Editor: Trà sữa trà xanh
Năm mới kết thúc, kỳ nghỉ đông cũng kết thúc, tựu trường sắp tới.
Cố Noãn ngồi trước bàn máy vi tính, nhìn chi phiếu tiền lời hậu hĩnh, đường cong ở khóe miệng đã kéo đến mang tai, chỉ là Cố Noãn cảm thấy nên dùng nó làm chút gì, đầu tiên cô nghĩ tới là hệ thống cửa hàng, cô nhớ lúc đầu kinh doanh hệ thống này cạnh tranh không quá kịch liệt, nhưng khách hàng đã ngửi được cửa hàng online dễ dàng cùng giá cả hấp dẫn, hơn nữa Thương gia vì khích lệ người bán, chẳng những trên web mở tiệm là miễn phí, còn kèm theo một loạt chính sách ưu đãi, như trong kiếp trước cực kỳ bỏng tay, cho nên Cố Noãn cảm thấy hiện tại mở một cửa hàng, rất có tiền đồ.
Chỉ là đây mới là ý tưởng ban đầu của cô, dù sao lúc này cô thật sự không có thời gian cùng tinh lực đi kinh doanh một hay mấy cửa hàng, hơn nữa cô cũng không thiếu số tiền này.
Cô lấy ra sách giáo khoa, ngữ văn, số học, Anh ngữ, tự nhiên mà mấy ngày trước đã chỉnh đốn lại đặt ở trên bàn, tính bắt đầu học từ số học, nhân lúc còn chưa tựu trường trong thời gian này học số học cơ bản lại một lần, sau đó thường xuyên xem và làm bài tập mẫu cho thuần thục, đến lúc đó làm tiếp làm bài tập, tranh thủ kéo thành tích số học lên trước khi vào học.
Về phần ngữ văn cô cảm thấy nên dựa vào trải nghiệm của bản thân, dục tốc tắc bất đạt, Cố Noãn không lo lắng nhất là anh ngữ, dù sao kiếp trước anh ngữ của cô đã qua cấp sáu, về phần tự nhiên cô tạm thời không suy tính, chờ sau khi tựu trường sẽ chuẩn bị.
Ngày thứ nhất tựu trường.
Cố Noãn theo trí nhớ tìm được khu vực trung học cấp đệ nhất năm thứ ba, đi tới cửa phòng học của mình, cô nhìn quanh bốn phía một cái, vốn là lớp học ồn ào bởi vì cô đến, đột nhiên trở nên rất an tĩnh, Cố Noãn không nhìn vẻ mặt kinh ngạc của người xung quanh. Tìm được vị trí của mình liền ngồi xuống.
Chỉ là còn chưa ngồi ấm chỗ, giọng nói kỳ quái ở phía sau vang lên: “Ơ, đây không phải là Cố đại tiểu thư sao? Hiếm có nha!”
Người nói chuyện là Giản Dịch Dương, cao khoảng 1m78, mẹ của cậu ta là con lai Trung Mỹ, Giản Dịch Dương lại nhận nhiều gen di truyền từ người mẹ tốt, nên làn da trắng muốt, đôi mắt sâu thẳm, sóng mũi cao, đường nét khuôn mặt sắc sảo, mang một mắt kính gọng đen không tròng, hai chân tréo nguẩy, cả người ngồi nghiêng ở trên ghế.
Giản Dịch Dương được xưng tụng là hoa hoa công tử (công tử bột), thay bạn gái còn nhanh hơn thay quần áo, hơn nữa người này có một hành động biến thái, đó chính là mỗi lần đổi một người bạn gái đều muốn chụp một tấm hình lưu niệm, Cố Noãn rất xem thường Giản Dịch Dương, kiếp trước mỗi lần gặp mặt đều phải chê cười cậu ta một phen.
Nếu đổi là kiếp trước Cố Noãn khẳng định về nhà rồi, nhưng mà dù sao bây giờ Cố Noãn đã sống hơn cậu ta một đời, đương nhiên không chấp nhất đứa bé mới học Sơ Tam, cô không để ý đến cậu ta, mở cặp ra, lấy sách d[d[lqd vở ngày hôm nay cần học ra, động tác nhanh nhẹn.
Giản Dịch Dương thấy Cố Noãn không để ý đến cậu ta, lại chú ý vào sách giáo khoa, cảm thấy hơi lúng túng, sờ mũi một cái tiếp tục nói: “Cố đại tiểu thư đổi tính rồi sao, ngày thứ nhất tựu trường lại thấy được bóng dáng của cậu.”
Cố Noãn hít sâu một hơi, dừng động tác trong tay lại, nhưng vẫn chưa quay đầu, lạnh nhạt nói: “Có phải người nào đó cảm thấy bị coi thường, mấy ngày không bị mắng nên ngứa ngáy khó chịu. Nên xung phong bị mắng.” Sau đó mở quyển sách ra.
“Vậy cũng tốt hơn người nào đó, ngày ngày đến trễ về sớm.” Giản Dịch Dương tiếp lời Cố Noãn.
“Giản Dịch Dương, cậu nói lời này cũng không biết đỏ mặt, hai người chúng ta đều giống nhau thôi.” Cố Noãn quay đầu, nhìn chằm chằm Giản Dịch Dương.
“Vậy sao? Thật ngại quá, đúng là hai chúng ta giống nhau thật, hãy nhớ lại thành tích học tập cuối học kỳ trước đi! Bản nhân bất tài, nhưng cuối cùng mình lại xếp hạng trên cậu.” Giản Dịch Dương tự hào nói.
“Đó là bản tiểu thư nhường cậu thôi...cậu nghĩ sao, cậu chính là mèo mù vớ được chuột chết vận cứt chó mà thôi. Cũng không biết ai ở cuộc thi học kỳ trước trực tiếp ghi “Em không biết” lên đáp án rồi đi nộp bài. Mình không khỏi xấu hổ thay cậu.” Cố Noãn phản kích.
“Hừ, mình coi thường thi cử thôi, nếu mình mà thi thực sự sẽ đứng thứ nhất, hoặc là không thi.”
“Giản Dịch Dương cậu cũng vĩnh viễn đứng ở cuối lớp thôi.” Cố Noãn cười lạnh nói.
“Cố Noãn, cậu đừng quá phận.” Giản Dịch Dương đứng lên, chỉ vào Cố Noãn nói.
“Mình thế nào! Mình chỉ nói thật.” Cố Noãn không để ý đến Giản Dịch Dương đang nổi trận lôi đình, không lạnh không nhạt mà nói.
“Hừ, đã như vậy, nếu không chúng ta thi đấu với nhau đi? Xem coi kỳ thi tháng ai giỏi hơn ai!”
“Tại sao mình phải thi đấu với cậu?” Cố Noãn liếc mắt nhìn Giản Dịch Dương đang đứng.
“Thế nào, cậu không dám phải không, mình còn tưởng rằng không có chuyện gì Cố đại tiểu thư cậu không dám làm? Cố Noãn cậu cũng chỉ được nhiêu đó thôi. Được rồi, bây giờ cậu nhân thua, mình coi như không có gì xảy ra.”
“Cố Noãn mình có cái gì không dám làm, được, mình cùng cậu thi đấu xem hạng của ai cao hơn trong kỳ thi tháng này.”
“Được, một lời đã định, nhưng người thua phải làm gì?”
“Đương nhiên muốn làm gì cũng được, nhưng nếu cậu thua, phải đi lau dọn sạch sẽ nhà vệ sinh nữ.”
Chính vào lúc này bạn học đang cúi đầu lắng tai nghe Cố Noãn và Giản Dịch Dương cãi vả càng cúi đầu thấp hơn, bả vai run run.
Giản Dịch Dương nhìn quanh bốn phía, cắn răng nói: “Được.”
Đúng lúc ấy, chuông vào học vang lên.
Phan Kiệt đang ở một bên xem kịch vui thấy hai người đã đình chiến, nhìn thầy giáo đã bắt đầu giảng bài, sau đó giơ quyển sách lên, dùng bút chỉ chỉ bên cạnh Giản Dịch Dương: “Dương Tử, sao cậu lại tranh cãi với Cố đại tiểu thư kia rồi.”
Giản Dịch Dương liếc mắt nhìn thầy giáo đang viết ví dụ mẫu, bạn học Phan Kiệt giơ sách lên, tức giận nói: “Còn không phải là con nhóc này thiếu dạy dỗ sao.” Sau đó hả hê nói với Phan Kiệt: “Chờ xem, nhìn xem kì thi tháng lần này có kết quả mình nhất định trừng trị cậu ta.”
“Hai người các cậu đúng là, mỗi lần gặp nhau liền ầm ĩ, giống như bom hẹn giờ.” Vẫn dựng cuốn sách lên, nhỏ giọng nói.
Giản Dịch Dương nhìn Cố Noãn nghiêm túc nghe giảng bài, thật ra thì cậu cũng không biết tại sao vừa thấy Cố Noãn liền hơi kích động, không nhịn được muốn cãi nhau với Cố Noãn, nhưng mà cậu cảm thấy hôm nay Cố Noãn không giống thường ngày, mặc dù vẫn gây sự, nhưng cậu cảm thấy không giống nhau, Giản Dịch Dương có chút phiền não nắm tóc, không nhịn được nhỏ giọng nói: “Được rồi, đừng nhắc tới cậu ta nữa.”
Suy nghĩ một chút, lại nói: “Buổi tối đến Tinh Thần không??” “Kêu bọn Nam Tử đi cùng. Nhớ bảo bọn họ chuẩn bị đủ ví tiền.”
Phan Kiệt nghi ngờ, nhìn bộ dáng Giản Dịch Dương hả hê, suy nghĩ một hồi, sau đó hình như bừng tỉnh ra, có chút kích động nói: “Chẳng lẽ cậu đã thu phục được em gái lần trước!”
“Cậu cứ nói đi, đã nói hai tuần lễ tuyệt đối giải quyết xong.”
Phan Kiệt thấy Giản Dịch Dương giơ ngón tay cái lên nói: “Buổi tối đó nhớ dẫn em gái tới cho bọn mình xem.”
“Khẳng định, vậy đến lúc đó cậu nhớ thông báo bọn Nam Tử, buổi tối gặp nhau ở Tinh Thần, à, đúng rồi, đến lúc đó đừng nói lỡ miệng.” Giản Dịch Dương không quên dặn dò.
“Được rồi, mình không phải là người như vậy đâu.”
“Giản Dịch Dương, em hãy nói cách làm bài này!” Hai người đang nói hăng say, đúng lúc giọng nói của thầy Điền xẹt qua bên tai Giản Dịch Dương.
Giản Dịch Dương nhìn thầy giáo trên bục giảng đang nhìn cậu, chờ đợi câu trả lời.
Thầy Điền là người già ở trường, dạy học đã hơn hai mươi năm, tính tình tương đối cổ hủ, thích học sinh siêng năng, ghét nhất học sinh trên lớp không nghe ông giảng bài, hoặc là anh không đến, tới thì nghe giảng tốt cho ông. Thấy Giản Dịch Dương và Phan Kiệt nói chuyện cực kỳ vui vẻ, cảm thấy như đang khiêu chiến ranh giới cuối cũng của ông, nên cực kỳ tức giận.
Giản Dịch Dương nhờ Phan Kiệt cũng không biết gì như cậu ta giúp đỡ, lúc này đôi tay Phan Kiệt mở ra hai bên, bất đắc dĩ lắc đầu, bày tỏ cậu cũng không biết, hỏi vô ích, Giản Dịch Dương cảm thấy dù sao cũng không biết, liền đứng lên, không quan tâm nói: “Không biết!”
Thầy Điền nhìn Giản Dịch Dương có thái độ thờ ơ, lập tức tức giận mặt đỏ lên, run rẩy chỉ vào Giản Dịch Dương và Phan Kiệt như đang muốn nói gì, Giản Dịch Dương cũng hoài nghi nếu cậu cứ tiếp tục như vậy có chọc tức chết thầy không.
Sau đó liền nghe thấy thầy Điền nói: “Cút ra ngoài, ra ngoài đứng cho tôi. Đừng có ảnh hưởng đến những người khác đang học ở đây.”
Phan Kiệt cảm giác mình rất oan, rõ ràng là Giản Dịch Dương chọc giận vị thầy giáo này, thế nào cậu cũng bị tội, thầm oán trách trong lòng.
Hai người lập tức nhận lấy cái nhìn chăm chú của cả lớp, chậm rãi đi ra phòng học, trong lúc đó, Giản Dịch Dương và Cố Noãn bốn mắt giao nhau, Cố Noãn còn đặc biệt mở trừng hai mắt với cậu, không tiếng động nhấp môi nói “Đáng đời”, khiến Giản Dịch Dương tức giận đến run rẩy.
Thấy hai người ra cửa, thầy Điền mới bắt đầu tiếp tục giảng bài.
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Tiểu kịch trường (Vở kịch nhỏ)
Âu Dương Tiếu Tiếu tức giận đi vào gian phòng thích ăn thịt nói: “Thích ăn thịt, sao đến bây giờ còn chưa cho tôi ra sân?”
Thích ăn thịt đang liều mạng gõ chữ, thấy Âu Dương Tiếu Tiếu, liền nói: “Không phải mấy chương trước đã cho cô lên rồi sao.”
Âu Dương Tiếu Tiếu gầm thét: “Đó là nhớ lại, hiểu không.”
Sau đó nói tiếp: “Nếu chương sau còn không cho tôi xuất hiện. . . . . . . . . . . .” Lúc này Âu Dương Tiếu Tiếu đã nắm chặt quả đấm, làm bộ muốn dùng đai đen của mình đánh thích ăn thịt thành chín khúc.
Thích ăn thịt thấy tình huống không ổn, vội la lên: “Nhất định, nhất định, chương kế tiếp nhất định cho cô xuất hiện.”
Nghe thích ăn thịt trả lời, Âu Dương Tiếu Tiếu cười ba tiếng, hài lòng rời đi.
Chỉ là không nhìn thấy dáng vẻ tác giả thích ăn thịt ở phía sau hung hăng dữ tợn, trong miệng còn lẩm bẩm: “Dám dùng bạo lực với tác giả, hừ hừ, nhìn tôi không ngược chết cô mới là lạ.”