Hoa Vô Nhan tiễn bước mẫu thân, sau khi đã làm rõ thân phận của nữ tử không dưng xuất hiện trong tú các của mình, một lần nữa trở lại tú các, thì thấy La Thập đang nhập định luyện công.
Lúc còn ở Huyền Băng Sơn, hắn chưa bao giờ ngồi nhập định, hắn nói làm vậy công phu dù luyện được cao minh tới đâu, mà thiếu kinh nghiệm thực chiến, thì cũng chẳng có ích gì.
Võ công giỏi nhất phải là do khiêu chiến với cái chết mà có, đây là quan điểm của hắn.
Nhưng ở Hoa gia bảo, không có gì để cho hắn khiêu chiến, hắn thấy nhàm chán cũng là bình thường.
Hơn nữa cha mẹ, huynh trưởng nàng lại không thích hắn, mới đến ngày đầu tiên đã muốn đuổi hắn đi, còn dùng thủ đoạn ti bỉ như vậy…… Liệu hắn có hối hận đã cùng nàng xuống núi hay không?
“Tướng công.” Nàng tiến đến, ngồi xuống bên cạnh hắn. “Thực xin lỗi.”
Hắn chậm rãi thu công, mở to mắt. “Chuyện gì?”
“Nữ tử quấy rối chàng kia là danh kĩ đại ca mời đến từ Sắc Phượng lâu trong thành, ý đồ dụ dỗ chàng châm ngòi chia rẽ tình cảm vợ chồng chúng ta. Tướng công, em…… thật có lỗi.” Hơn nữa nhìn bữa tối người trong nhà chuẩn bị cho hắn, một chén cơm gạo lức, một đĩa đậu phụ tương, một đĩa rau xanh, thức ăn cho hạ nhân còn tốt hơn mấy thứ đó, nàng vô cùng thất vọng về người nhà của mình. (Ôi trời, thế mà lão Hoa bảo chủ còn kêu Thập ca là keo kiệt. Rốt cục ai mới keo kiệt đây?)
Hắn ôm nàng vào trong lòng. “Cũng không phải do em làm, em tự trách cái gì? Cơ mà…… Cái thứ bốc mùi kia chính là danh kỹ? Sao so với trong sách viết lại khác nhau một trời một vực như thế?”
Danh kỹ trong sách, nào là Trần Viên Viên, Tô Tiểu Tiểu, Lương Hồng Ngọc…… Không phải khuynh quốc khuynh thành, thì cũng tài hoa tuyệt thế, chẳng lẽ cũng đều thối như vậy sao?
Nàng vốn rất áy náy, bị một câu “cái thứ bốc mùi kia” của hắn chọc cho phì cười ra tiếng.
“Cô nương kia rất đẹp.” Tuy rằng bị hắn hất ngã, lại ướt như chuột lột, nhưng mới vừa rồi nàng nhìn tướng mạo nữ tử đó, không thể không bội phục đại ca thủ đoạn kinh người. Bọn họ chưa về nhà được bao lâu, y đã có thể tìm ra một người đẹp kiều diễm như thế. Nếu đổi lại là nam nhân khác, khẳng định sớm bị câu đi ba hồn bảy vía.
May mắn La Thập là một nam nhân thủy chung chân thành trong tình yêu, không hề bị sắc đẹp dụ dỗ. Cùng hắn ở chung càng lâu, nàng lại càng yêu hắn.
“Đẹp sao?” Hắn nhớ lại nữ tử vừa nhìn thấy ban nãy. “Ta lại cảm thấy em mới xinh đẹp.”
“Tướng công lại thích chê cười em.” Nàng mà được gọi là mĩ nhân, thì trên đời không còn ai xấu nữa.
“Ta không nói giỡn.” Hắn cũng không biết nói giỡn. “Ít nhất trong những nữ nhân ta đã thấy, em là đẹp nhất.” Nàng chân thành dũng cảm, dịu dàng mà không thiếu hoạt bát, nữ tử độc nhất vô nhị như thế này mới là giai nhân hiếm có trên thế gian.
“Tướng công……” Cho dù trong mắt tình nhân nhìn ra tây thi, hắn nói trắng ra như vậy, vẫn làm nàng thấy xấu hổ.
“Đừng miên man suy nghĩ.” Hắn vỗ về lưng nàng nói: “Ta cảm thấy ở nơi này rất không tệ, cảnh sắc tuyệt đẹp, bên ngoài sân chính là đường cái, mười phần náo nhiệt, có rất nhiều thứ ta chưa từng được thấy, khi nào rảnh rỗi, chúng ta có thể cùng đi dạo.”
“Tướng công, chàng nói em cũng không có mặt mũi gặp người. Cha em bọn họ ngay cả cơm canh cũng còn keo kiệt với chàng, thật sự quá đáng, ngày mai chờ cha về, em nhất định phải nói lý với ông.” Hừ, coi như cha cùng đại ca lẩn nhanh, nàng mới muốn tìm người tính sổ, bọn họ đã chạy trốn mất dạng, nếu không giờ phút này nàng đã làm một trận rung nhà rồi.
“Vô Nhan, có lẽ là em hiểu lầm, ta xem Hoa gia bảo bề ngoài đường hoàng, nhưng bên trong thì…… Em xem.” Hắn chỉ vào bốn chân của bàn trà cho nàng thấy.
“Có cái gì không đúng sao?” Không phải chỉ là một cái bàn trà sao?
“En nhìn kỹ chân bàn xem, vân gỗ của hai đoạn gỗ cũng không giống nhau.”
“Thật vậy nha!” Hắn không nói, nàng hoàn toàn không phát hiện.
“Từ sau lúc vào đây ta liền chú ý thấy, đồ dùng trong nhà, hoa văn trang trí nhìn như hoa lệ, lại đều có dấu vết tu bổ, mấy bức danh họa cổ cũng đều là đồ giả. Trong nhà, đồ thực sự có giá trị đại khái cũng chỉ có vài món trang sức trên mình nhạc mẫu đại nhân, của Vô Hà với của em thôi!” Hắn đoán vài thứ kia cũng là lưu lại giữ thể diện, dù sao nếu ngay cả nữ quyến cũng không có một chút châu báu đẹp đẽ quý giá, vậy sẽ bị cười cho thối mũi.
Nàng nhướn cao mày, mắt cũng không chớp.
“Vô Nhan, Vô Nhan……” Ầy, cùng lắm là nghèo một chút, không đến mức đả kích lớn như vậy chứ! “Vô Nhan, em sao vậy?” Hắn đan tay đặt lên ngực nàng, truyền một cỗ nội lực thuần hậu sang cho nàng.
Nàng hít vào một hơi, thông suốt đứng lên. “Em phải đến hỏi nương, từ khi nào nhà em lại trở nên khốn cùng đến tình trạng này? Em nhớ rõ trước lúc cùng tỷ tỷ ra ngoài du ngoạn, trong nhà vẫn còn rất bình thường, ngoài việc danh tiếng trên võ lâm kém một chút, tỷ muội em ở trong bảo vẫn là muốn gì có nấy.”
“Vô Nhan.” Hắn giữ nàng lại. “Ta quan sát qua, dấu vết tu bổ trong nhà sớm nhất cũng phải được đến năm, sáu năm rồi, có thể thấy được tình trạng túng quẫn đã có từ lâu, có lẽ cha mẹ em giấu giếm em là không muốn em lo lắng, em cứ như vậy chạy tới hỏi, không phải sẽ khiến mọi người rất mất mặt sao?”
“Vì sao giấu giếm em? Em cũng là một phần tử trong nhà, trong nhà có khó khăn, chẳng lẽ em lại khoanh tay đứng nhìn?” Huống chi nàng vẫn cố gắng muốn trọng chấn thanh danh gia đình, cha, nương, đại ca đều không thấy sao? Hay là họ căn bản không tín nhiệm nàng, không coi nàng là người trong Hoa gia?
“Em quả thật có nghĩa vụ cùng người nhà vượt qua cửa ải khó khăn, nhưng em cũng phải nghĩ cho mặt mũi của cha mẹ, huynh trưởng một chút. Người bình thường không phải đều không thích lộ ra điểm kém cỏi trước mặt nữ tử sao?” Tuy rằng hắn cũng không hiểu được nguyên nhân ở đâu, trong sách đều viết như vậy, hẳn là không sai rồi.
“Chàng sẽ không làm vậy. Chàng biết điều gì thì sẽ thẳng thắn nói hết ra, không hiểu cũng nói thật là không hiểu, không lòng vòng quanh co.”
“Có lẽ bởi vì da mặt ta có vẻ dày đi!” Ít nhất hắn đối với việc bị người khác xem thường không hề quan tâm, nhưng nàng lại để ý. Hắn quan sát lâu ngày, phát hiện các cô nương thường có da mặt mỏng, dễ dàng thẹn thùng.
Có điều, có một chuyện khiến hắn rất kinh ngạc, nam nhân dưới núi da mặt cũng mỏng như các cô nương là sao?
Nghèo thì nghèo, có cái gì phải thẹn thùng? Không được cứ việc nói thẳng thôi! Cố gắng gượng chỉ biết càng khó chịu. Thật giống như Hoa gia bảo bề ngoài đường hoàng, bên trong lại chắp chắp vá vá. Muốn duy trì bộ mặt của nơi này tốn kém vô số kể, không bằng quăng quách gánh nặng nặng nề này, hết thảy bắt đầu lại từ đầu còn được thoải mái tự do.
La Thập không rõ duy trì cái vẻ hào nhoáng giả dối này có ý nghĩa gì, gia nghiệp lụn bại thì lụn bại, cùng lắm thiếu chút hưởng thụ, sống như bình dân cũng đâu có tệ hại gì.
Nhưng nếu nương tử để ý, vẫn một lòng hy vọng Hoa gia bảo lấy lại uy danh, hắn chắc chắn sẽ không trơ mắt đứng nhìn.
Thiếu tiền, bảo vật khắp Huyền Băng Sơn, hắn chỉ cần lấy vài món mang vào thành bán, kiếm được đủ ngân lượng cho mọi người bắt đầu lại từ đầu cũng không phải là việc khó.
Võ công kém, hắn có thể phụ trách dạy võ công cho mọi người đều thành cao thủ nhất lưu, đương nhiên, trong quá trình huấn luyện phải chịu khổ một chút.
Nếu Hoa gia muốn phát triển trong triều đình, cũng được; cha hắn năm đó còn lưu lại một chút thế lực có thể vận dụng.
Tóm lại, hắn cam đoan hoàn thành được tâm nguyện của nàng.
“Tướng công không phải da mặt dày, mà là thành thực, là có tự tin. Ôi, em……” Nàng muốn nói lại thôi, có chút hoài nghi chính mình cả ngày ba hoa muốn chấn hưng lại gia nghiệp, có phải hay không quá tự đại, cũng quá ấu trĩ? Sau khi quen La Thập, thu hoạch lớn nhất của nàng là hiểu được thực lực không phải dựa vào miệng nói, mà là dựa vào hành động chứng minh.
“Làm sao vậy? Có chuyện gì em cứ nói đi!” Trời có sập xuống, đã có hắn giúp nàng chống đỡ, đương nhiên, nếu hắn không đỡ được, đành phải ôm nhau cùng chết. Đột nhiên, hắn nghe được tiếng bụng nàng sôi réo. “Em đói bụng rồi!”
Nàng đỏ bừng mặt, chạy một ngày đường về nhà, phụ thân nói muốn mở tiệc tẩy trần cho bọn họ, kết quả lại…… Nàng cả ngày chưa ăn cơm, đương nhiên sẽ đói.
“Ta đi làm chút gì cho em ăn.” Nói xong, hắn định đi ra.
“Để em đi đi! Về nhà em ngày đầu tiên lại để chàng xuống bếp, vậy thì còn gì để nói nữa.”
“Hai ta đã là vợ chồng, còn để ý mấy cái đó làm gì.” Hắn cười xoa xoa tóc nàng. “Muốn ăn cái gì, để tướng công làm cho em.”
Nàng ôm lấy thắt lưng hắn từ phía sau, xấu hổ đến mặt đều đỏ. “Tướng công thật tốt với Vô Nhan.”
“Hở?” Chỉ là làm cơm thôi mà? Hắn cảm thấy quan niệm của người dưới núi thật kỳ quái, có điều nàng vui vẻ là tốt rồi. “Vô Nhan thích, tướng công mỗi ngày đều làm cho em ăn.”
“Làm vậy sẽ rất vất vả.” Nàng không muốn hắn suốt ngày vùi đầu vào chuyện củi lửa gạo dầu. “Vô Nhan cũng cùng tướng công cùng xuống phòng bếp, Vô Nhan cũng sẽ nấu nướng, để Vô Nhan làm cho tướng công vài món đồ nhắm.”
“Đáng tiếc có đồ ăn không có rượu.” Nhớ hồi ở trên Huyền Băng Sơn, hắn còn được một đám khỉ đúng hạn định lại đưa hầu nhi rượu (rượu do khỉ trên núi ủ, rất ngon) lên cho hắn, Hương vị đó ngon đến mất hồn.
“Trong hầm rượu có trần nhưỡng ủ trăm năm, là mĩ vị nhân gian khó tìm.”
“Cũng được, nếm thử xem.” Hai vợ chồng tay trong tay rời tú các đi về phía hầm rượu.
Cửa hầm rượu vừa mở ra, một luồng khí lạnh phun ra, thật là một chỗ thích hợp để cất giữ rượu, thế nhưng…… “Vô Nhan, ta không có nhìn thấy vò rượu.”
“Em cũng không thấy.” Không thể nào! Hoa gia bảo túng đến nỗi ngay cả rượu ngon cũng bán hết? Hoa Vô Nhan có cảm giác muốn té xỉu. “Ngày mai phụ thân trở về, em nhất định phải hỏi ông cho rõ ràng trong nhà rốt cuộc xảy ra chuyện gì, sao lại thành ra chật vật đến mức này.”
“Ừ!” Nhà nàng thật sự rất túng thiếu. Hắn đang nghĩ có nên đem hết chỗ da thú, huyền sâm quý giá hắn mặc xuống núi đi bán hay không, ít nhất có thể đảm bảo cái ăn!
****
Vừa sang canh bốn, Hoa Vô Nhan đã lặng lẽ đứng dậy, chuẩn bị xuống phòng bếp làm cho La Thập một ít đồ ăn sáng — không dám lại trông cậy vào hạ nhân. Đám người này, thấy nhị cô gia không được bảo chủ yêu thích, xem thường đã đành, lại còn xì xào bàn tán lung tung, nghe thấy bực.
Hiện giờ nàng và La Thập việc gì cũng đều tự mình thu xếp, đuổi hết tỳ nữ bên người, đỡ phải nhìn cho bực mình.
“Vô Nhan, sao em càng ngày càng dậy sớm thế?” La Thập mở mắt ra, giữ chặt tay nàng.
“Tướng công, chàng ngủ tiếp một lát, em đi làm điểm tâm cho chàng.”
“Trời còn chưa sáng, làm cơm cái gì? Không bằng nghỉ ngơi nhiều một chút.” Hắn cưới vợ là tìm bạn, cũng không phải kiếm người hầu, để nàng bụng lớn như vậy mà còn đông việc tây việc, hắn thấy xót.
“Em ngủ đủ rồi!” Nàng hưởng thụ săn sóc của tướng công, nhưng chính vì hắn dịu dàng, nàng càng muốn hắn được thoải mái, không chịu thiệt thòi.
“Em canh hai mới ngủ, canh bốn đã dậy, thật sự đã ngủ đủ giấc rồi sao?” Hắn lo lắng sờ sờ bụng tròn ngày càng lớn của nàng, nhìn thôi đã thấy nặng rồi, mang thai chắc rất vất vả đi? “Hay tại bụng quá lớn, không thoải mái, cho nên ngủ không được?”
“Làm sao có thể? Nhóc con này thật sự rất ngoan, từ khi bắt đầu mang thai, em cũng chưa có mệt nhọc gì.” Chỉ là mắc tiểu một chút, cách một canh giờ phải vào nhà vệ sinh một lần.
“Vậy sao không ngủ thêm một chút?” Hắn ngồi dậy, đem nàng ôm vào trong lòng, ngón tay khẽ vuốt quầng thâm dưới mắt nàng. “Vốn nghĩ em ở Huyền Băng Sơn không quen, về Hoa gia bảo dưỡng thai sẽ thoải mái hơn một chút, kết quả em ngược lại càng mệt mỏi, như vậy không tốt cho thân thể.” Hắn cũng không hy vọng nàng giống mẹ hắn, sinh được đứa nhỏ liền qua đời.
“Yên tâm đi tướng công, em thật sự khỏe mạnh, không có việc gì.” Nàng từ nhỏ tập võ, thân mình xương cốt rắn chắc, căn bản không ngại lao động.
Nàng mệt là do trong lòng không thoải mái. Nàng vừa mang tướng công về nhà, cha cùng đại ca lại lập tức ra ngoài, gần một tháng cũng chưa thấy tin tức gì, là cố ý né tránh, hay là là có mưu đồ khác?
Nàng muốn nói cho người nhà hiểu, nếu thật sự không thể chấp nhận nàng cùng tướng công, bọn họ có thể đi, khắp thiên hạ rộng lớn, nơi nào không đi được?
Cha cùng đại ca cố tình không trở về nhà, nàng dù có đầy bụng oán khí cũng không biết phát tác với ai mới được.
“Vô Nhan, phụ nữ sinh con, tựa như đứng trước quỷ môn quan vậy. Nương ta chính là vì khó sinh mà mất, ta không muốn lại có chuyện như vậy xảy ra.” Hôn nhẹ trán nàng, ôm nàng nép vào trong lòng hắn, làm cho hắn cảm thấy vô cùng thỏa mãn. “Coi như là vì ta, em phải chăm sóc bản thân cho tốt.”
“Tướng công……” Hắn tốt hơn người nhà bạc tình của nàng nhiều, khiến nàng khó nhịn lòng chua xót. “Chúng ta về Huyền Băng Sơn đi!”
“Vì sao?” Hắn nghi hoặc. “Em vẫn luôn muốn về Hoa gia bảo không phải sao?”
Nàng nghẹn ngào, nước mắt tuôn rơi, thấm ướt ngực áo hắn. “Cha, nương và đại ca đối xử với chàng thật sự quá đáng, em chịu không nổi!”
“Ta nói rồi, ta không thèm để ý.”
“Em để ý.” Nàng đưa tay ra ôm lấy mặt hắn, không đành lòng để hắn vì nàng mà phải chịu thiệt thòi. “Chàng rất đáng giá, sao lại phải ở đây chịu khinh bỉ?”
“Ta không thấy chính mình có bị khinh bỉ a!”
“Chàng chỉ đang an ủi em.”
“Là thật.” Hắn tự nhiên sẽ bỏ qua những kẻ không chiếm địa vị gì trong lòng hắn. Dù bọn họ có nói gì, cũng đều như gió thoảng bên tai, hắn việc gì phải thấy thiệt thòi hay để ý?
“Thực cũng được, giả cũng thế. Cha cùng đại ca vừa đi không trở về, bọn hạ nhân coi chàng như không khí, mệnh lệnh của em bọn họ bằng mặt không bằng lòng; những chuyện đó em có thể nhịn. Tức nhất là, bọn họ ngay cả đồ dùng cũng bắt đầu hà tiện, mất công chàng còn phải thay bọn họ giải vây, nói là bởi vì trong nhà kinh tế khó khăn, chi phí ăn mặc mới phải dè sẻn, em cũng tin là vậy. Nhưng chàng có biết ngày hôm qua ở trên đường em thấy ai không? Là đại tẩu, nàng ta vung một ngàn lượng mua một viên dạ minh châu, nói là tháng sau muốn tặng cha nàng ta làm quà mừng thọ. Trong nhà có một ngàn lượng cho nàng mua lễ vật, lại tính toán chi li với chi tiêu của chúng ta, rõ ràng là khinh rẻ chúng ta!”
“Em chính là vì chuyện này mà không vui?”
“Không phải, đại tẩu tính xa hoa em đã sớm biết. Em đau lòng là, em nhắc tới chuyện này với nương, nương lại nói, đại tẩu là thiên kim quyền quý của Tể tướng, gả cho Hoa gia bảo vốn đã là thiệt thòi, hiếm khi có dịp đại thọ của Tể tướng, tốn chút ngân lượng cho đại tẩu mặt mũi, cũng hợp lẽ thường. Người bảo em đừng tính toán chi li, về sau tiền đồ của đại ca còn phải dựa vào nhà mẹ đẻ của đại tẩu giúp đỡ!” Nàng càng nói càng tủi thân, nức nở thành khóc. “Tướng công, em thực sự nhỏ nhen vậy sao?”
“Làm sao có thể? Em là cô gái dũng cảm nhất, vô tư nhất ta từng thấy.” Bọn họ lẽ ra có thể ở lại Huyền Băng Sơn tiêu diêu tự tại, nhưng nàng vẫn lựa chọn trở về chấn hưng gia nghiệp.
Theo lẽ thường, khuê nữ xuất giá, nhà mẹ đẻ có hưng hay bại, cũng không liên quan gì đến nàng.
Là Vô Nhan giàu tình cảm, nhớ tới tình thân, mới có thể kéo hắn về giúp đỡ gánh vác gánh nặng này, ấy vậy mà người nhà nàng không những không cảm kích, ngược lại còn cho rằng hành vi của nàng làm bại hoại gia phong.
Lúc này bên ngoài đồn đại rất nhiều, người nói Hoa Vô Nhan vô liêm sỉ, người lại cho rằng hai vợ chồng bọn họ không tự kiếm sống được ở bên ngoài, mới phải về ăn bám nhà mẹ đẻ; càng kỳ quái hơn, lại có người nói rằng nàng vọng tưởng tranh gia sản với huynh trưởng, cho nên cho dù đã lấy chồng, vẫn sống chết không rời Hoa gia bảo.
Trời biết, Hoa gia bảo thì có cái gì đáng giá cho người ta thèm thuồng? Hắn tùy tiện bán một cái dây cột tóc bằng rễ huyền sâm của hắn, cũng có thể mua cả mấy tòa Hoa gia bảo.
Hắn không thèm để ý tới mấy lời đồn đãi này, nhưng hiển nhiên nàng đã bị thương tổn. Đáng tiếc Hoa Vô Hà lại chạy ra ngoài chơi, nếu không có thể nhờ nàng an ủi Vô Nhan một chút.
Được La Thập trấn an, cảm xúc của Hoa Vô Nhan lại bùng nổ.
“Em chỉ không hiểu, rõ ràng đã không có tiền, vì sao còn phải mượn tiền để mà sĩ diện hão, phủ thêm một tầng hoa lệ bề ngoài cho dù bên trong đã mục nát? Em hỏi nương, nương nói nữ nhân không nên lo nhiều đến chuyện của nam nhân, bọn họ tự biết phải làm gì. Tướng công, chàng nói xem, có phải em đã sai lầm rồi không?” Kể từ khi nàng biết hiểu chuyện đến nay, địa vị trên giang hồ của Hoa gia bảo cứ như nước sông ngày một rút xuống, càng ngày lại càng thấp.
Nàng thực không phục, nên mới bắt đầu cố gắng tập võ, kỳ vọng có một ngày có thể thay đổi cục diện đó.
Nhưng mà cha cùng đại ca lại nói, không nổi danh trên giang hồ cũng không việc gì, Hoa gia bảo chuyển chiến triều đình, cũng có thể phất lên như diều.
Ban đầu nàng cũng cảm thấy đúng, đại ca rất có tài, thật sự có thể làm được đến chức quan nhất phẩm, cũng coi như giúp Hoa gia bảo rạng danh.
Nhưng điều kiện tiên quyết cho những điều này là, Hoa gia bảo có thể bảo trì thực lực cùng năng lực nên có, như thế mới có thể được mọi người trên giang hồ tôn kính.
Nhưng lúc này Hoa gia bảo cái gì cũng không có, không những bị người trong giang hồ cười nhạo, ngay cả trên triều đình…… Nàng gần đây mới biết được, Thanh Vân đường của đại ca là nhờ vào bám váy chị dâu mà có. Hơn nữa vì lấy lòng nhạc phụ, phụ thân cùng đại ca đã phải bán phần lớn gia sản, mới được một chức thượng thư lâm thời.
Chức thượng thư như thế có thực đáng giá làm? Tình cảnh này có thể kéo dài mãi sao?
Nàng không biết, nàng chỉ cảm thấy nơi này càng ngày càng không giống một nhà hòa thuận vui vẻ mà nàng đã mong muốn.
“Vô Nhan.” Hắn đặt hai tay trên vai nàng, nhẹ nhàng giúp xoa bóp gân cốt đang căng cứng kia. “Sao em không nghĩ theo hướng khác đi? Tể tướng có hàng mấy trăm môn sinh, lại chọn trúng đại cữu tử (cách gọi anh vợ ngày xưa) làm con rể, là vì sao chứ?”
“Bởi vì đại ca đủ yếu đuối, đủ nhát gan, đủ nịnh nọt……” Mắng một câu, nàng lại khóc một tiếng. Thật chán ghét ở nơi này, nàng muốn quay về Huyền Băng Sơn, không phải gặp cha, nương cùng đại ca nữa.
“Ta nghĩ, với quyền thế cùng địa vị của Tể tướng đại nhân, kẻ lấy lòng hắn tuyệt đối không thể chỉ có đại cữu tử.”
“Đúng vậy! Đại ca là cao thủ vuốt mông ngựa rồi!”
“Muốn vuốt mông ngựa thế nào cho người ta thoải mái, không chán ghét, cũng là môn học vấn đó!”
Nàng đẩy hắn ra, quay đầu oán hận trừng hắn. “Nói như chàng, hết thảy đều là lỗi của em chắc?”
“Cũng không thể nói như vậy, còn phải xem mục đích là gì. Em hy vọng là Hoa gia bảo hưng thịnh bền vững, có đúng không?”
“Đương nhiên, ai muốn cái phồn hoa bên ngoài kia?”
“Làm theo cách của em, quả thật có thể chấn hưng Hoa gia bảo, nhưng phải tốn hơn mười năm thời gian để dựng nền tảng, em có đồng ý không?” Hắn lại kéo tay nàng, nàng né vài cái, không vùng thoát khỏi, bị hắn ôm vào trong lòng, dịu dàng xoa bóp, xua đi mệt mỏi trên người nàng.
“Mười năm, ta có lòng tin trong vòng mười năm có thể làm cho Hoa gia bảo phong vân tái khởi (1).” Ừm! Dưới mười ngón tay dịu dàng của hắn, ngữ điệu của nàng dần dần chậm lại.
(1) phong vân tái khởi: ở đây có thể hiểu là lại nổi danh như trước kia.
La Thập không chỉ có mát xa, còn vận kình giúp nàng điều trị kinh mạch. Phụ nữ có thai mà! Nên thả lỏng tinh thần, ăn ngon, ngủ ngon, nghỉ ngơi nhiều, trời có sập cũng đã có hắn đỡ! Nàng tội gì khó xử chính mình, cũng khổ hài nhi trong bụng?
“Nhưng em có nghĩ tới hay không, nhạc phụ cùng đại cữu tử có thể không chờ được những mười năm? Hơn nữa nhạc phụ tuổi tác đã cao, nếu ông kỳ vọng lúc sinh thời được nhìn thấy Hoa gia bảo hưng thịnh, mười năm có phải hơi quá lâu rồi không?”
“Ừ……” Nàng được hầu hạ rất thoải mái, có chút buồn ngủ. “Tướng công, điều chàng nói hình như cũng có điểm đúng, nhưng cách hành động của cha cùng đại ca quá hấp tấp, căn cơ không vững, rất dễ gặp chuyện rủi ro.”
“Em có thể giúp bọn họ củng cố căn cơ mà! Bây giờ cái Hoa gia bảo thiếu là thực lực cùng tiền tài, hai thứ này em đều có, có em phụ trợ bọn họ, không lo việc không thành.”
Nàng che miệng ngáp.“Tướng công, chúng ta làm sao có tiền?”
“Tướng công nhà em đây cả người đầy bảo vật, tùy tiện bán đấu giá hai món là có thể trả hết được nợ nần trong nhà, còn có thừa nữa ấy chứ! Sao mà không có tiền?”
“Cứ bán bảo vật cũng không phải cách lâu dài a!”
“Vậy thì chuyển sang buôn bán a! Dù là muốn kinh thương, hay mua làm chủ, luôn có biện pháp.”
Lời hắn nói khiến nàng vốn mang một bụng đầy phiền muộn cũng dần dần bình tĩnh lại, bàn tay ấm áp của hắn dường như mang theo ma lực, dao động trên người nàng, mang đến cảm giác vỗ về, làm cho mí mắt nàng trở nên nặng nề.
Bất tri bất giác, nàng thu lệ, toàn thân uể oải, khẽ ngáp vài cái mới tiếp tục suy nghĩ gián đoạn kia. “Tướng công, chức quan của đại ca em tất cả đều là dựa vào Tể tướng đại nhân mà có…… Vạn nhất Tể tướng mất chức, hoặc là cáo lão hồi hương, đại ca phải làm sao đây?”
“Cái này còn phải xem đại cữu tử có bản lĩnh lập nên thế lực cho chính mình trước khi núi sập hay không, nhưng ta nghĩ việc này cũng không khó, giờ Hoa gia bảo có ta và em hỗ trợ, thực lực cùng ngân lượng cũng không thiếu, chỉ cần đại cữu tử không phải quá vô dụng, Hoa gia bảo sẽ không suy sụp.” Hắn xoa bóp nhanh hơn, đưa luồng nội tức bình thản đi khắp toàn thân nàng, dần dần, phiền muộn nhiều ngày của nàng bị quét sạch.
“Tướng công, cha mẹ đối xử với chàng như vậy, chàng vẫn suy nghĩ cho bọn họ…… Chàng thật tốt……” Thanh âm càng ngày càng thấp, nàng mau chóng thiếp ngủ.
“Ta cảm thấy nhạc phụ, nhạc mẫu cũng không xấu, dù sao bọn họ cũng nuôi nấng được một cô con gái tốt như vậy làm nương tử của ta.” Hắn kề tai nàng nói nhỏ, thanh âm dường như mang theo ma lực thôi miên.
“Tướng công……” Nàng cong khóe môi, khẽ nở nụ cười. Săn sóc cùng yêu thương của phu quân, đưa nàng vào sâu trong mộng đẹp.
Trong giấc mơ, không còn chuyện phiền lòng. Dù bên ngoài có phong ba bão táp, có hắn che chở, nàng không cần phải lo lắng gì cả.
Hắn cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên đôi môi đỏ mọng của nàng, nhận được một cái ưm ngọt ngào.
“Cứ yên tâm ngủ đi! Chờ lúc em tỉnh lại, mọi chuyện đều sẽ tốt lên.” Hắn ôm nàng vào giường, giúp nàng đắp chăn bông.
Vốn hắn không muốn nhúng tay vào chuyện của Hoa gia bảo, dù sao, mấy chuyện đó chẳng có quan hệ đến hắn.
Nhưng chuyện này lại làm cho nàng lo nghĩ đến ăn không ngon ngủ không yên, hắn liền không thể không nhúng tay.
Với hắn mà nói, phàm là người hay vật làm cho Vô Nhan không vui đều không thể tha thứ, cho dù có là người nhà nàng cũng thế, đều phải “dạy dỗ” lại đàng hoàng một chút.
Trong lúc dỗ nàng vào giấc ngủ, hắn vẫn không ngừng dùng nội tức giúp nàng điều trị thân thể, không chỉ muốn nàng nghỉ ngơi, còn muốn nàng cường kiện thân thể.
“Yên tâm đi, Vô Nhan, hết thảy có ta.” Hắn chăm chú nhìn khuôn mặt ngủ say yên bình của nàng, nhẹ vỗ về, đáy lòng vô hạn thỏa mãn.
Đột nhiên, một loạt thanh âm ồn ào náo động từ phía cửa sau truyền đến, không phải rất lớn, nhưng với giác quan tinh nhạy của hắn, lại nghe rõ mồn một từng tiếng.
Di chứng của việc Hoa gia bảo nhiều năm mượn tiền duy trì bộ mặt bên ngoài xuất hiện, bọn cho vay nặng lãi tới cửa đòi nợ.
La Thập một bên giúp Hoa Vô Nhan vận khí, một bên chú ý nghe tiếng tranh cãi ầm ĩ ở đầu bên kia, muốn biết Hoa gia có ai ra mặt xử lý chuyện này hay không.
Đáng tiếc, hắn phải thất vọng, đám người đòi nợ càng lúc càng ầm ỹ lớn tiếng, Hoa gia lại từ đầu đến cuối không có một ai ra mặt chủ trì đại cục.
“Đáng chết, Vô Nhan khó khăn lắm mới ngủ được, kẻ nào dám đánh thức nàng, ta xé vụn hắn!” Hắn phẫn nộ xuyên cửa sổ mà ra, đi đến chỗ cửa sau ầm ĩ, chỉ phong như đạn, chỉ cần kẻ nào hơi lớn tiếng, bất luận thân sơ, đều bị điểm á huyệt.
“Hết thảy câm miệng cho ta, không phải là muốn tiền sao?” La Thập lấy ra một cái bình sứ từ trong người.“Cầm, tìm chỗ biết nghiệm hàng mà kiểm tra, Hồi nguyên đan do hỏa viêm thảo thượng đẳng chế thành, giá thị trường một viên ngàn lượng bạc, trong có mười viên, đủ gán nợ chưa? Giờ cút hết cho ta, còn dám tranh cãi ầm ĩ, hừ! Cây kia chính là kết cục của các ngươi!” Hắn vung tay, cây đại thụ to cỡ hai người ôm bị cắt thành hai đoạn.
Mấy tên đại hán cho vay nặng lãi nhìn cái cây bị đốn ngang kia, sợ tới mức té chạy. Bọn hắn yêu tiền, nhưng có tiền cũng phải có mạng mới tiêu được a! Sát tinh từ trên trời rơi xuống này, trời mới biết là nhân vật như thế nào mà thân thủ cao đến thế, bọn hắn cũng không muốn chịu chết oan.
Vương quản gia cùng đám nô bộc chung quanh thấy nhị cô gia nghèo kiết xác kia giờ quá hùng vĩ, nhất thời cũng ngây người, bốn phía là một màn yên tĩnh quỷ dị.
La Thập vừa lòng gật đầu, tốt lắm, Vô Nhan có thể an tâm nghỉ ngơi rồi. Về phần huyệt đạo của những người này, ba canh giờ sau sẽ tự giải, hắn mặc kệ bọn người đó, vù cái, lại bay trở về thêu các.
Trời cao đất rộng cũng không to bằng nương tử hắn: Chăm sóc tốt Hoa Vô Nhan mới là quan trọng nhất.
***
Hai tháng sau, Hoa bảo chủ cùng Hoa gia đại công tử Hoa Vô Ngân rốt cục cũng đã trở lại, đồng thời cũng mang về hai mẩu…… coi như là tin tốt đi!
Hoa bảo chủ nói: “Bên Hắc phong trại đã nhận lời nửa năm sau mới đến đón dâu, tạm thời có thể không cần lo lắng bọn họ tới cửa chém giết.”
“Nhạc phụ tiến cử, Thánh Thượng đã hạ chỉ, giờ con đã chính thức là lễ bộ thượng thư.” Hoa Vô Ngân vui vẻ ra mặt, đưa lễ vật một ngàn lượng kia thật đáng giá a! Nghĩ xem, hắn vừa mới hai mươi sáu tuổi đã ngồi ghế thượng thư, chỉ sần có thời gian, phong hầu phong tước cũng không phải giấc mộng.
Về phía Hoa phu nhân, lại không có được tin tốt như vậy.
Nàng nói qua chuyện Hoa Vô Nhan luyện thành Huyền Nguyệt bí quyết, La Thập giúp trả hết nợ cho Hoa gia bảo, cùng mấy chuyện lặt vặt khác.
Cằm Hoa bảo chủ thiếu chút nữa rớt xuống. “Làm sao có thể? Vô Nhan mới có mấy tuổi đầu…… Huyền Nguyệt bí quyết đại thành…… Phu nhân nhất định nhìn lầm rồi.”
“Vô Hà có thể làm chứng. Hơn nữa……” Hoa phu nhân vẻ mặt khó xử. “Nghe nói công lực của con rể so với Vô Nhan còn cao hơn nhiều.” Lòng người là lợi thế, thực lực siêu cường của La Thập khiến Hoa phu nhân chấp nhận thân phận của hắn.
“Vậy không phải có thể sánh bằng phương trượng Thiếu Lâm sao?” Mắt Hoa Vô Ngân trợn to đến nỗi tròng mắt cũng muốn lồi ra.
“Chỉ sợ Phương trượng thiếu lâm cũng không phải đối thủ của con rể.” Nhưng ngoài chuyện đó ra, điều Hoa phu nhân càng lo lắng là…… “Hai tháng nay ta thấy, Vô Nhan cùng con rể vô cùng ân ái. Chuyện Hắc phong trại này mà náo loạn lên, sợ rằng hai đứa phát điên, Hoa gia bảo cùng Hắc phong trại đều sẽ bị san bằng đến mảnh ngói vụn cũng không còn.”
“Phu nhân, bà xác định không có nhìn lầm?” Hoa bảo chủ vẫn không thể tin được hai người trẻ tuổi như vậy lại có năng lực này.
“Phu quân cứ hỏi Vương quản gia, sẽ biết ngay lời tôi nói có đúng hay không.” Đáng tiếc Vô Hà ra ngoài du ngoạn chưa về, nếu không nhân chứng càng đầy đủ.
Hoa bảo chủ cùng Hoa Vô Ngân muốn hôn mê.
“Nhưng ta cùng Hắc phong trại chủ đã bàn xong thời gian đón dâu, nếu không đuổi được La Thập, vậy…… Hắc phong trại sẽ tắm máu Hoa gia bảo.” Hoa bảo chủ sắc mặt đen sì.
“Còn không biết ai tắm máu ai đâu?” Nghĩ đến công phu xuất thần nhập hóa của con gái, Hoa phu nhân ngược lại không lo lắng Hắc phong trại, nàng sợ là…… “Tướng công, chúng ta đối đãi với con rể như vậy có phải sai lầm rồi không? Bây giờ còn chưa thấy hắn nổi giận, nhưng vạn nhất…… Ta sợ hắn gây nguy hại so với Hắc phong trại còn lớn hơn nữa.”
“Làm cũng đã làm, giờ hối hận cũng không còn kịp rồi.” Hoa bảo chủ quả thực gặp rắc rối lớn rồi, lúc trước làm sao có thể nhìn nhầm cơ chứ?
“Bảo chủ, không xong rồi, Hắc phong trại tới cửa đón dâu.” Đột nhiên, Vương quản gia nháo nhào xông vào thư phòng thông báo.
“Không phải đã nói nửa năm sau sao, thế nào mà bây giờ đã tới cửa?” Hoa bảo chủ, phu nhân, Hoa Vô Ngân đồng thanh kêu to.
Xong đời, Hoa gia bảo giờ chỉ còn cái xác tàn, chống lại thực lực hùng hậu Hắc phong trại…… Hoa bảo chủ nghiến răng ken két. “Lẽ nào trời muốn diệt Hoa gia bảo ta?”