Dạ Vương Phủ

Chương 1: Chương 1: Mộng Lâu




Mộng Lâu nổi danh trong kinh thành, là nơi để mua vui, không chỉ về sắc mà lẫn cả về tình. Đêm đêm không biết có bao nhiêu công tử ăn chơi trác tán ra vào Mộng Lâu, quả thật là nhiều không kể xiếc.

Người ta đồn rằng, ở Mộng Lâu có một cô nương rất xinh đẹp, nếu nói là “Tiên nữ giáng trần” thì quả thực cũng không thể diễn tả được nét đẹp của nàng.

Nàng là người đặc biệt nhất Mộng Lâu, chỉ bán nghệ chứ không bán thân. Hằng đêm, nàng ngồi sau một bức mành tre* mỏng để đánh đàn cho khách nhân mua vui.

*Mành tre ở đây là được làm bằng cây tre chứ không phải ‘Mành che’ nhé.

Có lần, một công tử vẻ ngoài không được tính là tuấn tú, thân hình thì mập không thể nói, lại còn để râu ria bờm xờm nhìn thấy mà ghê.

Nàng nhớ ngày hôm đó, hắn ta ngang nhiên dẫn theo một đám người cùng đi vào Mộng Lâu, Tô mama nhìn thấy hắn thì mắt sáng như nhặt được vàng, vừa định ra chào hỏi thì hắn đã hung hăng hất mạnh tay khiến bà ngã xuống đất, không đứng dậy nỗi.

Các cô nương ở gần đấy thấy vậy thì rón rén đến đỡ bà dậy, sau đó cùng đứng vào trong góc quan sát tình hình.

Chưa kể, sau đó hắn còn ném mạnh lên bàn một túi bạc khá to, còn to hơn cả cái đầu heo của hắn, giọng nói ngông cuồng vang lên: “Tiểu mỹ nhân, ngày hôm nay nếu nàng ngoan ngoãn theo bổn công tử, số bạc này sẽ là của nàng!”

Nàng ngồi sau bức mành, khóe miệng khẽ cong: “Vị công tử đây có lẽ là lại quên nguyên tắc của ta rồi a? Ta chỉ bán nghệ, không, bán, thân!”

Hắn nghe vậy thì con mắt hí hẹp lại, nhìn vào chỉ thấy một đường thẳng tắp, quát lớn: “Tiểu mỹ nhân, nàng đừng có rượu mời không uống, uống rượu phạt! Hay nàng chê còn ít quá?”

Nàng đương nhiên biết hắn đề cập đến chuyện gì, liền chậm rãi nói: “Ta nói rồi, cho dù công tử có đem cả gia sản đến đây cũng vậy thôi!”

“Ngươi… ngươi…” Mặt hắn lúc bình thường đã rất khó coi rồi, khi tức giận càng không thể diễn tả nỗi, thật khiến người ta khó chịu.

Xung quanh lúc này đã vang lên tiếng cười chế giễu của đám người đi cùng hắn, một người trong số đó nói: “Này, ngươi thua cược rồi, mau, mau đến hôn chân bọn ta đi!”

“Đúng a, mau hôn chân đi!”

“Đúng vậy, chân đây, mau đến đây!”

“…”

Tiếng cười bỡn càng lúc càng to, khiến nàng cũng cảm thấy khó chịu thay cho tên công tử mập ú kia, liền nói: “Ở đây là Mộng Lâu, không phải sòng bạc. Muốn giải quyết gì thì mời rời khỏi đây.”

Mà tên mập ấy lại không biết ơn nàng, khi nàng vừa dứt lời thì hắn liền rút thanh kiếm đang đặt trên bàn của một vị công tử khác đang ngồi gần đấy, hung hăng chạy đến đâm thẳng vào mành tre.

Vị công tử nọ bị lấy mất kiếm thì ánh mắt sắc lạnh, ly trà trong tay liền nhẹ đặt lại trên bàn, sau đó liền đứng dậy đình giành lại kiếm nhưng không may thay, bên trong mành tre vang lên một tiếng sột soạt rất nhỏ, sau đó hắn thấy một thân ảnh bay nhanh ra từ trong mành, thuận tay đoạt lại thanh kiếm của hắn rồi chĩa về phía tên mập kia.

Lúc này hắn mới biết, ‘Tiên nữ giáng trần’ mà mọi người đồn đại cũng chỉ là một cô nương mảnh mai, trên mặt đeo mạng che, còn… biết chút võ nghệ phòng thân?

Nghĩ vậy hắn không khỏi thích thú, khóe miệng khẽ cong sau đó nhàn nhã khoanh hai tay lại, tựa người vào cây cột bên cạnh xem kịch hay.

Nàng hạnh mâu to tròn hướng về phía tên mập kia: “Lục công tử a, ta khuyên ngươi nên biết điều chút đi. Người bị ta đánh không phải ngươi chưa từng thấy, hay là hôm nay muốn nếm thử mùi vị?”

“Ngươi… ngươi…” Tên Lục công tử này tức đến nỗi mặc dù hắn đã rất mập nhưng gân xanh vẫn nổi trên trán, lồng ngực phập phồng lên xuống.

“Ta cái gì? Cút! Lần sau nếu để Trác… Lần sau nếu để Đệ nhất mỹ nhân Mộng Lâu nhìn thấy ngươi nữa, nhất định sẽ khiến người cả đời sau không thể xuống khỏi giường!”

Nói xong câu này nàng thầm cả kinh, lúc nãy tí nữa là nàng đã nói ra cả tên của mình rồi.

Đám người đi cùng Lục công tử này thấy vậy cũng đều im lặng, không dám động đậy.

Cuối cùng bọn chúng cũng rời đi, trả lại sự thanh bình cho Mộng Lâu. Lúc nàng định quay trở lại mành tre để tiếp tục đánh đàn thì mắt lại liếc thấy túi bạc của tên mập không cầm theo, khóe miệng liền vẽ ra nụ cười rồi tiến đến cầm lấy.

Vị công tử đang tựa người vào cột thấy vậy thì nhanh tay hơn chộp lấy túi bạc, sau đó đưa qua đưa lại trước mặt nàng.

Y tựa tiếu phi tiếu, nói: “Kiếm của ta cô nương lấy xong cũng không trả, tiền này là do tên mập ấy để lại, cũng không phải của cô nương… Cô nương nếu lấy đi cả hai thứ này thì cô nương quá lời rồi?”

Nàng nghe vậy thì khóe miệng khẽ cong, vì đeo mạng che nên không biết y có nhìn ra nàng đang cười hay không, nàng ôn nhu nói: “Kiếm này là của công tử sao? Trả ngài.” Dứt lời liền đưa kiếm về phía hắn, hắn cũng rất nhanh liền nhận lấy. Nàng tiếp tục: “Còn về túi bạc đó, đúng là tên mập ấy để lại, nhưng là để lại ở chỗ Mộng Lâu bọn ta, nếu nói đây là tiền bồi thường của hắn thì cũng không có gì sai.”

Dứt lời liền tiến lên lấy lại túi bạc về, sau đó nàng bước nhanh đến bên Tô mama, đưa túi bạc cho bà, Tô mama vui vẻ nhận lấy, sau đó cùng các cô nương khác tiếp tục đi tiếp khách, chuyện vừa nãy như chưa từng xảy ra.

Vị công tử này nhìn qua thì có chút khôi ngô, chắc cũng là dòng dõi quan lại hoặc gia phụ làm thương nhân, y phục mặc trên người cũng không phải loại vải lụa tơ tằm tầm thường, so với loại tơ tằm thượng hạng nàng đang khoác trên người thì tốt hơn nhiều.

“Tại hạ họ Dạ, không biết nên xưng hô với cô nương đây như thế nào?”

Nàng bước nhanh về phía mành tre, bỏ lại một câu khiến Dạ công tử không khỏi thích thú: “Cứ gọi là ‘Tiểu mỹ nhân’ như mọi người hay gọi là được.”

“Được, sau này ngày nào ta cũng đến tìm nàng, tiểu, mỹ, nhân.”

Dứt lời, hắn liền xoay người bước ra khỏi Mộng Lâu, còn nàng thì vẫn quay về vị trí tiếp tục đánh đàn cho khách nhân.

Trong Mộng Lâu này người có bản lĩnh như nàng chỉ có một, cho nên nói ‘bán nghệ không bán thân’ cũng chỉ có mỗi mình nàng có tư cách trong Mộng Lâu này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.