Dạ Yến

Chương 56: Chương 56




Thẩm Chính Hoành nhắm mắt lại dưỡng thần, những người khác không biết Thẩm Tế Nhật đi vào bên trong để làm gì, bọn họ cũng không hiểu suy nghĩ của lão gia, thế nên bầu không khí lúc này lại càng căng thẳng.

Trong lòng Thẩm Quan Lan lại thấp thỏm, hắn lo lắng cho tình trạng hiện tại của Từ Yến Thanh cũng muốn tìm cớ đi vào, nhưng Thẩm Kim Linh vừa liếc mắt qua đã nhìn thấu suy nghĩ của Nhị ca mình, bèn thấp giọng nói: “Đừng quên những lời muội đã nói, huynh không thể biểu hiện ra là rất quan tâm đến mẹ Tư, nếu không là xong chuyện thật đấy! Hơn nữa, huynh nghĩ đi Đại ca có thể hại mẹ Tư sao?”

Cơn bực bội của Thẩm Quan Lan sắp muốn bùng nổ đến nơi rồi, nhưng hắn lại chẳng làm được cái đếch gì cả. Thẩm Quan Lan thoáng liếc qua Thôi Mạn Linh vẫn còn đang khóc, sự chán ghét trong đôi măt căn bản là không thu lại được, lúc này chỉ có thể dứt khoát đặt mông xuống ghế ngồi, cầm ấm trà lên rót thẳng vào miệng mình.

Mí mắt của Thẩm Chính Hoành khẽ mở ra một đường nhỏ như đường chỉ may, yên lặng liếc mắt quan sát Thẩm Quan Lan rồi lại nhắm mắt vào.

Sau mười mấy phút Thẩm Tế Nhật cũng quay lại, đi cùng còn có Tiểu Lý đại phu. Ông ta đi đến bên Thẩm lão gia rỉ tai vài câu, Thẩm Chính Hoành nghe thấy thế liền mở mắt ra, biểu tình rõ ràng là đã giãn ra không ít.

Ông ta nói một câu “vất vả rồi” với Tiểu Lý đại phu, sau đó lại để người này đi vào tiếp tục chăm sóc cho Từ Yến Thanh và Ly Nhi, Thẩm Tế Nhật nhân cơ hội dành cho Thẩm Quan Lan một ánh mắt để hắn yên tâm.

Thẩm Quan Lan không hiểu bọn họ đến cùng đã làm gì, nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ bình tĩnh của Đại ca cùng với cha hắn trông không còn nghiêm túc như ban nãy nữa, căng thẳng trong lòng hắn lúc này cũng đã vơi bớt được một chút.

“Được rồi, chuyện này chấm dứt ở đây đi, ta tin tưởng Yến Thanh sẽ không làm ra chuyện hoang đường như vậy.” Thẩm Chính Hoành chống quải trượng xuống đất nói.

Ông ta cảm thấy mệt mỏi, trải qua một phen giằng co như thế, tuy bên ngoài không thể hiện ra điều gì nhưng thật ra ngay cả sức lực để đứng dậy gần như cũng không còn.

Thẩm Tế Nhật vươn tay ra dìu cha mình, mới vừa đứng vững được đã lại nghe thấy tiếng Thôi Mạn Linh vội la lên: “Thưa dượng! Dượng không tin lời của con sao? Con đã tận mắt nhìn thấy mà, mợ Tư thật sự đã xằng bậy trên giường cùng với Ly Nhi!”

Thẩm Chính Hoành muốn mọi việc dừng lại ở đây, nhưng Thôi Mạn Linh sao mà chịu được. Cô ta đã phí công phí sức như thế là vì muốn diệt trừ Từ Yến Thanh, nếu người này vẫn chẳng hề hấn gì, vậy thì không phải qua mấy ngày nữa cô ta sẽ phải trở về Thôi gia hay sao, chuyện hôn sự với Thẩm Quan Lan không phải thật sự sẽ hết hy vọng rồi sao?

Nghĩ đến đây Thôi Mạn Linh càng thấy rất không cam lòng, cũng không màng đến mợ Cả đang dùng sức kéo mình lại, tiếp tục nói: “Dượng không thể, vì không muốn chuyện xấu trong nhà bị truyền ra ngoài, mà thiên vị mợ Tư như vậy được! Cho dù hôm nay dượng không tin những lời con nói, nhưng sau này thì sao? Mợ Tư là nam nhân, dượng có thể bảo đảm y cả đời này đều sẽ yên phận sao?!”

“Mạn Linh, câm miệng cho dì! Con có phải điên rồi không, sao con…”

“Bốp!!!”

Mợ Cả còn đang mắng Thôi Mạn Linh, nhưng còn chưa kịp nói xong cô ta đã bị giáng một cái tát lật mặt, sau đó lại ăn tiếp thêm một cái tát nữa còn là bị đánh vào cùng một bên.

Ăn liền một lúc hai cái tát như trời giáng, Thôi Mạn Linh căn bản không đứng vững được, thân thể liền ngã ngửa ra sau.

Lúc cô ta ngã xuống đầu bị đập vào tay vịn của ghế tựa, dòng màu đỏ sẫm thuận theo khóe mắt chảy xuống. Mợ Cả giật mình nhanh chóng ngồi xổm xuống xem tình trạng của Thôi Mạn Linh, nhưng chính cô ta cũng không biết đã có chuyện gì xảy ra, chỉ cảm thấy gương mặt đau rát, xung quanh đều là những tiếng ù tai, đầu cũng rất đau.

Thôi Mạn Linh chậm chạp quay đầu qua, trong sắc mặt đầy lo lắng của mợ Cả đã nhìn rõ ai là người đánh mình.

Thẩm Quan Lan đứng ở trên cao nhìn xuống, tầm mắt hắn giống như băng đá đâm vào đôi mắt của Thôi Mạn Linh.

Cô ta luống cuống nhìn vào Thẩm Quan Lan, nhìn thấy trong đôi mắt người mà mình thích đong đầy nỗi căm hận cùng chán ghét với bản thân, thấy người kia vẫn giữ dáng vẻ đang gắng kiềm chế siết chặt lấy nắm đấm như trước tựa như còn chưa đánh đủ.

Thôi Mạn Linh đột nhiên cảm thấy hoang mang.

Mợ Cả dùng khăn tay lau đi vết máu ở khóe miệng cho Thôi Mạn Linh, nhìn một bên má của cô ta sưng tấy liền hỏi xem có sao không nhưng lại không thấy người này đáp lại.

Thôi Mạn Linh muốn tìm đến bàn tay của Thẩm Quan Lan, nhưng khi vừa mới giơ lên đã bị hắn lập tức đẩy ra, biểu tình ghê tởm giống như tránh đi một bãi phân chó.

“Nhị biểu ca… huynh, sao huynh lại đánh muội…” Cảm xúc của Thôi Mạn Linh rốt cuộc cũng sụp đổ. Cô ta cố gắng đến tận bây giờ, chỉ là vì muốn ánh mắt của Thẩm Quan Lan nhìn mình nhiều hơn một chút. Thế nhưng cô ta lại không nghĩ ra rằng, Thẩm Quan Lan lại có thể vì tiện nhân kia mà đánh mình trước mặt nhiều người như vậy?

“Tại sao lại đánh cô?” Ngũ quan của Thẩm Quan Lan vặn vẹo vì tức giận, trông thấy con người này vẫn mang dáng vẻ không hiểu chuyện, liền ngồi xổm xuống siết chặt lấy cái cằm còn vương đầy nước mắt của Thôi Mạn Linh: “Chuyện tôi căm ghét cô không liên quan gì đến người khác cả! Cho dù cô có tiếp tục làm hại được đến Yến Thanh, khiến cho cả nhà này đều không được yên ổn, tôi cũng sẽ không cưới cô! Trở về thì tự soi gương, rồi nghĩ đến những việc mà mình đã làm xem, cô có còn xứng đáng làm một con người không?!”

“Nhị biểu ca, không phải muội! Muội thật sự không làm thế mà! Sao huynh lại không tin muội, huynh thật sự muốn cùng Từ…”

Thôi Mạn Linh lo lắng nắm lấy cổ tay của Thẩm Quan Lan, trông thấy hai người kia sắp mất kiềm chế, Thẩm Kim Linh lập tức tiến lên tách bọn họ ra. Chỉ mới đi được một bước thì lại nghe thấy tiếng la hét của Thẩm Tế Nhật ở phía sau: “Cha! Cha làm sao thế này?!”

Tất cả đều dồn dập quay đầu nhìn lại, mợ Hai cùng mợ Ba nhất thời thét lên những tiếng chói tai, mợ Cả cũng không lo lắng đến Thôi Mạn Linh nữa, bà vội đẩy cô ta ra rồi xông lên trên.

Thẩm Tế Nhật đỡ lấy Thẩm Chính Hoành cả người đều đang run lên, máu tươi trào ra từng dòng từng dòng từ trong miệng, nhưng ánh mắt của ông ta lại nhìn chằm chằm về hướng của Thẩm Quan Lan và Thôi Mạn Linh.

Quải trượng trong tay Thẩm lão gia rơi “bộp” một cái xuống nền đất, ông ta chậm rãi giơ tay lên dường như muốn chỉ vào nơi nào đó, nhưng mới chỉ vừa giơ lên thì mắt đã trợn ngược rồi hôn mê bất tỉnh.

“Cha!”

“Lão gia ông làm sao vậy, ông đừng làm tôi sợ, lão gia!”

Mọi người đều lo lắng kêu lên, Thẩm Quan Lan vội xông đến đẩy tất cả ra rồi bắt mạch cho Thẩm Chính Hoành.

Thẩm Tế Nhật thì đi vào bên trong mời Tiểu Lý đại phu ra, Thẩm Quan Lan vén mí mắt của Thẩm Chính Hoành lên nhìn, đợi đến sau khi đại phu chẩn mạch xong liền hỏi: “Có phải là ông ấy bị trúng gió không?!”

Sắc mặt của đại phu còn khó coi hơn cả ban nãy, ông ta nói: “Mau đưa Thẩm lão gia đến bệnh viện! Để lâu là không còn kịp nữa đâu!”

Lần này không còn ai quan tâm đến Thôi Mạn Linh nữa, Thẩm Quan Lan cõng Thẩm Chính Hoành lên rồi chạy ra ngoài. Sau khi đưa được cha mình ngồi vào ô tô, bởi vì không thể ngồi được quá nhiều người, nên Thẩm Tế Nhật bảo Thẩm Quan Lan cùng Thẩm Kim Linh ở lại, còn mình thì đi cùng với ba mẹ.

Khi nhìn thấy chiếc xe kia biến mất sau khúc ngoặt, Thẩm Quan Lan mới ngồi phịch mông xuống đất, túm chặt lấy tóc tai mình.

Trong lòng Thẩm Kim Linh cũng rất loạn, cô lo lắng cho tình trạng của Thẩm Chính Hoành, nhưng hiện tại trong nhà chẳng còn ai chỉ có mỗi hai anh em họ cùng với kẻ hay gây chuyện kia.

Cô lo lắng Thôi Mạn Linh sẽ định tiếp tục làm gì đó với Từ Yến Thanh, bèn nói với Thẩm Quan Lan: “Nhị ca nhanh đi vào với mẹ Tư đi, để muội đi xem Thôi Mạn Linh thế nào.”

Thẩm Quan Lan ngẩng đầu lên nhìn cô, ánh mắt của hắn cũng cực kỳ phức tạp. Hầu kết lăn lộn mấy vòng, dường như có điều gì muốn nói mà không nói ra được.

Thẩm Kim Linh biết hắn đang suy nghĩ điều gì, bèn đi đến ngồi bên cạnh Thẩm Quan Lan, nói: “Nhị ca này, chuyện xảy ra hôm nay đều là không ai muốn cả. Hiện tại an nguy của cha và mẹ Tư mới là quan trọng nhất, bên chỗ cha có Đại ca rồi, huynh đừng nghĩ lung tung nữa sẽ không có chuyện gì đâu.”

Thẩm Kim Linh vỗ vào vai Thẩm Quan Lan một cái, cổ họng hắn cực kỳ chua xót, từ viền mắt cũng có dòng nhiệt lưu xông lên. Hắn vùi mặt vào trong lòng bàn tay mình, nói một câu “cảm ơn” giống như phát ra từ trong lồng ngực khiến cô nghe thấy cũng không kiếm được mà mắt đều đỏ hoe.

Từ Yến Thanh vẫn đang hôn mê, Tiểu Lý đại phu thì đang bôi thuốc cho Ly Nhi, lúc Thẩm Quan Lan đi vào liền đến xem vết thương của y, nơi đó đã được bôi thuốc cầm máu loại tốt nên tình trạng cũng không đáng sợ như vừa nãy nữa. Thế nhưng có vài nơi đã tạo thành vết máu bầm kéo dài trên da thịt mềm mại, vệt máu tím bầm kéo dài từ eo xuống đến tận bắp đùi kia, khiến Thẩm Quan Lan chỉ nhìn thôi cũng cảm thấy đau đến muốn chết đi.

Trên mặt Từ Yến Thanh toàn là mồ hôi lạnh, thân thể tuy không còn run rẩy nhưng y vẫn luôn mê man nói gì đó.

Thẩm Quan Lan ghé sát lại nghe một hồi, mới phát hiện ra người này đang đứt quãng gọi tên mình. Thẩm Quan Lan nắm chặt lấy tay của y, nhìn dáng vẻ này của Từ Yến Thanh chỉ hận không thể đổi hắn thành người chịu tội thay.

“Nhị thiếu gia, cậu đưa mợ Tư về phòng đi. Bảo hạ nhân lau qua người cho mợ ấy, thân thể mợ Tư vẫn luôn đổ mồ hôi, cứ như thế cũng không nghỉ ngơi cho tốt được.” Đại phu ở đằng sau nhắc nhở nói.

Thẩm Quan Lan lau đi mí mắt ướt của mình, cẩn thận từng li từng tý bế Từ Yến Thanh lên. Mặc dù động tác của hắn rất nhẹ, nhưng vẫn làm đau đến y. Mi mắt người trong lồng ngực hắn khẽ giật một cái, tiếng rên rỉ trầm thấp phát ra từ đôi môi khô khốc. Thẩm Quan Lan chỉ có thể càng cẩn thận hơn, ngay cả bước chân cũng không dám bước rộng.

Thời điểm đi ra bên ngoài từ đường, Thẩm Quan Lan trông thấy Thôi Mạn Linh đã ngồi lại trên ghế, sắc mặt hắn một lần nữa lại trở nên u ám.

“Nhị biểu cả…” Thôi Mạn Linh vừa trông thấy hắn bế Từ Yến Thanh đi ra lại cuống cả lên, còn muốn đi qua đó. Thẩm Quan Lan bèn lùi về phía sau một bước, quát lớn: “Cút ra!”

Dưới chân Thôi Mạn Linh khựng lại, đôi mắt sưng húp kinh hoảng nhìn hắn: “Nhị biểu ca, muội không cố ý đâu… Muội thật sự không cố ý mà… Muội, muội…”

“Cô câm miệng đi! Cút đi cho khuất mắt tôi, cút đi càng xa càng tốt!” Thẩm Quan Lan cũng không muốn lãng phí thời gian với Thôi Mạn Linh để phải nói thêm một chữ bất kỳ nào nữa, người trong ngực hắn dường như cũng cảm thấy bất an mà thân thể liền co rúm lại.”

“Đừng mà Nhị biểu ca! Muội thật sự thích huynh mà, muội không muốn thấy huynh bị tên tiện nhân Từ Yến Thanh kia lừa gạt đâu!” Thôi Mạn Linh đẩy Văn Nguyệt ra muốn vồ đến, Thẩm Quan Lan không thể nhịn được nữa bèn đẩy cô ta ra.

Cái đẩy này không hề nhẹ, Thôi Mạn Linh lùi lại phía sau mấy bước, cả người lại một lần nữa ngã ngửa ra sau.

Cô ta bị ngã vừa đau vừa thê thảm, nhưng vẫn không màng tới, lại muốn bò dậy đi qua. Kết quả lại bị một người ở đằng sau túm chặt lấy mái tóc của mình.

Người đang nắm lấy tóc của Thôi Mạn Linh căn bản là ra tay không nhẹ chút nào, da đầu của cô ta giống như sắp bị xé rách đến nơi, đau đơn rít gào lên, Thẩm Kim Linh nói với Nhị ca mình: “Mau đưa mẹ Tư về phòng đi!”

Thẩm Quan Lan không thèm liếc nhìn Thôi Mạn Linh một cái nào, mà vội bế Từ Yến Thanh đi ra ngoài.

Tiếng thét chói tai của Thôi Mạn Linh dần dần biết mất ở đằng sau, mãi đến tận khi bốn phía hoàn toàn yên lặng, người trong ngực hắn mới từ từ mở mắt ra.

Thời điểm Thẩm Quan Lan bế Từ Yến Thanh lên thì y đã tỉnh rồi, tuy bản thân rất muốn ngay lập tức mở mắt ra để được trông thấy hắn nhưng lúc đó y lại không có một chút khí lực nào.

“Yến Thanh?! Anh sao rồi?” Thẩm Quan Lan khựng lại, lo lắng hỏi.

Đôi môi của Từ Yến Thanh giật giật, y đau đến mức sắc mặt đều tái nhợt, nhưng đôi mắt y lại đỏ au, oan ức ở nơi đó căn bản là không giấu đi được, chỉ mới vừa đối diện với Thẩm Quan Lan nước mắt của Từ Yến Thanh lại như dòng lũ ào ạt dâng lên.

Từ Yến Thanh bám chặt vào vải vóc trước ngực Thẩm Quan Lan, nghẹn ngào, rốt cuộc cũng nói ra được một câu khiến nước mắt của Thẩm Quan Lan cũng phải rơi xuống.

Y nói: “Quan Lan cuối cùng cũng về rồi…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.