyệt bí cảnh, hai bóng dáng bay nhanh ra bên ngoài, một lam y như nước, một bạch y như tuyết, như thần tiên lại tựa như ảo mộng, phiêu miểu xuất trần. (Khải Hàng tả thần tiên quyến lữ ấy mà =)))

Ban đêm, màn đêm khôn cùng bao phủ, bóng đêm như nước. Ban đêm bên trong bí cảnh, trống trải thản nhiên. Lúc này, ở một ngọn núi trong lúc đó thấp tháng đóm lửa như ẩn như hiện.

Nguyệt Vũ cẩn thận thiêu nướng thực vật trong tay , ánh mắt thản nhiên. Một bên Lam Nhược Thiên nhắm mắt ngồi xuống, vẫn chưa bởi vì động tác Nguyệt Vũ mà bị ảnh hưởng.

Từ chuyện mấy ngày trước, Nguyệt Vũ cùng Lam Nhược Thiên liền đi trước vài ngày. Mấy ngày nay trong vòng bí cảnh, hai người ở chung rất là hoàn hảo. Ngoài đối phó với một ít tình trạng đột phát, tỷ như nói thời điểm đối phó huyền thú có trao đổi một hai câu, bình thường hai người đều là vạn phần trầm mặc. Bất quá, ngay cả như vậy, hai người cũng không biết xấu hổ, ngược lại cảm thấy vô cùng hòa thuận. Dù sao hai người đều là người nói không nhiều lắm, có đôi khi người với người trong lúc đó ở chung, trầm mặc cũng là một loại câu thông.

Nguyệt Vũ cẩn thận đùa nghịch bắt tay vào làm thịt thú, rất là cẩn thận. Đối với cuộc sống dã ngoại, nướng thịt đối với người như nàng mà nói, là một chuyện thực bình thường. Kiếp trước, thời điểm làm nhiệm vụ, vô luận là ở rừng mưa nhiệt đới Amazon, hay là băng hàn cực Lạp Tư Duy Gia Tư, chuyện như vậy là khó tránh khỏi. Cho nên, dã ngoại nhóm lửa nướng thịt, với nàng mà nói chỉ là một bữa ăn sáng.

“Tiếp.” Nguyệt Vũ trong lơ đãng nâng mắt nhìn đến Lam Nhược Thiên nhắm chặt ánh mắt đã mở ra. Lúc này ánh mắt Lam Nhược Thiên nhìn Nguyệt Vũ có chút nhu hòa. Nguyệt Vũ bị nhìn như vậy có chút quỷ dị, trong tay đã nướng thịt huyền thú đã chín tới liền ném qua.

Lam Nhược Thiên cánh tay duỗi ra, hữu lực tiếp được một miếng thịt Nguyệt Vũ ném tới. Trên mặt biểu tình như trước, trong mắt lại xẹt qua một tia khác thường sáng rọi. Tao nhã cầm thịt trong tay để sát vào cái mũi ngửi ngửi, hơi hơi chọn mi tựa hồ ra vẻ tán thưởng. Sau đó, hắn cũng không nói thêm nữa, tao nhã bắt đầu hưởng dụng.

Hai người trong lúc đó thích ý hưởng dụng bữa tối, không khí vô cùng hài hòa thích ý, nhưng đúng lúc này, một đạo thanh âm trêu chọc nghiền ngẫm vang lên, đánh vỡ bầu không khí thích ý này ......

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.