Đặc Chủng Binh Đô Thị Truyền Kỳ

Chương 219: Chương 219: Câu lạc bộ “Quân Nhận”




Trương Húc Đông lái xe đến bên ngoài bảo tàng Nam Đô, hai người mua vé vào cửa, Trương Húc Đông nói: “Hãy nhìn những bảo vật này đi, nó đã trải qua hàng nghìn năm rồi mà vẫn là báu vật, mỗi một thứ đều chứa một câu chuyện xưa của nó, hoặc là trong những trận chiến oanh liệt hoặc là chứa một câu chuyện tình cảm động, chúng sẽ cho ta hiểu rằng thời gian sẽ phai mờ tất cả, chỉ giữ lại một đồ vật để tưởng nhớ câu chuyện.”

Trình Mộng Dao vừa xem đồ cổ, tinh thần có chút lơ đãng nói: “Tôi chỉ có thể nhìn ra sự nhỏ bé của bản thân.”

Trương Húc Đông cười nhạt, anh biết rõ lời nói này của Trình Mộng Dao là xuất phát từ nội tâm, ai đi qua thấy những đồ vật lưu lại trong lịch sử đều cảm thán năm tháng vô tình, bản thân lại chỉ sống được một trăm năm ít ỏi nhưng hy vọng đây không phải tất cả những gì Trình Mộng Dao có thể nhìn thấy, qua đây anh cũng hiểu được một chuyện quá khứ chỉ là quá khứ, có vài người rõ ràng chuyện đã qua lâu rồi nhưng vẫn nhớ như in.

Trương Húc Đông đưa cánh tay nói: “Tôi xem với cô.”

Trình Mộng Dao mãn nguyện khoác lên cách tay Trương Húc Đông, hơi ngả đầu vào bờ vai vững chắc của anh, trên mặt tràn đầy hạnh phúc.

Cảm giác của Trương Húc Đông đúng rồi, chỉ là Trình Mộng Dao đóng cửa trái tim lại, giờ phút này anh cho cô cơ hội cảm nhận độ ấm một lúc, nhưng người đàn ông lại không có khả năng cho cô hơi ấm trọn vẹn, sự quan tâm như vậy là một thứ mà một người phụ nữ luôn do dự cần có.

Hai người đi xem các tác phẩm nghệ thuật cổ đại, giống như một đôi tình nhân, thỉnh thoảng có người nhìn với ánh mắt hâm mộ, trong lòng thì hết lời khen ngợi đôi trai tài gái sắc này xứng đôi bao nhiêu, cảnh này lại khiến bầu không khí lạnh như băng trong bảo tàng trở lên ấm áp.

Bọn họ không ai nói chuyện, ánh mắt nhìn hết tác phẩm này đến tác phẩm khác, tựa như thứ bọn họ đang xem không phải đồ cổ mà đồ cổ đang xem bọn họ, hai người rời khỏi bảo tàng đã là chạng vạng tối, tìm đại một cái ghế đá ngồi xuống ngắm mặt trời đang dần lặn về phía tây, có một loại cảm giác ấm áp không nói lên lời.

“Tri âm không đến, đến ngâm còn lười, mở khóa kéo rèm lên thì thấy mặt trời lặn.” Trình Mộng Dao nhẹ nhàng đọc câu nói nổi tiếng của Lý Trung trong thời nhà Đường, tựa như nói ra một loại cảm giác thê lương khác, một ngày lại kết thúc, cô đúng là lưu luyến cảnh mặt trời lặn, cũng lưu luyến người bên cạnh.

“Người xưa thường dùng cảnh mặt trời lặn để miêu tả sự thê lương và ly biệt, nhưng tôi lại cảm thấy nếu không có kết thúc thì sẽ không có khởi đầu mới, ngày mai mặt trời vẫn sẽ mọc ở hướng đông.” Trương Húc Đông cười nói.

Trình Mộng Dao nhìn về phía Trương Húc Đông, cuối cùng trên mặt cũng xuất hiện nụ cười, trong cảnh hoàng hôn, cô ta trông xinh đẹp lạ thường: “Húc Đông, cảm ơn anh đã đi với tôi.” Trình Mộng Dao dừng một chút rồi lại nói tiếp: “Không có anh thì tôi cũng không biết phải làm sao bây giờ, có lẽ sẽ bị suy sụp đến mức không gượng dậy được.”

Trương Húc Đông nói: “Nghĩ thông suốt là tốt rồi, ai mà chẳng có lúc phiền lòng, phải học được cách tự điều chỉnh.”

“Lời của anh tôi đều nhớ rồi, kể cả chúng ta ở bên nhau...” Trình Mộng Dao nhẹ giọng nói.

Trương Húc Đông không nói gì, nhưng trong lòng lại nhớ đến câu thơ như này: “Trời chiều đẹp vô hạn, chỉ tiếc gần hoàng hôn.” Rốt cuộc chúng ta vẫn phải chia ly, chỉ là anh không có nói ra, ai biết được ngày mai sẽ ra sao.

“Húc Đông, nếu như sau này anh không vui, anh có thể đến tìm tôi.” Trình Mộng Dao nhìn mặt trời chói lóa, nói: “Tôi cũng có thể giúp anh như vậy.”

Trương Húc Đông sửng sốt một chút, không biết trong này còn hàm ý gì khác không, anh không dám đoán, chỉ khẽ gật đầu, xem như không hiểu rõ hàm ý bên trong.

“Chúng ta đi thôi.” Trình Mộng Dao đứng lên nói.

Trương Húc Đông cũng đứng lên, có lẽ mấy ngày gần đây ăn không ngon, nên đầu có chút choáng váng, suýt chút nữa ngã xuống, nhưng được Trương Húc Đông đỡ được, Trương Húc Đông hỏi: “Cô có sao không?”

Trình Mộng Dao lắc đầu, nhìn về phía Trương Húc Đông hỏi: “Anh có thể giúp tôi một chuyện được không?”

“Chuyện gì?” Trương Húc Đông kinh ngạc.

“Anh có thể cõng tôi được không? Chỉ một lần thôi!” Trình Mộng Dao cầu xin.

Trương Húc Đông càng kinh ngạc, cũng không ngờ cô sẽ đưa ra loại yêu cầu này, hình như có chỗ nào đó không đúng, nhưng không đúng ở chỗ nào thì Trương Húc Đông lại không nói ra được, nhìn cô ta một cái, rồi gật đầu nói: “Có thể.”

Hai người đi trên đường, lại một lần nữa giống một đôi tình nhân thân mật, đây là cảnh khiến bao người hâm mộ, có lẽ trước đó Trình Mộng Dao đã trả giá rất nhiều vì Trương Húc Đông, nhưng cô ta cam tâm tình nguyện, hai người cứ đi mãi cho đến khi đến nhà hàng cách đó không xa lắm.

Ăn cơm tối xong, Trương Húc Đông đưa Trình Mộng Dao đến dưới khách sạn, Tưởng Khả Hân đã trở lại thành phố Ngọc để đi học, vốn định đưa cô ta đến phòng của cô ta, nhưng Trình Mộng Dao lại từ chối, để Trương Húc Đông đi giải quyết công việc của anh, Trương Húc Đông không hiểu vì lý do gì nhưng anh cũng chỉ đành gật đầu đồng ý.

Nhưng vào lúc Trương Húc Đông rời khỏi, Trình Mộng Dao lại rời khỏi khách sạn, cô ta gọi điện thuê một chiếc taxi rời đi, Trương Húc Đông cũng không biết chuyện này, bằng không anh chắc chắn không đồng ý, anh không biết khi phụ nữ nổi điên thì đến tính mạng cũng không cần chứ nói gì đến cái khác.

Trương Húc Đông trực tiếp chạy đến câu lạc bộ Army blade, bởi vì sắp đến giờ, sau một giò, Trương Húc Đông đã dừng xe ở trước cửa ra vào, lúc này anh ngẩng đầu lên nhìn thấy hai chữ to màu đỏ “Quân Nhận” phía sau là ba chữ “Câu lạc bộ”, biển hiệu trang trí rất đơn giản nhưng lại không làm mất đi khí phách.

Lúc này người đứng ở cửa ra vào không phải bảo vệ, mà là hai người đàn ông mặc đồ ngụy trang, tư thế đứng tiêu chuẩn giống hệt quân nhân, trong lòng Trương Húc Đông cảm thán, đúng là có phong thái của quân nhân, mặc dù bọn họ không có huy hiệu thân phận, nhưng thực chất bên trong họ chính là quân nhân.

Lúc Trương Húc Đông đi tới, lập tức bị hai người đàn ông mặc đồ ngụy trang ngăn lại, giọng nói hùng hồn đanh thép của một người trong số đó cất lên hỏi: “Mời anh lấy biểu tượng thân phận của anh.”

Tất nhiên Trương Húc Đông không có, nhún vai nói: “Là Bắc Đường Nguyên Hằng gọi tôi đến, nếu như không cho tôi vào, thì tôi đi nhá.”

“Anh là Trương Húc Đông?” Hai người kia đánh giá Trương Húc Đông, liếc nhau rồi gật đầu nói: “ Ngài Bắc Đường đã đến, ngài ấy ở bên trong chờ anh, sau khi đi vào thì đi thẳng, nhìn thấy cầu thang thì đi lên tầng hai là sẽ nhìn thấy ngài ấy.”

“Cảm ơn.” Trương Húc Đông gật đầu nói cảm ơn, sau đó chậm rãi đi vào.

“Anh Trương, anh đợi một chút.” Một người trong số đó ngăn Trương Húc Đông lại, tiến đến nói nhỏ bên tai anh: “Tôi cược anh thắng, đợi lúc nữa anh hãy giúp tôi đánh tên nhóc kia một trận, con mẹ nó thật không biết coi ai ra gì mà.”

Trương Húc Đông cười nhẹ, vỗ lên vai anh ta, rồi gật đầu đi vào.

Bên trong câu lạc bộ “Quân Nhận” lắp đặt thiết bị rất đơn giản, nhưng lại không làm mất đi khí thế, trên vách tường dán giấy dán tường ngụy trang, giống như một khu rừng nhiệt đới vậy, mà bên trong không ngừng vang lên hô hào vang dội, cả người dường như tiến vào một chiến trường ở rừng rậm vậy.

Trương Húc Đông rất thích bầu không khí này, ở Trung Quốc rất ít nơi như thế này, không giống như khi làm nhiệm vụ ở các quốc gia khác, vì vậy khi nghe thấy âm thanh làm nhiệt huyết của Trương Húc Đông sôi trào, đây là cảm giác mà hơn một năm sau khi trở về anh không cảm nhận được, thực sự là vô cùng hoài niệm, Trương Húc Đông cảm giác như thể anh đã tham gia vào một cuộc chiến, sống lưng căng thẳng, hoàn toàn bị hào khí trong phòng bên bao phủ, anh cũng muốn tự mình mở một câu lạc bộ như vậy, việc này rất có lợi cho các anh em huấn luyên và kêu gọi nhân tài sau khi xuất ngũ.

Theo lời người đứng canh cửa nói, Trương Húc Đông đã tìm thấy cầu thang lên tầng hai, anh chậm rãi đi lên, đây là một gian phòng huấn luyện rất lớn, khắp nơi đều có các thiết bị để huấn luyện, mà ở giữa là một đấu trường quyền anh, bốn phía có vòng bảo hộ, lúc này ở bên trên đang có hai người đàn ông đang mặc áo ba lỗ đánh nhau, tư thế tiêu chuẩn cùng với những vết thương do súng trên người bọn họ đã chứng minh thân phận của bọn họ.

Các chiêu thức của hai người đàn ông này là đơn lẻ đều là những kỹ năng chiến đấu trong quân đội, một người trong số đó có cơ bắp cuồn cuộn nhưng người đàn ông có thân hình nhỏ con hơn lại chiếm ưu thế, tuy vóc dáng không bằng người kia nhưng anh ta lại lựa chọn chiến thuật quanh co, đối phương tấn công quyết liệt thì anh ta sẽ trốn, sau khi thể lực của đối phương suy giảm thì anh ta sẽ dùng toàn lực mà đánh ra một quyền, trong chiến đấu có sự kết hợp giữa kỹ năng và trí não, người này sử dụng rất tốt.

Dưới đài, có khoảng hơn ba mươi người đang vây xem cuộc chiến, lúc này nguyên một đám người hai mắt đỏ au gào thét dữ dội, rõ ràng là một đám dư thừa tinh lực, cả đám kích động giống như đàn bà vậy, mà Bắc Đường Nguyên Hằng cũng nằm trong số đó, trên đầu nổi đầy gân xanh, dáng vẻ vô cùng kích động.

Sau một cú xoay người ba trăm sáu mươi độ, cái người đàn ông chiếm ưu thế đã đánh cho đối phương nằm bò trên mặt đất, sau đó giơ nắm đấm đi một vòng trên lôi đài, phía dưới truyền đến tiếng hoan hô cùng tiếng mắng chửi, cái bầu không khí càng thêm hừng hực khí thế.

Trương Húc Đông khẽ gật đầu, với tư cách đã từng làm lính đánh thuê, anh cũng rất thích cảnh tượng này, tựa như nhớ lại lúc còn ở trong dong binh đoàn ZO, cùng các anh em tốt đổ máu đổ mồ hôi nhưng không đổ lệ.

“Bắc Đường, anh nói tên nhóc kia có tới hay không, cũng sắp đến chín giờ rồi, liệu có phải anh ta sợ quá không dám đến hay không nhỉ?” Một người trong đó nhìn Bắc Đường Nguyên Hằng hỏi, trong lời nói của anh ta lộ ra giọng điệu thiếu kiên nhẫn.

Bắc Đường Nguyên Hằng nở nụ cười, nắm chặt nắm đấm nói: “Tao cũng không biết, nhưng nếu anh ta không đến, ngày mai tao sẽ đi tìm anh ta, tao cũng không tin tao không thể có một cuộc đọ sức đường đường chính chính với anh ta.”

Trương Húc Đông đứng ở phía sau đám người cười cười, thắng bại đã định, xét về tính kiên nhẫn thì Bắc Đường Nguyên Hằng đã thua rồi, cao thủ so chiêu cần phải chú ý giữ cho tâm thanh tịnh, không phải tranh giành thắng lợi, mà là tín ngưỡng trong lòng, nói cách khác, bình tĩnh với người, bình tĩnh với mình, anh cười nói: “Tôi đến lâu rồi.”

Vừa nói xong, toàn trường yên lặng, mọi người quay lại nhìn, trong ánh mắt hiện lên vẻ nghi hoặc, vậy mà tên nhóc này còn dám đến, nhìn dáng vẻ của anh cũng phải là một người có thể lên đài đánh, nếu không eo của anh phải thẳng, xem ra trên người anh không tồn tại một chút khí chất quân nhân nào, nhưng Bắc Đường Nguyên Hằng lại là cao thủ chiến đấu của bọn họ, không những khả năng chiến đấu của anh ta rất cao, mà ở nơi này anh ta cũng có rất nhiều chiến tích, hai mươi năm lần thắng, ba lần hòa và một lần thua.

Những người kia đánh giá Trương Húc Đông một lát, lại nhìn về phía Bắc Đường Nguyên Hằng, một người trong đó lớn tiếng nói: “Bắc Đường, anh đây là đang bắt nạt anh ta đấy, loại đối thủ này rơi vào trong tay anh một hiệp cũng không qua nổi ấy chứ.”

Nhưng sắc mặt của Bắc Đường Nguyên Hằng trở nên nghiêm túc, lần đầu tiên giao đấu với Trương Húc Đông, anh ta đã biết Trương Húc Đông là một cao thủ, hừ lạnh một tiếng rồi nói: “Đừng xem thường anh ta, nếu không mày sẽ bị dạy dỗ rất thảm đấy, tao đã nói với bọn mày rồi, muốn đánh thắng anh ta cũng không dễ dàng như vậy đâu. Ai không tin có thể lên thử trước.”

Trương Húc Đông đi tới trước mặt Bắc Đường Nguyên Hằng nói: “Tôi đã tiếp nhận lời mời của anh, chứ không phải đến nơi này để luyện tập với người khác, nên tôi chỉ đánh với anh.”

Bắc Đường Nguyên Hằng nhìn lướt qua những người kia nói: “Nhìn đi, đây chính là khí phách của cao thủ, người ta không muốn để ý đến những nhân vật nhỏ bé như chúng mày.” Nói xong, anh ta lại nhìn về phía Trương Húc Đông nói: “Lần này tôi sẽ không cho anh cơ hội giở mánh khóe đâu, anh chờ thua đi.”

Trương Húc Đông thở dài nói: “Đến cùng anh có đánh hay không, không đánh thì tôi còn có việc.”

“Đánh chứ, tại sao lại không đánh? Đi, lên lôi đài.” Bắc Đường Nguyên Hằng rất lịch sự ra hiệu để cho Trương Húc Đông lên trước, người đến là khách, ở đây anh ta đã được coi như là bô lão rồi.

Trương Húc Đông đi đến bên thang, đi lên từng bước, điều này ngay lập tức khiến cho các “anh lính” than thở một hồi, vốn tưởng rằng Trương Húc Đông sẽ tiêu sái nhảy lên, bày ra tư thế đẹp trai, không ngờ lại đi dùng thang, cái thang này cũng lâu lắm rồi không có người dùng, mà Trương Húc Đông chỉ mỉm cười, tựa như không có cảm giác gì với những âm thanh kia.

Bắc Đường Nguyên Hằng trực tiếp nhảy lên, một giây đã xuất hiện trên lôi đài cao hai mét, trên mặt lộ ra nụ cười tự tin, lập tức dưới đài vang lên tiếng hoan hô cùng với tiếng trầm trồ khen ngợi, điều này càng khiến cho Bắc Đường Nguyên Hằng nở mặt nở mày, gật đầu ra hiệu với người bên dưới, để cho bọn họ yên tĩnh một chút, xem bản thân hành hạ tên nhóc chỉ biết đánh lén này như thế nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.