Dạ Vương Phủ

Chương 4: Chương 4: Bản vương có hứng thú với nàng (1)




Ở trước đại môn Mộng Lâu, Thái hậu thân vận kim y sậm màu, bạch phát vấn cao cố định bằng trâm phượng vàng tinh xảo, thần sắc thập phần tôn nghiêm ngồi trên phụng liễn.

Nháy mắt, bà ta liền thấy Dạ Cổ Phong bước ra, cùng Trác Hạc Dao ở bên cạnh. Chu thần bà khẽ động, kéo khóe miệng vẽ ra một nụ cười khinh bỉ.

Đoạn, bà ta vịn tay tâm phúc, chậm rãi di gót đến trước mặt nàng.

“Chát.”

Một tiếng va chạm da thịt vang lên, khiến tất cả mọi người đều sững sờ.

Trác Hạc Dao đưa tay ôm mặt, ánh mắt sắc lạnh hướng bà ta, nàng cao giọng: “Bà làm gì vậy?”

Dứt lời, một bên mặt kia liền bị bà ta vả thêm một cái. Nhục, thật sự rất nhục!

“Bà…” Trác Hạc Dao tức giận muốn phản kháng liền bị Dạ Cổ Phong ở một bên ngăn cản.

Y bước lên chắn trước mặt nàng: “Mẫu hậu, chúng ta trở về rồi từ từ nói.”

Nghe y gọi Thái hậu là mẫu hậu, tất cả những người có mặt, ngay cả Tô mama cũng phải dùng tay che miệng mình lại để không phải thốt lên.

“Ai gia cho con tự do, là muốn con vui vẻ chứ không phải để con có thể tùy ý làm càn!”

“Nhi thần không có làm càn! Nhi thần là thật lòng thích nàng.”

Thái hậu nghe vậy liền tức giận không thôi, lập tức cao giọng: “Người đâu! Lập tức đưa vương gia trở về phủ. Còn nữa, chỗ này cũng dẹp sạch sẽ cho ai gia!”

Tô mama nghe vậy lúc này mới hoảng sợ, liền đến trước mặt bà ta quỳ xuống: “Thái hậu nương nương, người nhân từ độ lượng đừng phá Mộng Lâu của ta, ta xin thề, từ nay về sau sẽ không để vương gia cùng nàng ta có bất cứ quan hệ gì!”

Thái hậu hừ một tiếng, hữu thủ khẽ phất ra hiệu cho đám thái giám phía sau tiến lên. Mặc cho Tô mama cầu xin, bà ta nhất thiết đập phá Mộng Lâu.

Trong chốc lát, Mộng Lâu từ một nơi tráng lệ liền trở nên hoang tàn không thể diễn tả.

Trác Hạc Dao lúc này mới rút roi da giấu bên người, một phát đập vào kiệu của thái hậu.

“Rầm.” một tiếng, phụng liễn của bà liền nát hết một nữa.

“Ả tiện nhân này, bắt ả lại cho ai gia!”

Bà ta vừa dứt lời, một đám thị vệ phía sau liền rút kiếm, hướng nàng mà đâm tới.

Trác Hạc Dao khẽ nhếch miệng, chỉ tiếc là bị cái mạng che này giấu đi, bà ta có nên nói là ngây thơ không đây? Chỉ bằng một đám tôm tép này cũng muốn bắt nàng?

Roi vừa thu về tay, Trác Hạc Dao liền một cước lấy đà, lập tức tung người lên, cùng đám thị vệ kia giao đấu một hồi.

Chưa đến chiêu thứ ba, tất cả bọn chúng đều đã ngã xuống, không ngừng rên rỉ.

Dạ Cổ Phong thấy tình hình đã không còn cứu vãn, liền nói: “Mẫu hậu, nàng ấy vô tội, chuyện này tất cả là do nhi thần, không liên quan đến nàng ấy!”

“Cho dù là không liên quan đến ả, nhưng kinh động đến ai gia là điều không thể tha thứ!”

Dứt lời, bà ta liền hướng đám thị vệ còn lại: “Tất cả đều lên hết cho ai gia, ai giết được ả tiện nhân này, ai gia lập tức trọng thưởng!”

Trác Hạc Dao nghe vậy liền hừ lạnh một tiếng, nàng cao giọng: “Bà đừng tưởng bản thân là thái hậu thì ta sẽ sợ bà. Ta nói cho bà biết, Trác Hạc Dao ta không sợ trời không sợ đất, cho dù bà đem thiên binh vạn mã đến đây, ta cũng sẽ không sợ!”

Đằng xa, khóe miệng nam nhân khẽ cong. Nữ nhân này, đúng là có chút thú vị.

Thái hậu lúc này, ánh mắt khó có thể tin được, trân trân nhìn nàng, miệng mấp máy hồi lâu cũng không nói được tiếng nào.

Ngông cuồng, ả tiện nhân này đúng là ngông cuồng!

“Nàng đừng nói nữa!” Dạ Cổ Phong hướng nàng quát lớn, sau đó y liền tiến đến đỡ lấy thái hậu: “Người đừng giận nữa, nhi thần sẽ theo người hồi cung.”

Nói xong, Dạ Cổ Phong liền dìu bà rời khỏi Mộng Lâu, đến Dạ vương phủ. Bởi vì phụng liễn bị Trác Hạc Dao phá hủy hơn phân nữa nên bà ta cùng Dạ Cổ Phong phải đi bộ hơn nửa canh giờ.

Sau khi đám người kia đi khỏi, Tô mama liền tiến đến ôm lấy Trác Hạc Dao, bà hoảng sợ đến rơi lệ: “Hạc Dao, chúng ta phải làm sao đây? Con vừa đắc tội với thái hậu, là thái hậu đó! Sau này bà ta nhất định sẽ quay lại giết con, con mau trốn đi, trốn càng xa càng tốt. Tốt nhất là đừng ở đây nữa, đến Tây Vực đi, ở đó bà ta sẽ không tìm ra con… Hu hu… Hạc Dao của ta…”

Trác Hạc Dao thấy vậy thì mềm lòng, lớp ngụy trang cứng rắn bên ngoài cũng bị nàng tháo xuống: “Mama, sẽ không nghiêm trọng như vậy đâu mà!”

“Làm sao lại không nghiêm trọng? Không chừng bọn ta ở đây còn bị liên lụy, ngươi tốt nhất mau rời khỏi đây đi!” Ngọc Lan lúc này cũng hoảng sợ không thôi, lúc nghe nàng nói câu đó liền nộ khí bừng bừng.

Còn nàng, dường như không thể tin vào tai mình. Người vừa lên tiếng là Ngọc Lan, tỷ muội tốt của nàng sao?

“Ngọc Lan tỷ tỷ, tỷ đừng như vậy mà…” Đỗ Quyên cũng hoảng sợ không kém, nhưng mà nàng thấy chuyện này đâu có liên quan đến Hạc Dao tỷ tỷ đâu? Tỷ ấy tốt như vậy, nếu được tông thất để mắt cũng là bình thường mà. Vả lại chuyện này là do thái hậu từ đầu đến cuối làm ầm ĩ, Hạc Dao tỷ tỷ rõ ràng là vô tội.

Mẫu Đơn nãy giờ im lặng, lúc này cũng lên tiếng: “Hạc Dao, ta thấy Tô mama nói đúng đó, muội dù sao cũng nên tránh đi chỗ khác, ở đây rất nguy hiểm.”

Nhân cơ hội này, nàng nhất định phải tống Trác Hạc Dao đi càng xa càng tốt. Không có nàng ta ở đây, thì nàng sẽ trở thành đệ nhất mỹ nhân. Bao nhiêu năm qua, nàng luôn nấp sau lưng Trác Hạc Dao, làm cái bóng cho nàng ta cũng quá lâu rồi.

Trác Hạc Dao hướng Mẫu Đơn và Ngọc Lan, lạnh giọng nói: “Các người đều sợ ta liên lụy sao?”

Cả hai nhất thời không biết đáp trả thế nào, dù sao cả bốn bọn họ đều quen biết nhau khá lâu, nếu nói Trác Hạc Dao gặp chuyện, bọn họ đương nhiên lo lắng. Còn nói sợ nàng liên lụy, đúng là cũng có vài phần.

Không phải con người đều luôn ích kỉ sao?

Thấy bọn họ không đáp lời mình, nàng liền nhếch miệng: “Được, dù sao chuyện này cũng là do ta gây ra, ta sẽ đi khỏi đây, sẽ không liên lụy đến mọi người.”

Tô mama nghe vậy liền rất đau lòng, bà liền lấy chiếc trâm vàng nạm ngọc đang cài trên tóc đưa cho nàng: “Hạc Dao, Tô mama sẽ luôn ở đây, nếu sau này con có gặp khó khăn, cứ cho người cầm nó đến tìm ta. Tô mama nhất định giúp được con sẽ giúp.”

Nghe vậy, nàng không khỏi cảm động, liền ôm lấy bà: “Tô mama, cảm ơn người. Người thật tốt với con.”

Tô mama cũng rơi lệ theo, bà đưa tay khẽ vuốt tóc nàng, sau đó liền nói: “Con mau đi đi, đừng bao giờ trở lại nữa. Hạc Dao, bảo trọng!”

“Tô mama, nếu thái hậu thật sự trở lại, bà ta không tìm thấy con ắt sẽ làm khó mọi người… Hay là, chúng ta cùng nhau trốn đi? Con có thể…”

Nghe đến đây, Tô mama liền lắc đầu: “Không được đâu, nếu chúng ta cùng đi thì cho dù có đến chân trời góc bể, thái hậu nương nương cũng sẽ tìm ra được. Còn con, đi một mình sẽ dễ dàng hơn. Bọn ta ở đây cùng con cũng không có quan hệ huyết thống, nhiều nhất là bị đánh cho vài trăm trượng, không sao đâu.”

Một lần nữa, Trác Hạc Dao tiến đến ôm lấy bà, sau đó mới trở vào trong thu xếp rồi rời đi.

Chưa đi được bao xa, nàng liền thấy có gì đó không đúng. Hữu thủ liền nhanh chóng lấy roi da, trong nháy mắt liền vung mạnh về phía sau.

Hai thân ảnh phía sau nhanh chóng lùi lại mấy bước. Nữ nhân này, đúng là vẫn thâm độc như này nào.

“Thì ra lại là các người!”

Hai người đi theo nàng nãy giờ, một tên là A Thanh – tên lần trước bị nàng vặn gãy tay, tên còn lại thì nàng không biết.

A Thanh nói: “Trác tiểu thư, vương gia nhà ta có lời mời người đến Dạ vương phủ một chuyến.”

Mời? Tại sao hắn lại mời nàng đến đó?

Thấy trong mắt nàng có chút do dự, A Thanh liền nói: “Vương gia bảo ta chuyển lời cho người, chuyến này đi người chỉ có lợi, không có hại.”

Trác Hạc Dao là người thông minh, nghe A Thanh nói vậy, trong lòng cũng hiểu đến bảy, tám phần.

***

Dạ vương phủ.

“Xoảng.”

Chén trà trên tay thái hậu bị ném mạnh xuống đất, vỡ tan tành. Bà ta vẫn tức giận không thôi, hai mắt hằng lên tia máu: “Ả ta nghĩ mình là ai chứ? Ai gia nhất định phải chém đầu ả ta!”

Dạ Vô Khạng ngồi một bên, tả thủ nâng chén trà, hữu thủ dùng nắp gạt nhẹ miệng chén, một lúc lâu vẫn không lên tiếng.

“Mẫu hậu, nhi thần đã nói đều là do nhi thần tự quyết định, chuyện này không liên quan đến nàng ấy!”

“Không liên quan? Ai gia nói liên quan, chính là liên quan! Con đừng tốn công cầu xin giúp ả, không có ích đâu.”

Lúc này, Dạ Vô Khạng tựa tiếu phi tiếu, cất ngôn: “Thái Hậu, người hiện tại đang ở tại Dạ vương phủ của bản vương, tốt nhất người nên tiết chế lại, đừng để bản vương phải đuổi người.”

“Dạ Vô Khạng, huynh…” Dạ Cổ Phong nghe vậy, nộ khí liền nổi lên, may mắn thay thái hậu đã giữ tay y lại.

Bà thần sắc không cam tâm, từng chữ như rít qua kẽ răng: “Phong nhi, không được vô lễ cùng Dạ vương gia!”

Dạ Vô Khạng nghe vậy, khóe miệng khẽ nhếch: “Hôm nay không biết là ai to gan như vậy, lại dám chọc đến thái hậu nương nương của bản vương?”

Thái hậu nghe vậy, nhất thời không kiềm chế được, cao giọng: “Dạ Vô Khạng, ngươi!”

“Bản vương làm sao?” Dạ Vô Khạng lúc này mới đặt chén trà xuống mộc bàn, thong thả nói: “Nữ nhân đắc tội với người, bản vương cảm thấy có chút hứng thú. Người này để cho bản vương, thái hậu nương nương không có ý kiến gì chứ?”

Thái hậu nghe vậy liền lập tức đập bàn đứng dậy, Dạ Cô Phong cũng kích động: “Không thể nào!”

“Ả ta dám phạm thượng, ai gia nhất định phải lấy đầu ả!”

“Bản vương vốn đang buồn chán, thấy nàng ta có chút hứng thú nên muốn chơi đùa, nay nếu thái hậu đã nói như vậy, bản vương lại mất đi thú vui, hay là thay vào đó, bản vương liền chiếu cáo thiên hạ, để cho bọn họ đều biết “việc tốt” mà bà đã làm?”

Nghe vậy, sắc mặt bà ta lập tức trắng bệch, gân xanh trên trán nổi lên thấy rõ: “Nếu Dạ vương gia đã nói vậy, ai gia liền không có ý kiến.”

“Mẫu hậu!”

“Con câm miệng! Nhìn xem việc tốt con đã làm đi!”

Dứt lời, A Thanh từ bên ngoài bước vào, hướng Dạ Vô Khạng: “Vương gia, người đã đưa đến rồi.”

Dạ Vô Khạng khẽ phất tay, ý bảo y lui xuống. Đoạn, hắn hướng về phía thái hậu cùng Dạ Cổ Phong: “Bản vương đã chuẩn bị xe ngựa cho hai người hồi cung, trở về trước khi trời tối đi.”

Nói xong, hắn liền phất tay rời khỏi chính điện Thần Phong, để lại thái hậu cùng Dạ Cổ Phong một bụng tức giận.

“Mẫu hậu, rốt cuộc người đã làm việc gì mà lại phải sợ hắn như vậy?”

Thái hậu không đáp, vịn lấy Dạ Cổ Phong để đứng dậy. Bà đường đường là Thái hậu nương nương cao cao tại thượng, hôm nay lại chịu khuất phục dưới hắn, quả đúng là nực cười.

Nếu như chuyện đó bà không quá nôn nóng, để hắn nắm được chứng cứ thì hôm nay bà phải chấp nhận cúi đầu trước hắn sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.