Dạ Tôn Dị Thế

Chương 35: Q.3 - Chương 35: Vì ngươi diệt thần!




“Nhị vị trưởng lão không cần cảm thấy có cái gì không ổn, Nhiên Thanh sẽ không trách tội hai vị.” Ngữ khó ôn nhuận, hơn nữa bộ dáng hiền lành kia, thoạt nhìn thật sự là vô cùng nhân từ, trách không được có thể lên làm vị trí thần tử như vậy!

Nghe xong lời nói của Nguyệt Nhiên Thanh, hai vị trưởng lão âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi. Thần tử đại nhân không có trách tội là tốt rồi.

Như vậy, hai người lập tức không chút băn khoăn, thái độ đối với Nguyệt Vũ cũng càng thêm kiêu ngạo.

“Dạ Phù Phong, đi chết đi……” Hạo trưởng lão thân hình chợt lóe, không hề báo trước liền hướng Nguyệt Vũ tiêu bắn mà đến, đồng thời còn hô lớn một tiếng.

Nhìn bóng dáng bay nhanh mà đến, Nguyệt Vũ cũng không quá lo lắng, như trước vẫn là bộ dáng lạnh nhạt, vân đạm phong khinh đứng ở nơi đó vẫn không nhúc nhích.

Chẳng lẽ Dạ Phù Phong bị mình dọa choáng váng?

Hạo trưởng lão có chút nghi hoặc nhìn Nguyệt Vũ không nhúc nhích, trong mắt xẹt qua nghi hoặc. Bất quá, nghĩ đến bản thân là thực lực Thất Nguyệt Huyền tôn, mà Dạ Phù Phong cũng chỉ là một huyền tông, hắn liền càng thêm tin tưởng vững chắc. Dạ Phù Phong cũng chỉ có chút điểm bản sự như vậy, hẳn là bị mình dọa sợ!

Mắt thấy Nguyệt Vũ sẽ bị Hạo trưởng lão tập kích tới tay, đột nhiên, một đạo hồng ảnh, lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai lập tức chắn trước người Nguyệt Vũ, sau đó một phen huyền lực chém ra, ngăn lại hành động của Hạo trưởng lão.

Sau đó chỉ nghe một tiếng:“Trưởng lão thần điện, cũng liền chỉ có bản sự khi dễ kẻ yếu như vậy.” Thanh âm mị hoặc, không giống Nguyệt nhiên thanh ôn nhuận như ngọc, mà là càng thêm mị hoặc thâm trầm, đồng thời còn mang theo châm chọc cùng khinh thường.

“Ngươi là ai? Thật to gan, cư nhiên dám ở nơi này giương oai.” Hạo trưởng lão bị thình lình xảy ra biến cố làm cho kinh ngạc một chút. Hắn ngay từ đầu đã đem lực chú ý tập trung trên người Dạ Phù Phong, căn bản không thèm nhìn Hoa Ngục Thánh. Nay, bị Hoa Ngục Thánh một kích chặn lại, Hạo trưởng lão kinh ngạc đồng thời cũng vô cùng phẫn nộ.

Chợt nhìn đến dung nhan tuyệt sắc khuynh thành của Hoa Ngục Thánh, Hạo trưởng lão kinh diễm một chút, lại nhìn thấy đôi màu tím của hắn, trong mắt hiện lên nghi hoặc, bất quá rất nhanh, Hạo trưởng lão lộ vẻ ghét bỏ, đó là mở miệng mắng:“A, ta tưởng là ai đâu, nguyên lai là yêu quái màu tím. Chẳng lẽ ngươi không biết sao? Màu tím là điềm xấu. Ngươi cũng không nhìn xem thần tử đại nhân chúng ta ánh mắt màu lam, đó mới là tượng trưng cho chân thần nhân từ. Ngươi chính là một yêu quái, điềm xấu, ha ha ha —-” ( ̄_ ̄|||)

Lời nói của Hạo trưởng lão, một câu lại một câu, nghe được Nguyệt Vũ trong mắt hiện lên sát ý.

Ánh mắt màu tím thì làm sao?

Nàng cảm thấy Hoa Ngục Thánh mắt tím cùng Quân Dạ Hi mắt lam đều xinh đẹp như nhau!

Rõ ràng cảm nhận được quanh thân Hoa Ngục Thánh dần dần khí tức xơ xác tiêu điều còn có băng hàn khí. Lập tức, Nguyệt Vũ liền biết Hoa Ngục Thánh bị chọc giận!

Cho tới nay, Hoa Ngục Thánh đối với ánh mắt màu tím của mình vẫn có khúc mắc. Bất quá, trước mặt Nguyệt Vũ, hắn không biểu hiện rõ như vậy thôi.

Nếu Hoa Ngục Thánh bị chọc giận, như vậy, hậu quả không phải bọn họ có thể tưởng tượng!

“A, ngươi không cần biết ta là ai, bởi vì, cái – này – không – tất – yếu.” Hoa Ngục Thánh khẽ mở môi anh đào khiêu gợi, trong miệng phun ra từng chữ một. Mỗi một chữ tựa như nặng ngàn tấn đè vào lòng Hạo trưởng lão khiến cho hắn tâm liền có chút nặng nề…

Sau đó, chỉ thấy Hoa Ngục Thánh mạnh mẽ lắc mình một cái, móng tay sắc bén, hướng về cổ họng Hạo trưởng lão chộp tới.

“Không biết tự lượng sức mình, một tên Nhị Nguyệt Huyền tôn cư nhiên cũng dám ở trước mặt bản tôn làm càn!” Hạo trưởng lão thoáng hoảng hốt, lập tức lấy lại tinh thần, tiêu bắn một cái, thân mình liền rời xa Hoa Ngục Thánh.

Hoa Ngục Thánh căn bản cũng không vội, tiêu bắn một cái, ly khai bên người Nguyệt Vũ, công kích về phía Hạo trưởng lão.

Thấy vậy, Nguyệt Vũ càng thêm nghi hoặc. Trong một đoạn thời gian ở chung, Nguyệt Vũ cũng biết Hoa Ngục Thánh không phải là người dễ dàng xúc động, nhưng hôm nay, Hoa Ngục Thánh vì cái gì dễ dao động như vậy, đối với Nguyệt Hạo châm ngòi, tựa hồ không cần suy nghĩ liền xuống tay?

Hắn rốt cuộc đang làm cái gì?

Nguyệt Hạo lúc này đã cùng Hoa Ngục Thánh lắc mình ly khai, mà Nguyệt Vũ liền một mình đứng ở nơi đó, tựa như cơ khổ linh trúc*.

(*) cơ khổ linh trúc: cực khổ, cơ cực…. Méo liên quan đến câu trên tí nào =.=, cũng chẳng biết ta có dịch sai nghĩa không nữa =”=

Thấy vậy, Nguyệt Hàn lạnh lùng cười, thân hình vừa động, mang theo một cỗ chưởng phong công kích hướng Nguyệt Vũ.

Cáp, phía sau, xem ngươi có chết không! Nguyệt Hàn đắc ý nghĩ. Nghĩ đến chính mình sắp sửa giết chết tên được gọi là đệ nhất thiên mới nổi trên đại lục, hắn liền cảm thấy cao hứng!

Giết Dạ Phù Phong a, nói như vậy, hắn liền nổi danh! Khi đó thiên hạ đều biết uy nghi của Nguyệt Hàn trưởng lão hắn! Nguyệt Hàn rất là điên cuồng nghĩ. (thiết, đánh lén còn đòi cái méo gì mà nổi danh với chả uy nghi, ta phi.. (ノ=Д=)ノ┻━┻)

Người này thật sự là điên rồi, vì thanh danh, cư nhiên điên cuồng như vậy!

Nguyệt Hàn thân hình sắc bén, tốc độ cực nhanh, ngay tại thời điểm tốt, đột nhiên cảm nhận được phía sau có một trận năng lượng quái dị dao động. Vì thế, hắn cố xem thường công kích về phía Dạ Phù Phong, kinh ngạc quay đầu, muốn nhìn xem là người nào cư nhiên dám đánh lén hắn!

Đã thấy rõ người đánh lén phía sau, Nguyệt Hàn hai mắt trừng trừng, trong mắt lộ rõ khiếp sợ!

Hắn nhìn thấy gì?

Kia vốn là một thân bạch y tuyệt sắc, tao nhã, tuấn mỹ tựa thiên thần, là thần điện thần tử đại nhân bọn họ, lúc này đã thay đổi hoàn toàn một thân khí chất tựa như thần để trích tiên kia.

Lúc này Nguyệt Nhiên Thanh, đã không còn là thần tử trong cảm nhận của mọi người, cũng không phải Quân Dạ Hi mà Nguyệt Vũ nhận thức, mà là một thân tản mát ra khí thế lãnh liệt, tựa như Tu La, lại giống như Ma thần.

Quanh thân ôn hòa đã sớm không còn nữa tồn tại, thay vào đó là bừa bãi tà tứ, khí phách cuồng ngạo.

Quân Dạ Hi hoặc là nói Nguyệt Nhiên Thanh như vậy, thế nhân chưa từng gặp qua. Đừng nói là Nguyệt Hàn trưởng lão, liền ngay cả Nguyệt Vũ cũng đều biết Quân Dạ Hi không đơn giản nhưng khi nhìn thấy bộ mặt chân thật của Quân Dạ Hi cũng phải hung hăng lắp bắp kinh hãi, sau đó là một chút thưởng thức không rõ...

Quân Dạ Hi như vậy, Nguyệt Vũ tự nhận là so với Quân Dạ Hi ôn nhuận kia càng thêm sức quyến rũ!

Nói vậy, đây mới chân chính là tính cách hắn đi!

Nguyệt Hàn nhìn thần tử quen thuộc mà lại xa lạ trước mắt, có chút không kịp phản ứng. Chỉ trơ mắt nhìn, trong đầu trống rỗng, tựa hồ khó tiếp nhận.

Quân Dạ Hi, cũng chính là Nguyệt Nhiên Thanh, khóe miệng câu ra một độ cong tà mị, bộ dáng kia, cư nhiên có thể so sánh cùng Hoa Ngục Thánh tự cho mình là xinh đẹp! Sau đó mặc kệ Nguyệt Hàn vẫn ngây ngốc, trong tay hiện lên một đạo ngân quang…….

Quang mang màu bạc, không xa hoa như thiên địa quy tắc, mà là thâm trầm tựa hải, tựa như ánh mắt nội liễm vô ba của hắn.

Hào quang lóe lên, một cây trường thương màu bạc rõ ràng xuất hiện trên tay Quân Dạ Hi.

Trường thương màu bạc cũng cao tựa thân hình Quân Dạ Hi, từ trên xuống dưới, trừ bỏ màu bạc vẫn là màu bạc, ngoài ký hiệu xa xưa đầy tang thương bên trên ra, còn có một ít văn tự kỳ quái ở mặt ngoài...

Bộ dáng phong cách cổ xưa, thấu triệt nặng nề cùng tang thương, nội liễm như cổ kim vô ba, toát ra uy lực cùng lực lượng khủng bố của trường thương…

Thương này danh gọi Tinh Đốt, là vũ khí của Quân Dạ Hi, cùng hắc vân đao của Hoa Ngục Thánh giống nhau cấp bậc không rõ!

Bị một trận ngân mang đột nhiên xuất hiện làm cho bừng tỉnh, Nguyệt Hàn rốt cục khôi phục bình thường, kinh hãi nhìn trường thương trong tay Quân Dạ Hi, lập tức trầm giọng giận dữ hét:“Nguyệt Nhiên Thanh, ngươi đây là muốn phản bội thần điện sao?”

Thanh âm rất lớn, còn mang theo nhè nhẹ run run.

Này không thể trách hắn, thật sự là chuyện này khiến cho Nguyệt Hàn khó có thể tiếp nhận. Phải biết rằng, một thần tử đối với thần điện mà nói, đó tuyệt đối là một vị trí dưới một người trên vạn người. Mặc kệ là danh dự, hay là uy vọng, có thể nói là đứng đầu toàn bộ đại lục. Không chỉ có như thế, thần tử là đại biểu cho thần điện, mỗi tiếng nói mỗi cử động đều biểu trưng cho thần điện. Bởi vậy, thần tử phản bội thần điện, thì phải là chuyện vô cùng nghiêm trọng!

“Ha ha, có phải hay không, ngươi không phải đã thấy rồi sao?” Thanh âm Quân Dạ Hi trầm thấp vang lên, thanh tuyến nam tính, tiếng nói từ tính, tuy rằng không còn ôn nhuận như trước, nhưng chết tiệt lại càng thêm hấp dẫn!

Tuy rằng ý thức được Quân Dạ Hi phản bội, nhưng đó là một chuyện, mà chuyện này thật sự từ chính miệng thần tử thừa nhận thì lại là một chuyện khác.

Nguyệt Hàn run rẩy thân mình, hít sâu để chính mình tỉnh táo lại, đối với Quân Dạ Hi cười lạnh nói:“Tốt, thần tử đại nhân cư nhiên phản bội thần điện, là vì Dạ Phù Phong sao? Ta thật không biết, nguyên lai thần tử cùng Dạ Phù Phong đã sớm cấu kết. Như vậy, hôm nay lão phu liền thay thần điện ta thanh lý môn hộ!” Lúc này Nguyệt Hàn không còn bộ dáng khiếp sợ lúc nãy nữa mà mang vẻ mặt hung ác nham hiểm.

Cư nhiên dám phản bội thần điện, nếu hắn ở đây yên lặng không tiếng động giải quyết Nguyệt Nhiên Thanh, sau đó đi bẩm báo Thánh hoàng, như vậy, Thánh hoàng có thể hay không bởi vì công lao của hắn mà thưởng cho hắn? Hắn không phải là có thể trở thành một trong mười đại trưởng lão Huyền Nguyệt của thần điện? Huyền Nguyệt các a, đó là một nơi ngoại trừ thần tử cùng Thánh Hoàng ra, mọi người đều muốn đi vào a! Hắn nếu đi vào, ha ha ha — nghĩ đến đây, Nguyệt Hàn kìm lòng không được lộ ra vui sướng.

“Hàn trưởng lão nghĩ mình có cơ hội này sao?” Thanh âm Quân Dạ Hi mang theo ý tứ hàm xúc không rõ truyền vào trong tai Nguyệt Hàn, khiến cho Nguyệt Hàn đang mộng tưởng hão huyền mạnh mẽ run lên, nháy mắt bừng tỉnh, sau đó là một trận run rẩy phát ra từ nội tâm.

Nguyệt Nhiên Thanh này đột nhiên chuyển biến thật sự là quá lớn, giọng điệu không rõ kia cư nhiên làm cho hắn lạnh run phát ra từ nội tâm.

“Hừ, thần tử đại nhân, bằng vào thực lực Nhị Nguyệt Huyền tôn của ngươi, sao có thể là đối thủ của lão phu! Lão phu đường đường là thực lực Thất Nguyệt, chỉ một bàn tay là có thể bóp chết các ngươi. Như vậy, thần tử còn nghĩ lão phu không có cơ hội này sao?” Nguyệt Hàn tràn ngập tự tin nói, trong mắt lộ rõ kiêu ngạo còn có khinh thường.

Thực lực của Nguyệt Nhiên Thanh, thần điện bọn họ tự nhiên là biết đến. Nhớ ngày đó, Nguyệt Nhiên Thanh mười bảy tuổi lấy thực lực huyền hoàng cùng một thân khí chất kia còn có dung nhan tuyệt thế, ngạo thị toàn bộ tranh cử giả, trở thành Nguyệt Quang thần tử, nhưng thật ra hung hăng đem bọn họ kinh diễm một phen. Bất quá, bởi vì thần tử đại nhân hướng đến khiêm tốn, bởi vậy mới đoạt nổi bật của đệ nhất thiên tài Lam Nhược Thiên. Bất quá, ngay cả như vậy, cho dù thiên phú cao tới đâu, nay cũng vẫn là một tên Nhị Nguyệt Huyền tôn, cùng Thất Nguyệt Huyền tôn hắn so sánh, nói là khác nhau một trời một vực cũng không quá!

Nhưng Quân Dạ Hi này có ý xâm lược thật sao? (???)

“A, xem ra Hàn trưởng lão đối với Nhiên Thanh không có tin tưởng a.” Quân Dạ Hi ra vẻ có chút thất bại nói, sau đó giọng điệu trầm xuống, sẳng giọng thị huyết tiếp tục nói:“Nhưng là, Nhiên Thanh đối chính mình vô cùng tin tưởng. Cho nên… Hàn trưởng lão hôm nay cũng chỉ có… chết!”

Nói xong, Quân Dạ Hi lắc mình một cái, phi thân đến giữa không trung. Bay lên không trung đứng ở chỗ cao. Quân Dạ Hi một tay nắm trường thương, thân hình cao lớn thon dài cao ngất như núi, một đầu mặc phát bay tán loạn, y bào phần phật. Trường bào màu trắng, thánh khiết thần thánh, nhưng quanh thân hắn cũng là lãnh liệt thị huyết, âm trầm cao ngạo, mâu thuẫn đến cực hạn như vậy, lại suy diễn trên người hắn vô cùng nhuần nhuyễn, thập phần hài hòa.

Không chút chần chừ, Quân Dạ Hi toàn thân khí thế đại thịnh, thực lực bày ra không thể nghi ngờ. Ký hiệu cấp bậc huyền giả hiện lên, hai ánh trăng màu lam quay chung quanh tràn ngập huyền lực màu lam.

Nhị Nguyệt Huyền tôn, tuổi trẻ như thế, bất quá mới hai mươi, cư nhiên đã là một vị tuyệt thế cường giả trong thiên giai cường giả! Thiên phú như vậy, thật sự làm cho người ta cảm thấy khó tin.

Ngân thương vung lên, mang theo sắc bén, trong không trung xẹt qua một độ cong tao nhã, sau đó, Quân Dạ Hi một tay tung bay, bắt đầu kết ấn……

Thấy vậy, Nguyệt Hàn đồng tử co rụt lại, lập tức có chút bị kinh ngạc…

Làm cái gì, cư nhiên vừa tiến lên liền sử dụng sát chiêu, chẳng lẽ là muốn tốc chiến tốc thắng?

Nguyệt Hàn cũng không chần chờ, sát chiêu của một Huyền tôn, hắn không thể không coi trọng. Nguyệt Nhiên Thanh có một bộ thiên giai công pháp, so với mình còn lợi hại hơn.

Nguyệt Quang thần điện tổng cộng có bốn bộ thiên giai công pháp. Lợi hại nhất là công pháp của Thánh hoàng. Tiếp theo là công pháp của thần tử cùng mười trưởng lão Huyền Nguyệt các. Mặt khác, hai bộ còn lại chính là của trưởng lão thần điện cùng thánh tử thánh nữ.

Các trưởng lão từ hai bộ công pháp chọn lấy một bộ để tu luyện, mỗi người chỉ có thể tu luyện một bộ.

Mà hai bộ công pháp này chính là công pháp Nguyệt Vũ gặp lúc trước, Ẩn Dật Thần Chưởng cùng Lôi Đình Chiếu Rọi. Nguyệt Hàn tu luyện công pháp cùng Nguyệt Ba giống nhau, đều là Lôi Đình Chiếu Rọi.

Công pháp lợi hại hơn so với hắn, cư nhiên còn có một kiện binh khí thần bí, tuy rằng nhìn không ra cấp bậc, nhưng Nguyệt Hàn dám khẳng định binh khí này vô cùng cường hãn.

Không hề do dự, Nguyệt Hàn đã bắt đầu phát động Lôi Đình Chiếu Rọi.

Bên này, Quân Dạ Hi cầm trường thương màu bạc trong tay, động tác tung bay. Một bên Nguyệt Vũ nhìn thấy Quân Dạ Hi như vậy, không khỏi nhớ tới lúc trước Hoa Ngục Thánh đối phó với Dạ Sóc, tựa hồ cũng là một tay nắm vũ khí, một tay kết ấn! Bộ dáng như vậy, thật sự là giống đến chết tiệt!

Ngay tức khắc, khí thế quanh thân Quân Dạ Hi đột nhiên thay đổi, vốn là huyền lực màu lam, lúc này đã bởi vì công pháp không rõ kia mà biến sắc.

Công pháp thần bí màu xám, đem trường thương màu xám cũng nhiễm thành màu xám. Phía sau Quân Dạ Hi, đột nhiên xuất hiện hư ảnh trường thương to lớn lơ lửng giữa không trung…

Quân Dạ Hi cũng bởi vì công pháp của mình mà bị vây quanh trong một mảnh màu xám, toàn thân thoạt nhìn loáng thoáng, càng thêm thần bí.

Nhưng tình cảnh như vậy lại làm cho người ta không nghĩ tới đây kỳ thật chính là một bộ công pháp, bởi vì ngoài hư ảnh trường thương to lớn kia không có này hình thức năng lượng phụ trợ linh tinh. Thật sự là không có cảm giác bộc lộ tài năng gì...

Công pháp bình thường như Ẩn Dật Thần Chưởng, ngoại trừ bàn tay to lớn kia ra, mặt trên có chút hỏa diễm linh tinh, cái này chính là hình thức năng lượng phục trợ. Liền ngay cả Long Ngâm Cửu Tiêu của Nguyệt Vũ cũng có Phần Thiên hỏa long thân chu vây thiêu đốt. Nhưng Quân Dạ Hi cái gì cũng không có, ngoại trừ một trường thương, vẫn là trường thương.

Hư ảnh tương tự, công pháp cũng ẩn dấu tương tự khiến thiên không biến sắc, Nguyệt Vũ càng xem càng thấy giống Hắc Vân Đọa Thiên Trảm của Hoa Ngục Thánh. Nguyệt Vũ hơi hơi nhíu mi, đối với hiện tượng này vô cùng nghi hoặc!

Chẳng lẽ, Hoa Ngục Thánh cùng Quân Dạ Hi có quan hệ gì sao?

Nguyệt Hàn trong lúc thúc dục Lôi Đình Chiếu Rọi đồng thời trong lơ đãng ngẩng đầu lên, liền thấy được công pháp của Quân Dạ Hi. Lập tức, hắn một trận giật mình. Công pháp của Nguyệt Nhiên Thanh hắn đã gặp qua, căn bản không phải hiện tượng trước mắt, kỳ quái đến tựa như không có uy lực gì.

Nguyệt Nhiên Thanh đang làm cái gì? Chẳng lẽ hắn còn có công pháp cường đại hơn? Nhưng công pháp trước mắt này tuyệt không giống với công pháp cường đại a! Nguyệt Hàn rất là nghi hoặc, nhưng chiêu thức trong tay vẫn không có một tia trì hoãn.

“Hàn trưởng lão, nếm thử một chiêu này của Nhiên Thanh đi, cam đoan sẽ không để ngươi thất vọng.” Quân Dạ Hi tà mị cười, mở miệng nói.

Nghe vậy, Nguyệt Hàn kinh hãi, bởi vì hắn nghe được trong lời nói của Quân Dạ Hi có chứa hương vị nguy hiểm.

“Tinh — Đốt — Đọa — Nguyệt, sát!” Quân Dạ Hi một chữ lại một chữ phun ra sát chiêu của chính mình, môi mỏng lộ rõ vẻ lãnh khốc.

Chỉ thấy công pháp vốn là bình thản vô kì, không hề sắc bén kia, sau lời nói của Quân Dạ Hi, lập tức bộc lộ tài năng, sát khí tứ phía, quang hoa nổi lên, phong vân dũng đãng.

Hư ảnh ngân thương thật lớn, mạnh mẽ lóe ra cột sáng thẳng phá vân tiêu. Sau đó chỉ thấy quang ảnh vừa động, hư ảnh ngân thương kia liền giống như hoả tiễn hướng về Nguyệt Hàn tiêu bắn mà đi……

Nơi hư ảnh ngân thương đi qua, đều là sơn băng địa liệt, đất rung núi chuyển, so với Hắc Vân Đọa Thiên Trảm của Hoa Ngục Thánh lại mạnh hơn không ít! Dù đã ở rất xa xem cuộc chiến, Nguyệt Vũ cư nhiên cũng bị thế công như vậy bức bách lui về phía sau một khoảng cách, tránh bị thương tổn.

Ngay tại thời điểm sau khi Quân Dạ Hi kích phát Tinh Đốt Đọa Nguyệt, liền đồng dạng nghe được thanh âm Hoa Ngục Thánh cách đó không xa, quát một tiếng.

“Hắc Vân Phệ Thiên Trảm, đi!”

Sau đó chính là cảnh tượng nổ mạnh không hề kém cạnh sát chiêu vừa rồi của Quân Dạ Hi……

Hắc Vân Phệ Thiên Trảm so với Hắc Vân Đọa Thiên Trảm tăng lên không ít. Nếu nói Hắc Vân Đọa Thiên Trảm có thể đả bại Ngũ Nguyệt Huyền tôn, như Hắc Vân Phệ Thiên Trảm có thể đủ đả bại Thất Nguyệt Huyền tôn!

Hai đại công pháp điên cuồng tàn sát bừa bãi oanh tạc mọi nơi trong phạm vi mười cây số. Trong lúc nhất thời, một mảnh khu vực này sinh linh đồ thán, vô cùng thê thảm. Huyền thú cấp bậc thấp liền bị mất mạng không hề nghi ngờ.

Rối rắm bắt tay vào kích phát công pháp đã được hơn phân nửa, Nguyệt Hàn nhìn Tinh Đốt Đọa Nguyệt tập kích mà đến, đồng tử mạnh mẽ co rụt lại, không kịp nghĩ nhiều, công pháp trong tay liền xuất thủ.

Bởi vì công pháp này còn chưa kích phát hoàn thành, vì thế Nguyệt Hàn hung hăng bị phản phệ. Một búng máu còn không kịp nhổ ra, hư ảnh ngân thương đã bắt đầu bao phủ hắn……

Vì thế, Nguyệt Hàn liền ngay cả chết cũng không phát ra được một tia thanh âm. Cả đời thực lực, cư nhiên đối mặt với công kích như vậy, một chút phản kháng đường sống cũng không có!

Nhìn công pháp tạo thành một đống hỗn độn cách đó không xa, Nguyệt Vũ trong mắt tràn đầy khiếp sợ, nàng cũng không nghĩ đến Quân Dạ Hi cư nhiên lợi hại như vậy, thời điểm Dạ thành, Quân Dạ Hi không phải chỉ là một huyền tông sao? Nay cư nhiên đã là một tên Nhị Nguyệt Huyền tôn có thể so với Thất Nguyệt Huyền tôn!

Về phần Hoa Ngục Thánh, Nguyệt Vũ còn tưởng rằng hắn nhiều lắm cũng chỉ có thể đả bại được một tên Ngũ Nguyệt Huyền tôn, nhưng là nay, Hoa Ngục Thánh cư nhiên lấy thực lực một người, đánh chết một gã danh phù kỳ thực Thất Nguyệt Huyền tôn. Cái này bảo nàng như thế nào không khiếp sợ?

Lúc này, Nguyệt Vũ không còn bởi vì chính mình vừa mới thăng cấp không lâu mà đắc chí. Hôm nay nếu không phải bọn họ có hai người, Dạ Nguyệt Vũ nàng có lẽ sẽ chết lại một lần, lại xuyên qua một lần đi?

Quả nhiên, vẫn không đủ cường, vẫn không đủ cường, vẫn là không đủ cường a, vẫn còn con đường rất dài- rất dài -rất dài phải đi a!

Lúc này, Nguyệt Vũ rốt cục cũng hiểu được Hoa Ngục Thánh vì sao dẫn mình đi. Nguyên lai, hắn cùng Quân Dạ Hi đã sớm dự mưu tốt rồi, hai vị này đều là Thất Nguyệt Huyền tôn, Hoa Ngục Thánh hoặc là Quân Dạ Hi một người không có khả năng đánh thắng được hai tên, vì thế bọn họ liền đem hai tên lão bất tử mắt cao hơn đỉnh dẫn đi rồi mới hạ thủ.

Nói như vậy, nếu bị mọi người thấy, Nguyệt Nhiên Thanh hắn là thần điện thần tử đại nhân, chỉ cần hắn nói một câu, ai sẽ hoài nghi hai vị trưởng lão này là hắn giết? Nhiều lắm chính là đem tội danh này đặt trên người nàng. Dù sao nàng đã đắc tội thần điện, đã giết hai cái, giết thêm hai tên nữa cũng chẳng sao.

Nhưng nàng không rõ là, Quân Dạ Hi vì cái gì giúp nàng? Hoa Ngục Thánh giúp nàng, có thể nghĩ là báo đáp ân tình, Quân Dạ Hi mạo hiểm lớn như vậy để giúp nàng là vì sao a?

Quân Dạ Hi rốt cuộc là thân phận gì? Hoa Ngục Thánh cùng Quân Dạ Hi có quan hệ gì?...

Này đó làm cho Nguyệt Vũ có chút rối rắm, hai người kia làm bộ dáng thực thần bí, nàng có chút tò mò. Bất quá, nàng cũng sẽ không đi hỏi, thời điểm bọn họ muốn nói tự nhiên sẽ nói cho nàng! Nguyệt Vũ cảm giác, hai người kia tuyệt đối sẽ không đối với nàng bất lợi, nàng vô điều kiện tin tưởng bọn họ.

"Dạ nhi."

"Nguyệt Vũ."

Đột nhiên, hai tiếng khinh gọi đem suy nghĩ Nguyệt Vũ kéo lại, vừa nhấc đầu, chống lại hai đôi mắt song giống như bảo thạch.

Lam mâu như hải, thâm trầm bao la hùng vĩ. Tử mâu liễm diễm, vô song đẹp không tả xiết.

Nguyệt Vũ có chút si mê, không có biện pháp, hai đôi mắt này thật sự là thật đẹp , dù là Nguyệt Vũ có ánh mắt rất cao đều cảm thấy kinh diễm.

Hai trương tuyệt sắc dung nhan tuấn mỹ đến cực điểm, lúc này đã biến đổi không còn lãnh liệt thị huyết như lúc nãy nữa. Hoa Ngục Thánh vẫn một bộ dáng phong tình vạn chủng. Về phần Quân Dạ Hi, còn lại là một bộ dáng nhẹ nhàng, trên mặt cũng không có ngụy trang ôn nhuận thường ngày, tuy rằng dỡ xuống ôn nhuận, nhưng nhu tình trăm chuyển ngàn hồi trong mắt kia tựa hồ có thể so với nước chảy a!

Nguyệt Vũ hướng về phía bọn họ giơ lên một cái mỉm cười, sau đó hỏi:“Hai người kia đã đã chết?” Tuy là câu hỏi, nhưng giọng điệu này cũng là thập phần khẳng định.

“Hai lão bất tử kia hiện tại đã hóa thành tro.” Hoa Ngục Thánh xinh đẹp cười, hơi châm chọc trả lời.

Nguyệt Vũ thản nhiên gật gật đầu, lại đối với Quân Dạ Hi hỏi:“Quân Dạ Hi, chúng ta tựa hồ không phải rất quen thuộc đi, vì cái gì ra tay giúp ta?” Cho dù là giúp nàng, cũng phải có lý do đi? Nếu nàng không hỏi, nhất định sẽ vô cùng rối rắm.

“Vì cái gì? Không vì cái gì cả, nếu là vì cái gì thì chính là theo suy nghĩ trong lòng ta, sau đó liền làm.” Quân Dạ Hi chọn mi tà tà cười giọng nói vân đạm phong khinh. Nhưng thật sự là như vậy sao?

Kỳ thật không hẳn vậy, Quân Dạ Hi hắn cũng không biết vì cái gì, cái này bảo hắn làm sao trả lời?

Ngày đó gặp mặt tại Dạ thành, hắn bị một thân cao ngạo bình tĩnh, trong trẻo nhưng lạnh lùng hấp dẫn, lơ đãng ra tay xuất thủ cứu nàng một lần. Sau đó cư nhiên lại bị nàng hấp dẫn, hậu trứ kiểm bì* đi theo nàng, còn ngoại lệ nói cho nàng tên thật của hắn.

(*) hậu trứ kiểm bì (厚着脸皮): mặt dày (mày dạn)

Bất quá không thể không thừa nhận, ngày đó hắn cảm thấy thực vui vẻ.

Sau khi tách ra, hắn hậu tri hậu giác* đối với mọi hành động của bản thân cảm thấy khó tin. Hắn như vậy, thật sự là rất khác chính mình.

(*) hậu tri hậu giác (后知后觉): chậm tiêu, mãi sau mới nhận ra (hình như giải thích rồi =.=)

Hắn tưởng rằng ngày ấy từ biệt, một chút bóng dáng kia sẽ dần dần chìm vào chỗ tối trong tầm mắt hắn, sau đó sẽ phạt phai trong cuộc sống của hắn, nghĩ rẳng nàng sẽ không đối với hắn có ảnh hưởng quá lớn, nhưng là vì sao từ nay về sau vân thiên thương mang (mây trời mênh mông), tương tư vô hạn?

“Được rồi, nếu đã giải quyết hai tên lão bất tử kia, ngươi hẳn là trở về phục mệnh? Còn có, Hoa Ngục Thánh, ngươi có tính toán gì không?”

Nguyệt Vũ không tiếp tục rối rắm về đề tài này nữa mà hỏi tính toán của bọn họ. Bởi vì, nàng biết thời điểm bọn họ phải ra đi. Chính nàng cũng muốn rời đi Vô Tận Phiêu Miểu này tiếp tục đi theo lộ trình của mình.

Trạm tiếp theo chính là đế đô!

“Ân, ta hẳn là phải đi rồi.” Quân Dạ Hi sắc mặt hơi ngưng, tựa hồ có chút không tha. Sau đó, hắn đối Nguyệt Vũ lộ ra một chút tươi cười tiếp tục nói:“Nguyệt Vũ, về sau tình cảnh của ngươi sẽ rất nguy hiểm, nhưng đừng quên ta luôn luôn ở phía sau ngươi, ngươi vừa quay đầu là có thể nhìn thấy ta. Cho dù vì ngươi diệt thần, ta cũng không tiếc.”

Nói xong, Quân Dạ Hi đối với Hoa Ngục Thánh gật gật đầu, sau đó thân hình chợt lóe, một đạo bóng trắng ở không trung xẹt qua một độ cong tao nhã rồi biến mất trong tầm mắt Nguyệt Vũ.

Nhìn phương hướng Quân Dạ Hi rời đi, Nguyệt Vũ trong lòng khiếp sợ thật lâu khó có thể bình phục.

Hắn nói, con đường về sau, hắn sẽ vẫn đứng phía sau nàng, duy trì nàng, giúp nàng, vì nàng, cho dù diệt thần hắn cũng không tiếc!

Vì nàng đồ thần, buông tha cho hết thảy, trở thành phản đồ, làm một phản thần giả, khiến thế nhân phỉ nhổ hắn cũng không tiếc sao?

Cái này bảo nàng sao có thể không cảm động?

Bọn họ gặp mặt hai lần tựa hồ đều là ngắn ngủi như vậy, thế cho nên nàng một chút cũng không hiểu rõ hắn, nhưng hắn lại nói, vì nàng diệt thần!

Được rồi, một khi đã vậy, Quân Dạ Hi, Dạ Nguyệt Vũ ta về sau núi đao biển lửa, không rời không khí!

Liếc liếc mắt phương hướng Quân Dạ Hi ly khai một cái, Nguyệt Vũ trong mắt hiện lên kiên định.

“Dạ nhi, tên thật của ngươi kêu Nguyệt Vũ phải không?” Thanh âm Hoa Ngục Thánh ai oán truyền vào trong tai Nguyệt Vũ, kéo lại suy nghĩ của nàng.

Tên thật? Có ý tứ gì?

Nguyệt Vũ có chút không kịp phản ứng, bất quá cẩn thận nghĩ lại, Nguyệt Vũ cũng liền lập tức phản ứng lại.

Vừa rồi Quân Dạ Hi hình như gọi nàng là Nguyệt Vũ, nàng cũng không quá để ý, không thể tưởng được, Hoa Ngục Thánh tên này cư nhiên để ý, thật đúng là tâm tư kín đáo a!

“Đúng vậy, tên thật của ta chính là Dạ Nguyệt Vũ, ngươi đoán không sai, chính là vị từng được gọi là đệ nhất thiên tài đại lục.“

Nguyệt Vũ vô cùng thành thực nói. Đối với Hoa Ngục Thánh, nàng cảm thấy không nhất thiết phải giấu diếm, bởi vì nàng tin tưởng Hoa Ngục Thánh.

Nghe xong, Hoa Ngục Thánh tuyệt không cảm thấy kỳ quái, bất quá hắn cũng rất vui vẻ, đây là một loại cảm giác thế nào, chính là một loại được tín nhiệm và coi trọng. Nghĩ đến đây, Hoa Ngục Thánh đột nhiên lộ ra một chút tươi cười khinh vân thiển nguyệt.

Không phải xinh đẹp mị hoặc, mà sáng lạn như ánh mặt trời.

Nguyệt Vũ sửng sốt, không nghĩ tới yêu nghiệt nàu cũng có lúc cười thuần khiết như vậy a, thật đúng là làm cho nàng bất ngờ.

“Dạ nhi, tuy rằng rất luyến tiếc, nhưng ta vẫn muốn nói.” Hoa Ngục Thánh sửa lại khuôn mặt tươi cười trong suốt lúc nãy thay vào đó là vẻ trịnh trọng.

Nghe vậy, Nguyệt Vũ ngẩn ra, tựa hồ đã đoán trước được cái gì, thản nhiên mở miệng nói:“Ngục Thánh, ngươi có chuyện gì phải đi làm thì đi đi, không cần lo lắng cho ta, ta sẽ bảo vệ tốt chính mình.”

Hoa Ngục Thánh sửng sốt, đối với việc Nguyệt Vũ đoán trúng ý nghĩ của mình trong nháy mắt có chút kinh ngạc, bất quá lập tức hiểu rõ. Hắn nhận thức Dạ nhi chính là một tên biến thái, sao có thể không biết đây?

Điều chỉnh cảm xúc, Hoa Ngục Thánh tiếp tục nói:“Ta chuẩn bị về gia tộc một chuyến, phỏng chừng cần một đoạn thời gian. Bất quá sau khi đem sự tình xử lý tốt sẽ đi tìm ngươi, đến lúc đó ngươi cũng đừng quên ta.” Hoa Ngục Thánh tận lực điểu chỉnh thanh âm của chính mình bình thường một ít, không nên thương cảm như vậy.

Hoa Ngục Thánh thực nghi hoặc, hắn luôn luôn một đường độc hành, cư nhiên cũng có một ngày có vướng bận như vậy, thật đúng là thế sự khó liệu a.

Bất quá, hắn lại vui vẻ chịu đựng.

“Ân, đi thôi, ta sẽ không quên ngươi, chúng ta là huynh đệ không phải sao?”

Nguyệt Vũ kỳ thực không thích cảnh tượng như vậy, vì thế nâng tay vỗ vỗ bả vai Hoa Ngục Thánh, tận lực biểu hiện dũng cảm một chút.

Phân biệt, loại này thật sự không thích hợp với hắn! (hí hí, không thích làm huynh đệ đâu!)

Hoa Ngục Thánh lại hướng Nguyệt Vũ nhoẻn miệng cười, sau đó lắc mình, không hề do dự rời đi. Không trung lưu lại một tàn ảnh giống như một đóa hoa nở rộ. Đồng thời, trong không khí còn quanh quẩn hai chữ “Chờ ta”. Tại một mảnh trống trải, mở mang vô cương, rộng lớn khôn cùng Vô Tận Phiêu Miểu này, Nguyệt Vũ một mình một người đứng ở trong đó, trông có vẻ nhỏ bé ốm yếu. Nguyệt Vũ nhìn một mảnh mênh mông, cảm nhận được tình cảm kia, trong lòng có một chút phiền muộn.

Hắn chưa từng có ràng buộc trong suy nghĩ vậy mà chẳng bao lâu cũng nhiễm một tình cảm không muốn dứt này? Bất quá, cảm giác như vậy thật tốt, ít nhất chính mình được coi trọng, được quý trọng, như vậy tựa hồ cũng không cô tịch nữa!

Theo Dạ thành đến Lưu Vân thành, lại từ Lưu Vân thành đến Vô Tận Phiêu Miểu này, nhoáng một cái từ khi xuyên qua đến bây giờ đã trôi qua được nửa năm.

Ngay từ đầu mê mang vô thố, đến từng bước trưởng thành, cuối cùng đến bây giờ, một đường này không nói gian nan vạn phần thì cũng là mưa gió kiêm trình. Bất quá, một đường đi này, nàng chưa từng hối hận, một đường mưa gió tuy rằng gian khổ, nhưng nàng lại vô cùng may mắn, may mắn vì gặp được vân vân đủ loại….

Một đường này gặp được biết bao tình cảm... Là lam mâu kinh diễm tại Dạ thành ngày đó? Là một chút bóng dáng rộng lớn ấm áp tại Phệ Ma Sâm Lâm kia? Là lời thề vạn dặm theo gió tại Lưu Vân thành khi ấy? Hay là một chút mỉm cười xinh đẹp mị hoặc tại Vô Tận Phiêu Miểu nơi đây?

Quân Dạ Hi, Bạch Thiên Tuyệt, Lãnh Tuyệt Trần, Lưu Vân Hàm Phong, Hoa Ngục Thánh, còn có chúng thành viên Khống Thiên…… Nguyên lai, phong cảnh một đường này, gặp nhau một đường này, nàng đã nhận thức được nhiều bằng hữu như vậy, có nhiều vướng bận như vậy a!

Có vướng bận, còn có ràng buộc, nhưng nàng vĩnh viễn cũng sẽ không hối hận, vĩnh viễn sẽ không! Cho dù phía trước con đường có khó khăn, bụi gai che kín, nàng cũng muốn đi, dùng tất cả sức mình thủ hộ một phần ấm áp, một phần cùng hội cùng thuyền kia, không rời không khí!

Nguyệt Vũ chậm rãi ngẩng đầu, đối mặt với một mảnh thiên không bao la vô ngần của Vô Tận Phiêu Miểu, lộ ra một chút mỉm cười tự tin đến cực điểm...

Nụ cười này không liên quan tới gió trăng, cũng không liên quan tới tình cảm mà chính là một nụ cười thuần túy, một nụ cười thoải mái, một nụ cươi tràn đầy tự tin…

Thật lâu sau, Nguyệt Vũ đem tầm mắt chuyển hướng về phía tây Vô Tận Phiêu Miểu, trên mặt tràn ngập chờ mong.

Đế đô, ta đến đây, ngươi, chuẩn bị tốt sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.