Được rồi, được rồi, ảnh bìa đã có, tóm tắt đã xong, tên truyện hoàn thành, đăng lên thôi nào!
Phải có ít nhất một chương truyện mới có thể duyệt
Duy Khải cạn lời, lại vào mục Viết truyện viết một chương. Tiếp tục ấn đăng truyện!
Yêu cầu duyệt đã được gửi
Cậu chàng hí ha hí hửng lên tìm kiếm tên truyện của mình.
Không có kết quả tìm kiếm, truyện không tồn tại hoặc chưa được phê duyệt
Duy Khải ôm đầu lầm bầm:
- Trời ơi mệt mỏi chết mất! Thôi kệ, phải đi ngủ trước đã, để mai lại xem xem thế nào.
............................................................................
Sáng hôm sau...
Đánh răng, rửa mặt, ăn sáng, hình như Duy Khải nhà chúng ta quên mất điều gì thì phải?
- Hôm nay Chủ Nhật, không phải đi học, mình quên gì được nhỉ?
Liếc nhìn cái máy tính nằm an vị trên bàn học, Duy Khải mới nhớ ra tối qua mình đã đăng truyện lên một web truyện.
Mở máy, nhanh chóng vào web, đăng nhập thành công, tìm kiếm tên truyện...
- Không biết là đã duyệt chưa nữa...
Có 1 kết quả tìm kiếm
- Yes! Được rồi! Thành công rồi! Hahaha @$@%$^%&!@$@#
Tiếng mẹ từ dưới tầng vọng lên:
- Khải! Con đang xì xà xì xồ cái gì thế?
- Không có gì đâu mẹ, con đang học tiếng nước ngoài.
- Tiếng gì lạ vậy? Mẹ nghe không hiểu?
- Mẹ không biết được đâu!
- Làm gì thì cũng nhỏ tiếng thôi, làm phiền đến hàng xóm cũng không hay.
- Mẹ, mỗi nhà riêng biệt thế, còn cách cả một cái vườn hoa, làm sao mà nghe thấy được?
- Con vừa kêu như lợn bị chọc tiết ấy, làm sao mà lại không nghe thấy cho nổi!
- Mẹ~
- Rồi, rồi, biết rồi, anh be bé cái mồm lại cho tôi. Con trai đã sắp trưởng thành rồi còn làm nũng mẹ.
Đóng cửa phòng lại, Duy Khải không dám to mồm nữa, chỉ lặng lẽ hò hét trong lòng, chạy đến trước máy tính, tự đọc truyện của chính mình.
Càng đọc càng thấy hay - Cậu chàng tự kỉ nghĩ - Mà sao lượt đọc lại ít thế này? Thôi kệ, truyện mới đăng chỉ thế thôi, sau này sẽ tốt hơn. Viết tiếp chương mới đã.