Dạ Tôn Dị Thế

Chương 13: Q.2 - Chương 13: Lập uy, đội trưởng!




Nhìn trước mắt đột nhiên đi ra mấy người, Nguyệt Vũ bất đắc dĩ trở mình xem thường, thậm chí có loại xúc động khinh bỉ chính bản thân mình!

Chẳng lẽ nàng trời sinh chính là bị người ghi hận sao? Vì cái gì luôn có người rảnh rỗi đến tìm mình gây phiền toái? Xem tính tình nàng dễ bị người khác khi dễ có phải hay không?

“Đội trưởng, ngươi sao có thể tùy tiện liền tìm một người đến chiến đội chúng ta đây? Vạn nhất người ta tới hết ăn lại uống thì sao?” Một vị thành viên thoạt nhìn rất là cường tráng cao lớn đột nhiên đứng ra nói với Vân Tiêu, trong mắt địch ý không chút nào giữ lại.

Tuy là cùng Vân Tiêu nói chuyện, nhưng vẫn dùng ánh mắt tràn đầy âm ngoan nhìn chằm chằm Nguyệt Vũ, căn bản xem cũng không thèm xem Vân Tiêu.

Nhìn thái độ kiêu ngạo cùng giọng điệu lỗ mãng của người này, Nguyệt Vũ cũng đại khái hiểu được nguyên nhân vì sao Đại Lực chiến đội luôn chiếm được vị trí đệ nhất đếm ngược!

Ngươi nói, một thành viên thế nhưng không đem đội trưởng để vào mắt, đội ngũ này sẽ làm ra được thành tích xuất sắc sao? Hơn nữa nhìn trung có vẻ người như vậy trong chiến đội còn rất nhiều, quả thật là một đoàn tán sa*.(Túy: * đống cát rời)

“Vương Lộ, ngươi sao có thể nói Phù Phong như vậy? Hắn là tân chiến hữu của chúng ta a!” Người nào đó tiếp tục che chở Nguyệt Vũ.

“Chiến hữu, hắn sao? Ngươi cũng không thử nhìn xem, trên người hắn một chút huyền lực dao động cũng không có, hơn nữa lại không mang theo kiếm. Điều này thuyết minh cái gì? Thuyết minh hắn vừa không phải huyền giả cũng chẳng phải kiếm sĩ, thuyết minh hắn chính một tên phế vật!”

Lời nói quả thực quá phận, đặc biệt nghe được hai từ “Phế vật” kia, Nguyệt Vũ trong mắt hàn khí lóe lên.

Nếu không bởi vì nàng vừa gia nhập chiến đội này, nếu không phải bởi vì Thăng Huyền Quả, nàng đã sớm cho tên kia một cước! Còn chờ đối phương đứng kia chít chít méo mó sao?

Lời này nói xong, chung quanh mấy người cũng ứng quát:“Đúng vậy, nhìn hắn bộ dáng yếu đuối thế kia, khẳng định là một phế vật! Một tên tiểu bạch kiểm cũng dám đến Đại Lực chúng ta, thật sự là không biết thẹn!” Đây chính là ví dụ điển hình thực tế của cái gọi là súc vật họp theo loài!

“Mấy người các ngươi đừng có quá đáng như vậy, ai nói Phù Phong là phế vật?

Phù Phong nhưng là rất lợi hại……” Lời này nói đến mặt sau, bản thân Vân Tiêu cũng tự cảm thấy chột dạ! Cái gì mà Phù Phong lợi hại, hắn căn bản cái gì cũng không biết! Chẳng qua là vì vô điều kiện tin tưởng Phù Phong mà thôi!

Nhìn đội trưởng chính mình nói không có khí thế, mấy người càng xác định Nguyệt Vũ là phế vật! Vì thế tin tưởng tăng lên gấp bội nói:“Đội trưởng, hôm nay hắn nếu không thể xuất ra thực lực, chúng ta kiên quyết không cho hắn tiến vào chiến đội chúng ta!” Ngữ khí mãnh liệt, nhưng lại làm Vân Tiêu cảm thấy đau đầu!

Gặp Vân Tiêu bộ dáng khó xử cùng thái độ kiên quyết phản đối của mấy người này, Nguyệt Vũ biết nếu mình không ra tay chẳng phải sẽ bị mấy con tôm này khách sáo sao?

Vì thế, đối với vài tên khiêu khích kia, Nguyệt Vũ lộ ra một chút khuôn mặt tươi cười, thuận tiện hé ra răng nanh trắng noãn làm hoảng mắt người xem. Sau đó dùng thanh âm dễ nghe làm người ta cũng phải ghen tị nói:“Nga, là như vậy a! Mấy vị muốn ta xuất ra thực lực đây? Ân?” Mặc dù là cười nhưng đáy mắt một mảnh lạnh lẽo!

Thấy Nguyệt Vũ mặc dù khuôn mặt tươi cười sáng ngọc mị hoặc nhưng cũng là băng hàn đến thấu xương kia, mấy người chỉ cảm thấy một loại hàn ý phát ra từ sâu trong nội tâm thấm vào linh hồn!

Bất quá, cảm giác dù sao cũng là cảm giác, không phải thực chất. Bởi vậy, cảm giác đó rất nhanh bị âm ngoan thay thế. Vì vậy tên lúc trước kêu Vương Lộ liền nói:“Rất đơn giản, chỉ cần ngươi có thể đánh bại ta là được!” Nói xong, thuận tiện ngẩng đầu ưỡn ngực bước ra từng bước. Làm như thật sự là rất đắc ý!

Lúc trước không có để ý thực lực mấy người này. Hiện tại, mới nhắc tới, Nguyệt Vũ cũng liền thuận tiện nhìn qua.

Phượng mâu sắc bén đảo qua mọi người, chẳng mấy chốc, thực lực cả đám đều bị Nguyệt Vũ nắm rõ!

Không hề nghi ngờ, ở đây không có người nào thực lực cao hơn Nguyệt Vũ.

Nhiều người như vậy, ngoại trừ tên vừa yều cầu Nguyệt Vũ xuất ra thực lực, Vương Lộ, là một tên Ngũ Nguyệt đại huyền sư ra, còn có bên cạnh hắn một vị cũng cùng thực lực.

Những người còn lại rất ít đạt đến đại huyền sư, nhiều cũng chỉ có Nhất, Nhị Nguyệt! Về phần Vân Tiêu không cần phải nói, một gã Thất Nguyệt đại huyền sư! Đội trưởng a, thực lực tất nhiên là cao nhất rồi.

Xem thôi, Nguyệt Vũ cũng không khỏi cảm thán, thành nhỏ xa xôi này vẫn là không thể so với đại thành như Dạ thành a, chênh lệch không phải chỉ một chút.

“Ngươi xác định? Để ta cùng với ngươi so đấu? Nhưng là vì sao ta cảm thấy ngươi – không – xứng đây?” Ba chữ “Ngươi không xứng” kéo thật dài, Nguyệt Vũ một chút cũng không cấp cho đối phương mặt mũi!

Lời này không ngoài dự liệu là chọc giận Vương Lộ. Vì thế Vương Lộ nghiến răng nghiến lợi:“Thử xem, ta sẽ cho ngươi biết ta có xứng hay không!” Hỏa đại nhân, nói chuyện đều nồng nặc mùi thuốc súng!

“Ta thấy hay là thế này đi, hai người các ngươi cùng xông lên. Bằng không, ta thật cảm thấy không đủ tắc hàm răng! Tuy rằng hai ngươi cùng lên ta vẫn là cảm thấy không đủ!” Chỉ vào tên Ngũ Nguyệt đại huyền sư bên cạnh Vương Lộ, Nguyệt Vũ lại phát huy tác phong tốt đẹp, tức chết người không đền mạng!

Hai người tức giận là tất nhiên! Quản không được nhiều như vậy, Vương Lộ đối với người bên cạnh nói:“Trịnh Vũ, chúng ta cùng tiến lên, cho này xú tiểu tử này nhìn xem ai mới bị tắc hàm răng!”

“Hảo, chúng ta cùng lên, đánh đến mẹ nó cũng không nhận thức!” Trịnh Vũ cũng bị Nguyệt Vũ chọc giận không nhẹ.

Thức thời, mọi người thập phần ăn ý thối lui tạo một khoảng trống cho ba người Nguyệt Vũ quyết đấu.

Trên sân đấu thật lớn, Vương Lộ cùng Trịnh Vũ ở một bên cùng Nguyệt Vũ đối ứng. Trong mắt hai người lộ rõ sự tin tưởng tình thế chắc chắn, mà Nguyệt Vũ vẫn như trước, một bộ dáng vân đạm phong khinh, thấy vậy hai người kia lửa giận càng sâu. Đây là thái độ gì? Có điểm tự giác trước chiến đấu hay không đây?

Nguyệt Vũ đương nhiên là loại không tự giác rồi. Khinh phiêu phiêu quăng đến một câu:“Nga, các ngươi có huyền thú sao? Kêu ra hợp thể đi, giữ quy tắc làm gì. Bằng không một chút ý khiêu chiến cũng không có!”

Khinh bỉ, trắng trợn khinh bỉ!

Nếu đã muốn tìm chết, vậy cho ngươi chết thống khoái một chút! Vì thế hai người không chút do dự triệu hồi huyền thú hợp thể…

Hào quang hiện lên, bên cạnh hai người xuất hiện hai huyền thú thật lớn, sau đó lại rất nhanh hóa thành một trận lưu quang bắn về phía hai người.

Thấy hai huyền thú kia, Nguyệt Vũ lập tức liền phán đoán được, cấp bậc đều là cao giai linh thú, cùng với siêu thần thú là không thể so sánh!

Hợp thể xong, đều mang theo một chút đặc thù của ngoại hình khế ước thú, thoạt nhìn thật ra rất uy vũ. Bất quá cũng không biết có làm nên trò trống gì không……

Hẳn là bị tức chết rồi, sau khi hai người hợp thể cư nhiên không cho Nguyệt Vũ có thời gian phản ứng mà bắt đầu công kích!

Bất quá, trước mặt một gã huyền vương, đại huyền sư dù có đánh lén thế nào cũng đều là mây bay! Thoáng khuynh thân liền dễ dàng tránh thoát công kích mãnh liệt của hai người.

Đối với kết quả như vậy, hai người tuyệt đối sẽ không tưởng đến thực lực Nguyệt Vũ. Hẳn là giống tên Dạ Minh lúc trước, đều nghĩ Nguyệt Vũ có vận khí tốt thôi!

Không cam lòng, hai người lại liên thủ công kích lần nữa. Lần này thế công càng thêm sắc bén, càng thêm hung ác, tựa hồ muốn đem Nguyệt Vũ xét nát thành mảnh nhỏ!

Giờ phút này Nguyệt Vũ tuy rằng không thể nói rõ là lo lắng, nhưng mà đối mặt với hai gã cao nguyệt đại huyền sư đã hợp thể, đơn thuần chỉ bằng thể lực là không đủ, cần phải sử dụng huyền lực!

Nhưng là Nguyệt Vũ lại không nghĩ bại lộ thực lực chân thật của bản thân, vì vậy, Nguyệt Vũ lợi dụng lực lượng màu trắng ngà tại đan điền, đem thực lực của chính mình áp chế đến trình độ Cửu Nguyệt đại huyền sư, như vậy không chỉ cấp cho mình con bài chưa lật, còn có thể làm kinh sợ mấy tên lỗ mãng này!

Toàn thân khí thế phóng xuất, thuộc loại ký hiệu cấp bậc Cửu Nguyệt đại huyền sư rõ ràng xuất hiện dưới chân Nguyệt Vũ.

Đột nhiên như vậy, khiến cho hai tên đang hướng Nguyệt Vũ tiến hành mãnh liệt công kích thẳng tắp trợn tròn mắt, trên tay công kích cũng yếu xuống!

Bọn họ không có nhìn lầm đi?

Tên yếu đuổi trước mặt này đúng là một gã Cửu Nguyệt đại huyền sư?

Như thế nào có khả năng?

Người này thoạt nhìn còn rất trẻ a!

Bất quá chính là bộ dáng mười lăm sáu tuổi đi? Mười lăm sáu tuổi Cửu Nguyệt đại huyền sư? Đùa giỡn gì vậy? Nếu hắn là thiên tài, như vậy mấy người được xưng là đại lục tuyệt thế thiên tài tính là cái gì?

Không chỉ có hai người này bị dọa đến, ở đây tất cả mọi người cũng đều bị dọa sợ!

Cửu Nguyệt đại huyền sư mặc dù không tính là cái gì, nhưng mà nếu thêm cái tuổi mười lăm đây? Này đã có thể hoàn toàn khác hẳn!

Bọn họ gặp được thiên tài, vẫn là cái loại thiên phú tuyệt thế này!

Trong lúc nhất thời, không khí trở nên rất kỳ quái. Mọi người nhìn Nguyệt Vũ như là đang thấy cái mới lạ a! Ánh mắt không hề chớp, trong mắt biểu lộ khiếp sợ, hâm mộ, ghen tị, vô cùng nhuần nhuyễn!

“Mẹ nó, còn đánh cái rắm a, ta nhận thua.” Đột nhiên một câu làm thức tỉnh mọi người. Hướng về nơi thanh âm vừa phát ra, nguyên lai là tên lúc trước -Vương Lộ.

“Đúng vậy, đánh cái rắm a, thực lực kém nhiều như vậy, ta không đánh!” Trịnh Vũ thấy biến hóa đột nhiên ập tới, thật sự là khó có thể thừa nhận, cũng liền tự động nhận thua.

Vương Lộ cùng Trịnh Vũ hai người vốn là tên thị cường lăng nhược, hôm nay vừa thấy thực lực Nguyệt Vũ tạch một chút trở nên lợi hại hơn so với bọn hắn, cũng liền không dám kiêu ngạo như vậy nữa!

Vân Tiêu đối với thực lực Nguyệt Vũ cũng bị kinh sợ thật lớn. Tuy rằng nói bản thân cảm thấy Nguyệt Vũ rất cường đại, nhưng là khi nhìn đến thực lực chân chính, vẫn là không khỏi sinh ra một loại sùng bái cùng tôn kính.

Chỉ như vậy đã dọa sợ đám người này? Kia nếu Nguyệt Vũ đem toàn bộ thực lực phóng xuất, chẳng phải là hù chết bọn họ sao?

Cho nên thôi, Nguyệt Vũ chúng ta vẫn là thực thiện lương!

“Mọi người cảm thấy để Phù Phong làm đội trưởng chúng ta thế nào?” Đột nhiên, Vân Tiêu thốt ra một câu như vậy.

Không thể không nói, những lời này không chỉ đem đội viên Đại Lực chiến đội cấp kinh sợ, mà còn cấp Nguyệt Vũ một chút kinh ngạc!

Để nàng làm đội trưởng? Nói giỡn sao? Nàng mới đến chẳng được bao lâu? Ra vẻ cũng chưa đến một ngày đi? Như vậy có thể làm đội trưởng? Nguyệt Vũ tỏ vẻ khó có thể lý giải, bất quá vẫn bình tĩnh tự nhiên như trước.

Nhưng là, lần này Vân Tiêu thật sự là thông minh một hồi. Bởi vì hắn đối với Nguyệt Vũ vô cùng tin cậy, hắn tin tưởng Nguyệt Vũ khẳng định có năng lực đem Đại Lực bọn họ kéo lên một cấp bậc bất khả tư nghị.

Còn chưa nói, quyết định lần này của Vân Tiêu thế nhưng sẽ làm cho chiến đội sau này phát triển mạnh đến mức nào……

“Nhưng là, đội trưởng, hắn mới đến đây chưa được bao lâu a, như vậy đã cho hắn làm đội trưởng, đây là không phải…” Kế tiếp mặc dù chưa nói xong, nhưng mỗi người đều biết là sẽ cái gì.

“Đúng vậy, đúng vậy.” Tuy rằng đại bộ phận đối Nguyệt Vũ cảm giác vẫn là không sai, nhưng là đột nhiên để hắn làm đội trưởng, mọi người vẫn là khó có thể nhận.

“Không cần phải nói, nếu Phù Phong đã là đội viên Đại Lực chiến đội chúng ta. Mà chiến đội chúng ta từ trước tới nay đều là chọn người có thực lực tối cao làm đội trưởng, bởi vậy từ nay Phù Phong đảm đương chức đội trưởng là quá thích hợp.” Thấy mọi người có chút bất mãn, Vân Tiêu mở miệng giải thích nói. Lúc này Vân Tiêu lại có chút thâm trầm không giống trước đây.

Lời này rất đúng, truyền thống Đại Lực chiến đội chính là để người thực lực tối cao đảm nhiệm chức đội trưởng, nay Nguyệt Vũ có thực lực tối cao, đương nhiên là Nguyệt Vũ làm đội trưởng!

Vân Tiêu đã nói hết lời, thấy mọi người không còn phản đối nữa. Mà hai tên Vương Lộ cùng Trịnh Vũ trước nay ý kiến đều có phân lượng, cũng bởi vì thực lực nên bọn họ cũng không còn dị nghị gì nữa!

Cứ như vậy, Nguyệt Vũ mạc danh kỳ diệu làm đội trưởng Đại Lực chiến đội……


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.