Dạ Vương Phủ

Chương 25: Chương 25: Gieo gió gặt bão




Sau khi tỉnh lại, Trác Hạc Dao nhìn thấy Dạ Vô Khạng nắm chặt tay nàng, cả người mệt mỏi tựa vào thành giường nghỉ ngơi.

Lúc này trời bên ngoài đã sáng, chứng tỏ nàng đã hôn mê suốt một đêm.

Nhìn ra một chút liền thấy mẫu thân cũng không hơn, bên tay còn có một tráp gỗ, bên trên là gì thì nàng không biết.

Thấy nàng đã tỉnh, Dạ Vô Khạng liền mở mắt: “Nàng tỉnh rồi!”

Vô Danh cũng nghe thấy động tĩnh, liền nhanh chóng tiến lên, gấp rút hỏi: “Hạc Dao, con thấy thế nào rồi? Có chỗ nào không thoải mái không?”

Nàng nhẹ lắc đầu, chỉ kịp thấy đất trời như xoay chuyển, lồng ngực lại có một luồng khí lạnh trào ra.

“Phụt…”

“Hạc Dao!”

“Hạc Dao!”

Cả Vô Danh cùng Dạ Vô Khạng đều cao giọng, Trác Hạc Dao lần nữa nằm lại trên giường, hướng Vô Danh: “Thương thế của con thế nào rồi? Có thể chữa được không?”

“Chữa được, ta nhất định chữa khỏi cho con.”

Nàng khẽ cười: “Chữa bằng cách nào?”

Vô Danh nghe vậy liền biến sắc, nhất thời không biết nói thế nào. Dạ Vô Khạng lúc này chen vào: “Ở đây không thiếu linh đan dược thảo, nàng muốn thứ nào ta liền đem đến trước mặt nàng.”

“Vậy chỗ linh đan đó có thể chữa khỏi thương thế cho ta không?”

“Nhất định sẽ khỏi.” Hắn đáp.

Vô Danh thấy tình thế như vậy cũng không biết nói gì thêm, dặn dò Dạ Vô Khạng vài câu liền rời khỏi đó.

Vừa ra khỏi đại môn, nàng liền bắt gặp Liễu Thường Vân, thân ảnh mảnh mai gầy yếu trong gió, đang bị đám hộ vệ ngăn ngoài cửa.

Vô Danh nhếch miệng, đúng là tự chui đầu vào lưới.

Bên trong Vân Y các, Dạ Vô Khạng đến bên cạnh, đỡ nàng tựa vào ngực hắn: “Hạc Dao, nàng yên tâm đi, ta nhất định sẽ không để nàng xảy ra chuyện.”

“Mệnh là do trời định, nếu trời muốn lấy, chàng làm sao cản đây?”

“Ta không tin điều đó, số mệnh của mỗi người phải do họ tự định đoạt, chỉ riêng số mệnh của nàng ở trong tay ta. Ta còn chưa cho nàng chết thì nàng chưa được chết, biết không?”

“Ta biết, chỉ là…”

Mới nói đến đây, bên ngoài liền truyền đến tiếng nói đầy phẫn hận của Vô Danh: “Hay lắm, đúng lúc ta đang muốn tìm người tính sổ, không ngờ ngươi lại đến đây nộp mạng!”

Có giọng nói đáp lại, nhưng rất nhỏ, nàng cùng Dạ Vô Khạng đều không nghe thấy.

“Ta ra ngoài xem.”

“Ta cũng muốn đi.”

Nhìn ánh mắt kiên định của nàng, Dạ Vô Khạng đành hết cách, đỡ nàng từng bước tiến ra tiền viện.

Trước mắt nàng là thân ảnh Liễu Thường Vân cô độc, mái tóc rối tung tùy ý bay trong gió.

Thấy Trác Hạc Dao, Liễu Thường Vân ánh mắt đầy khinh bỉ cùng tức giận: “Hừ, ngươi đúng là âm hồn bất tán! Trác Hạc Dao, nếu đã rời khỏi vậy thì tại sao còn quay lại đây?”

Trác Hạc Dao vốn muốn chọc tức nàng ta, định nói: “Ta không có muốn trở về, mà là do Dạ Vô Khạng bắt ta trở về.” Nhưng còn chưa mở miệng đã bị Vô Danh cướp lời: “Liễu Thường Vân, chuyện này là do ngươi gieo gió gặt bão, hôm nay đúng lúc gặp ngươi ở đây, ta cùng ngươi sẽ tính món nợ của Thất hương huyền đằng đan.”

“Không phải chỉ là một viên thuốc thôi sao? Ngươi muốn tính toán gì trên người ta?”

Vô Danh hai tay bất giác nắm chặt: “Liễu Thường Vân, ngươi cho dù có lấy đi một trăm viên Thất hương huyền đằng đan ta cũng không tính toán, nhưng ngươi lại không biết điều hạ độc trên người Hạc Dao, món nợ này nhất định phải tính.”

Liễu Thường Vân lúc này mờ mịt không hiểu chuyện, lấy cắp đan dược cùng hạ độc Trác Hạc Dao thì có liên quan gì?

Cuối cùng nàng ta im lặng, dùng ánh mắt thách thức mọi người xung quanh.

Trác Hạc Dao lúc này mới tiến lên một bước: “Liễu Thường Vân, món nợ này ta sẽ tính cùng ngươi.”

“Chỉ dựa vào ngươi?” Liễu Thường Vân nhếch miệng, vừa nhìn nàng ta liền nhận ra thân thế Trác Hạc Dao bất ổn. Chỉ dựa vào một thân thể bệnh tật mà lại muốn tính nợ với nàng, thật không biết điều.

“Đúng, chỉ hai chúng ta.”

Dạ Vô Khạng tiến lên chắn trước mặt Trác Hạc Dao: “Không được, thân thế nàng vẫn còn yếu, không thể động võ.”

“Không sao.” Nàng chu thần cong nhẹ, ánh mắt sắc bén hướng Liễu Thường Vân.

Mà Liễu Thường Vân, một màn này thu vào mắt lại thấy chăm chọc biết bao.

Trác Hạc Dao rút roi da bên người, vung mạnh xuống đất kêu một tiếng “rầm”, đúng ngay chỗ bị roi da quất trúng liền nứt đôi, khói bụi bay mù mịt.

Đoạn, nàng hướng Liễu Thường Vân, giọng nói lạnh lẽo vang lên: “Trác Hạc Dao ta là người có thù tất báo, hơn nữa kẻ thù của Trác Hạc Dao trước giờ chưa một ai sống sót.”

Liễu Thường Vân nháy mắt thấy một màn này liền cả kinh, thầm sợ hãi trong lòng.

“Nhưng mà ta không có võ, nếu ngươi động võ như vậy thì chi bằng để ta đứng yên cho ngươi đâm một nhát, như vậy còn vẻ vang hơn.”

“Không biết võ cũng không sao, chúng ta chơi một trò chơi đi.”

Nghe nàng nói câu này, mọi người xung quanh đều hít vào một ngụm khí lạnh.

Trác Hạc Dao tiến đến trước mặt nàng, trên tay vẫn cầm roi da, dõng dạc nói qua thể lệ: “Ngươi không biết dụng võ vậy thì dụng trí đi, người thua sẽ nhận hình phạt do người thắng đưa ra.”

Liễu Thường Vân định nói: “Ta còn chưa biết chơi như thế nào, tại sao phải đồng ý cùng ngươi?” Nhưng cuối cùng lại đổi thành: “Được, chơi như thế nào?”

Cho dù đánh không lại, chơi không thắng thì cũng không được tỏ ra yếu thế. Liễu Thường Vân thầm nghĩ.

“Ta cho ngươi một ngày chuẩn bị, một ngày sau quay lại ta liền cùng ngươi chơi thật vui vẻ.”

“Tại sao phải cho ả một ngày?” Vô Danh không hiểu hướng nàng cất ngôn. Nữ nhi này thật là, không phải cứ một đao giết chết sẽ tốt hơn sao? Cần gì phải như mèo vờn chuột.

Nàng hướng Dạ Vô Khạng, mi mắt cụp xuống: “Cho ả một ngày cũng chính là cho con một ngày, một ngày này nên biết quý trọng, chưa biết chừng ngày mai chính là kết thúc.”

Dạ Vô Khạng nghe vậy liền nhíu chặt mày kiếm, hung hăng trừng mắt cùng nàng.

Liễu Thường Vân sau một hồi đắn đo suy nghĩ thì nói: “Được, ta chỉ hi vọng ngươi nói lời giữ lời, đến lúc bại dưới tay ta thì đừng có giở trò lật lộng!”

Trác Hạc Dao nhếch miệng: “Ngươi cũng đừng nên đem ta đánh đồng với bản thân mình, người thua ngày mai là ai còn chưa biết.”

Lúc nói những lời này, Trác Hạc Dao trong lòng không tự tin thắng cuộc, thậm chí còn có một dự cảm không lành.

Sau khi Liễu Thường Vân rời khỏi, Vô Danh liền tiến đến cạnh nàng: “Hạc Dao, ngày mai con định thế nào?”

“Con không biết nữa, đến đâu hay đến đó vậy.”

“Nói như vậy làm sao mà được!” Vô Danh có chút tức giận, hậm hực giậm chân: “Hay là như vầy, ta đưa độc dược cho A Thanh để hắn hạ độc ả trước, ngày mai con cứ trực tiếp một đao giết chết ả, như vậy…”

“Mẫu thân, Hạc Dao không phải Liễu Thường Vân, sẽ không dùng thủ đoạn như vậy đâu.”

Vô Danh nghe vậy liền im lặng, trong lòng thầm trách bản thân đã quá nôn nóng rồi.

Sau khi rời khỏi vương phủ, Liều Thường Vân liền vào cung gặp thái hậu.

***

Ngày hôm sau, Trác Hạc Dao một thân huyết y rực rỡ, huyền phát tùy ý xõa dài phía sau, ở giữa mi tâm điểm lên một đóa nhất chi mai đỏ rực như ngọn lửa đang nhảy múa. Trác Hạc Dao đứng tại tiền viện vương phủ, xung quanh có không ích người chờ xem.

Đợi đến khi mặt trời lên giữa đỉnh đầu vẫn chưa thấy bóng dáng nàng ta đâu.

Đêm qua, Trác Hạc Dao định sẽ cùng Dạ Vô Khạng nói ra hết những điều trong lòng mình chất chứa bấy lâu, nhưng Dạ Vô Khạng nói ngày mai nàng nhất định sẽ thắng. Hắn chỉ nói đúng một câu duy nhất, sau đó liền đến Thần Phong điện giải quyết chính sự, cả đêm không về.

Trác Hạc Dao khẽ nhếch miệng, thì ra là không dám đến. Vậy là xem ra, nàng quá xem nặng Liễu Thường Vân rồi.

Suy nghĩ vừa mới lóe lên, chợt thấy một thân hắc y xông vào vương phủ, hướng Trác Hạc Dao ném một túi vải màu đen đến.

Túi vải sau khi vừa rơi vào tay nàng, hắc y nhân liền bỏ chạy, A Thanh bên cạnh muốn đuổi theo nhưng bị Dạ Vô Khạng ngăn lại.

Nhìn túi đen, Trác Hạc Dao tám phần liền biết bên trong là thứ gì, khi mở ra nàng mới cả kinh. Nàng chỉ không ngờ, bên trong vậy mà lại là đầu của Liễu Thường Vân.

Ánh mắt Trác Hạc Dao cùng Dạ Vô Khạng âm trầm, lúc này một luồng gió nóng thổi qua tiền viện, lại khiến mọi người rét run.

Trở về Thần Phong điện, Trác Hạc Dao không nhịn được lên tiếng: “Thật không ngờ lão hồ ly kia lại độc ác như vậy. Liễu Thường Vân hôm qua chín phần là sẽ đi tìm bà ta giúp đỡ, thật không ngờ…”

“Không ngờ điều gì?” Nam nhân thần sắc bất động, hướng nàng cất ngôn.

“Không ngờ bà ta lại giết chết ả, đúng là độc ác.”

“Vậy không phải rất tốt sao?” Nam nhân câu khóe miệng thích thú.

“Ta còn nghĩ hôm nay phải cùng ả đấu đến một mất một còn, không ngờ lại bị lão hồ ly thái hậu hớt tay trên, chàng nói xem có tức hay không?”

“Chỉ có thể trách Liễu Thường Vân gieo gió gặt bão, nhưng nếu nàng còn tức giận thì bản vương không ngại cùng nàng tiến cung một lần.”

“Có thể?”

“Đương nhiên có thể.” Hắn gật đầu.

Đoạn, nam nhân xoay người bước ra khỏi Thần Phong điện, Trác Hạc Dao thấy vậy liền đi theo phía sau.

Hắn xoay người: “Nàng đi theo ta làm gì?”

“Chàng định đi đâu?”

“Tìm mẫu thân của nàng.”

“Để làm gì?”

Hắn khẽ cười: “Ngày mai nàng sẽ biết, có muốn đi cùng không?”

“Không cần đâu.” Trác Hạc Dao lắc đầu, sau đó liền tiến đến giá sách phía trước, ánh mắt dò xét lung tung một hồi.

Dạ Vô Khạng nhìn nàng như vậy liền cảm thấy buồn cười, sau đó xoay người tiếp tục đi tìm Vô Danh.

Ngày hôm sau, hoàng cung.

Thái hậu mặc dù tuổi tác đã cao, nhan sắc không bằng lúc còn trẻ nhưng cái khí chất hoàng tộc cao quý trên người bà lại theo thời gian tăng lên, khiến người ta cảm thấy chói mắt khi nhìn trực tiếp.

“Hôm nay không biết là ngọn gió nào đưa Dạ vương cùng vương phi đến đây vậy? Ai gia thật “hảo hảo” ngạc nhiên nha.”

Dạ Vô Khạng nhàn nhã tựa lưng vào đôn mộc, hướng mỹ phụ đáp lời: “Không cần có gió, bản vương không thể đến thăm thái hậu nương nương được sao?”

Mỹ phụ bật cười, ngọc thủ đưa lên che miệng, tựa như thiếu nữ mới lớn khiến Trác Hạc Dao một bên cảm thấy buồn nôn.

Mỹ phụ cười một lúc liền hướng Trác Hạc Dao, nhưng lời nói vẫn hướng Dạ Vô Khạng, hoàn toàn không để nàng vào mắt: “Dạ vương thật đúng là nặng tình nặng nghĩa, mỹ nhân trước mặt không ôm, lại đi tìm kỹ nữ trở về, đúng là không biết để mặt mũi hoàng thất ở đâu!”

Dạ Vô Khạng trái lại không giận mà cười: “Thái hậu làm sao lại quên nhanh như vậy, hôn sự của bản vương cùng vương phi là do người ban cho. Nếu như theo thái hậu nói bản vương tìm về một kỹ nữ làm mất mặt hoàng thất, vậy thì người ban kỹ nữ này cho bản vương, hẳn là không còn mặt mũi để gặp tôn thất nữa đi?”

Trác Hạc Dao nghe vậy cũng không có phản ứng, ánh mắt hoàn toàn chăm chú vào mỹ phụ.

“Dạ vương gia dạo này lại thích nói đùa rồi? Nếu không phải thấy ngài là một lòng thủy chung cùng vương phi đây, ai gia…”

Trác Hạc Dao không chờ bà ta nói hết câu, đi thẳng vào vấn đề chính: “Cái đầu của Liễu Thường Vân hôm qua là do thái hậu sai người mang đến?”

Thái hậu nghe vậy thần sắc bất động, lại đưa tay che miệng nở một nụ cười.

Nhìn thấy cảnh đó, trong lòng Trác Hạc Dao lại dâng lên một cỗ khó chịu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.