- Nghệ nhiều không ép thân, học thêm cũng tốt. Vào thời điểm quan trọng, nó có thể cứu mạng mình. Hơn nữa, thằng nhóc ngươi học gì cũng rất nhanh.
Lưu lão đầu rất tán thành. Nhưng hắn lại thở dài, ở khu vực xa xôi thế này, môn đình có lai lịch thật sự ít thấy thương.
Mấu chốt nhất là chỉ sợ bọn họ xuống dốc nhưng vẫn tuân theo tổ huấn, sẽ không dễ dàng cho người ngoài xem tàng thư trong nhà.
- Để ta tìm người hỏi thăm thử xem.
Lưu lão đầu đáp ứng.
Tần Minh vô cùng cao hứng. Nếu hắn may mắn gặp được một bộ sách cổ xưa mang theo tâm huyết kết tinh của tiền bối, vậy hắn đương nhiên sẽ có thu hoạch cực lớn.
Hắn cảm thấy môn đinh xuống dốc mặc dù có sự kiên trì của mình, nhưng không phải tất cả mọi người đều bảo thủ.
- Lão gia tử, sức khỏe của ngài thế nào?
Tần Minh quan tâm hỏi.
Lưu lão đầu nỗ lực nửa đời người, mới từ trong Hỏa Bức Động nhận được cỏ màu đỏ ẩn chứa linh tính nồng đậm, lại bị người của Kim Kê Lĩnh nhằm vào, rất bình thản đánh hắn một Hoàng Nê Chưởng.
Hắn thở dài nói:
- Không lấy được mạng già của ta. Vết thương có thể điều trị được, nhưng ta không có cách nào khống chế được chuyện Tân Sinh lần thứ hai, đành mặc cho số phận thôi.
...
Tần Minh về đến nhà, lóc thịt từ trên người Huyết Xà và đặt ở trên tấm sắt lên, nhấc chùy cán dài vàng đen đập cho nó hoàn toàn thành thịt nát.
- Chắc hẳn không có mùi máu người nữa nhỉ? Ta đã rửa chùy này hai lần.
Sau nửa canh giờ, Tần Minh mang theo một vò cháo thịt đi tới nhà của Lưu lão đầu nói:
- Đây là một con sinh vật linh tính nhỏ do ta săn bắn được từ trong núi. Mặc dù nó không thể giúp người ta Tân Sinh, nhưng cũng thuộc về vật bổ dưỡng có tính hàn, vừa lúc có thể trung hòa của tính nhiệt trong cỏ màu đỏ.
Lưu lão đầu nghi ngờ nhưng nhận lấy, nói:
- Thằng nhóc ngươi có lòng.
Ngày tiếp theo, Thiển Dạ vừa hết, Lưu lão đầu đã tới cổng. Hắn nhìn thấy Tần Minh thì kéo tay Tần Minh lại, nói:
- Tiểu Tần, ngươi cho ta ăn cái gì?
Huyết Xà khác với loài rắn bình thường, mùi thịt hoàn toàn khác. Cho dù Lưu lão đầu không biết mình ăn gì nhưng toàn thân hắn đều khỏe mạnh, không còn ốm yếu nữa.
- Lão già ta cảm thấy với thân thể bây giờ, dù già ta vẫn có thể thêm một đứa con trai nữa!
...
Ngày này, tất cả mọi người cảm thấy Lưu lão đầu vô cùng nhiệt tình, nói chuyện cũng to tiếng hơn.
- Hắc Bạch Sơn lần này sẽ có danh tiếng chấn động các nơi. Rất nhiều thành trì xán lạn đều đang bàn luận xôn xao. Cột ánh sáng màu mười xé toang màn đêm đã khiến thiên hạ chấn động kinh ngạc đấy.
Lúc ở trong núi tìm kiếm tiết điểm đặc biệt, đám người Tào Long, Mộc Thanh, Ngụy Chỉ Nhu đang bàn luận. Tin tức của bọn họ vô cùng nhanh nhạy, thông qua một loại ác điểu để thư từ qua lại với bên ngoài.
Tần Minh lập tức hăng hái, cẩn thận lắng nghe. Hắn cảm thấy hứng thú với sản vật thần bí có liên quan đến đầu thừa đuôi thẹo kia, đồng thời cũng muốn tìm hiểu thế giới bên ngoài.
- Rất nhiều tổ chức lớn đều hối hận vì không quá coi trọng chỗ đây. Sau khi bọn họ đánh giá sản vật thần bí nhất lần này, cho rằng nó thuộc về thần vật trời ban, vô giá. Ngay cả một số giáo phái cổ xưa vốn ở trong núi cũng bị kinh động, vô cùng coi trọng điều này. Bọn họ sai người đi ra để tìm hiểu rõ ràng.
Trong một ngày, Hắc Bạch Sơn yên tĩnh nhiều năm đã trở thành tiêu điểm khiến các nơi bàn luận xôn xao.
- Hai trăm năm trước, Thiên Quang xuyên qua Hắc Bạch Sơn, trong nhóm cao thủ từ Vương Đô chạy tới không ngờ còn có người còn sống. Có người nói có một lão già nóng nảy, tức đến mức hai ngày hai đêm không chợp mắt, cuối cùng đỏ mắt chạy vào núi sâu đầm lầy, muốn đi săn giết con Lục Nha Bạch Tượng trong truyền thuyết kia.
- Lục Nha Bạch Tượng, đó không phải là một tọa kỵ của thần linh do Mật Giáo cung phụng à? Trong hiện thực, mặc dù có nhưng chắc hẳn là ở thế giới sâu nhất trong sương đêm.
Tần Minh nghe rất say sưa. Hắn khát vọng thế giới bao la rộng lớn bên ngoài. Hắn chỉ nghe được vài điều đã cảm thấy nó rực rỡ muôn màu. Hắn còn muốn chạy ra khỏi nơi xa xôi này xem thử.
- Đừng nói là Vương Đô, có tin tức nói, ngay cả trong Hoàng thành Ngu Quốc xa như vậy cũng có cao tầng bị kinh động. Quốc sư đích thân hỏi tới chuyện này. Dù sao cột ánh sáng mười màu và ráng khói năm màu đã xuất hiện và dung hợp, trong các văn hiến cũng chưa từng có ghi chép đâu.
Tuy có người nhớ thương sản vật thần bí này, nhưng cuối cùng không thể truy tìm được, bởi vì gặp phải sức cản mạnh mẽ, có người phương ngoại có thân phận cực cao can thiệp.
- Lần này, những nơi phúc địa còn có linh sơn tích lũy Thiên Quang bị xem là...
Tần Minh rất muốn giục bọn họ nói thêm vài lời. Nhưng quan hệ mặc dù giữa bọn họ không tệ, nhưng còn chưa tới mức đó. Hắn biết rõ thân phận của mình nên không nói gì nhiều.
Ngày hôm nay, sau khi tìm kiếm tiết điểm đặc biệt không có kết quả, Hứa Nhạc Bình thương lượng với Lưu lão đầu, muốn dẫn ba đội ngũ đi tới tổ của Phi Liêm Điểu.
Hứa Nhạc Bình nói chỗ đó rốt cuộc có vật chất linh tính hay không thì không có cách nào xác định được, nhưng thật sự là địa phương tốt để rèn luyện người Tân Sinh.
Hắn rất tận tâm và có trách nhiệm với thôn xóm, muốn nhờ đám người Tào Long, Ngụy Chỉ Nhu, Mộc Thanh trừ hại.
Sở dĩ mùa đông này thiếu lương có liên quan rất lớn tới Phi Liêm Điểu. Trước vụ thu hoạch mùa thu, chúng bay từ trong núi ra, lao qua sát bên cạnh Hỏa Điền, cái mỏ của chúng giống như liêm đao một đớp lại khiến mấy đám cốc tuệ trụi lủi.
Ngụy Chỉ Nhu gật đầu và nói:
- Hành động càn quét núi vốn là để xử lý các loài thú có hại. Nếu đã có loài ác điểu như vậy, chúng ta cũng nên qua xem thử.
Hứa Nhạc Bình lập tức cảm kích. Ai cũng biết quét núi chỉ là ngụy trang, tìm kiếm sản vật đặc biệt trong núi mới là thật.
Tào Long nói:
- Đám thiếu niên vừa Tân Sinh năm nay ngoại trừ lúc tiến vào Hỏa Bức Động chảy máu, còn chưa từng rèn luyện. Phi Liêm Điểu rất thích hợp.
Sau đó không lâu, bọn họ đi tới trước một vách núi thấp. Trên mặt tuyết có rất nhiều phân chim. Trên vách đá có rất nhiều khe nứt. Phi Liêm Điểu đều sống ở chỗ này.
Đám người Mộc Thanh, Tào Long rất chuyên nghiệp, chuẩn bị đầy đủ. Bọn họ không ngờ lại có thể mang theo lấy mười mấy tấm lưới kim loại dày. Các tấm lưới được ném ra, che phủ cả một khu vực tổ chim dày đặc.
Cho dù là vậy, vẫn có rất nhiều Phi Liêm Điểu bay vọt lên. Chúng đông nghịt, ít nhất cũng phải có hơn một nghìn con lọt lưới, quả thật nhiều tới mức thành tai họa rồi.
Chúng dài gần một thước, miệng đặc biệt lớn và sắc bén, cũng vô cùng hung dữ. Sau khi thấy tổ của mình bị công kích và che phủ, tất cả bọn chúng không sợ chết xông tới.
Thật may là tất cả mọi người khoác áo giáp, lúc đàn Phi Liêm Điểu lao xuống, cho dù có vài con đột phá đến trước mặt, bọn họ vẫn có thể cản được.
Đám người Tần Minh, Hứa Nhạc Bình cũng không ngoại lệ. Mấy ngày nay, bọn họ dẫn đường cho ba đội ngũ ở trong núi cũng được tặng một bộ áo giáp.
Cuối cùng, rất nhiều con Phi Liêm Điểu bị giết chết. Số lượng Phi Liêm Điểu bị lưới lớn chặn lại trong tổ càng nhiều hơn. Sau khi bọn họ giải quyết trên vách núi, để lại trên mặt đất một tầng xác chim.
Có không ít con chim vẫn bay đi, nhưng phần lớn chúng đã bị giải quyết, hơn nữa tổ đã vỡ. Trong thời gian ngắn, chúng sẽ không dám trở về. Sau khi số lượng giảm xuống, người dân trong thôn cũng dám săn giết.
Kỵ sĩ dê đen Dương Vĩnh Thanh chịu trách nhiệm đi thông báo cho người dân trong thôn mang bao tải tới nhặt xác chim. Nhiều thịt như vậy, nếu như bỏ qua thì thật sự quá lãng phí.
Trong mấy ngày này, Tần Minh vẫn luôn để ý quan sát tới các đội ngũ khác trong núi lớn, nhưng trước sau không phát hiện ra người hắn muốn tìm.
- Hai người kia chừng ba mươi tuổi, trong mi phải của nữ tử có một cái nốt ruồi, nam tử có hai cánh tay rất dài. Đáng tiếc, không có người nào phù hợp.
Trước đây, hai người kia cứu hắn từ trong tay của thiếu niên mặc áo lông vũ, một đường đưa hắn rời xa thành trì và đi tới nơi xa xôi. Bọn họ để hắn lại Ngân Đằng Trấn và đi qua dò xét qua Hắc Bạch Sơn. Nhưng lần này, bọn họ không hề xuất hiện.
Trong lúc đó, Tần Minh thực hiện lời hứa, nhiều lần liên hệ với người của lão quý tộc và nói mình từng thấy tổ chức nào trong núi từng thu được sản vật tương đối đặc biệt.
Lão quý tộc Tạ Cảnh Thụy thở dài. Trước sau không có thứ hắn cần xuất hiện.
Hôm nay, hắn đích thân tiến vào núi, hơn nữa không ngờ đi thẳng vào nơi sâu nhất trong núi lớn. Điều này làm cho rất nhiều lão già đến từ Xích Hà Thành đều chấn động.
Từ khi Lăng Hư, Ly Hoa Miêu đi rồi, bây giờ không ai dám đi sâu vào trong nữa. Trong núi, đừng nói vị sơn chủ thần bí kia, cho dù là lão chồn dài gần một thước cũng phát điên, khiến cho người ta sợ hãi. Nó nâng con lừa chạy khắp núi đồi. Rõ ràng sau khi bị nữ tử áo xanh nẫng tay trên, trạng thái của nó mất thăng bằng, ai dám đi chọc giận nó?
Nửa ngày sau, lão quý tộc Tạ Cảnh Thụy lặng lẽ đi ra. Ở trong tay của hắn có hai cái rễ thực vật rất ngắn, một đen một trắng.
Hắn khẽ thở dài:
- Sâu trong núi lớn quả nhiên vẫn còn lại rễ Hắc Bạch Thụ. Sau khi được Thiên Quang tẩm bổ, nó hóa thành sản vật thần bí!
Tần Minh đang hành động một mình tìm kiếm tiết điểm đặc biệt. Khi nhìn thấy hắn đi tới, Tần Minh hỏi:
- Ngài đã tìm được thứ muốn tìm chưa?
- Ta có phát hiện nhưng đã bị người ta nhanh chân đến trước.
Tạ Cảnh Thụy đứng ở trong núi rừng với vẻ bất đắc dĩ, than thở:
- Đáng tiếc, trên người ta có thương tích, không thể đánh lâu, nếu không đã sớm tiến vào trong núi.
- Không có manh mối nào để lại sao?
Tần Minh ý thức được, rễ Hắc Bạch Thụ được Thiên Quang tẩm bổ kia rất quan trọng đối với lão quý tộc. Hai năm trước, hắn tới đây chính là để nhận được nó.
Tạ Cảnh Thụy nói:
- Ta biết nó bị ai lấy đi. Ta phải đi một chuyến tới Xích Hà Thành.
- Sẽ không phải là bị Lăng Hư thành chủ lấy đi chứ?
Tần Minh hỏi.
Lão quý tộc gật đầu. Ở trong núi sâu, hắn hỏi qua Vệ Mặc đi theo tuyến đường linh thần lớn, được người này nói cho biết, Lăng Hư từng loanh quanh ở đó rất lâu.
Tạ Cảnh Thụy nói:
- Chẳng trách Lăng Hư bỏ qua sản vật thần bí mạnh nhất mà chạy thẳng về Xích Hà Thành. Mọi người đều nói hắn tức giận đến mức suýt đập gãy chân, hối hận không mua tọa kỵ bay. Thật ra là hắn sợ người khác biết hắn có thu hoạch lớn khác. Hắn mượn cơ hội này chạy trốn. Đúng là quá gian. Hắn còn mặc trang phục màu trắng nho nhã à? Ta thấy hắn nên đổi sang mặc áo đen mới đúng.
Tần Minh cạn lời, đồng thời cũng thấy rất kỳ quái. Trước khi lão quý tộc rời đi, không ngờ lại có thể nói nhiều với hắn như vậy.
Chẳng bao lâu, hắn đã biết được đáp án. Tạ Cảnh Thụy nói:
- Con quạ đen mắt tím kia rất coi trọng ngươi. Ngươi cố gắng lên. Chỗ này quá xa xôi và bế tắc, ngươi nên sớm ra ngoài mới tốt.
Hắn tính lập tức rời khỏi Ngân Đằng Trấn. Sau khi trở về, hắn sẽ lập tức lên đường.
- Tạ tiểu thư cũng sẽ rời đi cùng ngài à?
- Ừ, có duyên sau này gặp lại!
Lão quý tộc Tạ Cảnh Thụy chợt lắc người và biến mất khỏi núi rừng với tốc độ nhanh tới mức không thể tưởng tượng nổi.
Phía xa truyền đến động tĩnh rất lớn. Khi Tần Minh chạy tới, hắn phát hiện một nhóm quý tộc đang giằng co cùng Tào Long, Ngụy Chỉ Nhu, Mộc Thanh.
các gia tộc lớn trong Xích Hà Thành cũng không phải thật sự đoàn kết với nhau. Ba gia tộc Tào, Ngụy, Mộc đi cùng một chỗ, tất nhiên cũng có các gia tộc lớn khác cùng nhau tiến vào núi.
Ngay vừa rồi, từng có người ra tay với Tào Long, chẳng qua bị thua khá nhanh, bị đánh bay ra ngoài. Điều này làm cho tất cả mọi người giật mình.
Lúc này, một người thanh niên mặc bộ giáp vàng, cưỡi trên thân một con vàng báo biến dị ép tới với khí tức rất mạnh.
Tào Long lạnh lùng nói:
- Phong Hưng, ngươi đừng kiếm chuyện. Lão đầu tử Vương gia kia muốn cướp Duyên Thọ Thụ của thất thúc ta, bị ta đẩy lùi. Vậy thì sao chứ? Ngươi muốn ra mặt cho Vương à?
Phong Hưng, người thanh niên ngồi trên thân con báo vàng bình thản nói:
- Hai năm không gặp, ta nghe nói thực lực ngươi đã tăng vọt. Chúng ta đã đánh cả một đường rồi, bây giờ cũng so tài đi.
- Còn không phải là muốn đánh một trận sao? Chẳng lẽ ta còn phải sợ ngươi à?
Mọi người xung quanh đều đến từ Xích Hà Thành, đều biết nhau. Tuy bọn họ chủ yếu chia ra làm hai nhóm người nhưng vẫn có quý tộc trung lập. Có người khuyên.
- Phong Hưng đại ca, Tào Long đại ca, các ngươi đều là nhân vật kiệt xuất trong Xích Hà Thành chúng ta đi vào thành lớn, không nên tổn thương hòa khí. Bây giờ, thực lực các ngươi cao như vậy, nếu chẳng may lỡ tay sẽ có hậu quả khó lường đấy.
Ở dưới tình huống như vậy, người dám khuyên can tất nhiên cũng phải có chút địa vị.
Người mở miệng là một thiếu niên cưỡi trên lưng một con Bạch Tê Ngưu. Hắn đi từ xa tới trong rừng rậm này. Hắn trông vô cùng anh tuấn, trên người mặc bộ giáp màu bạc khiến hắn càng thêm khí thế oai hùng hiên ngang, thậm chí là bất phàm.
Ở bên cạnh hắn còn có một thiếu nữ cưỡi trên thân một con Hắc Hổ, dáng người thướt tha. Nàng mặc bộ giáp màu tím vàng, lông mày cong cong, đôi mắt to rất sáng, trông vô cùng xinh đẹp động lòng người. Sau khi phát hiện ra nàng, rất nhiều người trẻ tuổi đều không nhịn được phải nhìn nàng vài lần.
Sau khi đôi nam nữ còn trẻ này xuất hiện, không ít người đều nhiệt tình chào hỏi bọn họ. Cho dù là người lớn tuổi hơn bọn họ cũng rất khách sáo với bọn họ.
Mà còn có một đám đông đi theo phía sau đôi nam nữ thiếu niên này. Bọn họ lấy đôi nam nữ này làm trung tâm, vây quanh hai người giống như sao vây quanh trăng.
Tần Minh nghe đám người thì thào bàn tán, biết vì sao hai người này khiến mọi người chú ý như vậy.
Hai người này mới thành người Tân Sinh năm nay, đã khiến cả Xích Hà Thành xôn xao. Bọn họ là người nổi bật nhất trong hai mươi qua, cả khu vực đều kinh ngạc. Những người đánh ra căn cơ hoàng kim trong mấy năm này còn xa mới bằng được bọn họ.
Quả nhiên, sau khi thiếu niên kia mở miệng, Phong Hưng rất nể tình, cuối cùng lại thu binh khí về và cười nói với hắn mấy câu.
- Ai là Tần Minh?
Thiếu niên Nhiếp Duệ mặc bộ giáp bạc cưỡi trên con Bạch Tê Ngưu mở miệng. Hắn vừa anh tuấn lại bắt mắt tìm kiếm trong đám người.
Tần Minh nhíu mày. Sao hắn lại biết mình?
Nhiếp Duệ cười nói:
- Ta đi thăm hỏi Từ Không đại sư, muốn so tài với đệ tử của hắn. Kết quả Chu Vô Bệnh nói hắn có bệnh nhẹ, không tiện ra tay. Hắn lại ra sức khen ngợi ngươi, nói ngươi còn mạnh hơn hắn. Ta thật sự rất tò mò. Ở địa phương này còn có thiếu niên lợi hại hơn đệ tử do Từ Không đại sư đích thân dạy dỗ sao? Cho nên ta qua đây xem thử.
Tần Minh ngạc nhiên. Nhị Bệnh Tử đúng là có bệnh đấy!