Dạ Vô Cương (Đêm Trường Bất Tận)

Chương 26: Chương 26: Ký ức phai mờ lại xuất hiện




Tần Minh chú ý thấy, khi mình còn bé ăn mặc không tốt lắm. Nhưng chẳng bao lâu, hắn đã bị quyển sách này thu hút.

Quyển sách cổ này rất mỏng. Sau khi mở ra, bên trong không ngờ là sách lụa.

Bìa da thú của nó chắc hẳn là được đóng lên sau, có màu tối, chất thô và cứng cỏi để chống năm tháng ăn mòn, bảo vệ kinh văn thật sự.

Trên trang đầu tiên ghi lại “con đường không chính quy” mà Tần Minh quen thuộc tới mức không thể quen thuộc hơn nữa. Có tiếng nói nhỏ vang lên, đang học những chữ viết dày đặc.

Sau đó, bàn tay đầy vết chai kia lại mở ra trang thứ hai. Kiểu chữ vẫn rất nhỏ và nối tiếp phần trên. Một phần trong đó là văn tự mới và hình vẽ. Điều này lập tức thu hút sự chú ý của Tần Minh. Hắn vội vàng nhớ.

Có lẽ hắn căn bản không cần nhớ, đây là ký ức đã bị phai mờ của hắn khi còn bé. Hắn đang trải qua Tân Sinh lần thứ hai, tố chất thân thể được nâng cao đáng kể, ý thức tinh thần cũng trở nên mạnh mẽ theo. Nó đang phủi đi bụi bặm của thời gian, làm cho hắn lại nhìn thấy hình ảnh ngày xưa, một lần nữa nhớ tới ghi chép trên quyển sách lụa mình từng xem qua.

Đang lúc nửa tỉnh nửa mê, Tần Minh muốn mở ra trang thứ ba nhưng không thể làm được. Bàn tay kia không mở giúp hắn.

Lúc này, hắn cẩn thận quan sát quyển sách lụa được bìa da thú cứng bảo vệ.

Trải qua năm tháng mài mòn, nó đã sớm không còn sáng bóng như lúc đầu mà hơi ố vàng, phát ra một vẻ đẹp tang thương, cũng tích lũy khí tức nặng nề của lịch sử.

Nó quả thật rất mỏng, chắc hẳn chỉ có hai mươi trang.

Tần Minh nhiều lần thử lật trang nhưng trước sau không có cách nào mở ra trang thứ ba.

Hắn không tiếp tục nữa mà xuyên qua thời gian hỗn loạn, cẩn thận quan sát mình còn nhỏ. Bóng người nhỏ bé kia mặc quần áo cũ rách.

Ngay cả khi như tỉnh như mê, Tần Minh cũng xúc động. Hóa ra khi còn bé, mình đã sống rất nghèo khó. Quần áo vốn đã phai màu còn vó mấy miếng vá, ống tay áo đã sờn từ lâu. Lúc cúi đầu nhìn xuống, trên giày còn có lỗ thủng.

Hắn than khẽ và nghĩ đến mình sau này. Thật ra hắn trong thời niên thiếu cũng sống không tốt lắm, từng nứt da, suýt bị đói, trên người có máu có vết thương. Hai năm trước, hắn lưu lạc đến mức bị bệnh ở ngoài Ngân Đằng Trấn, được người ta mang về Song Thụ Thôn.

- Năm mười bốn tuổi...

Tần Minh sờ đầu của mình. Ở vị trí gần gáy đã từng có một vết thương, từng chảy rất nhiều máu.

Hắn phát hiện mình đã tỉnh chứ không phải đang sờ đầu trong mơ. Ngón tay của hắn xuyên qua lớp tóc đen chạm vào nơi đã từng chảy máu đầm đìa.

Nơi đó đã không còn dấu vết, chắc hẳn đã biến mất vào lần đầu tiên Tân Sinh.

- Khi ta còn bé và ta mười bốn tuổi, hai thời điểm đặc biệt, ký ức bị cắt nhỏ. Mấy gương mặt đã phai nhòa thường xuyên xuất hiện ở trong giấc mơ của ta.

Chính là vào năm hắn mười bốn tuổi, hắn sống ở đầu đường xó chợ, từng trải qua thăng trầm. Bây giờ, hắn mới chín chắn hơn những người cùng lứa tuổi.

Tần Minh nhìn ra ngoài. Bóng đêm dày đặc đang giảm dần.

Hắn đi về phía trong sân và hít sâu một hơi lạnh. Hắn nhớ lại ký ức khi còn bé ký ức, vẫn nhớ rõ những ghi chép trong hai trang đầu trên sách lụa.

Sau đó, những động tác mà trước đây hắn chưa từng luyện qua, còn có phương pháp điều tiết hít thở và tinh thần đều hiện ra. Hắn nghiêm túc cân nhắc và nghiên cứu tất cả.

Rất lâu sau, hắn mới dừng lại, cơ thể vẫn nóng bừng nhưng không phát sáng nữa. Hắn trông khá bình thường.

- Bàn tay thô ráp kia...

Tần Minh nhớ lại, ống tay áo của bàn tay kia đã rất sờn, trên tay đầy vết chai chứng tỏ người đó cũng sinh sống nghèo khó như hắn còn nhỏ, còn xa mới bằng được tình cảnh của mình lúc này.

Trong mắt mình khi còn bé, “bàn tay” kia rất lớn, có cảm giác rất mạnh mẽ và an toàn.

Hắn thật sự muốn nhìn thấy bàn tay lớn kia nắm lấy bàn tay nhỏ bé, bù đắp lại sự tiếc nuối khi không được nhìn thấy người thân của hắn trong nhiều năm qua.

- Tân Sinh lần thứ hai còn chưa kết thúc. Tối nay, ta tiếp tục ăn thịt Huyết Xà ẩn chứa vật chất linh tính. Khi tố chất thân thể nâng cao, tâm linh lực cũng sẽ trở nên mạnh mẽ theo. Có lẽ khi nằm mơ, ta còn có thể nhìn thấy chuyện cũ trong tiềm thức, sẽ có càng nhiều mảnh ký ức đã phai mờ được hiện ra.

Tần Minh nghĩ đến đây thì tâm trạng lập tức thoải mái, tinh lực dồi dào. Hắn đặt một mâm cối xay đá ở trong tay và cân nhắc, cảm giác khá nhẹ!

Hắn đoán mình bây giờ đại khái có thể vác được đỉnh một ngàn năm trăm cân.

Thiển Dạ đến, Tần Minh tắm rửa qua cơ thể đang nóng lên. Ngày hôm nay, hắn không định tiến vào núi săn bắn. Hắn muốn ở trong nhà nghiên cứu sách lụa kinh văn mới nhận được.

- Vì sao không luyện được chứ?

Hắn hy vọng sau khi đêm khuya đến, mình có thể nhìn thấy cảnh trong mơ.

Sách lụa rõ ràng có lai lịch không nhỏ, từng bị người ta cẩn thận cất giữ vì sợ bị hỏng.

Gió tuyết đã ngừng thổi, bóng đêm cũng trở nên mờ hơn. Đây cũng là “trời nắng” trong thời đại không có mặt trời.

Tần Minh nghiên cứu cẩn thận sách lụa. Tuy hắn chỉ nhìn thấy được hai trang, nhưng trên đó ghi chép rất nhiều, chữ viết và hình vẽ rất nhỏ. Hơn nửa nội dung ở trang thứ hai hoàn toàn mới mẻ đối với hắn bây giờ, Hắn nhớ lại, cần phải cẩn thận nghiên cứu và tập luyện thông suốt.

- Rất tinh diệu. Đáng tiếc là không thể so sánh với Minh Tưởng Thuật trung cấp cùng với Ý Khí Công cao cấp, không biết trình độ của nó thế nào.

Ở nơi xa xôi hẻo lánh này, Tần Minh thiếu phương pháp Tân Sinh, ngoại trừ sách lụa, hắn chỉ từng đọc qua Hắc Dạ Minh Tưởng Thuật Sơ Giải được lưu truyền khá rộng rãi.

Trên sách lụa nhắc tới Thiên Quang nhưng rất sơ lược, hơn nữa không viết rõ nên luyện thế nào mới có thể xuất hiện Thiên Quang Kình, càng không thể có Như Lai Kình được người ta vô cùng tôn sùng.

Tần Minh nhíu mày. Sách lụa đương nhiên là vật bất phàm, nhưng vì sao không có trình bày tỉ mỉ về Thiên Quang vô cùng quan trọng này?

Hắn cẩn thận đọc và tập luyện nhiều lần ở trong sân. Cuối cùng, hắn có một số suy đoán. Sách lụa cố gắng dùng những lời lẽ đơn giản nhất để nói ra càng nhiều hơn. Nếu kiên trì luyện tiếp, máu thịt trong cơ thể đương nhiên sẽ sinh ra Thiên Quang, do đó khiến tinh khí thần cường tráng.

Chỉ là trong đó thật sự không nói phải luyện thế nào mới có Thiên Quang Kình.

- Sách lụa dường như đang nói về nâng cao trình độ sinh mạng, không có thủ đoạn bảo vệ đạo cụ thể?

Suy đoán này làm cho Tần Minh hơi sửng sốt.

Buổi chiều, lúc Thiển Dạ sáng nhất, Tần Minh khẽ day huyệt thái dương. Hắn đọc và nghiên cứu nửa ngày, tinh thần của hắn có chút mệt mỏi. Chẳng qua hắn hẳn là đã hoàn toàn hiểu được nội dung mới trên sách lụa.

Khi hắn lại tập luyện cảm thấy lưu loát, hòa cùng với hoàn cảnh xung quanh. Ánh mắt hắn chăm chú lại trong suốt, mái tóc tung bay, cả người thể hiện ra phong thái hết sức thoải mái tự nhiên.

Quan trọng nhất là hơi ấm trong cơ thể hắn tăng vọt, gợn sóng màu bạc hiện ra ở phía ngoài thân thể của hắn ngưng tụ hơn, giống như đang chuyển hóa thành “bùn bạc“.

Trên sách lụa không nói sẽ đạt tới cấp bậc gì, xuất hiện trạng thái thế nào, bởi vậy Tần Minh không thể nào phán đoán được mình luyện ra sao.

Hắn dừng lại nghỉ ngơi. Cho dù hắn đứng ở đó cũng có vẻ thoải mái tự nhiên, càng tăng thêm vài phần khí chất.

- Tiểu Tần, ngươi mau ra đây, chúng ta tiến vào trong núi chiêm ngưỡng di tích.

Hứa Nhạc Bình gọi hắn tới.

Theo kế hoạch ban đầu của Tần Minh là ở trong nhà lĩnh ngộ sách lụa. Nhưng nếu bây giờ đã nghiên cứu thông suốt, hắn cũng có thể ra ngoài.

Hắn hỏi:

- Di tích gì vậy?

Hứa Nhạc Bình cười và trả lời:

- Cứ điểm của tổ tuần núi đấy. Chúng ta đi xem thử vị Sơn Thần sáng suốt kia, chà, không đúng, phải nói là quái vật trong núi lưu lại dấu vết gì ở đó.

Sau đó, hắn hạ giọng nói:

- Xem có để lại thứ gì tốt hay không.

Đây không phải là hắn nhất thời cao hứng. Mà là đầu lĩnh của mấy thôn xóm xúm lại, âm thầm thương lượng xem có nên trồng Hắc Nguyệt nữa không. Bọn họ quyết định cùng nhau đi tưới chỗ cứ điểm đó xem thử.

- Đi!

Tần Minh gật đầu.

Thứ nhất chính là người Tân Sinh các thôn đều muốn có mấy người đi cùng mới dám tiến sâu vào trong. Nếu không rừng rậm bây giờ cực kỳ nguy hiểm.

Không phải mỗi người đều dám một mình đi lại ở trong núi lớn giống như Tần Minh.

Nói cho cùng, tất cả đều vì thực lực.

- Ở đây có một đống rượu ngon.

Tần Minh gọi Hứa Nhạc Bình. Hắn rất quen thuộc với chỗ cứ điểm này. Ánh đao trong đêm tuyết dường như vẫn còn hiện ra trước mắt.

Hứa Nhạc Bình, Dương Vĩnh Thanh lập tức chạy tới. Bọn họ vui mừng quá đỗi. Chuyện đi chiêm ngưỡng di tích vốn chỉ để xem thử còn lại thứ gì có thể dùng được thôi.

Trong thôn xóm, các nam tử đều rất giản dị tự nhiên.

Lưu lão đầu cười đến mức gương mặt già nua dường như nở hoa, chân cũng không mềm nữa. Hắn nhảy một cái cao tới hơn nửa trượng, vèo một tiếng đã chạy tới.

Tần Minh cười nói:

- Lưu đại gia, thế nào? Ngày hôm qua ta còn nói sẽ biếu ngươi mười vò rượu ngon, ngày hôm nay lại phát hiện một đống như thế, mấy người chúng ta mau chia nhau mang đi chứ?

- Được, được, được!

Lưu lão đầu liên tục nói được, hận không thể lập tức mở lớp bùn che trên miệng vò, nếm thử rượu thế nào.

- Chúng ta chạy tới chỗ tổ tuần núi này đào mộ, sao ta lại cảm giác sảng khoái như thế chứ, hì hì.

Hứa Nhạc Bình cười không ngừng.

Người Tân Sinh của những thôn khác tất nhiên cũng bị kinh động. Cuối cùng, Song Thụ Thôn mang đi ba mươi mấy vò, còn lại non nửa chia cho các thôn khác.

Tuy nói là Tần Minh phát hiện nhưng bọn họ không thể ăn mảnh, để tránh sau này có người gây chuyện.

Trên thực tế, người của tổ tuần núi đã sớm tới điều tra vụ án, phát hiện ra những vò rượu ngon này. Nhưng bọn họ chướng mắt những vò rượu này, không để ý đến tới.

Cùng ngày tin tức được truyền ra, rất nhiều người đi tới đó. Cứ điểm tổ tuần núi bị các phương đến thăm “khai quật mộ“.

- Rất có khả năng là người này giết hại tất cả mọi người của tổ tuần núi?

Tần Minh kinh ngạc. Sau khi hắn đi từ trong núi về, hắn nhìn thấy một bức tranh.

Đó chính là nam tử có gương mặt hiện ra màu xanh đen kia. Không thể không nói, hình ảnh hắn cầm kiếm giết chết Huyết Xà rất khí thế.

Có người trong Ngân Đằng Trấn đưa ra một chồng tranh vẽ, nói các thôn xóm phải chú ý. Nếu ai phát hiện phải lập tức báo lên.

Tổ chức tổ tuần núi này cũng không phải không có năng lực. Người nắm vị trí cao nhất là một nhân vật lớn ở Xích Hà Thành.

- Hắn tên là Vương Niên Trúc. Trông hắn thoạt nhìn oai hùng phấn chấn, không ngờ lại là người như vậy.

Tần Minh quả thật không ngờ được sau khi mình giết chết còn có thể gặp lại di ảnh của nam tử, biết được tên của hắn.

- Ngươi cũng không tính là bị chết không ai biết tới. Tối thiểu các trấn đều đang dán bức tranh của ngươi. Ngươi nhất thời cũng được xem như danh tiếng truyền khắp một vùng, cho dù nơi đây khá xa xôi hẻo lánh.

Tần Minh liếc nhìn qua vài lần lại rời đi. Một người sớm bị hắn đánh vỡ đầu thôi, không đáng chú ý tới.

- Chẳng qua, hắn xuất thân từ nhà ai, đến từ tổ chức nào vậy? Ta hy vọng tổ tuần núi có thể điều tra ra.

Sau đó, hắn nghĩ đến Kim Kê Lĩnh, Tam Nhãn Giáo. Đó cũng là tổ chức đáng để chú ý.

Đêm khuya, Tần Minh ăn hết thịt của Huyết Xà, công hiệu của dược thiện rất nhanh đã được phát huy. Toàn thân hắn nóng bừng và bắt đầu phát sáng. Tất cả đều không khác nào lần trước.

Cuối cùng, hắn mặc “đai vàng áo ngọc” và tiến vào trong giấc mộng đẹp.

Tần Minh lại nhìn thấy khi mình còn bé. Tuy mình nghèo khó, thậm chí trang phục và giầy đều rách nát nhưng hình như rất có nghị lực, ở đó luyện phương pháp Tân Sinh trên sách lụa hết lần này tới lần khác.

- Đã có lai lịch bất phàm, vậy tại sao không luyện được?

Hắn lúc còn nhỏ rất quật cường, cũng rất kiên định, không chịu từ bỏ.

- Đã từng có vô cùng người khó lường luyện bí pháp trên sách lụa, đã luyện chết bản thân. Hắn còn là một trong những người sáng lập đấy.

Bàn tay kia sờ lên mặt bìa da thú của quyển sách lụa.

- Hả?

Tần Minh còn nhỏ vẫn rất trẻ con, cảm thấy không thể hiểu nổi.

- Có vài con đường quá huy hoàng, lại có con đường có tiền đồ không rõ. Mấy lão già không cam lòng nên cùng nhau nghiên cứu, muốn tìm ra con đường sánh ngang với những con đường vinh quang kia. Về phương diện lý luận thì rất tốt, nhưng cuối cùng bản thân bọn họ bỏ qua thành tựu ban đầu, đổi sang luyện bí pháp này, bọn họ hoặc chết hoặc bị thương, hoặc thọ nguyên không nhiều mà đi xa tới cuối mặt đất tối tăm. Bọn họ còn không luyện được, những người phía sau làm sao có thể làm được chứ?

Tiếng nói nhỏ kia đang vang vọng.

- Nếu không luyện được, vì sao lại phải giữ lại?

Đứa bé hỏi.

- Không luyện được đã bị xé xuống, chỉ giữ lại gần một nửa. Nó có thể giúp những người từng luyện qua bí pháp này được nhập môn, cho nên quyển sách lụa này chỉ xem qua là được rồi.

- Vậy hơn nửa phần bị xé xuống đâu?

Tần Minh còn nhỏ vẫn không muốn từ bỏ. Bởi vì đây là một trang bí pháp không tầm thường mà hắn có thể nhận được.

- Đốt rồi.

Tần Minh còn nhỏ im lặng, hình như có phần thương tâm. Hắn cúi đầu nhìn đôi giày bị thủng, lộ ra đầu ngón chân của mình.

Thiển Dạ đến, Tần Minh tỉnh dậy.

Hắn khẽ thở dài. Hắn vốn tưởng rằng mình nhận được một quyển thiên thư, xem ra hắn suy nghĩ nhiều rồi. Sau này, hắn còn phải tăng cường chú ý những Ý Khí Công cao cấp khác.

Chẳng qua hắn hơi xuất thần. Không có người nào giúp hắn, nhưng hắn vẫn luyện thành hai trang trước của quyển sách lụa.

- Thành công thì có thể làm sao chứ? Phần sách lụa phía sau đều đốt rồi. Hơn nữa, người sáng chế ra bí pháp này còn không luyện được. Sau khi tự mình xác định, bản thân hắn cũng luyện tới chết. Đã nhiều năm như vậy, mấy người khác chắc hẳn đã sớm không còn trên đời này nữa.

Tần Minh đứng dậy và đi ra sân, cảm nhận sự thay đổi của bản thân. Lần này, Tân Sinh lần thứ hai được vật chất linh tính trợ giúp, cho nên rất nhanh lại mãnh liệt. Hắn đã thành công.

Hắn cảm giác, thậm chí một cánh tay của mình bây giờ cũng có lực một nghìn cân.

...

Hai ngày sau, bên phía Tào Long, Ngụy Chỉ Nhu, Mộc Thanh truyền tin tức tới, nói là cao tầng muốn tiến hành một lần đàm phán cuối cùng với dị loại đỉnh cấp trong núi lớn đỉnh. Địa điểm lại ở chỗ lối vào bên ngoài dãy núi.

Lúc này, có không ít người đã chờ sẵn.

Trong tuyết, một con lừa chậm rãi đạp lên tuyết đi đến.

- Đây cũng là tọa kỵ của nhân vật lớn nào đó trong Xích Hà Thành à?

Theo con lừa tới gần, mọi người phát hiện ra trên lưng lừa không phải trống không mà có sinh vật đang ngồi xếp bằng. Nhưng không phải nhân loại mà là một con chồn lông trắng. Nó vô cùng yên tĩnh, giống như lão tăng nhập định.

Người đầu tiên tới đây lại là sinh linh cổ quái như vậy, khiến rất nhiều người không dám mở miệng nói chuyện.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.