Nhiệm vụ áp giải Stanley là ngay trước mắt, vào cuối tuần tất cả mọi người đều không có tâm trí để đi ra ngoài ăn bữa tiệc hoặc câu cá.
Sanges lớn tuổi như vậy lại có gia đình đều xin nghỉ, trở về cùng vợ. Những người độc thân trẻ tuổi như Mitchell và Matthew phải ở lại đồn cảnh sát, xác nhận thời gian hết lần này đến lần khác, tuyến đường và các tình huống đặc biệt có thể xảy ra.
Không ai biết liệu có người của G.A đến cướp tù nhân hay là bọn buôn ma túy đến giết Stanley diệt khẩu hay không.
Bất kể là cái nào, hành động cũng sẽ hết sức nguy hiểm.
Cuối cùng khi mở đầu cuộc họp, phân cục trưởng đã tổng kết lộ trình hành động và bố trí nhân sự của bọn họ lần này. Khi hắn đang nói chuyện, đột nhiên Đặng Khải Văn có điện thoại, cậu cầm điện thoại đi tới cửa sổ phòng họp, đứng bên cửa kính sát đất.
Vị trí này cách bàn hội nghị một đoạn, giọng nói của Đặng Khải Văn lại phi thường thấp, hoàn toàn không còn âm thanh micro ong ong của phân cục.
Mitchell ngưng thần nhìn chằm chằm vào đôi môi của cậu, miễn cưỡng luận rõ mấy câu ngắn đơn giản: “... Tôi biết, Mike đã nói với tôi... Tin tức có thật không?”
Mitchell nhớ lại “tin tức nho nhỏ” mà Mike nói với Đặng Khải Văn vào buổi trưa hôm đấy: Một người nào đó trong Bộ Tư pháp có ý định tha cho Stanley và hủy bỏ cáo buộc buôn bán ma túy chống lại hắn ta.
Bên kia điện thoại di động không biết nói gì, Đặng Khải Văn nhẹ nhàng hít sâu một hơi: “Được rồi, tôi biết rồi... Cảm ơn, Jackie, thay mặt tôi gửi lời chào đến các đồng nghiệp của tôi tại FBI.”
Cậu cúp điện thoại, nhưng không lập tức trở lại bàn hội nghị, mà đứng trước cửa sổ, như có điều suy nghĩ nhẹ nhàng nắm lấy điện thoại kia.
Mitchell có lẽ có thể đoán được ai đã gọi, đó là Jackie Regon, lãnh đạo một bộ phận của FBI, trước đây khi Đặng Khải Văn còn đang làm việc cho FBI, hai người họ là đồng nghiệp có quan hệ rất tốt.
Tất cả những điều này hắn đã nhìn thấy trong hồ sơ của Đặng Khải Văn, một số tài liệu thậm chí còn rõ ràng cho thấy Đặng Khải Văn đã từng kết bạn với ai, bạn bè của cậu đã giữ vị trí nào, bây giờ làm việc trong bộ phận nào. Nếu sau này có người muốn viết tiểu sử cho Đặng Khải Văn, thậm chí có thể đem quyển tư liệu kia trực tiếp xuất bản —— tuyệt đối chân thật tường tận, bên trong có một số việc có thể chính Đặng Khải Văn cũng không nhớ rõ.
Đặng Khải Văn chần chừ ở đó khoảng hai phút, cuối cùng dường như hạ quyết tâm, ấn một số trên điện thoại di động.
Mitchell khẽ động, cậu ấy vừa xác nhận với đồng nghiệp cũ của FBI về việc hủy bỏ tội danh buôn bán ma túy của Stanley, và bây giờ cậu sẽ gọi cho ai? Để làm gì?
Cú điện thoại thật lâu không kết nối được, ngay lúc gần như cắt đứt, đột nhiên bên kia trả lời: “Alo, Kevin? Xin lỗi, bây giờ tôi thực sự bận lắm, tôi sẽ gọi lại cho em sau nhé?”
Cách đó vài mét, Mitchell nhìn chằm chằm vào sườn mặt của Đặng Khải Văn, chỉ thấy môi cậu hơi giật giật một chút, nhìn khẩu hình tựa hồ thấp giọng kêu một câu: “Regulus...”
Ngay sau đó, cậu thở dài: “Well... OK.”
Cậu tắt điện thoại, lần này không chần chờ nữa, lập tức xoay người trở lại bàn hội nghị.
Ánh mắt Mitchell vẫn không dời khỏi người cậu, ánh mắt kia thậm chí có thể nói là không kiêng nể gì. Đặng Khải Văn rốt cục nhận ra ánh mắt kia, quay đầu lạnh lùng nhìn lại, Mitchell đối với cậu cười toả ánh mặt trời rực rỡ.
“...” Đặng Khải Văn quay đầu đi, trên mặt một chút biểu tình cũng không có.
Thứ Hai vào ngày áp giải, S.W.A.T đã huy động hai nhóm người.
Những người đầu tiên khởi hành lúc 10 giờ sáng theo lịch trình, dẫn đầu bởi Sanges và đi dọc theo tuyến đường số 1 đến đích của họ.
Nhóm người thứ hai chậm hơn nửa giờ, do Đặng Khải Văn đích thân dẫn đầu, ba chiếc xe tải chống đạn đi vòng quanh Los Angeles trước khi đi theo tuyến đường số 2 đến nhà tù Nam California.
Stanley ngồi trên chiếc xe đầu tiên của hàng thứ hai, được Mitchell và Matthew giữ một trái một phải, Đặng Khải Văn tự lái xe.
Cho dù đến lúc này, Stanley vẫn không quên châm chọc và nhục mạ Đặng Khải Văn, hắn vừa ra khỏi trại tạm giam, liền lớn tiếng chế giễu Đặng Khải Văn nhu nhược và ngu xuẩn cỡ nào, giống như lúc ở New York, nhiều năm như vậy vẫn không thay đổi chút nào; lại nguyền rủa cậu bị người của G.A bắt trở về, bị đám xã hội đen căm hận cậu ở New York phanh thây xé xác, trả giá cho hành vi phản bội lúc trước của cậu.
Kế hoạch ban đầu là Mitchell lái xe, nhưng Mitchell vừa đi đến cửa buồng lái, chưa kịp mở cửa xe, đã bị Đặng Khải Văn đẩy ra.
“Tôi sẽ lái xe.” Sườn mặt của cậu ở trong bóng tối căng thẳng như một khối ngọc thạch lạnh như băng, “Bằng không tôi sợ tôi nhịn không được sẽ đánh hắn ta.”
Đây không phải là tin tốt cho Stanley, mặc dù Đặng Khải Văn không ra tay để đánh bại hắn ta, nhưng Mitchell còn khủng khiếp hơn nhiều so với Đặng Khải Văn. Hắn một tay cầm súng tiểu liên, một tay gắt gao nắm chặt cánh tay Stanley, tựa như kìm sắt không chút lưu tình nghiền ép xương cốt của Stanley, làm cho hắn ta đau đến trong nháy mắt kêu thảm thiết lên.
“Xin lỗi, tôi có chút khẩn trương!” Mitchell mỉm cười giải thích với Đặng Khải Văn và Matthew, trông rất xấu hổ. Nhưng chỉ chốc lát sau hắn lại nắm lấy tay Stanley, trong nháy mắt thiếu chút nữa bẻ gãy xương cổ tay hắn ta.
Suốt dọc theo đường đi, hắn cứ như vậy không ngừng một lát bóp chặt rồi lại buông lỏng, bóp chặt rồi buông lỏng, tàn nhẫn mà giàu kiên nhẫn như mèo vờn chuột. Ngay từ đầu Stanley còn có khí lực kêu thảm thiết cùng mắng chửi, cuối cùng ngay cả kêu cũng không kêu được, mồ hôi lạnh thấm đẫm cả khuôn mặt, nhìn qua phi thường điên cuồng lại chật vật không chịu nổi.
Khi lái xe qua đường cao tốc liên lục địa đã gần trưa, họ thông qua xe tải điện thoại từ Sanges biết rằng những người đầu tiên đã đến nhà tù Nam California, trên đường bị xe không xác định theo sau, nhưng không bị tấn công.
“Chuyện này đối với chúng ta mà nói cũng không tốt lắm!” Matthew cúp máy nói đùa: “Nhóm đầu tiên không bị tấn công, nhóm thứ hai của chúng ta có thể nguy hiểm!”
Đặng Khải Văn lạnh lùng nhìn hắn từ gương chiếu hậu: “Ngài Matthew, ngài có phải là mỏ quạ đen không?”
Matthew sửng sốt, đúng lúc này Đặng Khải Văn một cước đạp chân ga, Chevrolet Suburban tựa như một mũi tên rời cung, trong phút chốc mãnh liệt phi ra ngoài!
Quán tính khổng lồ khiến ba người ở hàng ghế sau đồng thời ngả về phía sau, Matthew mặt tái nhợt: “Có chuyện gì vậy? Chuyện gì đã xảy ra vậy?!”
Mitchell nhanh chóng nhấn đầu Stanley xuống, quay lại và nhìn về phía cửa sổ phía sau: “Chúng ta đã bị theo dõi.”
“Cái gì, cái gì!”
Ngài Matthew tội nghiệp không nghĩ rằng mình một câu thành sấm, chỉ thấy trên một con đường liên lục địa rộng lớn, phía sau hai chiếc xe tải chống đạn S.W.A.T theo sát, bên đường xuất hiện một trái một phải hai chiếc Hummer, mỗi chiếc đều mang theo súng cối!
Hầu như không có bất kỳ chần chờ nào, thậm chí ngay cả mệnh lệnh cũng không cần, phía sau hai chiếc xe tải chống đạn S.W.A.T lập tức vươn nòng súng tiểu liên ra, không chút do dự nổ súng vào hai chiếc Hummer kia!
“Chó_Đẻ! Đó là loại người gì vậy?” Mitchell hung tợn nắm lấy cổ áo của Stanley, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên, cực kỳ đáng sợ: “Bảo họ rút lui! Nếu không tôi sẽ ném anh xuống gầm xe và nghiền nát!”
Ánh mắt hắn cực độ nghiêm túc, Matthew nhìn rùng mình một cái, trong nháy mắt cảm thấy hắn thật sự có thể làm được.
Stanley sợ hãi gào thét: “Tôi làm sao biết! Đó không phải là người của tôi! ”
“Không phải người của anh ăn no rửng mỡ xong đến cứu anh?”
“Tôi nói đó không phải là...” Stanley còn chưa dứt lời, đột nhiên toàn bộ thân xe chấn động mạnh, vụ nổ sinh ra tác động mãnh liệt suýt nữa đem chiếc Chevrolet Suburban này lật nghiêng!
Mitchell quay đầu lại, chỉ thấy đó là một quả đạn cối, phát nổ ở vị trí gần bánh sau của bọn họ. Nếu như không phải Đặng Khải Văn trong một tích tắc chuyển mạnh vô lăng, giờ phút này bọn họ đều đã trở thành vong hồn trong hỏa lực.
“Đám người kia rõ ràng muốn giết tôi!” Stanley sắc nhọn gầm rú: “Họ chắc chắn đến để giết người diệt khẩu!”
Tiếng súng dữ dội vang lên từ bia đỡ đạn và cát bụi đầy trời, đó là S.W.A.T đang giao tranh ác liệt với hai tay súng bắn tỉa trong hai chiếc Hummer.
Mitchell giơ súng tiểu liên MP5 lên, bắn một viên đạn từ ngoài cửa sổ xe, nhưng điều kiện trên đường cao tốc thật sự quá kém, hắn chỉ mơ hồ nhìn thấy cái bóng khổng lồ của chiếc Hummer kia, cũng không dám khẳng định mình có trúng mục tiêu hay không.
Hai nhóm Hummer nhanh chóng lao ra khỏi khói, chỉ thấy một chiếc xe chống đạn của S.W.A.T đã bị phá vỡ cửa kính, lốp xe đại khái cũng xảy ra vấn đề, loạng choạng dừng lại ở ven đường, mà hai chiếc Hummer kia cũng bị hư hại không nhẹ, mỗi xe đều có năm sáu tay súng bắn tỉa đang thò ra họng súng, có mấy họng súng trực tiếp nhắm vào chiếc xe áp tải đầu tiên của bọn họ.
Mitchell nhanh chóng thay đổi khẩu súng lục, sạch sẽ lưu loát đem đầu tên lính bắn tỉa kia headshot, đang muốn đổi lại súng tiểu liên, đột nhiên chỉ nghe Đặng Khải Văn lạnh lùng nói: “Dừng tay! Hai người nhảy nhanh!”
Mitchell kinh ngạc quay đầu lại, từ gương chiếu hậu đụng phải ánh mắt lạnh lùng của Đặng Khải Văn.
“Mục tiêu của bọn họ là Stanley, tôi hiện tại giảm tốc độ xe, hai người các cậu nhảy xe rời đi!” Đặng Khải Văn lớn tiếng gào thét: “Sững sờ làm gì? Nhanh lên!”
Mitchell run rẩy nói, “Nhưng mà...”
“Đây là mệnh lệnh!”
Lốp xe và mặt đường ma sát phát ra tiếng vang chói tai, Đặng Khải Văn mạnh mẽ làm chậm tốc độ xe, thanh âm sắc bén đến khàn khàn: “Cút! Đừng để tôi lặp lại lần thứ hai!”
Matthew không dám hành động đầu tiên, ánh mắt nơm nớp lo sợ hướng về phía Mitchell. Trong vài giây ngắn ngủi, Mitchell nảy sinh một ý tưởng, hắn trước cứ nhảy xe, sau đó lên một chiếc S.W.A.T tiếp tục truy kích. Nếu mục tiêu của đối phương là Stanley, như vậy hắn ở trong một chiếc xe khác bắn tỉa, từ tỷ lệ trúng đạn mà nói hiệu quả hẳn là sẽ tốt hơn mới phải.
“Được!” Hắn đưa tay vỗ mạnh vào vai Đặng Khải Văn: “Cậu phải rất cẩn thận!”
Đặng Khải Văn dùng sức đánh tay lái: “Tôi biết rồi!”
Mitchell mạnh mẽ mở cửa xe, viên đạn giống như giọt mưa gào thét qua bên tai hắn. Đúng lúc này Đặng Khải Văn giảm tốc độ xe xuống mức thấp nhất, hắn mạnh mẽ lăn lộn ngã xuống mặt đường, ngay sau đó đứng lên lảo đảo đi theo vài bước, thẳng đến khi cảm giác quán tính dần dần biến mất mới mạnh mẽ thu chân lại.
Matthew cũng thành công nhảy xuống xe, ngay sau đó xông lên đè Mitchell xuống đất, cơ hồ cùng một lúc, một quả đạn pháo từ trên đỉnh đầu bọn họ bay tới, bên cạnh đuôi xe của Đặng Khải Văn ầm ầm nổ tung.
Matthew thốt lên: “Cậu ấy sẽ ổn thôi, chúng ta hãy nhanh chóng đi lên chiếc xe tiếp theo!”
Mitchell gật gật đầu, khi xoay người lại nhìn thật sâu về phía chiếc Chevrolet nhanh như chớp kia.
Hai chiếc Hummer truy kích cơ hồ là không chút do dự, lập tức buông tha cho mục tiêu khác, đuổi theo chiếc xe Đặng Khải Văn phi đi, khi đi ngang qua bên cạnh Mitchell mang theo một trận cuồng phong.
“Tôi lập tức có thể đuổi kịp cậu.” Trong lòng Mitchell hết lần này đến lần khác cắn răng mặc niệm, bất tri bất giác lại cắn ra máu.
Giờ khắc này hắn còn không biết, hắn vừa rồi đưa ra quyết định nhảy xe kia có bao nhiêu ngu xuẩn —— sau đó nhớ tới hắn mới phát hiện, chỉ thiếu một chút liền trở thành lần gặp mặt cuối cùng giữa bọn họ.
................
Chevrolet đang chạy nhanh trên đường cao tốc, không ngừng có tiếng nổ và giao tranh dữ dội bên ngoài cửa sổ xe.
Trong máy thông tin truyền đến tiếng gào thét của tổng điều tra tổng bộ, trong gió cát bay lượn nghe có vẻ mơ hồ không rõ, có vẻ phi thường quái dị cùng buồn cười.
Stanley bị còng tay ở phía sau, sắc mặt tái mét nhìn phía sau gáy Đặng Khải Văn: “Tên khốn này, không thể cho tao một khẩu súng sao, Hả?! Đã đến lúc này rồi?!”
“Không thể.” Đặng Khải Văn cũng không quay đầu lại nói.
“Phía sau chúng ta là xe tải pháo cối! Hai cái đồ con lợn cảnh sát kia còn nhảy xe nữa! Đám khốn kiếp đó không thể ngăn cản những sát thủ này! Cảnh sát đặc biệt ở hai chiếc xe của mày, không ai có thể ngăn chặn chúng!”
“......”
“Mày không thể cho tao một khẩu súng, để tao phản kích sao?!”
“Nếu như tôi đưa cho anh súng, viên đạn đầu tiên nhất định là bắn vào người tôi.” Đặng Khải Văn lạnh nhạt mở miệng, giọng điệu nhàn nhạt nghe không ra tình cảm, “Anh chính là một người điên cuồng như vậy.”
Lúc này đổi lại Stanley á khẩu không nói nên lời, một lúc lâu sau hừ cười một tiếng, dựa vào ghế sau.
Đúng lúc này đột nhiên toàn bộ thân xe chấn động, cơ hồ đem hắn từ chỗ ngồi đẩy xuống. Đặng Khải Văn trong phút chốc không khống chế được vô lăng, lốp xe phát ra tiếng ma sát chói tai trên mặt đất, ngay sau đó đầu xe xoay một vòng nguy hiểm.
“Chó đẻ! Lốp xe bị nổ!”
Stanley chật vật ngồi dậy từ chiếc xe, trong gió gào thét giận dữ: “Dừng lại! Dừng xe lại!”
Đặng Khải Văn mắt điếc tai ngơ, chiếc Chevrolet đang lái với một bánh sau sụp đổ vẫn một đường chạy về phía trước. Cậu đã không khống chế được phương hướng, vừa vặn trên đường cao tốc xuất hiện một khúc cua lên dốc, Chevrolet liền một đường gầm gừ xông lên.
Đây là trung tâm chính thức của đường cao tốc liên lục địa —— trước không thôn xóm sau không có cửa hàng, hai bên đều là rừng rậm, dưới rừng rậm còn có một con sông xuyên qua.
Chevrolet vừa lao lên đỉnh dốc, đột nhiên trong rừng hai bên xuất hiện một chiếc Hummer Plus, xe bị ngăn chặt chẽ ở giữa. Trên xe nhanh chóng nhảy xuống mấy tay súng bắn tỉa, nhao nhao giơ súng về phía Chevrolet.
Đặng Khải Văn đạp phanh mạnh mẽ, vì tốc độ quá khủng khiếp, chiếc SUV Chevrolet cỡ lớn này suýt bị lật. Stanley còn chưa ngồi vững đã bị kéo qua, chỉ thấy Đặng Khải Văn một tay cầm súng lục M1911, một tay mạnh mẽ đặt hắn ở phía trước, thô bạo đẩy hắn xuống xe.
Ở phía sau bọn họ, hai chiếc Hummer truy kích dừng lại, ngay sau đó từ trên xe nhảy xuống vài người, cũng đều cầm súng gắt gao chĩa vào bọn họ.
Bọn họ bị vây đuổi chặn lại, trước sau giáp công, hiện tại rốt cục đã đến tuyệt lộ.
Stanley còn chưa kịp nói gì, đã chỉ cảm thấy gáy bị đặt lên một họng súng lạnh như băng, giọng nói của Đặng Khải Văn lạnh lẽo như băng đao, làm cho người ta nghe không rét mà run: “Tất cả đều bỏ súng xuống, bằng không tôi hiện tại sẽ lấy mạng hắn!”
Stanley giật mình: “Mày... mày điên à? Bọn họ vốn là tới giết tao...”
“Bọn họ đều là người của anh, giết anh chỉ là vỏ bọc, cứu anh mới là thật.” Đặng Khải Văn vừa nói vừa lui về phía sau, lui thẳng đến bên cạnh rừng cây, lưng chống lên một gốc cây lớn mới dừng bước, đem toàn bộ thân thể mình ẩn nấp sau lưng Stanley: “Buồn cười là tôi mãi cho đến khi để cho bọn Mitchell xuống xe mới phản ứng lại, Hummer kia rõ ràng chính là trang bị của G.A, cố ý giả bộ đến cướp giết anh! Làm thế nào để anh liên lạc với người của G.A?”
Stanley trầm mặc một chút, đột nhiên phát ra một tiếng cười lạnh: “Mày cho rằng cha tao thật sự sẽ khoanh tay đứng nhìn sao? Chuyện này từ đầu đến cuối đều là hắn an bài, hắn lập tức tới đây! Mày không ngại đoán xem, lần này hắn bắt mày trở về sẽ xử trí như thế nào đây? Cho mày hít thuốc phiện? Hay là làm một cái xích sắt khoá cả ngày? Mày tốt nhất cầu hắn coi chừng một chút, đừng để tao bắt được cơ hội giết mày...”
Đặng Khải Văn dùng ngón chân cũng có thể đoán ra, nếu Epro có liên quan đến chuyện này, như vậy Bộ Tư pháp đã sớm có nội gián tiết lộ tình báo lần này cho G.A.
Tất cả đều do Epro tính toán, trước sau vây kín, bắt rùa trong hũ, bắt chính là một mình Đặng Khải Văn cậu.
“Anh cũng không ngại đoán xem, chạy tới nơi này trước tiên là cảnh sát hay là Epro. Hươu chết về tay ai đến bây giờ vẫn chưa có kết luận đâu!” Đặng Khải Văn càng dùng sức chống họng súng, lớn tiếng quát với đám truy binh kia: “Đều bỏ súng xuống cho tôi! Nếu không tôi sẽ làm gãy hai tay hắn ta trước! Sau đó, là hai chân! Tôi nói được làm được!”
Những tay súng bắn tỉa đều chần chừ một chút, chậm rãi buông súng xuống. Có người thăm dò giơ họng súng lên, muốn tìm khoảng trống bắn cho Đặng Khải Văn một phát, nhưng chung quy vì quá nguy hiểm mà không thể không bỏ qua.
Stanley bất luận là chiều cao hay hình thể đều lớn hơn Đặng Khải Văn một chút, sau lưng Đặng Khải Văn là đại thụ, cả người hoàn toàn trốn ở phía sau Stanley, bắn tỉa lén rất dễ dàng đả thương đến Stanley, nguy hiểm thật sự là quá lớn.
“Mày thật sự sẽ nổ súng vào tao?” Stanley giọng điệu dương cao cười nhạo.
Đặng Khải Văn trả lời là bang bang một tiếng súng, Stanley trong nháy mắt kêu lên thảm thiết, chỉ thấy trong lòng bàn tay hắn ta rõ ràng xuất hiện một cái động máu, máu tươi ào ào phun ra.
“Tôi năm đó sẽ không, không có nghĩa là hiện tại cũng sẽ không.” Đặng Khải Văn dán vào lỗ tai hắn ta nhẹ giọng nói, “Một phát này là vì mẹ anh mà bắn, phát súng tiếp theo chính là vì Sinia Miranda.”
Stanley thở hổn hển đau đớn gào lên: “Đó không phải là mẹ tao! Không phải!!”
Đặng Khải Văn còn chưa kịp nói gì, đột nhiên phía sau đường cao tốc truyền đến tiếng xe. Một chiếc xe tải chống đạn của S.W.A.T nhanh như chớp đến, dừng lại cách đó không xa, ngay sau đó từ trên xe nhảy xuống bảy tám đặc cảnh S.W.A.T vũ trang hạng nặng, nhao nhao giơ súng lên đám bắn tỉa G.A kia.
Cảnh giương cung bạt kiếm còn chưa đầy một giây đã bị phá vỡ: gần như cùng một lúc, trên bầu trời truyền đến tiếng máy bay trực thăng đinh tai nhức óc, một chiếc trực thăng vũ trang MH-60 phản chiếu ánh sáng bạc xuất hiện trong tầm mắt mọi người, cửa khoang mở rộng, buông xuống một đoạn thang mềm thật dài.
Epro đứng bên cửa khoang, nhìn xuống như một vị vua.
Tất cả mọi người đều phản ứng khác nhau trong khoảnh khắc này.
Stanley và các tay súng bắn tỉa của G.A đều thở phào nhẹ nhõm, một số tay súng bắn tỉa nhân cơ hội nhặt súng của mình lên, cảnh sát đặc biệt S.W.A.T trong nháy mắt không biết phải làm sao, ngay sau đó tràn ngập một bầu không khí căng thẳng khó tả. Mitchell giơ súng lên Epro theo phản xạ có điều kiện, nhưng ngay sau đó lại buông xuống, lớn tiếng quát với đồng nghiệp: “Đừng hoảng sợ! Sở cảnh sát Los Angeles sẽ đến trong tối đa năm phút nữa!”
Giọng nói của hắn là rất ổn định, một số S.W.A.T đã được nâng lên tinh thần.
Đặng Khải Văn không ngẩng đầu, nghiêm túc trốn sau lưng Stanley, mặc dù họng súng chống sau gáy Stanley vẫn rất ổn định, nhưng chỉ có chính cậu biết, tay cậu đã bắt đầu run nhè nhẹ.
Cậu không nhìn Epro, nhưng cậu có thể cảm giác được ánh mắt nóng bỏng của Epro nhìn chằm chằm mình, phảng phất mang theo phân lượng uy áp cực độ.
Nhiều năm trôi qua, cậu đã không còn là cậu bé bị sấm sét đánh thức trong đêm mưa, sợ khóc không ngủ được, cũng không còn là nam sinh cao trung hèn nhát, lôi thôi, chịu đủ khi dễ nhưng không dám phản kháng.
Cậu đã đi từ Los Angeles đến New York, làm người thừa kế của băng đảng lớn nhất New York G.A, làm tân quý của xã hội đen nổi tiếng, và trở về Los Angeles từ New York, làm đặc vụ cấp cao được FBI đào tạo, bây giờ trở thành đội trưởng cảnh sát đặc biệt nổi tiếng của S.W.A.T Los Angeles.
Nhưng bất luận cậu trải qua bao nhiêu chuyện, thân phận biến hóa như thế nào, cậu đối với Epro sợ hãi thủy chung vẫn như năm đó, đến bây giờ vẫn không thay đổi.
Những dấu ấn kép về tinh thần và thể xác đã thấm đẫm cả người cậu, ký ức sống động kia ngày đêm tra tấn cậu, ngoại trừ tử vong ra thì không có biện pháp giải thoát nào khác.
Cái kia từng là khuất nhục, điên cuồng và tuyệt vọng.
Đặng Khải Văn cúi đầu, cuộn tròn trong bóng tối giữa Stanley và thân cây, ngón tay bóp cò run rẩy kịch liệt.
“Ngài Epro, hậu viện của sở cảnh sát Los Angeles cách đây chưa đầy hai cây số, ước tính sơ bộ tổng cộng có ba chiếc xe, toàn bộ đội cảnh sát đặc biệt S.W.A.T đều xuất động.” Phi công trực thăng quay đầu lại, tất cung tất kính nói với Epro: “Xin ngài hạ mệnh lệnh đi.”
Epro nhắm mắt lại và dường như có một chút hối tiếc: “Đàm phán với cảnh sát yêu cầu họ và tất cả chúng ta bỏ súng xuống.”
“Vâng! Còn thiếu gia Stanley và cảnh sát kia thì sao? ”
“Đón Stanley trở về.” Epro hơi dừng lại, nặng giọng nói: “Trước tiên hãy để cảnh sát kia trở về, dặn dò người của chúng ta không được nổ súng vào cậu ấy.”
Phi công “Vâng” một tiếng, lập tức thông qua radio ra lệnh cho các tay súng bắn tỉa trên mặt đất.
Quá trình đàm phán diễn ra suôn sẻ như mong đợi, các tay súng bắn tỉa ngay lập tức chấp nhận mệnh lệnh này, bọn Mitchell cũng không thể phản đối.
Mặc dù Stanley vẫn còn trong tay Đặng Khải Văn, nhưng hỏa lực của cảnh sát không bằng G.A, nếu Epro từ trên trời cho họ một quả đạn pháo, tất cả thành viên đều đi tong...
Stanley dưới họng súng của Đặng Khải Văn, trong khi Đặng Khải Văn dưới họng súng của tất cả các tay súng bắn tỉa G.A, không nói là ai chiếm tiện nghi của ai. Để đạt được một cuộc trao đổi công bằng, họ từ từ đi đến bãi đất trống, Đặng Khải Văn đặt khẩu súng lục xuống và quay lưng lại với cảnh sát, Stanley cũng quay lưng với các tay súng bắn tỉa và máy bay trực thăng của G.A.
Sau đó hai người bọn họ đồng thời chậm rãi, từng bước từng bước lui về phía sau.
“Mày quên gì đi?” Stanley đột nhiên mỉm cười sắc bén, bày ra bàn tay bị còng tay: “Chìa khóa còng tay đâu?”
Đặng Khải Văn không nói một lời lấy chìa khóa ra khỏi túi, ném nó qua.
Một tay bắn tỉa G.A ngay lập tức chạy đến nhặt chìa khóa và giúp Stanley mở còng tay.
Bầu không khí căng thẳng hết mức xảy ra.
Tốc độ lui về phía sau của hai người bọn họ không sai biệt lắm, khoảng cách cũng không sai biệt lắm, cơ hồ là đồng thời, hai người đều lui về trong trận doanh bên mình. Mitchell ngay lập tức đi nhanh về phía Đặng Khải Văn, người của G.A cũng xông lên, nhanh chóng ngăn cản Stanley.
Đúng lúc này đường cao tốc truyền đến âm thanh xe ô tô chạy nhanh tới, hậu viện của sở cảnh sát Los Angeles rốt cục cũng đến muộn.
Mấy thành viên S.W.A.T đều nhìn lên đường cao tốc, ngay cả Mitchell cũng nhịn không được nhìn một chút —— nhưng mà ngay trong tích tắc này, đột nhiên Stanley mạnh mẽ đoạt lấy súng của một tay súng bắn tỉa, bắn ba ba vào Đặng Khải Văn!
Biến cố này thật sự đến quá đột ngột, thậm chí ngay cả Epro trên trực thăng, thậm chí ngay cả Đặng Khải Văn cũng trong nháy mắt ngây dại.
Cậu chỉ cảm thấy cơ bụng mình lạnh lẽo, ngay sau đó lại nóng lên, viên đạn đầu tiên bắn trúng vị trí dưới dạ dày của cậu, lực công kích cực lớn khiến cậu không tự chủ được lảo đảo nửa bước về phía sau, còn không đợi cậu đứng vững, ngay sau đó viên đạn thứ hai gào thét mà tới, trong nháy mắt đánh trúng tim ở ngực trái của cậu!
Trong nháy mắt đó trên mặt Đặng Khải Văn rốt cục có chút biểu tình khiếp sợ, phảng phất như nằm mơ, thập phần khó có thể tin được.
Cậu nhìn thấy trước ngực mình phun ra máu tươi, sau đó cậu ngẩng đầu nhìn về phía Stanley, ánh mắt kia mang theo kinh ngạc thật sâu, còn hoảng hốt có một chút bi thương.
Khoảnh khắc đó được kéo dài, giống như chuyển động chậm trong phim được phát lại.
Cậu nhìn chằm chằm vào Stanley như vậy cho đến khi cậu cuối cùng rơi xuống vũng máu đầy đất.
-----------
7/9/2021
#NTT