Dạ Tôn Dị Thế

Chương 124: Q.5 - Chương 124: Thiên phú tu ma khủng bố!




Này, thanh âm này là...... Lãnh Tuyệt Trần trong mắt hiện lên nghi hoặc cùng khiếp sợ. Trong đầu lấy tốc độ ánh sáng tìm tòi tin tức thanh âm này.

Thanh âm này giống như đã từng quen biết, nhưng cũng rất là xa lạ.

Trong trí nhớ của hắn tựa hồ không có gặp qua nữ tử có được thanh âm như vậy. Nhưng thanh âm này cũng rất giống với Phù Phong huynh đệ!

Phù Phong huynh đệ? Phù Phong? Nghĩ tới cái tên này, Lãnh Tuyệt Trần hai mắt trừng lớn, có chút kinh hãi.

Chẳng lẽ, nữ tử trước mắt này là...... Phù Phong huynh đệ?

Đừng nói là Lãnh Tuyệt Trần, ngay cả Ngô bá cũng trong lòng máy động, một loại cảm giác rất là quen thuộc mà lại xa lạ nảy lên. Thanh âm này thật sự là quen thuộc, tựa hồ cùng vị thiếu niên bạch y như gió kia rất giống nhau! Nhưng là, vị trước mắt này rõ ràng là một vị nữ tử phong tất tuyệt đại, như thế nào có thể là Phù Phong tiểu huynh đệ đâu!

Lãnh Tuyệt Trần đột nhiên ngẩng đầu, một đôi mắt đen thẳng tắp nhìn tuyệt sắc nữ tử trước mắt gần trong gang tấc tuyệt, cảm giác quen thuộc trong lòng như thủy triều đánh úp lại.

Bạch y, dung nhan tuyệt thế, khí chất ngạo nhân... Trong trí nhớ,vị thiếu niên bạch y kia vô luận là giơ tay nhấc chân, một cái nhăn mày cười, hay là khí chất của hắn, đều chậm rãi trùng hợp với nữ tử trước mắt. Lại nhìn, hắn phát hiện, thế nhưng lại hài hòa như vậy.

Người này, tựa như thật sự chính là Phù Phong huynh đệ!

Sự thật này, làm cho Lãnh Tuyệt Trần kinh hãi, nỗi lòng lại như ba đào mãnh liệt. Là vui sướng, là kích động, lại thỏa mãn tột đỉnh!

“Phù...... Phù Phong, thật là ngươi?!” Tuy rằng biết nữ tử trước mắt chính là Phù Phong huynh đệ, nhưng hắn vẫn là nhịn không được hỏi, trong giọng nói mang theo nghi vấn.

“Lãnh đại ca phản ứng như vậy, thật đúng là làm cho ta thất vọng a. Chỉ một đoạn thời gian không thấy, Lãnh đại ca liền quên ta đến thế này a!” Nguyệt Vũ thở dài một tiếng, ra vẻ thất vọng. Kỳ thật một loại biểu hiện vừa rồi của Lãnh Tuyệt Trần, nàng đều thu vào trong mắt. Kinh hãi như vậy, khó tin như vậy, vui sướng như vậy, đều thật sự phát ra từ nội tâm.

Hắn, không chỉ không quên nàng, ngược lại còn thực để ý nàng! Người như vậy, bảo nàng làm sao có thể không thích?

“Phù Phong huynh đệ, thật là ngươi! Là Lãnh đại ca không tốt, không nên nhận không ra ngươi.” Đúng vậy, là hắn không tốt, thế nhưng không có nhận ra nàng! Nhưng hắn tới nay cũng chưa từng quên nàng, không chỉ có không quên, ngược lại còn khắc thật sâu vào trong đầu!

Bộ dáng Lãnh Tuyệt Trần nhận sai, thật ra lại làm cho Nguyệt Vũ xấu hổ. Nàng chẳng qua là muốn trêu chọc Lãnh đại ca một chút, nhưng không nghĩ tới hắn còn sảng khoái thừa nhận như vậy. Thật ra chính là nàng không tốt.

“Kỳ thật cái này cũng không thể trách Lãnh đại ca, là ta biến hóa quá lớn, phải không?” Nếu hôm nay Lãnh Tuyệt Trần thay đổi thân phận, phỏng chừng nàng cũng nhận không ra! Dù sao bộ dáng hiện tại của nàng cùng với lúc ở Vô Tận Phiêu Miểu quả thực là khác thật lớn. Biến thành nữ trang không nói, còn đeo mặt nạ. Nếu Lãnh Tuyệt Trần nhận ra được, nàng mới cảm thấy kỳ quái a!

“Đúng vậy, Phù Phong ngươi làm sao lại biến thành nữ ? Còn là...”một đại mỹ nữ ngạo nhân thân tư, tuyệt sắc chi dung như vậy! Nhìn dáng người này, khí chất này, hắn trước kia sao lại không phát hiện ra nguyên lai Phù Phong có tiềm chất nữ nhân như vậy a?

Nguyệt Vũ nhướng nhướng đôi mi thanh tú:“ Còn là cái gì?”

“Ngạch, kỳ thật cũng không có gì. Chính là rất ngạc nhiên vì sao Phù Phong biến thành nữ tử.” Lãnh Tuyệt Trần lắc đầu phủ nhận nói. Hắn tự nhiên là sẽ không nói suy nghĩ trong lòng.

“Ngạch, kỳ thật ta vốn chính là nữ tử, chẳng qua trước kia là nữ phẫn nam trang.” Cuối cùng Nguyệt Vũ bỏ thêm một câu “Như vậy tiện hơn!” Cho dù có giải thích vì sao lúc trước nàng luôn một thân nam trang đi khắp thiên hạ a!

Lãnh Tuyệt Trần hiểu rõ gật gật đầu, trong lòng cũng sáng tỏ. Nhớ rõ lúc mới gặp, Phù Phong lẻ loi một mình, thực lực không cao, trong cái thế giới này, nữ tử tuy rằng không chịu kỳ thị, nhưng cũng là yếu nhược hơn nam tử. Dù thế nào, nữ tử hành tẩu luôn có ít nhiều hạn chế. Phù Phong như vậy, cũng thực bình thường!

Đối với giới tính Phù Phong, hắn vốn sẽ không để ý. Hắn chỉ để ý Phù Phong, vô luận từ huynh đệ biến thành cái dạng gì, ở trong lòng hắn, vĩnh viễn như lúc ban đầu khi gặp, một thiếu niên lạnh nhạt, tùy ý như gió!

Lãnh Tuyệt Trần không lắm để ý, nhưng không có nghĩa là thành viên Ngạo Quyết bên cạnh không thèm để ý. Ví dụ như Ngô bá bên người Lãnh Tuyệt Trần.

Giờ này khắc này, Ngô bá há miệng thật to, giống như ăn phải trứng chim! Biểu tình trên mặt dữ dội phong phú!

Trời ạ, này, này, này cũng quá khoa trương đi? Nữ tử trước mắt này thế nhưng lại là Dạ Phù Phong? Thiếu niên kia thế nhưng lại là một nữ tử! Đây thật sự là rất làm cho người ta khó có thể tin! Có thể đừng khoa trương như vậy được không?

Ngô bá chỉ cảm thấy thiên lôi cuồn cuộn, cuồn cuộn thiên lôi. Một lòng ầm ầm, bùm bùm, thật sự là năng lực thừa nhận rất yếu a!

Tổng bộ Ngạo Quyết dong binh đoàn ở chỗ trung tâm phồn hoa nhất Hi Lạp Nhĩ thành, cùng là láng giềng với Huyết Phá dong binh đoàn. Hai đại dong binh đoàn, tuy rằng bài danh một cái thứ nhất, một cái thứ hai, nhưng kì thực kém không có mấy. Không chỉ có như thế, hai đại dong binh đoàn quan hệ vô cùng tốt, thường xuyên có hợp tác.

Đối diện tổng bộ hai đại dong binh đoàn, là ma pháp di tích từ xưa trong Hi Lạp Nhĩ thành. Tòa di tích này, tên là Phong Ma tháp.

Phong Ma tháp ở trên quảng trường Phong Ma rộng lớn. Phong ma tháp cao ngất trong mây, rất là đồ sộ.

Mà ở phía dưới Phong Ma tháp còn có một mặt diện tích rộng lớn. Trên không gian đó, ngũ căn tạo thành chất kình thiên trụ* hình thái quỷ dị trắng ngọc quang mang. Ở giữa ngũ căn chất kình thiên trụ là một ký hiệu ngôi sao sáu cánh loại nhỏ. Bốn phía ngôi sao được khảm không biết là loại tài liệu nào chế thành tinh trạng huyền phù. Tinh trạng huyền phù đều là màu sắc trong suốt, giống như một khối thủy tinh cầu.

(*) chất kình thiên trụ: Cột đá chọc trời.

Ngũ căn ngọc chất kình thiên trụ, cùng với ký hiệu ngôi sao sáu cánh tinh xảo, bởi vì niên đại cửu viễn*, thoạt nhìn có chút cũ nát. Nhưng là cũng đang là vì niên đại cửu viễn quan hệ, này quỷ dị ký hiệu trận hình, thoạt nhìn lại lộ ra tang thương cùng thần bí.

(*)niên đại cửu viễn: Xa xưa, từ rất nhiều năm trước kia.

Thời điểm Nguyệt Vũ cùng Lãnh Tuyệt Trần đi đến bên này, liền bị Phong Ma tháp cùng trận hình quỷ dị phía dưới hấp dẫn.

“Lãnh đại ca, đây là cái gì?” Nguyệt Vũ nâng mắt nhìn Phong Ma tháp cao cao như mây, chỉ thấy cả tòa tháp đều là tạo hình quái dị, cùng kiến trúc nơi này không hợp nhau. Mà cả tòa tháp, tạo hình cũng cực kì đơn giản, chỉ ngoại trừ một ít ký hiệu không rõ bên ngoài thân tháp. Hơn nữa, bên trên bảng hiệu đại môn tháp, còn đề ba chữ rồng bay phượng múa “Phong ma tháp“. Về phần trận hình quỷ dị phía dưới Phong Ma tháp kia, làm cho Nguyệt Vũ nghi hoặc khó hiểu. Vì thế, Nguyệt Vũ hơi hơi nhíu mi, hỏi Lãnh Tuyệt Trần bên người.

“Đây là một tòa di tích của Hi Lạp Nhĩ thành chúng ta. Cụ thể là cái gì ta cũng không rõ ràng. Nghe nói thật lâu trước kia có nhóm ma pháp sư ở lại. Chỗ Phong Ma tháp này, là chỗ ở của vị ma pháp sư cuối cùng. Về phần trận hình này, nghe nói chỉ dùng để thí nghiệm thiên phú ma pháp!” Lãnh Tuyệt Trần cũng nhìn thoáng qua Phong Ma tháp, sau đó thản nhiên giải thích nói. Đối với di tích ma pháp sư từng lưu lại, hắn cũng chỉ nghe nói mà thôi. Cụ thể rốt cuộc là cái gì, hắn cũng không rõ ràng. Dù sao niên đại cửu viễn, không thể nào khảo chứng.

Nghe được Lãnh Tuyệt Trần giải thích, Nguyệt Vũ không khỏi nhướng mày.

Lại là ma pháp sư! Chức nghiệp này trước khi nàng xuyên qua cũng chỉ ở trong điện ảnh mới thấy được, lúc ấy nàng chẳng qua là cảm thấy quá ngây thơ hư ảo. Chưa bao giờ sẽ nghĩ đến thế nhưng trên đời này thật sự tồn tại chức nghiệp như vậy. Nhưng nay chỉ nhìn vật chứng, lại không thấy bóng dáng, vụ lý xem hoa* như vậy, làm cho Nguyệt Vũ càng thêm tò mò về ma pháp sư!

(*) vụ lí xem hoa: Ngắm hoa trong sương mù.

Nhướng mi nhìn trận hình quỷ dị trước mắt, Nguyệt Vũ không khỏi câu thần cười. Thí nghiệm thiên phú ma pháp sao? Nàng thật ra rất ngạc nhiên, nếu nàng đi lên thử nghiệm, sẽ có hiệu quả như thế nào a!

“Lãnh đại ca, không biết hiện tại trận hình này còn thí nghiệm thiên phú không?” Nghĩ đến đây, Nguyệt Vũ hỏi.

Bị Nguyệt Vũ hỏi như vậy, hơi hơi sửng sốt, Lãnh Tuyệt Trần lập tức kinh ngạc nói:“Phù Phong muốn thí nghiệm một chút? Đương nhiên có thể, chỉ là nhiều năm như vậy trôi qua, đều không có người làm ra được phản ứng gì. Bởi vậy mấy năm nay cũng không có người đến thử nghiệm.”

Nghe xong, Nguyệt Vũ hơi hơi nhíu mi. Không có phản ứng rốt cuộc là vì trận hình này đã mất đi hiệu lực hay bởi vì những người này đều không có thiên phú tu luyện ma pháp?

“Lãnh đại ca, nếu có thiên phú, sẽ sinh ra hiệu quả gì?”

“Ngô, hiệu quả này ta cũng không rõ ràng lắm, theo kinh thư ghi lại nói ngũ căn ma pháp trụ (năm cột ma pháp) đại biểu cho kim- mộc- thủy- hỏa- thổ ngũ loại căn nguyên nguyên tố lực. Nếu có thiên phú tu luyện ma pháp, ngũ căn ma pháp trụ này, sẽ căn cứ vào thiên phú của thí nghiệm giả mà phát ra hào quang tương ứng. Nếu thích hợp tu luyện mộc hệ căn nguyên, mộc hệ ma pháp trụ sẽ phát ra lục sắc quang mang. Đương nhiên, nếu ai có nhiều loại nguyên tố đồng tu, sẽ có nhiều căn ma pháp trụ sáng lên. Thiên phú tu luyện nguyên tố mạnh hay yếu còn căn cứ vào độ mạnh yếu của hào quang mà phán đoán. Nếu tu luyện không phải căn nguyên nguyên tố, như vậy. ma pháp tinh thạch xung quanh lục mang tinh trận này sẽ căn cứ vào nguyên tố lực của người đó mà loang loáng. Hơn nữa còn biểu hiện ra tên nguyên tố của hắn.” Lãnh Tuyệt Trần đem tất cả điều mình biết đều nói cho Nguyệt Vũ.

Bất quá mấy thứ này đều từ sách cổ niên đại cửu viễn, rốt cuộc là như thế nào, hắn cũng không rõ ràng! Dù sao nhiều năm như vậy, vô số tu luyện giả đều đến thử qua, nay còn không có ai làm cho ma pháp tinh thạch sáng lên, lại càng không nói đến ma pháp trụ!

Nguyệt Vũ gật gật đầu, trong lòng sáng tỏ. Tiếp theo, Lãnh Tuyệt Trần lại nói cho nàngphương pháp thí nghiệm. Nghe xong, Nguyệt Vũ cũng không do dự, nâng cước bộ hướng về ký hiệu ngôi sao sáu cánh thong thả bước đi.”

Lúc này, chung quanh Phong Ma tháp, người đi đường nhìn đến hành động của Nguyệt Vũ, đều nhịn không được dừng lại cước bộ náo nhiệt đến xem.

“Các ngươi xem, lại có người đi lên thí nghiệm. Cũng không biết người này có thể hay thiên phú tu luyện ma pháp hay không a!”

“Ta xem chuyện này không được a! Dù sao nhiều năm như vậy qua đi đều không có người làm được a. Ngươi xem xem, những thiên tài của tứ đại gia tộc đi lên còn không phải là một chút phản ứng đều không có sao?”

“Bộ dạng nữ tử này đẹp quá a, mặc dù cách xa còn mang theo mặt nạ, nhưng vừa thấy liền biết là bộ dạng vô cùng xinh đẹp. Ta thật hy vọng nàng có thể có thiên phú tu luyện ma pháp!”

“Bộ dạng đẹp mặt thì có ích lợi gì a? Lam gia tiểu thư Lam Linh Nhi kia không phải bộ dạng rất đẹp sao? Hai năm trước nàng ta đến thí nghiệm thiên phú ma pháp, không phải một chút phản ứng cũng không có sao? Không chỉ là Lam Linh Nhi tiểu thư, ngay cả mấy thiếu gia tiểu thư của các đại gia tộc cùng các thế lực lớn cũng đều không có a!”

“......”, mọi người ngươi một lời ta một câu , đơn giản đều đang bình luận hành động của Nguyệt Vũ.

Đối với bình luận này đó, Nguyệt Vũ ngoảnh mặt làm ngơ. Từng bước một hướng về trung tâm ký hiệu ngôi sao sáu cánh mà đến.

Từng bước một, mỗi một bước đều là tự tin ngàn vạn, tao nhã vô song. chỉ giơ tay nhấc chân, một thân khí thế bễ nghễ thiên hạ làm cho người ta nhịn không được nghĩ rằng. Có lẽ nữ tử này sẽ đánh vỡ quy luật trăm ngàn năm qua, trở thành đệ nhất nhân! Mà bọn họ, chính là kỳ tích lịch sử, nhân chứng lịch sử!

Đi đến chỗ trung gian, tinh thần lực vừa động, liền thấy trung gian ký hiệu chậm rãi dâng lên một phương thai*. Bên trên phương thai, một viên thủy tinh cầu trong suốt cực đại. Thủy tinh cầu thoạt nhìn không có gì đặc điểm, không khác mấy thủy tinh cầu bình thường.

(*) phương thai: kiểu như một loại khuôn đựng đồ vật gì đó. hay kiểu như cái bàn đựng đồ bên trên. Khó giải thích ghê ==.

Nhìn thủy tinh cầu to như quả bóng rổ trước mắt, Nguyệt Vũ trong lòng nghi hoặc. Chỉ một viên thủy tinh cầu là có thể đủ thí nghiệm thiên phú? Bất quá, thế giới này vốn rất huyền huyễn, cho nên nàng cũng không nghĩ nhiều, dựa theo Lãnh Tuyệt Trần nói , vươn tay phải của mình ra. Lập tức, Nguyệt Vũ nhắm mắt lại, tinh thần lực chậm rãi rót vào thủy tinh cầu...

Tinh thần lực rót vào, Nguyệt Vũ ngay từ đầu còn không cảm thấy cái gì. Nhưng chỉ một lát sau, Nguyệt Vũ lại phát hiện thủy tinh cầu này như muốn cắn nuốt tinh thần lực, mạnh mẽ hấp thu tinh thần lực của nàng vào bên trong! Lực hút thật lớn, tựa như hận không thể hút cả người Nguyệt Vũ vào! Bị đột biến như vậy làm kinh sợ, Nguyệt Vũ khó tránh khỏi trong lòng bối rối.

Lập tức, Nguyệt Vũ trong lòng hơi loạn, đang chuẩn bị rút hai tay về, trong tai liền vang lên thanh âm Quân Dạ Hi thản nhiên mang theo quan tâm cùng ôn nhu: “Vũ nhi, không cần hoảng, chỉ để ý khống chế tốt tinh thần lực của mình là được, không cần lo lắng, không có việc gì.” Quân Dạ Hi nhắc nhở, làm cho Nguyệt Vũ thả lỏng xuống. Hảo hảo khống chế tốt tinh thần lực, để tinh thần lực không tiêu hao quá nhiều.

Phía dưới, phần đông người đi đường nhìn đến Nguyệt Vũ đưa tay đặt lên thủy tinh cầu, đều mở to hai mắt nhìn, thở cũng không dám thở mạnh, khẩn trương chờ mong . Nhưng đợi trong chốc lát, vẫn không thấy phản ứng gì. Lập tức, mọi người nhịn không được tiếc nuối lắc đầu. Ai, xem ra nữ tử này đã thất bại !

Nhưng là, đang lúc mọi người lắc đầu thở dài chuẩn bị rời đi, dị biến đột nhiên xoay chuyển!

Trong lúc nhất thời, vốn đang là thời tiết ấm áp, mạnh lập tức cuồng phong nổi lên bốn phía, thiên địa trong lúc đó đột nhiên tối sầm lại!

Ở giữa ngôi sao sáu cánh ký hiệu, trên thủy tinh cầu đột nhiên bùng lên một trận bạch quang mãnh liệt. Bạch quang lóe ra, giống như ánh mặt trời chói chan chiếu rọi. Giây lát sau, bạch quang biến mất, ngay sau đó ngũ căn pháp trụ bên cạnh ngôi sao sáu cánh đều đột nhiên run lên. Chỉ một thoáng, ngũ căn ma pháp trụ gạt qua dấu vết tang thương của năm tháng lưu lại, lóe ra quang mang!

Đột nhiên, hỏa hệ ma pháp trụ bên trái Nguyệt Vũ chợt lóe hồng quang, lập tức hỏa diễm quang mang từ trên hỏa hệ ma pháp trụ càng ngày càng lớn, cuối cùng thế nhưng nhất trụ kình thiên (một cột chống trời), chiếu thẳng chân trời!

Hống---

Vừa thấy hỏa hệ nguyên tố ma pháp trụ sáng lên, mọi người sôi trào. Một đám mở to hai mắt, vẻ mặt khiếp sợ nhìn chằm chằm hỏa hệ ma pháp trụ phát ra hào quang hỏa diễm chói mắt đến cực điểm.

Trăm ngàn năm qua, ma pháp trụ này chưa từng bùng lên, hôm nay rốt cục cũng sáng!

Nhưng không đợi mọi người phục hồi lại tinh thần, căn ma pháp trụ thứ hai thế nhưng cũng sáng lên!

Sau khi hỏa hệ nguyên tố ma pháp trụ loang loáng lên, ngay sau đó mộc hệ nguyên tố ma pháp trụ cũng bùng lên ra một trận lục sắc quang mang. Lục sắc quang mang cũng là nhất trụ kình thiên, chiếu thẳng cửu tiêu!

“Trời ạ, lại sáng một cây nữa, mau nhìn mau nhìn!”

“A a, thật sự, lại sáng, trời ạ!”

“Oa, đây thật sự là quá đẹp! Thế nhưng lại sáng một cây nữa, thật sự là quá khó tin!”

“......”

Bị lục sắc quang mang kích thích, mọi người cuối cùng cũng phục hồi tinh thần lại. Vì thế, phía dưới liền vang lên một trận kinh hô đinh tai nhức óc tiếng.

Mộc hệ nguyên tố ma pháp trụ loang loáng lên, sau đó thủy hệ ma pháp trụ cũng lóe ra lam quang chói mắt đến cực điểm, tiếp đến là kim hệ, cuối cùng là thổ hệ......

Ngũ căn nguyên tố ma pháp trụ, đồng thời sáng lên, không chỉ có như thế, quang mang mỗi một căn ma pháp trụ đều chói mắt đến cực điểm, thẳng hướng cửu tiêu! Vì thế, cả một thiên không lục mang tinh trận liền bị vạn trượng quang mang bao vây lấy!

Hào quang vạn trượng, cuồng phong gợi lên, nguyên tố bạo động. Cảnh tượng như vậy, làm cho tất cả mọi người ở đây không ai là không khiếp sợ kinh hãi tột đỉnh.

Nhìn ngũ căn ma pháp trụ, đến khi mọi người rốt cục cũng tỉnh táo lại, dị biến lại tái sinh!

Chỉ thấy sau khi ngũ căn nguyên tố ma pháp trụ loang loáng lên, mấy thủy tinh thạch bên cạnh ký hiệu ngôi sao sáu cánh cũng bùng lên, không chút nào yếu thế, lóe ra quang mang lưu ly xinh đẹp đến cực điểm.

Tất cả thủy tinh thạch đột nhiên bùng lên, mỗi một viên đều giống như mắt trời chói lóa, làm hoảng mắt người xem!

Năm đạo cột sáng, sáu viên thủy tinh thạch đột khởi, các loại màu sắc diễm lệ, tất cả bao vây lấy vị nữ tử dung mạo tuyệt thế cô gái kia.

Trong hào quang, xiêm y nũ tử tung bay, mặc phát cuồn cuộn, phiêu dật như vậy, ôn nhu như vậy.. Cho dù đang ở vạn trượng hào quang, cũng không làm nàng ảm đạm đi. Nơi đó, hào quang lưu ly xinh đẹp, cũng chỉ thành nền của nàng! Nàng giống như là một ánh mắt trời, chói mắt đến cực điểm!

Động tĩnh thật lớn, không chỉ khiến cho người qua đường đều nghỉ chân nơi này quan khán, cũng khiến cho mọi người trong khắp Hi Lạp Nhĩ thành phi thân chạy lại đây. Cho dù là Dạ thành hay Lossa đế đô cách tới vạn dặm, cũng có thể nhìn thấy cảnh tượng tráng lệ như vậy!

Thật lâu sau, đợi cho hào quang dần dần biến mất, thiên địa rốt cục khôi phục như lúc ban đầu. Hết thảy phát sinh quá nhanh, biến mất cũng quá mau. Nếu không phải bởi vì bọn họ tự mình cảm thụ, dù thế nào cũng sẽ không tin tưởng cảnh tượng như vậy là sự thật!

Ngũ hệ căn nguyên nguyên tố, lục đại diễn sinh nguyên tố, mười một nguyên đồng tu! Thiên phú ma pháp như vậy, có một không hai từ trước đến nay! Cho dù là lịch sử ghi lại, cũng chưa bao giờ xuất hiện vượt quá ba nguyên tố, huống chi là mười một nguyên đồng tu , một màn khiếp sợ hôm nay, cho dù là bọn họ sống đã nhiều năm như vậy cũng không thể không nể phục. Cảnh tượng này, nhân vật như thế, thiên phú như vậy, cho dù là thương hải tang điền, bọn họ cũng quên không được !

Một ngày này, trở thành truyền thuyết, nhân vật kia, cũng trở thành truyền kỳ trong cuộc đời, nùng mặc trọng thải nhất bút*!

(*) Nùng mặc trọng thải(浓墨重彩): mực đặc màu đậm. Ý câu này là chỉ sự nổi bật tựa như kiểu lưu danh sử sách.

Nguyệt Vũ thu hồi tinh thần lực, ngoại trừ cảm thấy tinh thần lực tiêu hao có chút quá độ ra, hết thảy nàng đều cảm hoàn hảo. Bất quá nhìn những người phía dưới, Nguyệt Vũ không khỏi xấu hổ. Có vẻ nàng đã tạo thành động tĩnh hơi lớn a!

Bất quá hiệu quả như vậy cũng vượt qua dự đoán của nàng! Nàng chỉ là muốn thử xem tâm tính, không nghĩ tới bản thân thế nhưng có thiên phú biến thái như vậy. Mười một nguyên đồng tu, chính nàng cũng bị rung động!

Chậm rãi đi xuống, nhìn đến Hoa Ngục Thánh, Quân Dạ Hi, Thiên Uy cùng Lãnh Tuyệt Trần còn có Ngạo Quyết dong binh đoàn đều đang dùng ánh mắt nhìn quái vật nhìn mình, Nguyệt Vũ không khỏi có chút….

Sờ sờ cái mũi, Nguyệt Vũ có chút xấu hổ mở miệng nói:“Cái kia, ngượng ngùng a, động tĩnh có hơi lớn!”

Mọi người:“......””

Nguyệt Vũ xấu hổ cười, tiếp tục mở miệng nói:“Khụ khụ, cái kia, các ngươi có khỏe không?”

“Mẹ nó, Phong muội, ngươi quả thực quá biến thái đi! Mười một nguyên đồng tu, ngươi vẫn là người sao!” Hoàn hảo, thế giới này không có người tu luyện ma pháp, nếu có, dù có lật tung Nguyệt Hoa đại lục này lên cũng tìm không thấy một tên bưu hãn hơn muội muội của hắn a! Muội muội này của hắn, cái gì cũng tốt, chỉ là năng lực có điểm rất biến thái!

“Phong nhi, ngươi thật sự là rất làm cho ta chấn kinh! Ngươi như thế nào lại bưu hãn như vậy?” Như thế nào lại xinh đẹp như vậy, như thế nào lại hấp dẫn ánh mắt của hắn như vậy, như thế nào lại làm cho hắn giật mình như vậy, như thế nào lại cường hãn như vậy? Cường hãn đến mức làm cho hắn cảm thấy bản thân đều không xứng với nàng! Hoa Ngục Thánh nhìn Nguyệt Vũ, trong mắt tràn ngập cực nóng.

“Vũ nhi, ngươi......” Quân Hạ Hi nhìn Nguyệt Vũ trước mắt, trong mắt tràn ngập khiếp sợ cùng vui mừng. Bất quá đồng thời, trong một đôi lam mâu như hải kia, chợt lóe một chút phức tạp rồi biến mất.

“Ta cái gì?” Nguyệt Vũ lúc này đang xấu hổ, bởi vậy không có phát hiện một chút phức tạp trong mắt Quân Dạ Hi.

“Không có gì, chỉ là cảm thấy ngươi thật sự rất làm cho ta giật mình.” Quân Dạ Hi lắc lắc đầu, phủ nhận nói, thôi, vô luận như thế nào, hắn đều vĩnh viễn thủ hộ bên người Vũ nhi, sẽ không để Vũ nhi bị chút ủy khuất gì. Trong mắt Quân Dạ Hi cũng hiện lên sắc thái kiên định.

“Phù Phong, ngươi, ngươi thế nhưng thành công!” Lãnh Tuyệt Trần không thể tin nhìn nữ tử trước mắt, vẻ mặt vân lý siếp lý* nói. Trời ạ, hắn đã nhìn thí nghiệm nhiều năm như vậy, liền ngay cả một chút ánh sáng cũng chưa từng thấy qua, huống chi là mười một hệ đồng tu!

(*) vân lý siếp lý (trong mây trong sương): mờ mịt.

“Ngạch, Lãnh đại ca, ta chỉ là vận khí tốt thôi!” Nguyệt Vũ cười nhẹ. Đúng vậy, nàng chính là vận khí tốt thôi!

“Trần nhi, là ai làm cho ma pháp trụ sinh ra phản ứng?” Lúc này, một tiếng uy nghiêm kinh hô truyền đến.

Nghe vậy, Nguyệt Vũ lập tức liền biết thân phận người tới. Có thể kêu Lãnh Tuyệt Trần là Trần nhi, ngoại trừ vị lính đánh thuê dũng cảm Lãnh Vân Du ra, còn có thể là ai?

Cách đó không xa, hai người Lãnh Vân Du cùng Tần Hán một trái một phải hướng về bên này tiêu bắn mà đến. Rất nhanh, hai người liền đến trước mặt mấy người Nguyệt Vũ.

“Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Ma pháp trụ vì sao đột nhiên phản ứng?” Lãnh Vân Du vẻ mặt nghiêm túc cộng thêm khó tin hỏi. Là đội trưởng đệ nhất dong binh đoàn, cũng tương đương với thành chủ Hi Lạp Nhĩ thành, Lãnh Vân Du tự nhiên là quan tâm tới Hi Lạp Nhĩ thành.

Bên cạnh hắn, Tần Hán cũng là vẻ mặt nghiêm túc cùng khiếp sợ.

“Phụ thân, vừa rồi có người tới làm thí nghiệm. Mà oanh động đó cũng là nàng tạo thành.” Lãnh Tuyệt Trần nghe được phụ thân hỏi như vậy, không khỏi chờ mong trong lòng, nếu như phụ thân cùng Tần thúc biết oanh động vừa rồi là Phù Phong tạo thành, sẽ có phản ứng như thế nào? Đối với Phù Phong, trong lòng bọn họ vẫn rất nhớ!

“Là ai, rốt cuộc là ai thế nhưng có thiên phú tu ma như vậy?” Cảnh tượng vừa rồi, tuy rằng bọn họ cách xa, nhưng cũng thấy được. Mười một nguyên đồng tu, thiên phú như vậy, không thể nghi ngờ là làm cho người ta khó có thể tin!

Hắn thật muốn nhìn xem, là người nào, thế nhưng cường hãn như vậy!

“Người này a, phụ thân cùng Tần thúc cũng biết.” Lãnh Tuyệt Trần thản nhiên cười nói….

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.