Tuy bầu trời Thiển Dạ u ám nhưng thật ra vẫn có thể nhìn thấy được cảnh vật xung quanh.
Trong gian phòng, Tần Minh hít sâu và thở hắt ra, quên đi những chuyện linh tinh, ép xuống sự nôn nóng trong lòng.
Trong chậu đồng, Thái Dương Thạch vừa được mang về đang lúc sáng nhất, chiếu sáng cả tóc và những đường nét trên gương mặt Tần Minh.
Dưới ánh lửa chiếu qua, ngay cả cửa sổ và bức tường dường như cũng đang được mạ vàng. Tần Minh ngồi im bất động. Lúc này, hắn khá giống với cảnh tượng nào đó trong thế giới cũ được ghi chép trong sách. Dưới ánh nắng chiều chiếu xuống. Mái ngói cũng bị nhuộm một lớp ánh sáng màu vàng. Trong miếu thờ, bức tượng tắm mình trong ánh nắng chiều, yên tĩnh, hiền hòa
Sau đó không lâu, hắn rót một phần chất lỏng màu vàng nhạt trong bình ra cốc trắng. Mùi thơm ngào ngạt bay ra. Nó vốn chính là tinh hoa được lấy ra từ trong Mật Tửu, bây giờ còn chưa uống đã khiến người ta thấy hơi say.
Từng có du thương vào nam ra bắc nói, một miếng Trú Kim cũng không đổi được một giọt tinh túy trong tổ kiến.
Trong chén trắng, vật chất linh tính màu vàng nhạt giống như ngưng tụ ánh sáng ban ngày của thế giới cũ, sáng lấp lánh và bốc lên từng luồng khói màu vàng quấn quanh.
Tần Minh đậy nắp bình, uống cạn nửa chén vật chất linh tính.
Trong miệng hắn đầy vị ngọt ngào, cũng tràn ngập mùi rượu, lưu lại mùi vị rất lâu. Nó còn tuyệt hơn vị mật đắng của Huyết Xà gấp trăm ngàn lần, khiến người ta rất muốn lại uống một chén nữa.
Trong giây lát, Tần Minh đã cảm nhận được tác dụng kỳ diệu của nó. Cơ thể hắn nhanh chóng nóng lên, hiệu quả dựng sào thấy bóng. Hắn giống như hóa thành một lò lửa.
Hắn đi tới trong sân. Gió rét thổi tới, không ngờ phả ra hơi ấm. Hoa tuyết hạ xuống giống như một trận mưa xuân, làm cho hắn cảm giác như đang đi trong lúc đầu xuân.
Cả người Tần Minh đều đang phát sáng, máu thịt hoạt tính đang không ngừng tăng lên, ép cái rét mùa đông đi, vô số sương trắng bốc lên.
Hắn đổ mồ hôi đầm đìa, toàn thân ướt sũng. Bên ngoài thân hiện ra một tầng ánh sáng màu bạc. Sau đó, hắn giống như hóa thành bãi bùn bạc. Tiếp đó, từ trong cơ thể hắn lại lao ra từng cây “kim châm“.
Sau đó, kim châm liên kết thành sợi bơi qua bơi lại trong bùn bạc. Lần này, hắn còn chưa ngủ say đã bắt đầu hình thành “đai vàng áo ngọc”, còn hiện ra dưới trạng thái bình thường.
- Khác với trước kia.
Tần Minh cẩn thận cảm nhận. Lúc hắn lần đầu Tân Sinh đã mang theo điềm báo khác thường, bây giờ bắt đầu xảy ra biến chất.
Tần Minh xác định, đây là đang chuyển hóa về phía Thiên Quang.
Hắn hoạt động ở trong sân, bắt đầu thi triển ra phương pháp Tân Sinh ghi chép trên sách lụa, động tác thân thể phối với hợp hít thở, còn cả rèn luyện trên phương diện tâm linh.
Tần Minh không ngừng biểu diễn thuật pháp không biết mệt mỏi, bởi vì hắn không cảm thấy mệt. Hắn điên cuồng phun ra khí tức trong lành, sức sống dồi dào lan tràn ở trong máu thịt của hắn. Ngay cả khóe mắt đuôi lông mày của hắn cũng đang phát sáng.
Hắn biết, Tân Sinh lần thứ ba đã chính thức bắt đầu. Trong cơ thể hắn đang sinh ra Thiên Quang, phát sinh biến hóa kỳ diệu.
- Các tiền bối gọi cảnh giới này là Tân Sinh quả nhiên có lý. Mỗi lần, tố chất thân thể đều được nâng cao đáng kể, giống như một lần nữa được mẹ mang thai và sinh ra.
Cơ thể con người sinh ra Thiên Quang tuyệt đối không phải là điểm báo giống như gợn sóng vàng bên ngoài. Nó bắt nguồn từ sâu trong cơ thể, bên ngoài chỉ là biểu tượng.
Giờ phút này, trong lòng Tần Minh giống như có sét xuất hiện. Một tiếng nổ vang lên, từ tâm hải chiếu một Thiên Quang chói mắt vào trong máu thịt.
Tiếp đó, lục phủ ngũ tạng của hắn đều lần lượt sống lại, có vị trí giống như ánh bình minh, ánh vàng kèm dẫn theo khí tức ban sơ bồng bột. Có nơi lại giống như một ngân hà đi vào giấc mộng, phá vỡ sương mù dày đặc, các sao lập lòe...
Toàn thân Tần Minh đều đang phát sáng, thậm chí sợi tóc đen nhánh cũng giống như đang cháy, ánh lửa hừng hực. Một Tân Sinh Lực cực kỳ dồi dào bao trùm toàn thân của hắn.
Lúc này, ngay cả mắt hắn cũng bắn ra Thiên Quang thần bí. Đây là Tân Sinh lần thứ ba. Nếu có đủ dinh dưỡng, từ đầu đến chân đều sẽ như vậy, Thiên Quang không chỗ nào không sinh ra, không chỗ nào không có mặt.
Khi Thiên Quang dần dần thu vào bên trong, Tần Minh lại càng thêm bình thản, hòa vào trong hoàn cảnh xung quanh. Trong lúc hắn giơ tay nhấc chân đều thoải mái tự nhiên, không hề gượng gạo.
Trên sách lụa không miêu tả cụ thể về Thiên Quang, nhưng chỉ vài câu đã cố gắng tả về mức nâng cao sinh mạng.
- Ta đã đoán đúng rồi. Chỉ cần ta kiên trì thứ ghi trên sách lụa, tất nhiên sẽ có thể sinh ra Thiên Quang, tăng cường tráng tinh khí thần.
Tần Minh có lĩnh ngộ mới. Cho dù sách lụa không nói nhiều về Thiên Quang, nhưng nó nhất định sẽ xuất hiện, sẽ bị luyện ra.
Nhưng Thiên Quang Kình thì sao? Hắn nhíu mày, muốn luyện được kình này lại cần phải có pháp môn cụ thể.
Hắn chỉ có thể trông mong tối nay sau khi chìm vào giấc ngủ, ký ức khi còn bé lại hiện ra, hắn sẽ mở ra trang sách lụa thứ ba để tìm đáp án, giải thích nghi ngờ cho mình.
Sau đó, Tần Minh bắt đầu luyện thuật pháp chém giết. Hắn suy nghĩ rồi vứt bỏ chùy cán dài, cầm con dao đốn củi lên.
Nhất thời có ánh sáng lạnh lóe lên. Tần Minh cảm giác trong máu thịt dường như có ánh sáng muốn phát ra.
- Ồ, chẳng lẽ là Thiên Quang Kình sắp sinh ra?
Hắn dùng tâm lĩnh hội, ngoại trừ luyện đao còn thi triển quyền cước. Tất cả đều là tán thức giết địch với hiệu suất cao, có vài thức trực tiếp thoát khỏi đao pháp, khiến gió nổi lên, sấm rền vang trong sân.
Không biết đã qua bao lâu, Thiển Dạ cũng sắp kết thúc, Tần Minh mới cảm thấy mệt mỏi và ngừng lại.
Sau bữa cơm chiều, Lưu lão đầu quay về cổng.
Tuy cơ thể Tần Minh không còn phát sáng như lửa lò nhưng vẫn có sinh cơ bừng bừng chuyển động, khí tức trong lòng giống như khởi nguồn của vạn vật.
Lưu lão đầu cảm giác hoảng hốt, chỉ nhìn hắn lại có ảo giác như đang ngắm nhìn băng tuyết tan ra, hoa cỏ nảy mầm, hoàn toàn vui vẻ hướng tới phồn vinh.
- Ngươi không chuẩn bị gì đã Tân Sinh lần thứ ba à?
Hắn hạ thấp giọng hỏi.
Tần Minh gật đầu. Sau khi hắn và Lưu lão đầu trải qua cuộc hành trình trong núi lớn, bọn họ đều biết rõ tình hình của nhau, không cần phải giấu nữa.
Lưu lão đầu không khỏi hâm mộ.
- Lão nhân gia ngài có vật chất linh tính ở trong tay, không đi tĩnh tâm ngưng thần, điều chỉnh lại trạng thái của mình thì còn chờ tới khi nào?
Tần Minh hỏi.
- Ngươi cho rằng ai cũng có thể giống như ngươi, lỗ mãng đi Tân Sinh vậy à?
Lưu lão đầu nói.
Bây giờ, trong lòng hắn thật sự không tự tin. Cho dù có vật chất tinh hoa trong tổ kiến ở trong tay, hắn cũng không dám bảo đảm nhất định có thể Tân Sinh lần thứ ba.
Bởi vì mỗi người có thể bao xa thì thật sự khó có thể nói được.
Tối thiểu, ngưỡng cửa Tân Sinh lần đầu này lại ngăn cản 90% người.
Có các bậc tiền bối đã thống kê qua, cho dù có vật chất linh tính, sáu mươi, bảy mươi phần trăm mọi người sẽ bị ngăn cản ở ngoài cửa, thậm chí không thể Tân Sinh lần thứ nhất.
Không hề nghi ngờ gì nữa, sau lần đầu Tân Sinh cũng không có nghĩa là bước lên một con đường lớn, có vật chất linh tính ở trong tay cũng sẽ có sáu bảy mươi phần trăm mọi người bị ngăn cản.
Lúc Tân Sinh lần thứ ba cũng vậy, Lưu lão đầu đã lớn tuổi như vậy, hắn làm sao có thể tự tin được?
Tần Minh an ủi, cũng giúp hắn nâng cao lòng tin:
- Ngài phải có niềm tin cho rằng mình nhất định có thể xuyên qua tất cả lĩnh vực Tân Sinh.
Lưu lão đầu thở dài. Hắn nói cả đời của mình luôn giống như xe tuột xích vào đúng lúc quan trọng. Năm đó, hắn vốn cũng có thể Tân Sinh ở giai đoạn tuổi hoàng kim, kết quả tiến vào núi bị thương, cơ thể lúc đó bệnh nặng một trận, chậm trễ nửa năm.
Thời niên thiếu, hắn đi tới Xích Hà Thành vốn muốn bái danh sư. Nhưng vị trưởng giả kia tạm thời có việc ra ngoài, chết yểu ở bên ngoài hoang mạc tuyệt đối tối tăm.
Sau khi Lưu lão đầu trở về, hắn qua lại thân thiết với nhóm tổ tuần núi già, có lần muốn liên thủ, chuẩn bị kiếm một loại thần bí vật chất. Nhưng kết quả hắn mới vừa vào núi lại gặp phải con hung thú phát điên. Con dị loại kia chỉ đi ngang qua cũng không cố ý nhằm vào, lại khiến cho bọn họ gần như bị tiêu diệt hoàn toàn, nguyên khí của hắn bị tổn thương nặng nề, có thể sống được đã xem như kỳ tích rồi.
Tần Minh nghe Lưu lão đầu nói đâu đâu, cảm giác hắn thật sự hơi xui xẻo?
- Ta đi cùng ngươi vào trong núi lần này vẫn tính là thuận lợi, chuyện khác thì một lời khó nói hết được, luôn xảy ra sự cố ngoài ý muốn.
Lưu lão đầu thở dài.
- Thế này còn gọi là thuận lợi à? Một tổ kiến đánh bốn ngày, kiến bay chưa từng thấy qua cũng tiến hóa ra.
Tần Minh nhìn hắn với ánh mắt khác thường.
- Người bên cạnh ngài thế nào, không bị ảnh hưởng chứ?
Tần Minh tất nhiên không mê tín. Hắn căn bản không tin vào chuyện đó, chỉ thuận miệng hỏi.
- Còn tạm được.
Lưu lão đầu do dự rồi nói.
- Cái gì gọi là cũng tạm được?
Tần Minh nghi ngờ.
- Ta giống ngươi, ban đầu vốn không thuộc về thôn này. Năm ta sáu tuổi được gia gia bên này nhặt về. Có lẽ ta còn quá nhỏ nên không có ấn tượng gì và phụ mẫu đã sinh ra mình. Ta đoán trước đây bọn họ chắc hẳn sống chẳng ra sao, thậm chí đã sớm mất, nếu không ta sẽ không lưu lạc trong trời băng đất tuyết. Nói ra cũng kỳ quái, ta bị nứt da vô cùng nghiêm trọng, cuối cùng lại có thể lành được và còn sống.
Tần Minh không biết nên an ủi hắn thế nào, nói:
- Ngài đừng nghĩ nhiều làm gì. Ta cảm thấy ngài nên trở về tĩnh tâm rồi lập tức uống hết vật chất linh tính, đừng do dự nữa. Cứ không ngừng nỗ lực cho đến phút cuối, trực tiếp Tân Sinh lần thứ ba!
- Ta cũng nghĩ vậy, nên quyết đoán một chút vậy!
Lưu lão đầu nói xong thì móc từ trong người ra một cái bình, mở nắp và uống ừng ực.
Tần Minh đờ người ra, sau đó nói:
- Ngài chạy tới chỗ ta uống như vậy làm gì? Sao không về nhà tĩnh tâm đã?
Lưu lão đầu nói:
- Ta cảm thấy dạo này đi cùng với ngươi rất thuận lợi, bây giờ ta đi qua đây muốn mượn chút may mắn của ngươi.
Sau đó hắn lại kích động vì cảm giác được trên người hắn nóng như đang bốc cháy, trong cơ thể có ánh sáng dần dần bốc lên.
- Đây là... Lão già ta thật sự thành công rồi!
Hắn muốn cười to nhưng lại không thể không hạ giọng xuống.
Tần Minh nói:
- Ngài đừng mê tín như vậy nữa. Ngài vốn có tiềm lực này, chỉ là trong lòng có vướng mắc, cho nên đôi khi không đủ quả quyết, không dám bước chân ra thôi.
- Không thể nói như vậy được. Có một số việc ngươi không thể không tin. Ta cảm thấy các loại chuyện không thuận lợi đều có liên quan tới việc nhìn thấy con diều dính máu lúc còn trẻ.
Lưu lão đầu chỉ vào bầu trời đêm.
Tần Minh lập tức nghiêm túc, hỏi:
- Vị trí cụ thể là ở đâu vậy?
- Năm đó, ta đứng ở chỗ Hỏa Tuyền đầu thôn, con diều chắc bay từ chỗ trên cùng của trung tâm Song Thụ Thôn...
Lưu lão đầu nhân lúc Thiên Quang còn chưa xuất hiện, kéo áo da thú che kín người, chạy như điên về nhà mình.
Đêm khuya, trên thân Tần Minh hiện ra “đai vàng áo ngọc” trông như thật.
Hắn hơi nghi ngờ. Đế vương cổ đại hạ táng đều chôn theo châu hộp ngọc, còn dùng tơ vàng để thể hiện sự khao khát bất diệt, có phải bọn họ đã nghe nói được điều gì không?
Tần Minh chìm vào trong giấc ngủ sâu. Mãi đến sau nửa đêm, hắn lại trải qua trạng thái lần trước. Trong lúc đang nửa tỉnh nửa mê, hắn nhìn thấy mình khi còn nhỏ.
Hắn vẫn mặc trang phục rách nát, lúc cúi đầu nhìn thấy hai ngón chân đã thò ra khỏi lỗ rách trên giày.
Mà lần này, hắn cuối cùng đã nhìn thấy rõ dáng vẻ của nam tử nói chuyện. Mặc dù hắn chỉ tiến tới gần một lần và vội vàng liếc mắt nhìn qua khi người này đang lật sách lụa.
Tần Minh ý thức được đây cũng là người thân của mình, mình có vài phần giống hắn.
Hắn khoảng hơn năm mươi tuổi, hai bên tóc mai đã điểm bạc, trên tay có vết chai, trang phục cũng rất cổ xưa còn kèm theo miếng vá.
- Là gia gia của ta sao?
Tần Minh suy đoán.
Trong sự chờ đợi của hắn, sách lụa được lật tới trang thứ ba, những chữ nhỏ dày đặc còn có tranh hình người đều hiện ra trước mắt hắn.
Trong đó thật sự không nói gì về Thiên Quang Kình!
Bởi vì, tiếp theo phương pháp Tân Sinh ở trang thứ hai, phía sau lại nhắc tới năm giác quan, bản năng trực giác… Hắn suy đoán Tân Sinh lần thứ tư chắc hẳn có liên quan đến cảm giác.
- Nhưng… Thiên Quang Kình đâu?
Tần Minh gấp đến mức suýt nữa thoát khỏi loại trạng thái này, suýt nữa giật mình tỉnh giấc.
Thật may vì hắn bình tĩnh lại, tiếp tục xem tiếp xuống dưới và ghi nhớ kỹ trang sách lụa thứ ba này. Có lẽ không thể tính là nhớ, mà theo Tân Sinh lần thứ ba, hắn nhớ lại chuyện đã từng trải qua.
Sau đó, hắn có phát hiện mới. Ở dưới góc của trang thứ nhất có vài lời chú giải nhắc tới Thiên Quang Kình!
Tần Minh nghiêm mặt nhìn qua, cảm giác như đang chửi mình?
Nửa phần ghi chú trước chủ yếu nói Thiên Quang đã sinh ra, sao mình vẫn chưa luyện ra được Thiên Quang Kình?
Sau đó ngược lại nhắc tới tiếp theo nên làm gì, chỉ có một chữ: Dung!
Ghi chú ở phần sau lại đang chế giễu, nói luyện thuật pháp trên sách lụa cần phải có sư phụ dẫn vào, cũng đã tay nắm tay chỉ dạy còn ngu như vậy thì có thể từ bỏ quyển sách lụa.
- Mặc ngươi mắng, ta là tự mình luyện thành chứ không có người nào dẫn dắt nhập môn.
Tần Minh hiểu rõ ràng.
Bóng đêm dày đặc đã lùi lại, một ngày mới đến. Hắn ăn sáng xong thì lập tức đi tới trong sân luyện phương pháp Tân Sinh trên sách lụa.
- Tìm nguyên nhân từ bên trong!
Đây là từ then chốt mà hắn từng nhìn thấy ở trên trang sách lụa thứ ba.
Theo hắn thể hiện ra phương pháp Tân Sinh trên sách lụa, Thiên Quang trong cơ thể hắn lại sôi trào giống như ngày hôm qua, đến cuối cùng dường như không bạo phát không thông thuận, đầu ngón tay, trên da của hắn đều xuất hiện một loại gợn sáng thần bí, sau đó Thiên Quang Kình chấn động lao ra!
Vù một tiếng, đầu ngón tay của hắn mới chạm đến chuôi đao lại dính liền với con dao đốn củi trong tay.
Tiếp đó, hắn thử phát lực trừ ngón tay, Thiên Quang Kình chợt hiện, con dao chẻ củi xuất hiện một lỗ thủng rất to.
- Không đơn giản, ta cuối cùng xem như đã luyện ra được Thiên Quang Kình của mình.
Hắn dùng tâm lĩnh hội và không ngừng kiểm tra, sau đó tự nhiên lại nghĩ đến quyển đao phổ kia. Trên đó cũng có ghi chép về Thiên Quang Kình.
Lúc Tân Sinh lần thứ ba, rất nhiều người luyện một loại Thiên Quang Kình cũng miễn cưỡng. Tần Minh cảm thấy giới hạn cao nhất của mình chắc hẳn sẽ không dừng lại ở một loại. Hơn nữa, hắn còn có bông hoa ba màu ở trong tay.
chú thích trên sách lụa còn nhắc tới một chữ dung, rất rõ ràng đang nhắc nhở cho người sau luyện thêm về Thiên Quang Kình.
Tần Minh nghe được đầu thôn có tiếng động. Người của Kim Kê Lĩnh quả nhiên tới và muốn mời người Tân Sinh gia nhập vào bọn họ.
- Mọi chuyện đều đã được chuẩn bị xong, chỉ còn thiếu một thanh đao tốt!
Tần Minh lấy miếng Dương Chi Ngọc Thiết kia ra. Sản vật thần bí này không cần phải tôi luyện nhiều, cứ nấu chảy thành binh khí là được rồi. Điều này lại đơn giản hơn nhiều, hắn có thể nhanh chóng hoàn thành.