Đặc Chủng Binh Đô Thị Truyền Kỳ

Chương 323: Chương 323: Bàn về thực lực




Đây là chuyện mà Trương Húc Đông đã sớm dự liệu được, những quân nhân này có sự cứng cỏi ngông nghênh của riêng mình, nếu thực lực của huấn luyện viên còn không bằng bọn họ thì ai sẽ phục anh chứ, gật đầu nói: “Nếu như tôi đã là tổng huấn luyện viên của bảy quân khu lớn lần này thì đây là điều nhất định phải làm rồi. Không biết có ai muốn so chiêu với tôi một chút không?” Anh đương nhiên hi vọng Vương Nhiễm, chỉ cần đánh bại ông ta, những quân nhân này chắc chắn sẽ ngoan ngoãn nghe theo mệnh lệnh.

Vẻ mặt Vương Nhiễm nghiêm túc, quát: “Lương Đại Bảo.”

“Có.”

“Ra khỏi hàng.”

Lúc này một quân nhân trẻ tuổi cao một mét tám, mét chín đi ra, lần lượt cúi chào với Vương Nhiễm và Trương Húc Đông. Vương Nhiễm nói: “Huấn luyện viên Trương, anh ta có lẽ người khá xuất sắc trong cuộc huấn luyện này của chúng ta, quê ở Phật Sơn có truyền thống võ thuật, am hiểu Vịnh Xuân Quyền.”

Trương Húc Đông đi qua, vỗ bảo vai Lương Đại Bảo, nên trước ngực anh ta một cái: “Nói, tố chất thân thể không tôi, là mầm mống tốt.” Lúc này, những quân nhân kia sững sờ, nhìn thấy Trương Húc Đông giống như có vấn đề, vẻ mặt Lương Đại Bảo càng sợ hãi, trong lòng thầm nghĩ không thể nào?

Không để ý đến những cái kia ánh mắt quái dị, Trương Húc Đông hỏi: “Lương Đại Bảo, anh cảm thấy mình có thể đánh bại tôi trong vòng mấy chiêu?”

Lương Đại Bảo chau mày nói: “Báo cáo huấn luyện viên, tôi sẽ dùng tốc độ nhanh nhất đánh bại anh.”

“Rất quyết đoán.” Trương Húc Đông cười nhạt một tiếng nói: “Nhưng hiện thực là, tôi có thể đánh bại anh trong một chiêu.”

“Báo cáo huấn luyện viên, tôi không tin.” Lương Đại Bảo kêu.

Trương Húc Đông cười ha ha một tiếng nói: “Vậy được, anh thắng tôi cho anh thêm cơm, anh thua, anh cho tôi thêm cơm.”

“Thật sao?” Lương Đại Bảo cười ha ha, nói: “Huấn luyện viên phải giữ lời hứa đấy.”

“Chắc chắn rồi, nếu không sao có thể làm huấn luyện viên được chứ?” Trương Húc Đông cười nhạt một tiếng, cởi âu phục và quần áo trong của mình ra, để lộ áo lót đen bên trong, gió lạnh thổi qua thân thể đầy sẹo, sau lưng có hình xăm Satan, hình xăm này vừa lộ ra, tất cả mọi người đều kinh hãi, hình xăm bình thường đều là màu lam, mà hình xăm này là màu đỏ, lộ ra vẻ dữ tợn dị thường.

“Huấn luyện viên Trương là lính đánh thuê sao?” Vương Nhiễm kinh nghiệm dày dặn, dựa vào hình xăm đã có thể nhìn ra nghề nghiệp trước kia của Trương Húc Đông, dù sao quân nhân Trung Quốc ngoại trừ những yêu cầu đặc thù ra thì gần như không cho phép xăm hình.

Trương Húc Đông cười một tiếng, nói: “Trước kia ở nước ngoài thì chính là vậy, bây giờ thì không phải. Được rồi, Lương Đại Bảo còn nhớ rõ ước định của chúng ta không? Động thủ đi.”

Vừa mới nói xong, tất cả mọi người rời khỏi vị trí, vây quanh hai người nhưng ánh mắt của bọn họ phần lớn dừng trên người Trương Húc Đông, muốn xem Trương Húc Đông làm thế nào để đánh bại cao thủ trong đợt huấn luyện này trong một chiêu, mà bọn họ căn bản cũng không tin.

Lương Đại Bảo tay trái đè lên tay phải chắp tay, sau đó bày đủ tư thế, nói: “Huấn luyện viên mời trước.”

Trương Húc Đông cũng không nhường nhịn, dù sao Lương Đại Bảo cũng là cao thủ, nội lực trong cơ thể anh khẽ động, sau đó hét lớn một tiếng, hai chân bỗng nhiên vung lên, thanh âm vỡ vụn dưới chân Trương Húc Đông vang lên, tất cả mọi người nhìn thấy mặt đất rạn nứt.

Lương Đại Bảo cũng sững sờ, thấy khí thế của Trương Húc Đông như vậy, không dám có chút chủ quan, cũng đột nhiên lao về phía Trương Húc Đông, anh ta chính là truyền nhân chính tông của Vịnh Xuân, sử dụng các thủ pháp xòe bàn tay, cánh tay, thủ, đấm hơn nữa ra tay vừa mạnh vừa nhanh.

Khóe miệng Trương Húc Đông giương lên, trong nháy mắt nghênh đón, sau đó dựa vào việc tăng nội lực, trực tiếp tăng tốc độ, bỗng nhiên đâm vào người anh em của Lương Đại Bảo, Trương Húc Đông không có chiêu thức gì đáng nói cả, chính là một chữ nhanh, đồng thời gần đây anh cũng đang nghiên cứu huyệt đạo trên thân thể của con người, bỗng nhiên giơ ngón tay cái ra, bấm huyệt đạo của Lương Đại Bảo.

Vịnh Xuân Quyền có thể phòng có thể thủ, nhưng cho dù như vậy, võ thuật thiên hạ võ công chỉ có nhanh mà không thể phá, Trương Húc Đông đã ấn xuống ma huyệt của Lương Đại Bảo, sau đó thân thể của anh ta ngưng trọng, ngay sau đó thân hình cao lớn đi đánh văng ra ngoài, sau đó nặng nề mà té ngã trên mặt đất, mất cảm giác một hồi lâu cũng không thể đứng lên.

“Quả đúng là một chiêu!” Tất cả mọi người âm thầm cảm thán nói, đồng thời cũng cảm giác được lực sát thương của chiêu nào, nếu như mình có thể học được một chiêu này, có trong thoáng chốc đã giải quyết được ít nhất một người, thậm chí nếu hai người đối chiến, cũng nhanh chóng kết thúc cuộc chiến.

Trương Húc Đông dùng nội lực tăng tốc độ và đòn công kích, mới khiến cho Lương Đại Bảo ngay cả cơ hội phản ứng cũng không có, mỉm cười đi đến phía sau người anh ta ấn mấy lần trên người, như vậy Lương Đại Bảo mới khó khăn đứng dậy, Trương Húc Đông đỡ anh ta nói: “Xem ra anh phải tốn kém rồi.”

“Huấn luyện viên, chiêu này của anh là gì vậy, sao tôi không cảm nhận được chiêu thức gì thế, thật sự là kỳ quái.” Lương Đại Bảo gãi đầu hỏi.

Đột nhiên, tiếng vỗ tay nhiệt liệt của tất cả quân nhân vang lên, không thể nghi ngờ chiêu này của Trương Húc Đông làm bọn họ khiếp sợ, cũng làm cho bọn họ mong muốn học được một chiêu này.

Trương Húc Đông khoát tay, đợi đến lúc tiếng vỗ tay ngừng lại mới: “Chiêu này quả thực không có chiêu thức, chỉ là nhanh, chuẩn, hung ác, có thể chế phục đối thủ trong nháy mắt, nhưng đối với đoàn đội mà nói, vẫn nên chú trọng kỹ xảo chiến thuật. Tôi đã từng dẫn theo một đội ngũ, liên tục ở trong quân doanh của quân địch hoạt động ba giờ, trong đó không có một binh lực nào, nhưng chúng tôi vẫn có thể xử lý quan chỉ huy của bọn họ. Đơn độc tác chiến mặc dù rất mạnh, nhưng không thể tách rời khỏi sự hợp tác của đoàn tội. Một chiêu này tôi sẽ dạy cho các anh, nhưng càng hy vọng các anh học được sự hợp tác đoàn đội, thực lực là một mặt, nhưng các anh cần phải phát triển toàn diện, những ngày tiếp tôi sẽ huấn luyện cho các anh.”

Anh nở nụ cười âm hiểm nói: “Những ngày có tôi sẽ là cơn ác mộng của các anh đấy.”

“Được rồi còn có ai không? Ai cũng có thể tiến lên thử xem, nếu thua, khoảng thời gian này tôi không cần phải bỏ tiền túi ra rồi.” Trương Húc Đông nhìn lướt qua những quân nhân kia.

“Báo cáo huấn luyện viên.” Một người lính kêu lên.

“Ra khỏi hàng.”

Quân nhân này đi đến trước mặt Trương Húc Đông, cúi chào, nói: “Tôi muốn so kỹ thuật bắn súng với anh.”

Trương Húc Đông nhìn Vương Nhiễm, người sau vội vàng nói: “Đây người có kỹ năng bắn súng tốt nhất trong đợt huấn luyện lần này, Chu Nguy, là một tay súng bắn tỉa bách phát bách trúng.”

Gật gật đầu Trương Húc Đông cười nói: “Anh cũng muốn mời tôi ăn cơm?”

“Báo cáo huấn luyện viên, tôi muốn để anh mời tôi ăn cơm.” Chu Nguy nói.

“Được, vậy đổi sân bãi.” Trương Húc Đông mặc xong quần áo, sau đó nói: “Vương đại đội trưởng, có thể cho tôi một bộ đồ rằn ri, âu phục và quần áo trong nhiều không thoải mái, dù sao cũng tốn không ít tiền, bị hỏng mất thì tiếc quá.”

Vương Nhiễm sững sờ, rõ ràng khó thích ứng với các nói chuyện nghiêm túc như quân nhân của Trương Húc, nhưng vẫn nói: “Huấn luyện viên Trương yên tâm, quần áo đã sớm chuẩn bị cho cậu rồi.”

Rất nhanh, Trương Húc Đông đổi bộ đồ rằn ri sáu màu, cùng một đoàn người đến sân tập bắn, một người lính đưa qua khẩu súng, Trương Húc Đông giảng giải đánh giá sau đó mở ra, rồi lắp ráp lại, không phải anh cố ý khoe khoang, mà muốn hiểu rõ khẩu súng một chút, phải nhìn từ trong tới ngoài, giống như hiểu rõ một người, chẳng những phải xem tướng mạo, còn phải nhìn thấu trong lòng nữa.

Nhưng chiêu này đã khiến những quân nhân kia lần nữa chấn động, mở súng ra rồi lắp ráp lại ai cũng đã từng được học qua, nhưng tốc độ của Trương Húc Đông, chí ít phải nhanh hơn năm giây so với người nhanh nhất trong đám bọn họ, thủ pháp này quả thực khiến người ta hoa mắt.

Bên trong giới lính đánh thuê, Trương Húc Đông không dám nói võ lực hay kỹ thuật bắn súng của anh đều tốt nhất, nhưng cái gì cũng vô cùng tinh thông, hiện tại về võ thuật, trừ những lão già kia, còn có một số nhân vật không lộ ra trước mắt người đời, có thể nói người trẻ tuổi đời này giống như anh chỉ có thể bấm tay khẽ đếm.

“Lạch cạch, lạch cạch!”

Trương Húc Đông và Chu Nguy nạp đạn lên nòng, sau đó đến vị trí đã định, đầu tiên là bốn trăm mét, hôm nay có chút gió, nhưng khoảng cách gần như thế chỉ cần cân nhắc một chút là có thể, mặc dù có thể bắn trúng, nhưng muốn bắn trúng liên tiếp, thì phải cẩn thận một chút.

Sân tập bắn hoàn toàn yên tĩnh, hai người Trương Húc Đông bắt đầu hít vào một hơi, chậm rãi đi đến chỗ.

“Pằng pằng!” Hai khẩu súng, Trương Húc Đông và Chu Nguy không chút sơ suất, toàn bộ đều thập hoàn, Trương Húc Đông giơ ngón tay cái với Chu Nguy, kỹ năng bắn súng này không có nhiều năm cầm súng thì không thể nào tạo ra được thành tích như vậy, đương nhiên anh cũng không hề sợ hãi hay chùn bước.

Ngay sau đó, hai người khiêu chiến tầm bắn tám trăm mét, cũng chính là phạm vi bắn xa hiệu quả nhất của súng bắn tỉa, kết quả không hề bất ngờ vẫn hoàn hảo như cũ.

Nếu như thằng nhóc Nam Cung Diệp ở đây, chuyện này cũng không cần phiền toái như vậy, trực tiếp điều chỉnh đến một ngàn hai trăm mét là được, Nam Cung Diệp danh xưng Hỏa Thần, trình độ súng đạn rất ít người có thể sánh kịp anh ta, cũng có thể nằm trong top ba trên thế giới, súng trong tay anh ta như đồ chơi vậy, nhưng Trương Húc Đông thừa nhận, ở phương diện này bản thân quả thực không bằng anh ta.

“Huấn luyện viên, như vậy thì làm sao có thể phân thắng bại chứ?” Chu Nguy vẫn chưa từ bỏ ý định nói.

Trương Húc Đông híp mắt nói: “Tôi có một cách, chúng ta ném ống ngắm, bắn tầm ngắm bốn trăm mét thì thế nào?”

“Ném, ném ống ngắm sao?” Chu Nguy có chút giật mình, ở khoảng cách tám trăm mét đã phải cân nhắc đến tốc độ gió, độ ẩm tình hình thời tiết, không cần ống ngắm lấy tiêu chuẩn gì đây? Bắn súng ngắm không cần ống ngắm sao?

“Thế nào, không dám chơi bắn súng ngắm không cần ống ngắm không?” Trương Húc Đông cười một tiếng.

“Có, có gì không dám chứ, quăng thì quăng.” Chu Nguy chưa từng thử qua, nhưng khí thế kiêu ngạo của quân nhân khiến anh ta không thể cúi đầu nhận thua, cho dù lực đạo nói chuyện của anh ta không còn như trước, những quân nhân phía sau nhìn thấy hai người tháo ống ngắm ra, người nào người nấy giật mình không thôi, bắn súng ngắm không cần nhắm nhưng chỉ có cao thủ trong truyền thuyết mới có thể làm được.

Đối với bắn súng ngắm không cần nhắm, Trương Húc Đông ít nhiều có chút tiếp xúc, năm đó lúc đi theo cha mình Bạch Sư Vương học tập, đã từng học qua một đoạn thời gian bắn súng ngắm không cần nhắm, Bạch Sư Vương nói: “Bắn súng ngắm không cần nhắm, gọi là mắt mù tâm không mù, phải làm đến mức có thể nghe thấy nhịp tim của súng mới được, khi đó tâm súng chính là ống ngắm của con.” Loại này nói dễ, nhưng làm rất khó, Trương Húc Đông ròng rã học một năm mới hơi có manh mối, đến lúc thi hành nhiệm vụ, cũng có tác dụng then chốt.

Nín thở ngưng thần, Trương Húc Đông nhắm mắt giống như thực sự đang nghe nhịp tim của súng, bốn trăm mét bắn súng ngắm không cần nhắm không phải dễ đối phó như vậy, mắt thường gần như là nhìn thấy một mảnh mơ hồ, mà Trương Húc Đông dụng tâm đã cảm nhận được, cảm nhận được phát súng mình vừa bắn ra kia, sau đó trong lòng dần dần tiến đến hồng tâm, hồng tâm màu đỏ dần dần hiện lên rõ ràng trong đầu Trương Húc Đông.

“Pằng pằng!”

Hai tiếng súng cùng văng lên, kết quả thấy rõ ràng. Chu Nguy miễn cưỡng đánh trúng tứ hoàn, mà Trương Húc Đông lại lần nữa thập hoàn, điều này khiến Trương Húc Đông cũng có chút giật mình, trước kia tối đa cũng chỉ bắn trúng thất hoàn, sao hôm nay lại phát huy vượt xa bình thường thế nào, chẳng lẽ là do khoảng thời gian này tu luyện nội lực sao?

Chu Nguy bị kết quả như vậy làm cho khuất phục, anh ta chào Trương Húc Đông theo nghi thức quân đội, sau lưng lần nữa vang lên tiếng vỗ tay như sấm, nếu như vừa rồi tay không thi đấu là uy hiếp, vậy thì bây giờ đã hoàn toàn chân chính bội phục rồi.

Hai người tiến lên, Trương Húc Đông cười một tiếng, nói với Chu Nguy: “Nhớ mời tôi ăn cơm đấy nhé!”

“Không thành vấn đề.” Chu Nguy hào sảng trả lời, sau đó nói: “Làm phiền huấn luyện viên sau này dạy tôi bắn súng ngắm không cần nhắm, tôi còn phải học tập rất nhiều!”

Trương Húc Đông gật đầu, đi đến trước mặt mọi người. Mà ánh mắt Vương Nhiễm nhìn Trương Húc Đông không giống, bội phục nói: “Huấn luyện viên Trương, tôi đã hoàn toàn phục rồi. Tôi tin tưởng anh đến huấn luyện chiến sĩ đặc chủng của chúng ta nhất định sẽ tăng lên một giai đoạn mới, trong cuộc thi đấu giữa lính đặc chủng của các quốc gia tuyệt đối có thể giành được thành tích tốt.”

“Không thành vấn đề.” Chu Nguy hào sảng trả lời, sau đó nói: “Làm phiền huấn luyện viên sau này dạy tôi bắn súng ngắm không cần nhắm, tôi còn phải học tập rất nhiều!”

Hai người tiến lên, Trương Húc Đông cười một tiếng, nói với Chu Nguy: “Nhớ mời tôi ăn cơm đấy nhé!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.