Dạ Vô Cương (Đêm Trường Bất Tận)

Chương 6: Chương 6: Tuổi trẻ hoàng kim




Trong lòng Tần Minh rất chấn động. Lẽ nào con đường trước đây được thông báo cho biết là không tốt, bây giờ lại tự nhiên thông suốt, không còn rào cản nữa?

Sau khi hắn đi từ nơi hoang dã trở về, trong cơ thể hình như có lửa. Ngay cả trời đông giá rét cũng trở nên ấm áp hơn. Cảm giác trong người sinh ra sức lực không phải là ảo giác. Hắn hất mũi chân lại có thể khiến cho cối xay đá trong sân bay lên khỏi mắt đất

Hắn tung người nhảy lên và cảm giác lưu lại trên không trung rất mạnh. Hắn kéo một đám tuyết đọng trên mái hiên xuống.

Khi hắn bật hơi, khí màu trắng bắn nhanh giống như một cây trường thương mang theo rất nhiều khí trắng bay ra, phát ra tiếng xé gió rất lớn.

Tần Minh lấy động tác dùng bụng hít thở gấp, bóng dáng di chuyển cuốn tuyết đọng trên mặt đất lên không trung, dẫn đến trong sân lại đổ tuyết lớn như lông ngỗng.

Hắn vừa di chuyển, tay chân cũng hoạt động theo, cánh tay thúc ngang một đòn, đánh cho những hoa tuyết đang tung bay trước mặt đều vỡ ra.

Máu hắn hoạt động nhanh hơn nhiều, toàn thân nóng hừng hực. Ở trong lỗ chân lông, những tia sáng màu bạc đan xem kèm theo rất nhiều mồ hôi dường như đang tinh lọc thân thể.

Tần Minh cảm giác thư thái, cả người đều bị một tầng ánh sáng màu bạc yếu ớt bao phủ.

Trong lúc Tân Sinh có cảnh tượng này cũng được xem là hiếm thấy rồi.

Hắn rèn luyện rất lâu, tiêu hao sức lực cực lớn. Sau khi hắn thật sự cảm thấy mệt mỏi mới dừng lại.

Tân Sinh là một quá trình. Tần Minh cho rằng mình đang thay đổi, trong thời gian sắp tới sẽ đạt được tâm nguyện.

Hắn không quay về phòng mà ngồi im ở trong sân, mặc cho hoa tuyết bay trên người, hắn không sợ hơi lạnh tập kích, toàn thân vẫn thấy ấm áp.

Cái đó hoàn toàn khác với trước kia. Lúc hắn mới khỏi bệnh, hắn ngồi ở trên giường sưởi quấn chăn bông dày còn rét run đấy.

Tần Minh nhắm mắt lại, trong lòng lặp lại những động tác khó hơn mà bản thân mới tập luyện trước đây không lâu, tiến hành rèn luyện ý thức lực.

Gợn sáng màu bạc vừa tiêu tan lại hiện ra. Hơi thở của hắn bị tâm niệm dẫn dắt và không ngừng điều chỉnh, trở nên phức tạp hơn, khó tìm được quy luật hơn.

Tâm niệm do thần kéo lên, khí do ý mà động. Ánh sáng phía ngoài thân thể hắn nhờ vậy mà càng sáng hơn.

Trong sân yên tĩnh. Tần Minh bị hoa tuyết bao phủ.

Phải qua rất lâu, hắn không thể không ngừng suy nghĩ, tâm linh hoàn toàn trống rỗng.

Khi ánh sáng màu bạc trên người hoàn toàn biến mất, hắn mới từ từ mở mắt ra. Hắn cảm nhận sự thay đổi của bản thân, xác định trong cơ thể đang nuôi dưỡng Tân Sinh Lực mạnh mẽ.

Tần Minh ung dung ôm cối xay nặng hơn hai trăm cân trong sân lên và nhẹ nhàng thả xuống.

- Tân Sinh có lẽ sẽ được hoàn thành trong vòng hai ngày nữa.

Trong lòng hắn đã nắm chắc.

Lúc này, hắn không hề bất ngờ khi thấy đói, hơn nữa còn rất đói.

Tần Minh nấu một nồi canh nấm, xem óc chó, hạnh nhân, cây dẻ như đồ ăn chính. Hắn xem táo đỏ, táo gai như đồ ăn vặt, ăn rất vui vẻ.

Sau khi hắn nghỉ ngơi đủ rồi, hắn lại bắt đầu một vòng rèn luyện mới. Hắn muốn đẩy nhanh tiến trình Tân Sinh lên.

Tần Minh hoạt động giống như bắn cung, phát ra âm thanh giống như tiếng sấm, cuốn hoa tuyết đầy sân lên, hoạt tính của máu thịt càng lúc càng mạnh.

Cứ như vậy, sau khi hắn mệt mỏi sẽ nghỉ ngơi một lát, đói thì ăn bữa tiệc lớn quả khô. Chờ tới khi hồi phục sắc lực, hắn lại rèn luyện tiếp. Hắn rèn luyện từ Thiển Dạ đến Thâm Dạ, còn điên cuồng phun ra sức sống tràn đầy.

Trước khi đi ngủ, hắn lấy nước lạnh kèm theo vụn băng để rửa mặt nhưng không thấy lạnh. Cơ thể săn chắc, cao lớn không hề có thịt thừa, đường cong lưu loát, mái tóc đen nhỏ nước. Ở dưới ánh lửa của Thái Dương Thạch chiếu xuống, cơ thể hắn sáng lấp lánh trông tràn trề sức lực.

Ban đêm, hắn chìm vào giấc ngủ sâu không hề mơ mộng gì. Bởi vì đang tăng nhanh tốc độ Tân Sinh, cơ thể hắn trước sau vẫn luôn tràn đầy sức sống mới.

Ngày tiếp theo, sức ăn của Tần Minh tăng lên rất nhiều. Hắn đã phải ăn thêm bảy bữa.

Nguyên nhân chủ yếu là Mẫu Thai Hóa Sinh hậu thiên cần tiêu hao rất lớn.

Đồ ăn có ngon nhưng cứ ăn liên tiếp nhiều bữa cũng thấy chán. Hơn nữa, tất cả đều là quả khô, hắn cần nước nóng uống.

- Đáng tiếc là nấm không nhiều, muốn nấu chút canh cũng không được.

Tần Minh tiếc nuối.

Điều làm cho hắn nhíu mày là lương thực tích trữ không còn nhiều. Cứ theo đà này, hắn chỉ còn có thể duy trì được một ngày.

- Ta là thùng cơm à? Hơn nửa túi da thú quả khô chỉ đủ ăn trong ba ngày.

Tần Minh tự nói.

Có con đường trợ giúp Tân Sinh không thể dừng, lúc hắn tĩnh như núi non, lúc động giống như chim ưng lao lên không trung, ánh sáng màu bạc phát ra từ trong lỗ chân lông càng lúc càng mạnh.

Hắn cảm nhận được tố chất thân thể đang trở nên mạnh mẽ nhưng không phải một lần là xong, mà phải xảy ra từng bước biến hóa.

Tần Minh đi tới một góc sân và ôm lấy cả hai cái cối xay. Hắn bỗng nhiên dồn sức, cuối cùng lại chuyển chúng ra khỏi chỗ cũ.

Lục Trạch vừa lúc đẩy cổng tiến vào. Hắn lập tức nghẹn họng nhìn trân trối.

- Tiểu Tần, ngươi đây là. . .

Hắn giật mình. Ngày hôm qua, hắn còn đang cảm thấy đáng tiếc thay cho Tần Minh, cho rằng Tần Minh sẽ bỏ qua Tân Sinh trong thời kỳ tuổi trẻ hoàng kim. Ngày hôm nay, hắn lại nhìn thấy cảnh tượng như vậy.

Trong sân cách một bức tường, Lương Uyển Thanh nghe được tiếng động cũng đi qua. Sau khi biết được chuyện gì đã xảy ra, nàng cũng thất thần.

- Ngươi cũng giống như Nhị Bệnh Tử ở thôn bên cạnh, vừa Tân Sinh lại có thể cầm được vật nàng hơn bốn trăm cân.

Lục Trạch thật lòng mừng thay cho Tần Minh.

- Tân Sinh trong giai đoạn tuổi trẻ hoàng kim, Tiểu Tần thật sự làm được rồi.

Lương Uyển Thanh nói. Nhiều năm như vậy, hắn xem như người đầu tiên của Song Thụ Thôn.

- Tiểu thúc, ngươi thật lợi hại!

Văn Duệ cũng chạy tới, đôi mắt to sáng lấp lánh ngửa đầu nhìn hắn. Trên gương mặt nhỏ đầy vẻ sùng bái.

- Ta cảm giác Tân Sinh còn đang tiến hành thay đổi.

Tần Minh nói.

Hắn đã ý thức được thời gian tới sớm hơn hắn dự đoán, hơn nữa còn xa mới kết thúc.

Lương Uyển Thanh kinh ngạc nói:

- Trong khu vực chúng ta, ngay cả Tân Sinh ở tuổi trẻ hoàng kim, sau khi ổn định vác đỉnh năm trăm cân đã là cực hạn rồi. Tiểu Tần sẽ không phải còn vượt quá chứ?

- Có người nói, ở thành trì phát sáng phía xa kia có người thiếu niên có thể vác được đỉnh nặng sáu trăm cân.

Lục Trạch nói. Hắn rất muốn biết sau khi Tần Minh Tân Sinh biến hóa kết thúc sẽ đạt tới độ cao nào.

Trên đường bỗng nhiên truyền đến tiếng ồn ào.

Lương Uyển Thanh đi ra ngoài, rất nhanh đã trở về, nói:

- Chu gia A Bà không khỏe rồi.

Ngày hôm qua, Tần Minh còn gặp nàng ở trên đường. Hắn nhớ lại dáng người gầy gò, gương mặt thiếu máu của nàng, trạng thái của nàng quả thật rất không ổn.

- Nàng bị sao vậy?

Lục Trạch hỏi.

Lương Uyển Thanh thở dài:

- Có người nói dạo này nàng ăn quá ít, lại thêm sức khỏe vốn không tốt lắm, cho nên mới xảy ra vấn đề.

Đám người Tần Minh, Lục Trạch đi ra ngoài, tìm hiểu rõ hơn.

Đợt trước, nhi tử của Chu a bà từng ra ngoài một chuyến nhưng không mang thức ăn về, bản thân còn bị thương không nhẹ, bị gãy tay phải.

Mùa đông này, các nhà đều thiếu ăn, trụ cột trong nhà lại xảy ra chuyện, Chu a bà lo lắng buồn phiền, mỗi ngày đều lặng lẽ giữ lại phần thức ăn của mình, chỉ lấy một ít để lấp bụng.

Không ít người đã tới trong sân của Chu gia. Sau khi Tần Minh và Lục Trạch đi vào trong phòng, bọn họ nhìn thấy Chu a bà vẫn nằm yên không nhúc nhích, sắc mặt nàng vàng như nến, đã không thể cử động được nữa.

Hai hài tử đang rơi nước mắt, quỳ gối gần đó và lớn tiếng khóc, gọi nãi nãi.

Trước khi đi, Chu a bà đã nói cho bọn họ biết chỗ nào có đồ ăn. Một số khoai lang và bánh bao chay lạnh cứng đều bị nàng giấu ở trong giỏ trúc dưới băng tuyết.

Quả khô do Tần Minh đưa cho nàng, nàng thậm chí không nỡ ăn một quả nào.

Cũng vào hôm nay, người nhà mới biết được nàng nhịn ăn nhịn xài, cố gắng giữ lại phần ăn của mình. Nàng lo lắng nhi tử bị thương nặng Chu Trường Dụ sẽ lại không mang được đồ ăn về. Nàng lo cháu trai và cháu gái sẽ phải đói. Bản thân nàng chẳng thà ăn ít, hoặc không ăn.

Sau khi biết được chân tướng, Chu Trường Dụ thật muốn nát lòng. Nam tử đã gần ba mươi tuổi này đầm đìa nước mắt, ra sức tát vào mặt mình, nói mình vô dụng, bất hiếu, không sớm phát hiện ra những điều đó.

Con dâu của nàng cũng quỳ ở đó, không ngừng nghẹn ngào khóc.

Trong sân, rất nhiều người đều thở dài. Với mùa màng như vậy, cả khu vực này đều gặp tai họa, đều thiếu thuốc thiếu đồ ăn, chẳng ai sống tốt được.

Tần Minh thấy nghẹn lòng. Hai ngày trước, lúc hắn nhìn thấy Chu a bà, sắc mặt của nàng tái nhợt. Nàng còn từng run rẩy lấy ra vài miếng khoai khô, cứ nhét vào trong tay hắn.

Bây giờ không cần nghĩ cũng biết, đó là phần ăn nàng vẫn lén giữ lại theo thường lệ.

Bà lão thật tốt lại mất đi như vậy. Tần Minh đứng im lặng rất lâu.

Sau khi Thiển Dạ kết thúc, người trong sân dần dần tản đi. Tần Minh lại tới và mang theo túi chứa năm cân quả khô cho Chu Trường Dụ, bảo hắn nén bi thương.

- Tần huynh đệ!

Chu Trường Dụ đỏ mắt muốn từ chối. Hắn biết bây giờ muốn tìm được đồ ăn ở nơi hoang dã kia khó tới mức nào.

Tần Minh đặt vào trong tay hắn, bảo hắn nhận lấy, sau đó xoay người rời đi.

Tới khuya, hắn còn có thể nghe được tiếng khóc từ Chu gia vọng tới.

Tần Minh ngồi ở trong sân tối đen. Những người khác còn có người thân khóc, mấy gương mặt trong lòng mình lại càng lúc càng mơ hồ không rõ. Hắn sợ một ngày nào đó, hắn sẽ hoàn toàn quên mất, không còn ký ức nữa.

Ở trong đêm đông lạnh lẽo này, hắn ngước mắt nhìn lên bầu trời đêm tối tăm không thể nhìn thấy gì và thất thần rất lâu, có cảm giác cô độc không sao tả xiết.

Ở trong lòng hắn có một ký ức, trong đó là ánh đèn mông lung, có bóng người mờ ảo. Hắn muốn tới gần nhìn cho rõ nhưng trước sau không có cách nào chạm đến ký ức đã phai nhòa từ lâu đó.

Đột nhiên, một khí tức làm cho người ta khiếp sợ đập tới, vô cùng áp lực. Tần Minh lập tức căng thẳng. Ở trong màn đêm tối tăm giơ tay không nhìn thấy được năm ngón này không ngờ lại xuất hiện hai cái đèn lồng màu vàng, thần bí lại khiếp người!

Tiếp đó, đêm đông vốn yên tĩnh bắt đầu nổi lên cuồng phong gào thét. Tất cả hoa tuyết trên mặt đất bị cuốn lên, nóc nhà rung mạnh giống như sắp bị lật tung rồi.

Trong bầu trời tối đen giống như vực sâu, hai cái đèn lồng màu vàng lướt ngang qua không trung kèm theo gió mạnh vốn đã có cảm giác vô cùng khủng khiếp và áp lực, khiến người ta gần như nghẹt thở!

Con ngươi của Tần Minh co lại. Hắn suy đoán đây hẳn là một sinh linh cao cấp với hình thể lớn không thể tưởng tượng nổi. Nó vỗ cánh giống như mây đen che trời bay qua phía trên không trung của Song Thụ Thôn.

Đèn lồng màu vàng kia là ánh mắt của nó. Theo nó đi xa, cuồng phong đột nhiên nổi lên cũng nhanh chóng yếu đi, sau đó tiêu tan.

Trong thôn rối loạn một lúc. Không ít người đi ra vàbàn tán ầm ĩ.

Những người có tuổi tác khá lớn từng trải qua chuyện tương tự. Tuy sắc mặt đều nghiêm trọng nhưng vẫn nói hậu bối không cần hoảng sợ. Chắc hẳn có sinh linh cao cấp đang đi vội, ngang qua đây thôi.

Tần Minh quay về và ngồi ở trong sân rất lâu, nhìn màn đêm vô biên vô hạn.

Đêm tối bao phủ cả trời đất, chặn con đường đi về phía xa, làm cho thế giới này càng thêm thần bí. Trong lòng hắn kích động, rất muốn đi ra ngoài và thử xem mặt đất rộng lớn xung quanh thế nào.

Cuối cùng, hắn kiên quyết đứng dậy và tập một loạt động tác mình nhớ nhất khi còn bé.

Cho dù trong lòng có muốn nhưng hắn cũng phải có thực lực mới được.

Dần dần, cơ thể hắn hiện ra Tân Sinh Lực mạnh mẽ, bên ngoài thân dâng lên quầng sáng mờ.

Rất lâu sau, hắn cảm giác đói chưa từng thấy. Sự thay đổi của Tân Sinh còn chưa dừng, hình như càng mạnh hơn.

Tần Minh uống nước nóng, ăn một đống quả khô vẫn không no.

Khi trong lòng hắn hiện ra bóng dáng của con sóc biến dị, Hắc Sơn Dương nhà Dương Vĩnh Thanh ở đầu thôn. Cuối cùng, hắn không nhịn được lại nuốt nước bọt.

Hắn thật sự rất muốn ăn thịt. Hắn vừa nghĩ, dường như đã ngửi thấy mùi thịt nồng. Hắn ý thức được đây là cơ thể đang phát ra tin tức, cần thêm ít vật bổ dưỡng.

Mãi đến khi Tần Minh lại ăn một đống quả khô, cảm giác đói khát lạ thường này mới chậm rãi biến mất.

- Xem ra, chờ sau khi Thiển Dạ đến, ta lại phải tiến vào núi rồi.

Hắn phải thỏa mãn tiếng kêu gào do cơ thể phát ra, bảo đảm Tân Sinh không xuất hiện bất cứ vấn đề gì.

Trên thực tế, sau khi hắn đưa cho Chu gia năm cân quả khô, lương thực tích trữ vốn đã không đủ.

Một đêm ngủ say không có giấc mộng nào. Tần Minh tỉnh dậy rất sớn. Tuy hắn rất đói nhưng tinh thần tràn trề. Hắn có cảm giác, sau khi Tân Sinh tiếp tục biến hóa đến bây giờ, hắn chắc hẳn có thể vác được đỉnh nặng trên năm trăm cân.

- Quan trọng nhất là Tân Sinh còn đang tiến hành.

Điều này làm cho bả thân hắn cũng vô cùng mong chờ, không biết cuối cùng mình sẽ đạt tới mức nào?

Hắn bắt đầu hoạt động gân cốt.

Tiếp đó, Tần Minh bắt đầu hoạt động làm nóng người. Đầu tiên là gập lưng, sau đó ngửa mạnh ra sau khiến cột sống uốn ngược một cách khoa trương thành một hình trăng khuyết. Khớp xương vẫn luôn kêu răng rắc, máu thịt chấn động theo.

Bắt đầu từ xương cụt, dương khí sinh sôi và một đường chạy dọc theo xương sống lên đến đầu.

Toàn thân Tần Minh tê dại giống như bị điện giật, lỗ chân lông đều mở ra. Cả người hắn đều ấm áp, được dương khí bao trùm.

Cùng lúc đó, bên ngoài thân của hắn cũng tản ra một lớp ánh sáng màu bạc càng rõ ràng hơn trước.

Không thể nghi ngờ gì nữa, điều này rõ rằng là đang thúc đẩy tiến trình của Tân Sinh!

Thiển Dạ còn chưa đến hoàn toàn, Tần Minh đã xuất hiện ở ngoài thôn. Bởi vì các loại quả khô đã không có cách nào thỏa mãn nhu cầu, bụng hắn giống như cái giếng không thể lấp đầy.

Khi nghĩ đến cảnh tượng dê rừng, hươu, trĩ lông đen bị gác ở trên đống lửa nướng, mỡ chảy xuống đống lửa phát ra tiếng xèo xèo, hắn liền không nhịn được nuốt nước bọt. Dưới chân hắn như sinh gió, hận không thể lập tức xông vào trong rừng rậm nơi hoang dã.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.