Tư Đồ Hưng với Hoa Vô Hà vừa biết tin Hoa gia bảo bị phá hủy, lập tức phát động nhân lực khổng lồ tìm kiếm người Hoa gia còn may mắn sống sót, rốt cục ở Bình An khách sạn tìm được La Thập cùng Hoa Vô Nhan…… Hoa gia bảo đã biến thành một mảnh phế tích, bọn họ không ở khách sạn, thì còn biết ở đâu?
La Thập bao trọn cả khách sạn, nhóm Hoa bảo chủ ở nhờ chỗ Tể tướng đại nhân. Cũng may mắn Tể tướng không quá bạc bẽo, không bởi vì nhà thông gia gặp chuyện liền bỏ đá xuống giếng, những người khác trong Hoa gia bảo mới có một chỗ che gió che mưa.
Nhưng đám người còn lại trong Hoa gia bảo sống hay chết, La Thập căn bản không thèm để ý, hắn chỉ quan tâm đến nương tử hắn.
Hoa Vô Nhan động thai khí nên sinh non, sinh được một bé gái, may mắn cơ thể mẹ khỏe mạnh, kẻ làm cha kia dăm bữa nửa bận lại cho nàng đại bổ đặc bổ, cho nên đứa nhỏ phát triển khá là đầy đủ, không kém những đứa trẻ sinh đủ tháng.
Đây là chuyện tốt, chỉ trừ có…… Tiểu bảo bảo dính Hoa Vô Nhan vô cùng, lại yêu khóc, một ngày mười hai canh giờ, phải có đến sáu cái canh giờ là ngoạc miệng rống, điều này làm cho La Thập cực kì bất mãn.
Hắn có thể quăng tuốt tuột đám người cản trở hắn cùng nương tử thân thiết ra ngoài, nhưng cục cưng thì không được; Hắn dám có chút gây rối với cục cưng, Hoa Vô Nhan sẽ là người thứ nhất quăng hắn ra ngoài.
Hắn đang cố gắng nghiên cứu một loại dược vật, để Hoa Vô Nhan ăn vào sẽ không bao giờ thụ thai nữa; Bình thường dân gian cùng hoàng cung cũng có một loại thuốc như vậy, nhưng lại không tốt cho thân thể, mà thuốc hắn luyện, điều kiện tiên quyết chính là có thể giúp nương tử cường thân kiện thể.
Về phần đứa nhỏ…… Từ khi có con gái, hắn phát hiện hắn cũng không thích có tiểu hài tử tranh giành tình cảm với hắn, cho nên không sinh.
Bởi vì bị nhóc con ép buộc rất thảm, cho nên lúc hắn gặp Tư Đồ Hưng với Hoa Vô Hà, sắc mặt cũng không dễ chịu gì.
“Các ngươi đến đây làm gì?” Hắn ghét tuốt tuột những thứ gì cản trở hắn cùng với nương tử ở chung.
“Hoàng thúc…… Là La công tử, thật xin lỗi.” Bị La Thập trợn mắt lườm, Tư Đồ Hưng thức thời sửa miệng. “Ta có về cung nói cùng phụ hoàng chuyện tiên hoàng, thế nhưng…… Phụ hoàng mắng ta ngu ngốc, nói ta bị lừa. Mặc cho ta cực lực biện giải, phụ hoàng vẫn không tin ta, cho nên việc phụng linh chỉ sợ không thể thực hiện được.”
“Chuyện này ta đã sớm biết, nếu không có việc gì khác, ngươi có thể đi rồi.”
“A!” Tư Đồ Hưng trợn mắt há mồm. Chuyện hắn nói đều là bí mật cung đình, hẳn là chỉ có hắn cùng đương kim Thánh Thượng biết rõ, hoàng thúc thế nào lại biết được?
Hoa Vô Nhan cười thay hắn giải thích nghi hoặc. “Tư Đồ, từ mấy tháng trước tướng công đã nói qua với ta, ý định nghênh linh trong đầu ngươi tuyệt đối không thành hiện thực được, bởi vì hoàng thất cần giữ mặt mũi của hoàng thất, sao có thể thừa nhận tràng quốc tang của hơn hai mươi năm trước là giả, bởi vậy cách tốt nhất để xử lý chuyện này chính là đâm lao phải theo lao.”
Tư Đồ Hưng bừng tỉnh đại ngộ. “Phải nha! Nếu thực sự phải làm lại một lần quốc tang, thì phải giải thích thế nào với dân chúng trong thiên hạ…… Cơ mà…… Không phụng linh thì không thể chứng minh được thân phận của hoàng thúc, hoàng thúc vĩnh viễn không thể nhận lại tổ tông, vậy……”
“Ngươi cảm thấy thiệt thòi cho ta?” La Thập đột nhiên ngắt lời hỏi.
Tư Đồ Hưng đỏ bừng mặt, hắn nhận ân lớn cứu mạng của hoàng thúc, lại được hoàng thúc chỉ điểm, võ nghệ tinh tiến, chính mình lại không báo đáp được nửa điểm ân tình, trong lòng quả thực rất không thoải mái.
“Đơn giản.” La Thập nói: “Giúp ta làm hai việc. Thứ nhất, đúng thời hạn mang cho ta vải dệt từ chức tạo phường lại đây; Thứ hai, ta muốn Hắc phong trại hoàn toàn biến mất trên thế gian này.”
“Không thành vấn đề.” Vừa nghe đến còn có chuyện mình có thể làm, tinh thần Tư Đồ Hưng phấn chấn hẳn lên.
“Vải dệt ta cũng muốn.” Hoa Vô Hà ngắt lời; đáng tiếc không ai thèm để ý nàng.
La Thập bĩu môi. “Ngươi nên hiểu rõ, điều thứ nhất dễ làm, nhưng điều thứ hai, cái ta muốn không chỉ là diệt một ngọn núi Hắc phong trại, mà ngay cả thế lực rắc rối khó gỡ đằng sau nó cũng phải giải quyết cho sạch sẽ.”
“Tướng công, tìm chỗ khoan dung mà độ lượng đi!” Nghĩ đến vì một chuyện như thế, sẽ có bao nhiêu đầu người phải rơi xuống, Hoa Vô Nhan trong lòng một trận rét run.
“Vô Nhan, không phải tướng công tàn nhẫn, Hắc phong trại có thể mua chuộc quan phủ đến mức độ này, thế lực tuyệt không đơn giản như bề ngoài thoạt nhìn. Hôm nay nó có thể diệt một cái Hoa gia bảo, chỉ sợ ngày sau, có lẽ toàn bộ triều đình cũng sẽ bị nó làm cho điên đảo.”
“Không quá đáng đến mức như vậy chứ?” Hoa Vô Hà nói.
La Thập chỉ nhẹ nhàng mà bật ra hai chữ: “Hỏa dược.”
Hoa Vô Nhan nhớ tới sáu bao thuốc nổ lớn chôn ở bốn phía Hoa gia bảo ngày hôm đó, đúng rồi, đây là hàng cấm a! Hắc phong trại lại có thể có nhiều như vậy, ai bán cho nó? Lại giao dịch bằng cách nào? Như thế nào vận chuyển hàng hóa…… Nghĩ đến đây, lá gan nàng cũng rét lạnh.
Nhịn không được, nàng cảnh cáo Tư Đồ Hưng: “Tư Đồ, chuyện này không đơn giản, ta cảm thấy ngươi tốt nhất không nên dấn thân vào, vẫn nên báo cáo Thánh Thượng đi!”
“Chẳng qua chỉ là một cái lục lâm bang phái, có gì đặc biệt hơn người? Yên tâm, ta nhất định sẽ đem Hắc phong trại cùng thế lực đằng sau chống chân nó tính toán rõ ràng, báo đáp đại ân cứu mạng của hoàng thúc!” Tư Đồ Hưng dù sao cũng là tuổi trẻ khí thịnh, người khác càng nói Hắc phong trại rất giỏi, hắn càng phải đi thử. Xoay người, hắn rời đi điều động bố trí nhân lực.
Hắn dù thế nào cũng không ngờ đến, cùng Hắc phong trại đấu một lần này lại mất tới mười năm, mà trận đấu này không chỉ liên quan đến tranh đấu võ lâm, còn bao gồm cả sóng gió đoạt vương quyền.
Tới khi Hắc phong trại hoàn toàn diệt vong, hắn cũng thành tân đế của Đại Trần; Khi đó hắn mới chính thức biết được chỗ đáng sợ của hoàng thúc, phần tâm cơ kia, độ tài hoa kia, hoàn toàn không phải thứ người thường có khả năng có được. Vì thế hắn gia phong cho La Thập tước vị cao nhất, mặc dù La Thập cũng không buồn lên kinh tới một lần để tiếp nhận, nhưng lòng tôn sùng của hắn đối với La Thập cả đời không thay đổi.
Có điều, lúc này Tư Đồ Hưng vẫn còn là một người trẻ tuổi xúc động chưa hiểu hết sự đời.
Tư Đồ Hưng đi rồi, Hoa Vô Nhan lôi kéo tỷ tỷ nói việc nhà: “Tỉ, tỉ thành thân sao không báo cho người trong nhà?”
“Hứ, báo rồi ta còn gả được nữa sao? Nói cho muội, hôm chúng ta về nhà, cha, nương, đại ca liền bí mật bàn bạc quyết định, chờ muội sinh xong đứa nhỏ, liền đem muội đưa cho Hắc phong trại chủ, mà ta phải gả cho Tư Đồ, kiếm cái danh hiệu Vương phi, giúp gây dựng thanh danh Hoa gia bảo.” Hoa Vô Hà chìa tay đùa bé con trong lòng muội muội, nhóc con này mắt to cái miệng nhỏ nhắn, tiêu chuẩn mĩ nhân bại hoại, cảm xúc phong phú, động tí liền khóc, hoàn toàn không có nét bình tĩnh như cha mẹ con bé, không biết là giống ai?
“Sao tỉ biết được?”
“Hôm đó chúng ta về nhà, cha rõ ràng nói muốn thiết yến, lại đột nhiên chạy trốn mất dạng, muội không cảm thấy kỳ quái sao? Cho nên sau đó ta tặng cho tì nữ bên người nương hơn mười món trang sức, rốt cục hỏi ra đầu đuôi sự tình, ngày hôm sau ta liền lấy cớ du lịch trốn đi!”
“Tỉ thế mà lại chạy một mình, cũng không cho ta biết.”
“Cho muội biết làm chi? Có muội phu bên cạnh, muội còn sợ chịu thiệt?” Chơi vui thật nha! Cục cưng vừa khóc, La Thập liền nhíu mày, làm cho nàng càng thích chọc con bé khóc. “Hơn nữa muội còn có bầu, cũng không tiện chạy loăng quăng, không bằng cứ ở nhà dưỡng thai.”
Cũng phải! Tướng công là chỗ dựa lớn nhất của nàng, đáng tiếc chỗ dựa này chỉ che chở nàng, không chứa những người khác, khó trách tỷ tỷ muốn một mình trốn chạy.
“Tỷ tỷ đã thành thân rồi, sao không thấy tỉ phu?”
“Tên đại quê mùa kia bị ta phái đi bảo hộ cha mẹ.” Lục lâm hảo hán Hắc Phong trại cũng không phải thứ mà đám người thường, quan binh có thể đối phó, chuyện giang hồ nên để người giang hồ đến xử lý vẫn tốt hơn.
“Tỷ tỷ gọi tỉ phu là…… đại quê mùa?”
“Hắn vốn chính là một tên đại quê mùa thôi! Giọng thì lớn, lại thô lỗ, cầm kỳ thư họa thứ nào cũng dốt, không phải đại quê mùa thì là cái gì?”
Hoa Vô Nhan không khỏi bật cười. “Tỷ tỷ không phải từng lập lời thề, nếu lấy chồng nhất định phải gả cho anh hùng đệ nhất trên đời, không chỉ có võ công cao, tài hoa lại càng tuyệt thế sao?”
“Cơ mà…… Đại quê mùa cũng không tệ a! Ít nhất ta nói một, hắn không dám nói hai thôi!” Kỳ thật cũng là bị muội muội cùng muội phu ảnh hưởng, cái gì vợ chồng vốn là chim liền cánh, đại nạn đến cũng không chia lìa…… Nàng vốn không nghĩ tới việc này, nhưng ngày đó nhìn cảnh Kim Nhi cùng Ngân Nhi cùng sống cùng chết, lòng nàng bị rung động mạnh, nàng bắt đầu nghĩ lại, bản thân đến tột cùng là muốn mối nhân duyên như thế nào? Cuối cùng rút ra được kết luận là — suốt đời suốt kiếp, chỉ yêu một người.
“Ha ha a……” Hoa Vô Nhan cười nhẹ, vui vì tỷ tỷ rốt cục có nơi có chốn đàng hoàng.
“Cười cái gì mà cười? Không để ý tới muội.” Hoa Vô Hà quay ngoắt, đi tới trước mặt La Thập. “Ta nói muội phu, có thứ tốt cũng đừng quên chia cho tỷ tỷ một phần nha!”
“Nếu ngươi lập tức biến mất, sẽ có một phần cho ngươi.” La Thập lạnh lùng nói.
“Được luôn!” Cũng không cùng muội muội nói lời từ biệt, Hoa Vô Hà đã phóng mất dạng.
“Tướng công!” Hoa Vô Nhan nguýt La Thập một cái, rõ ràng không phải người vô tâm vô tình đến thế, làm gì phải cứng rắn muốn giả bộ mặt lạnh? “Tỷ tỷ bọn họ cũng là quan tâm chúng ta, sao chàng cứ đẩy người ta ra xa ngàn dặm làm chi?”
“Quá ầm ỹ.” Chính vì biết bọn họ có ý tốt, nếu không hắn sớm quăng hết ra ngoài cửa lâu rồi.
Nhưng trong phòng còn có một cái càng ầm ỹ, con gái hắn, tiểu ác ma mới sinh ra được một tháng này.
“Vô Nhan, có thể làm cho nhóc con kia im lặng một chút được không?” Đầu hắn sắp bị hành cho nổ tung đến nơi rồi.
“Cục cưng tinh lực tràn đầy là chuyện tốt a! Không phải chàng còn nói con là thiên tài tập võ khó gặp, vừa sinh ra liền trăm mạch thẳng đường, ngày sau thành tựu nhất định sẽ vượt qua hai chúng ta đó sao?” Nàng mỉm cười dỗ con gái, lúc trước sinh non thật sự rất sợ nhóc con có vấn đề gì, may mắn không có sao.
Nay chỉ cần cục cưng vô bệnh vô hại, yêu khóc một chút thì có làm sao, cũng coi như là ông trời ban ân.
“Nhưng mà con bé thật sự rất ầm ỹ.” La Thập nhịn không được muốn điểm á huyệt con gái.
“Không cho phép!” Hoa Vô Nhan chụp lấy tay hắn. “Cục cưng còn nhỏ như vậy, chàng điểm huyệt đạo của con, máu không lưu thông, vạn nhất gặp chuyện không may thì làm sao?”
La Thập bất đắc dĩ lắc lắc cái đầu ong ong, đi đến bên cửa sổ, thét dài một tiếng: “Kim Ngân.”
Thương điêu qua một thời gian đã lớn thêm một vòng, nghe tiếng gọi bay xuống dưới.
La Thập một phen đoạt lấy cục cưng, nhảy qua cửa sổ ra ngoài. “Mang con bé đi lượn vài vòng, sau nửa canh giờ hẵng trở về.”
“Dát!” Kim Ngân lấy chìa vuốt cắp lấy chăn tã bọc quanh nhóc con bay lên trời cao.
“Tướng công!” Hoa Vô Nhan kinh hãi hô lên.
“Không có việc gì, trước đây ta cũng thường thường bị Kim Nhi mang theo bay khắp nơi, huống chi Kim Ngân còn nhỏ hơn so với Kim Nhi hồi đó, sẽ biết đường chiếu cố cục cưng.” La Thập vòng tay ôm lấy thắt lưng nàng, thở dài một cái. “Cuối cùng cũng im lặng.”
Hoa Vô Nhan bật cười.“Nữ nhi có đáng sợ đến vậy sao?”
La Thập dị thường nghiêm túc gật đầu. “So với toàn bộ dã thú trên Huyền Băng Sơn cộng lại còn đáng sợ hơn.”
“Tướng công từ khi nào cũng học được nói lời vô vị?”
“Lời ta nói là thật.”
“Chờ con lớn lên một chút sẽ không thích khóc nữa, còn có thể càng ngày càng đáng yêu, đến lúc đó tướng công sẽ không nghĩ như vậy, nói không chừng còn muốn em sinh thêm vài đứa ấy chứ!”
“Tuyệt đối không có khả năng.” Hắn ôm nàng chặt thêm, một bên hôn vành tai như bạch ngọc của nàng, tay phải kéo đai lưng của nàng ra.“Ta chỉ cần em là đủ rồi, ta chỉ muốn em, Vô Nhan……”
Hắn ôm nàng đi về phía giường, cũng không ngờ vừa đi một lần này đúng là nhất thất túc thành thiên cổ hận(1), mười tháng sau, lại là một cái tai họa nữa sắp đến.
Hết