Dạ Tôn Dị Thế

Chương 31: Q.2 - Chương 31: Rung động, đúng là huyền vương!!!






Đối với phản ứng của quần chúng dưới đài, Lí Hạo Thiên căn bản không thèm để ý. Hắn chỉ biết là, hôm nay hắn nhất định sẽ giải quyết cái tên mà mình không vừa mắt đã lâu này. Điều đó làm cho hắn không khỏi hưng phấn……

“Đội trưởng, người này thật sự là không biết xấu hổ, cư nhiên dùng phương pháp bỉ ổi, lập tức đột biến thành huyền hoàng. Hay chúng ta đem thần thú triệu hồi ra, tùy tiện đều có thể xử lý hắn. Hắn nghĩ chỉ có hắn nắm chắc con bài của mình sao?”

Vương Lộ thấy Lí Hạo Thiên dùng phương thức như vậy nhất thời cảm thấy khó chịu, trong lòng đem tổ tông mười tám đời Lí Hạo Thiên ra mà hung hăng mắng một trận.

Huyền hoàng tính là cái gì? Nếu là lúc trước thì bọn họ còn có thể sợ một chút, dù sao huyền hoàng cùng đại huyền sư chênh lệch không phải một chút!

Nhưng là hiện tại, bọn họ mỗi người đều có nhất chích thần thú, hơn nữa cấp bậc cũng không thấp, tùy tiện kêu ra cũng đều có thể xử lý hắn, chẳng lẽ bọn họ còn sợ sao?

“Không được, chuyện các ngươi có thần thú bây giờ còn chưa thể cho người khác biết. Cái gọi là thất phu vô tội hoài bích có tội*, trừ phi vạn bất đắc dĩ, tốt nhất không cần gọi ra khoe khoang, bằng không sẽ gây phiền toái cho bản thân. Chờ các ngươi đủ cường đại, để cho người khác biết cũng không muộn.”

(*Thất phu vô tội, hoài bích có tội: Kẻ vô tri thì không có tội, chỉ vì có bảo ngọc mà mang tội – nguyên chỉ người vốn không có tội,nhưng người có vật quý bên mình sẽ mang lại tai hoạ, sau cũng có ý so sánh người có tài hoa hay ý tưởng,nhan sắc,…cũng có thể mang đến tai hoạ.)

Nguyệt Vũ trực tiếp cự tuyệt thực hiện như vậy. Bởi nàng biết rõ địa vị của thần thú tại Nguyệt Hoa đại lục này. Mặc dù không tính là rất cao, nhưng cũng làm mọi người phải đỏ mắt. Đặc biệt tại Lưu Vân thành này, thần thú rất thưa thớt, mà giới nội nhân rất phức tạp, tùy tiện một tên có thực lực cường đại cũng đủ để bọn họ mấy chục người trở tay không kịp!

“Nhưng, đội trưởng, nếu như vậy chúng ta không phải sẽ bị bọn họ đả bại sao? Thua thì không lo, bất quá tên Lí Hạo Thiên kia vẫn luôn ghen tị với ngươi, hôm nay khẳng định sẽ không bỏ qua cho ngươi.” Trịnh Vũ một bên rất là nghi hoặc nói.

“Như thế nào, các ngươi liền chỉ vì vậy mà lo lắng cho đội trưởng của mình sao? Chẳng lẽ các ngươi cho rằng ta sẽ bị hắn khi dễ?” Dưới tình thế như vậy, bọn họ cũng không để ý thắng thua hay danh dự, mà chính là đội trưởng của bọn họ, điều này làm cho Nguyệt Vũ có chút cảm động.

Nhưng là lần này, mọi người khó có thể yên tâm. Dù sao tên trước mắt này cũng là một gã huyền hoàng, mà bọn họ đơn thuần chỉ là đại huyền sư, đội trưởng bọn họ tuy rằng thiên phú kinh người, nhưng vẫn còn là một tên Cửu Nguyệt đại huyền sư, một huyền hoàng tùy tùy tiện tiện liền có thể giết chết. Điều này bảo bọn họ sao có thể không lo lắng đây?

“Đội trưởng, kỳ thật không cần để ý chúng ta, chúng ta bại lộ cũng không có vấn đề gì, chủ yếu là ngài…”

“Yên tâm, tốt lắm, đội trưởng các ngươi khi nào thì đã lừa gạt các ngươi?” Ngừng lại một chút, sau đó rất là nghiêm túc nói:“Không phải ta đã nói nghe lời ta vô điều kiện sao? Còn nữa, tên này ta còn không để vào mắt.” Trong giọng nói tựa hồ phủ định nghi hoặc của bọn họ.

Thấy đội trưởng của mình nói như vậy, bọn họ cũng không nói gì nữa. Cho dù lúc trước lo lắng thế nào, nhưng nếu đội trưởng đã nói như vậy, nhất định là đã có chủ ý. Bọn họ chỉ cần lẳng lặng canh giữ bên người nàng phòng trừ có nguy hiểm trong lúc xuất thủ……

“Các ngươi nghĩ gì vậy? Dạ Phù Phong, thế nào? Có dám cùng ta một trận quyết chiến? Sinh tử chiến, một trận chiến quyết định thắng thua!” Lúc này thanh âm Lí Hạo Thiên đột nhiên vang lên, mang theo nồng đậm sát khí, nhưng cũng tràn đầy tự tin cùng vô cùng khinh thường!

“A, Lí Hạo Thiên ngươi thật sự là hảo hào phóng a, một huyền hoàng thế nhưng lại khiêu chiến một đại huyền sư nho nhỏ, thật sự là đủ mất mặt a.” Nguyệt Vũ ra vẻ phẫn hận, tựa hồ thật đúng là có cảm giác bị khi dễ.

Đột nhiên chuyển lời, sắc bén nói:“Ngươi đã khinh thường ta như vậy, ta liền cùng ngươi liều mạng. Sĩ khả sát bất khả nhục*!” (* = Kẻ sĩ thà chết chứ không chịu nhục!)

Cái gì gọi là hành động? Cái này gọi là hành sự cơ trí!

Cái gì gọi là vô sỉ? Nguyệt Vũ điển hình thập phần vô sỉ!

Cái gì gọi là phúc hắc? Rõ ràng là muốn giết người khác, lại còn tỏ ra nghiêm nghị chất phác, trước khi giết còn muốn đem nhân phẩm người ta hạ thấp đến không đáng một đồng thuận tiện đề cao chính bản thân mình……

Nhị thú đang trong huyền thú không gian lúc này nhìn thấy tình cảnh bên ngoài, liền hết chỗ nói.

Chủ nhân bọn họ quả thực là được tiện nghi còn khoe mã, muốn giết người cũng không nói thắng, còn ở chỗ này biểu diễn tiểu nhược nhược (kẻ yếu) bị khi dễ.

Này còn có thiên lý không chứ?

Nguyệt Vũ biểu diễn nhuần nhuyễn như vậy, không hề nghi ngờ là ở trong mắt mọi người giành được hảo cảm.

Vì thế quần chúng thiện lương hồn nhiên bên dưới cảm động vì Nguyệt Vũ không sợ cường quyền cùng sĩ khí nhiệt huyết dũng cảm của nàng, một đám hai tay chống nạnh, làm người đàn bà chanh chua mở miệng mắng chửi Lí Hạo Thiên……

“Hừ, Lí Hạo Thiên này thật là không biết xấu hổ, dùng thủ đoạn ti bỉ vô sỉ, tiến giai huyền hoàng đã không nói, còn không mặt dày hướng đại huyền sư khiêu chiến, thật là có đủ mất mặt! Vẫn là Khống Thiên đội trưởng tốt, tuổi còn nhỏ đã dũng cảm như vậy, thật sự là đáng quý a.” Mỗ đại thúc đối với Nguyệt Vũ vẻ mặt ‘hài tử thiện lương này rất có tiền đồ’ lớn tiếng nói.

“Đúng vậy, thật sự là người không thể so tướng mạo a, thoạt nhìn bộ dáng thực không sai cư nhiên lại âm hiểm như vậy. Trách không được lớn lên làm nhân gia đẹp mặt đâu!” Hãn……

“Lớn lên xấu như vậy, cư nhiên muốn giết hại soái ca, khẳng định là ghen tị đội trưởng Khống Thiên so với hắn đẹp hơn! Ngươi nhìn xem, người ta như vậy, nhìn lại tên Lí Hạo Thiên này, ta nói, chênh lệch này sao có thể lớn như vậy a, nguyên lai còn là vấn đề nhân phẩm……” Mỗ nữ vẻ mặt như cọp mẹ liếc Lí Hạo Thiên một cái, sau đó lại tựa chim nhỏ nhìn chằm chằm Nguyệt Vũ.

……

Cho dù dưới đài người nói thế nào, Lí Hạo Thiên tựa hồ không có nghe thấy. Vẫn như trước mặt không đổi sắc, tâm không loạn, đứng ở nơi đó, như đang chờ động tác kế tiếp của Nguyệt Vũc.

Chỉ cần có thể đem tên trước mắt này giải quyết, còn lại cái gì hắn cũng không quản!

“Ta, Dạ Phù Phong đối chân thần thề, hôm nay cùng Lí Hạo Thiên một trận quyết chiến, không chết không ngừng.” Không chút do dự Nguyệt Vũ thân thủ chỉ thiên (nâng tay hướng trời), phát ra lời thề.

“Ta Lí Hạo Thiên đối chân thần thề, hôm nay cùng Dạ Phù Phong một trận quyết chiến, chí tử phương hưu (cho tới lúc chết).” Thấy Nguyệt Vũ đã thề, Lí Hạo Thiên rất là vui vẻ, vì thế cũng không chút do dự phát ra tuyên thệ.

Không lâu sau, thiên địa quy tắc buông xuống, ký hiệu thệ ước hình thành, ý nghĩa hai người này hôm nay chỉ có một người sống sót!

“Bắt đầu đi!” Lí Hạo Thiên đại rống một tiếng liền khẩn cấp bắt đầu trận chiến hắn chờ đã rất lâu này.

Huyền khí lục sắc tượng trưng cho huyền hoàng trong nháy mắt đại thịnh, sau đó lấy tốc độ như sóng thần hướng về Nguyệt Vũ đánh úp lại.

Chiêu này chính là cao giai trực tiếp khinh bỉ đê giai! (tức là thực lực cấp cao đối với cấp thấp xuất ra chiêu này thể hiện vô cùng khinh bỉ!)

Huyền lực thuần túy mang tính công kích áp đảo!

Nhưng là, đối với Nguyệt Vũ mà nói, công kích huyền lực như vậy hiển nhiên là không thích hợp. Lúc trước nàng cùng huyền tông giao thủ nhiều lần, hơn nữa người chết mỗi lần đều là huyền tông. Kinh nghiệm như vậy khiến cho Nguyệt Vũ đối với uy áp của huyền hoàng căn bản là trực tiếp miễn dịch.

Gặp uy áp huyền hoàng của mình thế nhưng đối với Nguyệt Vũ vô dụng, Lí Hạo Thiên cũng không quản nhiều như vậy, trực tiếp công kích tới.

Huyền hoàng công kích, đã không phải là Cửu Nguyệt đại huyền sư Nguyệt Vũ có thể chống cự. Vì thế không chút do dự, Nguyệt Vũ cởi bỏ năng lượng áp chế, trong nháy mắt thả ra khí thế Lục Nguyệt huyền vương.

Chỉ thấy trên đài chiến đấu, thiếu niên kia một thân áo trắng đột nhiên toàn thân lóe càng lúc càng nồng đậm hoàng sắc (màu vàng) quang mang, sau đó dưới chân thiếu niên xuất hiện ký hiệu tượng trưng cho thực lực cấp bậc huyền vương. Trên ký hiệu, sáu mảnh trăng khuyết cùng quay xung quanh tỏa ánh vàng chói lóa.

Ký hiệu rõ ràng như vậy, rành mạch nói cho mọi người biết một chuyện thật: Lục Nguyệt huyền vương!

Lục Nguyệt huyền vương? Đột biến như vậy, mọi người cũng không khỏi đổ hấp một hơi.

Tình huống chó mà gì thế này? Lục Nguyệt huyền vương? Này, này, này… vẫn là người sao? Lục Nguyệt huyền vương? Người này mới bao nhiêu tuổi a? Thoạt nhìn bộ dáng cũng chỉ mười lăm mười sáu tuổi. Dĩ nhiên lại là Lục Nguyệt huyền vương!

Mọi người đều cảm thấy khó có thể chấp nhận a! Bởi vì đây thật sự là quá mức phi lí! Lúc trước, Lam Nhược Thiên ở tuổi mười bảy tuổi đột phá cấp bậc huyền vương liền khiến cho toàn bộ Nguyệt Hoa đại lục khiếp sợ tột đỉnh.

Nhưng mà nay, bọn họ nhìn thấy cái gì? Mười lăm mười sáu tuổi đã là huyền vương, lại còn là cấp cao!

Đừng nói là mọi người, liền ngay cả chủ tịch trên đài Lưu Vân Dung, Lí Lôi, còn có hai vị khách của Nguyệt Quang thần điện cũng là một bộ dạng trợn mắt há hốc mồm, vô cùng khiếp sợ ……

Trong số những người ở đây, khó có thể chấp nhận nhất chính là thành viên Khống Thiên. Bọn họ cùng Nguyệt Vũ ở chung lâu như vậy, cư nhiên vẫn nghĩ nàng là Cửu Nguyệt đại huyền sư. Nay, thế nhưng biến hóa thực nhanh chóng, liền một cái thành Lục Nguyệt huyền vương!

Thật sự là khó có thể nhận a, bất quá cũng là thập phần tự hào, thập phần vui vẻ. Đây chính là đội trưởng tài giỏi của bọn họ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.