Đã Từng Có Kẻ Ngốc Thương Em

Chương 2: Chương 2: Kỳ Nhiên, nhìn anh một chút đi




Hai năm Chính Huyết rời xa Kỳ Nhiên, có lẽ là đoạn thời gian này Mạc Khương cảm thấy hạnh phúc nhất

Bởi vì sự thật họ đã tiến thêm được nửa bước trong mối quan hệ, từ ca ca tốt thành tình nhân. Anh yêu thương, bảo vệ, chăm lo cho cậu từng chút

Kỳ Anh khóc vì nhớ Chính Huyết, không sao cả!vẫn có Mạc Khương nén nhịn đau để lau nước mắt. Cậu vui khi ai kia gọi điện về hỏi thăm, anh sẽ ở trước mặt vui vẻ, chúc mừng. Nhưng phía sau lưng lại rơi lệ

Tuy là được ngủ chung giường, được ăn chung một bàn, được sát nhập vào nhau. Nhưng anh vẫn mãi mãi chỉ là thế thân, không bao giờ có thể hoàn toàn chiếm lấy cậu

Đã có lần anh từng khóc trước mặt cậu, cầu xin

- Tiểu Kỳ! Yêu anh một chút có được không? Quên Chính Huyết đi, anh hứa sẽ chăm lo, yêu thương cho em cả đời mà

Nhưng mà lúc đó Kỳ Anh chỉ là nhìn Mạc Khương một cái, sau đó cười khẩy nói

- Anh nên biết thân phận mình ở đâu, tình nhân thì vẫn là tình nhân. Chẳng có thể trèo cao lên được, nếu còn nói nhiều nữa thì tự động biến khỏi mắt em

Nếu hỏi ai có thể vì Kỳ Nhiên mà hi sinh nhiều nhất, thì xin thưa rằng đó chính là quản gia Trầm Mạc Khương, anh có thể vì cậu mà không tiếc cả sinh mạng. Vậy thì chuyện rời xa cậu là điều không thể, cho nên lúc lời đe dọa ấy được nói ra, Mạc Khương chỉ có thể kìm nén nỗi lòng đau như xé nát của mình nà tiếp tục làm một kẻ ở trong bóng tối

Năm tháng qua đi rất nhanh, ấy thế mà người yêu của Kỳ Nhiên cuối cùng cũng đã quay về, hai người lại như cũ, anh anh em em hạnh phúc như xưa. Chính Huyết về, cậu bỏ quên anh, trở mặt xem Mạc Khương như một quản không hơn không kém. Thậm chí, như muốn anh chết tâm còn không ngần ngại cùng người yêu làm tình ở ghế sofa giữa nhà

Anh vẫn cười, vẫn ở bên cậu làm quản gia. Bởi vì bản thân họ Trầm đã quá điên rồ trong tình yêu, người ta làm tổn thương cũng mặc kệ, trong lòng chỉ nhất quyết với ý nghĩ Kỳ Nhiên ở đâu anh sẽ có mặt ở chỗ đó

Nhưng mà ngày hôm đó nhìn hai người hoan ái trước mặt mình, đầu óc anh bỗng nhiên quay cuồng, hai tay siết chặt thành nấm đấm. Chỉ một chút nữa thôi là chạy vào bếp, cầm lấy dao đâm chết Chính Huyết

Bỗng nhiên đại não lại rất nhanh hoạt động, thâm tâm kêu gào không thể giết tên đó được. Bởi vì làm như vậy chỉ khiến Kỳ nhiên đau khổ cùng hận anh thôi! Cho nên Mạc Khương đã không thể làm

Nhắm mắt làm ngơ mọi thứ, ở đâu đó vẫn có Trầm Mạc Khương ngu ngốc yêu một người mà người đó chưa từng yêu anh

Cuộc ân ái qua đi, Kỳ Nhiên không hiểu sao nhìn bản mặt đau buồn nhưng cố kìm nén của anh lại tức giận, đợi Chính Huyết đi lên lầu tắm rửa, cậu ở dưới này sau khi mặc áo quần xong liền cho anh một cái tát, còn không ngừng mắng chửi

- Mẹ nó! Anh có liêm sĩ hay không, tôi cùng người yêu làm tình cũng đứng nhìn. Thật hết thuốc chữa mà, không biết cút đi chỗ khác hả?

Lúc đó anh cũng nhẫn nhịn chịu đựng những lời mắng chửi. Đợi đến khi cậu hết hơi, mới nhẹ nhàng cười vu vơ đáp lại

- Kỳ Nhiên! Em không cần để ý đến anh, xem anh như người vô hình cũng được. Nhưng chỉ là cầu xin em đừng đuổi anh đi có được không?

Đôi mắt chất chứa nhiều nỗi buồn, đã bao lâu rồi cậu chưa thấy anh cười? Đã tự khi nào mà con mắt của người này đã đục ngầu như thế kia?

Nghe những lời nói ấy, nhìn khuôn mặt âm u không chút sức sống, bỗng dưng Kỳ Nhiên không muốn nói nữa, trực tiếp bỏ lên lầu, để mặc anh nhìn theo bóng lưng của cậu. Lúc này miệng Mạc Khương khẽ thì thầm

- Em đừng đi nhanh quá, quay lại nhìn anh một chút có được không?

-----------****-------

Cuộc sống vẫn phải tiếp tục, cậu cuối cùng cũng nhận được lời cầu hôn chính thức từ Chính Huyết, Mạc Khương nhìn chiếc nhẫn trong tay cậu mà trốn vào phòng lặng lẽ khóc

- Nhu nhược, nghèo nàn cùng cam chịu đã khiến anh không thể có được cậu. Chiếc nhẫn cậu đeo trên tay cũng không phải do chính anh tặng, như vậy thì còn hy vọng nữa đi, còn điều gì vấn vương nữa đâu, tốt nhất là buông tay đi

Tìm một chiếc vali cũ kĩ, xếp vài bộ áo quần cùng chút tiền ít ỏi vào trong đó, đợi lúc cậu đi tắm, anh liền nhẹ nhàng đặt một lá thư ở trên bàn. Sau đó thì mỉm cười buông tay, rời khỏi căn biệt thư chất chứa nhiều kỷ niệm ấy

Cứ nghĩ rằng bỏ đi sẽ là cách tốt nhất, nhưng thật không ngờ đêm đó chính một thảm kịch đau thương. Khiến một người ra đi mãi mãi, người ở lại phải sống trong sự hối hận cùng dằn vặt của bản thân

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.