Dã Tướng Công

Chương 2: Chương 2




“Chậm đã!” Hoa Vô Nhan vội vàng đưa hai tay lấy quần áo che thân thể, nhắm mắt lại hô lớn. La Thập có thể không ngại nhìn nàng trần trụi, nhưng nàng không dám nhìn hắn khỏa thân.

“Cô không muốn luận võ với ta?” La Thập dừng bước.“Người tập võ cần phải trải nghiệm thực tế. Dù có luyện tốt bộ pháp mà khuyết thiếu kinh nghiệm đối chiến, vẫn không có khả năng trở thành cao thủ chân chính.”

“Những gì ngươi nói ta đều biết, nhưng ngươi không thể chờ cả hai chúng ta đều mặc quần áo đàng hoàng rồi mới so chiêu sao?”

Giờ nàng đã rõ La Thập không hề có tà niệm với nàng, nhưng cái loại quan niệm kì dị này lại càng khủng bố.

“Khác gì nhau sao?” Hắn từng đọ sức với Kim Nhi, thậm chí là với toàn bộ dã thú trên Huyền Băng Sơn, cũng chẳng ai để ý đến việc hắn mặc hay không mặc quần áo.

“Ngươi có từng đọc sách viết chữ?”

“Có đọc qua.” Tứ thư ngũ kinh, Luận Ngữ Mạnh Tử, có thể nói là hắn đọc đủ chư tử bách gia.“Nhưng đọc sách với luận võ thì có liên quan gì?”

“Ngươi từng đọc sách thì cũng nên biết nam nữ thụ thụ bất thân chứ. Tuy nói nữ tử giang hồ không câu nệ tiểu tiết, nhưng cũng không thái quá như vậy.”

“Phiền phức thế!”

“Đây là thường thức.”

“Được rồi!” Hắn tiện tay cầm lấy bộ đồ da thú mặc lên người.“Ta mặc quần áo rồi, đến so chiêu đi!”

Nàng hơi hơi hé mắt ra, thấy hắn quả nhiên đã mặc quần áo…… không thể nói “đàng hoàng”, rất oan cho từ này, nhưng chỗ nào nên che đều che.

Vấn đề là, hắn dùng ánh mắt sáng ngời nhìn chằm chằm nàng, chẳng lẽ muốn nàng mặc quần áo trước mặt hắn?

“La công tử, ta còn chưa có mặc quần áo.” Nàng nhắc nhở hắn.

Đáng tiếc hắn nghe không hiểu.“Vậy cô mau mặc đi!”

“Ngươi không xoay người đi thì ta mặc thế nào được?”

“Lúc ta mặc cô cũng không xoay người.”

“Nhưng ta nhắm mắt lại.”

“Phụ nữ đều nhiều quy củ như vậy sao?” Hắn không kiên nhẫn nhắm lại mắt, chỉ cảm thấy…… Nữ nhân thật phiền toái.

“Là ngươi rất không có quy củ chứ!” Nàng luống cuống tay chân mặc quần áo, đi giày, buộc tóc.

“Cô đã xong chưa? Chậm thế?.” Đã sớm biết không thể so, dù sao nàng cũng không có khả năng đánh thắng hắn. Đơn giản vì nàng là cô gái duy nhất hắn từng gặp mà có thân thủ coi như không tệ, hắn mới nổi lên ý muốn tỷ thí một phen, Giờ…… cái cô gái phiền toái này làm hắn mất hết hứng thú.

“Sắp xong rồi!” Buộc xong đai lưng, nàng kiểm tra một lượt. Trừ bỏ mặt và tay, các bộ phận khác đều được che kín, hoàn mỹ.“Ngươi có thể mở mắt.”

Hắn mở hai mắt, hai tay lần lượt thay đổi, một cái chưởng phong liền bổ tới.

Nàng bị dọa giật mình, nghiêng người tránh được trong gang tấc.“Cái tên này, sao lại chưa nói tiếng nào đã đấu võ, rất không có khuôn phép hiệp nghĩa!”

“Lúc ở dưới ôn tuyền ta đã nói muốn đấu với cô, không phải là đã báo trước rồi sao?” Hắn thu tay lại không đánh, nữ nhân thật phiền toái, hắn chịu không nổi.

“Nhưng mà…… Người bình thường trước khi luận võ đều phải chắp tay, nói một tiếng “mời” mới đấu võ!” Sự cường đại cùng lãnh khốc của La Thập làm cho Hoa Vô Nhan sợ hãi.

Nhưng có cái cao nhân về võ thuật chỉ điểm cho nàng, đối với võ si là nàng mà nói, cũng là cơ hội khó gặp. Giờ hắn không muốn đánh, nàng lại cảm thấy đáng tiếc.

“Vậy cô đi mà luận võ với người bình thường đi!” Hắn vẫn thấy đi đấu với sư tử hổ báo trong rừng có vẻ thú vị hơn, thu hoạch cũng nhiều.

La Thập xoay người đi về hướng Hắc Vụ Lâm. Trên người hắn mang tị độc châu, khí độc không gây thương tổn được cho hắn.

Hắc Vụ Lâm rộng lớn, lại không có dã thú quấy nhiễu, là chỗ tốt nhất để hắn nghiên cứu tập luyện võ nghệ, cơ quan, ám khí.

Về phần tiểu thiết hoàn…… Giờ hắn biết thứ kia gọi là “phích lịch tử”. Hắn vẫn tránh ở trong rừng nghiên cứu thứ đồ chơi kia, phát hiện nếu cho thêm một ít sắt đá hoặc độc dược, có thể càng tăng cường uy lực của nó.

Có điều làm vậy thể tích ‘phích lịch tử’ sẽ tăng lên, không tiện mang theo.

Mục tiêu của hắn là thu nhỏ phích lịch tử lại đến kích cỡ bằng ngón cái, mà uy lực phải tăng gấp ba so với bây giờ. Đáng tiếc đã làm năm ngày còn chưa có thành công, mới đi ra ôn tuyền tắm, thả lỏng một chút. (phụt, anh này năm ngày mới tắm một lần @@)

“Chờ một chút.” Mắt thấy ân nhân cứu mạng vừa muốn rời đi, Hoa Vô Nhan vùng dậy đuổi theo.“La công tử dừng bước!”

“Làm gì?” Hắn hỏi thì hỏi, nhưng vẫn tiếp tục đi.

Hoa Vô Nhan phát hiện bước đi của hắn rất nhẹ, giống như đang lướt, tốc độ lại rất mau; Nàng vận hết công lực, cũng chỉ có thể chật vật theo sau.

“Hoa Vô Nhan có việc muốn nhờ, xin công tử hỗ trợ.”

“Nói đi!”

“Nhờ công tử đưa chúng ta ra khỏi Huyền Băng Sơn.”

“Không được.”

“Vì sao?”

“Mùa đông ở Huyền Băng Sơn loạn muốn chết, ta không có hứng thú, các ngươi thích, chính mình dấn thân, đừng tha ta xuống nước.”

“Thân thủ của huynh cao minh như thế, thiên hạ to lớn, có nơi nào không đi được?” Giờ Hoa Vô Nhan đã coi La Thập là bậc cao nhân lánh đời hỉ nộ vô thường, thần bí khó lường rồi.

“Lúc trước các cô lấy phích lịch tử ném loạn ngoài kia, tuy rằng không có gây ra tuyết lở kịch liệt, nhưng đá rơi lung tung vẫn tạo thành không ít tai hoạ. Ít nhất thức ăn dự trữ cho mùa đông của bầy vân báo đã bị hủy, đám báo kia giờ giống như điên vậy, chung quanh tán loạn, gặp gì cắn nấy, ngay cả bầy sói gặp chúng nó còn phải đi đường vòng, ta cũng không có hứng thú đi liều mình với chúng nó.”

Sống lưng Hoa Vô Nhan lạnh toát. Đối với nàng mà nói, bầy sói đã đủ đáng sợ, vân báo kia so với bầy sói còn lợi hại hơn thì còn đáng sợ đến mức nào?

“Chẳng lẽ chúng ta chỉ có thể chịu bị vây ở nơi này đến chết, không bao giờ thấy lại ánh mặt trời?”

“Chờ xuân về hoa nở, chuột hoang thỏ hoang đều đi ra, Vân Báo có cái ăn, thì sẽ không tấn công người bừa bãi nữa, mấy người cũng có thể đi ra ngoài.”

“Vậy còn bao lâu?”

“Vài tháng đi!”

Hoa Vô Nhan thật muốn hôn mê. Nàng cùng Hoa Vô Hà du lịch vài tháng không trở về nhà cũng không sao cả, nữ tử giang hồ du ngoạn giang hồ, người trong nhà sẽ không hỏi đến các nàng đi đâu.

Nhưng Tư Đồ Hưng làm sao bây giờ? Hắn là Thập cửu hoàng tử mà Đương kim thánh thượng sủng ái nhất, đã thụ phong thân vương. Nếu không có đại ca vào triều làm quan của nàng cố ý kết giao, cũng sẽ không đến Hoa gia bảo tìm việc vui để chơi, kết quả lần đầu tiên xuất môn liền gặp nguy hiểm, hơn nữa…… Ngày tết đến gần, tiểu vương gia lại không trở về ăn Tết, Thánh Thượng mà giận dữ, Hoa gia bảo sẽ xong đời.

“Không có cách khác sao?”

“Ở lại chỗ này không tốt sao? Có ăn có uống, lại không có nguy hiểm.”

La Thập là người thành thật. Nói đúng hơn, hắn giao tiếp quá ít cùng ngoại giới, còn chưa học được cách dối trá.

Hắn có thể thấy chết không cứu, cũng sẽ không từ thủ đoạn giết chết kẻ có uy hiếp với hắn. Nhưng điều kiện tiên quyết là, những người đó gây hại cho hắn, hắn muốn giữ mạng.

Tựa như đối với dã thú trong núi, miễn là không thương tổn hắn, thì hắn vẫn ôn thuần, cũng rất rộng rãi.

“Nơi này rất tốt, nhưng chúng ta đều có gia đình cùng người thân, không thể đi lâu như vậy mà không trở về nhà.” Nàng không dám lộ ra thân phận thật của Tư Đồ Hưng, sợ la đại ác ma có khi sẽ khó chịu, hại tính mạng tiểu vương gia, bệ hạ tức giận, toàn bộ Hoa gia bảo đều chôn cùng.

“Nếu phải rời khỏi……” Hắn nghĩ nghĩ.“Các người tự mình chăm chỉ nỗ lực lên! Nếu ba người các ngươi đều có được năm thành công lực của ta, ra khỏi Huyền Băng Sơn không phải là vấn đề.”

“A?” Hoa Vô Nhan ngây người, nàng biết La Thập võ nghệ cao siêu, nhưng cao đến cái tình trạng gì lại không đoán nổi, làm thế nào để biết tu vi của một người tới trình độ nào? “Xin hỏi La công tử, năm thành công lực của huynh là cảnh giới gì?”

La Thập tùy tiện phất tay về phía một khối đá.“Có thể đánh nát nó còn kém không nhiều lắm.” Dứt lời, hắn tung người vài cái, biến mất trong Hắc Vụ Lâm.

Hoa Vô Nhan tim đập loạn xạ đứng đơ tại chỗ, cũng không nhúc nhích, giống như hóa thành một khối tượng đá.

Hoa Vô Hà cùng Tư Đồ Hưng trốn một hồi trong trúc xá thì không nghe thấy tiếng La Thập nữa, đánh bạo đi ra, phát hiện La đại ác ma đã đi mất, hai người đồng thời thở dài một cái.

Hoa Vô Hà đi đến bên em gái.“Vô Nhan.” Nàng lay lay em mình.

Hoa Vô Nhan giống như giả thành tượng đến nghiện, tiếp tục thộn ra.

“Vô Nhan!” Hoa Vô Hà dùng sức đạp chân nàng.

“A!” Lúc này tròng mắt đờ đẫn của Hoa Vô Nhan mới đảo một chút.“Tỷ tỷ, tiểu vương gia……” Bọn họ đến đây lúc nào? Sao nàng không biết?

“Không phải đã nói ra ngoài sẽ không gọi thân phận sao? Huống hồ chúng ta đã muốn kết bái, là luận tuổi tác kết giao, đừng gọi ta tiểu vương gia nữa.” Tư Đồ Hưng nói.

“Ta đồng ý với lời Tư Đồ nói. Vô Nhan, muội sao rồi?” Hoa Vô Hà nhìn em gái từ trên xuống dưới, quần áo đầy đủ, không giống bị bắt nạt, vậy sao lại mang vẻ mặt chịu đả kích nặng nề? “Người kia đã làm gì muội?” Từ khi biết thủ đoạn lãnh huyết của La Thập, giờ ngay cả tên La Thập nàng cũng không dám nói ra.

“Không có!”

“Ta đoán cũng phải thôi.” Hoa Vô Hà rất tự tin vào dung mạo của mình, cho dù La Thập muốn có ý xấu, cũng phải là với nàng, không có khả năng xuống tay với Hoa Vô Nhan.

Cho nên vừa rồi nàng cùng Tư Đồ Hưng trốn đi là chính xác, thứ nhất là giữ gìn sự trong sạch của chính mình; thứ hai, tránh cho La Thập phạm tội dâm loạn.

A! Hoa Vô Hà đột nhiên phát hiện, chính mình không chỉ xinh đẹp, mà còn tốt bụng, ngay cả La Thập như dã thú kia cũng không nhẫn tâm thương tổn.(Bó tay toàn tập với trình độ tự kỉ vô đối của bà chị này @@)

Hoa Vô Nhan thấy tỷ tỷ không thèm đáp lại, hai mắt tỏa ánh sáng, thần thái si mê, biết rằng nàng lại lâm vào ảo tưởng của chính mình, cũng không để ý nàng, chuyển hướng sang Tư Đồ Hưng.

Đối với vị thiên hoàng hậu duệ quý tộc này, muốn thuyết phục hắn ở trong này vài tháng…… Trời ạ, đây là nhiệm vụ khó khăn tới mức nào?

“Cái kia…… Tiểu vương gia……”

“Vô Nhan, ta đã nói bao nhiêu lần, gọi ta Tư Đồ.”

“Được rồi, Tư Đồ, giả sử…… Người ở chỗ này qua Tết, có được không?”

Mặt Tư Đồ Hưng xám như tro tàn.“Ý của muội là…… Ta không kịp về cung chúc tết phụ hoàng?” Thảm thảm, mẫu phi sẽ “giảng” cho hắn một bài, hoàng tổ mẫu sẽ phạt hắn quỳ Thái Miếu.

Chìa đầu là một đao, rụt đầu cũng là một đao, Hoa Vô Nhan cắn răng gật đầu.

“Vì sao?” Hoa Vô Hà tắc nghẹn thét lên một câu chói tai.

“La công tử nói lúc này bên ngoài không chỉ có bầy sói hoành hành, còn có vân báo làm hại, lấy năng lực của ba chúng ta căn bản không xông ra được.” Hoa Vô Nhan giải thích, nói lại một lượt những điều kiện xuống núi mà La Thập đã nói.

“Nói cách khác, chỉ cần chúng ta có thể đánh nát khối đá này, là có đủ khả năng để xuống núi?” Hoa Vô Hà đi vòng quanh khối đá hai người ôm mới hết, cao đến nửa người.“Đánh vỡ tảng đá thì có cái gì khó? Vừa nãy người kia vỗ một chưởng lên chỗ này, trên tảng đá lại không có đến nửa điểm dấu vết, xem ra bản sự cũng thường thôi!”

“Tỷ tỷ cứ sờ thử tảng đá kia, rồi phán đoán suy luận cũng không chậm.” Hoa Vô Nhan biết không nói rõ ràng, hai khối đầu gỗ trước mắt căn bản không biết trời cao đất rộng là thế nào.

“Sờ cái gì…… A!” Tảng đá nát vỡ ra như bột. Một làn gió thổi qua, bụi đá bám đầy người Hoa Vô Hà cùng Tư Đồ Hưng.

Hoa Vô Nhan hơi có kiến thức, thân thủ cũng tốt, cho nên tránh thoát.

“Thật là lợi hại, chưởng…… khụ khụ khụ…… chưởng lực……kia” Không cẩn thận hít vào một ít bụi đá, Tư Đồ Hưng ho sặc sụa không thôi.

Bị bẽ mặt, Hoa Vô Hà đỏ mặt tức giận. “Chẳng qua chỉ là đánh nát một tảng đá, có gì đặc biệt hơn người?”

Hoa Vô Nhan tiện tay nhặt lên từ dưới đất hai mẩu đá to bằng nắm tay, lần lượt đưa cho Tư Đồ Hưng cùng Hoa Vô Hà.“Tính chất của đất đá nơi này không thể so với bình thường, hai người thử qua là biết.”

Kết quả –

Tư Đồ Hưng cùng Hoa Vô Hà dùng hết sức bú sữa, Hoa Vô Hà còn lấy ra chủy thủ (dao găm) nhỏ bên người đục thử, cũng không cách nào lưu lại nửa điểm dấu vết trên mẩu đá.

Vậy mà tên La Thập kia chỉ dùng một chưởng đã đánh nát tảng đá lớn như vậy thành phấn vụn…… Căn bản không phải người! Quái vật!

“Vô Nhan, muội thì sao? Có cách nào không?” Hoa Vô Hà rốt cuộc còn có chút ít hiểu biết, rõ ràng trong ba người, muội muội có võ công cao nhất, nếu ngay cả nàng cũng chưa làm được, thì hết cách, không hi vọng gì.

Hoa Vô Nhan cầm mẩu đá cùng chủy thủ trong tay tỷ tỷ, vận đủ công lực, đem chủy thủ đâm vào mẩu đá. “Nếu dùng vũ khí, muội có thể làm cho đá vỡ vụn, nhưng chỉ dùng chưởng lực, muội thật sự kém xa. Đấy là La công tử vừa rồi vẫn còn chưa dùng sức, chỉ nhẹ nhàng phất một cái, tảng đá thành phấn, công lực như thế chỉ sợ giang hồ thập kiệt (mười người xuất sắc nhất giang hồ) cũng phải chạy dài ở phía sau.”

“Ta cũng tin là vậy.” Tư Đồ Hưng thở dài.“Lần này đại nội cấm vệ cùng ta du ngoạn đều là cao thủ hạng nhất, công lực của bọn họ cùng lắm cũng chỉ xấp xỉ Vô Nhan, so với La công tử, còn kém xa.”

“Vậy làm sao bây giờ? Chúng ta phải chịu bị nhốt ở chỗ này đến mùa xuân sao?” Hoa Vô Hà chịu không nổi những ngày nhàm chán không có hoa phục, châu báu, xiếc ảo thuật hay trò chơi. “Không thể nhờ người kia đưa chúng ta xuống núi sao?”

“Cái này……” Hoa Vô Nhan hướng ánh mắt khẩn cầu giúp đỡ về phía Tư Đồ Hưng, Tư Đồ Hưng ngửa đầu nhìn trời.

Đi cầu La Thập? Đừng đùa, ai biết ác ma kia bao giờ sẽ phát cuồng ăn thịt người, bọn họ còn chưa có sống đủ, không muốn tự mình đi tìm cái chết.

Hoa Vô Hà đem mục tiêu chuyển hướng sang muội muội. “Vô Nhan, trong ba người chúng ta, muội có cảm tình tốt nhất với hắn, muội đi xin hắn đi.”

“Tỷ tỷ, tỷ nhìn thế nào mà thấy ta có cảm tình tốt với hắn?”

“Vừa rồi hai người ở trong này hàn huyên nửa ngày, còn nói không phải cảm tình tốt?”

“Ta không tin hai người không nghe thấy tiếng thét chói tai của ta.” Nói chuyện phiếm cái gì, nàng là bị hắn dọa sợ tới mức suýt nữa đánh mất nửa cái mạng nhỏ!

Hoa Vô Hà trầm ngâm một lát. “Hình như đúng ha! Vậy……” Quên đi! Dựa vào người không bằng dựa vào mình, nàng ưỡn ngực đầy đặn, hai tay chống lấy vòng eo tinh tế như liễu. “Ta tự thân xuất mã, bằng vào dung nhan tuyệt thế hoa nhường nguyệt thẹn, chim sa cá lặn của bổn cô nương, cũng không tin hắn cự tuyệt được ta!”

La công tử cũng không nhất định ăn món này của tỷ tỷ. Hoa Vô Nhan ở trong lòng nghĩ, nhưng để cho tỷ tỷ đi thử thử cũng tốt, nàng cũng không muốn bị nhốt trong này vài tháng liền.

Hoa Vô Hà không dám vào trong Hắc Vụ Lâm, nàng không có năng lực kháng độc biến thái như La Thập, muốn tìm La Thập, chỉ có một phương pháp ngu ngốc — liều mình kêu gọi ân nhân cứu mạng hiện thân.

Đáng tiếc La Thập giống như điếc, nàng kêu khản cổ, hắn không hiện ra thì thôi, ngay cả đáp cũng không thèm đáp một tiếng.

Hoa Vô Hà cũng không có cách nào khác, nghĩ đến La Thập dù thế nào cũng phải tắm rửa, nàng chỉ có cách chờ bên ôn tuyền ôm cây đợi thỏ.

Chờ một mạch đến ba ngày, La Thập mới rốt cục xuất hiện.(@@)

Nghĩ đến hắn là ba ngày mới tắm một lần, nàng nhịn không được lộ ra nét mặt chán ghét.

La Thập đủng đỉnh đi đến bên ôn tuyền, cởi quần áo, nhảy vào trong suối, không buồn liếc Hoa Vô Hà đến một cái.

Nàng quá yếu, giống như một con thỏ. Thử hỏi một người đang no bụng, lại không có hứng thú chơi đùa với mấy con vật nhỏ, sẽ đi chào hỏi một “con thỏ” sao?

Hoa Vô Hà, vẫn trong tư thế xinh đẹp, đóng băng tại chỗ, mãi đến khi một giọt nước trong ôn tuyền bắn lên mặt, nàng mới đột nhiên hoàn hồn.

“A!” Không thể tha thứ, La Thập làm sao có thể không thèm nhìn đến sự xinh đẹp diễm lệ của nàng?

La Thập nhíu mày, cực kì chán ghét ầm ỹ. “Cô có mặc quần áo a! Làm chi còn thét chói tai?”

Lần trước Hoa Vô Nhan kêu khiến lỗ tai hắn run lên, sau đó hắn đi xem vài bộ sách, biết được cái gì gọi là “Nam nữ thụ thụ bất thân”.

Đương nhiên rồi! Hắn cảm thấy mấy thứ này thực nhàm chán, cứ thử cho Hoa Vô Nhan ở trong Huyền Băng Sơn suốt mười năm, xem nàng còn có thể coi quần áo, trong sạch, thân thể…… vớ vẩn gì đó quan trọng hơn tính mạng không?

Hắn tin chắc — còn sống mới là cái cần quan tâm thật sự.

“Ngươi……” Hoa Vô Hà muốn hỏi hắn có mù hay không, lại không thấy đại mỹ nữ sắc nước hương trời như nàng, nhưng nhớ tới muội muội kể lại sự lãnh khốc của hắn, tâm run lên, lại đem phẫn nộ nuốt vào bụng. “La…… La công tử, tiểu nữ tử muốn phiền huynh một việc, không biết huynh có thể giúp không?” Nam nhân dung mạo tầm thường vừa lãnh đạm lại đầu gỗ này, thực làm cho người ta càng nhìn càng có cổ ớn lạnh dâng lên từ lòng bàn chân.

“Chuyện gì?”

“Phiền La công tử đưa bọn tiểu nữ ra khỏi Huyền Băng Sơn.” Lời khẩn cầu mềm mại yêu kiều, tương xứng với mị nhãn mất hồn. La Thập ơi La Thập, nếu là nam nhân, chắc chắn ngươi sẽ phải gật đầu đi!

Đáng tiếc La Thập không phải nam nhân bình thường, cho nên hắn lập tức lắc đầu.

“Không được.”

“Vì sao?”

“Rất nguy hiểm.”

“Lấy năng lực của La công tử, hơn nữa còn có chim ưng kia……”

“Điêu.”

“Cái gì cơ?”

“Kim Nhi là một con thương điêu.”

Nàng quan tâm gì đến súc sinh kia là điêu hay là ưng? Là chim sẻ cũng chẳng liên quan, chỉ cần có thể mang người bay lên trời, mang ra khỏi Huyền Băng Sơn là tốt rồi, cái khác cũng không quan trọng.

“Ngươi……” Nàng cắn răng, nhẫn nại, nhẫn nại.“Tiểu nữ muốn nói, với khả năng của La công tử, cùng với Kim Nhi đại lực tương trợ, đưa chúng ta xuống núi hẳn không phải là vấn đề.”

“Không muốn.”

“Vì sao?” Hoa Vô Hà bị tổn thương. Nàng đẹp như vậy, sao hắn nhẫn tâm hết lần này lại lần khác cự tuyệt nàng?

“Phiền toái.” La Thập nói xong, cũng tắm xong, coi như Hoa Vô Hà không có mặt, đứng dậy, mặc quần áo da thú vào.

“A!” Nàng lại thét chói tai.

“Cô vẫn mặc quần áo đàng hoàng, lại thét chói tai làm gì?” Ầm ỹ chết người.

“Ngươi ngươi ngươi…… Ngươi làm sao có thể ở trước mặt khuê nữ chưa lấy chồng…… Mặc mặc…… Mặc quần áo……”

“Chẳng lẽ muốn ta cởi ra?” Nhưng lúc hắn vừa mới cởi quần áo nàng cũng kêu mà! Kết luận là, nữ nhân vừa yếu đuối lại vừa phiền toái.

Mặc kệ nàng, La Thập đi về hướng Hắc Vụ Lâm, việc cải tiến phích lịch tử đã có tiến triển, trong vài ngày nữa sẽ có thành phẩm tốt nhất ra lò.

“La, Thập……” Quá là không cho mĩ nhân đệ nhất võ lâm mặt mũi mà. Hoa Vô Hà nghiến răng, rất muốn xông lên cắn chết hắn.

“Bình tĩnh, tỷ tỷ, bình tĩnh!” Hoa Vô Nhan cùng Tư Đồ Hưng vẫn luôn nấp một bên nhìn lén vội vàng chạy tới, giữ chặt Hoa Vô Hà thiếu chút nữa làm điều ngu ngốc kia.

“Buông, ta muốn giáo huấn hắn cho tử tế một chút, cho hắn biết, ô nhục mỹ nữ đệ nhất võ lâm phải trả giá lớn!” Hoa Vô Hà nổi giận đùng đùng.

“Tỷ tỷ, không phải tỷ vẫn nói cô nương gia cả ngày cùng người tay đấm chân đá, rất mất hình tượng sao? Cho nên, quên đi, tỷ đại nhân đại lượng, đừng so đo với La công tử.”

“Phải ha, cô nương gia đúng là nên thanh tú một chút.” Hoa Vô Hà chỉ Tư Đồ Hưng: “Cậu đi đi, nam nhân phạm lỗi, nam nhân như cậu phải đi bù lại.”

Đây là cái kiểu ngụy biện gì thế? Tư Đồ Hưng xanh mặt, mồ hôi đổ như mưa.

Mặt mày Hoa Vô Nhan cũng thảm đạm y như vậy. Tỷ tỷ thật sự là tức quá hóa điên rồi, lại quên Tư Đồ Hưng là tiểu vương gia tôn quý. Muốn hắn đi tìm La Thập gây phiền toái, vạn nhất xây xước dù chỉ một chút da, ai gánh vác được đây?

“Để ta đi!” Nàng thà hy sinh chính mình còn hơn.

“Cơ mà muội muội, muội đã đủ thô lỗ, lại cả ngày đánh đánh giết giết, sẽ biến thành nam nhân bà, không lấy được chồng nha!” Hoa Vô Hà tuyệt đối không có ý xấu, chỉ thật thẳng thắn thôi.

Hoa Vô Nhan vừa bực mình vừa buồn cười.“Không quan trọng, ta vốn không định gả, ta muốn cả đời ở lại trong bảo, giúp phụ thân cùng đại ca chấn hưng lại gia nghiệp.”

Nàng tung mình, đuổi theo bóng dáng La Thập.

“La công tử xin dừng bước!” Ngay lúc La Thập bước vào Hắc Vụ Lâm, Hoa Vô Nhan gọi giật hắn lại.

Lại một nữ nhân phiền toái, có nên để ý hay không đây? Cô gái này mạnh hơn so với người lúc nãy nhiều, hắn vẫn muốn thử đánh một trận với một cô gái, xem họ lợi hại đến đâu…

Hắn quay lại.“Chuyện gì?”

Nàng cũng không lòng vòng, nói thẳng:“Nhờ La công tử đưa ba người chúng ta ra khỏi Huyền Băng Sơn.”

“Mấy người muốn ra đi, chỉ cần có bản lĩnh, cứ việc đi. Muốn ta đưa, không có khả năng.”

“Nếu chỉ đưa một người thì sao? Ta cùng tỷ tỷ có thể lưu lại đến mùa xuân, nhưng tiểu vương gia…… Chính là Tư Đồ Hưng, hắn là thập cửu hoàng tử Thánh Thượng yêu quý nhất. Ngày tết, hắn phải về chúc Tết, nếu không Thánh Thượng giận dữ, tất nổi lên một phen tai họa.”

La Thập tuy sống biệt lập với thế giới bên ngoài, nhưng ít nhất hắn có thể nói, võ nghệ lại tinh thông; mấy thứ này nhất định là có người dạy hắn, hắn cũng không phải dã nhân không biết gì. Nếu phân rõ phải trái đàng hoàng với hắn, hẳn là hắn nghe hiểu được.

“Thế thì có liên quan gì tới ta?”

“Thiên hạ là của vương thượng, Huyền Băng Sơn cũng ở trong lãnh thổ Đại Trần, vì hoàng thượng tận trung phân ưu là trách nhiệm của mọi con dân Đại Trần, La công tử làm sao có thể nói việc này không có liên quan gì với huynh?”

“Cô lầm rồi, Huyền Băng Sơn ở biên giới Đại Trần và Chiêu Quốc, Hắc Vụ Lâm thuộc lãnh thổ Chiêu Quốc, cho nên Đại Trần không liên quan gì tới ta.”

Làm sao có thể, hắn thế mà lại hiểu địa lý, quốc thế (địa hình, lãnh thổ của đất nước) như vậy, chẳng lẽ bên ngoài hắn trông giống dã nhân, bên trong kỳ thật là một mưu sĩ siêu cấp?

Mọi người đều nhìn nhầm hắn.

“Sao các cô không thử tự mình cố gắng? Không lẽ không phải ta đưa các cô đi ra ngoài thì không được?” Hắn thực không thích loại suy nghĩ ỷ lại vào người khác này.

“Muốn đạt tới năm thành công lực của huynh, đừng nói vài tháng, cho dù có hai mươi năm, chúng ta cũng không chắc học thành được.”

“Đó là bởi vì các cô không cố gắng.”

“Ai nói, lần trước nghe huynh nói, ta đã tập luyện thêm gấp bội, mỗi ngày luyện khinh công ba canh giờ, luyện quyền cước ba canh giờ, tập kiếm ba canh giờ, ngay cả ngủ cũng không ngủ, thời gian còn lại đều dùng để ngồi nhập định vận công. Nếu cái này cũng chưa tính là cố gắng, cái gì mới kêu cố gắng?”

“Luyện khinh công? Đó là cái gì?”

Hoa Vô Nhan tùy tay vin xuống hai cành đào to bằng ngón tay, mượn lực, xoay người nhảy lên cành đào; cành đào chỉ hơi hơi rung động, không hề gãy, đây là bý kíp khinh công tổ truyền của Hoa gia bảo.

“Còn quyền cước cùng kiếm pháp?” Hắn lại hỏi.

Nàng diễn luyện một lần quyền pháp cùng kiếm chiêu.

Xem xong, La Thập chỉ có một câu.“Mỗi ngày cô mất chín canh giờ chỉ để luyện mấy thứ vô dụng này?”

“Ngươi dám nói võ công của Hoa gia bảo là phế vật?” Đây là đại tuyệt học nằm trong số mười môn võ công hàng đầu thiên hạ đó!

“Vốn chính là phế vật, loại luyện pháp này, ít nhất nếu luyện năm mươi năm mới có thể đạt tới năm phần công lực của ta.”

Hoa Vô Nhan tức điên người, La Thập dám ô nhục tuyệt nghệ tổ truyền nàng tự hào nhất.

Nàng nói chuyện không hề lưu tình, mỉa mai: “Dĩ nhiên huynh thì lợi hại rồi! Lấy tuyệt thế trân quả làm cơm ăn, tu luyện nội lực còn không tiến triển cực nhanh sao?”

“Tuyệt thế trân quả? Cái gì?” Hắn căn bản không hiểu lời nàng châm chọc.

“Tử viêm quả, bích phục linh, là linh dược người trong võ lâm tha thiết ước mơ, có thể gia tăng nội lực.”

“Cái đó ngày nào ta cũng ăn mà! Kim Nhi hẳn là cũng có cho mấy người, các cô chưa ăn sao?”

“Chúng ta cũng không phải là loại tiểu nhân ham đồ quý của người khác, vài thứ kia ta đều gom lại trong trúc xá, chờ huynh trở về sẽ hoàn bích quy Triệu (1).”

(1)hoàn bích quy Triệu: ý nói trả nguyên về cho chủ cũ. Hình như có một điển tích về cái này, cơ mà mình lười đi tra.

“Có đồ ăn không ăn, cô giữ lại làm cái gì? Mùa đông trên Huyền Băng Sơn gió to tuyết lớn, tuy rằng mười dặm quanh trúc xá bốn mùa như xuân, là vì trên mặt đất có ôn tuyền chảy qua, nhưng dù khí hậu tốt, các loại cây ăn quả như đào, mận, hạnh lại chỉ nở hoa không kết quả. Trong rừng trúc có măng nhưng lại còn đắng hơn cả hoàng liên. Trừ thứ quả đó ra, căn bản tìm không thấy quả gì khác ăn được. Đương nhiên, ta có dự trữ rất nhiều thịt muối dưới hầm, thế nào cũng không thể đói chết, nhưng nếu chỉ ăn thịt, không ăn hoa quả, đi ngoài hẳn là thực vất vả đi?”

Mặt nàng đỏ như máu. Đúng thật, gần đây đi nhà xí cực kì khổ sở. Đây cũng là một lí do khiến bọn họ càng ngày càng muốn rời nơi này.

“Huynh thật sự cho chúng ta ăn thứ trân quý như vậy? Ta còn tưởng ……”

“Trái cây sinh ra chính là để cho người ta ăn mà! Làm chi không ăn?”

Hoa Vô Nhan vui vẻ ra mặt.“Thật tốt quá, có nhiều linh quả trợ giúp như vậy, chỉ trong thời gian ngắn, ta nhất định có thể đột phá thủy nguyệt bí quyết tầng thứ ba, tới mức thân tùy ý chuyển.” Đến lúc đó nàng sẽ là người đầu tiên kể từ khi Hoa gia bảo thành lập tới nay có công lực tiến vào tầng thứ tư trước hai mươi tuổi, đối mặt tài văn chương của ca ca, mĩ mạo của tỷ tỷ, sẽ không cảm thấy tự ti nữa.

Đã từ lâu, thiên hạ không ai không biết Hoa gia bảo nhân tài xuất hiện lớp lớp. Trưởng công tử văn thải phong lưu, mười sáu tuổi đỗ Trạng Nguyên, hai mươi lăm tuổi đã làm lễ bộ thượng thư. Trưởng tiểu thư Hoa Vô Hà diễm tuyệt thiên hạ, Tư Đồ Hưng từng nói, nhìn cả ba ngàn mỹ nữ trong hoàng cung, không bằng một cái ngoảnh đầu mỉm cười của Hoa Vô Hà.

Chỉ có nàng, Vô Nhan (không có nhan sắc) cũng vô vị…… Không chỉ dung mạo không được, văn chương càng kém, chỉ có thể gắng đạt tới tinh tiến trong võ học.

Nhưng dẫu sao thiên tư của nàng cũng chỉ là bình thường, có cố gắng cũng nhiều lắm chỉ cao hơn tiêu chuẩn của người bình thường một tầng thôi, võ lâm bảng hàng năm đều không có vị trí cho nàng, không thể nghi ngờ, là kém cỏi nhất Hoa gia bảo.

Tuy rằng người nhà chưa từng vì thế nói qua cái gì, nhưng cha mẹ cũng chưa từng vì nàng mà tự hào tươi cười; Bọn họ chỉ thích ôm huynh tỷ xuất sắc của nàng, nói rằng có được con trai con gái xuất sắc như vậy, cả đời không uổng.

Khi đó, Hoa Vô Nhan luôn yên lặng ngồi một góc nghĩ thầm, Hoa gia bảo còn có một vị nhị tiểu thư mà! Tuy rằng không thực sự ghen tị, nàng vẫn hy vọng có người nhìn nhận nàng.

Nàng lựa chọn phương hướng phát triển khác với huynh tỉ mình, mục tiêu chính là giúp Hoa gia bảo dựng lại danh tiếng trên võ lâm. Dù sao Hoa gia bảo vốn chính là võ lâm thế gia, nhưng bởi tuyệt nghệ tổ truyền của Hoa gia khó luyện thành nên dần dần, địa vị trên võ lâm bảng đã bị các thế lực mới nổi khác thay thế.

Đáp lại vui mừng của nàng là một gáo nước lạnh của La Thập.“Vọng tưởng dựa vào ngoại lực tăng cường võ công, cả đời cô cũng đừng mong đạt tới mức võ công tuyệt thế.”

“Đùa giỡn cái gì, chính huynh cũng ăn một đống, mà lại nói ta!”

“Ta lấy chúng nó làm đồ ăn, nhưng ăn xong chưa từng vận công để tăng cường nội lực.”

“Thực thanh cao. Cho nên huynh chỉ làm mỗi môt việc là nhập định?”

“Đương nhiên không phải, nhập định vận công là phương pháp tập luyện tầm thường nhất. Muốn đạt tới tuyệt thế, phương pháp tốt nhất là khiêu chiến với cái chết.”

“Cái gì?”

Hắn cởi tị độc châu đeo trên cổ quăng cho nàng, vận công, đi vào Hắc Vụ Lâm; Mắt thường có thể thấy được, khí độc màu đen ở phạm vi ba tấc quanh thân hắn quay cuồng, hắn nâng chưởng, đá chân, thân hình nhẹ nhàng, như mây bay nước chảy.

Bất kể hắn động như thế nào, bức tường khí quanh từ đầu đến cuối vẫn duy trì một độ dày nhất định, lực khống chế cùng sức chịu đựng siêu cường này khiến cho nàng nhìn mà trợn mắt há mồm.

“Khi ta vận công, ở bên ngoài thân hình thành tường khí, ra vào Hắc Vụ Lâm cùng mãnh thú cự mãng chiến đấu, đây là cách ta luyện công, cũng là nguyên nhân ta mạnh.” Dứt lời, hắn đi vào Hắc Vụ Lâm, dần dần biến mất không thấy đâu nữa.

Hoa Vô Nhan nắm tị độc châu vô giá, ngơ ngác ngóng nhìn bóng dáng hắn. Hắn không cao, cũng không đẹp, ngoại hình rất bình thường, nhưng giờ khắc này, hắn thoạt nhìn còn hùng vĩ, đẹp đẽ hơn cả Huyền Băng Sơn.

Thì ra trên đời thật sự không có chuyện há miệng chờ sung. La Thập mạnh là do vô số lần khiêu chiến với cái chết, chiến đấu bên bờ vực cái chết để sinh tồn, lấy điều này bức ra tiềm năng, sau đó càng không ngừng mạnh lên, mạnh hơn, mạnh hơn nữa.

Hoa Vô Nhan cắn chặt răng, nàng vẫn oán hận cố gắng của mình không được hồi báo, nhưng so với La Thập, một chút trả giá kia của nàng có tính là gì?

Nhiệt huyết trong nàng sôi trào, nhịp tim bởi vì La Thập mà trở nên mạnh mẽ dồn dập.

“Cái huynh làm được, ta cũng có thể!” Nàng đem tị độc châu cất vào ngực áo. Trên vật kia còn lưu lại nhiệt độ cơ thể của hắn, nóng rực, kiên cường, cho nàng vô hạn dũng khí đi khiêu chiến đủ loại nguy cơ không biết trước.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.