Đặc Biệt Đích Ngươi

Chương 14: Chương 14




CHƯƠNG 13 PN3 ANH HỌ

Có lẽ, từ khi có con người, các tộc đàn yêu thú liền cùng con người sinh tồn trên thế giới này. Họ có bản thể và ngoại hình của con người, tùy ý chuyển đổi qua lại giữa hai hình thái.

Yêu thú chung sống cùng con người, giữa hai bên có một khoảng cách vô cùng mỏng manh. Cũng giống như con người, yêu thú cũng lăn lộn giữa cát bụi hồng trần, cũng khát vọng cuộc sống thoải mái mà yên bình, cũng không cách nào thỏa mãn được dục vọng, quyền lực, tiền tài, địa vị, mỹ nữ…

Tộc đàn lớn nhất trong yêu thú – tộc hồ ly. Dựa vào mỹ mạo trời sinh, hồ ly mặc dù ở bất kỳ nơi nào cũng có thể có được cuộc sống thoải mái. Phụ thuộc vào cường quyền, lợi dụng nhan sắc để có những gì họ muốn được tất cả hồ ly coi như là chuyện hiển nhiên, họ cũng không vì ánh mắt khinh thường của người khác mà cảm thấy hành vi của họ có gì đó xấu hổ. Ngược lại, nếu có hồ ly nào dựa vào sắc đẹp mà được ăn trên ngồi trước, thì trong nhóm hồ mới được coi là có bản lĩnh, là chuyện đáng ca ngợi.

Bản tính của hồ ly đa nghi, lại thêm phóng đãng trời sinh, họ rất hiếm khi trao chân tâm của họ. Tình yêu, loại tình cảm này hồ ly vừa không tin tưởng, lại không thú vị. Rất ít hồ ly giống như người bình thường, nguyện ý có một tình cảm yên bình duy nhất, những hồ ly như vậy phi thường hiếm hoi, có thể thấy mà không thể cầu.

Thành phố N, cảng Lâm Hải của thành phố, là nơi phồn hoa đô thị, dân cư khoảng một ngàn hai trăm vạn người. Từ ngày đến đêm, số người đi lại trên phố chỉ trên dưới hai trăm vạn mà thôi.

Đây là một thành phố không có đêm.

Trong một thành phố tấp nập như vậy, con người và yêu thú đều giống như nhau, cũng bận rộn suốt ngày, mọi người cùng sống hòa bình, tựa như không có ranh giới nào giữa con người và yêu thú.

Sáng thứ hai, tại nhà của trưởng khoa cảnh sát hình sự và an ninh yêu thú Trầm Sở Thiên.

“Trầm Sở Thiên… Trầm Sở Thiên…” Tiếng người yêu êm ái vang lên bên tai, cũng không biết Trầm Sở Thiên có nghe hay không, chỉ thấy anh ngoáy ngoáy lỗ tai rồi xoay người ngủ tiếp.

“Trầm Sở Thiên… Trầm Sở Thiên…” Mạc Ngữ Luân – người yêu Trầm Sở Thiên, nhìn người lười biếng hiếm thấy đang nằm trên giường, trong lòng có vài phần kinh ngạc.

“Trầm Sở Thiên…” Thử gọi lớn hơn tiếp tục đánh thức, đổi lại, Trầm Sở Thiên che luôn lỗ tai, nhoi nhoi chui vào trong chăn, miệng còn lẩm bẩm: “Đừng ồn…” Trầm Sở Thiên chui vào chăn, cuộn mình lại giống như cái kén, làm thành một cái bao lớn trên giường. Mạc Ngữ Luân lại kéo kéo chăn, chỉ tiếc, Trầm Sở Thiên quấn rất chặt, Mạc Ngữ Luân căn bản không thể so khí lực với Trầm Sở Thiên, kéo đến mức cậu thở hổn hển vẫn không có động tĩnh nào.

Thở dài bó tay, Mạc Ngữ Luân ngồi xuống mép giường, dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn nhìn bao tải bự trên giường. Trầm Sở Thiên luôn làm việc rất nghiêm túc, nhận thức lâu như vậy, cho đến bây giờ nl vẫn chưa thấy Trầm Sở Thiên trốn việc như thế này lần nào. Nhíu mày, Mạc Ngữ Luân cảm thấy sự việc có gì đó khác lạ.

Khẽ than một tiếng, Mạc Ngữ Luân đứng dậy, lại nhìn nhìn người đang quấn chặt trong chăn, sau đó cậu vỗ vỗ nhẹ lên vai đang hở ra bên ngoài của Trầm Sở Thiên, nói nhỏ: “Được rồi, không đi làm thì thôi, anh nằm đàng hoàng lại đi, muốn ngủ thì phải ngủ cho ngon, đừng bực mình.” Nói xong, Mạc Ngữ Luân bước về phía cửa sổ, buông rèm cửa đã được cột cẩn thận ra, ánh sáng trong phòng ngủ lập tức tối đi.

Lại ngồi xuống giường, Mạc Ngữ Luân vuốt vuốt người bên dưới chăn, ngữ khí nhẹ nhàng: “Anh cảm thấy không thoải mái hả? Hay là đau ở đâu? Em rót cho anh một ly nước nhé?”

Vỗ về Trầm Sở Thiên, Mạc Ngữ Luân không nói tiếp, một lát sau, Trầm Sở Thiên tự thò đầu ra, Mạc Ngữ Luân nhìn Trầm Sở Thiên cười cười, “Nếu còn muốn ngủ thì nằm lại đàng hoàng. Muốn em gọi điện thoại xin phép giúp anh không?”

Nhìn khuôn mặt tươi cười ôn nhu của người yêu, Trầm Sở Thiên trừng mắt nhìn, sau đó quay đi không thèm nhìn cậu nữa. Để ý thấy Trầm Sở Thiên tránh nhìn cậu, Mạc Ngữ Luân biết bây giờ Trầm Sở Thiên đang suy nghĩ có nên nói sự thật với cậu hay không, Mạc Ngữ Luân cúi người, chống tay hai bên eo Trầm Sở Thiên, đối diện với anh, nhìn thẳng vào mắt anh.

Do tâm ý tương thông nhau của đôi tình nhân, giữa bọn họ luôn có sự vi diệu, giống như luôn có sự trao đổi ý thức theo những cách thông thường, Mạc Ngữ Luân cảm thấy Trầm Sở Thiên đang khó xử, mà khó xử của anh lại không liên quan gì đến công việc, là những chuyện khác khiến anh bối rối.

“Không thể nói với em thì không nói nữa.” Mạc Ngữ Luân nói xong, thẳng người lên, vươn tay đỡ lấy đầu Trầm Sở Thiên, định nâng đầu anh đặt lên gối làm anh nằm thẳng lại, Trầm Sở Thiên níu tay ngăng Mạc Ngữ Luân, lại giữ chặt tay cậu, ôm cậu vào trong lòng. Dựa vào ngực Trầm Sở Thiên, Mạc Ngữ Luân ngước mặt lên nhìn anh.

Mạc Ngữ Luân là một hồ ly yêu thú nam tính không thuần chủng, nhân hình là một tiểu nam hài tuấn lãng, dung mạo anh tuấn suất khí, mắt và môi lại phi thường quyến rũ. Tuy rằng không xinh đẹp nữ tính, nhưng khi sóng mắt lưu chuyển, mị ý ẩn ẩn cũng có vài ba phần liêu nhân. Tính tình Trầm Sở Thiên nóng nảy cường hãn luôn bị đánh bại dưới sóng mắt tiểu hồ ly của anh.

“Từ hôm nay anh đã kỳ lạ.” Mạc Ngữ Luân vừa nói, vừa gảy gảy nút áo ngủ Trầm Sở Thiên.

“Hôm nay anh không muốn đến cảnh cục.” Trầm Sở Thiên lo lắng, chậm rãi nói.

“Sao vậy, Cục trưởng đại nhân lại vừa giáo huấn?” Giọng điệu Mạc Ngữ Luân trêu chọc hỏi lại.

“Không phải.”

“Nếu anh thấy không có việc gì quan trọng, muốn nghỉ một ngày cũng được. Em gọi điện thoại giùm anh.” Mạc Ngữ Luân biết công việc người yêu rất vất vả, nếu anh muốn nghỉ ngơi, Mạc Ngữ Luân không phản đối.

Bàn tay đặt trên vai Mạc Ngữ Luân khẽ vuốt, Trầm Sở Thiên suy nghĩ nên nói như thế nào với người yêu, tiểu hồ ly của anh cũng giống như những hồ ly khác tương đối nhạy cảm lại thêm đa nghi, muốn làm cậu yên tâm nhất định phải đem mọi chuyện đầu đuôi kể lại chính xác rõ ràng.

“Hôm nay có hẹn với một người.”

“Nga.”Mạc Ngữ Luân lên tiếng, thầm nghĩ là người nào có thể khiến Trầm Sở Thiên để tâm như vậy.

“Thật vất vả mới hẹn được, nhóm luật sư của y tương đối khó đối phó.”

“Ân.”

“Gần đây, trong thành phố xảy ra hai vụ án ngộ độc CAK.”

Mạc Ngữ Luân đánh thót trong bụng, CAK là một loại bột thuốc phiện, sau khi hút có thể làm người ta gặp ảo giác, hút ít trong thời gian ngắn không ảnh hưởng gì lớn đến cơ thể, nếu hút lâu dài, sẽ tổn thương trung khu thần kinh, một khi còn sót trong cơ thể một lượng nhất định thì trong một thời gian ngắn sẽ bị trúng độc ở thần kinh dẫn đến tử vong. Buôn lậu thuốc phiện là tội rất nặng, hiện tại ít có người nào túng quá hoá liều, làm những chuyện này hơn phân nửa là yêu thú, vì tiền bất kể chuyện gì. Yêu thú có luật riêng, Thú quyền pháp trừng phạt rất nặng những yêu thú buôn lậu thuốc phiện gây chết người. Vậy mà cư nhiên có người dám làm? Mạc Ngữ Luân nghĩ như vậy, nhưng vẫn không lên tiếng, chờ Trầm Sở Thiên nói tiếp.

“Khoa hình sự định ngày hẹn với người kinh doanh chốn ăn chơi, muốn bàn bạc một chút biện phát giải quyết tốt nhất có thể.”

Mạc Ngữ Luân nghe xong, cả người rõ ràng có chút run rẩy, có thể thấy được những lời kia gây chấn động với cậu đến mức nào. Trầm Sở Thiên đương nhiên hiểu được chuyện gì đã gây phản ứng như vậy với Mạc Ngữ Luân, nhưng anh vẫn nói tiếp, “Cấp trên phân công cho anh tiếp chuyện y, có có lẽ có liên quan đến anh và em đi. Em không cần suy nghĩ nhiều, em vẫn là chính em.”

Mạc Ngữ Luân đã hiểu nguyên nhân vì sao hôm nay Trầm Sở Thiên không muốn đi làm, cậu chậm rãi rời khỏi ngực Trầm Sở Thiên, gục đầu ngồi bên mép giường, hai chân đung đưa trong vô thức.

Trầm Sở Thiên ngồi dậy, ôm Mạc Ngữ Luân từ phía sau, “Mạc Ngữ Phi đồng ý phối hợp, hôm nay y sẽ đến cảnh cục.”

Nghe thấy cái tên kia, Mạc Ngữ Luân chấn động một chút. Họ tên đó cùng tên của Mạc Ngữ Luân chỉ khác nhau một chữ, bằng chứng cho mối quan hệ không thể không thừa nhận của bọn họ.

“Y không phải là anh họ của em.” Mạc Ngữ Luân hung hăng cắn môi. Thấy răng ngày càng cắn chặt vào đôi môi mềm mại, Trầm Sở Thiên vội vàng lấy tay giữ chặt cằm Mạc Ngữ Luân, làm cậu phải buông ra.

“Đúng, y không phải. Em chỉ mang họ Mạc thôi, không có chút quan hệ nào với y.”

Mạc Ngữ Luân cười cười nhợt nhạt. Cậu không thể phủ nhận xuất thân của mình, giống như cậu cũng không thể phủ nhận cậu là một yêu thú lai, mặc dù cậu ghét dòng họ này đến thế nào, từ khi chào đời cậu đã là người của Mạc gia.

“Anh có thể không đi được không?” Mạc Ngữ Luân hỏi.

Trầm Sở Thiên nghĩ nghĩ, lắc lắc đầu.

“Vậy thì mau rời giường.” Mạc Ngữ Luân vươn tay kéo Trầm Sở Thiên đứng lên, “Đừng đến trễ.”

“Sẽ không trễ.” Trầm Sở Thiên nói xong nhoài người ngồi dậy.

Ăn sáng xong, Trầm Sở Thiên thay quần áo chuẩn bị đi làm, Mạc Ngữ Luân tiễn anh đến cửa. Mấy ngày nay, Mạc Ngữ Luân có kiểm tra cuối kỳ, cậu ở nhà ôn tập. Trầm Sở Thiên lấy tay xoa xoa đầu Mạc Ngữ Luân, “Ngoan ngoãn ở nhà chờ anh về.”

“Ân.” Mạc Ngữ Luân trả lời một tiếng, nhìn bóng người yêu vào trong thang máy, sau đó cậu mới đóng cửa lại.

Tựa vào cửa, Mạc Ngữ Luân nhắm lại, nghiến chặt răng. Nghe Trầm Sở Thiên nhắc đến người Mạc gia, tâm tình của cậu không thể bình tĩnh. Thật vất vả cậu mới thoát khỏi những ràng buộc của cậu với gia tộc, không phải trở lại thế giới chìm đắm trong tiền tài, xa hoa truỵ lạc, không phải bị buộc phải bán thân và hạnh phúc của mình. Đối với Mạc gia, Mạc Ngữ Luân chỉ có những ký ức đau xót sâu sắc cùng hận ý đến tận xương tuỷ.

Chậm rãi quay về phòng ngủ, Mạc Ngữ Luân gục đầu trên giường, drap giường bằng gấm đã không còn ấm áp, nhưng vẫn còn vương hơi thở Trầm Sở Thiên. Mạc Ngữ Luân túm một cái gối ôm vào lòng. Nhớ đến Trầm Sở Thiên, Mạc Ngữ Luân không khỏi đem mặt vùi chiếc gối trong lòng. Chính nam nhân này đã mang đến cho Mạc Ngữ Luân bầu trời tự do, cho cậu cuộc sống mà cậu mong muốn, được theo đuổi lý tưởng cậu muốn. Bất luận là thân thể hay tâm linh, Mạc Ngữ Luân đều không bao giờ muốn rời ra Trầm Sở Thiên.

Gõ cửa phòng của trưởng phòng, không có gì bất ngờ ngoài câu trách cứ vang lên: “Cậu đến muộn.”

Trầm Sở Thiên cười meo meo bước vào, tuỳ tiện ngồi xuống chiếc ghế trước bàn làm việc, “Tôi đâu có muộn nếu so với y.”

“Hừ, y thì một phút cũng không chờ. Cậu cẩn thận một chút giùm tôi.” Nói xong, thủ trưởng cầm lấy bút chỉ chỉ Trầm Sở Thiên.

“Hắc hắc.” Trầm Sở Thiên cười một tiếng.

Trưởng phòng có chút bất đắc dĩ, tính nóng nảy cương trực của Trầm Sở Thiên là độc nhất trong cảnh cục, Cục trưởng cũng không có cách nào nói được anh, năng lực của anh cao, dũng cảm lại nghĩa khí, không một đồng sự nào mà không phục anh, tuy rằng Trầm Sở Thiên chỉ phụ trách những vụ án hình sự của khoa yêu thú, nhưng thực tế anh là nhân vật nói sao làm vậy duy nhất trong cảnh cục.

“Cậu đã chuẩn bị tốt rồi?”

“Chuyện này thì có gì để chuẩn bị, không phải đã nói là bàn bạc bình thường thôi sao?” Nụ cười của Trầm Sở Thiên vẫn không đổi.

“Cậu nhìn nhận thực tế giùm tôi một chút đi, tộc trưởng của Mạc gia không dễ đối phó, hừ, y thật sự là một hồ ly! Tận lực mong muốn y đồng ý phối hợp điều tra với chúng tra. Cũng mới kiểm tra đầu tháng xong, mặc dù cũng có tác dụng răn đe, nhưng đó không phải là mục đích cuối cùng của chúng ta. Cũng vì chúng ta kiểm tra quá nhiều mà bị khiển trách, cấp trên ra lệnh, đám người kia đều có người đỡ đầu. Còn có, nói chuyện với y cũng cẩn thận, tiểu tử cậu, đám luật sư của y rất khó đối phó.”

Trầm Sở Thiên cười hì hì nghe trưởng phòng nói lảm nhảm, trong lòng lại suy nghĩ những chuyện khác.

Gần đến mười một giờ trưa, Trầm Sở Thiên dựa vào cửa sổ trong văn phòng, nhìn xuống cổng ra vào của cảnh cục bên dưới.

Mạc Ngữ Phi vẫn chưa đến. Nam nhân xinh đẹp như đế vương, được xưng tụng ‘Dạ chi đế vương’, y sẽ đến đúng giờ sao?

Khi kim đồng hồ của Trầm Sở Thiên chỉ vào phút thứ năm mươi chín mười giờ, một đoàn xe xuất hiện trong tầm mắt Trầm Sở Thiên, nhìn hàng xe dài, Trầm Sở Thiên khẽ nhíu mày. Dẫn đầu đoàn xe là hai chiếc Volvo màu đen có rèm che, theo sau là một chiếc Cadillac màu trắng, theo sau nữa là những chiếc xe Trầm Sở Thiên nhìn rất quen, nhưng không cách nào nhớ được tên nó.

“Aston Martin DB5, Dettori Marcesu Pantera, Ferrari Maranello và Testarosa, Lamborghini Diablo, Mercury Custom, Porsche…”

“Ồn ào, ai nha!” Có người kinh hô, “Sao lại đến cảnh cục triển lãm xe vậy.”

Lúc này, người đi bộ nơi ngã tư cũng đứng lại nhìn những danh xe hiếm thấy đang xếp theo hàng dọc dừng lại.

“Kháo! Tiểu tử cậu sao biết hết tất cả vậy!” Trầm Sở Thiên trừng mắt với một cảnh sát yêu thú đứng bên cạnh, những danh xe vừa rồi chính xe y niệm ra.

Cảnh sát kia vừa nhìn xuống dưới vừa chậc lưỡi, “Trầm ca, em thì không thể có sở thích sao!”

Đen, vàng chanh, đỏ thẫm, lam đậm, trắng, những danh xe nhiều màu sắc khác lần lượt mở cửa ra, một đám người bước xuống xe, nối đuôi nhau bước vào cửa cảnh cục, trong đó một mạt bạch sắc thân ảnh rõ ràng dị thường.

Là y sao? Trầm Sở Thiên nhìn chằm chằm thân ảnh kia, người nọ cúi đầu, Trầm Sở Thiên đứng trên lầu nhìn xuống nên không thấy rõ mặt y.

Từ tầng dưới lên trên phòng họp lầu hai, mất một phút, xem ra, nam nhân này phi thường biết rõ bố trí bên trong cảnh cục. Nghĩ như vậy, Trầm Sở Thiên vuốt lại áo, xoay người ra khỏi phòng.

Đầu tiên là chuyện lễ nghĩa, đương nhiên, nhưng phần nhiều là xuất phát từ việc tò mò, Trầm Sở Thiên đứng ở đầu hành lang lầu hai đợi người hôm nay anh phải gặp. Anh phát hiện trong hành lang có rất nhiều đồng sự dừng lại, không cần phải nói, nhất định bọn họ đã nghe được hơi gió, biết kẻ cầm đầu nghiệp tình sắc trong thành phố đến đây, tất cả mọi người muốn nhìn một chút xem nam nhân kia có hình dáng như thế nào.

Một đám người đi lên lầu, còn chưa thấy người bóng người, Trầm Sở Thiên đã nghe bên tai một mảnh kinh hô. Chuyện gì vậy? Người gì mà có thể khiến cho đám cảnh sát quá quen với những bất thường lại kinh ngạc đến thế.

Khi thân ảnh đầu tiên đập vào mắt anh, Trầm Sở Thiên minh bạch vì sao mọi người lại kinh hô, trong lòng anh cũng chấn động một trận!

Thực là tiểu nam sinh anh tuấn!

Mặc chiếc áo dài không cổ kiểu Trung Quốc, vạt áo dài ngang gối, nam hài tử đi đầu tiên có dung nhan tuyệt sắc làm người ta kinh diễm, theo sau y là một đám nam sinh nữ sinh xinh đẹp cũng có thể khiến người ta ngừng thở. Tộc hồ ly, quả nhiên là danh bất hư truyền!

Trong cả đám người hắc sắc nổi lên một mạt bạch sắc.

Mạc Ngữ Phi!

Trầm Sở Thiên sớm đã nghe nói đến vị ‘Dạ chi đế vương’ này mỗi lần ra ngoài, nhất định đem theo một đám bảo vệ cùng tuỳ tùng mỹ mạo theo bên người, anh không ngờ rằng bọn họ lại trẻ tuổi như vậy. Yêu thú, dựa vào ngoại hình thì không thể đoán được tuổi, có thể khẳng định đám nam nữ này tuyệt đối đã trưởng thành.

“Sách, rất có phong cách!” Không biết ai thốt lên câu này. Đúng vậy, nếu đi đến đâu cũng có một đám tiểu suất ca và tịnh muội muội gắt gao theo sau, thật đúng là – rất có phong cách!

Theo lời hẹn trước, những bảo vệ và tuỳ tùng của Mạc Ngữ Phi được an bài vào một phòng khách nghỉ tạm, Mạc Ngữ Phi cùng luật sư của y tạm thời cùng đi vào một phòng khách nhỏ khác. Cửa phòng đóng lại, tiếng thì thầm bàn luận trong hành lang vẫn chưa ngừng lại. Thậm chí mấy ngày sau đó, đám thiếu niên thiếu nữ xinh đẹp kia vẫn là đề tài đàm luận của mọi người trong cảnh cục.

Trầm Sở Thiên đã sớm ngồi chờ trong phòng khách.

Mạc Ngữ Phi vào trong phòng khách, y vẫn không mở miệng, chỉ dùng mắt hỏi có thể ngồi xuống hay không, sau đó chủ động kéo ghế ra ngồi, ngồi xuống rồi, hai tay nắm lại, khuỷu tay đặt lên bàn, tiếp theo y lấy nắm tay che miệng lại, ho khẽ mấy tiếng. Những động tác liên tiếp của y như nước chảy mây trôi, có cảm giác tao nhã không nói nên lời.

Trầm Sở Thiên cũng không mở miệng, y chỉ quan sát Mạc Ngữ Phi. Nam nhân trước mặt thực trẻ, bộ dáng ước chừng hai mươi tuổi, y mang khuôn mặt tuyệt sắc, dung mạo cực kỳ thanh tú, mái tóc y sáng bóng mềm mại cùng đôi mắt đen, ánh mắt thâm trầm lộ ra khí chất u buồn, chắc chắn nữ nhân vừa nhìn thấy khẳng định mẫu tính sẽ bị kích thích hoàn toàn. Trầm Sở Thiên nhớ đến ánh mắt đều thay đổi của mấy nữ cảnh sát.

Thanh tú, nho nhã, cử chĩ nhã nhặn, ngôn ngữ hình thể rất có giáo dưỡng. Nhìn bàn tay tinh tế của Mạc Ngữ Phi, móng tay được cắt tỉa gọn gàng, Trầm Sở Thiên không khỏi cảm thấy nam nhân trước mặt này như thế nào cũng không thể là kẻ xấu được. Nếu không phải đã biết trước, Trầm Sở Thiên cảm thấy anh cũng sẽ không thể tin được nghề kinh doanh đặc thù người kia đang làm. Toàn thân bạch sắc của y thoạt nhìn tinh khiết trong sáng. Nhớ đến bản báo cáo những chuyện liên quan đến Mạc Ngữ Phi dày đến mấy trăm trang, Trầm Sở Thiên không thể không thay đổi cái nhìn về y.

“Chào, tôi là Trầm Sở Thiên, trưởng khoa hình sự và an ninh yêu thú.”

“Tôi là Mạc Ngữ Phi, tộc trưởng tộc hồ ly. Mạc gia kinh doanh cái gì, Trầm trưởng khoa cũng đã biết rõ.” Mạc Ngữ Phi nói, trên mặt vẫn giữ nụ cười nhẹ nhàng, nói xong, y lại nắm tay lại che miệng, ho khẽ vài tiếng.

Trầm Sở Thiên nghi hoặc, cũng mê mẩn, thoạt nhìn nam nhân này có chút yếu ớt, thậm chí trên người còn toát ra vài phần khí chất không tranh giành, y thật sự là kẻ điều khiển tám mươi phần trăm hộp đêm, khu giải trí và sòng bài, mỗi ngày đều liếu con dao nhuốm máu tanh sao?

“Trầm trưởng khoa…”

Nghe thấy tiếng gọi, Trầm Sở Thiên từ trong mơ màng thanh tỉnh lại, anh vội vàng định thần.

“Anh đang nhìn tôi sao?” Mạc Ngữ Phi đột nhiên hỏi một câu, nụ cười trên mặt có vài phần coi thường.

“Ách…”

“Tôi và y… rất giống sao?”

Trầm Sở Thiên hoàn toàn biết rõ ‘y’ trong lời nói của Mạc Ngữ Phi ám chỉ ai, anh lập tức trả lời, “Không, tuyệt đối không giống!”

“Đều là người họ Mạc, không thể nào không giống, Trầm trưởng khoa, anh không thành thật nga.”

Câu nói mềm mại từ trong miệng nam nhân tuấn mỹ thốt ra, Trầm Sở Thiên không thể không cảm thấy trong lời ấy mang theo vài phần khiêu khích, trong lòng anh dâng lên cảm giác chán ghét. Trầm Sở Thiên hít sâu một hơi, không nói gì. Trong lòng Trầm Sở Thiên phải thừa nhận Mạc Ngữ Luân và Mạc Ngữ Phi thật sự giống nhau vài phần, dù là anh em họ trong tộc hồ ly, bọn họ cùng có ánh mắt và đôi môi quyến rũ, chính là Mạc Ngữ Luân vẫn còn nhỏ, cậu ấy không có hơi hướm tình sắc của nam tử trưởng thành giống trên người Mạc Ngữ Phi.

Luật sư bên cạnh Mạc Ngữ Phi nhìn nhìn hai người, sau đó nói: “Mạc tiên sinh, kiểu xét hỏi như thế này, thỉnh ngài tận lực đừng lên tiếng, tất cả để tôi nói được rồi.”

Mạc Ngữ Phi gật gật đầu không nói nữa.

Biết đây là luật sư con người, Trầm Sở Thiên nhìn ông ta, có cảm giác yên tâm, anh không sẵn lòng giao tiếp với hồ ly. Luật sư là người có tướng mạo bình thường, là nam nhân trung niên hơi hói đầu, ngồi bên cạnh Mạc Ngữ Phi, làm cho người ta có cảm giác hơi quái dị.

Kế tiếp, dựa theo nguyên tắc tư pháp thông thường, Trầm Sở Thiên bắt đầu hỏi một loạt vấn đề với luật sư, còn luật sư cũng từ từ trả lời.

“… Mạc thị luôn tuân thủ pháp luật. Từ khi thành lập ở thành phố này đến nay, tộc Mạc thị dù sống hay kinh doanh nghiệp phục vụ cũng đều xin giấy phép kinh doanh của chính phủ. Tất cả loại hình kinh doanh của Mạc thị đều được pháp luật cho phép. Sau khi ‘Thú quyền pháp’ được ban hành, cũng như các yêu thú hồ ly, Mạc thị vẫn dựa theo những điều luật trong Thú quyền pháp và những bộ luật khác kinh doanh sự nghiệp. Mỗi năm Mạc thi đều lập lại hồ sơ của mọi người theo yêu cầu của chính phủ… Mỗi năm Mạc thị đều nộp lợi nhuận và thuế đạt đến… Tất cả đều hợp pháp, vì vậy cảnh sát không thể…”

Nghe câu trả lời thuyết phục của luật sư, ánh mắt Trầm Sở Thiên thỉnh thoảng liếc sang Mạc Ngữ Phi, y tựa hồ rất nghe lời luật sư, thật sự không hề mở miệng, hơn nữa mặc kệ cho luật sư nói gì đi nữa, trên mặt y cũng không có biểu tình gì, ánh mắt cũng an định.

Nam nhân này, rất biết tự che giấu bản thân!

Trầm Sở Thiên rất chăm chú nghe luật sư nói, hy vọng có thể từ trong mấy câu đó tìm ra manh mối có giá trị, thật vất vả đến khi luật sư ngừng lại, Trầm Sở Thiên cảm thấy lỗ tai bắt đầu ong ong. Trầm Sở Thiên gọi người mang đến ba tách café, quả nhiên, luật sư vươn tay bưng tách café uống một hơi cạn sạch, hơn nữa còn thỉnh cầu thêm một tách nữa, còn Mạc Ngữ Phi thì không hề chạm đến cái tách của y.

“Đây không phải là café ở Sở Liêm chính.” Trầm Sở Thiên cười nói, muốn làm dịu không khí hơi căng thẳng này một chút.

Mạc Ngữ Phi cười, sau khi ho khẽ vài tiếng mới nói, “Tôi không uống café người khác pha.”

“Không có độc.” Trầm Sở Thiên vẫn mang theo ý cười, trong biểu tình dẫn theo vài tia chế nhạo.

“Vị không ngon.” Mạc Ngữ Phi nói đơn giản.

Hừ, thật khó hầu hạ. Trầm Sở Thiên nhịn không lẩm bẩm trong bụng. Tiếp theo, Trầm Sở Thiên đưa ra mấy yêu cầu hợp tác với cảnh sát, luật sư Mạc thị cao giọng tỏ ý nhất định sẽ phối hợp với cảnh sát, sau đó ông ta bắt đầu lảm nhảm nói tiếp, nói rồi nói, không để người ta chen mồm vào được. Trầm Sở Thiên nghe, bắt đầu cảm thấy đầu hơi hơi nhức, lại có cảm giác buồn ngủ, trong lòng thầm nghĩ không biết Mạc thị tìm được ông luật sư này từ xó xỉnh nào, so với ruồi bọ còn phiền hơn.

Ngay lúc Trầm Sở Thiên nửa tỉnh nửa mê, anh đột nhiên để ý đến trong mắt Mạc Ngữ Phi – đến giờ vẫn không có biểu tình gì – xẹt lên một tia đùa cợt, chỉ trong nháy mắt liền biến mất. Biểu tình kia bị Trầm Sở Thiên mẫn duệ bắt được, trong lòng Trầm Sở Thiên ‘đông’ một tiếng, giống như bị cái gì đập một phát, anh đột nhiên thanh tỉnh.

Mạc Ngữ Phi, y là cố ý! Cố ý mang đến một luật sư thích lải nhải, tất cả lời nói đều là bề ngoài, mà y, người chân chính bị hỏi, từ khi bước vào trong phòng này y liền gần như không tham gia vào bữa tiệc!

Thật đáng giận!

“Mạc tiên sinh không có gì muốn nói sao?” Thật vất vả mới có cơ hội chen vào, Trầm Sở Thiên hỏi thẳng Mạc Ngữ Phi.

“Nga,” Mạc Ngữ Phi cười chế nhạo, “Những lời luật sư nói chính là những gì tôi muốn nói.”

“Như vậy, xin hỏi Mạc thị dự định sẽ phối hợp điều với cảnh sát trong vụ án CAK lần này như thế nào? Mạc thị có hơn một trăm hộp đêm cùng khu giải trí trong thành phố, người ra người vào, phẩm lưu phức tạp,vậy xin Mạc thị báo cáo với cảnh sát những nhân viên khả nghi mỗi ngày có được không, hoặc cung cấp danh sách những khách hàng khả nghi cho cảnh sát? Hay đặt ra quy định đối với hội viên để hạn chế cũng là một cách thực hiện, còn có, hoặc có thể…” Trầm Sở Thiên đem mấy suy nghĩ của anh nêu ra, sau đó đợi câu trả lời của Mạc Ngữ Phi.

Luật sư nghe xong lập tức định nói gì đó, lại bị ánh mắt Mạc Ngữ Phi ngăn lại. Mạc Ngữ Phi trầm tư, giống như đang cân nhắc. Trầm Sở Thiên im lặng chờ đợi.

Cũng không biết qua bao lâu, Mạc Ngữ Phi nhướng mắt, thấy Trầm Sở Thiên cười cười, “Tôi… vẫn chưa nghĩ ra được phải hảo hảo phối hợp như thế nào.”

Trầm Sở Thiên hận không thể nhào tới cắn Mạc Ngữ Phi mấy cái.

Hồ ly đáng giận!

Nhìn Trầm Sở Thiên cố gắng kiềm chế sự phẫn nộ, khoé miệng Mạc Ngữ Phi cong lên một nụ cười nhạt, tiếng nói của nam tử trưởng thành khinh lãng mà mềm mại, nghe ra như mang một hương vị khác, “Trầm trưởng khoa, kinh doanh của Mạc thị luôn hợp pháp, về phần nhân viên… cũng không phẩm lưu phức tạp như Trầm trưởng khoa nói. Sòng bài của chúng tôi đều tiếp những khác nhân bình thường. Nga, đúng rồi, công chức viên cũng không có…”

Đuôi lông mày Trầm Sở Thiên giựt giựt, anh biết con hồ ly kia đang chế nhạo anh là công chức bình thường, là một viên cảnh sát quèn của chính phủ, không có tiền đến sòng bài, mà có cũng không dám đi, hơn nữa nhân viên công vụ quy định rõ ràng là không được đi.

“Nhắc đến hộp đêm của chúng tôi, ân, hôm qua ngài thị trưởng có đến, những thông tin như vậy có nên báo cáo với cảnh sát luôn hay không? Chúng tôi thì không sao, chỉ e rằng thư ký đại diện của ngài thị trưởng sẽ đau đầu đi…”

Đuôi lông mày Trầm Sở Thiên lại giựt tiếp. Từ khi thành phố được thành lập, phục vụ tình sắc đã được cho phép, chỉ cần không phải bị ép buộc, không phải vị thành niên, lấy được giấy chứng minh đều là hợp pháp. Những hộp đêm của Mạc thị đều nằm trên những cung đường chính, được phép kinh doanh rượu, biểu diễn ca múa cũng đều là loại thanh nhã. Vì muốn thể hiện cuộc sống chung hoà bình giữa người và yêu thú, hằng năm sẽ đến thăm một hai lần. Bên ngoài thì tất cả đều là giao dịch, còn bên trong thì sao? Dưới trướng Mạc thị có hàng trăm ‘thiếu gia’ và ‘công chúa’ mỹ mạo, những mỹ thiếu niên và công chúa xinh đẹp này sẽ vì ‘nhu cầu’ của đám người quyền quý mà cung cấp những dịch vụ đặc biệt, đương nhiên cũng không ít kẻ có ‘hậu phương’ mạnh mẽ, rõ ràng biết có những giao dịch không hợp pháp, lại không thể tìm được những chứng cứ chính xác.

“Nếu ‘thực sự’ là vậy, thì Mạc tiên sinh, phải ca ngợi ngài một câu ‘tuân thủ pháp luật’ mới được.” Cố ý nhấn mạnh ở hai từ nọ, Trầm Sở Thiên nhìn thẳng vào Mạc Ngữ Phi. Anh tin Mạc Ngữ Phi có thể hiểu được hàm trong câu nói của anh.

Mạc Ngữ Phi vẫn mỉm cười, tay đặt lên bàn, hai bàn tay nắm lại, “Đó là đương nhiên. Trầm trưởng khoa, chúng tôi bất quá chỉ kinh doanh một loại hình dịch vụ mà thôi. Chúng tôi bán loại hình dịch vụ này cùng với rất nhiều loại hình dịch vụ khác trong xã hội, cũng giống như giúp việc nhà, gia sư… mà thôi. Tin tôi đi, chúng tôi không hại bất kỳ ai. Anh cũng không cho rằng – xã hội không có những người như chúng tôi thì sẽ trong sạch hơn đi. Cung cấp dịch vụ, nhận lại thù lao tương xứng, là chuyện chính đáng. Đương nhiên, dịch vụ chúng tôi cung cấp là tốt nhất, cao cấp nhất, cũng có nghĩ là, phí phải trả cho nó cũng cao một chút.”

“Một chút, chỉ sợ là không ít đi.” Trầm Sở Thiên mỉm cười nói.

Mạc Ngữ Phi lịch sự giải thích: “Dịch vụ của chúng tôi là tốt nhất, khách hàng nào đã từng hưởng thụ qua đương nhiên biết rõ. Trầm trưởng khoa, nếu anh còn nghi ngờ, đương nhiên, tôi nghĩ anh sẽ không tự mình đến hưởng thụ dịch vụ của chúng tôi đâu, như vậy… hoặc anh có tìm hiểu ở người yêu của anh một chút cũng được.” Khi nói chuyện, Mạc Ngữ Phi vẫn mỉm cười, sóng mắt trong suốt sở sở động nhân, chính là đằng sau ánh mắt tinh thuần đó, Trầm Sở Thiên nhìn thấy tia dữ tợn nhuốm đầy máu tanh thoáng chốc lại loé lên.

Máu lập tức dồn lên mặt Trầm Sở Thiên, anh nghiến răng, ráng kiềm chế để không phải nổi nóng. Mạc Ngữ Luân là người yêu của Trầm Sở Thiên, là em họ của Mạc Ngữ Phi. Vì thân phận con riêng nên cuối cùng Mạc Ngữ Luân cũng không quay trở lại Mạc gia, không đi theo con đường tình sắc của gia tộc. Trầm Sở Thiên biết Mạc Ngữ Luân hận nhất chính là những người trong tộc đã ép buộc cậu phải bán thân, hận nhất người khác nói cậu là hồ ly tình sắc, hiện tại Mạc Ngữ Phi lại cố tình nói như vậy, căn bản là y đang vũ nhục Mạc Ngữ Luân!

Nam nhân này quả nhiên không đơn giản. Trầm Sở Thiên hạ một kết luận trong lòng. Nam tử thanh tú, điềm đạm, đáng yêu, trong bụng lại âm ngoan, giả dối, độc ác.

“Tôi không còn gì để hỏi thêm. Đã làm mất thời gian của anh, cám ơn anh đã phối hợp với cảnh sát.” Chấm dứt câu nói Trầm Sở Thiên liền đứng lên.

Mạc Ngữ Phi ngồi im, ngước mặt nhìn Trầm Sở Thiên, tóc mái che mất một bên mắt của y, ánh mắt loé lên qua giữa những sợi tóc như muốn nói “Tôi cũng biết anh không còn gì để hỏi.”

Vì lịch sự, Trầm Sở Thiên tiễn Mạc Ngữ Phi và luật sư của y đến cửa phòng, với tính cách của anh, không thể đánh được con hồ ly này là chuyện không hề dễ dàng.

Thời gian hỏi hăn khoảng chừng một tiếng, hiện tại là ngay giờ cơm trưa, tuy rằng cảnh cục luôn bận rộng, nhưng tiếng người đã bớt đi không ít. Lúc này từ trên hành lang dài truyền đến những tiếng bước chân dồn dập, Trầm Sở Thiên không khỏi ló mặt ra nhìn.

Đang vội vàng bước đến là một nam nhân cao lớn. Trầm Sở Thiên và Mạc Ngữ Phi cũng không thấp, nhưng nam nhân so với bọn họ còn cao hơn một chút. Nam nhân có một thân thể cường tráng cùng khuôn mặt cá tính, mày kiếm mắt sáng, vững chãi như núi.

Ánh mắt Mạc Ngữ Phi nhìn người đang chạy về phía Trầm Sở Thiên chuyển chuyển mấy vòng.

“Anh hai, tìm em?” Trầm Sở Thiên mở miệng trước.

Nam nhân cũng không liếc nhìn Mạc Ngữ Phi cùng luật sư của y, ánh mắt anh vẫn thuỷ chung đặt trên người Trầm Sở Thiên, “Anh biết ba giờ chiều nay em có cuộc họp, sau đó thì sao?”

“Không còn họp nữa, có việc gì sao?”

“Ân, anh có mấy chuyện muốn nói, bốn giờ đến văn phòng anh, nhớ kỹ!”

“Dạ nhớ.”

Nam nhân vội vàng đến, vội vàng nói, lại vội vàng rời đi.

Trầm Sở Thiên nhìn bóng anh trai mình biến mất ở ngã rẽ trên hành lang, không khỏi gãi gãi đầu.

“Anh trai… anh?”

Nghe thấy câu hỏi, Trầm Sở Thiên quay đầu lại, “Ân.”

Mạc Ngữ Phi nhìn nhìn khuôn mặt Trầm Sở Thiên, anh em Trầm gia ngũ quan rất giống nhau, chính là khí chất hai người khác biệt khá lớn, Trầm Sở Thiên cởi mở lạc quan, lại vừa hấp tấp nóng nảy, mang vài phần phóng túng buông thả, trước đây có biệt danh là ‘Hoả bạo lãng tử’ trong cảnh cục; anh cả Trầm gia cũng thực anh tuấn, khí chất nội liễm thâm trầm, thành thục ổn trọng, Mạc Ngữ Phi biết anh em Trầm gia đều là cảnh sát, nhưng lại không biết anh cả Trầm gia công tác thuộc nghành nào.

“Cảnh sát Trầm kia luôn vội vã như vậy sao?” Mạc Ngữ Phi hỏi.

Trầm Sở Thiên nghĩ nghĩ, nhún vai, không trả lời. Anh nghi thầm trong bụng, gì vậy ta, con hồ ly này chẳng lẽ lại có hứng thú với ông anh như đầu gỗ kia của anh sao?

Hừ, đừng có mơ! Dám mơ làm người ta của ta, đánh chết mi! Có cho mi cũng không dám! Anh hai của ta chính là cảnh sát khoa thứ bảy nha!

Mạc Ngữ Phi đi rồi, Trầm Sở Thiên đi ăn cơm trưa xong thì quay lại phòng làm việc của trưởng phòng báo cáo việc cuộc thăm hỏi vừa rồi, sau đó trong tiếng gào thét của trưởng phòng rời đi, lại túm lấy mấy nhân viên thuộc cấp họp hành, làm việc đến tận khuya.

Khi tìm chìa khoá mở cửa nhà, Trầm Sở Thiên thuận tiện liếc nhìn đồng hồ, đã qua nửa đêm.

Nhẹ nhàng bước vào phòng khác, Trầm Sở Thiên lại nhón chân đi vào phòng ngủ. Chiếc giường king size kiểu châu Âu đã buông màn xuống, chiếc đèn bên cạnh giường hắt xuống đất thứ ánh sáng mờ nhạt. Biết Mạc Ngữ Luân đã ngủ say, Trầm Sở Thiên lặng lẽ lấy nội y và áo ngủ sạch, sau đó bước vào nhà tắm.

Trong nhà tắm, Trầm Sở Thiên lau tóc đến gần khô queo mới đi ra, bước đến giường nhẹ nhấc màn lên, anh nhìn Mạc Ngữ Luân nằm nghiêng ôm chiếc gối ôm, sau lưng còn đặt thêm hai cái nệm dựa, chăn kéo đến gần vai.

Nhìn tư thế ngủ kia, trong lòng bắt đầu cảm thấy đau xót. Từ nhỏ Mạc Ngữ Luân đã có một cuộc sống lưu lạc, khi ngủ cũng không được cảm giác an toàn. Trước kia khi vừa mới ở chung, Mạc Ngữ Luân luôn lui vào một góc giường, lưng dán sát vào tường, co người lại thành một khối, hai tay ôm chặt lấy vai, co chân lên sát vào bụng, hơn nữa lúc cậu ngủ cũng không an ổn, hơi có động tĩnh một chút sẽ giật mình dậy, sau đó theo bản năng muốn chạy trốn.

Trầm Sở Thiên mất một khoảng thời gian mới từ từ điều chỉnh thế ngủ của Mạc Ngữ Luân, chính là hiện tại khi ngủ, Mạc Ngữ Luân vẫn phải có gì đó tựa sát vào lưng mới ngủ được, vì không muốn cậu dựa vào tường ngủ sẽ cảm lạnh, Trầm Sở Thiên mua một gối ôm cùng nệm dựa đặt lên giường.

Trầm Sở Thiên khẽ khàng nằm xuống, vươn tay kéo kéo gối, đang chuẩn bị kéo chăn, làn mi dài của Mạc Ngữ Luân rung rung mấy cái, cậu tỉnh, mở to mắt nhìn người bên cạnh, thanh âm mông lung nói: “Anh đã về rồi…” Sau đó Mạc Ngữ Luân liền chui ra khỏi chăn dựa vào sát Trầm Sở Thiên.

“Xin lỗi, đã đánh thức em.” Vươn tay ôm lấy bờ vai Mạc Ngữ Luân, Trầm Sở Thiên ôn nhu nói.

Mạc Ngữ Luân dụi mắt, “Không có…”

Đang định nói ‘Muộn rồi, ngủ đi’, Trầm Sở Thiên phát hiện Mạc Ngữ Luân đang nắm lấy vạt áo anh, lại còn nhìn anh, anh biết Mạc Ngữ Luân sẽ nói ra những gì cậu đang nghĩ, nên chờ đợi.

“Anh… đã thấy y?” Mạc Ngữ Luân chần chừ một chút, hỏi.

Trầm Sở Thiên biết ‘y’ là ai, vậy nên gật gật đầu.

“Em… chưa từng gặp y…” Mạc Ngữ Luân cúi đầu. Dù không muốn thừa nhận, nhưng Mạc Ngữ Luân vẫn là người của Mạc gia, nhưng từ nhỏ cậu đã bị gia tộc vứt bỏ, nên thậm chí cậu cũng không biết Mạc Ngữ Phi có bộ dáng như thế nào.

“Y có nói gì không” Mạc Ngữ Luân lại hỏi.

Trầm Sở Thiên biết, Mạc Ngữ Luân đang muốn hỏi Mạc Ngữ Luân có nhắc đến người em họ này trước mặt anh không, Trầm Sở Thiên nhớ đến sắc mặt của Mạc Ngữ Phi, thầm siết chặt nắm tay.

Người họ Mạc cho đến bây giờ vẫn chưa hoàn thành nghĩa vụ gì với đứa con riêng Mạc Ngữ Luân. Vì Mạc Ngữ Luân mang một phần tư huyết thống của cẩu, đám hồ ly xem thường cậu, mắng cậu là ‘cẩu tạp chủng’, sau khi Mạc Ngữ Luân sinh ra không bao lâu liền đem cậu vứt đi. Một tiểu yêu thú cô độc lăn lộn sống sót như thế nào, Trầm Sở Thiên chỉ cần tưởng tượng cũng đã thấy trái tim anh co rút đau đớn một trận. Trong suốt những năm bị đuổi đi, Mạc Ngữ Luân chịu hết tất cả những vũ nhục của gia tộc, bọn chúng căn bản không thừa nhận cậu. Sau đó, khi người Mạc gia phát hiện đứa nhỏ Mạc Ngữ Luân nếu trưởng thành sẽ mang một ‘bộ dáng của cẩu’ khi trổ mã lại càng ngày càng tuấn tú, bọn chúng liền thay đổi thái đô, ép buộc cậu quay về gia tộc, muốn đem cậu dạy dỗ để trở thành ‘thiếu gia’ phục vụ cho những kẻ lắm tiền nhiều của.

Mạc Ngữ Luân thường thống hận sự nghiệp của Mạc gia, cũng không nguyện ý quay lại gia tộc. Để ép Mạc Ngữ Luân, đám hồ ly độc ác nghĩ ra rất nhiều biện pháp chỉnh Mạc Ngữ Luân. Nhớ đến những thống khổ người yêu từng phải chịu đựng, lại nhớ đến những lời của Mạc Ngữ Phi nói hôm nay, Trầm Sở Thiên càng nghĩ càng tức, cánh tay ôm Mạc Ngữ Luân càng ngày càng chặt.

Phát hiện tình tự Trầm Sở Thiên tựa hồ có chút kỳ lạ, Mạc Ngữ Luân ngẩng đầu nhìn anh, biểu tình có một tia nghi hoặc, “Trầm Sở Thiên…”

Bị câu nói của Mạc Ngữ Luân lay tỉnh, Trầm Sở Thiên vội vàng điều chỉnh tâm tình, dùng một thanh âm bình tĩnh nói với Mạc Ngữ Luân, “Không có, y cái gì cũng không nói. Một mực nói phối hợp với cảnh sát.”

Thanh âm thâm trầm của Trầm Sở Thiên như an ủi tâm tình Mạc Ngữ Luân. Hiện tại cậu sợ nhất chính là sẽ bị người trong gia tộc bắt trở lại. Đã đăng ký qua, được nhập hộ khẩu, Mạc Ngữ Luân đã từ hồ ly Mạc gia chuyển thành hồ ly Trầm gia, nhưng cậu vẫn luôn sợ hãi. Biết không bị nhắc tới, Mạc Ngữ Luân an tâm.

Vòng tay ôm cổ Trầm Sở Thiên, Mạc Ngữ Luân nhìn Trầm Sở Thiên, thấy ánh mắt ôn nhu say mê mình của tiểu hồ ly, Trầm Sở Thiên nhịn không được cúi đầu, hôn lên đôi môi đỏ tươi mềm mại của Mạc Ngữ Luân.

Sau nụ hôn triền miên, Trầm Sở Thiên chậm rãi buông người yêu nha, phát hiện ánh mắt long lanh khát khao của Mạc Ngữ Luân, Trầm Sở Thiên cười cười, nâng tay lên, lấy ngón tay mân mê môi dưới ướt át của Mạc Ngữ Luân.

Mạc Ngữ Luân nhu thuận quỳ ngồi trên giường, kề sát vào người Trầm Sở Thiên, sau đó vươn tay nắm lấy một bàn tay Trầm Sở Thiên, tay kia cởi một chiếc nút áo ngủ, lộ ra xương quai xanh khêu gợi cùng một góc da thịt trơn bóng nhẵn mịn. Cậu muốn Trầm Sở Thiên ôm cậu, khi bị ôm chính là lúc cậu cảm thấy cậu được yêu thương. Dù chỉ mới một ngày, tiểu hồ ly đã phi thường nhớ nhung người yêu của cậu.

Trầm Sở Thiên hôn hôn lên lỗ tai Mạc Ngữ Luân, cậu bị nhột co vai lại. Sau đó, Trầm Sở Thiên vươn tay tắt đèn, Mạc Ngữ Luân ngăn anh lại, nhỏ giọng nói: “Không cần…” Khi Trầm Sở Thiên đang sờ soạng ở tủ đầu giường tìm gì đó, Mạc Ngữ Luân giữ chặt tay anh, vẫn dùng thanh âm tinh tế nói: “Không cần… rồi anh sẽ tắm rửa giúp em thôi…”

Trầm Sở Thiên cười cười, rụt tay lại, cởi từng chiếc nút áo ngủ Mạc Ngữ Luân, đem áo ngủ nhẹ nhàng kéo khỏi đầu vai, sau đó ôm lấy Mạc Ngữ Luân, khi áp chặt vào ***g ngực ấm áp thân thể mềm mại làm tim Trầm Sở Thiên đập liên hồi. Anh thật sự yêu tiểu hồ ly này, luyến tiếc cậu, muốn đối tốt với cậu, thương cậu, không muốn cậu lại bị một uỷ khuất nào.

Vươn tay thả màn xuống, không khí xung quanh lập tức trở nên kiều diễm, Trầm Sở Thiên ôm Mạc Ngữ Luân nằm thẳng ra giường, kéo chăn lên quấn lấy họ. Không bao lâu sau, trong không gian ấm áp liền vang lên tiếng thở dốc ngọt ngào của Mạc Ngữ Luân.



Mạc Ngữ Phi ngồi trước cửa sổ rộng lớn đến chạm đất nhìn ngọn đèn sáng trước mắt, lúc này, tiếng gõ cửa vang lên.

“Vào đi.”

Thư ký bước vào, “Cậu chủ, giờ này cậu chưa định nghỉ ngơi sao?”

“Tôi không mệt. Ông lấy ra đi.”

Thư ký cười cười, đem bàn giấu sau lưng ra, đặt văn kiện dày đến ba phân lên bàn làm việc.

“Như thế nào, chỉ có như vậy thôi? Đem mấy thứ giấu giấu diếm diếm lấy ra hết đi.” Mạc Ngữ Phi nói xong, lấy tay che miệng lại, ho nhẹ một tiếng.

“Không còn, hôm nay chỉ có như vậy. Mời cậu chủ xem qua.”

“Tôi sẽ xem. Ông về nghỉ đi.”

“Dạ.” Thư ký khiêm tốn cúi đầu, rời văn phòng.

Mạc Ngữ Luân cũng không xem văn kiện ngay, y ngồi trên ghế xoay xoay, tắt hết đèn trong phòng, tiếp tục thưởng thức cảnh đêm thành phố.

Hôm nay đến cảnh cục, Mạc Ngữ Phi cũng không nghĩ sẽ thăm dò được tin tức gì, tự y ra mặt đảm bảo sẽ không đả thảo kinh xà. Quả nhiên cảnh sát cái gì cũng không biết, nghĩ một chút, Mạc Ngữ Phi có điểm đắc ý. Y đã đoán phía cảnh sát sẽ phái Trầm Sở Thiên đến gặp y, vì thế đã chuẩn bị rất tốt.

Từ Trầm Sở Thiên, Mạc Ngữ Phi lại nhớ đến con hồ ly chạy trốn kia, nga không, nó không xứng, nó bất quá chỉ là một tạp chủng. Không ngờ Trầm Sở Thiên nổi tiếng lãng tử thế nhưng lại thật lòng với tiểu tạp chủng, tiểu tạp chủng này thật đúng là phận cẩu. Mạc Ngữ Luân cười lạnh vài tiếng. Trong gia tộc so với tiểu tạp chủng kia có không ít đối tượng càng hấp dẫn càng thông minh lại biết nghe lời hơn, nên Mạc Ngữ Phi đối với Mạc Ngữ Luân cũng không để ý, bất quá có thể lợi dụng quan hệ ‘thân thích’ kia cũng không tệ.

Suy nghĩ vừa đổi, Mạc Ngữ Luân liền nhớ đến một vị ‘cảnh sát Trầm’ khác, rất tuấn tú a, không thua em trai anh ta, hơn nữa, anh ta cư nhiên không thèm liếc mắt nhìn y một cái, như vậy… là người ta có chút khó chịu!

Mạc Ngữ Luân khẽ nhíu mày, trong lòng có một cỗ phiền não không tên, y vươn tay kéo ngăn tủ, lấy ra một hộp thuốc lá nạm kim cương tinh xảo, lấy một điếu thuốc ngậm trong miệng, tiếng bật lửa ‘đinh’ phát ra giòn tan, Mạc Ngữ Phi rất thích nghe âm thanh này, thoải mái không khỏi sáng mắt lên. Hít một hơi thật sâu, chậm rãi thở ra, cảm giác Mạc Ngữ Phi tốt lên rất nhiều.

Đốm sáng đỏ của điếu thuốc trong bóng đêm sáng lên lại tối đi, như một con mắt màu đỏ như máu chớp tắt.

Lúc này, Mạc Ngữ Phi tuyệt không ho khan.

 Hoàn

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.