Đặc Chủng Binh Đô Thị Truyền Kỳ

Chương 167: Chương 167: Bệnh viện thú vị




Chiếc Lamborghini mới đi được một lúc đã dừng lại ở cổng bệnh viện, Trương Húc Đông hỏi thăm y tá thì biết được phòng bệnh của Cao Hoành.

Trần Uy đang hút thuốc trong phòng bệnh, khi thấy Trương Húc Đông đi vào thì nhíu mày, cậu ta vội vàng vứt điếu thuốc xuống đất rồi giẫm lên: “Anh Đông, sao anh cũng ở đây?”

“Tôi đến xem lão Cao, cậu tên nhóc này đang ở bệnh viện mà không nhìn thấy bốn chữ to trên tường này à?” Trương Húc Đông chỉ vào tấm biển “Cấm hút thuốc lá”.

Trần Uy gãi đầu: “Lần sau sẽ không làm vậy nữa, lần sau sẽ không làm vậy nữa.”

“Lý Tiểu Bác và Lý Vỹ đâu rồi?”

“Nửa đêm em đã để cho bọn họ về trước rồi.” Trên đầu Cao Hoành quấn một tấm băng trắng, sắc mặt cũng không tệ lắm.

“Cậu thế nào rồi? Không sao chứ?”

Lão Cao chỉ vào đầu mình, cười nói: “Vết thương nhỏ! Anh Đông, anh bận như vậy thì đừng lo cho em nữa, em ở trong bệnh viện này cũng rất khó chịu, cả đêm qua em bị y tá tiêm cho năm sáu lần, bây giờ mông em đã bị tê liệt rồi, haizzz, ai lại thích có liên quan đến nơi này chứ.”

Trương Húc Đông cũng vui vẻ: “Lão cao, đây chính là tin vui ông trời ban cho cậu đấy, tôi vừa nhìn giúp cậu mấy lần, ở đây có rất nhiều y tá xinh đẹp, trong đầu tên nhóc cậu toàn thứ đen tối, nên phải nắm bắt cơ hội này chứ, nếu quan hệ tốt có khi lại tìm được nửa kia thì sao.”

Cao Hoành suýt chút nữa đập đầu vào tường: “Anh Đông, anh lại trêu em rồi, tại sao em lại chưa nhìn thấy người nào vậy, ngược lại lại chỉ toàn thấy người có khuôn mặt bình thường lòng dạ độc ác, em cũng không có cái phúc này, mà thực ra em cũng đã gặp một người tạm ổn, nhưng khi em nghe thấy người ta cứ ba ngày lại trực một buổi, căn bản là không móc nối được.”

Trương Húc Đông lại bật cười, nhưng lại nhanh chóng nghiêm túc trở lại, nói: “Sau này dù là ai, cậu phải nhớ kỹ. Cậu là anh em của Trương Húc Đông tôi, nếu có việc gì thì cứ đến Bang Long tìm. À đúng rồi, có phải trong ba người các cậu có người đang gặp rắc rối với Nhất Đao không?”

“Anh Đông, thực ra...” Cao Hoành thở dài nói: “Thực ra chúng em đều cảm thấy bản thân đã không còn cùng đẳng cấp với Đào Tử, chuyện của bọn em chỉ là chuyện nhỏ nên không muốn làm phiền cậu ấy.”

“Anh em để làm cái gì? Chẳng lẽ chờ đến khi cậu chết thì mới đi tìm cậu ta? Ở nhà dựa vào bố mẹ, ra ngoài nhờ bạn bè, cậu còn không hiểu đạo lý này sao?”

“Anh Đông, lần này là do bọn em nghĩ quá nhiều!” Cao Hoành cúi đầu nói.

“Được rồi, đừng mịa nó loại đức hạnh này nữa, sau này cũng không được như vậy nữa, ông Béo đây đã thu thập giúp cậu rồi, người của hội Lợi Quần cũng sẽ giao cho ba người các cậu quản lý, thêm chút mặt mũi, mà các cậu lại còn là đàn em của tôi nữa.” Trần Uy vui cười hớn hở nói.

Cao Hoành nhẹ nhàng gật đầu, trong lòng có chút cay mũi, cũng không biết nói gì cho phải.

Lúc này, cửa bị đẩy ra, trên thế giới này có hai loại nghề nghiệp và hai loại tình huống khi vào không cần gõ cửa, là giáo viên vào phòng học và y tá vào phòng bệnh, một cô y tá đẩy xe con đi đến bên người Cao Hoành thì cố định xe tiêm lại, sau đó lấy ra cái bơm tiêm to bằng ngón tay cái nói: “Cao Hoành, đến giờ tiêm rồi.”

Vẻ mặt Cao Hoành lập tức thay đổi, bị dọa sắp không còn hồn vía gì nữa, nuốt nước miếng nói: “Chị y tá à, tôi chỉ là bị đánh vỡ đầu, sao lại phải tiêm nhiều thế chứ? Có phải các người cố ý chơi tôi không đấy?”

Y tá trợn mắt lườm Cao Hoành, nói: “Anh nghĩ chúng tôi nhàn rỗi đến mức đấy sao? Mũi tiêm này là tiêm phòng uốn ván, anh đừng giống như đàn bà vậy, nhanh lên nào!”

Vạch đen trên đầu Cao Hoành chảy xuống, coi cô là đàn ông, còn mình là phụ nữ, run rẩy đưa cánh tay ra: “Vậy thì tiêm đi.”

Y ta cũng bị dáng vẻ của Cao Hoành chọc cười: “Kéo quần xuống, người của anh cũng khá to khỏe đấy, vậy mà lại sợ tiêm, hơn nữa, không phải hôm qua đã tiêm mấy mũi rồi sao? Đừng sợ, không đau đâu!”

Cao Hoành nghiến răng nghiến lợi, cảm thấy mình cũng có chút hèn nhát, nên cố nặn ra nụ cười khổ, Trương Húc Đông cũng không nhịn được mà bật cười, đánh cho Trần Uy một ánh mắt, người sau lập tức hiểu ra, cười nham nhở nhìn về phía y tá và Cao Hoành, sau đó tiến đến nói khẽ bên tai Cao Hoành: “Lão Cao, cô em gái này cũng không tệ lắm, ông Béo đây sẽ cho cậu nằm viện thêm mấy ngày, cậu từ từ bồi dưỡng tình cảm với cô ấy đi.”

“Anh Uy, anh có thể đừng nói đùa nữa được không, cô ấy còn mạnh mẽ hơn cả em, mẫu người em thích chính là loại nhu mì điềm đạm ấy, chứ còn loại này thì em không có phúc để hưởng đâu.” Cao Hoành cuống quýt lắc đầu.

Y ta đang phát thuốc, nhưng lại nghe thấy tiếng xì xào của hai gã này, cô lơ đang kêu ra tiếng, nói với Trương Húc Đông và Trần Uy: “Hai anh có thể giúp tôi giữ chặt anh ta không, đừng để anh ta di chuyển.”

“Anh Đông, anh Uy, đừng làm như vậy, chúng ta là anh em mà.” Cao Hoành vội vàng lắc tay.

Trương Húc Đông cười xấu xa nói: “Làm sao tôi có thể không giúp anh em được, dù sao sớm muộn gì cũng sẽ trở thành người một nhà, cô nói xem có đúng không y tá Lý.” Trương Húc Đông nhìn vào bảng tên ở trước ngực của y tá, y tá lý chỉ cười cười, cũng không nói thêm gì, như vậy càng khiến người cho người khác chắc chắn răng giữa hai người trong lúc vô tình đã phát sinh tình cảm, người con gái im lặng có đôi khi chính là khẳng định vấn đề.

“Béo, ra tay đi!”

“Anh Đông, một mình em là đủ rồi!” Trần Uy trực tiếp nhảy lên, ngồi ở trên người Cao Hoành.

“Không...”

Một tiếng hét vô cùng thảm thiết vang lên trong phòng bệnh, cô y tá kia tay chân nhanh nhẹn đến cồn cũng không kịp xát cho Cao Hoành, trực tiếp đâm mũi kim vào trong da của Cao Hoành, là cái loại đến cả đốc kim cũng chui vào, Trương Húc Đông đứng xem mà cũng có cảm giác đau nhức, xem ra sau này mình vẫn bớt bị thương lại thì tốt hơn.

Ở phòng bệnh nói chuyện với Trần Uy và Cao Hoành thêm một lúc, Trương Húc Đông nhìn đồng hồ cũng giữa trưa rồi, thì đừng dậy rời đi, lái xe một đường đến thẳng nhà của Lâm Tâm Di, anh không đi vào, bởi vì Trương Húc Đông không muốn gặp bố của Lâm Tâm Di, anh gọi điện cho các cô gọi bọn họ đi ra.

Hai người cười cười nói nói đi ra, dễ dàng nhận thấy trong khoảng thời gian này, hai người họ thường xuyên nói chuyện phiếm đã tiêu trừ hết ngăn cách trong lòng của bọn họ, Giải Lỗ Phong chào hỏi Trương Húc Đông: “Húc đông, bạn của cậu có sao không?”

“Không có việc gì, chỉ là vết thương nhỏ mà thôi.” Trương Húc Đông nói: “Thời gian cũng không còn sớm, chúng ta tìm chỗ nào ăn cơm trước được không? Anh chọn địa điểm đi.”

“Địa điểm tôi đã chọn được rồi, bạn gái của tôi đã đi trước rồi, ở một khách sạn, chúng ta cứ trực tiếp qua là được.” Giải Lỗ Phong cười nói.

“À, đã đặt xong rồi à? Anh xem, anh vừa mới trở về, tới đây sao có thể để cho anh mời tôi được chứ.” Trương Húc Đông cười nói.

“Chúng ta cũng đừng khách sao nữa, chỉ là một bữa cơm thôi, ai mời chả được, không phải tôi đã nói xem tâm di như em gái sao, cậu chính là em rể của tôi, cho nên anh trai mời các em là điều nên làm mà. Dù sao tôi cũng sẽ định cư ở đây, sau này mọi người còn qua lại nhiều, cậu lại mời tôi là được mà.” Giải Lỗ Phong nói.

Trương Húc Đông cũng không từ chối, gật đầu nói: “Vậy thì cung kính không bằng tuân mệnh rồi.”

Thật là trùng hợp, ngay lúc bọn họ chuẩn bị rời đi, người đàn ông có hai chiếc răng trắng như sứ dẫn theo một đám người đi về phía Trương Húc Đông, người này cũng không phải xa lạ, anh ta chính là Lý Nhiên, người mà trước đây đã dùng đủ mọi cách để quấn lấy Lâm Tâm Di, khi phát hiện Trương Húc Đông đến, anh ta đã lập tức gọi cho một đám anh em ở gần đây đến, chuẩn bị rửa sạch hổ thẹn lúc trước.

Lý Nhiên cho rằng Trương Húc Đông không những cướp phụ nữ của anh ta, mà lại còn đánh gãy hai chiếc răng cửa của anh ta ngay trước mặt mọi người, thậm chí còn đánh cả bố anh ta là Lý Ngọc, loại thù hận này đã không còn cách nào hóa giải, thực ra anh ta cảm thấy một người phụ nữ cũng không có gì to tát, nhưng ít ra Trương Húc Đông cũng phải sợ gia thế nhà anh ta chứ? Nhưng Trương Húc Đông lại như mấy tên mù vậy, hoàn toàn không để nhà họ Lý bọn họ vào mắt, chuyện như vậy anh ta nhất định phải lấy lại danh dự.

Nhìn thấy dáng vẻ Lý Nhiên đi đến có vẻ không có ý tốt, Trương Húc Đông cũng nhíu mày, biết rõ tên nhóc này không kìm nén được nữa, xem ra mấy lần trước anh dạy dỗ anh ta còn chưa đủ để anh ta nhớ mãi không quên, đối với loại người khốn nạn như thế này, Trương Húc Đông chắc chắn sẽ không nương tay.

Lâm Tâm Di có chút lo lắng, không phải cô lo lắng cho sự an toàn của Trương Húc Đông, mà là lo lắng những người này sẽ bị Trương Húc Đông đánh nhành cái dạng gì, hi vọng đừng xảy ra tai nạn chết người, cô hiểu rất rõ thủ đoạn của Trương Húc Đông.

Trương Húc Đông đi xuống, kéo Lâm Tâm Di về phía sau mình để bảo vệ, rồi đứng ở nơi đó như không có chuyện gì xảy ra, nhìn Lý Nhiên một bộ khinh thường không ngừng đi về phía bên này.

“Trương Húc Đông, đã qua một năm rồi, mày trốn kỹ thật, tao còn đang lo làm sao để tìm được mày đây này, không ngờ mày còn dám ở thành phố Ngọc, đúng là trời xanh có mắt, lại để cho tao có cơ hội báo thù.” Lý Nhiên vô cùng đắc ý, như thể nghĩ đến Trương Húc Đông ngã trên mặt đất, sau đó mặc anh ta dày vò.

Trương Húc Đông cười lạnh một tiếng nói: “Mày đúng là không biết sống chết, xem ra trước kia tao ra tay quá nhẹ rồi.”

“Trương Húc Đông, cho mày đắc ý một lúc, sau đó tao sẽ làm cho mày muốn khóc cũng không khóc được, bọn tao nhiều anh em như vậy, mày cảm thấy mày giỏi hơn hay mười người bọn tao sao?” Lý Nhiên đắc ý cười, nhìn về phía Lâm Tâm Di ở sau lưng Trương Húc Đông nói: “Tâm Di, lại đẹp lên rồi, nhưng mà có chút đáng tiếc rồi.”

“Đáng tiếc cái gì?”

“Đáng tiếc em phải thành góa phụ rồi.”

Nghe thấy lời nói vô cùng càn quấy của Lý Nhiên, Lâm Tâm Di hừ lạnh một tiếng: “Lý Nhiên, anh bớt tự đắc đi, nếu như số người bên anh nhiều gấp đôi chỗ này thì cũng không phải là đối thủ của Húc Đông đâu.”

Khóe miệng Trương Húc Đông nhếch lên cười cười, vợ của anh cũng rất hiểu anh đấy, tình huống bây giờ là đang bảo vệ Lâm Tâm Di, bằng không với loại người này dù có nhiều gấp mấy lần cũng không có gì đáng lo!

“Ồ, có chuyện gì xảy ra vậy?” Giải Lỗ Phong lái chiếc audi R8 của anh ấy tới, thấy tình hình có vẻ không đúng lắm nên hỏi: “Húc Đông, bọn họ là ai vậy? Muốn làm gì thế?”

Trương Húc Đông cười nhạt rồi nói: “Không có gì, chỉ là một đám lưu manh mà thôi!” Anh đưa ánh mắt nhìn đám người trẻ tuổi sau lưng Lý Nhiên, nhưng Trương Húc Đông lại có thể nhìn ra một bóng người quen thuộc trong đám người đó, đúng là một cậu em trong Bang Long, cậu ta đã từng giúp anh làm một số việc vặt, lúc này đang cúi đầu, dường như đang tìm kẽ đất để chui vậy.

“Đã hơn một năm không gặp, đến người bên trên cũng đã có rồi.” Trương Húc Đông cười lạnh nói.

Vẻ mặt Lý Nhiên nghi ngờ, nhìn theo ánh mắt của Trương Húc Đông, chỉ thấy toàn thân một cậu thanh niên trong đám người phía sau đang run rẩy, khi bắt gặp ánh mắt của anh, thì lập tức đứng dậy: “Lão, lão đại, chúng em không, không biết người mà anh ta nói là anh, nếu không dù có đánh chết thì em cũng không dám tới.”

“Lão đại?” Lý Nhiên quay đầu hỏi: “Cương Tử, các người biết gã ta à?”

Đám người Cương Tử hận không thể mang Lý Nhiên ra rút gân lột da, rõ ràng là bị anh ta hại thảm rồi, thế mà lại để cho bọn họ đi đối phó chính ông trùm của bang mình, bọn họ lấy đâu lá gan đấy chứ, hơn nữa Trương Húc Đông là ai chứ, trong giới này anh nổi danh là giết người như ngóe, chỉ cần nói một câu thì bọn họ có thế chết vài lần, nghĩ đến đây, Cương Tử trừng mắt nhìn Lý Nhiên: “Mịa nói, mấy anh em chúng tao bị mày hại chết rồi! Mày có biết anh ấy là ai không hả? Anh ấy chính là lão đại của bọn này đấy!”

“Lão đại của mấy người không phải là anh Đao sao?”

Lý Nhiên nghe đến đây, toàn thân lập tức run bần bật, cái khác thì anh ta không biết chứ Bang Long có bao nhiêu thế lực ở thành phố Ngọc thì anh ta đã tận mắt nhìn thấy, thế lực nhà mình mà so với người ta thì chẳng khác nào con kiến, không ngờ lão đại Bang Long trong truyền thuyết lại là người mà mình đắc tội nhiều lần – Trương Húc Đông!

Trương Húc Đông buồn cười khi hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng vẫn cố nén cười, nói với đám người Cương Tử: “Chuyện hôm nay tôi sẽ coi như chưa từng xảy ra, khi trở lại bang cũng sẽ không cho người trừng phạt đám người các cậu.”

“Cảm ơn lão đại, cảm ơn lão đại!” Đám người Cương Tử vội vàng cúi đầu khom lưng cảm ơn Trương Húc Đông.

Trương Húc Đông từ từ đến bên người Cương Tử, nói bên tai cậu ta: “Mang tên này về tổng bộ cho tôi, chờ tôi trở về sẽ tự mình xử lý gã ta.”

“Vâng, lão đại yên tâm đi.” Cương Tử lập tức gật đầu liên tục.

Trương Húc Đông quay người đi đến bên người Lâm Tâm Di, cười nói với Giải Lỗ Phong: “Giải quyết xong rồi, chúng ta có thể đi rồi.”

Giải Lỗ Phong gật đầu, Trương Húc Đông mở cửa xe giúp Lâm Tâm Di, sau đó hai chiếc xe phóng như bay rời đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.