Dạ Yến

Chương 19: Chương 19




Ly Nhi kinh ngạc che miệng lại, nàng vốn định thốt ra lời trách cứ, mà lời đến bên miệng lại không nói ra được.

Trên khuôn mặt Thẩm Quan Lan cũng không có vẻ đắc ý hèn mọn của kẻ xấu xa nên có, đối mặt với một Nhị thiếu gia nghiêm túc đến như vậy, nàng cũng không biết nên làm thế nào cho phải, đành nghẹn ngào nói: “Nhị thiếu gia… cậu, cậu đây là muốn làm gì! Cậu muốn hại chết mợ Tư sao?”

Thẩm Quan Lan cầm lấy bàn tay Từ Yến Thanh, kề sát lòng bàn tay của mình cùng với lòng bàn tay mềm mại kia. Hắn cúi đầu xuống, có một giọt nước đọng lại trên phần cuối của tóc mái.

Hắn nhìn dáng vẻ đang ngủ của Từ Yến Thanh, bỗng nhiên nở nụ cười: “Cô cũng cảm thấy ta sẽ hại chết anh ấy sao?”

Ly Nhi vội vàng nói: “Đương nhiên rồi! Mợ ấy là mẹ Tư của cậu cơ mà!”

Thẩm Quan Lan vừa ngẩng đầu lên, giọt nước kia liền rơi xuống trên lông mi, một đường chảy xuống một bên miệng, cực kỳ giống như nước mắt.

Hắn lại cười.

Hơi nước tụ lại trên chiếc kính đã sớm bay hết, Ly Nhi nhìn vào đôi mắt của hắn, dường như trong đó có nhiều hơn một chút những cảm xúc mà nàng không hiểu.

Hắn vuốt ve đầu ngón tay Từ Yến Thanh, chậm rãi nói: “Vậy cô cảm thấy anh ấy sống như vậy thì vui vẻ sao?”

Ly Nhi không biết nên trả lời như thế nào, Thẩm Quan Lan lại nói: “Ta và cha ta không giống nhau, ta thật sự phải lòng anh ấy. Không muốn thấy anh ấy mỗi ngày đều phải vượt qua như thế, phải chịu những tội lỗi không có ý nghĩa này. Ta chỉ muốn nhìn thấy anh ấy thật vui vẻ, lẽ nào đó cũng là sai lầm sao?”

Dáng vẻ Thẩm Quan Lan lúc này, khiến Ly Nhi không thể nói ra được một câu trách cứ nào.

Nàng không hiểu, bản thân nàng cũng chỉ là một đại cô nương mới lớn, hết thảy những bi hoan ly hợp trong chuyện tình cảm, nàng đều chỉ nhìn thấy từ trong những vai diễn của Từ Yến Thanh mà thôi.

Mỗi lần Từ Yến Thanh đắm chìm trong nhân vật không có cách nào tự khống chế được, Ly Nhi cũng sẽ cực kỳ khó chịu. Không chỉ là vì trong kịch bản đó không có cách nào khiến cho câu chuyện được viên mãn mà đau buồn, nhiều hơn cả là vì Từ Yến Thanh mà đau buồn.

Trong lòng Ly Nhi, Từ Yến Thanh là “ca ca”. Tuy rằng nàng chưa bao giờ nói ra khỏi miệng phần kỳ vọng này, nhưng nàng chăm sóc cho Từ Yến Thanh giống như chăm sóc cho người thân duy nhất trên cõi đời này của mình vậy.

Nàng vừa sợ cuộc sống hàng ngày này, sẽ làm hao mòn dục vọng sống tiếp của Từ Yến Thanh, lại vừa sợ bất kỳ một phương thức giải thoát nào cũng sẽ mang đến kết quả càng khó thể chịu đựng hơn.

Vì vậy nên, khi nàng nhận ra Thẩm Quan Lan có thể có loại tâm tư kia đối với Từ Yến Thanh, nàng thật sự là vừa sợ lại có chút mong đợi khó giải thích được.

Nhưng sau khi Thẩm Quan Lan thật sự thừa nhận, nàng lại hy vọng tất cả những thứ này chỉ là trò đùa giỡn, chứ không phải là sự thật.

Cái miệng lanh lợi của Ly Nhi lúc này lại mím thật chặt, nàng sốt ruột nhìn Thẩm Quan Lan. Rõ ràng đầy bụng có lời muốn nói, nhưng nàng không biết có thể nói cái gì.

Nhị thiếu gia nhìn đau khổ như vậy cơ mà, cho dù hắn không khóc, còn đang cười. Nhưng Ly Nhi từ nhỏ đã xem nhiều kịch, nàng có thể đọc hiểu được tâm tình thật sự của Thẩm Quan Lan.

Li Nhi cúi thấp đầu xuống, nhìn những vết bùn bắn trên giày da của hắn, cuối cùng vẫn là mở miệng nói: “Nhị thiếu gia, vậy cậu có thể bảo vệ cho mợ ấy không? Có thể dẫn mợ ấy rời khỏi cái nhà này sao?”

Nụ cười của Thẩm Quan Lan vẫn đậm vị đắng chát: “Ta không biết. Ly Nhi, ta không muốn lừa dối cô. Ta rất muốn bảo vệ cho anh ấy, nhưng anh ấy không muốn, anh ấy vẫn luôn từ chối ta. Ta không thể thật sự liều mạng cưỡng ép anh ấy được, bằng không ta và những người khác không phải đều giống nhau cả sao?”

Ly Nhi nghe thấy thế liền vội vàng lắc đầu: “Nhị thiếu gia cậu và những người khác không giống nhau! Nô tỳ nhìn ra được cậu đối tốt với mợ ấy là thật! Nô tỳ cũng nhìn ra được, mợ ấy mặc dù từ chối cậu, nhưng bởi vì có cậu, thế nên gần đây tâm trạng của mợ ấy quả thực tốt lắm. Nô tỳ rất cảm kích cậu, cũng thật sự hy vọng cậu có thể tiếp tục khiến cho mợ ấy vui vẻ.”

Thẩm Quan Lan nghi hoặc nhìn Ly Nhi: “Cô nói tâm trạng của anh ấy bởi vì ta mà tốt hơn rất nhiều sao?”

Ly Nhi dùng sức gật đầu, chỉ vào vách tường loang loang lổ lổ kia, nói: “Cậu có thấy những dấu móng tay đó không? Đó đều là dấu vết trong hơn nửa năm qua đêm nào mợ ấy cũng làm thế! Mỗi sáng sớm nô tỳ mang nước rửa mặt cho mợ ấy, đều nhìn thấy trong kẽ móng tay của mợ ấy đều là vôi trắng. Nhưng những ngày qua mợ ấy đã không làm thế nữa rồi! Cậu có biết đó là vì sao không?”

Tâm trạng của Thẩm Quan Lan có chút không bình ổn được.

Lúc này lại có người gõ cửa, nói: “Nhị thiếu gia, tôi là Tuyên Chỉ đến đưa quần áo sạch cho cậu đây.”

Ly Nhi lập tức đi mở cửa, Tuyên Chỉ đặt chiếc ô dầu tong tỏng nước để ở bên ngoài cửa, rồi ôm theo một chồng quần áo sạch sẽ bước vào.

Thẩm Quan Lan không cho cậu ta hỗ trợ mình thay quần áo, còn đuổi cả Tuyên Chỉ cùng Ly Nhi ra ngoài trông cửa, tự mình thay đồ.

Đợi sau khi hắn lau khô nước đọng trên mái tóc, mới để cho Tuyên Chỉ bước vào mang quần áo bẩn đi, rồi lại trở về ngồi xuống bên giường Từ Yến Thanh.

Vừa nãy khi xử lý vết thương cho Từ Yến Thanh, trong đầu Thẩm Quan Lan luôn nghĩ đến một chuyện.

Hắn suy nghĩ xem có phải mình thật sự đã làm sai hay không? Có phải là không nên mất khống chế cảm xúc để làm tổn thương Từ Yến Thanh hay không?

Hắn từ nhỏ lớn lên chính trong ngôi nhà này, mẹ hắn là người như thế nào, cha hắn lại ra làm sao là, hắn so với ai đều rõ ràng hơn cả.

Khi Thẩm Chính Hoành muốn Từ Yến Thanh đơn độc hầu hạ, hắn đã đoán được chuyện này không ổn rồi.

Thẩm Quan Lan dặn dò Tuyên Chỉ ở phụ cận Tây sương lặng lẽ để ý, đợi Từ Yến Thanh trở lại liền lập tức đi thông báo cho hắn. Khi nghe thấy Tuyên Chỉ nói Từ Yến Thanh cả người ướt đẫm trở về, hắn đến ô cũng không buồn lấy, lặng lẽ một đường chạy đến dưới màn mưa như trút nước.

Hắn đoán được cha hắn có thể sẽ làm khó Từ Yến Thanh, dù sao mẹ Ba cũng náo loạn ra một màn như vậy rồi. Chỉ là hắn không nghĩ tới, Từ Yến Thanh vì giấu đi dấu vết hắn lưu lại, lại có thể tự làm tổn thương thân thể của mình.

Đây là cục diện Thẩm Quan Lan không muốn nhìn thấy nhất, có thể bởi vì hắn suy nghĩ không chu đáo, bởi vì hắn kích động, nên vẫn có chuyện đó xảy ra.

Thẩm Quan Lan vẫn luôn nắm lấy tay Từ Yến Thanh, trong đầu loạn lên như có mấy cuộn chỉ gai quấn lấy nhau. Hắn mải nghĩ từng chút một, mãi đến tận khi nghe thấy một tiếng nghẹn ngào rất thấp.

Hắn ngẩng đầu lên nhìn qua, Từ Yến Thanh giống như đang nói ra vài chữ.

Thẩm Quan Lan không hề nghe rõ, liền kề sát vào bên miệng y, hỏi: “Mẹ Tư, anh nói gì vậy?”

Có lẽ là vì lối xưng hô quen thuộc này, mí mắt Từ Yến Thanh giật giật sau đó liền chậm rãi mở ra.

Ánh mắt y đờ đẫn nhìn người trước mặt. Người kia gần trong gang tấc, ánh mắt của Từ Yến Thanh tuy cực kỳ mơ hồ, nhưng vẫn có thể phân biệt ra được người kia là ai.

Đôi mắt y cong cong, rù rì gọi: “Thẩm Quan Lan…”

Thẩm Quan Lan bị người kia phả ra một mặt hơi nóng đầy mùi rượu mơ, cảm xúc mất mát của hắn bình ổn lại không ít. Lại thấy Từ Yến Thanh chưa từng lộ ra dáng dấp dịu dàng với mình như thế bao giờ, không nhịn được mà hôn lên môi y một cái, nói: “Tôi ở đây. Yến Thanh có phải anh đã say đến hồ đồ rồi không?”

Từ Yến Thanh không có phản ứng, chỉ là chậm chạp nháy mắt, nhìn hắn chằm chằm.

Thẩm Quan Lan nhìn thẳng vào mắt y một lúc, rồi giơ tay lên vuốt tóc mái loà xoà trước trán cho Từ Yến Thanh, trông thấy má trái sưng đỏ của y, đau lòng nói: “Mặt anh còn đau không?”

Từ Yến Thanh vẫn không trả lời.

Thẩm Quan Lan đợi trong giây lát, nói: “Yến Thanh, có phải anh có lời muốn nói không?”

Từ Yến Thanh chớp mắt một cái: “Cậu gọi tôi là gì?”

“Gọi anh là gì ư?” Thẩm Quan Lan ngẩn người ra, rồi ngay lập tức phản ứng lại, nói: “Mẹ Tư?”

Khoé miệng Từ Yến Thanh nhếch lên, bỏ tay của Thẩm Quan Lan đang nắm lấy tay mình ra, quay người lại đưa lưng về phía hắn.

Nhìn bộ dáng có thể nói là trẻ con này của y, Thẩm Quan Lan dường như lại tìm ra một chút điểm mấu chốt. Từ Yến Thanh đây chẳng phải là không nguyện ý nghe hắn gọi là mẹ Tư sao?

Nghĩ tới đây, Thẩm Quan Lan cúi thấp người xuống, thổi một luồng khí nóng vào bên tai Từ Yến Thanh, ngứa ngáy khiến cho y không nhịn được mà run lên, rồi trầm giọng nói: “Yến Thanh, có phải là anh muốn nghe tôi gọi anh như vậy không?”

Từ Yến Thanh không nói lời nào, còn vùi mặt mình vào trong gối.

Thẩm Quan Lan cắn vào lỗ tai của hắn, đầu lưỡi còn chui vào trong lỗ tai y. Từ Yến Thanh quả nhiên không chịu nổi, chân vừa đạp liền muốn giơ tay lên đánh hắn. Nhưng tay vừa mới giơ lên lại bị Thẩm Quan Lan nắm chặt, lòng bàn tay của hai người chạm vào nhau, mười ngón tay quấn quýt đan xen lấy nhau.

Từ Yến Thanh ngứa ngáy đến khó chịu cả người, chỉ cảm thấy vật trong tai kia vừa ẩm ướt lại vừa mềm nhuyễn. Y không nhịn được nghẹn ngào một tiếng, dùng một cái tay khác đẩy Thẩm Quan Lan ra.

Nhưng y không đẩy được, cái tay kia mới vừa giơ lên lại rơi xuống trên giường, tóm chặt lấy một bên chăn.

Hai bàn tay đan vào nhau kia dời đến dưới thân, cách một lớp quần tơ lụa trơn tuồn tuột chạm vào nơi y đã nổi lên phản ứng.

Lần đụng chạm này của Thẩm Quan Lan không dùng sức giống như lần trước, mà là mang theo y chậm rãi xoa nắn, dọc theo nơi bành trướng từ từ lên xuống. Vật kia rất nhanh liền đứng lên, tuy bị quần ngủ trói buộc, nhưng lại lộ ra độ cong không có cách nào lơ là được.

Cả người Từ Yến Thanh căng cứng, ngón chân đều cuộn tròn lên, vô thức cọ cọ trên mặt thảm trải giường.

Thẩm Quan Lan hôn lên môi Từ Yến Thanh, mang theo tay của y mở ra thắt lưng bên hông, len vào.

Từ Yến Thanh há miệng ra, đôi mắt ướt át hoang mang nhìn Thẩm Quan Lan. Y không biết nên làm thế nào, đầu óc của y hoàn toàn trống rỗng, nhưng y nhận ra được người trước mặt.

Là Thẩm Quan Lan đáng ghét kia, cái người vô liêm sỉ này đang bắt nạt y.

Từ Yến Thanh muốn đẩy tên xấu xa này ra, nhưng đầu lưỡi Thẩm Quan Lan lại khiến y tê dại, nơi dưới thân xấu hổ kia cũng truyền đến cảm xúc thoải mái đã lâu không gặp. Thân thể y càng lúc càng trở nên mềm nhũn, tiếng thở dốc lại càng ngày càng gấp gáp.

Thẩm Quan Lan thấy Từ Yến Thanh không chống cự mình, liền biết y thật sự đã quá say rồi. Vì vậy hắn liền buông đôi môi y ra, hỏi một câu mà hắn đã sớm muốn hỏi từ lâu.

Từ Yến Thanh mờ mịt nhìn hắn, như là nghe không hiểu.

Thẩm Quan Lan kiên nhẫn, mang theo ngón tay của y dọc theo vật kia vuốt nhẹ từng tấc từng tấc, lại hỏi thêm một lần: “Lần cho ra trước của anh là vào lúc nào?”

Từ Yến Thanh vẫn không trả lời.

Ánh mắt của y rất ngốc, lại vì tình dục mà ngập tràn hơi nước. Y mở miệng ra thở dốc, thỉnh thoảng lộ ra vài tiếng rên rỉ không cách nào khống chế được. Tất cả những điều đó đều rơi vào trong mắt Thẩm Quan Lan, khiến lý trí của Thẩm Nhị thiếu bắt đầu bốc hơi rồi, thấy y chỗ nào mẫn cảm liền hung hăng trêu chọc nơi đó.

Từ Yến Thanh khiến cho những chiếc chăn được xếp chồng ngay ngắn bên cạnh mình đều trở nên xộc xệch, sức nóng trong cơ thể khiến cho cả người y đều đổ mồ hôi. Từ Yến Thanh như một con cá đã bị tách biệt khỏi mặt nước, biểu tình không phân biệt được là đau khổ hay là thoải mái, chỉ luống cuống nhìn Thẩm Quan Lan.

Thẩm Quan Lan sờ soạng Từ Yến Thanh hồi lâu, thấy y vẫn luôn trong trạng thái căng thẳng, không có bất kỳ dấu hiệu muốn tiết nào, khiến hắn không khỏi nhăn mày lại.

Từ sau khi biết được Từ Yến Thanh hơn một năm nay đều đang uống canh hạ hỏa, hắn liền tra xét phương thuốc kia, xem xong liền cảm thấy hoảng sợ.

Tất cả những thứ phối trong phương thuốc kia đều mang thuộc tính hàn không có lợi cho thân thể, uống lâu sẽ dẫn đến vô sinh, ngay cả phương diện năng lực kia của đàn ông cũng không được nữa.

Thẩm Quan Lan biết Từ Yến Thanh da mặt mỏng, bản thân muốn hỏi thẳng thắn vấn đề này chắc chắn y sẽ không nói tình huống thật sự. Ly Nhi lại là một cô nương, nghĩ thế nào thì Từ Yến Thanh cũng sẽ không cho cho cô ấy biết đến điều đó, chỉ có thể trước tiên ghi nhớ ở trong lòng, tìm thời cơ thăm dò ý tứ của y mà thôi.

Không nghĩ tới cơ hội lại đến nhanh như vậy, Thẩm Quan Lan lại sờ soạng thêm một lúc, thấy Từ Yến Thanh bắt đầu khó chịu đẩy mình ra, hắn lại hỏi: “Có phải là sắp đến rồi không?”

Từ Yến Thanh dùng sức lắc đầu, phía dưới của y vừa trướng vừa đau, không chỉ vô cùng hoảng mà còn đau rát.

Y “a…” lên một tiếng, rốt cuộc cũng nức nở khóc lên: “Đừng, đừng sờ nữa… Đau! Đau quá…”

“Đau ở chỗ nào?” Thẩm Quan Lan ngừng lại, Từ Yến Thanh mồm miệng hàm hồ, thở gấp nói “phía dưới”. Thẩm Quan Lan liền quan sát vật kia của y, phát hiện cả cây vẫn còn sạch sẽ, chỉ có trướng thành màu đỏ tím rồi nhưng cũng không có chút chất lỏng nào tiết ra từ tuyến tiền liệt.

Thẩm Quan Lan sờ vào đỉnh miệng nhỏ, sự trêu chọc đó khiến Từ Yến Thanh run lên, phát ra tiếng kêu khó chịu. Hắn cẩn thận vạch lỗ thủng ra, bên trong có chút ướt, nhưng vẫn không thấy có chút vết tích của chất lỏng nào chảy ra. Thẩm Quan Lan đành trước tiên từ bỏ đã, dự định chờ qua mấy ngày chính mình mang túi dụng cụ chữa bệnh đến, sẽ cẩn thận kiểm tra một lần cho Từ Yến Thanh.

Bây giờ làm tiếp như vậy nữa cũng sẽ không có kết quả. Thẩm Quan Lan đau lòng cho Từ Yến Thanh khi phải chịu tội như vậy, lại không có cách nào lập tức khiến cho y thoải mái, đành phải đặt tay lên trên bụng y, nhẹ nhàng vuốt ve, nói một ít lời dỗ dành y. Chờ hô hấp của Từ Yến Thanh chậm lại, vật dưới thân kia cũng mềm nhũn xuống mới thở phào nhẹ nhõm.

Nhìn trong ánh mắt của Từ Yến Thanh đều là cảm xúc oan ức, trong lòng Thẩm Quan Lan đau xót, không kiềm được lại cúi đầu xuống hôn y.

Nụ hôn này không giống như vừa nãy mang theo dục vọng, chỉ là quấn quýt ôn nhu. Từ Yến Thanh trong đầu ngơ ngơ ngác ngác, men theo bản năng đáp lại. Vốn là đang hôn đến khó rời khó bỏ, nhưng rất nhanh lại khiến y cảm thấy khó chịu.

Cái miệng của y bị Thẩm Quan Lan chặn lại, chỉ có thể dùng mũi hô hấp, không lâu sau mũi cũng bị chặn lại. Y nín đỏ cả mặt, đập mấy lần vào người trên thân.

“Làm sao vậy?” Thẩm Quan Lan nhìn y há miệng lớn thở gấp, liền xoa ngực cho y thuận khí.

Từ Yến Thanh thở hổn hển một hồi lâu mới bình ổn lại được, ánh nước ngập tràn trong đối mắt nhìn Thẩm Quan Lan, tủi thân tủi thân nói câu “khó chịu”.

Thẩm Quan Lan cho là y lại muốn nữa, liền hỏi “Khó chịu ở đâu?”

Từ Yến Thanh lắc đầu một cái, cắn môi không lên tiếng.

Thẩm Quan Lan dỗ y: “Anh không nói cho tôi, thì tôi làm sao biết được anh muốn cái gì?”

Từ Yến Thanh nhìn hắn, nín hồi lâu mới nghẹn ngào nói ra một câu khiến Thẩm Quan Lan như mở cờ trong bụng.

Thẩm Quan Lan làm sao cũng không nghĩ đến có thể từ trong miệng Từ Yến Thanh nghe thấy câu “cậu là đồ xấu xa” này, với loại ngữ điệu mang theo chút ý tứ làm nũng như thế, đột nhiên hắn cảm thấy Từ Yến Thanh uống say thật sự rất tốt. Xem ra con người đều giống nhau, lúc thường có bao nhiêu nghiêm túc lạnh lùng, trong xương cốt một khi phóng túng lại có bấy nhiêu dụ người.

Thẩm Quan Lan nắm lấy tay Từ Yến Thanh, nhẹ vỗ vào mặt mình, nói: “Tôi sao mà xấu xa? Tôi rõ ràng thích anh đến như vậy cơ mà.”

Từ Yến Thanh khụt khịt mũi, giọng mũi so với vừa nãy còn nặng hơn: “Ai cho phép cậu thích tôi!”

Thẩm Quan Lan giả bộ đáng thương, nói: “Thích một người sao có thể khống chế được? Yến Thanh, anh xem xem, anh thật ra cũng không có ghét tôi mà.” Nói xong lại đặt bàn tay của y xuống vuốt ve.

Từ Yến Thanh cả người run lên, còn chưa kịp lên tiếng mắng mỏ, mũi bỗng nhiên lại cảm thấy thật ngứa.

Y quay đầu sang chỗ khác hắt xì hai cái. Thẩm Quan Lan ngẩn ra, rồi nhận thấy tiếng thở của y so với lúc nãy còn khó khăn hơn một chút, hắn liền sờ vào đầu y rồi lập tức đứng dậy đi lấy hòm thuốc đặt trên bàn.

Khi Thẩm Quan Lan lấy cặp nhiệt độ ra, Từ Yến Thanh lại hắt xì thêm hai cái. Thẩm Quan Lan vừa dỗ y vừa mở cúc áo ra, nhét cặp nhiệt độ thuỷ ngân dưới nách y, rồi để Từ Yến Thanh kẹp chặt lại.

Dưới nách của y rất nóng, bỗng nhiên phải kẹp lấy một vật lạnh lẽo như thế khiến y khó chịu, không nhịn được uốn éo thân mình, giống như một đứa trẻ có ý từ chối: “Không muốn đâu! Lạnh lắm…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.