Dạ Tôn Dị Thế

Chương 4: Q.1 - Chương 4: Vô Quy Sâm Lâm




Vô Quy Sâm Lâm ở phía sau Dạ thành Dạ gia, thuộc loại Cửu U nhất mạch, là phiến rừng rậm cực kì nguy hiểm, nơi cũng như tên, đi vào liền không ra được.

Dạ gia vì không cho ma thú trong rừng nhào ra gây nhiễu loạn dân cư trong thành, trong phạm vi Dạ thành tiếp giáp với bìa rừng liền hạ kết giới. Kết giới này cho phép mọi người tùy ý ra vào, nhưng không cho phép ma thú đi ra. Kết giới tinh tế, khổng lồ như vậy cũng chỉ có Dạ gia trong tứ đại gia tộc mới có thể thiết lập.

Theo cửa sau Dạ gia đi không bao lâu nữa chính là bìa rừng Vô Quy Sâm Lâm, trên cơ bản bên ngoài không tồn tại nguy hiểm gì nên nơi này được một số huyền sư cấp thấp chọn làm nơi săn thú, lịch lãm.

Giữa rừng nguy hiểm hơn bên ngoài không ít, là nơi hằng năm Dạ gia cho đệ tử gia tộc luyện tập.

Mà trung tâm địa khu thần bí nhất, nguy hiểm nhất, cho tới nay vẫn là một điều bí ẩn tồn tại, không ai dám đi. Thật lâu trước kia cũng có không ít mạo hiểm giả cùng cường giả không tin, liền theo nhau tiến vào, kết quả không một ai sống sót quay về, bởi vậy mọi người liền gọi phiến rừng rậm này là Vô Quy Sâm Lâm. Hiện giờ, nơi này trở thành cấm địa của con người.

Nguyệt Vũ sau khi ra khỏi Dạ gia vẫn một đường hướng trong rừng mà chạy, đến giữa rừng mới ngừng lại.

Trên đường chạy trốn, Nguyệt Vũ cảm thấy chính mình hiện tại thật sự rất thảm, lần đầu tiên bị người truy đuổi, hơn nữa bản thân một chút biện pháp cũng không có.

Ai kêu mình mới tới đây đâu? Đối với thế giới này tuy rằng thông qua trí nhớ dung hợp đã biết rất nhiều, nhưng vẫn cần thời gian để thích ứng, có lẽ lần này chạy khỏi Dạ gia cũng không phải là một chuyện xấu.

Ít nhất không cần mỗi ngày sống ở cái địa phương vừa nát vừa nhỏ kia, mỗi ngày bị người khác khinh bỉ!

Vận khí thiếu chút nữa còn bị người khác cấp cho mấy đòn. Dù vậy Nguyệt Vũ cũng không ngại, chỉ cần mình có thể trở nên đủ mạnh mẽ , sớm hay muộn nàng cũng quay về đòi lại hết thảy.

Từ bên ngoài tiến vào tới tận bây giờ đã ở giữa khu rừng, Nguyệt Vũ ngay cả một con huyền thú cũng chưa thấy, chẳng lẽ vận khí của mình quả thực quá tốt? Nguyệt Vũ thầm nghĩ.

Kỳ thật cũng không phải nàng vận khí tốt, mà là bởi vì bên ngoài huyền thú cấp bậc không cao, hơn nữa Nguyệt Vũ, một thân khí phách không gì sánh kịp cùng sát khí đáng sợ khiến cho đám thú sợ hãi a!

Đi càng ngày càng đến gần trung tâm rừng rậm, Nguyệt Vũ cũng càng cảm thấy có cỗ áp lực càng lúc càng lớn làm cho mình nhìn không thấu.

Quả nhiên trong này cùng bên ngoài chênh lệch không phải một chút. Bên ngoài đối với rừng rậm bình thường không có gì khác nhau, hơn nữa lúc trước nàng làm nhiệm vụ cùng huấn luyện tại rừng rậm nguyên thủy cũng không phải ít.

Nhưng trung tâm nơi này rất không bình thường, cây cối lại càng rậm rạp, nơi đây huyền thú cấp bậc cao cũng không ít a! Ngay cả cái gọi là uy áp kia cũng làm cho người ta hoảng hốt.

Nguyệt Vũ huy động hai trăm phần trăm cảnh giác bước đi giữa những cây cối rậm rạp, bên tai vang lên các loại âm thanh xa, gần của các loài động vật khác nhau. Khi nàng chuẩn bị dừng lại nghỉ ngơi một chút, cảm quan (giác quan cảm nhận) nhạy bén phát hiện có vật gì đó đang hướng tới gần mình, nhưng lại mang theo thế công sắc bén như chẻ tre.

Nguyệt Vũ trong lòng kinh hãi, không biết đến rốt cuộc là thú hay là người?

Cũng không biết người tới thực lực rốt cuộc như thế nào. Nếu đến đây là một người khó đối phó thì phải làm sao bây giờ? Không biết thực lực của mình có thể đối phó được hay không!

Đang lúc Nguyệt Vũ cảm thấy trăm suy ngàn chuyển, người thần bí kia đã đi tới trước mặt Nguyệt Vũ. Tập trung nhìn vào, dù là Nguyệt Vũ gặp qua đã quen mặt cũng nhịn không được hấp một hơi trong lòng mắng: Má nó, đây là cái quái gì?!

Thứ đang đứng trước mặt Nguyệt Vũ chính là một chích thú, một chích thú mà Nguyệt Vũ chưa bao giờ thấy qua! Bởi vì Hoa Hạ không có loại sinh vật này.

Chích thú này lớn khoảng bằng ba con voi. Tưởng thôi, có điểm giống sư tử, lại có điểm giống lão hổ, làn da đỏ đậm, trên lưng còn có một đôi sắc cánh lửa đỏ rất lớn, còn có mỏng manh hỏa diễm ở trên rực cháy. Bởi vì chủ nhân của thân thể này trước kia kiến thức rộng rãi, cho nên chích thú này nàng vẫn biết!

Con thú này tên là Hỏa Dực Cuồng Sư. Hỏa Dực cuồng sư tại cái thế giới này không xem như chim quý thú lạ gì, nhưng cũng là hiếm có.

Trước mắt này chính là nhất chích Nhất Nguyệt thánh thú. Thánh thú tồn tại tương đương với huyền vương của nhân loại, đã có linh thức, nhưng chưa thể nói, chỉ có thể đến cấp bậc thần thú mới có thể bắt đầu mở miệng nói chuyện, đến cấp bậc siêu thần thú thì có thể hóa thành hình người.

Thánh thú a, ngay mặt so đấu, Nguyệt Vũ ngay cả đại huyền sư cũng không nhất định đánh thắng được a, huống chi là một cái huyền vương hình thể khổng lồ đây?

Nguyệt Vũ trong lòng áp lực rất lớn, nhưng là lại tuyệt không kích động, cũng đúng, Nguyệt Vũ khi nào thì phải sợ?

Đại danh đỉnh đỉnh Dạ tôn nếu bị nhất chích quái thú nho nhỏ như vậy hù dọa thì đó thực sự liền thành hư danh!

Trong đầu xoay chuyển rất nhanh, trên mặt trước sau như một vẫn là biểu hiện vô tình. Cứ như vậy một người một thú giằng co.

Không được bao lâu, tính tình táo bạo Hỏa Dực Cuồng Sư rốt cục không nhẫn nại được nữa.

Không cho Nguyệt Vũ có thời gian phản ứng, vừa ra tay chính là phun tới một ngụm hỏa diễm. Hỏa diễm kia diện tích lan rộng, hơn nữa còn mang theo nhiệt độ cao, giống như tường hoả hướng Nguyệt Vũ đánh úp lại.

Trong lúc vội vàng, Nguyệt Vũ chỉ có thể thập phần chật vật né tránh hỏa diễm!

Cứ như vậy, bị hỏa đuổi theo đã lâu, Nguyệt Vũ rốt cuộc cũng nổi giận!

Nhất chích súc sinh cũng kiêu ngạo như vậy, đã vậy còn tưởng rất lớn sao? Vì thế, Nguyệt Vũ nhắm mắt, ý niệm vừa động, một phen hắc chủy thủ* rõ ràng xuất hiện trên tay Nguyệt Vũ.

*Chủy thủ: thanh kiếm nhỏ, thường mang theo phòng thân

Chuôi chủy thủ này thoạt nhìn thực không sai, toàn thân đen tuyền, khí phách mười phần, cùng Nguyệt Vũ nhưng thật ra rất xứng. Chủy thủ nặng nhẹ vừa phải, thoạt nhìn mũi nhọn nội liễm, từ lần đầu tiên nhìn thấy, Nguyệt Vũ liền thích nó, cũng vì vậy mà đặt cho nó một cái tên – Trảm Thiên!

Trảm Thiên ra khỏi vỏ, ngân quang lóe ra, Nguyệt Vũ lập tức tiến lên cho con súc sinh trước mặt một kích.

Con thú bị Nguyệt Vũ đột nhiên tập kích làm cho ngốc lăng một lát, nhưng cũng tránh thoát một kích của Nguyệt vũ.

Chích thú bốc hỏa, một nhân loại nhỏ bé cũng dám mạo phạm mình, quả nhiên là chán sống!

Tức giận, Hỏa Dực Cuồng Sư vốn chỉ có cánh mới nhiễm hỏa, hiện tại toàn thân đều là một màu hồng hồng hỏa diễm, người thấy da đầu cũng run lên.

Sau đó hắn ngửa lên trời rống một tiếng liền hướng Nguyệt Vũ vọt mạnh đi. Nguyệt Vũ kinh hãi, trong lòng thập phần hiểu được, nếu không cẩn thận bị thứ này bính một chút, cũng sẽ bị nướng chín.

Nàng chỉ có hết sức trốn, tận lực không cho con sư tử phát cuồng này tới gần mình, vừa trốn còn không quên oán thầm một câu: Tên cùng tính tình quả thật rất xứng đôi a, táo bạo như vậy!

Qua một đoạn thời gian, Nguyệt Vũ đã muốn mệt chết đi, mà súc sinh kia tựa hồ vẫn còn bốc đồng mười phần a, Nguyệt Vũ hiểu được cứ tiếp tục như vậy cũng không phải biện pháp, nhưng là bất đắc dĩ, thực lực cách xa quá lớn a, nhất thời cũng không nghĩ ra ý kiến gì hay, hiện tại biện pháp tốt nhất chính là nhìn xem chạy trốn như thế nào. Nhưng mà súc sinh này rất cẩn thận, một chút cơ hội cũng không cấp cho Nguyệt Vũ.

Nguyệt Vũ toàn thân cao thấp đã có rất nhiều chỗ bị bỏng, hơn nữa có nơi còn bị Hỏa Dực cuồng sư trảo (đánh) bị thương. Nếu không phải mình có cái năng lực bất tử đến biến thái, người bình thường hẳn không tử cũng tàn đi!

Đang lúc Nguyệt Vũ chuẩn bị cùng súc sinh kia liều mạng, không phải ngươi tử thì chính là ta chết, nhưng trời xanh dường không thuận ý nàng….

Đột nhiên, một trận trầm thấp tiếng thú rống theo xa xa truyền đến, âm thanh tựa như long ngâm, có một loại cảm giác đến từ viễn cổ hồng hoang Thương Mang*.

*hồng hoang thương mang: thời thượng cổ xa xưa

Thanh âm mặc dù không lớn, nhưng bên trong chứa uy áp mạnh mẽ làm cho người ta sợ hãi! Nháy mắt, trong rừng một mảnh yên tĩnh, mà Hỏa Dực Cuồng Sư trước mặt Nguyệt Vũ đã sớm nằm úp sấp trên mặt đất bộ dáng run run, lại càng không nói cái bộ dạng kiêu ngạo trước kia đã biến mất, liền ngay cả hỏa diễm cũng tắt sạch sẽ!

Không biết vì sao, theo lẽ thường, up áp cường hãn như vậy, Nguyệt Vũ cũng có thể bị áp đến mức nằm úp sấp trên mặt đất a! Nhưng sự thật là Nguyệt Vũ đối với tiếng thú rống này cũng không có nhiều cảm giác cho lắm, chỉ cảm thấy thanh âm này đủ uy nghiêm, đủ khí phách, có khí thế vương giả quân lâm thiên hạ.

Uy áp ẩn chứa trong tiếng long ngâm kia tựa hồ cố ý né qua Nguyệt Vũ, cho nên Nguyệt Vũ mới có thể bình tĩnh như vậy!

Lúc này không đi còn đợi khi nào? Nguyệt Vũ trong lòng nghĩ đến, vì thế không nói hai lời lập tức đứng dậy ,tập tễnh hướng phía trong đi tới. Nguyệt Vũ rõ ràng càng đi vào sâu thì càng nguy hiểm, nhưng là không biết vì sao, nàng cảm thấy nơi đó có thứ gì đó mà mình muốn, có thể giúp mình biến cường. Đây thật sự là ý tưởng kì quái! Vì thế, quyết tâm không thành công thì không quay lại, Nguyệt Vũ nghĩa vô phản cố* hướng bên trong phóng đi!

*Nghĩa vô phản cố: làm việc nghĩa quyết không chùn bước

“Má nó, cũng quá dọa người đi, sâm lâm chó má cái quái gì, nào có khủng bố như vậy a!” Theo hướng vào trong rừng vọt mạnh, Nguyệt Vũ thầm mắng.

Không phải nói Vô Quy Sâm Lâm càng vào sâu, cao giai huyền thú càng nhiều, càng khủng bố đáng sợ sao? Vì sao mình nhìn đến lại là một cảnh tượng hoàn toàn khác?

Không nói đến cao giai huyền thú mà thế nhân kiêng kị nhìn còn không tới bóng dáng, liền ngay cả phong cảnh cũng xinh đẹp như thế, đồ sộ như thế, nhiều nơi so với Địa Cầu còn tốt gấp trăm lần! Đây là Vô Quy Sâm Lâm trong truyền thuyết sao? Sẽ không lừa người đi?!

Cho dù hoài nghi thế nào, Nguyệt Vũ cũng không dám khinh thường, có lẽ cảnh tượng hài hòa yên tĩnh này chính là một cái bẫy mà thôi, vạn nhất mình không cẩn thận bị đánh lén làm sao bây giờ? Bởi vậy, Nguyệt Vũ lại đề cao cảnh giác lên hai trăm phần trăm, hướng vị trí thánh địa phía giữa rừng rậm đi tới.

“Vẫn không có cái gì a, chẳng lẽ cảm giác của mình sai lầm rồi? Nhưng rừng rậm này thật vô cùng kì quái, tổng cảm giác có chỗ không đúng a! Rốt cuộc đây là có chuyện gì? Chẳng lẽ chạy lần này phí công?”

Giờ phút này, đã muốn tới trung tâm Vô Quy Sâm Lâm, Nguyệt Vũ trong lòng kinh ngạc tự hỏi. Vốn tưởng rằng bất kể trung tâm này kì quái thế nào cũng phải có chút gì đó chứ. Nhưng mà sự thật lại thật là rất hảo buồn cười! Trong truyền thuyết cường giả chưa hẳn xông vào được Vô Quy Sâm Lâm, nhưng chính mình, một người không có huyền lực có thể xông vào, nói ra ai dám tin?

Đột nhiên, Nguyệt Vũ trong đầu một cái ý tưởng xẹt qua, chẳng lẽ nguyên nhân là thú kia rống? Nếu đúng như vậy, một huyền thú phải cường đại tới mức nào a! Hơn nữa thú rống tựa hồ xuất hiện thực đúng lúc, hơn nữa mình cũng không cảm nhận được uy áp, chẳng lẽ huyền thú kia giúp mình? Nhưng là vì cái gì đây?

Đang lúc Nguyệt Vũ chuẩn bị đắm chìm trong suy nghĩ, cách đó không xa, bên trong một sơn động truyền đến dày đặc hào quang……

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.